Đệ Nhất Danh Sách

Chương 652: Nguy Cơ Cuối Cùng

Dù là Hồ Thuyết hay Chu Nghênh Tuyết, hai người họ đối phó với đám đạo tặc như chẳng có gì xảy ra. Đánh nhau xong ngay cả tí áp lực cũng chẳng có.
Chu Nghênh Tuyết còn đợi đám Vương Vũ Tri ăn canh gà xong thì làm thêm tráng miệng nữa kia mà.
Không thể không nói, ba tập đoàn tự cho bản thân có thể nắm giữ thế cục nhưng thực tế trong hàng rào lại ẩn giấu hai “quái vật” không tranh quyền thế.
Chu Nghênh Tuyết thì không cần nói, là Nhâm Tiểu Túc kêu nàng ở nhà giữ cửa, chăm lo cho đám Vương Vũ Tri.
Mà Hồ Thuyết càng quá hơn, hắn đang dạy mấy bạn nhỏ cách viết mật tín thì đột nhiên có ngươi đánh tới cửa. Dù đối phương thật sự đắc thủ đi nữa thì sau cũng phải chịu sự báo thù của Lý Thần Đàn và Tư Ly Nhân….
Kỳ thật người của Hứa gia nói không sai, Dương Thụy Lâm dọn khỏi nhà mà Kỵ Sĩ đột nhiên chuyển tiền cho Viện mồ côi đều rất đáng để nghi ngờ.
Hơn nữa, họ thật sự đã tìm được người thân của Nhâm Tiểu Túc. Nếu không có Chu Nghênh Tuyết, nói không chừng họ sẽ thành công.
Nhưng từ trước tay, nếu như hoàn toàn không tồn tại…
Người đại diện ba tập đoàn ở trong căn phòng bí mật yên lặng chờ đợi tin tốt mà binh sĩ truyền về. Khác với không khó áp lực khi nãy, tâm tình mọi người đã buông lỏng một tí. Thậm chí còn có hứng thú phẩm rượu trò chuyện nữa.
Khổng Nhị Ca vừa cười vừa nói:
- Chỗ ta còn ba chai Whisky, không biết đã lấy từ hầm rượu của gia đình nào trước tai biến. Nghe nói rượu trong đó còn được bảo tồn tốt lắm…
Đại diện Vương thị nghe vậy thì nhìn đối phương một cái:
- Ta thích rượu Mao Đài hơn.
Thời gian dần trôi qua, ba người cảm thấy có gì đó không đúng. Khổng Nhị Ca nhìn đồng hồ:
- Đã hơn 40 phút, sao một chút tin tức cũng chẳng có vậy? Người đâu, liên hệ với đám người bên ngoài xem tiến độ tới đâu rồi.
Kết quả sau khi cấp dưới quay lại thì bất an đáp:
- Không liên lạc được!
- Bên nào không liên lạc được?
Người đại diện Vương gia bình tĩnh hỏi.
- Cả hai bên đều không liên lạc được…
Ba người đại diện nhất thời nhíu mày. Họ còn tưởng có chuyện gì ngoài ý muốn. Hiện tại xem ra đám người kia đã lành ít dữ nhiều.
- Phái người tới gần đó quan sát!
Khổng Nhị Ca lên tiếng.
Ba người lần nữa ngồi xuống, bất an trong lòng dần nồng đậm hơn.
Hơn 10 phút sau, có người quay về nói:
- Người đi điều tra ngõ hẻm Quân Nhân đã mất tích, Viện mồ côi thì thấy người của Thanh Hòa đang thu thập thi thể. Xem ra quân của chúng ta đã bị đánh gục sạch, Viện mồ côi cũng không thành công!
Khổng Nhị Ca cắn răng nói:
- Dẫn người của Hứa gia tới đây!
Lúc trước hắn vẫn còn khách khí với người của Hứa gia, thế nhưng bây giờ sự khách khí đó đã không còn nữa.
Người của Hứa gia bị lôi vào phòng ngơ ngác không hiểu gì:
- Mấy vị tìm chúng ta có việc gì?
Khổng Nhị Ca tức tới phì cười:
- Còn bày đặt ở đây giả vờ giả vịt. Đây là Hứa Khác bày mưu lập kế cho các người rồi thiết lập mai phục, để các người dụ dỗ chúng ta vào bẫy, làm suy yếu thế lực của chúng ta đúng không?
Hứa gia bối rối:
- Ngài đang nói gì vậy?
- Hắc hắc…
Khổng Nhị Gia cười lạnh:
- Các vị đều là hảo hán, biết rõ thế cục chúng ta thiết lập. Các ngươi tuyệt đối không chạy thoát được đâu. Không ngờ các ngươi là gián điệp hai mang. Vậy thì để các người thống khoái vậy, mang ra ngoài phạt cho chúng ta!
Người của Hứa gia la lên:
- Giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó. Ta không hiểu các ngài nói gì cả. Chúng ta vẫn chưa nói xong mà. Sau khi các ngài thành công lấy được vệ tinh, tài vật lạc thành thuộc về chúng ta… Tiền này chúng ta không cần nữa, có thể tha cho chúng ta con đường sống không!
Nói xong, người của Hứa gia bắt đầu khóc rống lên, âm thanh vô cùng lớn.
Đáng tiếc không ai nghe được, người sống quanh đó đều là người của ba tập đoàn.
Kỳ thật họ cũng không hiểu lắm. Dù là Hứa gia có cố ý gài bẫy thì những năm nay người của ba nhà họ trà trộn vào rất bí mật. Nếu nói tất cả những người đó đều phản bộ họ thì thật sự không hợp lý.
Quan trọng hơn, Hứa Khác đã sớm nghi ngờ Hứa gia có người phản bội nên cố tình để lộ ra chút sơ hở này. Những sơ hở này cũng nằm trong tính toán của Hứa Khác.
Cũng không quan trọng lắm, dù sao những người phản bội này có hay không cũng được. Ba tập đoàn vốn cũng không tính sẽ giữ nguyên ước định ban đầu.
Bất quá ba tập đoàn không biết, Hứa Khác thật sự không hề tính kế gì cả. Mà nơi Hứa Khác tính kế cũng không phải ở nhà của Chu Nghênh Tuyết và Viện mồ côi. Hai tổ đội họ phái ra thất bại chỉ đơn giản vì xui xẻo đụng trúng thiết bản mà thôi…
Dùng thiết bản để hình dung cũng không đúng lắm, phải nói là đụng phải đá hoa cương….
Bấy giờ, phía bên Viện mồ côi có hơn 10 đạo tặc cùng một siêu phàm giả bị tiêu diệt.
Đến cùng này, Hồ Thuyết không thể giấu giếm thân phận siêu phàm giả nữa. Chỉ là từ trước tới nay, Thanh Hòa cũng không khắt khe với siêu phàm giả. Với họ mà nói, cho nên Hồ Thuyết cảm thấy bị lộ thì lộ thôi.
Khi Tần Sanh tới Viện mồ côi, Hồ Thuyết đang giải thích, nói hắn không biết vì sao đối phương lại tới. Việc này Hồ Thuyết thật sự không nói dối, hắn không biết gì cả!
- Chắc là do Kỵ Sĩ bắt đầu giúp đỡ Viện mồ côi nên khiến người chú ý…
Tần Sanh thở dài:
- Lúc trước ta từng nghĩ tới chuyện này, chỉ không ngờ đối phương mất trí như thế. Ngay cả Viện mồ côi cũng không buông tha. Ngài nghỉ ngơi đi, lần này may mà có ngài ra tay giúp đỡ. Hỗ trợ với Viện mồ côi sẽ đúng ngày được gửi tới. Hơn nữa hỗ trợ sẽ được nâng cao lên nhiều, xem như là Kỵ Sĩ biểu đạt lòng biết ơn tới ngài.
- Được rồi, phía bên ta còn đang chuẩn bị cho bọn nhỏ đi học. Ngươi bận rồi thì đi đi…
Hồ Thuyết vung tay lên, đóng đại môn Viện mồ côi lại, xem như bỏ qua rồi.
Lúc Tần Sanh báo chuyện này cho Hứa Khác, Hứa Khác bỗng có cảm giác không làm gì mà vẫn thắng…
Bất quá mọi người đều biết, bọn họ không thắng. Sau khi chuyện đêm nay chấm dứt, tập đoàn nhất định sẽ tung ra át chủ bài lớn hơn.
Lúc này, trong phòng bí mật, đại diện Vương gia bình tĩnh nói:
- Dù sao nơi này cũng là sân nhà của Thanh Hòa, có rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết. Đối phương có căn cơ, giữ át chủ bài cũng là bình thường. Ta thây các vị không cần do dự nữa, không thể nào cố gắng giảm bớt thương vong được. Ra tay đi, vừa gây ra hỗn loạn vừa bắt giữ Hứa Khác.
Trước đó, ba nhà từng hợp mưu tìm biện pháp. Ví dụ như lùng bắt Giang Tự, ví dụ như tìm đường đột phá. Không phải thực lực họ không bằng Thanh Hòa mà họ muốn giữ lại thực lực để đối phó hai tập đoàn còn lại sau khi tiêu diệt Thanh Hòa.
Khổng Nhị Ca đứng dậy cười lạnh:
- Vậy động thủ đi, mọi người đều có năng lực cả mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận