Dòng Máu Của Rồng
Chương 47: ĐÃ VẬY THÌ...
#DMCR#VP:
Liệt Khang và Lãnh cùng lúc bước lên võ đài, bốn mắt nhìn nhau, khí thế trong vô hình va chạm khiến không khí như ngưng đọng. Lãnh vẫn như từ đầu đến giờ, toàn thân khoác hồng y, diện mạo bị che khuất sau lớp khăn lụa, không lộ ra nửa điểm biểu cảm, càng khiến người ta có cảm giác thần bí khó dò.
Liệt Khang hừ lạnh, khóe môi nhếch lên lộ vẻ ngạo nghễ:
- Hừ, giả thần giả quỷ! Hôm nay lão tử nhất định phải cho tên đầu gỗ như ngươi một trận nhớ đời!
Đáp lại hắn, chỉ là sự im lặng lạnh nhạt của Lãnh, như thể trên đời chẳng thứ gì có thể khiến hắn động tâm.
Toàn bộ khán đài bỗng dưng trở nên im phăng phắc. Hàng trăm cặp mắt đồng loạt dõi về phía võ đài, không ai chớp mắt, không ai dám thở mạnh. Hai người này, một là dã hỏa rực cháy, một là phong vũ vô hình, va chạm chắc chắn sẽ là một màn long tranh hổ đấu hiếm có khó tìm.
- Bắt đầu! - Giọng Hằng Đạt như sấm vang giữa trời quang.
"ẦM! "
Liệt Khang và Lãnh đồng loạt bạo phát linh lực. Liệt hỏa bùng lên dữ dội bao trùm toàn thân Liệt Khang, từng luồng hỏa diễm nóng bỏng như muốn thiêu rụi cả võ đài. Trong khi đó, bên phía đối diện, khí lưu nổi lên cuồn cuộn, Phong lực tuôn trào từ người Lãnh như những cơn gió sắc lẻm, vô hình mà sắc bén, từng bước từng bước ép sát không khí xung quanh.
"ẦM! "
Hai người lao vào nhau như hai ngôi sao chổi va chạm giữa trời đêm. Quyền đối quyền, cước đối cước, từng đòn đánh vang lên tiếng rít rợn người, gió gào lửa cháy, khí thế hừng hực như muốn xé toạc thiên địa.
Liệt Khang chưởng ảnh liên miên, từng chưởng vung ra đều mang theo hỏa diễm cuồn cuộn. "Liệt Hỏa Chưởng"thi triển không chút giữ lại, để lại từng vòng sóng nhiệt ngập tràn xung quanh, mặt đất dưới chân hắn thậm chí đã bắt đầu cháy rực lên.
Phía đối diện, Lãnh không hề kém cạnh. Phong ảnh quanh thân như hư như thực, mỗi lần va chạm đều dùng tốc độ và chuẩn xác tuyệt đối để hóa giải thế công của Liệt Khang. Một bên là cuồng bạo, một bên là tinh tế, hai khí thế trái ngược, nhưng không ai chịu lép vế.
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Tiếng va chạm nổ vang không dứt, cả võ đài rực sáng bởi hỏa quang và lấp lánh bởi tàn phong bay loạn. Khán giả không ngừng trợn trừng mắt, tiếng hò hét cũng dần lắng xuống, thay vào đó là sự lặng thinh căng thẳng cực độ bởi ai ai cũng hiểu, trận chiến này. .. là giữa hai ngọn đỉnh phong.
Chiêu thức giữa hai người liên tục va chạm, ánh sáng do hỏa diễm và phong ảnh hòa quyện tạo thành cảnh tượng huyền ảo đến ngỡ ngàng. Ngũ vị trưởng lão ngồi trên cao đều tập trung quan sát không chớp mắt. Hằng Đan tán thưởng:
- Một trận chiến hiếm thấy, từng chiêu từng thức đều mười phần tinh chuẩn.
Hằng Vân khẽ gật đầu:
- Không hổ danh là những đệ tử được chính Tông chủ đích thân tuyển chọn.
Trong lúc chiến thế đang giằng co, Liệt Khang đột nhiên hừ lạnh, chân giẫm mạnh xuống sàn võ đài khiến từng mảng đá rạn nứt. Hắn vung tay phải, linh lực hừng hực hội tụ, một thanh trường kiếm đỏ rực xuất hiện trên tay, lưỡi kiếm mảnh dài, từng đường hoa văn hỏa vân được chạm khắc uốn lượn như lửa đang sống, nóng bỏng và oai nghiêm.
- Liệt Hỏa Kiếm. .. - Có người ở khán đài hô lên thất thanh.
Kiếm vừa ra, thế trận thay đổi ngay lập tức. Liệt Khang không còn giữ lối đánh ngang ngửa mà từng bước áp sát, từng đường kiếm như xé gió, mang theo hỏa diễm uốn lượn thiêu đốt không khí.
Bất chợt hắn gầm lên:
- Liệt Vũ Tam Liên Trảm!
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Ba nhát kiếm liên hoàn như sấm nổ, từng đạo kiếm khí mang theo liệt hỏa rực cháy vạch thành ba đường cong thiêu đốt trời đất, chém thẳng về phía Lãnh. Không gian phía trước hắn gần như bị đốt cong, từng vết cháy xém đỏ rực như muốn cắt xuyên mọi thứ.
Trên cao, Hằng Vân biến sắc:
- Là Liệt Vũ Tam Liên Trảm! Kiếm pháp gia truyền nổi danh thiên hạ của Liệt gia!
Phía dưới, hàng loạt đệ tử cũng hô vang:
- Liệt Vũ Tam Liên Trảm! Là thật! Là kiếm pháp trấn tộc của Liệt gia!
Trước thế công khủng khiếp như vậy, ánh mắt Lãnh cuối cùng cũng trở nên nghiêm nghị. Không còn vẻ điềm tĩnh như ban đầu, hắn giơ tay lên cao, một cây thương màu đen tuyền xuất hiện giữa ánh gió cuồn cuộn, thân thương thon dài, đầu thương vút nhọn như mỏ chim ưng, trên thân khắc các đường phong vân như ẩn như hiện, tựa như khúc xạ ánh sáng trong cơn giông tố.
- Phong Huyền Thương!
Trong chớp mắt, Lãnh xoay người, thân pháp hóa ảnh, từng bước di chuyển như cuốn theo gió, thương ảnh tung ra liên hoàn.
- Phong Ảnh Vũ Thương!
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Minh Long giật mình:
- Thương pháp thật ảo diệu!
Từng đợt thương ảnh xuất hiện như ảo ảnh tầng tầng lớp lớp, phong linh chi lực ngưng tụ quanh thân thương, mỗi lần đâm ra đều như xé nát không gian, thẳng thắn đón lấy ba nhát kiếm của Liệt Khang.
Liệt hỏa gào thét - phong ảnh lồng lộng.
Lửa và gió va chạm tạo nên những tiếng nổ điếc tai, khí kình lan rộng tứ phía, ép cho không ít đệ tử bên ngoài khán đài phải lùi về sau, che mắt tránh ánh sáng rực rỡ đang thiêu đốt mọi giác quan.
"OÀNH! OÀNH! OÀNH! "
Khán đài như nổ tung trong tiếng va chạm chấn động tâm can. Tất cả đều nín thở theo dõi, lửa và gió, kiếm và thương, không ai chịu thua ai.
Ánh sáng chói lòa dần tan, từng luồng linh lực rối loạn vẫn còn quẩn quanh giữa không trung như chưa cam lòng tan biến. Lãnh siết chặt Phong Huyền Thương, đầu ngón tay khẽ run, bàn tay có phần tê rần vì lực đạo khủng bố của ba nhát kiếm vừa rồi. Cổ tay hắn khẽ động, nén lại cảm giác chấn động, ánh mắt liền lập tức đảo về phía trước, nơi Liệt Khang vừa đứng:
- Không xong! - Lãnh gằn giọng trong lòng.
Một âm thanh rít gió vang lên như tiếng kim loại xoáy sâu vào không gian:
"ONG! ! ONG! ! ONG! !"
Lãnh phản ứng cực nhanh, xoay người sang hướng âm thanh vừa phát ra. Cách đó vài trượng, Liệt Khang đang đứng, mái tóc bồng bềnh trong gió, ánh mắt sắc bén tựa lưỡi kiếm. Trên đỉnh đầu hắn, ba vòng Dương luân xoay tròn, tỏa ra từng đợt ánh sáng rực rỡ mang theo khí thế không thể khinh thường.
- Chiêu Luân Dương Viêm! - Liệt Khang gầm lên, tay phải giơ cao rồi ném mạnh xuống, ngón trỏ chỉ thẳng vào Lãnh như đang giáng xuống một bản án.
- Xuống đi!
Tam Dương Luân gầm rú như mãnh dương phá trận, hóa thành ba luồng hỏa diễm xoắn ốc lao thẳng về phía Lãnh. Hư không gần đó rạn nứt từng đường đen mảnh như sắp vỡ tung dưới sức ép.
Ánh mắt Lãnh co rút lại, đồng tử như căng đến cực điểm. Hắn rít khẽ:
- Thật phiền phức.
Ngay khi luồng công kích kia sắp đánh tới, Phong linh lực lập tức bạo phát từ đôi chân, tầng tầng lớp lớp gió thổi ngược, nâng tốc độ thân ảnh hắn lên đến giới hạn. Trong nháy mắt, thân hình Lãnh biến mất như làn khói tan đi trong hư vô.
"ẦM! !"
Chiêu Luân Dương Viêm xuyên thủng khoảng trống, đánh trúng sàn đấu khiến một góc võ đài nổ tung một mảng, đá vụn bay tứ phía.
Một giọng nói vang lên từ bên trái Liệt Khang:
- Phong Ảnh Thoái Bộ!
Liệt Khang cả người rợn tóc gáy, bản năng chiến đấu mách bảo nguy hiểm cận kề. Hắn lập tức xoay người, kiếm trên tay vung lên che chắn.
"KENG! !"
Tiếng va chạm vang vọng khắp võ trường, mạnh mẽ đến mức những người ngồi gần cũng cảm thấy khí kình ép lên mặt. Liệt Khang bị chấn lui hàng chục bước, gót chân kéo dài một đường rạch sâu trên sàn đá. Hắn cố trụ vững, ánh mắt khóa chặt vào thân ảnh Lãnh đang lững lờ đứng giữa làn gió lồng lộng.
- Tên này. .. quá nhanh. .. - Hắn vừa thở hồng hộc vừa lầm bầm, ánh mắt thoáng chút ngưng trọng.
Phía trên khán đài, các vị trưởng lão cùng lúc đưa mắt nhìn nhau. Hằng Đan vuốt râu tán thán:
- Thân pháp của Lãnh. .. quả nhiên rất nhanh!
Hằng Vân nhẹ gật đầu, ánh mắt lại dừng trên Liệt Khang:
- Nhưng Liệt Khang cũng đâu phải hạng xoàng. Đỡ được một đòn đó cho thấy khả năng phản xạ của hắn cũng cực kỳ tốt.
Không khí trên võ đài. .. bắt đầu trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Không một chút chần chừ, cả hai tiếp tục lao vào nhau như hai cơn lốc cuốn, kiếm ảnh của Liệt Khang bùng nổ trong hỏa diễm cuồn cuộn, từng đường chém như muốn xé tan càn khôn. Đối lại, Lãnh vững vàng xoay chuyển Phong Huyền Thương, mỗi chiêu mỗi thức đều chuẩn xác như được đo đạc từng phân, từng tấc, luồng phong linh lực mỏng như chỉ nhưng sắc bén vô cùng, chém rách cả khoảng không.
Kiếm pháp đối thương pháp, từng tiếng va chạm.
"KENG! KENG! OÀNH! "
Vang lên dồn dập không ngớt, tạo nên âm thanh vang vọng như sấm dội.
Tuy nhiên, theo thời gian, sự chênh lệch về tu vi bắt đầu bộc lộ rõ rệt. Liệt Khang, dù thân là thiên tài, nhưng cuối cùng cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, trong khi Lãnh đã là Kim Đan hậu kỳ, lại còn khống chế phong lực một cách điêu luyện. Lực đạo trong từng đòn của Liệt Khang dần yếu đi, tốc độ ra chiêu cũng bắt đầu chậm hơn một chút, chỉ một chút thôi… nhưng cũng đủ để Lãnh nhận ra.
"Phập! "
Một đòn Phong Huyền Thương đâm sượt qua vai Liệt Khang, kéo theo một tia máu.
"Bốp! "
Một cú xoay ngược cán thương đánh trúng ngực, khiến Liệt Khang lảo đảo.
"ẦM! "
Kết thúc là một loạt thương ảnh mờ ảo đánh xuống như bão tố, Liệt Khang bị đánh bật khỏi võ đài, thân hình lăn vài vòng trên đất rồi mới dừng lại.
Toàn trường đột nhiên câm lặng. Không ai dám thốt lên nửa lời. Vài đệ tử nuốt khan:
- Ực. .. tên Lãnh này. .. thật sự kinh khủng. ..
Hằng Đạt bước lên phía trước, giọng tuyên bố rõ ràng:
- Trận chung kết bảng ba kết thúc! Lãnh thắng! Quán quân bảng ba: Lãnh. Á quân: Liệt Khang.
Dưới võ đài, Minh Long bước nhanh tới, chìa tay ra trước mặt Liệt Khang:
- Sao vậy? Tưởng có người vừa mới bảo sẽ dạy dỗ ai đó mà? - hắn cười mỉa.
Liệt Khang nghiến răng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng cũng nắm lấy tay Minh Long đứng dậy, ánh mắt vẫn dán chặt vào Lãnh như muốn đục thủng chiếc khăn che mặt kia. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Tên này. .. thật sự mạnh!
Hắn ho khan vài tiếng, khụ khụ, rồi vờ chống chế:
- Khụ. .. do ta. .. bất cẩn chút thôi. .. khụ. .. khụ. ..
Minh Long bĩu môi một cái rõ dài, vừa dìu hắn về vừa nói nhỏ:
-Ừm, bất cẩn chút thôi mà bay khỏi đài.
Phía bên kia, ánh mắt Minh Long lại hướng về Lãnh, lúc này vẫn đứng im giữa võ đài. Dưới lớp che mặt, vẻ mặt Lãnh cũng đang trở nên nhăn nhó, vai trái hơi rũ xuống, cho thấy chính hắn cũng không hề dễ dàng gì để giành được chiến thắng vừa rồi.
. ..
Thời gian tiếp tục trôi.
Minh Long chiến thắng dễ dàng trước những đối thủ còn lại, từng trận như gió thoảng mây bay, khiến các đệ tử chỉ biết lắc đầu lè lưỡi, một đường tiến thẳng chung kết.
Thế nhưng, khi tên người tiếp theo lọt vào chung kết bảng đấu thứ nhất được công bố, hắn chỉ biết vỗ vỗ trán, miệng thở dài sườn sượt.
- Thượng Quan Yên Nhi à? Thiệt tình…
Bên cạnh, Liệt Khang nghe vậy thì mắt sáng như đèn kéo quân, vỗ vai hắn cái bộp:
- Chú em. .. Biết nên làm thế nào rồi chứ nhỉ?
Minh Long nghiêng đầu nhìn lại, mắt khẽ nheo lại cười:
- Tiểu đệ biết rồi mà.
Nói rồi đứng dậy, vẫy vẫy tay, quay đầu ném lại một câu:
- Đánh bại nàng ta chứ còn sao nữa.
Liệt Khang tức đến nghiến răng ken két:
- Tên khốn này dám trêu đùa ta?
Trên võ đài, Minh Long đứng đối diện với Thượng Quan Yên Nhi. Nàng vẫn lạnh lùng, dung nhan bất biến. Hằng Đạt cao giọng tuyên bố:
- Trận chung kết bảng đấu thứ nhất: Minh Long đấu với Thượng Quan Yên Nhi.
- Bắt đầu!
Toàn trường lập tức im bặt, tất cả đều chăm chú quan sát.
Minh Long chắp tay cúi người, nho nhã mở miệng:
- Mong Thượng Quan tiểu thư hạ th. .. .. .!
"OÀNH! !"
"PHỐC! "
Lời còn chưa dứt, bụng hắn đã ăn trọn một quyền thẳng từ đối thủ, thân thể bị hất ngược bay mấy trượng rồi rơi bộp xuống đất, cuộn lại ôm bụng, tóc tai rối tung như tổ quạ.
- Con bà nó. .. không nể mặt gì hết vậy? !
Phía dưới, Liệt Khang thấy vậy thì vỗ đùi cái đét:
- HAY! !
Trên võ đài, Thượng Quan Yên Nhi không dừng lại, hai tay tràn ngập Thủy linh lực, chuẩn bị lao đến tiếp tục công kích. Nhưng. .. nàng bỗng khựng lại.
Ánh mắt nàng chuyển lạnh, nhìn Minh Long đang lồm cồm dưới đất, tóc tai bù xù, miệng nhăn nhó, ánh nhìn như vô tình mà lại rất quen thuộc. Trong một thoáng, ký ức chợt ùa về.
Bảo sao nàng luôn có cảm giác tên này quen thuộc, bảo sao luôn cảm thấy đã gặp hắn ở đâu đó rồi.
- Hắn. .. thì ra là hắn? Không sai được nữa rồi!
Yên Nhi chậm rãi bước đến đứng trước Minh Long. Đôi mắt nàng lạnh băng, môi khẽ mấp máy:
- Thì ra là ngươi… bắt được ngươi rồi… con. .. chuột. .. nhắt…
Minh Long nghe mà suýt nữa thì lăn khỏi võ đài, tóc gáy dựng đứng, lòng hét lớn:
- Không xong rồi! !
"ẦM! !"
Lam Hổ gầm thét, toàn lực vỗ thẳng xuống chỗ hắn. Nhưng Minh Long không phải kẻ đơn giản, Lôi Lang Hành Ảnh bộc phát, lách mình ra khỏi chiêu thức trong gang tấc.
Hắn hai tay giơ lên, truyền âm liên tục:
- Khoan! Khoan đã! Hiê. .. hiểu lầm rồi! !
Yên Nhi không để tâm, ánh mắt như sát thần, thân ảnh như u linh áp sát.
- Nghe ta nói! Không phải như nàng nghĩ! Khoan đã đã đã đã…! !
Trưởng lão quan chiến nhìn nhau khó hiểu, một người đánh như điên, một người chạy vòng quanh né tránh, còn miệng không ngừng… khẩn cầu. Khán đài thì người gãi đầu, người nghiêng cổ, người thì há hốc miệng không biết rốt cuộc đang xem cái gì.
Trong thức hải, Ngọc Nhi ôm Tiểu Lang ngồi bên cạnh, cười ha hả không ngậm được miệng:
- Đúng là… cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà…
Minh Long vừa né tránh vừa liên tục truyền âm giải thích:
- Hãy nghe ta. .. giải thích một lần thôi. ..
Nhưng Thượng Quan Yên Nhi nào có quan tâm lời hắn nói, nàng lúc này chỉ muốn đoạt mạng hắn càng nhanh càng tốt, mỗi một chiêu tung ra đều là sát chiêu nhắm Minh Long mà đánh.
Minh Long nghiến răng khó chịu:
- Nữ nhân này điên thật rồi!
Ánh mắt Minh Long trở nên sắc lạnh:
- Nếu đã lì lợm không muốn nghe giải thích, chỉ muốn giết ta, vậy thì. ..
Rốt cuộc, hắn dừng lại, không né nữa. Quay ngoắt người, đôi mắt nghiêm túc như chưa từng thấy ở hắn, lôi lực trào dâng, hai tay bắt trọn lấy song quyền của Yên Nhi, khóa chặt, không cho nàng tiếp tục đánh xuống.
Yên Nhi hơi khựng lại, không thể vùng tay ra, cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị của đối phương.
Minh Long truyền âm, giọng điềm đạm mà cứng rắn:
- Nghe ta nói.
Yên Nhi nhíu mày, ánh mắt bắt đầu dao động. Ngay lúc nàng chần chừ, Minh Long thở dài, miệng khẽ nhếch lên, truyền âm:
- Thật ra… hôm đó ta đã thấy hết rồi… nàng đẹp lắm… lại còn thơm nữa. .. khặc khặc khặc…
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!