Dòng Máu Của Rồng
Chương 24: UY NGHIÊM
Từ lòng bàn tay đang siết chặt viên pha lê trong cổ họng Lôi Lang, Minh Long cảm nhận rõ từng luồng, từng luồng lôi lực cuồng bạo như những con lôi xà điên cuồng trườn vào kinh mạch, hội tụ về đan điền. Luồng lôi lực này không giống bất kỳ loại linh lực nào mà hắn từng tu luyện. Nó sống, hoang dã, không cam chịu, như có ý thức riêng đang gào thét phản kháng trong từng mạch máu của hắn.
Toàn thân Minh Long bắt đầu rung lên dữ dội, cơ bắp co giật từng hồi, lôi điện vàng kim tràn ra từ mọi lỗ chân lông, khiến người hắn như một lò rèn lôi đình đang phát nổ.
Cùng lúc ấy, Lôi Lang rít lên một tiếng căm phẫn, nó cảm nhận được lôi nguyên trong cơ thể mình đang bị hút cạn, sức mạnh suốt vạn năm tích lũy đang bị tên nhân loại trước mặt cướp đoạt.
Dù có sự hiện diện vô hình đầy uy nghiêm đang lơ lửng trên đầu, nó vẫn bất khuất vùng lên, bởi vì nó là Lang Vương, mang theo ý chí không khuất phục trước bất kỳ ai!
Một tiếng"RÚ! !"chấn động, hàm răng sắc nhọn của nó cắn siết mạnh hơn nữa vào cánh tay Minh Long. Phía sau lưng nó, từng luồng lôi đình khổng lồ bắt đầu ngưng tụ thành hình như những lôi xà uốn lượn, rồi dưới lệnh của Lôi Lang, phóng tới Minh Long như thiên thạch!
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Mỗi tia lôi giáng xuống là một cơn địa chấn, da thịt Minh Long bị xé toạc, khói trắng bốc lên nghi ngút từ những vết cháy đen cháy đỏ. Khung xương tay phải đã gãy, nhưng bàn tay vẫn không rời viên pha lê.
Ngọc Nhi trong thức hải giọng run rẩy, dù cố giữ bình tĩnh vẫn không giấu nổi lo âu:
- Cố lên… sắp được rồi… chỉ một chút nữa thôi!
Trong đan điền Minh Long, Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh không ngừng vận chuyển, từng chữ cổ xưa lấp lánh kim quang, tựa như thần ngữ đến từ thời viễn cổ, hóa thành từng luồng lôi ấn quấn quanh đan điền, rồi phóng ra ngoài hòa vào viên pha lê.
Rồi… Lôi Lang tru lên một tiếng dài, không còn kiêng kị gì nữa.
Đôi mắt nó bùng lên ánh sáng vàng kim, cơ thể nó gồng lên như chuẩn bị bạo thể. Ngoài động phủ, bầu trời lập tức nổi cuồng phong, mây đen cuộn tròn, lôi đình giáng xuống như cột trời, toàn bộ ngọn núi như rít lên một tiếng bi thương nghìn năm, rồi từ chính giữa tầng mây, một cột lôi quang cực đại phá tan tầng khí, xuyên qua hàng trăm tầng nham thạch, giáng thẳng xuống nơi Minh Long đang đứng.
"ẦM ! !! "
Khắp động phủ nổ tung ánh sáng, vách đá tan chảy, dung nham rỉ ra từ kẽ nứt. Cả thiên địa như đang trút xuống sự phẫn nộ của lôi thần!
Minh Long trợn trắng mắt, cơ thể như sắp hóa thành tro bụi.
Ngọc Nhi hét lớn:
- ĐƯỢC RỒI! !!
"NGAOO! !! "
Ngay khoảnh khắc đó.
Một tiếng ngâm vang lên từ sâu trong đan điền hắn.
Không phải tiếng người.
Không phải tiếng thú.
Mà là tiếng ngâm của một tồn tại vượt ngoài lý trí âm thanh như được vang vọng từ thuở hoang sơ khai thiên lập địa, từ thời mà chư thần còn chưa thành danh, muôn thú còn chưa sinh tên.
Một tiếng ngâm… khiến cả thiên địa đứng lặng.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng mọi thứ đã bị lôi đình của trời cao nghiền nát, tiếng ngâm ấy vang lên, âm vang như xuyên thấu cả không gian, vọng về từ cõi sâu thẳm mịt mùng nào đó mà ngay cả thần linh cũng không dám tùy tiện chạm đến.
Ngay giây phút âm thanh ấy phát ra, toàn bộ thiên địa như đông cứng lại.
Lôi đình đang giáng xuống lập tức khựng giữa không trung, những tia sét vàng kim như bị trói buộc trong hư vô, run rẩy phát ra tiếng rít khe khẽ như trẻ nhỏ gặp phải uy nghiêm phụ thân.
Cả hang động tối tăm rung lên từng hồi như đang quỳ rạp, như cúi đầu bái lạy một vị chúa tể cổ xưa vừa mới cựa mình tỉnh giấc.
Từ sâu trong đan điền Minh Long, một hình ảnh huyền bí hiện ra, mơ hồ như ẩn như hiện giữa làn sương mờ đặc linh khí. Không rõ đó là sinh vật gì, chỉ biết nó có hình thể dài, uốn lượn, tựa như thân thể của một thần thú có vảy phủ lấp lánh kim quang.
Thân thể đó trôi nổi giữa không trung, bao quanh bởi vô số phù văn cổ xưa xoay tròn chậm rãi như đang tấu lên khúc nhạc từ buổi hồng hoang. Mỗi lần sinh vật ấy khẽ chuyển động, lôi quang bốn phía liền rùng mình, hàng ngàn tia sét vàng bị hút về quanh nó như những con rắn bị thôi miên trước tiếng gọi tổ tiên.
Một đôi mắt sáng lạnh lẽo ẩn sâu giữa màn lôi quang, vừa xuất hiện đã khiến cả không gian rụng rời, như thể nó không cần nhìn, mà thế giới tự biết mình nhỏ bé trước cái nhìn ấy.
Không tiếng gầm thét, không động tác dư thừa.
Chỉ đơn giản là hiện hữu cũng đủ khiến cõi lòng Minh Long nghẹt thở, tâm hồn như bị đè nén bởi một thứ uy nghiêm vượt khỏi lý trí, một cảm giác không thể miêu tả được bằng lời, chỉ có thể quỳ rạp mà cảm nhận.
Ngay cả Thiểm Tật Kim Lang đang giãy giụa cũng rít lên một tiếng sợ hãi, thân thể run bần bật, đôi mắt vàng kim trợn to kinh hoàng.
Nó đang nhìn thấy. .. một thứ không thuộc về thế giới này.
Một thứ từng đi qua những cuộc chiến của kỷ nguyên đã bị quên lãng, một thứ có thể xé toạc lôi đình, ngự khí vũ trụ, một thứ mà chỉ cần nhìn thấy thôi, cũng đủ để mọi dị lôi trên trời dưới đất phải cúi đầu phủ phục.
Dưới sức ép vô hình kia, Thiểm Tật Kim Lang dù giãy giụa đến mấy cũng chẳng khác nào một con cá mắc cạn, toàn thân bị xiềng xích bằng lôi lực khóa chặt. Những tia lôi đình vàng kim từng hoành hành khắp trời đất, giờ đây cuộn xoáy hỗn loạn, rồi không rõ bị thứ gì điều khiển, đồng loạt hội tụ lại một điểm: đan điền của Minh Long.
Thiểm Tật Kim Lang tru lên một tiếng yếu ớt, tiếng tru chẳng còn chút uy phong nào nữa, mà chỉ là tiếng kêu gào bất lực của kẻ bị cưỡng ép rút cạn linh hồn. Nó không còn khả năng điều khiển lôi lực của chính mình hoàng kim lôi điện giờ đây phản bội chủ cũ, ngoan ngoãn hòa vào linh lực Minh Long như tìm được nơi quy tụ chân chính.
Ánh vàng kim từng lấp lánh toàn thân Lôi Lang mờ dần, rồi từ từ tan biến vào một dòng xoáy xoắn ốc giữa hư không, từng tấc từng tấc bị kéo mạnh về phía Minh Long như thể có một cánh tay khổng lồ vô hình đang vươn ra từ đan điền hắn, kéo tất cả về nhà.
Và rồi như định mệnh đã định sẵn. "Bịch! "một tiếng khẽ, thân ảnh Thiểm Tật Kim Lang bị hút hoàn toàn vào đan điền, để lại sau lưng một khoảng không tĩnh lặng tuyệt đối.
Tiếng"NGÂM"uy nghiêm cũng dần tan vào hư vô, như thể nó chỉ là dư âm cuối cùng của một giấc mộng cổ xưa, nay vừa khép lại.
Không còn sấm chớp, không còn ánh sáng.
Trong hang động lạnh lẽo, chỉ còn Minh Long quỳ gối thở dốc, toàn thân bốc khói, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhưng phía bên trong đan điền hắn, sóng ngầm vẫn cuộn trào.
Thiểm Tật Kim Lang dù bị phong ấn, vẫn đang vùng vẫy dữ dội. Từng nhịp đập hỗn loạn, từng cơn co rút điên cuồng. Nó gầm rú, cào xé, cố phá tan phong ấn mà thoát ra, không cam lòng khuất phục.
Minh Long thều thào, hơi thở đứt đoạn:
- Ngọc Nhi… nó… vẫn chưa chịu khuất phục… Ta có thể cảm nhận được… nó đang gào rú, vùng vẫy trong đan điền của ta…
Giọng hắn lạc đi, giống như vừa leo qua ranh giới sinh tử mà chưa kịp đặt chân xuống mặt đất.
Trong thức hải, giọng Ngọc Nhi vang lên, bình tĩnh và rõ ràng:
- Để cho ta.
Chỉ một thoáng sau, linh thể Ngọc Nhi xuất hiện bên trong đan điền Minh Long. Thân ảnh nàng nhỏ nhắn, mái tóc nhẹ tung bay trong dòng lôi lực đang loạn xạ, đôi mắt lấp lánh ánh lạnh lùng.
Trong tay nàng, một cây chùy khổng lồ đen kịt, tựa như kết tinh từ thiên kiếp lôi, mang theo khí tức cổ xưa âm trầm, rõ ràng lớn hơn cả thân thể nàng gấp mấy lần, nhưng nàng vung lên nhẹ nhàng như không.
Ngọc Nhi bước thẳng về phía Thiểm Tật Kim Lang.
Con lôi lang vẫn đang bị trói chặt trong xiềng xích lôi điện, gào thét, vùng vẫy điên cuồng, ánh mắt vàng kim rực cháy đầy thù hận, chưa chịu khuất phục.
Không nói nhiều, Ngọc Nhi rút chùy ra khỏi vai, nâng cao khỏi đầu, gằn giọng:
- CÂM MỒM!
"BỐP! "
Một tiếng nổ như trời giáng vang lên trong đan điền. Cây chùy giáng thẳng xuống đỉnh đầu Thiểm Tật Kim Lang, khiến con dị lôi hùng mạnh này lập tức cứng đờ, đôi mắt trợn trắng, thân thể rũ xuống như một cái bao tải bị đánh ngất. Lôi lực tán loạn xung quanh lập tức bị chấn nhiếp mà tê liệt.
Minh Long thấy một màn vừa rồi thì khóe miệng không khỏi giật giật liên hồi. Trong đầu hắn hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
- Vậy… vậy cũng được à?
Rồi hắn nhịn không được hỏi luôn:
- Ủa mà… sao nó có thể thấy được ngươi? Với lại… ngươi cũng có thể trực tiếp tác động lên nó như vậy, là sao? Vậy… cũng được à?
Ngọc Nhi nhẹ chống chùy xuống đất, khóe môi cong cong, đáp giọng bình thản nhưng mang theo khí thế thượng vị:
- Đương nhiên là được. Ta muốn nó thấy thì nó mới thấy được. Còn nếu ta không muốn, thì dù có là ai đi nữa, bất kỳ sinh linh nào trên cõi đời này… cũng không có tư cách nhận thức được sự tồn tại của ta.
Minh Long ồ lên một tiếng dài, mặt đầy cảm thán:
- Ra là vậy… thật thú vị nha!
Không hỏi thêm nữa, Minh Long bắt đầu làm theo sự chỉ dẫn của Ngọc Nhi, bước vào quá trình luyện hóa toàn diện Thiểm Tật Kim Lang.
Hắn cố gắng ngồi gượng dậy giữa nền đất cháy sém, hai chân khoanh lại, lưng thẳng, mắt nhắm lại. Từ trong miệng hắn, âm thanh cổ kính như chuông cổ vang lên:
- Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh.
Từng câu từng chữ như được khắc thẳng vào thiên địa, mang theo lực lượng cổ xưa và uy nghiêm thượng cổ, trầm hùng vang vọng trong không gian.
Từ sâu trong đan điền, từng luồng kim sắc lôi lực - chính là nguyên khí của Thiểm Tật Kim Lang dần dần hòa vào kinh mạch, vào xương cốt, vào máu thịt của Minh Long.
Lôi quang bao phủ quanh người hắn, từng tia điện rạch trời vờn quanh thân thể. Trong từng hơi thở, tu vi của Minh Long bắt đầu tăng vọt.
Luyện Khí hậu kỳ…
Luyện Khí viên mãn…
. ..
Ngọc Nhi đứng bên quan sát, ánh mắt lặng lẽ hiện vẻ tán thưởng, khẽ gật đầu:
- Luyện hóa sẽ tốn kha khá thời gian đây… Nguồn lôi lực này… đúng là dồi dào vô tận.
. ..
Bên ngoài hang động, thời gian như ngừng lại trong sự nôn nóng chờ đợi. Tiểu Mễ đứng sát vách đá, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lối vào hang động đã bị phong bế bởi kết giới vô hình từ lâu. Nàng nhíu mày, bàn tay nắm chặt tà áo, tâm trí rối bời. Thanh Sơn ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao, đi qua đi lại như con thú bị nhốt trong chuồng, gương mặt hiện rõ vẻ sốt ruột và lo lắng.
- Sao rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? - Thanh Sơn thấp giọng, lẩm bẩm như nói với chính mình.
Chợt… một tiếng"ONG…"trầm đục như chuông đồng cổ xưa vang lên, rồi tan biến trong không khí. Ngay sau đó, bầu trời phía trên ngọn núi bỗng nhiên rung chuyển.
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Từng lớp mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo tới từ bốn phương tám hướng, như bị một lực lượng vô hình nào đó hút về một điểm, chính là đỉnh hang động nơi Minh Long tiến vào.
Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt biến đổi rõ rệt:
- Không thể nào… là thiên tượng dị biến!
Thanh Sơn cũng dừng lại, đôi mắt mở to không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt:
- Mây… mây đen kia là sao? Chẳng lẽ… có thiên kiếp?
Cả hai còn chưa kịp nghĩ nhiều, một cỗ áp lực vô hình từ thiên không đè nặng xuống, khiến cả mặt đất cũng run rẩy nhẹ. Trên tầng trời cao, từ trung tâm đám mây đen bắt đầu ngưng tụ lại thành một luồng lôi đình khổng lồ, mang theo ánh sáng vàng kim chói lòa đến đau nhức cả mắt. Một tia sét hùng hậu như muốn hủy diệt tất cả, tiếng gầm rú vang vọng như đến từ chính thiên đạo.
Tiểu Mễ hoảng hốt hét lên:
- Không xong rồi! Tia sét đó… đang nhắm thẳng vào hang động!
Nhưng ngay lúc nó vừa sắp giáng xuống.
"Xoẹt! "
Cỗ lôi đình đột nhiên chấn động, rồi tan biến như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một vầng sáng chớp nhoáng và tiếng gió cuốn rít gào như tiếng vọng từ thiên cổ.
Hai người bàng hoàng đứng đó, không ai lên tiếng. Gió lặng dần, mây cũng tản đi, để lại một bầu trời như chưa từng xảy ra dị biến nào.
Tiểu Mễ đưa tay vuốt mái tóc rối do gió lốc thổi mạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi cửa hang bị che khuất. Trong lòng nàng lúc này, vô thức hiện lên hai chữ:
"Minh Long. "
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!