Dòng Máu Của Rồng
Chương 21: SONG KIẾM HỢP BÍCH - THANH TIỂU MỄ
Lúc này Minh Long đang chật vật men theo một con đường mòn trong khu rừng rậm rạp, trên trán lấm tấm mồ hôi, nét mặt pha trộn giữa mệt mỏi và cáu bẳn. Vài ngày qua hắn cứ thế di chuyển liên tục, nhưng vẫn chẳng tìm được bất kỳ dấu hiệu nào của Hằng Thiên Tông, hệt như đang bước đi trong mê trận vô tận.
- Ngọc Nhi, ngươi thật sự không thể chỉ đường sao? - Minh Long lườm lên hỏi trong thức hải, giọng mang theo vài phần hờn trách.
Nha đầu kia vẫn xuất hiện với nụ cười tươi rói, đáp tỉnh queo:
- Đây là nhiệm vụ hệ thống mà, bổn cô nương không được phép tiết lộ gì hết nha.
Minh Long tức đến ngứa răng, lẩm bẩm chửi thầm vài câu trong miệng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng làm gì được nàng.
Khu rừng nơi đây hoang vu, lá khô rơi đầy mặt đất, tán cây rậm rạp che kín bầu trời, từng cơn gió lạnh lùa qua như tiếng thở dài của núi rừng. Suốt dọc đường, Minh Long không bắt gặp bất kỳ một ai, không một mái nhà, không một ánh khói lam chiều, khiến hắn càng thêm bối rối.
- Móa. .. cứ như đang lạc vào rừng quỷ vậy.
Hắn thở dài một hơi, đang định ngồi xuống nghỉ thì…
"Ầm! "
Một tiếng động lớn vang lên từ phía trước, tiếng linh lực va chạm chấn động không khí, mang theo dư chấn truyền qua từng nhánh cây. Minh Long lập tức dựng thẳng người, ánh mắt lóe lên:
- Có người!
Hy vọng nhen nhóm, hắn lập tức lao đi về phía phát ra tiếng động.
Vừa tới nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn khựng lại.
Phía trước, một đám bảy người mặc đồ tối, che kín mặt, vũ khí lăm lăm trong tay, đang vây ép một nữ nhân trạc đôi mươi, làn da trắng muốt như tuyết, mái tóc dài buộc đơn giản, và điều đáng chú ý là trên người nàng bộc phát khí tức Trúc Cơ sơ kỳ.
Dù bị vây đánh, nàng vẫn kiên cường chống trả, từng luồng linh lực phát ra từ tay áo như từng cơn sóng bạc, nhưng số lượng kẻ địch quá áp đảo. Chỉ một lát sau, nàng đã bị sáu tên Luyện Khí viên mãn chế trụ tay chân, không thể nhúc nhích.
Tên còn lại, rõ ràng là cầm đầu, hắn nhe răng cười đê tiện, ánh mắt thèm khát, từng bước tiến đến muốn giở trò bỉ ổi.
Minh Long đứng trên cao nhìn xuống, ban đầu còn định xoay người bỏ đi, trong đầu thầm nghĩ:
- Không phải chuyện của mình. .. rắc rối lắm.
Nhưng…
Hắn đứng đó vài nhịp thở, rồi… thở dài một hơi dài như than trách bản thân.
- Sao ta đi đâu cũng gặp mấy tên thế này vậy ta…
Không đợi thêm nữa, Lôi lực lập tức bộc phát, quấn quanh cánh tay hắn như một lớp áo giáp lấp lóe.
“Vèo! "
Thân ảnh hắn như tia chớp lao thẳng về phía tên cầm đầu.
“BỐP! !"
Một quyền dồn toàn lực như lôi đình giáng xuống, nện thẳng vào mặt tên cướp, khiến hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh bay như bao cát, va mạnh vào một gốc cây, âm thanh vang lên giòn giã, cành lá rung lắc như vừa hứng một trận cuồng phong.
Trước ánh mắt còn đang ngơ ngác của nữ nhân, Minh Long lập tức xoay người, thân hình như thiểm điện, quyền ảnh tung ra dồn dập, từng chiêu nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy rõ, nhưng mỗi một quyền một cước đều đánh trúng chính xác vào thân thể của đám cướp đang khống chế tay chân nàng.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ba tên bị trúng đòn văng ngược ra xa như bao cát, va đập vào thân cây vang lên tiếng rên rỉ đau đớn. Chính là Hoàng cấp trung phẩm vũ kỹ - Vô Ảnh Quyền. Sau vài ngày di chuyển, Minh Long hiển nhiên đã hoàn toàn lĩnh ngộ và luyện thành bộ quyền pháp này.
Cùng lúc đó, nữ nhân kia như hiểu ý, chớp lấy thời cơ khi áp lực đã giảm, bạo phát linh lực toàn thân, hai tay vung lên chưởng mạnh ra trước, ép lui ba tên còn lại đang giữ chặt lấy nàng.
“Ầm! !”
Ba kẻ kia bị đánh văng ra, nhưng vì nàng dồn toàn lực, lại đang bị thương nhẹ từ trước, lực phản chấn khiến thân thể nàng chao đảo, mất đà ngã ngửa về phía sau.
- Cẩn thận!
Minh Long theo bản năng bước lên một bước, đưa hai tay đỡ lấy cơ thể mềm mại ấy vào lòng. Mùi hương nhẹ từ tóc nàng khẽ thoảng qua, khiến lòng hắn hơi khựng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nàng ánh lên một tia cảm kích pha lẫn bối rối, còn Minh Long cũng hơi bất ngờ với khoảng cách quá gần này. Thoáng chốc, nàng nhanh chóng vùng nhẹ khỏi vòng tay hắn, gương mặt ẩn sau lớp khăn lụa thoáng đỏ, rồi lập tức chạy về phía người ca ca còn đang nằm bất tỉnh phía sau.
Minh Long lúc này mới chú ý, người ca ca kia chẳng hề có linh lực, rõ ràng chỉ là một phàm nhân, vừa rồi lại trúng phải một cú tát của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cũng may là đối phương không ra tay toàn lực, nếu không sợ rằng đã khó toàn mạng.
Nữ nhân vội vàng đỡ lấy người ca ca đang ngồi dậy, giọng đầy lo lắng:
- Huynh có sao không?
Người ca ca đưa tay che lấy nửa bên mặt sưng đỏ, mím môi lắc đầu:
- Ta không sao. .. chỉ hơi choáng chút thôi. ..
Cùng lúc đó, một loạt tiếng loạt xoạt vang lên, mấy tên hắc y nhân dần dần đứng dậy, lắc đầu lắc cổ lấy lại tinh thần sau cú đánh vừa rồi. Tên cầm đầu hai mắt đỏ ngầu, tay siết chặt thanh đao phát ra tiếng “ken két”giận dữ.
- Con mẹ ngươi! Một tên Luyện Khí rẻ rách cũng đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à? ! Đánh lén lão tử hả? !
Hắn nghiến răng, khuôn mặt méo mó vì tức tối và đau đớn, rồi gầm lên:
- Hôm nay, đám các ngươi để lại ba cái mạng ở đây cho bổn đại gia!
Hắn vừa nói xong, một tay chỉ về phía trước, một tay nâng cao thanh đao sắc bén, ra lệnh:
- GIẾTTTT!
Đám đàn em lập tức lào xào đáp ứng, tay siết chặt đao đồng loạt lao về phía ba người như thú dữ thấy mồi.
Minh Long không chút bối rối, quay sang liếc nhìn nữ nhân bên cạnh, hỏi ngắn gọn:
- Còn đánh được không?
Nữ nhân lúc này ánh mắt không chút do dự, giọng nói kiên định và dứt khoát:
- Được!
Nói rồi nàng tiến lên đứng sánh vai Minh Long, lưng hơi khom xuống, tay phải đưa ngang hông, khí tức Trúc Cơ sơ kỳ lại lần nữa bạo phát, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Còn Minh Long, khóe môi nhếch lên nhẹ một đường cong, cúi người thủ thế, quyền ảnh khẽ động, Lôi lực trong người bắt đầu lưu chuyển.
Hai người, một nam một nữ, đứng đối diện với bảy tên cướp, thế trận như sắp sửa nổ tung.
Tiếng gió rít lên khe khẽ trong rừng như lời cảnh báo cho trận giao đấu đang bùng nổ. Đám cướp lao tới mang theo sát ý cuồng nộ, đao ảnh lấp loáng phản chiếu ánh sáng rừng rậm, xoáy thẳng vào hai thân ảnh đang đứng thủ thế ở trung tâm.
Ầm!
Minh Long là người ra tay trước. Một quyền tung ra, không mang theo bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, nhưng khi nắm đấm của hắn tiếp cận, không khí xung quanh như co rút, quyền ảnh tỏa ra từng vòng sóng khí mạnh mẽ. Tên cướp đầu tiên dính quyền ngay phần ngực, cả người hắn bay ngược lại như bao tải, đập thẳng vào thân cây sau lưng phát ra một tiếng “rắc”giòn tan, chưa rõ là xương hay gỗ gãy.
Cùng lúc đó, nữ nhân bên cạnh như một cơn gió lướt đi, mũi chân chạm đất khẽ, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ chính xác, tung một cước xoay ngang đá văng thanh đao trong tay kẻ đang lao đến. Tên cướp chưa kịp hoàn hồn thì một chưởng phong mang theo linh lực dồn ép vỗ thẳng lên vai, khiến cả người hắn rung lên rồi quỵ xuống như cây cỏ bị gió táp.
Một quyền, một cước, hai tên đã bị loại khỏi vòng chiến.
Không có thời gian suy nghĩ, cả hai tiếp tục hòa vào nhịp điệu chiến đấu, như đã tập luyện với nhau từ trước. Khi Minh Long tung quyền, nữ nhân ngay lập tức luồn ra sau lưng hắn, hất chân đá bật một thanh đao đang hướng về từ phía sau. Khi nàng bị vây hãm từ ba hướng, Minh Long lao đến, lôi lực lóe lên ở cánh tay, đánh tan thế bao vây chỉ bằng một cú đấm khẽ chuyển động.
Cứ như vậy, hai người bọc lót và yểm trợ nhau vô cùng ăn ý, bước tiến và lùi luôn đúng thời điểm, ánh mắt mỗi khi giao nhau lại như đã hiểu ý nhau từ lâu.
Trong lòng nữ nhân thoáng chấn động, ánh mắt khẽ liếc sang Minh Long. Chỉ là Luyện Khí trung kỳ… nhưng tốc độ, lực đạo, cùng sự điêu luyện trong quyền pháp và Lôi lực lại vượt xa bất kỳ tu sĩ Luyện Khí nào nàng từng thấy:
"Lôi lực? ! Không chỉ có, mà còn vận dụng cực kỳ thuần thục. .. "
Nội tâm nàng dao động dữ dội, nhưng không dám phân tâm thêm:
"Nam nhân này. .. .rốt cuộc là ai? !"
Bên kia, mấy tên cướp thấy tình hình bất lợi, bắt đầu loạn trận tuyến. Một tên định bỏ chạy, nhưng Minh Long đã sớm bố trí Lôi Ấn Tàn Ảnh dưới chân hắn từ trước, Phi Lôi Thần Thuật triển khai, trong ánh mắt bất ngờ của tất cả, Minh Long xuất hiện trước mặt hắn, Vô Ảnh Quyền giáng thẳng vào khuôn mặt sợ hãi, bật ngược trở lại, nằm bất tỉnh nhân sự.
- Quá nhanh! - Ánh mắt nữ nhân dao động, mắt mình không thể theo kịp.
Một tên khác đảo mắt quan sát rồi đột ngột quay người lao về phía người ca ca đang nằm, hắn toan bắt cóc hoặc dùng làm con tin. Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân, một tiếng “vút”vang lên, Minh Long nhặt thanh đao của tên cướp bị đánh gục dưới chân phóng thẳng đến, tiếng đao xé gió lao đến cắm phập vào vai trái hắn, làm lệch hướng. Tiếp theo, một bóng lam ảnh xuất hiện ngay bên cạnh, Minh Long không nói một lời, tung một cước đạp thẳng vào bụng tên kia khiến hắn rên lên, máu mồm trào ra, ngã gục.
Tên cầm đầu lúc này biết đã gặp phải kẻ cứng tay, hắn gầm lên, toàn thân bạo phát khí tức Trúc Cơ sơ kỳ, lướt nhanh về phía Minh Long muốn dốc toàn lực liều mạng. Nhưng nữ nhân đã chờ sẵn, một chưởng đánh bật hướng tấn công của hắn. Minh Long lập tức chớp thời cơ, quyền trái chặn đòn, quyền phải vung lên xoay ngang đánh thẳng vào hông hắn, Lôi lực bùng phát, thân thể tên cầm đầu văng đi gần ba trượng, đập lăn lộn dưới đất.
Còn lại hai tên cướp, mặt cắt không còn giọt máu, toan bỏ chạy thì nữ nhân quát khẽ, hai luồng linh lực đánh văng binh khí khỏi tay chúng, Minh Long như tia chớp áp sát đá gãy xương chân một tên, chưởng vào ngực tên còn lại.
Tất cả bảy tên cướp đều bị hạ gục.
Không gian lại trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rừng xào xạc và những tiếng rên rỉ thoi thóp của bọn cướp nằm la liệt trên mặt đất. Cả Minh Long và nữ nhân đều thở dốc nhẹ, ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi.
Ngọc Nhi trong thức hải thấy một màn song kiếm hợp bích vừa rồi thì không nhịn được, giơ ngón tay cái, giọng trêu chọc vang lên:
- Phối hợp ăn ý đấy nha, ta còn tưởng hai người là phu thê cơ đấy.
Minh Long hắng giọng khẽ một tiếng, không đáp, quay mặt ra ngoài như để tránh lời trêu đùa kia.
Lúc này, người ca ca từ phía sau tập tễnh bước tới, vẻ mặt vẫn còn đau đớn, nhưng ánh mắt đã dịu đi nhiều. Hắn cố gắng nhấc tay lên chắp lại, đầu cúi thấp xuống:
- Đa tạ ân công ra tay tương trợ, huynh muội chúng ta thật sự biết ơn. Ân tình này… không biết lấy gì báo đáp cho phải.
Nữ nhân cũng theo sau, chắp tay khẽ cúi người hành lễ, giọng nhẹ nhàng đầy cảm kích:
- Đa tạ ân công.
Minh Long giật mình vội vã bước tới, hai tay đỡ lấy tay họ, ngăn không cho hành lễ, miệng xua xua:
- Hai vị đừng làm vậy… ta chỉ là bất bình không thể ngó lơ thôi, không cần báo đáp gì cả.
Ánh mắt hắn chân thành, không hề có chút gì là khách sáo giả tạo.
Hít một hơi, hắn nhìn quanh khu rừng rồi quay sang hỏi:
- À mà. .. không biết hai người làm gì ở nơi rừng núi hẻo lánh thế này?
Người ca ca vuốt nhẹ vết sưng bên má, cười khổ đáp:
- Huynh muội bọn ta đang trên đường đến Hằng Thiên Tông để tham gia kỳ chiêu mộ đệ tử. Quãng đường từ quê nhà đến đó khá xa, chúng ta định đi đường tắt qua khu rừng này để tiết kiệm thời gian… Nào ngờ lại gặp phải đám cướp này. Cũng may trời không tuyệt đường sống, được ân công tương trợ.
Minh Long nghe vậy thì hai mắt sáng rực, lòng thầm hô:
"Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh! "
Không kìm được, hắn lập tức nói ngay:
- Thật sao? Tại hạ cũng đang trên đường đến Hằng Thiên Tông… nhưng do không biết đường nên mới bị lạc. Không biết hai vị có thể cho tại hạ đi cùng được không? Ta rất cảm kích.
Hai người nhìn nhau đầy ngạc nhiên, rồi cùng lúc bật thốt:
- Ân công cũng đến Hằng Thiên Tông tham gia kỳ chiêu mộ?
Cả hai nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt sau, người ca ca đã gật đầu dứt khoát:
- Như vậy quả là trùng hợp rồi. Chúng ta rất sẵn lòng.
Minh Long ôm quyền:
- Đa tạ.
Lúc này người ca ca mỉm cười, vẻ mặt chân thành:
- Tại hạ là Thanh Sơn, đây là muội muội của ta, Thanh Tiểu Mễ.
Nữ nhân nhẹ nhàng bước lên một bước, tay khẽ kéo khăn lụa che mặt cao hơn một chút, rồi cúi đầu lễ phép:
- Tiểu Mễ ra mắt ân công. Không biết… cao danh quý tính của ngài là gì?
Minh Long khoát tay, vẻ ngượng ngùng:
- Đừng, đừng một câu"ân công", hai câu"ân công"nữa. Nghe nhọc tai lắm.
Hắn chậm rãi đưa tay gãi đầu, rồi nhe răng cười, nụ cười có chút nửa ngạo nửa hiền:
- Gọi ta… Minh Long là được rồi.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ