Đệ Nhất Danh Sách

Chương 778: Hôm Nay Coi Như Có Tiến Bộ

Nhâm Tiểu Túc không biết phụ trợ tâm lý rốt cục là cái gì, thế nhưng hắn cảm thấy Vương thị quá mức bá đạo rồi.
Nếu trên đời này thật sự có người giỏi những chuyện mình không thích mà xem là chuyện bản thân cần phải làm.
Ví dụ như Khánh Chẩn thường nói hắn không thích chiến tranh nhưng thứ hắn am hiểu nhất lại là chiến tranh.
Tỷ như Trương Bảo Căn là siêu phàm giả nhưng lại thích ở trong Viện mồ côi chọc cười đám trẻ.
Dù bong bóng của Trương Bảo Căn có uy lực rất lớn hay có mùi rau hẹ thì đó đều là lựa chọn riêng của mỗi người.
Được rồi, hiện tại Vương thị ngươi kêu người ta làm việc người ta không thích cũng không sao.
Thế nhưng phụ đạo tâm lý chẳng khác nào ngầm nói: Ngươi cảm thấy không thích có nghĩa tâm lý của ngươi có vấn đề, vì thế cần phải được tư vấn thích hợp.
Hoặc là, ngươi sai rồi, ta sẽ dùng biện pháp phụ trợ tâm lý để suy nghĩ của ngươi trở nên bình thường hơn.
Nhâm Tiểu Túc khó lòng chấp nhận loại phương pháp này.
Nếu có người nói với hắn, chuyện Nhâm Tiểu Túc ngươi làm giỏi nhất là giết người, vậy ngươi hãy giết hết mọi người đi, chắc chắn khi ấy Nhâm Tiểu Túc sẽ đánh cho đối phương ói ị.
Hơn nữa, Nhâm Tiểu Túc đột nhiên cảm nhận được “phụ trợ tâm lý” chỉ là một cách chơi chữ mà thôi. Điều này khiến Nhâm Tiểu Túc khó lòng tiếp nhận.
Nhâm Tiểu Túc thậm chí có thể tượng tượng được.
Nếu trong hàng rào này có một người cứng rắn không muốn làm chuyện AI phân phối cho hắn, vậy hắn sẽ phải đối mặt với vô số buổi phụ trợ tâm lý đáng sợ.
Thật sự quá kinh hãi rồi.
Khó trách khi đám cư dân thấy được xe của Vương thị thì cúi đầu theo bản năng.
Nhâm Tiểu Túc không nói lên ý kiến của hắn.
Hắn cũng chẳng phải chúa cứu thế, càng không có cách nào tốt hơn.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành ước định với Dương An Kinh rồi rời đi mà thôi.
Xe việt dã chạy được gần 40 phút, Nhâm Tiểu Túc thầm phác họa tuyến đường trong đầu.
Trước đây lúc đi với Chu Nghênh Tuyết, hắn từng nhớ kỹ bản đồ của hàng rào 61.
Tuy không được như Vương Uẩn nhưng đại khái cũng không sai bao nhiêu.
Lúc này, Lý Nhiên đang rời khỏi biệt thự, thấy xe việt dã chạy qua thì có phần sửng sốt.
Trợ lý bên cạnh hỏi:
- Sao thế Nhuộm Nhuộm?
Lý Nhiên nhìn theo chiếc xe:
- Hình như ta vừa thấy người quen.
Trước kia nhà của Lý Nhiên vốn đã ở trong hàng rào 61, sau chuyện của thường xuân, nàng được Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết cứu đi.
Hàng rào xây dựng xong Lý Nhiên liền quay về nhà.
Chung quy đây cũng là nơi nàng sống một thời gian dài, có cảm tình nhất định.
Hiện tại Lý Nhiên thấy được Nhâm Tiểu Túc ở trong xe, cũng thấy được Dương Tiểu Cận ngồi bên cạnh.
Bấy giờ không hiểu vì sao trong lòng có phần ê ẩm.
Trước kia nàng từng xem thường Nhâm Tiểu Túc, về sau nàng mới hiểu, thì ra bản thân chẳng cách nào có thể bước vào thế giới của đối phương.
Trợ lý quay đầu nhìn Lý Nhiên:
- Chỉ là người quen thôi à?
- Ừ.
Lý Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng:
- Đi thôi, tham gia hoạt động tiếp theo.
Trong lòng trợ lý, nàng cảm thấy biểu tình vui buồn vô cớ của Lý Nhiên liền hiểu đấy không chỉ đơn thuần là người quen.
Xe việt dã đậu trên một con đường vắng người.
Vương Nhận xuống xe rồi nói với Nhâm Tiểu Túc:
- Sân nhỏ này là nơi ở chúng ta an bài cho hai vị. Đây là chỗ Vương thị chuyên dùng để tiếp khách.
Nhâm Tiểu Túc nhìn hai căn nhà trước mắt, không lớn lắm nhưng lịch sự lại tao nhã.
Bất quá hắn cảm thấy có gì đó là lạ:
- Không đúng!
Vương Nhuận sửng sốt một chút:
- Có chỗ nào không đúng?
- Vì sao là hai cái?
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
- Hai người chúng ta ở một căn là được rồi. Đã tới làm khách còn chiếm chỗ của các người không phải lãng phí lắm à? Không nên không nên, ngươi trở về nói lại với phía trên, hai người chúng ta ở chung một chỗ là được….
Vương Nhuận sửng sốt không biết nên trả lời thế nào thì thấy Dương Tiểu Cận đẩy sân nhỏ của mình ra, vừa vào vừa xem thường nói:
- Nói cứ như ngươi dám làm vậy.
Dương Tiểu Cận hiểu rõ Nhâm Tiểu Túc.
Ở trong rừng mà con hàng này còn không dám làm gì, vừa tới đây lại giả bộ ra vẻ.
Nhâm Tiểu Túc ngây ngốc đứng đờ người.
Vương Nhuận nói:
- Hai vị nghỉ ngơi trước.
Trước khi tiệc tối bắt đầu ta sẽ tới đón hai vị.
Nói xong Vương Nhuận liền chạy đi.
Nhâm Tiểu Túc đứng tại chỗ, hắn cảm thấy chuyện hai cái sân này chắc chắn là do Dương An Kinh bày ra. Đây có phải chuyện con người nên làm không? Ở ngoài có nhiều người thiếu chỗ ở như thế, hắn vào hàng rào sao có thể lãng phí tài nguyên như vậy. Điều này thật sự khiến lương tâm hắn bất an a!
Nghĩ tới đây, Nhâm Tiểu Túc liền đi về phía căn nhà của Dương Tiểu Cận.
Kết quả vừa đẩy cửa vào thì phát hiện Dương Tiểu Cận đã khóa lại…
Sắc mặt Nhâm Tiểu Túc tối sầm:
- Sao lại khóa cửa.
Có còn là người không!
Dương Tiểu Cận nói vọng ra:
- Hay nhỉ, hôm nay coi như có tiến bộ.
Còn dám đẩy cửa vào đấy.
Nói xong, tiếng cười của nàng vang lên không ngớt, không có ý sẽ mở cửa cho Nhâm Tiểu Túc vào tí nào.
Kết quả khi Nhâm Tiểu Túc tính đi về căn nhà được phân cho mình thì một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai:
- Nhâm Tiểu Túc?
Nhâm Tiểu Túc quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Tự đi ra từ một sân nhỏ khác.
Phía sau là vài phóng viên.
Hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao ngài cũng ở đây?
Giang Tự cười:
- Ta tới đây để xem AI của Vương thị tới cùng là thế nào.
Cũng thuận tiện rèn luyện bọn họ ở đây.
Ta đang cảm thấy chán thì gặp được ngươi nè.
Sao ngươi lại ở đây?
- Việc này nói ra rất dài dòng.
Nhâm Tiểu Túc cảm khái:
- Ta đồng ý làm ba chuyện cho một người.
...
Lúc này, trên Thảo Nguyên phương bắc, Nhan Lục Nguyên dẫn theo đám người Hasan trở lại Vương đình.
Thế nhưng vừa về tới nơi, họ lại phát hiện sắc mặt phụ nữ và trẻ em đều hoảng hốt.
Nhan Lục Nguyên lên tiếng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ngọc Tỷ đi ra từ trong đại trướng đón Nhan Lục Nguyên. Đầu tiên nàng nhìn xem Nhan Lục Nguyên có bị thương không rồi mới lên tiếng:
- Lúc trước ta từng nói với ngươi rằng tìm được một hồ nước muối cách chỗ này mấy chục ki lô mét .
Kết quả hai hôm trước có người tới đó đào muối nhưng không thấy trở về.
Ta cho vài người tới đó điều tra thì thấy nơi đó chỉ còn lại vài thie thể.
Nhan Lục Nguyên sửng sốt:
- Đàn sói làm?
- Không phải.
Tiểu Ngọc Tỷ lắc đầu:
- Là vết đao, tai phải thi thể cũng bị người cắt mất.
Nhan Lục Nguyên nhìn Phó Lan Tề:
- Trên Thảo Nguyên còn có bộ lạc nào khác không?
Phó Lan Tề lắc đầu:
- Không có, đều ở đây cả rồi.
Mấy năm trước từng xảy ra chuyện này.
Bất quá là ở phương bắc Thảo Nguyên, nơi đó rất lạnh nên không ai sống cả.
Kỳ thật ở chỗ đó cũng có vài người, chỉ là chưa ai gặp họ, hoặc nói gặp qua rồi chỉ còn là thi thể.
Nhan Lục Nguyên nhìn về phương bắc.
Trong ấn tượng rất nhiều người.
Thảo Nguyên là nơi cuối cùng của phương bắc rồi.
Kẻ địch duy nhất trên Thảo Nguyên chính là dân du mục.
Thế nhưng theo bản năng, họ đều quên mất một chuyện: Phía bắc của phương bắc vẫn là phương bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận