Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1003: Cạn Ly

Thiết giáp như ngàn vạn viên đá rơi xuống từ trên cầu, điểm rơi xuống vừa vặn chính là chỗ Chu Sĩ Tể ngồi trên xe chống đạn.
Mọi thứ đều được Nhâm Tiểu Túc khống chế cực kỳ tinh chuẩn.
Hộ vệ phía sau thấy thế lập tức giơ súng lên bắn.
Thế nhưng hiện tại làm gì cũng đã chậm, Nhâm Tiểu Túc giơ cao Hắc đao trong tay lên.
Trong nháy mắt khi hắn rơi xuống, phần eo bụng cùng cánh tay đồng thời ra lực, dồn hết khí lực toàn thân lên đầu mũi đao.
Roẹt một tiếng, âm thanh cắt kim loại rợn người vang lên.
Nhiều người không tự chủ được che kín lỗ tai, âm thanh phảng phất như có thể từng chút một đâm vào trái tim tất cả mọi người.
Trong xe chống đạn vang lên tiếng gào thét sợ hãi, Hắc đao xuyên qua trần xe, sau đó đâm vào ngực Chu Sĩ Tể.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa yên tâm, hắn bổ trần xe ra, sau khi xác định Chu Sĩ Tể đã chết mới coi như xong.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Chu Sĩ Tể bị đâm thủng ngực ở trong xe, máu tuôn ra xối xả, nhuộm hồng cả áo sơ mi trắng không dính chút bụi nào cùng âu phục chỉnh tề.
"Mục tiêu đã chết, bắt đầu lui lại a.
Tiểu Cận, ngươi rút lui khu vực 28, ta tiếp ứng ngươi trên đường…"
Nhâm Tiểu Túc rút đao quay người nói với máy liên lạc.
Lúc này trên đường lớn đều là binh sĩ phòng giữ, làn mưa đạn dày đặc đan chéo quanh người Nhâm Tiểu Túc, cấu thành mạng lưới hỏa lực khổng lồ.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc căn bản không có ý định tiếp tục dây dưa cùng bọn họ.
Hắn quay người chạy tới khu dân cư ven đường, dùng tay không leo lên rồi biến mất trên nóc nhà.
Lần ám sát này bắt đầu nhanh mà chấm dứt cũng nhanh.
Nhâm Tiểu Túc và Chu Sĩ Tể không nói gì nhiều, Nhâm Tiểu Túc thậm chí còn không cho Chu Sĩ Tể có cơ hội lên tiếng đã trực tiếp giết chết đối phương.
Điều này khiến đám binh sĩ phòng vệ kia có phần như nằm mộng.
Họ cứ thế đứng nhìn về hướng Nhâm Tiểu Túc biến mất, thầm nghĩ đối phương chẳng lẽ cứ thế mà đi?
Trước đó rất nhiều người trong bọn họ đều nghĩ, có lẽ gan đối phương không lớn tới mức dám đi ám sát người đứng đầu một tập đoàn?
Thế nhưng hiện tại bọn họ mới nhận ra, kỳ thật chỉ một cá thể trong thời đại Chư Thần quật khởi này cũng đủ để lấy đầu thủ lãnh được vạn người bảo vệ.
Khó trách Khánh Chẩn phải che giấu hành tung, điều này chứng tỏ Khánh Chẩn có tầm nhìn rất xa.
Hiện tại người muốn ám sát Khánh Chẩn không ít, đáng tiếc bọn họ còn chẳng biết Khánh Chẩn ở đâu nữa kia kìa.
Trong số những người này, thậm chí còn có người của Khánh thị.
Binh sĩ bắt đầu đuổi theo phương hướng Nhâm Tiểu Túc biến mất, thậm chí còn có người bao vây tòa nhà để mắt Kỵ Sĩ ở trong đó.
Thế nhưng Kỵ Sĩ một so với một chạy còn nhanh hơn thỏ, chẳng khác nào đám khỉ rừng, không ngừng nhảy qua bức tường biến mất trong tầm mắt các binh sĩ.
Binh sĩ không cách nào hiểu được, trong số những Kỵ Sĩ còn có người bị thương ở tay, người gãy xương tay cũng có thể chạy nhanh như vậy sao?! Bình thường những người này được huấn luyện kiểu gì thế nhỉ?
Trong hôm đó, toàn bộ cả ba nhân vật cao nhất trong Chu thị đều tử vong, số phóng viên của tạp chí hi vọng phóng viên trong hàng rào 73 biết được tin này thì kích động tới phát khóc, vội vàng truyền tin về Lạc thành.
Bên trong hàng rào 73, một cuộc lùng bắt với quy mô lớn được khởi động.
Chuyện này là sự sỉ nhục của Chu thị, mặc kệ người kế tục Chu thị là ai đều phải bắt được đám người ám sát kia.
Người phát ngôn của Chu thị bắt đầu công khai lên án Tây Bắc, khăng khăng khẳng định việc này là do một đại nhân vật nào đó của Tây Bắc gây nên, hi vọng Tây Bắc có thể chịu trách nhiệm.
Ánh mắt truyền thông nhanh chóng chuyển hướng về phía Tây Bắc, các phóng viên ở hàng rào 144 hiệu ong vỡ tổ mà chắn, lấp, bịt quân doanh, hi vọng binh sĩ cứ điểm 178 có thể cho họ một lời giải thích.
Sau ba tiếng chờ đợi, rốt cục Trương Tiểu Mãn mới chậm rãi từ từ rời khỏi quân doanh.
Một phóng viên tới hỏi Trương Tiểu Mãn:
"Chu thị tuyên bố việc này là do người Tây Bắc gây nên.
Chúng ta muốn biết có phải vị siêu phàm giả có biệt hiệu Người phá hủy hàng rào đã trở thành người kế tục chức Tư lệnh của Tây Bắc không?"
Trước khi Trương Tiểu Mãn đi ra đã nói chuyện với Trương Cảnh Lâm về việc nên trả lời truyền thông thế nào.
Kết quả Trương Cảnh Lâm chỉ bảo Trương Tiểu Mãn nói theo sự thật là được.
Trương Tiểu Mãn tự nhủ trong lòng, vậy hắn cứ nói thật thôi, lúc đó ai muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ tới tìm Trương tư lệnh, không liên quan gì tới hắn cả.
Trương Tiểu Mãn đáp:
"Đúng vậy, hắn chính là người được đề cử cho chức vị Tư lệnh kế tiếp của cứ điểm 178, bất quá vẫn cần thông qua khảo sát và rèn luyện."

"Tây Bắc còn nhân tuyển nào khác không?”

Phóng viên hỏi.
"Không, chỉ có hắn thôi… "
Trương Tiểu Mãn đáp.
"Hiện giờ Trương tư lệnh mới bốn mươi tuổi, vì sao phải cân nhắc tới vấn đề này sớm như vậy?"
Phóng viên hỏi.
"Có người thích hợp thì phải chợp ngay, mắc công hắn lại trốn.”

Trương Tiểu Mãn đáp.
Phóng viên:
"? ? ?"
Mạch suy nghĩ của phóng viên bị câu trả lời này làm cho đứt đoạn.
Đám ký giả không nghĩ tới đáp án lại là như vậy.
Họ rất ít khi nghe được mấy câu trả lời chất phác kiểu này lắm.
Đại lừa dối ở bên cạnh nhìn không được, hắn cảm thấy nếu để Trương Tiểu Mãn tiếp tục trả lời, hẳn cuộc phỏng vấn này sẽ xảy ra chuyện mất.
Vì thế đại lừa dối quyết định đẩy Trương Tiểu Mãn sang một bên, tự mình tới trả lời vấn đề của phóng viên:
"Ha ha ha, hiện tại để ta trả lời vấn đề của mọi người đi."

Một phóng viên hỏi:
"Theo như lời Chu thị nói, lần này ba vị thủ lĩnh của Chu thị cùng bị giết trong một ngày, Tây Bắc vẫn nên lên tiếng.
Chung quy người hành hung chính là nhân tuyển kế nhiệm chức Tư lệnh của Tây Bắc, rất có thể chính là Tư lệnh kế tiếp của chúng ta.
Cho nên Chu thị muốn quân Tây Bắc phụ trách chuyện này.
Ngươi muốn nói gì với Chu thị, chịu trách nhiệm thế nào?”

Đại lừa dối im lặng hai giây, sau đó dùng vẻ mặt thuần phác cười nói:
"Không cần khách khí, đây đều là chuyện chúng ta phải làm."

Các phóng viên:
"..."

Bài phỏng vấn lần này của Tây Bắc nhanh chóng được truyền tới Trung Nguyên, Chu thị đọc xong bài phỏng vấn kia lập tức nổi trận lôi đình:
"Quá kiêu ngạo, đây là muốn vả mặt ai a!"
Thế nhưng bọn họ bỗng nhận ra, mặc dù đối phương lớn lối như thế nhưng họ cũng không có biện pháp gì.
Nếu Chu thị muốn xuất binh đánh Tây Bắc thì phải vượt qua địa phận của Vương thị nha.
Cự ly của Chu thị cách Tây Bắc quá xa, đánh không đến!
Mà lúc này, đám Nhâm Tiểu Túc đã an toàn rời khỏi hàng rào 73, đang ở trong rừng.
Xung quanh một đống lửa, Nhâm Tiểu Túc cùng các Kỵ Sĩ đã bắt heo và thỏ rừng nướng ăn.
Nhâm Tiểu Túc đưa tay bẻ cái đùi thỏ vừa được nướng chín cho Dương Tiểu Cận, sau đó hỏi các Kỵ Sĩ:
"Kế tiếp các ngươi có ý định gì?"
Lý Ứng Duẫn nhìn mọi người một cái rồi cười nói:
"Chúng ta xem tư liệu thì phát hiện ở phía tây của Tây Nam có một ngọn núi từng được mệnh danh là cao nhất thế giới.
Nghe nói nơi đó quanh năm có tuyết rơi, cao hơn mực nước biển 8848 mét.
Muốn leo lên núi phải trải qua ngàn khó vạn ngăn.
Kỵ Sĩ đã từng leo qua hai lần, nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi cực kỳ bao la hùng vĩ, cho nên chúng ta muốn tới đó một lần, nhìn thử xem rốt cuộc đỉnh núi có bộ dạng gì.”

Kỵ Sĩ trong miệng Lý Ứng Duẫn chính là người thành lập tổ chức Kỵ Sĩ, Nhâm Hòa.
Trương Thanh Khê ở một bên cười bổ sung:
"Bất quá sau tai biến, vỏ quả đất có sự chuyển động rất lớn, chúng ta cũng không xác định đỉnh núi còn ở đó hay không, Nếu có thì leo, không có thì tìm đỉnh núi khác.
Tiện thể lại đi du lịch một chút, chúng ta tin tưởng ở nơi đó vẫn còn một số ít người may mắn sống sót."

"Đúng rồi Tiểu Túc, chúng ta leo núi xong muốn tới Tây Bắc định cư, không biết các ngươi có hoan nghênh không?"
Lý Ứng Duẫn hỏi.
Hai mắt Nhâm Tiểu Túc sáng lên:
"Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh, cùng nhau đại hưng Tây Bắc rất tốt nha!"
Đám người Lý Ứng Duẫn nhìn nhau cười cười, cứ như đang có kế hoạch gì đó vậy.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có chút tò mò:
"Không phải lúc trước các ngươi vẫn luôn tìm kiếm người thừa kế Thanh Hòa à.
Sao bây giờ lại quyết định về Tây Bắc định cư? Các ngươi từ bỏ rồi à?”

Lý Ứng Duẫn cười cười:
"Chúng ta đã tìm được rồi, hiện tại hắn sống rất tốt, cũng chưa bao giờ phụ đi danh tiếng của Kỵ Sĩ, cho nên không cần chúng ta lo lắng."

Nhâm Tiểu Túc ồ một tiếng:
"Làm sao tìm được vậy?"
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Lý Ứng Duẫn nói:
"Hiện tại phải giữ bí mật."

"Được… "
Nhâm Tiểu Túc không muốn hỏi nhiều, hắn nghiêm túc nói với các Kỵ Sĩ:
"Ngày mai ta sẽ cùng Tiểu Cận về Tây Bắc đi.
Đến lúc đó chúng ta sẽ ở Tây Bắc đợi các vị tới.
Cùng nhau góp một viên gạch vào sự nghiệp đại hưng Tây Bắc.
Được rồi, cạn ly vì đại hưng Tây Bắc!"
"Cạn ly!"
Cùng lúc đó, điện thoại vệ tinh trong túi quần Nhâm Tiểu Túc đột nhiên vang lên.
Nhâm Tiểu Túc nhìn thoáng qua dãy số, thấy rõ là số điện thoại của Vương Thánh Tri.
Thế nhưng hắn do dự thật lâu, cuối cùng cũng không bắt máy mà nhét điện thoại vệ tinh vào không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận