Dòng Máu Của Rồng

Chương 25: TIỂU LANG

Minh Long lúc này ngồi trong động phủ vẫn đang luyện hóa Thiểm Tật Kim Lang. Thân thể hắn gần như đã ổn định hơn so với lúc trước, mặc dù trên người vẫn còn vết cháy xém và vết thương lở loét do lôi đình tàn phá, nhưng nhờ có linh lực dồi dào không ngừng lưu chuyển, những vết thương ấy đang dần hồi phục từng chút một.

Phía trong đan điền, cảnh tượng vẫn cuộn trào như sóng lớn. Thiểm Tật Kim Lang bị trói chặt bằng những xiềng xích từ thần văn lôi hệ cổ xưa, quanh thân quấn lấy từng luồng linh khí vàng kim, phát ra tiếng ong ong rung động như chuông đồng. Đôi tai dài vốn vểnh cao từ đầu giờ nay đã cụp xuống rõ rệt, phần lưng hơi run rẩy, chiếc đuôi vắt ngang thân, ánh mắt từ hung hãn biến thành cam chịu, tràn đầy lo sợ.

Hiển nhiên, Thiểm Tật Kim Lang đã nhận ra kết cục của bản thân. Dù là tồn tại kiêu hãnh bậc nhất trên Dị Lôi Bảng, nhưng khi rơi vào đan điền của Minh Long, nơi đang có một tồn tại cổ xưa, chí cao vô thượng, vô hình ngự trị, cùng một nữ tử quái đản tay cầm đại chùy nhìn chằm chằm như hổ đói, nó hiểu rằng phản kháng là vô nghĩa.

Đôi mắt vàng kim của nó chớp nhẹ, rồi khép lại. Một sự buông xuôi thấm đẫm trong từng động tác.

Ngay lúc ấy, một luồng ý niệm ấm áp từ Minh Long truyền đến, như một làn gió nhẹ giữa cơn giông bão.

- Đừng lo. Ta sẽ không xóa linh trí của ngươi. Hãy tin ta… và đồng hành cùng ta.

Không hề có sự cao ngạo, không mang theo mệnh lệnh, cũng không tỏ ra khinh thường như tất cả những tu sĩ mà nó từng biết đến. Giọng điệu ấy… mang theo thứ gì đó khó diễn tả chân thành.

Đôi mắt của Thiểm Tật Kim Lang mở ra trở lại, ánh sáng trong đó chợt lóe lên. Một tia sáng hy vọng. Một tia rung động từ sâu trong linh trí.

Chưa bao giờ… chưa từng có ai từng nói điều đó với nó.

Ánh mắt nó liếc qua một bên, nhìn thấy Ngọc Nhi vẫn đang khoanh tay đứng cạnh, cây chùy trên tay vẫn còn phát sáng nhè nhẹ, giống như chỉ cần nó ho một tiếng là nàng sẽ lập tức vung chùy không do dự. Nó lập tức rụt đầu, toàn thân run run, trong lòng như đang thầm nghĩ:"Cái bà này còn đáng sợ hơn cả thiên kiếp…"

Ngay khoảnh khắc đó, tất cả kháng cự của Thiểm Tật Kim Lang đều tan biến. Nó thu hồi lôi lực, tự nguyện buông thả bản thân, mặc cho Minh Long từng bước từng bước luyện hóa sức mạnh của mình, như chấp nhận trao trọn sinh mệnh về tay người chủ nhân mới.

. ..

Thời gian chậm trôi, qua ba ngày trời khoanh chân luyện hóa liên tục, đến khi kết thúc, tu vi của Minh Long lúc này đã được đề thăng một cách mãnh liệt.

Trúc Cơ hậu kỳ, chính thức đột phá.

Hắn mở mắt, hít sâu một hơi, cảm nhận dòng linh khí trong đan điền cuộn trào không dứt, từng tia kim quang lôi lực như rồng như hổ gầm gào bên trong kinh mạch. Minh Long thở ra một luồng khí trắng, chân nguyên nội tức dường như đã hoàn toàn khác xưa. Hắn cảm thán:

- Nguồn lực lôi kim quang mà mình vừa có được này… thật sự vô cùng dồi dào!

Các vết thương từng cháy đen, từng rách nát vì oanh tạc lôi đình giờ đây đã hoàn toàn lành lặn, lớp da mới sáng bóng như ngọc, cơ bắp săn chắc ẩn hiện dưới làn da căng mịn. Hắn cảm nhận rõ ràng sự biến hóa toàn diện của bản thân không chỉ là tu vi, mà ngay cả thân thể cũng như được đúc lại từ đầu.

Hắn đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, rồi tiện tay sờ xuống bụng, sờ lên bắp tay, bắp chân bỗng giật mình nhíu mày, miệng lẩm bẩm:

- Hình như. .. to hơn thì phải. Đã vậy hình như ta còn có múi bụng rồi…

Ngọc Nhi hiện ra một cách nhẹ nhàng trong thức hải, tay chống eo, gật đầu giải thích:

- Trước đó ngươi đã bị kim quang lôi oanh tạc cơ thể, sau đó lại hấp thụ kim quang lôi để tái tạo thân thể. Điều này khiến da thịt, cơ bắp, gân cốt của ngươi có sự liên kết chặt chẽ và bền bỉ hơn trước rất nhiều. Hay nói cách khác, thể trạng cơ thể ngươi lúc này… đã sánh ngang với Thể Tu Nhị Chuyển sơ kỳ.

Minh Long trừng mắt, ánh mắt sáng rực, mặt mày hớn hở:

- Móa. .. vừa đột phá Nguyên tu lại vừa đột phá Thể tu… cái này đúng là món hời to!

Minh Long lúc này bắt đầu quan sát kỹ lại không gian đan điền của mình. Giữa luồng linh lực vàng kim lấp lánh đang lưu chuyển không ngừng, một sinh vật nhỏ đang cuộn tròn một góc, không còn là Thiểm Tật Kim Lang với hình thái uy nghiêm lôi đình lúc trước nữa, mà chỉ còn là một. .. chú cún nhỏ.

Toàn thân nó phủ một lớp lông vàng óng ánh như kim loại được đánh bóng, vừa nhìn đã thấy mềm mại mịn màng. Tai cụp xuống, thân hình nho nhỏ, đuôi cuộn lại như một khối tròn lấp lánh. Cặp mắt nó mở hé, ánh lên một tia cảnh giác nhưng vẫn toát ra vẻ vô cùng. .. đáng yêu.

Ngọc Nhi đứng một bên, vừa nhìn thấy liền mắt sáng rỡ:

- Ồ? Thì ra đây mới là bản thể của ngươi à? Quá là đáng yêu luôn đó nha. .. !

Chưa nói dứt lời, nàng đã nhún nhảy lao tới, định nhào tới bế lấy chú cún. Nhưng chưa kịp chạm vào thì:

"VỤT! !"một tiếng, Tiểu Kim Lang đã lập tức dịch chuyển thân hình nhỏ xíu tránh sang một bên, đôi tai cụp xuống sợ sệt. Hiển nhiên cú chùy hôm trước đã để lại cho nó một vết thương trong lòng không nhỏ.

Minh Long cũng không nhịn được bật cười, hắn lắc đầu cảm thán:

- Thật sự không nghĩ thứ khiến ta suýt chết lại dễ thương như vậy!

Hắn đưa tay vuốt cằm, mắt nhìn chằm chằm chú cún nhỏ vẫn đang đề phòng:

- Thiểm Tật Kim Lang à. .. tên nghe đúng là quá chiến, quá oai. .. Nhưng mà giờ nhìn hình thể thật sự thì. ..

Hắn bắt đầu lẩm bẩm:

- Tiểu Kim. .. không, nghe quê. Lôi Bảo? Không, nghe như tên linh thú trong truyện thiếu nhi. ..

- Được rồi!

Hắn giơ ngón tay cái lên, ánh mắt quyết đoán:

- Từ giờ gọi ngươi là. .. Tiểu Tật!

Cả không gian đan điền lập tức. .. câm nín.

Chú cún vàng tròn mắt, miệng há ra kiểu:"Hả? ?"

Còn Ngọc Nhi thì như sét đánh ngang tai, quay đầu lại hét lên:

- Tật cái gì mà tật? ! Có ngươi bị tật ấy!

Nói rồi nàng chạy tới ôm lấy chú cún, hung hăng nựng nịu hai má nó, vừa nựng vừa mắng yêu:

- Từ giờ gọi là Tiểu Lang, nghe chưa? Tiểu Lang! Tiểu Lang đáng yêu của tỷ tỷ!

Chú cún vàng vốn còn đang hoang mang, nhưng khi nghe cái tên"Tiểu Lang"lại vẫy đuôi lia lịa, cái đầu nhỏ dụi dụi vào tay Ngọc Nhi như đã chấp nhận số phận mới.

Minh Long một tay đỡ trán, cười khổ:

- Công nhận ta. .. đặt tên tệ thật.

Minh Long lúc này đứng dậy vươn vai, cảm nhận cơ thể đã hoàn toàn hồi phục và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn bắt đầu quan sát xung quanh không gian trong hang động. Dù ánh sáng từ viên pha lê trước kia đã biến mất, không gian vẫn tối tăm như cũ, một lớp u ám đặc quánh như bao phủ bốn phương tám hướng, khiến hắn cảm thấy lạnh gáy.

- Nơi này… vẫn bị kết giới bao phủ sao? - Hắn khẽ cau mày rồi nhìn vào trong đan điền:

- Tiểu Lang, ngươi biết chuyện gì đang xảy ra chứ? Cái kết giới này… có cách nào phá không?

Chú cún vàng nằm cuộn tròn trong đan điền bất ngờ nhỏm dậy, sủa vang:

- Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu! !!

Minh Long đứng hình.

- Hả? Cái gì mà gâu? Năm tiếng, bốn tiếng, rồi lại năm tiếng? Là mật mã hả? Ý ngươi là cái gì? !

Tiểu Lang lại nhảy dựng lên sủa hăng hơn, cái đuôi ve vẩy còn thân thể nhún nhảy kiểu"rõ ràng rồi còn gì nữa? "

Minh Long vò đầu:

- Trời ơi, ta tu đạo chứ có phải huấn luyện chó đâu mà hiểu tiếng ngươi nói!

Ngọc Nhi lúc này khoanh tay đứng kế bên, mím môi như nhịn cười đến run người:

- Nó nói cho ngươi biết đấy, kết giới bao phủ cả ngọn núi này là do chính nó tạo ra, nhằm mục đích. .. săn mồi.

- Hả? ! - Minh Long trợn mắt:

- Săn mồi? !

Ngọc Nhi thản nhiên gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Lang như nhìn sinh vật quý hiếm:

- Bất kỳ tu sĩ nào chủ tu lôi hệ mà tiến vào phạm vi quanh đây, nó sẽ đánh hơi được ngay. Mỗi lần như vậy, nó sẽ tạo kết giới chắn đường, rồi dẫn dụ con mồi vào hang động này.

Nàng hất nhẹ cằm về phía đống xương khô lúc trước Minh Long đã vấp phải:

- Kết cục thì ngươi cũng thấy rồi đấy. Những bộ xương kia chính là bữa ăn trước của nó, toàn là tu sĩ bị rút cạn lôi lực.

Minh Long nghe đến đây thì toàn thân lạnh toát. Hắn rùng mình rụt cổ lại như có gió lạnh thổi qua gáy, nuốt nước bọt cái ực rồi chỉ vào bụng mình - nơi đang giam giữ chú cún vàng:

- Móa nó… vậy tức là ta suýt nữa thành… thức ăn cho cái sinh vật vàng vàng mềm mềm dễ thương kia? !

Tiểu Lang nghe thấy, khẽ nghiêng đầu một góc 45 độ kiểu"đâu phải sai".

Minh Long dựng hết tóc gáy, thầm nghĩ mình đúng là"ăn may sống sót".

Bỗng như chợt nhận ra điều gì, hắn trừng mắt chỉ thẳng vào Ngọc Nhi, gắt lên:

- Khoan đã! Từ nãy đến giờ, ngươi… hiểu tiếng chó đấy hả? ??

Ngọc Nhi nhướng mày, khoé miệng khẽ giật một cái đầy nguy hiểm. Trên tay nàng. .. một cây chùy to hơn cả Minh Long hiện ra như từ hư không, ánh lôi điện lập loè.

-. .. Ngươi nói ai là chó cơ?

Minh Long lập tức nghiêm mặt, hai tay chắp trước bụng cúi người một góc 90 độ:

- Đại tỷ à, tiểu đệ nói đùa, thiệt đó, chỉ là đùa thôi. Chó gì chứ? Tỷ tỷ là tiên nữ giáng trần, là bậc chí cao vô thượng, đừng chấp tiểu đệ chứ hả.

Ngọc Nhi vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt"ngươi còn nói thêm một chữ nữa ta nện cho mất trí luôn"

Minh Long khụ một tiếng, ho khan rồi quay sang trong bụng:

- Tiểu Lang, ngoan, mau giải trừ kết giới đi nha, chủ nhân mới đang cần ra ngoài hít thở khí trời nè!

Chú cún nhỏ nghe vậy lập tức ngồi thẳng người, vươn vai một cái rồi hít sâu một hơi, gâu nhẹ một tiếng. Bên ngoài động phủ, không gian bắt đầu chấn động nhẹ, từng lớp lôi quang mờ ảo tản dần ra như khói mỏng bị gió cuốn đi, kết giới đang từ từ bị tháo bỏ…

. ..

Ngay khoảnh khắc kết giới vừa được giải trừ, một làn gió nhẹ mang theo mùi cỏ cây từ bên ngoài tràn vào trong hang động, xua tan đi cái u ám mịt mù suốt mấy ngày qua. Minh Long lúc này đứng ở cửa hang, ánh mắt bỗng trở nên lấp lánh khi bắt gặp thứ mà suốt ba ngày nay hắn khao khát, ánh mặt trời.

- A. .. Cuối cùng cũng được thấy lại trời xanh rồi! - hắn thở phào, hít một hơi dài, dang tay ra như muốn ôm trọn lấy cả bầu trời.

Thế nhưng… khoảnh khắc bình yên ấy chưa kéo dài được đến ba giây, thì một tiếng thét chói tai bất ngờ vang lên:

- Áaaaaaaaaaaaaaa! !!

Phản xạ gần như lập tức, Minh Long giật mình quay phắt đầu về phía phát ra âm thanh. Cách đó không xa, Tiểu Mễ hai tay ôm lấy mặt, xoay người quay lưng lại, gào lên như bị sét đánh:

- Đồ biến thái aaaaaa! !”

Thanh Sơn đứng kế bên thì như bị hóa đá, miệng mở to đến nỗi có thể nhét cả quả trứng vịt lộn vào. Mắt hắn thì trợn tròn, chỉ biết nhìn chằm chằm về phía Minh Long mà không nói nên lời.

Minh Long nhíu mày khó hiểu, đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi chợt… hạ ánh nhìn xuống cơ thể mình.

Gió thổi nhè nhẹ. Cỏ lay nhè nhẹ. Chim hót líu lo.

Và hắn… trần như nhộng.

Một làn da nhẵn nhụi rám nắng. Cơ bắp rõ ràng. Cơ bụng sáu múi. Đùi săn chắc. Và… một bộ phận"quan trọng"đang phơi bày ra dưới ánh nắng sớm mai như muốn hấp thụ linh khí trời đất.

Minh Long lập tức hét lên:

- OÁIIII! !!

Rồi gần như bản năng trỗi dậy, hắn bật lùi về sau ba bước, nhảy dựng lên như bị lửa đốt, sau đó lập tức… ngồi bệt xuống đất theo thế ngồi co chân che chắn phần nhạy cảm, mặt đỏ như gấc luộc.

- T-Từ từ từ từ từ… từ đó đến giờ các người vẫn… đứng đó hả? ! - hắn lắp bắp hỏi, tay còn liên tục chỉnh lại tư thế ngồi để che kỹ hơn.

Thanh Sơn nuốt nước bọt cái ực:

- T-Tui… tui chỉ đứng đây thôi mà… nhưng… Minh Long. .. .. .à…

Tiểu Mễ vẫn còn xoay lưng, hai tay bịt chặt mắt, nhưng đầu đỏ như quả cà chua chín.

Rồi hắn nhảy dựng lên như bị bỏng, luống cuống tay chân, định chạy rồi lại thôi, cuối cùng lựa chọn… ngồi bệt xuống đất, hai chân co lại, tay che lấy"vùng nguy hiểm"như một con mèo nhỏ bị dội nước.

Hắn quay sang Thanh Sơn, gương mặt đỏ như chảo lửa, gãi đầu bằng một tay trong khi tay kia vẫn cố thủ trước trận địa:

- Ơ… ờ… cái này… cái này…

Thanh Sơn vẫn đứng hình, nhìn lên trời, nhìn xuống đất, cố gắng không nhìn vào chỗ… “mấu chốt”. Mồ hôi chảy ròng ròng như vừa tu luyện xong một bộ công pháp.

Minh Long chỉ biết tự nhủ trong đầu:

- Không phải chứ… suốt ba ngày luyện hóa… lôi đình đánh tan y phục… mà ta lại quên mất điều quan trọng nhất… là không có đồ! !

Ngọc Nhi trong thức hải cười ngặt nghẽo:

- Đúng là cảnh xuân rực rỡ. Ngươi nên tự hào đi, không phải ai cũng có cơ hội khoe thân dưới ánh mặt trời đâu!

- Ngươi câm ngay cho ta! ! - Minh Long nghiến răng, đầu đổ mồ hôi hột, toàn thân co rúm lại như cái bánh bao bị hấp quá lửa.

Hắn nhìn quanh, vớ lấy vài cành cây lá lớn, vội vã chế tạo"y phục sinh tồn cấp tốc". Nhưng càng đắp lá càng thảm họa, từng cọng lá rơi xuống từng chiếc, bay bay như cố tình trêu ngươi hắn.

. ..

Minh Long lúc này đã thay xong một bộ y phục đơn giản, tuy không vừa khít nhưng đủ kín đáo, nhìn qua cũng khá gọn gàng, đúng kiểu"dã hành chi phục"dùng để đi đường dài. Thanh Sơn đứng bên cạnh gật gù bình phẩm:

- Ừm, vừa vặn phết. Cũng may là ta có chuẩn bị mấy bộ phòng thân.

Minh Long cúi đầu đa tạ:

- Cảm ơn huynh.

Hắn ngẩng lên, ánh mắt có chút xúc động nhìn cả hai:

- Hai người… vẫn đợi ta suốt mấy ngày qua sao? Thật không ngờ…

Thanh Sơn nghe vậy thì chỉ phẩy tay, khoác vai Minh Long:

- Xì, người có ơn với ta thì dù mấy ngày hay mấy năm, ta cũng không bỏ mặc được đâu.

Minh Long cười nhẹ, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Tiểu Mễ lúc này bước tới, đưa cho hắn một bình nước trúc đã mở sẵn. Nàng không nói gì nhiều, chỉ nhẹ giọng bảo:

- Mau uống đi.

Rồi lập tức đỏ mặt, quay phắt người đi chỗ khác.

Minh Long đón lấy bình nước, thoáng ngẩn người nhìn bóng lưng nàng, khóe môi hơi cong lên.

Hắn quay sang Thanh Sơn, ngại ngùng gãi gãi đầu, giọng lí nhí:

- Chuyện vừa rồi… ta thật không biết nói sao… thật ngại quá…

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận