Dòng Máu Của Rồng
Chương 8: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
Không khí trong chính sảnh Mã gia trở nên nặng nề đến mức khiến những người có tu vi Luyện Khí kỳ phải khó thở. Trương Hạ đứng giữa đại sảnh, hai tay chắp sau lưng, bộ đạo bào xanh thẫm tung bay nhẹ dưới luồng khí tức đang thầm vận chuyển quanh thân.
Khí tức Kim Đan hậu kỳ chẳng cần phô trương mà vẫn khiến mọi người trong phủ Mã gia đều cảm thấy áp lực như núi đè lên ngực. Bất kể là trưởng sự, hộ vệ hay hạ nhân, không ai dám thở mạnh. Ngay cả Mã Triêu, người từ trước tới nay vốn không phục Trương Hạ cũng phải nhíu mày, không dám lỗ mãng.
Trương Hạ quét ánh mắt lãnh đạm nhìn quanh một vòng, rồi chậm rãi cất giọng:
- Việc người của Trương gia ta bị đánh tại đất Triều An, ngay tại khu vực chúng ta quản lý, tuyệt đối không thể bỏ qua như không có chuyện gì. Hôm nay ta đến, không phải để tranh cãi, mà là để lấy lại công bằng.
Mã Triêu cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Lão hiểu quá rõ, “công bằng”chỉ là cái cớ. Trong thế giới này, mạnh được yếu thua là quy luật bất biến. Một khi thực lực có thể áp chế, lý lẽ sẽ chẳng còn trọng lượng.
Lão thầm nghĩ:
“Trước giờ đều tranh đấu trong âm thầm, nay đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, liền lấy một cái cớ để ra mặt, cũng phải thôi. Với thực lực đó, muốn gì chẳng được.”
Sau vài nhịp thở trầm ngâm, Mã Triêu ngẩng đầu hỏi:
- Vậy không biết Trương huynh muốn như thế nào?
Trương Hạ không vòng vo. Ánh mắt sâu thẳm đảo qua từng người trong đại sảnh, cuối cùng dừng lại nơi Mã Triêu.
- Ba điều kiện.
- Thứ nhất: từ nay về sau, Mã gia phải chia cho Trương gia sáu phần linh thạch trong tất cả các giao dịch buôn bán tại vùng Triều An.
- Thứ hai: ngừng trực tiếp cạnh tranh thị trường với Trương gia tại vùng này.
- Và cuối cùng. .. - ánh mắt Trương Hạ chợt lạnh:
- Giao tên tiểu tử kia ra đây, để Trương gia ta tự xử trí.
Bên trong đại sảnh, lời cuối cùng của Trương Hạ như lưỡi đao lặng lẽ rạch qua lớp bình yên giả tạo bao phủ Mã gia bấy lâu.
Tất cả gia nhân, trưởng sự, hộ vệ. .. đều sững sờ. Ngay cả Mã Triêu, nét mặt cũng có phần cứng lại. Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Lão hít một hơi sâu, cố giữ cho giọng nói không quá nặng nề:
- Cái này…
Ánh mắt lão đảo qua đám người Trương gia đang đứng chễm chệ phía trước. Lát sau, Mã Triêu ngẩng đầu, ánh nhìn không né tránh.
- Điều kiện thứ ba… nếu chỉ là một tên nô bộc, chúng ta hoàn toàn có thể đáp ứng. Mặc dù hắn là người trong phủ, nhưng Mã gia không vì một người mà chống lại cả một thế lực như Trương gia.
Nói đến đây, lão hơi dừng lại rồi tiếp tục:
- Nhưng… điều kiện thứ nhất và thứ hai, chẳng khác nào muốn Mã gia tự chặt đứt con đường sống. Linh thạch là căn cơ để duy trì tu luyện, còn thị trường Triều An… là máu thịt tồn tại của chúng ta. Nếu đều nhường hết, vậy Mã gia sau này sống thế nào?
Trương Hạ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút dao động.
Mã Triêu cười nhạt, làm ra vẻ nhượng bộ:
- Trương huynh… ta biết lần này người của Mã gia đã có chút vô lễ, cho dù có lý hay không cũng nên có lời xin lỗi. Vậy thế này: tên tiểu tử đó, ta giao ra, đồng thời gửi thêm một ngàn linh thạch hạ phẩm để bồi thường tổn thất. Mong Trương huynh suy xét đại cục, lấy nghĩa làm trọng.
Trương Hạ vẫn không lên tiếng.
Trương Tuấn ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng, hai tay ôm ngực, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.
Một hồi lâu, Trương Hạ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng trầm xuống:
- Một câu thôi: các ngươi chấp nhận hay không?
Không còn lễ độ, không còn thương lượng, lời nói ấy mang theo khí tức Kim Đan hậu kỳ ép thẳng về phía Mã Triêu.
Mã Triêu không lùi, trầm giọng đáp:
- Trương huynh, Mã gia thật sự không thể làm vậy.
Trương Hạ khẽ gật đầu, nụ cười chợt hiện lên nhưng đầy vẻ âm lãnh:
- Nếu đã như vậy… thì Mã gia các ngươi không cần phải tồn tại nữa.
Câu nói vừa dứt, khí tức Kim Đan hậu kỳ như hồng thủy vỡ đê, từ người Trương Hạ bùng phát ra ngoài.
Sảnh đường vốn rộng lớn giờ như co lại, ngói rung trần lắc, cột gỗ phát ra tiếng. Bọn hạ nhân tu vi thấp lập tức bị ép lui mấy bước, có kẻ mặt trắng bệch không đứng vững được nữa.
Ngay cả Mã Triêu cũng phải lùi nửa bước, sắc mặt tái đi trong chốc lát.
Khi Trương Hạ còn là Kim Đan trung kỳ việc giành chiến thắng đối với Mã Triêu cũng không phải là điều đơn giản, giờ đây đã là Kim Đan hậu kỳ. Không cần nói cũng biết xảy ra giao đấu thì thật sự lão sẽ nuốt không trôi.
Lúc ấy, Mã quản sự đứng một bên, người trung niên râu ngắn, thần sắc trầm ổn từ đầu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bước thẳng lên phía trước một bước, thân ảnh vừa chuyển đã bộc phát khí tức Kim Đan sơ kỳ.
- Trương Hạ! Ngươi cho rằng mình đã vào hậu kỳ thì muốn làm gì thì làm sao?
Ông nghiêng người, chắn trước mặt Mã Triêu, ánh mắt như đao:
- Đây là Mã phủ, không phải địa bàn của Trương gia các ngươi! Đừng ỷ mạnh hiếp yếu mà làm càn!
Khí tức trong đại sảnh Mã gia vốn đã căng như dây đàn, nay lại càng bị kéo giãn tới mức cực hạn.
Ngay khi Mã quản sự vừa dứt lời, thân ảnh của lão Trương quản gia đứng cạnh Trương Hạ đã chớp động. Gương mặt hốc hác thoáng hiện một tia giận dữ, sau đó khí tức Kim Đan sơ kỳ bùng phát không hề giữ lại.
- Chỗ gia chủ ta đang nói chuyện, đến lượt ngươi xen vào sao?
Vừa dứt lời, Trương quản gia vung quyền lao thẳng về phía Mã quản sự, cánh tay nhuốm thổ khí, quyền phong gào thét như sấm gầm giữa sảnh đường. Mã quản sự không nói hai lời, cũng vận chuyển linh lực nghênh chiến, song quyền giao nhau, một tiếng “bùm”vang dội, dư chấn khiến bệ ngọc dưới chân nứt ra từng khe nhỏ.
Hai người, một trái một phải, quyền đối quyền, lực đối lực, linh lực va chạm bùng nổ như lôi đình giáng xuống. Cứ thế, từng chiêu từng thức giao phong nhanh như điện xẹt. Mỗi lần quyền ảnh chạm nhau, cột nhà rung động, bàn ghế tán loạn, bụi bay mù mịt.
Mười nhịp thở trôi qua, vẫn bất phân thắng bại. Áo bào cả hai bị rách loang lổ nơi tay áo, hơi thở dồn dập, ánh mắt lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh trầm thấp vang lên giữa đại sảnh.
- Đủ rồi.
Trương Hạ vẫn đứng nguyên vị trí, không hề nhúc nhích từ đầu, bỗng giơ tay phải lên ngang ngực, linh lực cuồn cuộn như sóng trào từ đan điền tuôn ra.
- Thổ linh hộ thể.
Trong khoảnh khắc, một tầng linh khí thổ thuộc tính bao phủ cánh tay ông ta, da thịt biến thành màu nâu đồng, gân xanh ẩn hiện, các đốt ngón tay như được rèn từ kim thiết. Tay phải vung lên, không có tiếng gió, không có khí thế ầm ầm, chỉ là một quyền bình thường như người phàm ra đòn.
Nhưng chính đòn đó lại khiến ánh mắt tất cả cao thủ Mã gia co rút.
- Thổ Linh Quyền - Hoàng cấp cực phẩm vũ kỹ.
Quyền phong vừa ra, mặt đất dưới chân Trương Hạ nứt thành từng đường như mạng nhện, khí tức mang theo lực trầm nặng đè thẳng vào Mã quản sự.
Mã quản sự vận lực chống đỡ, hai tay bắt ấn hộ thể, nhưng khi quyền kình đánh trúng, toàn bộ phòng hộ bị nghiền nát như giấy vụn. Một tiếng “phụt”vang lên, thân hình ông ta bay ngược ra sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã lăn xuống bậc tam cấp phía sau, sắc mặt tái nhợt.
- Lớn mật! Đây là Mã gia!
Mã Triêu quát lớn, ánh mắt tràn đầy sát ý. Không còn nhẫn nhịn, tu vi Kim Đan trung kỳ bạo phát, linh lực chấn động khiến cả đại sảnh như bị một cơn lốc thổi qua, ngói vỡ gạch bay, bàn ghế lộn nhào.
- Người của Trương gia các ngươi đã muốn động thủ, vậy thì… đừng mong rời khỏi nơi này bình yên! - Mã Triêu gằn lên từng chữ:
- Hậu kỳ thì sao? Mã gia cũng không phải quả hồng mềm.
Tức thì, toàn bộ cao thủ Mã gia lập tức đứng vào thế chiến đấu. Bảy hộ vệ Trúc Cơ trung kỳ tản ra bao vây, hai trưởng sự Trúc Cơ viên mãn đều vào vị trí. Mặc dù Mã quản sự trọng thương, nhưng chiến ý toàn phủ lúc này dâng cao ngút trời.
Không chịu kém cạnh, phía Trương gia cũng bạo phát tu vi. Năm tên hộ vệ Trúc Cơ trung kỳ xếp thành hàng dọc. Hai quản sự Trúc Cơ viên mãn bước lên chắn phía trước Trương Hạ, riêng Trương quản gia sau một chiêu bị chặn, ánh mắt lộ rõ sát ý, khí tức Kim Đan sơ kỳ tiếp tục tăng vọt.
Bên cạnh đó, Trương Tuấn đại thiếu gia Trương gia chắp tay sau lưng, ánh mắt đầy đắc ý, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ không hề che giấu cũng theo đó bùng phát.
Trong khoảnh khắc Mã Triêu phát ra khí tức Kim Đan trung kỳ, cả đại sảnh như bị lật tung. Hai bên không còn bất kỳ lời nào, chỉ có sát khí tràn ngập, ánh mắt lạnh băng và quyền cước đã sẵn sàng.
Ầm!
Tiếng nổ đầu tiên vang lên khi hai tên hộ vệ Trúc Cơ trung kỳ của Trương gia lao vào trước, linh lực thổ thuộc tính tụ lại thành hình thù như đá tảng, quyền pháp nặng nề như búa nện núi. Hai hộ vệ của Mã gia vận chuyển mộc linh lực, cơ thể như hòa cùng khí tức sinh mệnh, chiêu thức mềm dẻo nhưng phản kích nhanh như gió lùa qua rừng trúc.
Một bên là trầm trọng và ngưng kết, một bên là linh động và lan tỏa, khiến mỗi lần va chạm là một lần chấn động dữ dội. Tiếng gió, tiếng quyền chạm quyền, tiếng linh lực va nhau vang vọng như sấm.
Mỗi chiêu thức va chạm đều khiến bức tường trong đại sảnh có dấu hiệu nứt toác, cột gỗ khắc phù văn chấn động nghiêng ngả. Các hộ vệ, trưởng sự hai bên trận địa phân minh, đánh tới đỏ mắt, máu tươi bắn tung tóe, tiếng hét vang vọng khắp phủ.
Ở trung tâm, Trương Hạ và Mã Triêu không nói lời dư thừa, cả hai rút binh khí bản mệnh ra khỏi nhẫn trữ vật.
- Thổ Tích Phủ!
Một chiếc phủ đầu lớn màu nâu đất, thân phủ khắc đầy phù văn cổ xưa, phần lưỡi chấn động như chực chẻ đôi trời đất, chính là hoàng cấp cực phẩm binh khí của Trương Hạ.
- Mộc Linh Kiếm!
Thanh trường kiếm thân xanh lục, thân kiếm mảnh nhưng không hề yếu, khi xuất ra mang theo tiếng xào xạc như gió lùa qua vạn trượng rừng sâu, chính là binh khí trấn phủ của Mã Triêu.
Ầm!
Lưỡi phủ chạm kiếm, linh lực nổ tung, mặt đất dưới chân hai người lõm xuống tạo thành hố trũng, linh lực cuộn trào như sóng vỗ bờ, khiến hộ vệ Trúc Cơ cách đó vài trượng cũng phải lui lại.
Trận chiến rơi vào thế giằng co, mặc dù Trương Hạ đã đột phá Kim Đan hậu kỳ, nhưng số lượng cao thủ bên Mã gia vẫn chiếm số lượng đông đảo hơn, khiến ông ta chưa thể lập tức chiếm được thượng phong.
Giữa lúc chiến trận hỗn loạn, ánh mắt Trương Hạ trầm xuống, hắn truyền âm cho Trương Tuấn, giọng lạnh lẽo như kim châm:
- Tên tiểu tử đó chắc chắn đã đạt được cơ duyên lớn hoặc có cao nhân chỉ điểm, mới có thể trong thời gian ngắn bước vào Luyện Khí trung kỳ. Mau dẫn người đi bắt hắn về. Chuyện còn lại… để ta lo.
Trương Tuấn khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên một nét lạnh lẽo. Hắn quay đầu ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử cùng hai tên tùy tùng khác, cả ba đều là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, lập tức theo sát hắn rời khỏi chiến trường, hướng thẳng về gian nhà tranh phía sau Mã phủ nơi ở của A Long.
. ..
========