Dòng Máu Của Rồng
Chương 51: TẠ LINH
#DMCR#VP:
Lúc này, Tiểu Mễ và Tào Tử Anh cũng đứng ở cửa, nghe hết câu chuyện vừa rồi. Cả hai tròn mắt nhìn Minh Long và Yên Nhi, ánh mắt đầy kinh ngạc xen lẫn khó tin. Minh Long miệng lắp bắp:
- Khoan đã. .. không phải như vậy. .. tất cả hiểu lầm rồi. .. nghe ta giải thích. ..
Thượng Quan Hàn Thương đứng sừng sững ngay giữa khung cửa, khí thế bức người như núi cao đổ ập xuống. Ánh mắt lão ta lạnh lẽo, từng tia máu trong đồng tử dường như đang nhảy múa, chất chứa sát ý đủ khiến không khí trong phòng đặc quánh lại. Giọng lão trầm thấp, từng chữ như gõ mạnh vào lồng ngực mọi người:
- Yên Nhi, chuyện là thế nào?
Minh Long lập tức xoay người lại, tay khua khua như muốn kéo Yên Nhi lên tuyến phòng thủ của mình:
- Kìa muội! Mau giải thích cho rõ ràng đi…
Yên Nhi khẽ cắn môi, đôi mắt dao động như đang tìm từ ngữ.
- Chuyện này. .. con. .. con. ..
Thời gian trong mắt Minh Long như bị kéo dài ra vô tận, mồ hôi lạnh bắt đầu túa dọc sống lưng.
- Con. .. con cái gì? Nói là không phải đi chứ. .. - Hắn nuốt nước bọt, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Nhưng rồi, chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Yên Nhi thở ra một hơi, đôi vai run nhẹ, giọng khẽ mà như đâm thẳng vào tim Minh Long:
- Đúng là như vậy, phụ thân. .. hắn đã nhìn thấy hết rồi. ..
-"Phốc! "
Minh Long phun ra một ngụm như vừa uống nhầm nước sôi.
- Cái… cái gì cơ? ! Ta vừa giải thích rõ ràng thế rồi cơ mà!
Thượng Quan Hàn Thương khẽ hạ mí mắt, giọng nói chậm rãi nhưng ẩn chứa lưỡi dao:
- Ồ… ra là tiểu tử ngươi định chối bỏ trách nhiệm. Không chỉ vậy, còn dám bắt nạt nữ nhi của ta… đánh nó đến trọng thương.
- Không! Không phải như vậy! - Minh Long gần như hét lên:
- Tại sao không ai chịu nghe ta giải thích hết vậy? Điên… điên cả rồi sao! ?
Một nụ cười lạnh khẽ nhếch lên nơi khóe môi Hàn Thương, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười:
- Ừ, ngươi nói đúng. Ta đúng là đang điên đây…
"Oành! "
Tiếng nổ khí tức vang lên như sấm giữa trời quang. Trong nháy mắt, Nguyên Anh viên mãn bạo phát, linh áp cuộn trào như sóng dữ, ép cho không khí xung quanh rung lên từng hồi. Thủy linh lực ngưng tụ trên cánh tay, hóa thành dòng lũ bạc, một quyền nặng tựa ngàn cân thẳng hướng đỉnh đầu Minh Long mà giáng xuống.
Cảm giác tử khí dày đặc bao trùm, Minh Long lập tức vận chuyển Cửu Trùng Minh Nhãn, Thấu Thị mở rộng tầm cảm nhận. Cả thế giới chậm lại, đường quyền hiện lên rõ mồn một. .. nhưng. ..
"Đùng! "
Bả vai hắn vẫn bị đánh trúng, lực chấn động cuồng bạo lập tức xuyên qua cơ thể. Minh Long bị hất bay như bao gạo, đập mạnh vào góc tường. Bàn ghế, lọ thuốc, chăn gối đều bị cuốn theo cơn lốc lực lượng, bay tứ tung.
Hắn rơi bịch xuống đất, một tay ôm vai, một tay chống gượng đứng dậy. Khóe miệng rỉ máu tươi, cổ họng ngứa rát, ho khan liên tục. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
- Khụ… nhanh… nhanh đến như vậy… kể cả có Thấu Thị, mình cũng không theo kịp…
Tào Tử Anh thấy tình hình chẳng khác nào lửa bén vào dầu, vội vàng bước lên, hai tay đưa ra ngăn cản:
- Thượng Quan bá phụ, có gì người từ từ nói. Dù sao đây cũng là Hằng Thiên Tông, Minh Long sư huynh lại là Bạch Y đệ tử, đệ tử thân truyền của tông chủ.
Tiểu Mễ cũng hốt hoảng chen vào:
- Thượng Quan tướng quân, xin ngài bớt giận, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, hà tất phải manh động?
Nhưng Hàn Thương chỉ hừ lạnh, bàn tay đã nắm thành quyền, ngón trỏ chỉ thẳng vào Minh Long đang nằm sõng soài dưới đất:
- Cho dù hắn có là lão thiên hôm nay, cũng đừng mong lão tử bỏ qua!
Minh Long nhăn mặt, cảm giác từng khớp xương trong người đang kêu răng rắc, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hôm nay thật sự bỏ mạng ở đây? Chết tiệt! Các vị hộ pháp đâu hết rồi?
Ngẩng lên, hắn bắt gặp ánh mắt Hàn Thương vẫn đằng đằng sát khí, đôi đồng tử ấy như muốn thiêu cháy hắn tại chỗ.
-"Móa nó! "- Hắn nghiến răng:
-"Cái gia tộc này… từ bố đến con, đều không chịu nói đạo lý. "
Hít sâu một hơi, Minh Long hừ lạnh:
-"Liều! "
"Vút! "
Thân ảnh Hàn Thương biến mất ngay tại chỗ như bị gió cuốn, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Minh Long. Một cước mang theo uy lực lật núi giáng thẳng xuống.
Ngay khoảnh khắc sinh tử ấy, trong đầu Minh Long lóe lên một tia sáng, Phi Lôi Thần Thuật triển khai.
Thực tế, trước khi ăn trọn một quyền của Hàn Thương vừa rồi, Minh Long đã kịp chạm tay xuống mặt đất, lưu lại một Lôi Ấn Tàn Ảnh. Trong chớp mắt, hắn dịch chuyển ra phía sau đối phương, thoát khỏi một cước chí tử.
Nhưng!
Tốc độ phản xạ của cường giả Nguyên Anh viên mãn tuyệt không phải chuyện đùa. Hàn Thương lập tức xoay người, tay phải tung ra một chưởng, Thủy linh lực bùng nổ dữ dội như sóng thần tràn tới, cuốn cả hơi thở của căn phòng vào thế cuồng phong.
- Đến rồi! - Minh Long nghiến răng, bàn tay nắm chặt, Thiên Điểu lóe sáng
"RÍTTT! !! "
- Thiên Điểu! - Hắn gầm lên, lôi quang bắn ra như chim thần xé trời.
"OÀNH! "
Hai loại vũ kỹ chạm nhau, tiếng nổ vang rền, sóng xung kích cuồng bạo quét sạch mọi thứ trong bán kính cả căn phòng.
"RĂNG RẮC! "
Nhưng. .. chỉ trong tích tắc, chưởng lực của Thượng Quan Hàn Thương vẫn gào thét cuồng nộ, phá tan Thiên Điểu thành từng mảnh sáng vụn.
-"Phốc! "
Một phần dư lực khủng khiếp lập tức quét trúng Minh Long, nhấc bổng hắn khỏi mặt đất. Cơ thể hắn văng ra như diều đứt dây, đập mạnh vào vách tường, máu tươi phun ra thành dòng, vẽ nên một vệt đỏ rực giữa không trung.
Minh Long nằm sấp dưới đất, từng đợt máu tươi cuồn cuộn trào ra khỏi miệng, mỗi lần ho lại cảm giác lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung.
- Khụ… đây… đây là đẳng cấp của Nguyên Anh viên mãn sao… khụ…?
Giọng nói của Ngọc Nhi vang lên lạnh lẽo trong thức hải:
- Mới chỉ là một phần sức mạnh của lão ta mà thôi. Ngươi thật sự nên tìm cách, bằng không… hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi.
Minh Long ngây dại trong thoáng chốc.
- Chỉ… chỉ là một phần sức mạnh thôi sao…?
Tiểu Mễ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tái nhợt. Không nghĩ nhiều, nàng lập tức lao lên, chắn ngang trước người Minh Long, giọng nói kiên quyết:
- Thượng Quan tướng quân, xin dừng tay! Nếu tiếp tục, sẽ thật sự xảy ra án mạng!
Hàn Thương nhếch môi, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo:
- Vậy thì đã sao? Mau tránh ra, nếu không… ngươi cũng sẽ có kết cục như hắn.
Tiểu Mễ đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định như thép:
- Vậy thì ngài chỉ còn cách bước qua xác ta!
- Được… được lắm. Ta thành toàn cho ngươi! - Hàn Thương nghiến răng, sát ý càng thêm dày đặc.
Minh Long, trong cơn đau đớn tột cùng, bàn tay run rẩy kéo lấy vạt áo Tiểu Mễ, giọng thều thào:
- Khụ… tỷ… mau tránh ra… khụ… khụ…
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Hằng Mặc hộ pháp dẫn theo Hằng Đạt và Hằng Yên từ bên ngoài lao vào, lập tức chắn ngang giữa Hàn Thương và Minh Long.
Hằng Mặc quát lớn:
- Thượng Quan tướng quân! Đây là Hằng Thiên Tông! Ngài không được làm càn!
Hằng Yên nhanh chóng quay người lại, đỡ Minh Long dậy, sắc mặt lo lắng:
- Đệ không sao chứ?
- Khụ… đệ… không sao… - Minh Long gắng gượng đáp, máu vẫn còn vương nơi khóe môi.
Nhưng Hàn Thương chẳng buồn nghe, thân hình như mãnh hổ xuất động, Thủy linh lực cuồn cuộn tuôn trào, một quyền ầm ầm lao tới. Ba vị hộ pháp đồng loạt vận khởi linh lực chống đỡ, Hằng Mặc trầm giọng:
- Thượng Quan tướng quân, nếu ngài còn làm càn, đừng trách chúng ta không nể mặt!
- Động đến nữ nhi của ta… thì hôm nay, tiểu tử đó phải chết! - Hàn Thương gầm lên, Lam Hổ ánh lam rực sáng hiện ra trên tay, tiếng gầm uy mãnh vang vọng cả căn phòng.
"Oành! "
Uy lực kinh khủng của Lam Hổ phá tan thế phòng ngự của cả ba hộ pháp chỉ trong chớp mắt.
- Không xong! - Hằng Mặc thất sắc.
Ba người bị hất văng ra sau như những bao cát, Lam Hổ vẫn giữ nguyên đà tấn công, cuồng nộ lao thẳng về phía Minh Long.
Ngay khoảnh khắc sinh tử cận kề, một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang vọng khắp không gian:
- Thượng Quan tướng quân, đủ rồi!
"ĐÙNG! "
Một màn chắn rực rỡ hội tụ từ Dương lực xuất hiện ngay trước mặt Minh Long và Tiểu Mễ, tựa như tường đồng vách sắt, dễ dàng chặn đứng một đòn Lam Hổ đầy sát khí.
Từ phía cửa, một bóng người uy nghiêm chậm rãi tiến vào, khí tức như núi cao sừng sững - chính là Hằng Dương.
Tất cả hộ pháp lập tức thu hồi linh lực, đồng loạt chắp tay:
- Tông chủ!
Ngay phía sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên, nhưng lần này lại mang theo hương thơm dịu nhẹ. Một mỹ phụ nhân yểu điệu bước vào, dung mạo tuyệt mỹ nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí.
Vừa trông thấy Thượng Quan Hàn Thương, nàng đã nghiến răng quát lớn:
- Trời ơi! Cái tên đầu gỗ nhà ngươi lại gây chuyện gì thế này? Ta phải nói bao nhiêu lần về cái tính nóng nảy của ngươi hả? Ta chỉ vừa mới đi bái kiến tông chủ Hằng Dương thôi, quay lại đã thấy ngươi làm loạn thế này rồi!
Không đợi Hàn Thương phản ứng, mỹ phụ quay sang Hằng Dương, cung kính cúi đầu:
- Xin Hằng Dương tông chủ lượng thứ. Vì tính khí nóng nảy của phu quân ta mà ra cơ sự này, ta thay mặt hắn xin tạ lỗi với ngài.
Hằng Dương sắc mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng:
- Người các ngươi cần tạ lỗi… không phải là ta.
Mỹ phụ khẽ giật mình, rồi ánh mắt như hiểu ra điều gì. Nàng lập tức tiến lên, kéo tay Thượng Quan Hàn Thương, lôi thẳng đến trước mặt Minh Long:
- Còn không mau tạ lỗi?
Hàn Thương trợn trừng mắt, hừ lạnh:
- Lão tử chưa giết nó là may rồi, còn bắt lão tử tạ lỗi? Sao không đi nói chuyện với cái đầu gối ngươi?
- …
Không buồn đôi co với trượng phu, mỹ phụ quay sang nhìn thẳng Yên Nhi:
- Yên Nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Yên Nhi lúng túng, đôi môi run run:
- Con… con…
Chưa kịp nói hết, Minh Long được Tiểu Mễ đỡ đứng dậy, mặt mũi vẫn còn máu me nhưng khí thế không giảm:
- Con… con cái con khỉ! Rõ ràng phụ tử các người không chịu nói lý, một mực muốn giết ta! Thượng Quan gia các người… ai cũng đầu óc không bình thường như vậy à?
- Ngươi muốn chết? - Hàn Thương tức thì nổi gân xanh trên trán.
- Minh Long, không được vô lễ. - Hằng Dương khẽ hắng giọng.
Minh Long trừng mắt nhìn lại, giọng đầy khiêu khích:
- Tôi lại sợ ông quá… nhảy vào luôn đi!
- Được! - Hàn Thương gầm lên, tu vi lại một lần nữa bùng nổ, lao thẳng về phía Minh Long.
Minh Long hít sâu một hơi, tay đã siết lại, ánh mắt lóe lên tia sáng hung hãn. Có sư phụ ở đây, còn sợ cái gì?
Nhưng, chỉ trong nháy mắt, thế công hung mãnh của Hàn Thương bị chặn đứng hoàn toàn.
Người ra tay… chính là mỹ phụ.
Tu vi Nguyên Anh viên mãn của nàng bùng phát, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa khắp gian phòng:
- Đủ rồi!
Thế công của Thượng Quan Hàn Thương vừa bị đẩy lui một cách nhẹ nhàng, như sóng biển gặp phải bức tường kiên cố.
Mỹ phụ đứng đó, dáng vẻ bình thản, tựa như chưa từng ra tay.
Chỉ lúc này, Minh Long mới có dịp nhìn rõ dung nhan nàng. Đó là một vẻ đẹp khiến người khác khó lòng rời mắt, những đường nét thanh tú nhưng sắc sảo, đôi mắt dài ánh lên sự thông tuệ và uy nghiêm, tựa hồ chỉ một cái liếc cũng đủ khiến kẻ khác chột dạ. Làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen óng xõa nhẹ, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Vẻ đẹp ấy có nhiều điểm tương đồng với Thượng Quan Yên Nhi, nhưng ở nàng lại toát ra sự chín chắn và khí chất áp đảo, một nét đẹp mặn mà đã trải qua năm tháng, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.
Chỉ một động tác vừa rồi, nàng đã dễ dàng chặn đứng thế công dữ dội của Hàn Thương và đẩy lão lùi lại, điều này đã đủ để chứng minh, đây không phải một phụ nhân bình thường, mà là một nữ cường giả thực thụ. Một đòn như vậy, ngay cả Minh Long muốn né cũng khiến hắn phải sống dở chết dở, chứ đừng nói đến việc chống đỡ.
Mỹ phụ khẽ mở miệng, giọng nói êm tai nhưng mang theo uy lực khiến người khác vô thức lắng nghe:
- Cậu là Minh Long?
Minh Long khẽ gật đầu:
- Phải.
- Ta là Tạ Linh, mẫu thân của Yên Nhi. Vừa rồi, ta không rõ đã xảy ra chuyện gì giữa hai bên, nhưng việc phu quân ta ra tay đánh cậu trọng thương mà không chịu nói lý… là sai hoàn toàn. - Ánh mắt nàng liếc qua Hàn Thương một cái, tựa như cảnh cáo.
- Ta thay mặt hai người họ, tạ lỗi với cậu. Có mâu thuẫn gì, hai bên từ từ nói… được chứ?
Nhận thấy sự chân thành trong lời nói của Tạ Linh, Minh Long cũng gật đầu đồng ý. Tuy vậy, trong lòng hắn không khỏi thắc mắc:"Với tính cách điềm đạm này… sao Thượng Quan phu nhân lại chịu thành thân với cái lão già đầu gỗ kia? "
Tạ Linh thu ánh mắt, nói dứt khoát:
- Được rồi, trước mắt hãy đưa Minh Long đi trị thương, rồi chúng ta sẽ nói rõ chuyện này.
Nàng quay sang Hằng Dương, khẽ cúi người:
- Hằng Dương tông chủ, xin ngài thứ lỗi bỏ quá cho chúng ta. Ta đảm bảo sẽ đứng ra chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc này.
Hằng Dương phất tay áo, hừ nhẹ:
- Được rồi. Đồ đệ ta đã bỏ qua, ta cũng không làm khó các ngươi.
Lão quay sang nhìn Minh Long cùng ba vị hộ pháp:
- Mau trị thương cho Minh Long.
- Rõ! - Ba vị hộ pháp đồng loạt chắp tay, nhanh chóng dìu Minh Long đi.
Tạ Linh cũng kéo theo Hàn Thương và Yên Nhi:
- Mau đi cùng, ta muốn nghe rõ ngọn ngành.
Dường như nhận ra ánh mắt của Hằng Dương có ý muốn giữ người lại, Tạ Linh mỉm cười, giọng đầy tự tin:
- Xin Hằng Dương tông chủ yên tâm. Tạ Linh ta xin lấy mạng sống để đảm bảo an toàn cho Minh Long công tử. Ta chỉ muốn đứng ra tháo gỡ khúc mắc mà thôi.
Hằng Dương vuốt râu, trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu:
- Thôi được. Xong xuôi thì để Minh Long nghỉ ngơi dưỡng thương.
- Tạ Tông Chủ cho phép. - Tạ Linh cúi đầu, đáp lời.
. ..
Phía bên trong một căn phòng yên tĩnh của Dưỡng Thương Điện.
Minh Long nằm trên giường, hơi thở vẫn còn dồn dập.
Bên cạnh là Tứ trưởng lão Hàn Mộc, vừa nhận lệnh từ Tông Chủ Lệnh liền lập tức quay về chữa trị cho hắn.
- Phù… - Hàn Mộc thở nhẹ một hơi:
- Cũng may chưa bị thương quá nặng, bằng không thật sự sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Nói rồi, nàng lấy ra vài viên đan dược, đỡ Minh Long ngồi dậy, đút thuốc cho hắn uống. Lòng bàn tay đặt nhẹ lên lưng hắn, từng luồng linh lực ấm áp từ từ truyền vào, giúp ổn định kinh mạch rối loạn.
Một lúc sau, Hàn Mộc thu tay lại, đứng dậy:
- Không sao rồi, nghỉ ngơi vài tuần là khỏe.
- Khụ… đa tạ Tứ trưởng lão. - Minh Long khẽ cúi đầu cảm tạ.
Hàn Mộc gật nhẹ, rồi xoay người. Đôi mắt nàng lướt qua ba người Thượng Quan gia, ánh nhìn rõ ràng không mấy thiện cảm, sau đó sải bước ra ngoài.
Tạ Linh khẽ nói với theo:
- Đa tạ Tứ trưởng lão.
Khi Hàn Mộc khuất bóng, Tạ Linh mới tiến lại gần giường Minh Long, giọng nói dịu lại nhưng đầy uy nghi:
- Được rồi, bây giờ có khúc mắc gì… cả hai bên cùng nói ra.
Giọng nàng cương nghị hơn bao giờ hết:
- Ta đảm bảo… không ai dám động đến cậu khi ta còn sống trên đời này.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!