Dòng Máu Của Rồng

Chương 23: THIỂM TẬT KIM LANG

Minh Long lúc này bị nhốt trong hang động, cửa hang phía sau đã đóng chặt. Hắn thử xoay người, dồn lực đẩy cánh cửa đá bằng toàn bộ sức mình, thậm chí còn vận dụng linh lực gia trì lên tay, nhưng tất cả chỉ đổi lại tiếng ầm ầm nặng nề vang vọng giữa lòng núi, cánh cửa chẳng hề nhúc nhích, tựa như đã bị kết giới hoàn toàn cố định. Sắc mặt hắn trầm xuống, quay vào trong thức hải hỏi:

- Ngọc Nhi, sao lúc nãy ta lại không thể cảm nhận được Lôi Ấn Tàn Ảnh?

Ngọc Nhi lúc này hiện ra, khoanh tay giữa không trung, thần sắc cũng có phần nghiêm túc hơn mọi khi:

- Khoảnh khắc ngươi bước chân vào nơi này, một kết giới tự động đã bị kích hoạt, bao trùm hoàn toàn không gian quanh đây. "

Nàng ngẩng mặt, dường như đang cảm ứng điều gì đó, đôi mày thanh tú hơi cau lại như đang tính toán rồi chậm rãi nói tiếp:

- Rồi… đẳng cấp kết giới này quá cao. So với tu vi hiện tại của ngươi chênh lệch như trời với đất. Nếu là cường giả Hóa Thần kỳ trở lên, may ra còn có thể cưỡng ép phá giải.

Minh Long nghe vậy khẽ nhíu mày, cảm thấy đầu hơi đau nhức. Hắn ngửa đầu thở ra một hơi, rồi hỏi tiếp:

- Vậy giờ ta phải làm sao?

Ngọc Nhi nhún nhún vai, nửa cười nửa thản nhiên:

- Đi tiếp xem sao, chẳng lẽ ở đây ngồi gãi đầu đến ngày kỳ chiêu mộ kết thúc à?

Minh Long cười khổ, biết nàng nói đúng, cũng không hỏi thêm nữa, gật đầu rồi bắt đầu bước tiếp. Hắn từ từ di chuyển vào sâu hơn bên trong động phủ. Nơi đây cực kỳ tăm tối, chỉ có đúng một luồng ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ tận cuối con đường hẹp, uốn lượn và sâu hút như không có điểm kết thúc. Từng bước chân hắn vang vọng giữa vách đá lạnh lẽo, đan điền trong người lại càng ngày càng rung lên dữ dội, lôi lực ẩn bên trong bắt đầu có xu thế hỗn loạn, tựa như có thứ gì đó ở cuối con đường đang thèm khát gọi tên hắn.

Càng tiến sâu vào trong, Minh Long càng cảm thấy khó chịu. Đan điền không ngừng dao động, lôi lực bạo động như dã thú bị nhốt lồng, toàn thân hắn như bị hàng trăm con kiến lửa bò dưới da, nóng lạnh lẫn lộn. Bỗng dưng

"Phập! "

Chân hắn vấp phải một vật gì đó cứng cứng.

- Ôi mẹ nó! - suýt nữa thì hắn ngã nhào ra phía trước.

Theo phản xạ, Minh Long cúi xuống nhặt thứ vừa khiến mình suýt đo đất. Trong ánh sáng mờ nhạt phát ra từ cuối hang, hắn chỉ thấy đó là một vật hình tròn, nhẹ nhẹ như gỗ khô. Hắn nhíu mày, đưa sát lại gần để nhìn kỹ hơn rồi đồng tử lập tức co rút, toàn thân dựng tóc gáy:

- Cái quỷ gì vậy? !

Trên tay hắn là một cái sọ người, hàm dưới đã rơi mất, hốc mắt đen ngòm như đang nhìn xoáy vào linh hồn người sống. Minh Long hét lên một tiếng, nổi hết cả da gà da vịt, lập tức quăng cái đầu lâu đi như trúng độc. Bịch! Hắn lùi mạnh ra sau vì sốc, hai tay chống xuống đất, nhưng… cảm giác dưới tay hắn cũng toàn là vật gì đó cứng, khô, hình thù kỳ dị. Đầu lưỡi khẽ rung, hắn không dám nghĩ thêm.

"Không lẽ. .. "

Cúi đầu nhìn quanh, hắn chết điếng. Xung quanh hắn, dù ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn đủ để thấy, từng đống xương trắng chất chồng lên nhau, đủ loại: xương tay, xương chân, xương sườn… và sọ người, cái thì vỡ, cái còn nguyên vẹn, nằm chỏng chơ khắp nơi như thể đây từng là một cánh đồng tử thần.

- Móa! Minh Long bật dậy như lò xo, mặt trắng bệch không còn giọt máu, không dám quay đầu lại. Hắn chạy thục mạng về phía ánh sáng mờ ở cuối đường hầm, miệng không ngừng lầm bầm:

- Đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy trời? !

Cái hang động này quả thật rất sâu, lại tối đen như mực, Minh Long gần như chẳng thấy rõ thứ gì trước mặt, chỉ biết cúi đầu cắm đầu mà chạy. Dư âm của lũ xương trắng khi nãy còn khiến da hắn lạnh toát, lòng bàn tay vẫn còn rịn mồ hôi.

"Phập! "

Lại thêm một lần vấp ngã, hắn đập gối xuống nền đá, đau điếng, nhưng vẫn nghiến răng bò dậy, tiếp tục lao về phía ánh sáng vàng yếu ớt cuối con đường. Cuối cùng, sau một đoạn đường dài không biết bao nhiêu khúc rẽ, Minh Long dừng lại. Trước mắt hắn, ánh sáng chói lóa vàng kim như gom hết tinh quang của cả hang động này, là một viên pha lê nhỏ, chỉ lớn bằng đầu ngón cái, đang lơ lửng ghim chặt vào một tảng đá lớn màu xám bạc. Minh Long thở hổn hển bước tới, nhíu mày quan sát.

- Cái quỷ gì đây? Một mảnh khoáng thạch? Hay là linh thạch đặc biệt?

Tò mò trỗi dậy, hắn đưa tay chạm nhẹ lên bề mặt viên pha lê. Ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào, đan điền như nổ tung, lôi lực gào rú dữ dội hơn bao giờ hết, linh khí trong cơ thể sôi trào điên cuồng, tựa hồ có thứ gì đó bên trong đang cố thoát ra ngoài!

- Ngọc Nhi! Cái quái gì đang xảy ra vậy? ! - Hắn hỏi dồn trong thức hải.

Ngọc Nhi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng giọng điệu có chút trầm trọng:

- Không rõ nữa… nhưng thứ này không đơn giản.

Cô nàng ngập ngừng một chút rồi tiếp:

- Ngươi thử gỡ nó ra xem.

Minh Long cắn răng gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, bàn tay khẽ run, dùng toàn bộ lực đạo nắm lấy viên pha lê kéo mạnh một cái!

"Rắc! Uỳnh, Uỳnh. Uỳnh! "

Ngay khoảnh khắc viên pha lê rời khỏi tảng đá, cả không gian như nổ tung, khung cảnh xung quanh ầm ầm rung chuyển như động đất. Đá rơi tứ phía, không khí trở nên nặng nề dị thường. Viên pha lê bay khỏi tay Minh Long, lơ lửng giữa không trung, rồi bất chợt phát ra vô vàn tia lôi điện vàng kim, từng luồng từng luồng dữ dội như long quyển, tràn ngập cả gian động phủ. Giữa cơn bão lôi đình đó, lôi quang ngưng tụ, dần dần biến hóa thành hình một con sói, thân dài hơn một trượng, toàn thân phủ bởi lớp lông ánh điện vàng rực, từng sợi như mũi kim bén ngót, nhấp nháy lôi quang liên tục. Đôi mắt nó như lôi châu thu nhỏ, nhìn chằm chằm vào Minh Long, không phải ánh mắt dò xét, cũng chẳng phải e dè, mà là ánh nhìn của một dã thú săn mồi, lạnh lẽo, sát ý ngùn ngụt. Minh Long đứng bất động, lòng bàn tay siết chặt lại, cả người căng cứng như dây đàn.

Minh Long nhìn chằm chằm vào con Lôi Lang đang lơ lửng trước mặt, lẩm bẩm:

- Cái quỷ gì…?

Chưa kịp thốt lên câu thứ hai, Lôi Lang đã gầm lên một tiếng rền vang như trời giáng, bốn chân giẫm mạnh giữa không trung rồi lập tức hóa thành một vệt sáng vàng kim lao thẳng đến vị trí Minh Long đang đứng! Minh Long phản ứng theo bản năng, Cửu Trùng Minh Nhãn lập tức kích hoạt, đồng thời Thấu Thị triển khai đến cực hạn. Nhưng… vẫn không thể bắt kịp được chuyển động của Lôi Lang.

Trong đầu hắn chỉ kịp hiện lên hai chữ:

"Quá nhanh! "

"TRU! !! "

Một tiếng tru lôi đình vang vọng, Lôi Lang ngẩng đầu lên, toàn bộ không gian hang động rung chuyển, trên lưng nó bắn ra hàng trăm tia sét vàng kim, những luồng sấm sét này như những con rắn đang giận dữ, điên cuồng xé rách không khí, dồn dập phóng thẳng về phía Minh Long. Một tia trong số đó đánh trực diện vào người hắn.

"Xoẹt! "

Minh Long quằn quại, cả người như bị xé nát, toàn thân tê liệt hoàn toàn, da thịt run rẩy dữ dội, hắn bị hất văng ra xa, lăn vài vòng trên nền đất lạnh như băng. Miệng há lớn, hơi thở đứt quãng, hai mắt trợn trừng, giống như vừa bị thứ gì đó bóp nghẹt khí quản, gần như không thể thở nổi.

- Khục… khục…!

Hắn thở dốc, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán. Trong đầu trống rỗng chỉ còn đúng một câu hỏi:

- Nó là cái giống yêu thú gì vậy…?

Lúc này, giọng nói của Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, bình tĩnh đến lạnh lẽo, đôi mắt nàng trong tinh thần thức hải vẫn không hề biểu lộ cảm xúc:

- Không phải yêu thú. - Minh Long run rẩy, khó hiểu hỏi lại:

- Cái gì… không phải yêu thú thì là cái gì…? - Ngọc Nhi cắt ngang, giọng nói dứt khoát:

- Là một loại Dị Lôi hóa hình.

Minh Long ngẩn người. Hắn cố sức ngồi dậy, trái tim đập thình thịch:

"Dị… Lôi? "

Ngọc Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị hơn bao giờ hết:

- Đúng vậy. Là Dị Lôi - Thiểm Tật Kim Lang. Xếp hạng thứ năm trên Dị Lôi Bảng.

Minh Long giọng đầy gấp gáp, toàn thân còn chưa kịp khôi phục, miệng vẫn thở hổn hển:

- Thiểm Tật Kim Lang? ??

Trong thức hải, Ngọc Nhi vội vàng giải thích, giọng nàng rõ ràng hơn thường lệ, ánh mắt chăm chú như đang nhìn xuyên qua thân thể hắn:

- Tương truyền, Kim Lang Lôi sinh ra từ lôi trì cổ xưa, khi thiên kiếp ngàn năm đánh thẳng vào một linh cốt của Lang Vương, một con sói từng dẫn đầu bầy đàn chiến đấu chống lại Ma Giới thời đại viễn cổ. Linh cốt hòa cùng thiên lôi, trải qua vô số năm tích tụ, mới tạo nên dị lôi mang linh hồn, chính là Thiểm Tật Kim Lang. Nó không phải sinh vật thông thường… mà là một khối lôi lực có ý chí.

Giọng Minh Long run lên, đôi mắt trợn tròn:

- Ý ngươi là… nó sống? Có suy nghĩ như người? ! - Ngọc Nhi gật đầu chắc nịch:

- Không chỉ có suy nghĩ, mà còn có lòng trung thành. Nhưng để được nó công nhận… chỉ những kẻ có tâm niệm kiên định, tốc độ tuyệt đối, và lòng trung thành như sói hoang, mới có thể được Kim Lang thừa nhận.

Minh Long cố gắng đứng lên, toàn thân vẫn còn tê dại. Hắn ngờ vực hỏi:

- Vậy. .. có người từng thu phục được nó à?

Ngọc Nhi đáp gọn:

- Về lý thuyết là được. Dù sao… nó vẫn chỉ là một dạng thuộc tính, chỉ là cao cấp và có linh tính hơn các loại Dị Lôi khác. Nếu ngươi có thể vượt qua thử thách, đây sẽ là cơ duyên nghịch thiên của ngươi.

Minh Long lảo đảo, mắt trợn trắng một bên, giọng như muốn khóc:

- Đùa ta à… sắp chết đến nơi rồi đây này.

Ngọc Nhi lúc này lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, âm thanh như gió xuân thổi qua cánh đồng hoang:

- Bình tĩnh… Ngươi muốn sống, muốn mạnh lên, đúng không? Vậy thì… hãy làm theo ta nói.

Minh Long nhận chỉ thị từ Ngọc Nhi, một luồng khí tức kỳ dị chợt ùa qua tâm thần hắn, khiến đầu óc hắn như được rửa sạch, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo như băng, kiên định như thép. Hắn siết chặt nắm đấm, đứng đối diện với Lôi Lang, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử vàng kim sắc lạnh trước mặt.

Phía đối diện, Lôi Lang cũng khựng lại một nhịp, cảm nhận được khí tức của kẻ phàm tục trước mặt đã thay đổi hoàn toàn. Không còn hoảng loạn. Không còn sợ hãi. Chỉ còn chiến ý rực cháy.

Rồi như sấm nổ ngang tai, cả hai cùng lao đến!

Minh Long không dùng chiêu thức hoa mỹ, toàn bộ cơ thể hắn được bao phủ bởi lôi quang, quyền cước thi triển với tốc độ cực hạn, tựa như mũi tên găm tới. Nhưng Lôi Lang quá nhanh, nó như hóa thành tia chớp lượn quanh Minh Long, móng vuốt kéo ra từng vệt điện cắt xé không khí.

"ẦM! !! "

Một vuốt điện bổ thẳng vào vai Minh Long, máu bắn ra tung tóe. Nhưng hắn không dừng lại, xoay người tung cú đá ngược, đập thẳng vào xương sườn của Lôi Lang. điện quang nổ tung, hai bên văng ra hai phía.

Chưa kịp thở dốc, Lôi Lang đã nhào đến, tốc độ gấp đôi lúc trước, gầm lên một tiếng, kéo theo hàng loạt lôi điện hình rắn đan xen bủa vây. Minh Long nghiến răng, lảo đảo né tránh, vạt áo bị thiêu rụi, da thịt cháy khét, nhưng mắt vẫn không rời đối thủ.

Chiến đấu tiếp diễn!

Mỗi chiêu của Lôi Lang đều mang theo khí thế lôi đình vạn quân, mỗi lần va chạm là cả động phủ rung chuyển. Minh Long dù đã vận dụng đến cực hạn toàn bộ thân pháp và linh lực, nhưng vẫn bị áp chế liên tục, nhiều lần suýt chết, có lúc tưởng chừng phải buông xuôi.

Và rồi, chuyện gì đến cũng đến.

"BÙM! !"

Một tia lôi đình to bằng cánh tay người trưởng thành từ phía Lôi Lang phóng thẳng vào ngực Minh Long. Cả người hắn như bị sét đánh ngược, văng xa gần ba trượng, lăn lộn trên đất, miệng phun máu, cơ thể co giật liên hồi như con cá mắc cạn.

Lôi Lang không buông tha, ánh mắt nó đỏ rực lôi quang, gầm lên hét vang động cả động phủ, rồi lao đến miệng há to, nhắm thẳng vào cổ họng Minh Long mà táp!

- CHÍNH LÚC NÀY! !!

Tiếng Ngọc Nhi thét lên trong thức hải như sấm rền.

Minh Long mắt lóe lên tia sáng cuối cùng, lập tức xoay người, tay phải chọc thẳng vào họng Lôi Lang, cả cánh tay hắn gần như bị hàm răng sắc nhọn cắn nát, máu tươi phun xối xả.

Nhưng… tay hắn đã chạm được nó!

Một vật tròn nhỏ, lạnh như băng, chính là viên pha lê vàng kim hắn từng thấy trước đó!

- CHÍNH LÀ NÓ, ĐÂY RỒI! !

Minh Long gầm lên, đan điền vang lên những âm thanh ù ù rung động như chuông cổ ngân vang.

ONG! !! ONG! !! ONG! !!

Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh tự động ngâm tụng!

Một chuỗi thần văn cổ xưa từ đan điền hắn tỏa ra khắp người, như thác lũ lôi quang tràn qua cánh tay, xuyên qua từng tế bào, rồi truyền thẳng vào viên pha lê trong cổ họng Lôi Lang!

Khoảnh khắc ấy, Lôi Lang toàn thân run lên, từ gầm gừ giãy dụa trở thành run rẩy co giật. Nó muốn vùng thoát, nhưng không thể!

Rồi trong mắt nó… hiện ra!

Một hư ảnh khổng lồ từ trên không trung giáng xuống, mơ hồ như thiên cổ chí tôn, mang theo khí tức cuồng bạo, hoang dã, tuyệt đối uy nghiêm.

Một sinh vật… có bốn chân, thân dài tựa rắn, mắt vàng kim, toàn thân phủ kín lôi quang, uy thế cao hơn cả trời.

Minh Long không thấy. Nhưng trong mắt Lôi Lang, đó là chân thần, là chúa tể đất trời, đang nhìn xuống nó như nhìn một con kiến hôi!

Lôi Lang co rúm, đuôi cụp xuống, toàn thân hạ thấp, răng nanh dần buông lỏng Minh Long. Nó rên lên một tiếng yếu ớt, khiếp sợ.

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ

Bạn cần đăng nhập để bình luận