Dòng Máu Của Rồng

Chương 80: LÃO TỔ New

#DMCR#VP:

Hằng Dương kinh ngạc nhìn chằm chằm Minh Long, sự chấn động trong lòng còn lớn hơn cả lúc thấy hắn bộc phát Phong linh lực. Sự việc một người sở hữu hai loại linh lực đã là chuyện hiếm có, nhưng Phong và Lôi đều là những thuộc tính vô cùng bá đạo:

- Sao có thể? Rốt cuộc là ngươi đã làm bằng cách nào?

​Minh Long bình thản đáp, nhưng câu trả lời của hắn lại như một quả bom ném vào giữa đại điện:

- Không biết sư phụ đã từng nghe qua một thứ có tên là Khởi Linh Phong hay chưa?

​Hai chữ"Khởi Linh Phong"như một chiếc chìa khóa, mở ra một cánh cổng ký ức đã bị niêm phong từ rất lâu trong tâm trí Hằng Dương. Lão trợn trừng đôi mắt, hơi thở trở nên dồn dập.

​Tâm trí lão quay cuồng, trở về trận chiến kinh thiên động địa năm đó, khi lão vẫn còn là một thiếu niên đi theo sư phụ mình. Lão thấy lại hình ảnh Phong Điền, một thân một thương, đứng giữa vạn quân, Phong linh lực quanh người hắn đã đạt đến mức thượng thừa, một mình quần thảo vạn quân mà không hề rơi vào thế hạ phong. Hình ảnh đó vẫn còn in hằn sâu trong tâm trí lão cho đến tận bây giờ. Lão vẫn nhớ như in lời nói đầy kiêng kỵ của sư phụ mình lúc đó:

- Thứ hắn dùng không phải là Phong linh lực thông thường… hắn đã hấp thụ được một phần sức mạnh của một loại Dị Phong trong truyền thuyết… có tên là Khởi Linh Phong. Chính vì nó, Phong Điền mới sở hữu một sức mạnh khủng khiếp đến như vậy.

​- Khởi Linh Phong…? - Hằng Dương lẩm bẩm, giọng nói run rẩy.

​"Vù! Vù! Vù! "

​Ngay lúc đó, từng luồng ánh sáng thuần khiết từ tám hướng đột ngột xuất hiện trên không, đan vào nhau trên chiếc bảo tọa trống không phía sau Hằng Dương. Một giọng nói già nua, mang theo sự tang thương của năm tháng nhưng cũng đầy kinh ngạc, vang lên:

​- Thật không ngờ!

​Hằng Dương giật mình, vẻ mặt đang chấn động lập tức hiện lên một sự cung kính tột độ. Lão vội vàng xoay người lại, cúi đầu thật sâu:

- Sư phụ! Người đã xuất quan?

​- Đệ tử tham kiến sư phụ!

​Ba người Minh Long đồng loạt giật mình, kinh ngạc nhìn về phía bảo tọa. Trước mắt cả ba là một lão nhân gia, mái tóc và bộ râu bạc trắng dài đến tận ngực, trên gương mặt đầy những nếp nhăn của thời gian nhưng lại vô cùng hiền từ. Dù vậy, đôi mắt lão lại sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời sao, tay cầm một cây gậy gỗ mộc mạc. Lão chỉ đứng đó, nhưng lại toát ra một khí thế hòa hợp với trời đất.

​Đây chính là Hằng Vương, tông chủ đời trước của Hằng Thiên Tông, vị Lão tổ tại vị của tông môn, một cường giả Hóa Thần hậu kỳ hàng thật giá thật.

​Ba người Minh Long không dám thất lễ. Mỗi đệ tử Hằng Thiên Tông khi mới gia nhập môn phái sớm đã được nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Hằng Vương. Nay, Hằng Dương Tông chủ, người mà họ kính sợ nhất, lại trực tiếp gọi người trước mặt một tiếng"sư phụ". Thân phận của lão nhân gia, không phải là vị Lão tổ đó thì còn có thể là ai? Cả ba đồng loạt chắp tay, cúi đầu thật sâu.

- Tham kiến Lão tổ.

"Cộc! Cộc! "

​Tiếng gậy gỗ mộc mạc gõ xuống nền điện vang lên đều đặn trong sự im lặng tuyệt đối của Tông Chủ Điện. Hằng Vương bước từng bước chậm rãi tiến xuống từ bảo tọa. Lão đi lướt qua cả Hằng Dương, người đang cung kính cúi đầu, mà không hề liếc mắt. Ánh mắt sâu thẳm của lão từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Minh Long, một ánh mắt vừa hiền từ, vừa dò xét, lại mang theo một tia hoài niệm khó tả.

​Bàn tay khô gầy của lão nhẹ nhàng đưa lên, nắm lấy đôi tay đang chắp trước ngực của Minh Long. Minh Long cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp nhưng mênh mông như biển cả từ bàn tay lão, không hề có chút áp bức nào, nhưng lại khiến người ta không thể phản kháng:

​- Ngươi tên là gì? - Lão hỏi, giọng nói hiền hòa.

​- Bẩm Lão tổ, đệ tử tên Minh Long. - Minh Long cung kính đáp.

​Hằng Vương gật đầu, ánh mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân:

- Ngươi thật sự đã được Khởi Linh Phong lựa chọn làm chủ nhân?

​Ánh mắt Minh Long kiên định, không chút né tránh:

- Bẩm Lão tổ, quả thực là như vậy.

​Hằng Vương liền hỏi, trong giọng nói có một tia mong chờ:

- Không ngại cho lão phu mở mang tầm mắt một chút chứ?

​Minh Long không chút do dự, lắc đầu cười:

- Đệ tử không ngại.

​Hắn động ý niệm.

"Vù! Vù! Vù! "

Một luồng sáng trắng thuần khiết từ trong đan điền hắn bay ra, hóa thành một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng quấn quanh cổ Minh Long. Ngay lập tức, một luồng Phong linh lực tinh thuần và ôn hòa tỏa ra khắp sảnh điện, khiến tất cả người có mặt đều cảm nhận được một cảm giác dễ chịu, tâm hồn thư thái.

​Đôi mắt Hằng Vương lúc này đã trở nên sáng rực, trong đó ánh lên vẻ vui mừng và cảm thán:

- Đích thị là Khởi Linh Phong rồi! Không sai được!

​Hằng Dương thấy vậy, không kìm được sự vui mừng, vội chắp tay nói:

- Sư phụ, vậy là từ nay Hằng Thiên Tông ta đã có…

​Hằng Vương đưa tay ra hiệu, cắt ngang lời của Hằng Dương. Lão lắc đầu, nụ cười trên mặt có chút khó hiểu:

​- Khởi Linh Phong ấy à… Lần này Hằng Thiên Tông ta có một đệ tử đạt được một loại Dị Phong cường đại như vậy, là phúc hay họa… thì cũng thật khó nói.

Hằng Dương nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu trước lời nói khó lường của sư phụ. Lão chắp tay, cung kính hỏi:

- Sư phụ, lời này của người là có ý gì? Đệ tử ngu dốt, chưa thể hiểu được. Có được một Dị Phong mạnh mẽ như vậy, lại là đệ tử của tông môn ta, sao lại có thể là họa ạ?

​Hằng Vương lắc đầu, không trả lời ngay. Ánh mắt sâu thẳm của lão lướt qua từng người một, từ Hằng Dương cho đến Minh Long, Liệt Khang và Lãnh. Giọng nói của lão trở nên vô cùng nghiêm nghị, mang theo một mệnh lệnh không thể kháng cự:

- Trước mắt, thông tin Minh Long đạt được Khởi Linh Phong phải được liệt vào hàng tuyệt mật của tông môn. Không một ai trong tất cả các ngươi có mặt tại đây ngày hôm nay được hé miệng nửa lời, dù cho có là với các trưởng lão khác trong tông môn, cũng tuyệt đối không được nói.

​- Đệ tử đã rõ. - Liệt Khang và Lãnh lập tức cúi đầu.

​Thấy sư phụ ra lệnh một cách nghiêm trọng như vậy, Hằng Dương càng thêm lo lắng. Lão hỏi:

- Tại sao phải làm đến mức như vậy thưa sư phụ? Mong người khai sáng cho đệ tử.

​Hằng Vương híp mắt lại, những nếp nhăn trên gương mặt dường như sâu hơn. Giọng già nua của lão chậm rãi vang lên, kể lại một bí mật động trời:

​- Năm đó, Thái Thượng Hoàng sau khi biết được tung tích của Khởi Linh Phong đã cùng với đương kim Hoàng Đế bây giờ, sử dụng gần như toàn bộ nguồn lực của hoàng thất, lật tung cả Nội Phong Bí Địa lên nhưng vẫn không thể tìm được. Lão phu cũng không rõ hoàng thất điên cuồng tìm kiếm Khởi Linh Phong đến vậy để làm gì, nhưng với kiến thức của ngươi hiện tại thì thừa hiểu một điều…

​Lão dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hằng Dương:

​- …khi muốn tách một dị thuộc tính đã nhận chủ ra khỏi cơ thể, thì chủ nhân. - Hằng Vương nhấn mạnh:

-. .. chắc chắn phải chết.

​Nghe đến đây, ánh mắt Hằng Dương lúc này không còn là mộng bức nữa, mà chuyển dần qua một sự nghiêm trọng và lo lắng tột độ. Lão đã hiểu ra mối nguy hiểm chết người đang treo trên đầu Minh Long.

​Hằng Vương nói tiếp, giọng nói như một lời cảnh báo cuối cùng:

- Vậy nên hiện tại, muốn đồ đệ của ngươi tránh được hiểm họa chết người, thì chỉ còn cách duy nhất là giấu kín chuyện này. Bằng không, một khi tin này truyền đến tai hoàng gia, hậu quả sẽ rất khó lường. Cách làm việc của hoàng gia như thế nào, cả ngươi và lão phu đều đã hiểu rõ rồi đó.

Tất cả nghe xong lời của Hằng Vương, trong lòng đều dâng lên một cỗ áp lực nặng nề. Bọn họ đều như được khai sáng, cuối cùng cũng hiểu được tầm nghiêm trọng của việc này, hiểu được tại sao Lão tổ lại nói đây có thể là phúc, cũng có thể là họa.

​Hằng Dương chắp tay, giọng nói vô cùng ngưng trọng:

- Đệ tử đã hiểu. Con sẽ dặn dò bọn nhỏ.

​"Chợt! "

​Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài Tông Chủ Điện vang lên, phá vỡ bầu không khí trang nghiêm và có phần nặng nề bên trong. Hằng Dương nhíu mày, ánh mắt trở nên cảnh giác:

- Ai?

​Giọng nói của Hằng Mặc hộ pháp vang lên từ bên ngoài, có chút gấp gáp:

- Bẩm sư phụ, đệ tử có việc khẩn cần bẩm báo.

​- Vào đi. - Hằng Dương nói.

​Hằng Mặc từ bên ngoài vội vã tiến vào, gương mặt lộ rõ vẻ khẩn trương. Nhưng khi nhìn thấy Hằng Vương đang đứng trên bảo tọa, hắn lập tức sững người, kinh ngạc đến bất ngờ, hai mắt mở to:

​- Lão… Lão tổ…! - Hắn vội vàng quỳ một chân xuống đất:

- Đệ tử tham kiến Lão tổ! - Rồi hắn mới quay sang Hằng Dương:

- Đệ tử tham kiến sư phụ.

​Minh Long cùng hai người Lãnh và Liệt Khang cũng chắp tay:

- Hằng Mặc sư huynh.

​Hằng Dương hỏi:

- Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?

​Hằng Mặc liền đáp:

- Bẩm Lão tổ, bẩm sư phụ, bên ngoài Hằng Thiên Tông có Lý công công từ hoàng cung đến, muốn bái kiến.

​- CÁI GÌ? Lý công công?

​Cả Hằng Vương và Hằng Dương, hai vị Tông chủ hai đời, đồng loạt kinh hô, vẻ mặt bình tĩnh uy nghiêm thường ngày hoàn toàn biến mất.

​Hằng Mặc thấy phản ứng của hai người thì ngẩn ngơ, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết đáp:

- Vâng… đích thị là Lý công công.

​Hằng Vương và Hằng Dương trao cho nhau một ánh mắt, trong đó lóe lên vẻ nghiêm trọng chưa từng có.

​Thấy tình hình có vẻ không ổn, Minh Long vội truyền âm hỏi Liệt Khang:

- Lý công công này là ai vậy?

​Liệt Khang thở dài một hơi, truyền âm lại, giọng điệu đầy kiêng dè:

- Lý công công này chính là thái giám tổng quản, người thân cận nhất, luôn đi theo hầu cận Bệ Hạ. Ông ta cũng là người chuyên trực tiếp đi truyền khẩu dụ của Bệ Hạ, lời nói của ông ta cũng như là lời nói của Bệ Hạ vậy.

​Minh Long nghe xong, ánh mắt cũng trở nên vô cùng nghiêm nghị. Lời cảnh báo của Lão tổ còn văng vẳng bên tai, mà người của hoàng thất đã tìm đến cửa ngay lập tức:

​-"Con bà nó, đến đúng lúc như vậy sao? Không lẽ hoàng thất thật sự đã đánh hơi được gì rồi? "

Hằng Dương lo lắng hỏi sư phụ:

- Sư phụ, phải làm sao đây? Không lẽ bọn họ thật sự đã…?

​Hằng Vương đưa tay lên, một động tác đơn giản nhưng lại khiến Hằng Dương lập tức bình tĩnh lại. Lão nói, giọng điệu vẫn ung dung, không một chút gợn sóng:

- Trước mắt cứ mời ông ta vào đã. Người của hoàng thất không thể để chờ quá lâu. Mọi việc cứ bình tĩnh giải quyết.

​Hằng Dương gật đầu, quay sang nói với Hằng Mặc:

- Mau mời Lý công công vào.

​- Rõ! - Hằng Mặc gật đầu rồi lui ra. Theo chỉ thị của Hằng Dương, ba người Minh Long cũng đồng loạt lùi sang một bên, nín thở quan sát, hiểu rằng chuyện sắp tới không phải là việc mà bối phận của họ có thể xen vào.

​"Rầm Rập! Rầm Rập! "

​Tiếng bước chân đều tăm tắp, nặng nề của quân đội vang lên từ bên ngoài, mỗi một bước đều như giẫm vào lồng ngực người khác. Hai hàng thị vệ hoàng cung, thân mặc chiến giáp bằng thép đen, tay cầm trường kích sắc bén, khí thế vô cùng uy nghiêm, trật tự tiến vào. Bọn họ không nói một lời, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo của những kẻ đã quen với chiến trường, nhanh chóng đứng thành hai hàng bên trong Tông Chủ Điện, tạo ra một con đường trang nghiêm.

​Theo sau đội thị vệ, một lão nhân gia từ từ tiến vào. Tay lão cầm một cây phất trần, thân khoác y phục tổng quản thái giám màu tím thẫm, mỗi bước đi đều chậm rãi nhưng vô cùng vững chắc.

​Vào đến cửa chính, ánh mắt lão đảo một vòng khắp đại điện, cuối cùng dừng lại nơi bảo tọa. Khi thấy Hằng Vương, ánh mắt lão lóe lên một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại. Lão chắp tay, cất giọng già nua nhưng không hề yếu ớt:

​- Lão nô bái kiến nhị vị tông chủ. Không ngờ hôm nay Hằng Vương lão tông chủ lại xuất quan, lão nô thật vô cùng hân hạnh.

​Hằng Vương vuốt râu cười nói, tiếng cười sang sảng nhưng ánh mắt lại không hề thay đổi:

- Lão phu không biết Lý công công đến, không thể chủ động nghênh đón, thật thất lễ.

​Lý công công xua tay, nụ cười trên mặt cũng đầy ẩn ý:

- Ấy, lão tông chủ đừng nói vậy. Lão nô hôm nay cũng là gấp gáp đến đây theo chỉ dụ của Bệ Hạ mà thôi.

​- Ồ? - Hằng Vương vẻ mặt có chút bất ngờ:

- Mời Lý công công ngồi, có gì chúng ta từ từ nói.

​Lý công công gật đầu:

- Đa tạ lão tông chủ.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận