Đệ Nhất Danh Sách

Chương 481: Nhiệm Vụ Cấp A

Hàng rào 61 cách hàng rào 63 hơn 300 ki lô mét.
Có một người trung nguyên chở một người trẻ tuổi trên chiếc mô tô, hướng tới hàng rào.
Hai người mệt mỏi phong trần, dường như đã trải qua cảnh màn trời chiếu đất nhiều ngày.
Nhưng mà ánh mắt người trung niên vẫn sáng ngời, có thần như cũ, nhìn qua tháo vát vô cùng.
Tại hướng đông của hàng rào 61, núi non trùng điệp khó thấy được màu vàng của đất đai, thân núi cũng bị màu xanh lục bao trùm, thỉnh thoảng có vài sông ngòi cắt qua, cảnh sắc hoang dã thấm vào ruột gan.
Nghe nói trước tai biến, nơi này là một khu bảo hộ chim, hoàn cảnh sinh thái cực kỳ tốt.
Bất quá khi đó là người bảo vệ chim, còn hiện tại, con người thấy chim còn phải ráng tự bảo vệ bản thân….
Chim chóc rất ít khi chủ động công kích nhân loại, thế nhưng chúng sẽ mang thù.
Từng có một người ăn trứng chim ở nơi hoang dã, kết quả bị một đàn chim truy sát trên trăm ki lô mét, bị mổ tới thương tổn đầy mình, toàn thân đều là phân chim.
Phân chim dính trên thân thể, thoạt nhìn cả người hắn ta chẳng khác nào một tượng điêu khắc cả…
Hai người họ để xe mô tô lại nơi hoang dã, khoác một mảnh vải bố màu xanh lên coi như che giấu. Từ đây mà cởi mô tô rất dễ bị người chú ý, vì thế họ quyết định đi bộ.
Người trung niên nhìn cảnh núi rừng, bỗng nhiên cảm khái:
- Ta thấy núi xanh thật quyến rũ. Trong mắt núi xanh, ta thế nào?
Người trẻ tuổi bên cạnh há hốc mồm, muốn hỏi có phải sư phụ dùng thơ sai chỗ rồi không. Có điều cuối cùng vẫn chẳng dám mở lời.
Lại nghe người trung niên tiếp tục nói:
- Đồ đệ, ngươi có biết vì sao lần này ta mua được điện thoại di động lại cho ngươi mà không cho sư đệ ngươi không? Phải biết chiếc điện thoại này rất quý, không có cái này, làm sát thủ cũng chẳng còn ý tứ gì. Nếu một ngày nào đó, thông qua nó mà vào được An Kinh tự sẽ thăng chức rất nhanh.
- Không biết…
Người trẻ tuổi thành thật lắc đầu.
- Vì ngươi ít nói nhảm…
Người trung niên khen ngợi:
- Sư đệ kia của ngươi cứ thích tranh cãi với ta. Ta chuẩn bị đưa hắn tới công trường để tôi luyện.
- Sư phụ, lần này chúng ta tới đây để chấp hành nhiệm vụ hả?
Người trẻ tuổi hiếu kỳ.
- Tất nhiên…
Người trung niên ngạo nghễ nói:
- Chủ yếu là dẫn ngươi nhìn thấy các mặt khác nhau của xã hội.
Ngươi bái ta làm thầy đã nhiều năm, cũng họ thành tài nghề sát thủ. Bây giờ đã tới lúc đơn độc chấp hành nhiệm vụ. Sư phụ dẫn ngươi đi làm nhiệm vụ cấp D, ngươi nhìn mà học hỏi!
- Sư phụ…
Người trẻ tuổi yếu ớt nói:
- Có phải nhiệm vụ rất khó khăn không?
- Khó?
Người trung niên cười, hắn vuốt cọng râu cá trê của mình:
- Ta là cao thủ cấp C tới làm nhiệm vụ cấp D thì có gì mà khó? Ngươi phải biết, có nhiều sát thủ tới cuối đời cũng chỉ có thể
Người trẻ tuổi nghe vậy thì hai mắt phát sáng:
- Vậy khi nào sư phụ sẽ thăng lên cấp B?
Người trung niên nhìn đồ đệ nhà mình:
- Nhanh thôi…
- Sư phụ đã lợi hại thế này thì sát thủ cấp A sẽ lợi hại thế nào?
Người trẻ tuổi thường thích học hỏi.
Người trung niên bỗng thở dài:
- Sát thủ cấp A đều là siêu phàm giả hoặc những nhân vật cực kỳ đáng sợ. Ta cũng không nghĩ mình có thể đạt được cấp A. Từng có một lần, ta thấy sát thủ cấp A giết người, thậm chí ta còn chẳng thấy được hắn giết người kiểu gì nữa kìa. Đương nhiên, trong số các sát thủ cấp A, chỉ có một ít người là siêu phàm giả mà thôi.
Hai người vừa nói vừa đi tới thị trấn của hàng rào 63.
Tới nơi, người trung niên nhìn thoáng qua di động:
- Có nhiệm vụ, gần nhà xưởng! Đi, đi nhanh, nhiệm vụ cấp D rất dễ bị đoạt!
Hai người vội vàng đi về phía nhà xưởng.
Lúc này, người trẻ tuổi có chút chột dạ:
- Sư phụ, mục tiêu ở trong nhà xưởng đó. Hay chúng ta đợi tới tối rồi tiến vào được không? Cứ thế này sẽ bị người thấy đó.
- Sợ cái gì? Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Yên tâm đi, ngay cả nhiệm vụ cấp D mà cao thủ cấp C như ta cũng không làm được thì chẳng phải để người ta chê cười à?
Người trung niên cười lạnh, thần tình đầy vẻ kiêu ngạo.
Nhưng khi họ sắp tới nhà xưởng thì bỗng nhiên bị ai đó kêu lại:
- Này…hai người tới chấp hành nhiệm vụ à!
Người trung niên quay lại, bóp cò súng lục cầm trong tay. Hắn chẳng chút dây dưa dài dòng. Kết quả lúc này hai mắt hắn hoa lên, không thấy thiếu niên vừa lên tiếng khi nữa đâu.
Mà viên đạn cũng bắn vào trong không trung!
- Xem đúng là tới chấp hành nhiệm vụ thật…
Thiếu niên đứng sau lưng họ cười nói:
- Trước các ngươi nghỉ ngơi một chút, di động ta tịch thu, tránh sau này các ngươi đoạt nhiệm vụ của ta.
Nói xong, tiếng gió vang lên từ phía sau lưng. Người trung niên lập tức nhận ra, chẳng biết từ khi nào thiếu niên đã đứng sau họ, chuẩn bị đánh ngất hai người!
Người trung niên biết nhưng không kịp phản ứng!
Đối phương là siêu phàm giả! Tốc độ đã vượt qua cực hạn của người thường!
Người trung niên chợt phát hiện. Thân thể được rèn luyện nhiều năm hoàn toàn không theo kịp động tác của đối phương, thiếu niên này quá nhanh!
Bất quá, người trung niên cũng là người từng trải. Dưới lớp cổ áo của hắn có một tấm sắt mỏng. Một là để phòng ngừa có người dùng chủy thủ cắt yết hầu.
Hai là để phòng ngừa có người nện vào phía sau cổ!
Vì không muốn đả thương tới tính mạng đối thủ nên Nhâm Tiểu Túc không dùng hết sức.
Cho nên, một kích đánh xong hắn lại phát hiện người trung niên không té xỉu, chỉ thấy đối phương đau đến nhe răng trợn mắt mà thôi!
Đồ đệ bên cạnh người trung niên đã ngất, còn hắn ta thì quay đầu bỏ chạy.
Khi Nhâm Tiểu Túc còn đang kinh ngạc, người trung niên kia thầm chửi con mẹ nó. Đây là nhiệm vụ cấp D hay cấp A vậy?
An Kinh tự giao nhiệm vụ không xét duyệt à, giao nhiệm vụ cấp D cho siêu phàm giả, có bị điên không? An Kinh tự các người làm ăn kiểu quái gì thế!
Siêu phàm giả như ngươi nhận nhiệm vụ cấp D làm gì? Có biết xấu hổ không, ngươi thiếu chút tiền này hả?!
Trông đối phương cũng không giống muốn giết người, bằng không cũng chẳng đánh ông ngất xỉu, trực tiếp giết luôn là được rồi. Người trung niên nhận ra đối phương không ra tay hết sức.
Nghĩ tới đây, người trung niên không sĩ diện hảo nữa mà quyết đoán hô to:
- Ta có tiền, ta có thể cho ngươi tiền!
Chỉ là vừa nói xong lời này, ánh mắt hắn tối sầm lại, mất đi tri giác.
Nhâm Tiểu Túc ngồi xổm soát người đối phương. Điều khiến Nhâm Tiểu Túc ngoài ý muốn là, hắn tìm được tới hai cái di động lận. Đây đúng là thu hoạch lớn mà.
Nhâm Tiểu Túc quyết đoán thu di động vào không gian, tiếp tục ôm cây đợi thỏ…
Đợi khi người trung niên tỉnh lại, bên cạnh họ có thêm bốn năm người nữa. Người trung niên nhanh chóng kêu đồ đệ rồi tự mò xem trên người mình còn lại gì.
Tiền vẫn còn!
Người trung niên mừng rỡ, siêu phàm giả này không cần tiền sao?
Nhưng một khắc sau hắn liền bối rối, di động của hai người bọn họ đều mất cả rồi!
Giờ khắc này, người trung niên mới hiểu, thì ra siêu phàm giả này đang canh chừng mục tiêu nhiệm vụ để đoạt lấy di động!
Xong! Xong cả rồi!
Hắn nổ với đồ đệ như thế mà ngay cả cơ hội nhìn thấy nhiệm vụ mục tiêu vẫn chưa nhìn thấy. Rốt cuộc là siêu phàm giả nào chạy tới chơi đùa họ vậy?!
Cùng lúc đó, Nhâm Tiểu Túc chợt thấy tin nhắn được gửi tới điện thoại:
Mục tiêu là tiểu đội Lăng Thần của công ty Hỏa Chủng, đang ở trong hàng rào số 63, số 476 Hàm Dương.
Nhiệm vụ cấp A, thù lao 500.000 đồng. Ba người nhận nhiệm vụ hợp tác với nhau, có quyền hạn sử dụng nhà an toàn. Sau này, nếu bị truy sát sẽ nhận được sự bảo hộ của chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận