Dòng Máu Của Rồng
Chương 29: KHẢO TƯ THẠCH
Minh Long và Tiểu Mễ lặng lẽ bước lên, hòa vào dòng người đang lần lượt trình ra thiệp ngọc trước mặt hai vị trưởng lão.
Hai vị trưởng lão đều là tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng vẫn ung dung tiếp nhận từng tấm thiệp mà không chút chậm trễ. Khi cầm lấy thiệp của Minh Long và Tiểu Mễ, họ chỉ nhẹ gật đầu rồi ra hiệu:
- Vào đi, xếp hàng theo nhóm.
Không ai nói thêm điều gì, cũng không ai tỏ vẻ kỳ thị hay đánh giá, mọi người ở đây đều được đối xử bình đẳng theo đúng tinh thần của một đại tông phái chính đạo.
Bên trong quảng trường trung tâm, lúc này đã đầy ắp tu sĩ trẻ tuổi, người nào người nấy đều là thiên kiêu tuấn kiệt đến từ khắp mọi nơi trong Thủy Vân Quốc. Không khí rộn ràng nhưng không hỗn loạn, bởi tất cả đều đang chờ đợi một điều gì đó trọng đại sắp bắt đầu.
Tổng cộng 1. 000 tu sĩ, tương đương với 1. 000 tấm thiệp đã được phát ra trước đó, vừa vặn, không thiếu cũng chẳng thừa. Mỗi người đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng quắc, hô hấp ổn định họ biết, đây chính là cơ hội lớn để thay đổi cả cuộc đời.
Ngay lúc đó, một giọng nữ trong trẻo mà đầy uy nghiêm vang lên.
- Tất cả an tĩnh!
Giọng nói vừa cất lên, lập tức mọi người đều im lặng ai nấy đều bị uy thế từ người vừa lên tiếng áp chế mà không dám bất kính.
Người nói là một nữ nhân trung niên, vẻ ngoài đoan trang, ánh mắt sáng lạnh như băng tuyết, chính là Tứ trưởng lão Hàn Mộc của Hằng Thiên Tông, tu vi Hóa Thần sơ kỳ, danh xưng vang danh khắp Thủy Vân Quốc, đặc biệt nổi danh là người khắt khe và công chính.
Nàng đứng trên đài cao, ánh mắt quét một lượt qua đám đông rồi nói tiếp, từng lời rõ ràng, vang vọng khắp quảng trường:
- Ta là Tứ trưởng lão Hàn Mộc, thay mặt Hằng Thiên Tông tiếp nhận các ngươi, những người mang theo hy vọng được gia nhập một trong tứ đại tông phái trấn quốc.
- Hằng Thiên Tông ta, từ thời khai thiên lập quốc đến nay vẫn luôn giữ vững đạo tâm, hộ quốc hộ dân, tuyệt đối không dung túng tà đạo, ma đạo.
Nàng dừng một chút, rồi giọng nói trở nên nghiêm khắc:
- Muốn bước vào tông môn chúng ta, trước hết tâm phải sáng, bản chất phải cứng, tư chất phải vững. Đó là điều kiện tiên quyết. Nếu ba điều này không có, những thứ khác đều là vô nghĩa.
Từng lời như đánh vào tâm khảm, khiến vô số người trong đám đông phải siết chặt tay hoặc hít sâu trấn tĩnh.
Tiếp đó, Hàn Mộc trưởng lão phất tay một cái, giữa quảng trường chợt hiện ra một tảng đá cao chừng hai trượng, bề mặt bóng loáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt như đang phản chiếu nội tâm của tất cả những người đang đứng trước mặt nó.
- Đây là Khảo Tư Thạch, linh vật do tổ sư đời đầu khai tông lưu lại, chuyên dùng để kiểm tra bản chất và tư chất tu luyện của người học đạo.
Giọng nàng vang vọng:
- Mỗi người các ngươi sẽ lần lượt bước lên, chạm tay vào Khảo Tư Thạch, nó sẽ tự động đưa ra đánh giá dựa trên căn cơ, tâm tính, cùng thiên phú tu luyện của các ngươi.
- Tư chất sẽ chia làm bốn màu, theo thứ tự từ thấp đến cao như sau: Hắc - Lam - Lục - Hồng.
Nói đến đây, Hàn Mộc trưởng lão bỗng lạnh giọng, ngữ khí nghiêm nghị:
- Kẻ nào chạm vào hiển hiện Hắc sắc, tức là bản chất bất ổn, đạo tâm dao động, tư chất không đạt yêu cầu, lập tức loại khỏi kỳ chiêu mộ.
- Những người đạt Lam, Lục, Hồng tư chất, lần lượt được xếp vào các nhóm riêng biệt, tiếp tục bước vào vòng khảo nghiệm kế tiếp.
Lời vừa dứt, một luồng áp lực vô hình lan tỏa khắp quảng trường, ai nấy đều căng thẳng. Có người nuốt nước bọt, có kẻ siết chặt nắm tay, người thì nhắm mắt hít sâu, bởi tất cả đều hiểu: vòng đầu tiên này chính là cánh cổng sinh tử.
Khảo Tư Thạch lúc này bắt đầu tỏa ánh sáng lờ mờ, tựa như sinh linh đang tỉnh giấc, chờ đợi từng người một bước lên chứng minh tư cách của mình.
Giọng nói như chuông đồng của vị trưởng lão đứng cạnh Hàn Mộc trưởng lão vang lên:
- Kỳ chiêu mộ đệ tử, vòng thứ nhất - khảo nghiệm tư chất, chính thức bắt đầu.
Đó là Ngũ trưởng lão Túc Thệ, một lão giả tóc bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt tuy khép hờ nhưng ánh lên một vẻ tinh anh, như có thể nhìn thấu lòng người.
Nghe lệnh y, dòng người trước Khảo Tư Thạch bắt đầu chuyển động. Từng người bước ra khỏi hàng, hướng về tảng đá cao lớn kia, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng, hồi hộp.
Người đầu tiên là một nam thanh niên mặc áo xanh lam, trạc mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thư sinh, nhưng sắc mặt lại trắng bệch như giấy. Cậu ta hít một hơi thật sâu, buông lỏng toàn thân, rồi đặt tay lên mặt đá mát lạnh của Khảo Tư Thạch.
Tảng đá lập tức tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt bao lấy toàn thân cậu ta, rồi sau một vài nhịp thở, một vệt sáng xanh lam phóng lên trời, rực rỡ nhưng không quá chói mắt.
- Lam tư chất. - Ngũ trưởng lão Túc Thệ lạnh nhạt tuyên bố.
Nam thanh niên ánh mắt sáng bừng, đôi chân như nhũn ra, thở phào một hơi dài như trút được gánh nặng, sau đó khom người thi lễ cảm tạ rồi nhanh chóng lùi xuống, theo hướng chỉ dẫn tiến về khu vực được đánh dấu là"Lam tư chất".
Tiếp đó, người thứ hai, thứ ba. .. lần lượt bước lên.
Có người được Lục tư chất, lập tức trở thành tiêu điểm chú ý nhỏ giữa đám đông.
Có người lại nhận được Lam tư chất, vẫn vui mừng vì qua được vòng loại.
Thế nhưng. ..
Nhiều hơn cả là Hắc tư chất.
Và khi tảng đá tỏa ra ánh sáng đen âm u, lạnh lẽo và nặng nề, người đó ngay lập tức bị tuyên bố loại khỏi kỳ chiêu mộ.
Có kẻ mặt mũi thất thần, chân bước không nổi.
Có người rơi lệ ngay tại chỗ, hai tay nắm chặt góc áo, không cam lòng.
Một nữ tu trẻ tuổi, gương mặt vẫn còn non nớt, khi ánh sáng Hắc tư chất phát ra, liền ngã quỵ xuống, òa khóc nức nở, miệng lẩm bẩm:
-"Ta không cam lòng… không cam lòng mà…"
Mấy tu sĩ phía sau vội tiến lên đỡ lấy, an ủi, dìu nàng rời khỏi.
Khung cảnh này lặp đi lặp lại, đầy đủ cảm xúc hỷ nộ ai lạc, khiến quảng trường rộng lớn như trầm mặc hẳn đi.
Lúc này, Thượng Quan Yên Nhi bước ra.
Toàn trường gần như nín thở, bởi nàng là một trong Tứ đại mỹ nhân của Thủy Vân Quốc, lại là đại tiểu thư Thượng Quan gia, thân phận hiển hách, dung mạo khuynh thành, từng cử chỉ, từng bước đi của nàng như gió xuân lướt nhẹ.
Tấm voan lụa che mặt không thể giấu được khí chất đoan trang nhưng không kém phần lạnh nhạt của nàng. Mùi hương dìu dịu từ thân thể nàng như vô hình lướt qua đám đông, để lại một tia mê say trong lòng vô số nam tu sĩ.
Ngay cả Tiểu Mễ đứng bên cạnh Minh Long, ánh mắt cũng chăm chú quan sát, trong lòng không khỏi thầm thán phục.
Yên Nhi không nói lời nào, chỉ khẽ cúi đầu với các trưởng lão, rồi đặt bàn tay thon dài của mình lên Khảo Tư Thạch.
Tảng đá tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không nhanh không chậm, rồi chớp lên một tia sáng màu lục, phóng thẳng lên cao như một dải lụa mỏng giữa không trung.
-"Lục tư chất. "- Túc Thệ trưởng lão cất lời.
Toàn trường xôn xao, nhưng phần lớn là tiếng tán thán và ngưỡng mộ.
- Lục tư chất, cũng là tư chất thượng thừa rồi!
- Đúng là thiên kiêu chi nữ a…
Nàng cúi đầu nhẹ, không nói gì, thần thái vẫn điềm đạm, rồi rời khỏi Khảo Tư Thạch, bước về khu vực dành cho Lục tư chất.
Sau nàng, Liệt Khang tiến ra.
Lúc này bầu không khí dường như đông cứng lại, vô số ánh mắt đổ dồn về phía nam tử đang thong thả bước đến. Hắn là nhị thiếu gia của Liệt gia, nổi danh thiên tài, mười sáu tuổi Trúc Cơ viên mãn, hai mươi lăm tuổi Kim Đan trung kỳ, một con đường tu hành đủ khiến vô số người phải ngước nhìn.
Khí chất hắn tỏa ra sắc bén như liệt hỏa, dáng vẻ lạnh lùng nhưng kiêu ngạo, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao, mắt như sao đêm không biết đã khiến bao nữ tu phải mê đắm trong lặng thầm.
Ngay cả một vài tiểu thư thế gia đứng gần đó cũng không khỏi đỏ mặt, lén nhìn hắn không thôi.
Minh Long và Tiểu Mễ cũng chú ý đến hắn, ánh mắt nghiêm túc quan sát.
Liệt Khang chậm rãi đặt tay lên Khảo Tư Thạch, không biểu lộ gì, đôi mắt khép hờ, khí tức nội liễm.
Tảng đá khẽ rung lên một cái rồi một luồng ánh sáng đỏ rực phóng thẳng lên trời, chói lóa, mang theo một luồng khí tức áp bức vô hình khiến không ít người phải lùi về sau theo phản xạ.
- Hồng tư chất.
Toàn trường nổ tung trong tiếng xôn xao, thán phục và cả sự đố kỵ.
- Trời ạ… đúng là thiên tài tuyệt đỉnh của Liệt gia!
- Hồng tư chất… trong số một ngàn người, liệu có được mấy ai?
Liệt Khang khẽ mở mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm như đã đoán trước, rồi không nói một lời, thong thả bước về nhóm Hồng tư chất.
Uy danh của hắn, càng lúc càng in sâu trong lòng mọi người.
. ..
Tiếp tục khảo nghiệm, từng người từng người nối nhau bước lên. Không khí trong quảng trường dần nóng lên theo mỗi ánh sáng được phát ra từ Khảo Tư Thạch.
Lúc này, Trần Tâm - biểu đệ của Trần Ảnh bước ra, vẻ ngoài thư sinh, dáng dấp không mấy nổi bật nhưng thần thái vẫn toát lên chút kiêu ngạo ẩn dấu. Hắn đặt tay lên tảng đá, ánh sáng quanh thân dần bao phủ, rồi một luồng sáng màu lục phóng lên cao.
- Lục tư chất!
Tiếng hô vang khiến nhiều người ngước mắt nhìn, không ít kẻ thầm tán thán. Trần Tâm mỉm cười đắc ý, bước về phía nhóm Lục tư chất.
Ngay sau đó, Trần Ảnh tiến lên, thân khoác trường bào thêu hoa văn hình uyên ưng, ánh mắt lạnh lùng như có thể xuyên qua người khác. Hắn đặt tay lên Khảo Tư Thạch, ánh sáng bao phủ lấy hắn, rồi một tia sáng xanh lục rực rỡ vút lên.
- Lục tư chất!
Dù đã đoán trước nhưng khi thấy ánh sáng hiện ra, hắn vẫn khẽ cong khóe môi, hướng ánh mắt nhìn sang các đại thế gia, dường như muốn thể hiện: hắn cũng không hề thua kém!
Tiếp đến là Vinh Trường, tam công tử của Vinh gia, gia tộc nổi danh về y đạo tại Thủy Vân Quốc. Hắn dáng người cao gầy, áo choàng trắng, khuôn mặt nho nhã. Ánh sáng hiện ra cũng là một tia sáng xanh lục.
- Lục tư chất!
Ngay sau là Hữu Thần, nhị công tử của Hữu gia, gia tộc nổi danh về luyện thể thuật. Hắn thân hình rắn chắc, khí thế mạnh mẽ, đặt tay lên Khảo Tư Thạch, kết quả vẫn là Lục tư chất!
- Toàn là thiên kiêu chi tử a…
- Đúng là kỳ chiêu đệ tử lần này long tranh hổ đấu rồi!
Tào Hưng, đại công tử Tào gia, một trong những thương tộc giàu có bậc nhất quốc gia, nổi tiếng về khả năng luyện binh khí cũng bước ra. Mặc dù xuất thân thương nhân, nhưng thực lực tu luyện lại không hề thua kém. Hắn bước ra, dáng vẻ nho nhã mà bình tĩnh, ánh sáng từ Khảo Tư Thạch hiện ra một tia sáng xanh lục.
- Lục tư chất!
Ngay sau là Tào Tử Anh, đại tiểu thư Tào gia, thân mặc áo dài tím nhạt, gương mặt kiều diễm, ánh mắt linh động. Một tia sáng xanh lục nữa vút lên không trung khi nàng đặt tay lên tảng đá.
- Lục tư chất!
- Trời ạ… không hổ là đại tiểu thư Tào gia…
- Kỳ chiêu lần này đúng là hội tụ toàn những thiên kiêu đỉnh cấp…
Toàn trường càng lúc càng xôn xao.
Đúng lúc ấy. ..
Đến lượt Tiểu Mễ.
Nàng nhẹ bước ra, đôi mắt hiện lên sự nghiêm túc nhưng không thiếu phần nhu hòa. Minh Long đứng phía sau, ánh mắt dịu lại, nói:
- Ta tin tỷ. Tự tin lên.
Tiểu Mễ nghe vậy, quay đầu nhìn Minh Long, khẽ gật đầu, rồi bước đến trước Khảo Tư Thạch.
Tay nàng trắng như ngọc, khẽ chạm lên mặt đá lạnh lẽo.
Mắt nhắm lại.
Tảng đá phát ra quầng sáng nhàn nhạt, rồi trong tích tắc, một luồng sáng xanh lục rực rỡ vút thẳng lên bầu trời như một đường kiếm thẳng tắp.
- Lục tư chất! - Túc Thệ trưởng lão lên tiếng.
Toàn trường lại dậy sóng:
- Lục tư chất…?
- Nữ tử kia là ai? Chưa từng nghe đến tên…
- Thật không hề kém cạnh các đại gia tộc!
Phía xa, Trần Ảnh đang đứng, ánh mắt khóa chặt lấy bóng dáng Tiểu Mễ, khẽ lẩm bẩm:
- Là ả ta? Hừm… vậy thì tên tiểu tử kia cũng sẽ sớm lộ mặt thôi.
Tiểu Mễ mở mắt ra, nhìn luồng ánh sáng xanh lục vẫn còn chưa tan biến trên bầu trời, trên mặt nàng là nụ cười rạng rỡ chưa từng có.
Nàng quay lại, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Minh Long.
Minh Long nhìn nàng, giơ một ngón tay cái lên, khóe môi cong thành một nụ cười đầy tự hào.
- Tốt lắm.
Ánh mắt họ giao nhau, giữa quảng trường đông nghịt người, nhưng lại như chỉ có hai người họ, lặng lẽ hiểu nhau.
. ..
Dưới ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống quảng trường rộng lớn, tiếng hô vang tên các thí sinh nối tiếp nhau không dứt. Qua không biết bao nhiêu lượt người lên rồi xuống, ánh sáng đủ các màu - lam, lục, liên tục vút lên trời cao, vẽ thành một bức tranh đầy màu sắc. Những người qua được thì hân hoan, người bị loại thì thất vọng rời đi, hoặc lặng lẽ, hoặc oán trách, hoặc khóc lóc vật vã.
Không khí dường như đã nóng lên đến đỉnh điểm. Những tiếng xì xào bàn tán, những ánh mắt soi mói, kỳ vọng, hả hê, xen lẫn ngưỡng mộ, bao phủ lấy toàn trường.
Cuối cùng, một cái tên được gọi khiến không ít người giật mình.
- Minh Long!
Trần Ảnh lúc này đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt sáng rực hẳn lên, khóe miệng cong lên một tia khinh bỉ. Hắn khẽ nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Tâm:
- Đây rồi.
Minh Long bước ra.
Không hoa mỹ, không tỏa sáng, không có khí tức long trời lở đất như Liệt Khang, cũng chẳng có vẻ kiêu sa lạnh lùng như Thượng Quan Yên Nhi. Chỉ là một thanh niên mặc y phục đơn giản, dáng đi trầm ổn, nhưng ánh mắt lại rất bình thản.
Tiểu Mễ bên ngoài nắm chặt tay, ánh mắt đầy lo lắng.
Minh Long đến trước Khảo Tư Thạch.
Hắn dừng lại một chút, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đưa tay đặt lên bề mặt đá lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc tiếp xúc, hắn cảm nhận rõ ràng, một luồng lực lượng vô hình tràn ra từ Khảo Tư Thạch, như dòng nước siết, tràn vào cơ thể, linh hồn, và tất cả những tầng sâu thẳm nhất trong ý niệm.
Nó đang"nhìn thấu"hắn.
Từ tu vi, khí tức, đến cả từng tia tinh thần lực và mảnh vụn linh hồn.
Một thứ cảm giác vừa lạ vừa đáng sợ, như bị lột trần trước vạn vật.
Khảo Tư Thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một quá trình như bao người khác.
Rồi, một luồng sáng phóng vút lên trời.
Ngũ trưởng lão Túc Thệ nhíu mày, liếc nhìn một cái, rồi đọc lớn:
- Hắc tư chất.
Toàn trường lặng đi một nhịp.
Minh Long như bị ai đó đập một chùy nặng vào đầu, cả người khựng lại. Mắt hắn trợn lên, tâm trí dường như rơi vào khoảng trống.
- Cái… cái gì? Hắc tư chất? Móa nó chứ, đùa ta à? !
Tiểu Mễ ở phía sau giật mình thất sắc, vội tiến lên một bước như muốn nói gì đó, nhưng lại bị một tu sĩ giữ trật tự đưa tay cản lại.
Khóe miệng Trần Ảnh cong lên một nụ cười đắc ý, khẽ cười khẩy:
- Phế vật, ra là phế vật. Còn tưởng là cái gì…
Một vài người quanh đó cũng bắt đầu xì xào:
- Là hắn? Người dám đối đầu với Trần thiếu hôm trước?
- Hắc tư chất mà cũng đòi tranh?
Minh Long cúi đầu, rồi xoay người bước xuống.
Trái với vẻ ngoài tỏ ra không sao, trong lòng hắn như vỡ vụn.
- Xong rồi… nhiệm vụ thất bại là trừ sạch tu vi. Khởi điểm quay về bằng 0. Vất vả bao nhiêu ngày qua thành công cốc cả rồi…
Hắn cố mỉm cười với Tiểu Mễ như không có chuyện gì, gượng gạo đến nỗi khóe môi còn hơi run rẩy.
Nhưng…
Vừa quay bước được vài bước, hắn khựng lại.
- Khoan đã… Nếu thật sự thất bại… Tại sao Hệ Thống vẫn chưa thông báo gì? Không có âm thanh báo lỗi, không có dòng chữ nhắc nhở. Không có bất kỳ hình phạt nào?
- Chuyện này… có gì đó không đúng.
========
Chúc Cả Nhà Đọc Truyện Vui Vẻ!