Dòng Máu Của Rồng

Chương 10: LÃO TỬ KHÔNG QUAN TÂM

Ánh lôi quang quanh thân Minh Long mỗi lúc một rõ rệt, từng tia điện mảnh như sợi tóc quấn quanh cơ thể, lóe lên ánh sáng xanh tím như rắn bạc trườn động. Ba tên nô bộc Trương gia cảm nhận rõ rệt sự biến đổi trong từng cú ra quyền, từng cú đá của đối phương. Tốc độ và lực đạo không còn nằm trong phạm vi mà luyện khí trung kỳ bình thường có thể sánh kịp.

Một tên vung gậy quét ngang, chưa kịp chạm vào thân thể Minh Long đã bị hắn nghiêng người né tránh rồi tung chân đá thẳng vào bụng, thân thể lập tức cong lại như tôm luộc rồi ngã lăn lộn ra sau, miệng trào máu tươi.

Tên thứ hai chồm tới định đánh lén từ sau lưng thì Minh Long dường như đã sớm đoán trước, thân hình nhoáng lên như tia điện, khuỷu tay thúc ngược ra sau đánh trúng cằm, một tiếng răng rắc vang lên, cả người tên kia bay ngược, ngã sõng soài bất tỉnh.

Chỉ còn lại Tiểu Lộc Tử, gương mặt hắn tái mét, hai tay siết chặt cây gậy nhưng cánh tay run rẩy không ngừng. Hắn biết rõ mình không còn đường lui, cắn răng hét lớn xông vào với một cú bổ thẳng xuống.

Minh Long không né, tay phải đưa lên đỡ thẳng cú bổ. Lôi quang quanh tay bùng lên, phát ra tiếng nổ nhỏ như tách trà đập xuống bàn đá. Tiểu Lộc Tử chỉ thấy cả cánh tay tê rần, gậy bật ngược trở lại khiến hắn mất đà, ngay sau đó một cú đấm lạnh lẽo từ Minh Long bay đến, đánh trúng giữa ngực. Hắn thét lên rồi văng xa hơn ba trượng, đụng vào thân cây mà ngất lịm.

Minh Long thở mạnh một hơi, lôi lực trong đan điền cũng tiêu hao không ít, nhưng chiến ý trong mắt lại càng ngời sáng.

Lôi lực gia trì quanh đôi chân, hắn bật lao đến muốn giải quyết ba tên này nhanh gọn.

-Vô dụng!

Một tiếng quát trầm lạnh từ phía xa truyền đến. Trương Tuấn gồng lên, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ bùng phát như sóng gầm, khiến không khí quanh hắn khẽ chấn động. Cây cỏ dạt ra hai bên, đá vụn trên mặt đất vỡ nát dưới bước chân. Đôi mắt hắn lạnh như băng, quét qua ba tên đang nằm sóng soài dưới đất.

-Ba tên vô dụng các ngươi, để một Luyện Khí trung kỳ đánh cho thê thảm đến thế này. - Hắn không giấu nổi phẫn nộ.

Không để Minh Long kịp phản ứng, Trương Tuấn đã phóng người lao đến. Khí tức Thổ thuộc tính vận chuyển trong nháy mắt, cả cánh tay hắn phồng lên, cơ bắp cuồn cuộn như tảng đá, một quyền vung ra như thiên thạch, mang theo âm thanh gió rít đập thẳng vào giữa trán Minh Long.

- Thổ Linh Quyền! - Trương Tuấn gầm khẽ.

Minh Long nhận ra sát ý từ chiêu này là thật. Trong tích tắc sinh tử, hắn cắn răng điều động linh lực, trong đầu lập tức kích hoạt Cửu Trùng Minh Nhãn.

Một vòng xoáy hiện ra giữa hai con ngươi, màu đỏ sậm như máu pha lẫn tử kim. Đồng tử bắt đầu chuyển động xoáy chậm rãi, một ấn ký duy nhất hiện rõ như ngọn lửa chậm rãi chuyển động. Thấu Thị khởi động!

Thế giới trong mắt Minh Long lập tức thay đổi.

Mọi động tác, từng cử chỉ, góc độ vung quyền của Trương Tuấn đều chậm lại. Hắn thấy rõ đường đi của quyền pháp, nơi linh lực tụ hội mạnh nhất, thậm chí thấy cả từng sợi cơ trên tay Trương Tuấn căng cứng.

Trong tích tắc, Minh Long nghiêng đầu né tránh. Quyền phong lướt sát bên tai, đủ mạnh để làm loạng choạng cả không khí xung quanh. Gió từ cú đấm rít lên thành tiếng như xé toạc không gian.

Trương Tuấn sững sờ. Hắn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đối phương chỉ là Luyện Khí trung kỳ, vậy mà… hắn lại né được?

Ánh mắt Trương Tuấn nhíu lại, chỉ thấy đôi mắt Minh Long lúc này đã hoàn toàn biến đổi. Không còn là đôi mắt đen thường thấy nữa, mà là cặp đồng tử đỏ rực như máu, ở giữa là một ký hiệu tròn xoáy như thiên bức, một ấn ký đơn độc chuyển động theo quy luật thần bí, tà dị nhưng toát ra quyền uy khiến người đối diện phải kinh tâm động phách.

Trương Tuấn hít sâu một hơi, tay khẽ run.

- Đôi mắt đó… là pháp bảo?

Ánh mắt hắn lúc này càng trở nên tham lam, liếm môi khô khan.

Trương Tuấn lao vọt tới, thổ linh lực quanh thân trào dâng cuồn cuộn. Mỗi bước chân giẫm xuống như muốn nghiền nát mặt đất, quyền đầu vung tới như sơn thạch giáng trời. Minh Long không né tránh, bước lên nghênh chiến. Lôi lực quanh thân chớp lóe, từng tia điện bám vào quyền cước của hắn, khiến không khí vang lên những tiếng nổ nhỏ chát chúa.

Ầm!

Quyền đối quyền, cước đối cước.

Tiếng va chạm vang vọng khắp cả không gian, như từng búa nện liên tục vào đá tảng. Mỗi lần quyền pháp va chạm, linh lực hai bên tán loạn như gió lốc cuốn tung bụi đất, cây cỏ bị quét sạch, đá vụn tung bay, đất bị chấn thành từng rãnh sâu hoắm.

Trương Tuấn công thủ liền mạch, khí thế bức người. Mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa sức mạnh từ nội tức thổ linh, nặng như núi đổ, chậm mà chí cương. Một quyền đánh xuống là đất nứt đá vỡ. Cước pháp cũng giống như chùy sắt, một lần quét ra liền mang theo thế chấn động bốn phương.

Minh Long không hề lùi bước. Lôi lực quanh thân hắn dồn vào từng đòn phản kích, không có chiêu thức hoa lệ, chỉ là thuần túy quyền cước. Lôi lực tăng cường cho tốc độ và sức mạnh của hắn, giúp hắn xoay chuyển giữa những thế công sắc bén của Trương Tuấn, liên tục tung ra những cú đấm nghênh đón. Thấu Thị được kích hoạt khiến hắn như nhìn thấy trước mỗi đường quyền, có thể ứng biến trong tích tắc.

Ầm! Một quyền nữa va chạm, khí lưu nổ tung như pháo trận, cả hai thân ảnh đồng thời lùi về sau nửa bước.

Bên dưới, ba tên bị Minh Long đánh ngã đang nằm rên rỉ cũng trợn tròn mắt. Tiểu Lộc Tử thì thào:

-Tên này. .. thật sự đang. .. đang giao thủ với Trương thiếu gia?

Tên còn lại lắp bắp,

- Là ta hoa mắt hay sao? Luyện Khí trung kỳ lại không bị đánh chết sau mấy chiêu?

Gió rít lên từng đợt khi hai thân ảnh lại lần nữa lao vào nhau. Một cước của Trương Tuấn quét đến như cối đá bay ngang, Minh Long nghiêng người né rồi phản công bằng một quyền từ bên hông. Trương Tuấn hơi bất ngờ nhưng lập tức đưa tay lên đỡ, thổ linh lực hộ thể khiến cú đấm của Minh Long trượt đi, giảm phần lớn sát thương.

Dù có Thấu Thị và Lôi Lực hỗ trợ, nhưng sau mấy chục hiệp giao đấu liên tục, Minh Long bắt đầu thấm mệt. Mồ hôi đẫm lưng áo, hơi thở trở nên dồn dập. Một sơ hở nhỏ bị Trương Tuấn nắm bắt, lập tức tung một cước đạp vào vai hắn, khiến cả người Minh Long bay ngược ra sau va mạnh vào thân cây, phát ra âm thanh nặng nề.

Hắn nghiến răng đứng dậy, khóe môi rỉ máu. Trên cánh tay và lưng đã xuất hiện vài chỗ bầm tím, có cả vết thương rướm máu. Cảm giác đau nhói xuyên qua bả vai khiến tay phải cử động khó khăn hơn.

Trương Tuấn cười lạnh,

- Chỉ vậy thôi à? - Hắn không hề vội vàng, giống như mèo vờn chuột, từng bước tiến tới, khí thế càng thêm ngập trời:

Bất chợt ánh mắt Trương Tuấn trở nên lạnh lùng, sát ý lộ rõ. Tay phải đưa lên, linh lực vận chuyển. Chỉ thấy một luồng sáng từ nhẫn trữ vật lóe lên, một cây chùy lớn như đầu trâu từ không trung hiện ra, thân chùy màu nâu đất, vân văn cổ xưa phủ đầy mặt chùy như từng được dùng qua hàng trăm trận chiến. Đó chính là Bạo Thổ Chùy - huyền cấp thượng phẩm binh khí, khí thế vừa xuất hiện đã khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề hẳn.

-Tiểu tử, đến đây là kết thúc!

Trương Tuấn gầm nhẹ, hai tay nắm chặt chuôi chùy, linh lực thổ hệ bạo phát, thân hình như một khối sơn nhạc giáng xuống, chùy trong tay hóa thành tàn ảnh, kèm theo quyền ý nặng ngàn cân giáng thẳng về phía đầu Minh Long.

"Huyền cấp trung phẩm vũ kỹ - Thổ Phạt! "

Khoảnh khắc ấy, không gian như co lại. Áp lực từ cú chùy dường như muốn nghiền nát cả mặt đất.

Minh Long ánh mắt ngưng tụ, hai tay kết ấn, miệng niệm khẩu quyết. Trên trán hắn, phù văn cổ xưa khẽ lóe lên một nhịp. Ngay khi Bạo Thổ Chùy gần chạm đến đỉnh đầu, miệng hắn thở nhẹ ra hai chữ:

"Thiên Điểu. "

RÍTTTT!

Một luồng sấm sét dữ dội bỗng nhiên bộc phát. Trên quyền thủ hắn, từng đạo điện quang ngưng tụ thành hình. Chỉ thấy không gian phía sau Minh Long như rạn vỡ, một bóng chim khổng lồ toàn thân được cấu thành từ lôi quang phóng thẳng lên trời, hình thể tuy mơ hồ nhưng từng đường nét đôi cánh lại rõ ràng như đúc, ánh lôi lập lòe như sống dậy, uy thế bức người.

Thiên Điểu xuất thế.

Chim lôi ngẩng đầu rít lên, tiếng rít như xuyên phá màng nhĩ, tựa như hàng ngàn con chim đang cùng hót vang trời, đánh thẳng vào tâm thần kẻ đối diện. Trong chớp mắt, Thiên Điểu hóa thành một cột lôi điện rực cháy, ầm ầm lao về phía Bạo Thổ Chùy đang vung xuống.

ẦM! !

Một tiếng nổ vang trời đất, như lôi đình khai thiên động địa. Sóng xung kích khiến đất đá dưới chân vỡ tan, cây cối gần đó bật gốc, bụi mù cuốn lên từng cơn xoáy. Trương Tuấn lập tức biến sắc, cả thân hình bị Thiên Điểu đánh trúng, Bạo Thổ Chùy bị bức lui, phản chấn cường đại khiến linh lực trong người hắn rối loạn.

Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể bị đánh bay ra sau, lăn qua mấy vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng dừng lại, ánh mắt vẫn mang theo chấn động chưa tan.

Dư âm lôi quang vẫn còn thiêu đốt trong không khí, từng tia điện quấn quanh quyền thủ Minh Long như một thần minh giáng thế. Phía xa, ba tên hộ vệ Trương gia trợn tròn mắt, gần như không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.

Trương Tuấn lúc này nằm dưới đất như một tấm rẻ rách, áo choàng cháy xém, thân hình co giật từng đợt, mạch khí hỗn loạn không thể điều tức, cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn và không cam tâm. Bên kia, Minh Long cũng chẳng khá hơn, thân thể đổ rạp xuống nền đất nứt vỡ, hơi thở dồn dập như kéo từ đáy phế phủ, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe miệng, cánh tay phải treo lủng lẳng, làn da rạn nứt, đen sạm từng mảng do phản chấn của lôi lực. Đôi mắt hắn đã trở lại bình thường, tròng mắt đen lay động, ánh tà dị biến mất, Minh Nhãn không còn vận chuyển nổi nữa. Mặc dù Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh đã giúp hắn áp chế bớt phần nào uy lực của Thiên Điểu, nhưng rốt cuộc đó vẫn là vũ kỹ Cửu cấp, vượt xa cảnh giới hiện tại của hắn. Dùng một lần đã là cố gắng vượt giới hạn, muốn điều khiển hoàn toàn. .. tuyệt không phải chuyện sớm chiều.

Cùng lúc ấy, ba tên Tiểu Lộc Tử đã đứng dậy, thân thể lảo đảo nhưng ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng vì nỗi nhục nhã vừa rồi. Bọn chúng cắn răng, gậy trong tay nắm chặt, linh lực lưu chuyển đến cực hạn dù kinh mạch đã hỗn loạn, tất cả gom lại chỉ vì một cơ hội giết chết Minh Long ngay tại chỗ.

-Giết hắn! Không để hắn sống! - Tiểu Lộc Tử gào lên, giọng khản đặc.

Cả ba lao tới, gậy trong tay vung lên từ ba hướng, vạch rách không khí, mang theo sát khí cuồng bạo chụp thẳng vào đầu Minh Long. Hắn lúc này gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể rã rời, máu tươi trào ra từ miệng như không thể kiểm soát, khí lực không còn dư thừa.

Đúng vào khoảnh khắc sống còn, hai thân ảnh quen thuộc từ sau bụi rậm lao ra như thiểm điện.

-Dừng tay! !!

Bất ngờ lúc này A Hưng và Tiểu Cẩu Tử như hai con hổ đói, lao đến chắn ngay trước người Minh Long. Cả hai không có tu vi, chỉ là phàm nhân, nhưng ánh mắt lúc này lại như hóa thành gang thép, không hề có lấy nửa phần do dự.

Ầm!

Tiếng va chạm vang lên nặng nề. Ba thanh gậy nện thẳng vào người họ. Máu bắn tung tóe, âm thanh gãy xương vang lên rợn người. A Hưng ngã xuống trước, ngực lõm sâu vào, ánh mắt còn trừng lên như chưa kịp rút linh hồn khỏi xác thịt. Tiểu Cẩu Tử thì bị đập thẳng vào đầu, hộp sọ nứt ra, đôi mắt vẫn hướng về Minh Long như muốn nói điều gì, nhưng đã không còn cơ hội nữa.

Thân thể hai người gục xuống ngay trước mặt hắn, máu hòa vào nhau, vấy cả lên vạt áo của Minh Long.

Không khí như đông cứng.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Minh Long như bị xé toạc. Hắn không thể động đậy, không thể hét lên, không thể thở được. Chỉ có dòng máu vẫn tiếp tục từ miệng trào ra, và sát ý, dần dần như hóa thành thực thể.

Hắn gắng lồm cồm bò dậy, cơ thể run rẩy, đầu cúi thấp, từng hơi thở như bốc cháy.

-Ngươi… muốn làm gì? - Ngọc Nhi trong thức hải vội vàng lên tiếng, giọng lần đầu mang theo kinh hoảng.

- Ngươi đã bị thương quá nặng, nếu cưỡng ép thi triển Thiên Điểu thêm một lần nữa… hậu quả sẽ… khó lường…!

Minh Long ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực, hàm răng cắn chặt đến bật máu. Hắn không trả lời, chỉ gầm lên một câu:

-Lão tử không quan tâm!

========

Bạn cần đăng nhập để bình luận