Đệ Nhất Danh Sách

Chương 646: Nhiều Chuyện

Rất nhanh Nhâm Tiểu Túc và Chu Nghênh Tuyết đã biến mất trước mặt rất nhiều người.
Trận hỗn chiến khiến trên đường phố không còn một ai.
- Sao ngươi lại chạy tới đây?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi.
- Ta đang nấu cơm chờ đám Vương Vũ Tri về ăn thì nghe tiếng nổ mạnh…
Chu Nghênh Tuyết giải thích;
- Ban đầu ta cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng đâu liên quan gì tới ta.
Thế nhưng ta nghe nhà hàng xóm bên cạnh hò hét chạy ra ngoài, nói cái gì mà đại học Thanh Hòa có chuyện rồi, họ phải đi tìm con mình.
Bất giờ ta mới nhớ tới, chẳng phải lão gia cũng đang ở đó à.
Gần đây, Chu Nghênh Tuyết ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của đám Vương Vũ Tri.
Mỗi ngày nấu cơm đầy đủ chất dinh dưỡng cho cả đám, để họ an tâm ôn bài chuẩn bị thi đại học.
Cho nên, trong lòng đám Vương Vũ Tri, địa vị của Chu Nghênh Tuyết đã thăng cấp không ít…
Những thứ khác không nói, Chu Nghênh Tuyết nấu cơm cũng khá ngon.
Trước kia là vì nàng lười làm, hiện tại chẳng biết đầu có thế nào mà mỗi ngày đều nấu cơm rồi tranh công với Nhâm Tiểu Túc.
Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ rồi đáp:
- Trận chiến hôm nay sớm muộn gì cũng xảy ra.
Hiện tại chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
E rằng tới tối mới là thời khắc quan trọng nhất.
Ngươi quay về bảo vệ đám Vương Vũ Tri.
Chúng ta căn bản chỉ tới hỗ trợ thôi.
Nếu vì người khác mà để đám Vương Vũ Tri có chuyện thì không đáng.
Dù trong người đám Vương Vũ Tri có người máy nano nhưng vấn đề ở chỗ, số lượng người máy nano của họ không nhiều, không cách nào hóa thành thiết giáp cả.
Trong trận chiến này, đám siêu phàm giả án binh bất động là để chuẩn bị cho mưu đồ lớn hơn.
Nếu lan tới gần đám Vương Vũ Tri, khả năng cao sẽ có người tử vong.
Nhâm Tiểu Túc thầm nghĩ, nếu tỷ lệ đồng bộ của đám Vương Vũ Tri đã tăng cao, hắn có nên tìm La Lam yêu cầu một ít người máy nano để đám Vương Vũ Tri có thứ mà tự vệ không? Chung quy sắp tới đám Vương Vũ Tri còn phải ở lại đại học Thanh Hòa học cao lên nữa.
Tuy người máy nano thật sự rất quý, mà số lượng Khánh thị có cũng không nhiều.
Cùng lắm cũng chỉ đủ cho mười mấy chiến sĩ nano bình thường mà thôi.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc đã mở miệng cầu, khả năng cao La Lam cũng sẽ nể mặt hắn.
- Được rồi, đi về nhanh đi…
Nhâm Tiểu Túc nói:
- Ngươi cũng chú ý an toàn đấy.
- Lão gia sợ ta gặp chuyện không may à?
Chu Nghênh Tuyết vui mừng nhướng mày.
Nhâm Tiểu Túc nhướng mày:
- Sao ngươi nhiều chuyện vậy?
- Được rồi, ta quay về đây…
Chu Nghênh Tuyết vui cười đi về nhà.
Nàng đi được vài bước thì như nhớ tới cái gì đó, nói:
- Ta đang hầm canh súp.
Buổi tối lão gia về nhớ ăn canh nha.
Nghe những lời này, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy dường như có chỗ nào đó cổ quái.
Chẳng lẽ mỗi ngày siêu phàm giả chỉ cần làm mấy chuyện nhẹ nhàng như thế thôi hả?
Những siêu phàm giả của các thế lực khác tụ họp ở đây thì không thoải mái như Chu Nghênh Tuyết. Đêm nay khả năng cao thuyền sẽ lật trong mương mấy.
Nhâm Tiểu Túc gọi điện cho Tần Sanh:
- Chuyện phía bên đại học Thanh Hòa đã giải quyết xong, bên ngươi thế nào rồi?
Tần Sanh đáp:
- Đối phương khống chế mấy chục con tin trốn trong nhà không làm gì hết.
Hiện tại có phần khó giải quyết.
- Ừ…
Nhâm Tiểu Túc biểu thị hắn đã hiểu.
Dù phía bên hắn có thể giải quyết đạo tặc mà không tổn thương con tin cũng vì hắn tấn trong từ trong ra ngoài.
Nếu cường công từ bên ngoài, hắn cũng khó lòng tiêu diệt được đạo tặc lại còn bảo vệ an toàn cho con tin. Đối phương giết vài người là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
- Vậy các ngươi tính làm thế nào?
Thiếu niên Tần Sanh hung ác nói:
- Trước khi trời tối, nếu không có biện pháp gì tốt thì chỉ có thể cường công, mấy chục người kia xem như khó bảo toàn.
Như thế còn đỡ hơn để đối phương dắt mũi. Đối phương bắt người, tám phần là muốn dùng con tin cầm chân cảnh vệ.
Chúng ta không thể để kẻ địch thực hiện được ý đồ.
Nhâm Tiểu Túc nhẹ nhàng thở ra, Kỵ Sĩ chịu cường công là chuyện tốt.
Hắn lo nhất là Kỵ Sĩ mang lòng dạ đàn bà, không đành lòng tổn thương con tin.
Trên thực tế, dù Kỵ Sĩ thật sự làm theo điều kiện của đạo tặc, liệu đối phương sẽ chấp nhận buông tha cho con tin? Những đạo tặc này đều là tử sĩ, dám bắt cóc nhiều người như thế, căn bản không còn ý định sống sót rời đi.
Trước khi chết kéo theo một ít đệm lưng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Vẫn chưa cường công là vì sợ tổn thất nhiều hơn.
Kỵ Sĩ cũng không cổ hủ. Đây cũng lý lý do Nhâm Tiểu Túc nguyện ý kết giao bằng hữu với Kỵ Sĩ.
Nhâm Tiểu Túc hỏi:
- Lúc cường công có cần ta hỗ trợ không?
- Không cần…
Tần Sanh bình tĩnh đám:
- Nếu đám người này không nắm con tin trong tay, một mình ta cũng đủ xử hết chúng.
- Được rồi, có gì gọi cho ta…
Nhâm Tiểu Túc cúp máy.
Tần Sanh im lặng nhìn tòa nhà trước mặt.
Vừa rồi hắn đã nhận được tin Nhâm Tiểu Túc giải trừ nguy cơ tại đại học Thanh Hòa.
Trương Thanh Khê ở bên cạnh thở dài:
- Ngoại viện có thể thuận lợi hóa giải nguy cơ, con tin không chết một ai.
Chúng ta lại chỉ có thể lựa chọn hi sinh con tin, chọn cao bỏ thấp.
Trương Thanh Khê cao ngạo nhưng vẫn phải bội phục Nhâm Tiểu Túc.
Còn ba tiếng nữa là trời sẽ tối, lão Lý và Tần Sanh đồng loạt phát động cường công.
Cảnh vệ bắt đầu công kích, dưới sự trợ giúp của hỏa lực, đạo tặc bắt giữ con tin cũng không làm nên chuyện gì.
Cảnh vệ không sử dụng súng thường mà dùng súng máy hạng nặng bắn nổ tung tòa nhà!
Sau hỗn chiến, Thanh Hòa sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của người nhà con tin.
Thế nhưng họ phải vượt qua hôm nay trước đã, chuyện sau thì đợi sau hẳn nói.
Hôm nay, tập đoàn Thanh Hòa đột nhiên vứt bỏ hình tượng ôn hòa vốn có, bắt đầu để lộ mũi nhọn của họ.
Muốn trở thành Kỵ Sĩ phải thông qua khảo nghiệm cửu tử nhất sinh, khắc tên mình trên vách đá dựng đứng.
Giờ khắc này, đám người Tần Sanh được đối mặt với mưa bom bão đạn thì không khỏi trở nên hưng phấn hơn.
Kỵ Sĩ là gì? Rất nhiều người dùng từ chính trực để nói về họ.
Thế nhưng chỉ có chính những Kỵ Sĩ mới biết, Kỵ Sĩ tồn tại trên đời này là vì tín ngưỡng.
Bất kể là bay trên không hay tay trần leo núi.
Mỗi lần họ đều phải trải qua những chuyện khiêu chiến sự sống cái chết.
Thời điểm Kỵ Sĩ bắt đầu cường công, Nhâm Tiểu Túc đi tới tạp chí hi vọng.
Trường học diễn ra hỗn chiến, Giang Tự lập tức quay về tạp chí hi vọng chủ trì đại cục.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc tới nơi này, Giang Tự tất nhiên hoan nghênh hắn:
- Đại học Thanh Hòa thế nào rồi?
Nhâm Tiểu Túc nhếch miệng cười:
- Không chết con tin nào, nguy cơ đã được giải trừ.
Giang Tự cười:
- Bội phục.
Nhân viên công tác ngồi gần đó nhìn Giang Tự vui vẻ trò chuyện với Nhâm Tiểu Túc thì thầm nghĩ rốt cục thiếu niên này là ai mà lại được tổng biên tự mình nghênh tiếp?
Giang Tự hỏi:
- Ngươi tới đây là có chuyện gì à?
- Đám lão Lý không cần ta hỗ trợ…
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
- Ta cảm thấy chuyện kia sẽ lan tới đây nên tới bảo vệ các người.
- Tốt lắm…
Giang Tự từ chối:
- Vậy ta làm việc tiếp.
Hôm nay có rất nhiều chuyện cần làm.
- Ừ, cho ta cái ghế là được.
Trong tổng bộ của tạp chí hi vọng, tất cả mọi người đang vội vàng chép lại chuyện đã xảy ra hôm nay, khẩn cấp đánh chữ, chuẩn bị in số mới,
Mà thiếu niên ngồi trên ghế sừng sững bất động, đợi khách không mời tới cửa chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận