Đệ Nhất Danh Sách

Chương 412: Tay Súng Bắn Tỉa Của Tông Thị

Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi:
- Loại huy chương nào đáng tiền nhất? Ai sẽ mua nó?
Theo Nhâm Tiểu Túc, trừ quân nhân ra, ai sẽ thích huân chương chứ?
- Người mua cũng nhiều…
Trương Tiểu Mãn cười nói:
- Có vài người không thông qua kiểm tra sức khỏe nhưng vẫn muốn làm lính.
Cũng có người buôn bán muốn mua về làm quà mừng năm mới cho cha mẹ và con cái.
Trong cứ điểm 178 cứ hơn hai triệu người.
Ngươi đừng xem thường sức mua của họ.
Lúc này xem như Nhâm Tiểu Túc đã hiểu, tất cả cư dân trong cứ điểm 178 có một loại sùng kính khó hiểu với quân nhân.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà những người này bảo vệ họ cứ điểm tới tận bây giờ.
Trương Tiểu Mãn tiếp tục nói:
- Bất quá có chút huân chương không đáng tiền.
Ví dụ như những huân chương quá nhiều người có.
Ví dụ như huân chương của những chiến dịch không quan trọng.
Những gia đình bình thường thường mua huân chương có giá chừng mấy trăm đồng, chỉ có những nhà sưu tập mới nguyện ý thu mua huân chương này của chúng ta thôi.
Trận đánh Thập Xuyên là trận thắng đầu, số người đạt được huân chương rất ít, giá trị tương đối cao.
- Nếu Tiêm Đao Liên của chúng ta một mình chiến đấu lập công lớn, chẳng phải huân chương lại càng đáng giá hơn?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Đương nhiên rồi…
Trương Tiểu Mãn vui cười hớn hở:
- Bất quá đại công cũng không dễ lập, đều là liều mạng mà ra đấy.
Nhâm Tiểu Túc im lặng không nói.
Đoạn đường tới cầu Bắc Vịnh cũng không dễ.
Trên đường đi ngang Thập Xuyên, lửa đốt nơi đó đã tắt, phế tích một mảnh tối om, trông chẳng khác nào luyện ngục chứa đầy quái thú.
Trương Tiểu Mãn nhìn Thập Xuyên ở nói xa, nói:
- Cũng không biết trước tai biến thế giới này trông thế nào.
Được rồi, đừng nhìn nữa, giữ vững tinh thần, có thể giữa đường sẽ phải chiến đấu đấy.
Thập Xuyên cách cầu Bắc Vịnh chừng 200 ki lô mét .
Họ phải tiến vào một dãy rồi lén đi tới sống Bắc Vịnh.
Dựa theo tin tức nhận được, gần dãy núi có một ít binh lính Tông thị chia thành tốp nhỏ để canh gác và đánh du kích.
Tiêm Đao Liên cảm thấy cũng không cần đánh nhau với những binh sĩ này, nếu có thể tránh được thì càng tốt.
Nếu không tránh khỏi chiến đấu, ai dũng cảm hơn sẽ thắng thôi.
Đi qua Thập Xuyên được 2 tiếng, Tiêm Đao Liên đã tới chân núi.
Dãy núi này rất kỳ quái.
Mặt đón nắng thì cỏ mọc um tùm, ngược lại là một vùng đất vàng trụi lủi.
Vào lúc này, Nhâm Tiểu Túc cau mày ngồi xổm xuống.
Bấy giờ trên núi truyền tới tiếng nổ vang, Trương Tiểu Mãn cả kinh:
- Tìm chỗ núp, có tay súng bắn tỉa!
Tiếng súng ngắm lớn hơn tiếng súng bình thường rất nhiều.
Cho nên khi âm thanh vang lên, Trương Tiểu Mãn phản ứng ngay.
Hắn kéo Nhâm Tiểu Túc chạy tới phía sau tảng đá.
Chỉ là Trương Tiểu Mãn phát hiện, vừa rồi tiếng súng chưa vang lên, sao Nhâm Tiểu Túc đã có phản ứng rồi?
Loại phản ứng này y như chính Nhâm Tiểu Túc trúng đạn vậy.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không hề bị thương.
Tuy nhiên, Trương Tiểu Mãn không biết, mục tiêu của phát súng kia không phải Nhâm Tiểu Túc mà là Ảnh tử của hắn!
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng phát hiện, vết thương càng gần mi tâm thì đau đớn phản phệ càng kịch liệt.
Cho nên hắn luôn thao túng Ảnh tử cẩn thận tránh né, tránh bị đạn bắn trúng mi tâm.
Về phần khi trúng mi tâm sẽ bị gì thì Nhâm Tiểu Túc không rõ.
Trước giờ siêu phàm giả vẫn luôn thăm dò năng lực của mình.
Nhưng lần này thì khác, lúc Ảnh tử dò đường được vài trăm mét thì bị đạn bắn vỡ đầu, đánh trúng vị trí mi tâm.
Sau khi Ảnh tử trúng đạn đã hóa thành một làn khói đen tiêu tán.
Cùng lúc đó, trong cung điện xuất hiện một đoàn khói đen, chậm rãi ngưng tụ thành hình.
Xem ra, nếu mi tâm Ảnh tử trúng đạn, Ảnh tử sẽ bị tiêu tán ngay lập tức.
Muốn lần nữa ngưng tụ sẽ mất khoảng 3 ngày.
Thương pháp của tay súng bắn tỉa này rất tốt, ít nhất cũng là cấp cao, thậm chí còn là cấp đại sự.
Sau khi Ảnh tử trúng đạn, Nhâm Tiểu Túc còn không tìm thấy vị trí của đối phương, chỉ có thể dựa vào tiếng súng mà đoán chừng, hẳn đối phương đang ở vị trí 12 giờ.
Chỉ không biết sau khi đắc thủ, đối phương có thay đổi vị trí không.
Nhâm Tiểu Túc thở dốc nói:
- Đối phương cách chúng ta chừng 400m, ở hướng 12 giờ.
Hiện tại không xác định được chúng ta có trong tầm bắn của đối phương đâu.
Tầm bắn của súng bắn tỉa khá xa, trong rừng cây nhiệt đới có sức lực chấn nhiếp quỷ thần rất khó lường.
Trương Tiểu Mãn ở bên cạnh nghiêm túc nói:
- Không ngờ Tông thị lại có súng bắn tỉa ẩn tàng trong dãy núi, được lắm!
Đại bộ phận binh sĩ núp dưới tảng đá.
May mà đối phương nổ súng sớm, bằng không làm không tốt thì có khi cả đội sẽ bị đối phương tiêu diệt sạch.
Nói xong, Trương Tiểu Mãn tháo nón trụ trên đầu mình xuống, nón trụ ló từ từ khỏi tảng đá.
Bành một tiếng, mũ giáp bị uy lực của đạn bắn tỉa bắn bay!
- Con mẹ nó!
Trương Tiểu Mãn cắn răng nói:
- Chúng ta nằm trong phạm vi bắn tỉa!
Tiêu Tiểu Thần núp sau tảng đá cách đó 10 mét hét lớn:
- Đại đội trưởng, làm sao đây.
Bây giờ có khác gì mèo vờn chuột đâu, chỉ có thể núp sau tảng đá.
Đại đội trưởng mau nghĩ biện pháp đi.
- Ngươi mới là chuột.
Trong lòng Trương Tiểu Mãn có phần nghẹn khuất.
Thế nhưng hắn không tìm được cách nào ổn cả.
Bây giờ vừa thò đầu ra là bị bắn ngay!
Sự khống chế với chiến trường của tay súng bắn tỉa thể hiện rõ ở trường hợp này.
Chỉ cần một người là có thể ép cả một đại đội núp sau tảng đá chờ chết.
Kẻ địch muốn làm gì ngươi cũng được, ngươi lại chẳng làm gì được người ta.
Trừ phi Trương Tiểu Mãn nguyện ý dùng chiến hữu là bia đỡ đạn, hi sinh một đám chiến hữu để những người còn lại có thể di chuyển.
- Bằng không chúng ta liên hệ với căn cứ, kêu bọn họ tới tiếp viện?
Có người hỏi.
Trương Tiểu Mãn thở dài:
- Không kịp, từ căn cứ tới đây cần tới 3 ngày.
Chỉ sợ khi đó quân du kích của Tông thị cũng tới yểm hộ tay súng bắn tỉa rồi.
- Bằng không cứ đợi ở đây, nhìn xem giữ chúng ta và tay súng bắn tỉa, ai kiên nhẫn hơn?
Tiêu Tiểu Thần nói:
- Hay chúng ta chờ tới tối, di chuyển dưới màn đêm?
- Ngươi đúng là thiên tài, lại dám so tính kiên nhẫn với tay súng bắn tỉa…
Trương Tiểu Mãn tức tới cười:
- Hơn nữa, hắn đã mai phục ở đây thì kính ngắm khả năng cao là loại nhìn được vào ban đêm.
Tới lúc đó hắn bắn ngươi chẳng khác nào món đồ chơi cả!
Làm sao đây? Chẳng lẽ không còn cách nào khác.
Nhâm Tiểu Túc hít một hơi sâu.
Trương Tiểu Mãn thấy ngực Nhâm Tiểu Túc phập phồng thì kêu to không tốt.
Chỉ là trong nháy mắt, hắn chợt phát hiện hai mắt Nhâm Tiểu Túc hóa thành màu đỏ thẫm.
Tồi Thành, mở ra!
Chỉ một khắc sau, Nhâm Tiểu Túc xông ra ngoài, tốc độ nhanh tới khó tin!
Trong lúc Nhâm Tiểu Túc lao ra, một viên đạn bắn tỉa bắn tới.
Thế nhưng tốc độ Nhâm Tiểu Túc quá nhanh nên lần này tay súng bắn tỉa đã bắn hụt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận