Dòng Máu Của Rồng
Chương 66: NỘI PHONG CHI CHIẾN
#DMCR#VP:
Bên trong xa giá Đông Cung, không gian tĩnh lặng và xa hoa. Hoàng thái tử Di Linh đang ngồi xếp bằng trên một tấm nệm lót bằng da yêu thú cao cấp, hai mắt nhắm hờ, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức uy nghi, ổn định của một bậc đế vương tương lai. Hắn đang tĩnh tọa, điều hòa linh lực.
Bất chợt, không một dấu hiệu báo trước, một luồng khí lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng, khiến linh giác của một cường giả Hóa Thần kỳ như hắn gào thét báo động. Có kẻ địch xâm nhập!
- Kẻ nào?
"Oành! "
Không một giây do dự, Di Linh bùng nổ tu vi. Khí tức Hóa Thần trung kỳ kinh khủng như một mặt trời nhỏ bùng nổ bên trong xa giá, khiến toàn bộ cỗ xe khổng lồ rung lên bần bật, những tấm rèm lụa và đồ vật trang trí bị kình phong thổi bay tán loạn. Hắn mở bừng mắt, nhãn quang lóe lên sắc lẹm, sẵn sàng nghênh chiến với bất cứ kẻ địch nào.
"Vút! Bịch! "
- Ui da!
Nhưng thứ nghênh đón hắn không phải là một đòn tấn công hủy diệt, mà là một vật thể không xác định bị ném vào như một bao tải, lăn vài vòng trên tấm thảm đắt tiền rồi dừng lại ngay trước mặt hắn trong một tư thế chẳng mấy đẹp mắt.
Di Linh ngây người, luồng khí tức bá đạo trên người cũng khựng lại. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, đó chẳng phải là hoàng muội yêu quý của mình, Ngọc Linh hay sao?
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một bóng người đã lặng lẽ xuất hiện ở cửa xe như một bóng ma. Không khí trong xa giá vốn đang nóng rực vì linh lực của Di Linh bỗng chốc lạnh lẽo như hầm băng. Một luồng uy áp còn kinh khủng hơn gấp trăm lần bao trùm lấy toàn bộ không gian. Trước ngực người đó, tấm Hồn Thiên Cung Chủ Lệnh bằng hắc thiết lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Trong đầu Di Linh lúc này chỉ có hai chữ:
-"Toang rồi! "
Luồng khí tức Hóa Thần trung kỳ đang bùng nổ dữ dội của hắn bỗng xì hơi như một quả bóng bị đâm thủng. Hắn vội vàng thu liễm toàn bộ khí tức, chỉnh lại y phục, lắp ba lắp bắp, hai chân suýt nữa thì nhũn ra:
- Mẫu. .. mẫu hậu. ..
Di Linh lập tức cúi đầu, hai tay cung kính chắp lại, giọng nói ngoan ngoãn như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì:
- Nhi thần tham kiến mẫu hậu.
Thẩm Yên đứng đó, ánh mắt sắc như dao găm xuyên qua từng lớp phòng bị của hắn. Nàng cười nhạt một tiếng, nhưng nụ cười còn lạnh hơn cả băng giá:
- Ồ, các ngươi lớn cả rồi. Đủ lông đủ cánh, biết hợp mưu bày kế để qua mặt cả ta rồi, phải không?
Di Linh cảm thấy sau lưng lạnh toát. Hắn liếc nhìn cô em gái đang nằm giả chết trên sàn, nuốt nước bọt một cái"Ực"thật kêu. Cố gắng nặn ra một nụ cười hòa nhã và vô tội nhất có thể, hắn chắp tay:
- Mẫu. .. mẫu hậu anh minh. Người. .. người đã tìm được hoàng muội rồi ạ? Thật. .. thật là may mắn quá! Nhi thần ở đây lo lắng cho muội ấy mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên!
Thẩm Yên không nói thêm một lời nào. Nàng chỉ lẳng lặng xòe tay ra.
"Vút! "
Một chiếc roi da màu đen nhánh, trên thân có lằn những hoa văn màu đỏ sậm trông cực kỳ đáng sợ, xuất hiện trong tay Thẩm Yên. Nàng khẽ quất nhẹ một cái vào không khí, tạo ra một tiếng"chát"khô khốc mà uy lực.
Da đầu Di Linh lập tức tê rần, toàn thân nổi da gà. Hắn điên cuồng gào thét trong đầu, truyền âm cho cô em gái quý hóa đang nằm bất động dưới sàn:
-"Mau dậy! Dậy ngay! Giả chết nữa là chúng ta chết thật cả đám đóooooo! "
Đáp lại hắn chỉ là sự im lặng đến tuyệt vọng. Ngọc Linh vẫn nhắm nghiền hai mắt, dường như đã"bất tỉnh nhân sự"thật rồi.
Thấy tình thế nguy cấp, Di Linh vội vàng gãi đầu, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
- Mẫu hậu. .. Mẫu hậu đại nhân xinh đẹp tuyệt trần, khí chất hơn người. .. có gì chúng ta từ từ thương lượng. Quân tử động khẩu không động thủ, người thấy có phải không ạ?
Thẩm Yên cười lạnh, nụ cười khiến Di Linh cảm thấy nhiệt độ trong xe lại hạ xuống mấy phần:
- Rất tiếc, lão nương không phải quân tử.
Dứt lời, thân ảnh nàng lóe lên, chiếc roi da vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ nhưng đầy hiểm ác trong không khí, mục tiêu chính là cặp mông của vị Thái tử điện hạ.
- THA MẠNG AAAAA…! - Di Linh hét lên một tiếng thất thanh, theo phản xạ nhắm mắt co người lại chờ đòn.
Nhưng một giây, hai giây trôi qua, cú đánh trời giáng mà hắn tưởng tượng vẫn chưa hạ xuống.
Cả hai mẹ con đều đột nhiên khựng lại giữa không trung. Một cảm giác kỳ lạ, một sự rung động của linh khí đất trời ở một tần số vô cùng tinh khiết và nguyên sơ, đột ngột dâng lên từ một phương xa. Sự rung động này mạnh đến mức khiến cả hai cường giả Hóa Thần kỳ cũng phải giật mình.
Thẩm Yên và Di Linh nhìn nhau, sự tức giận và sợ hãi trên mặt họ đồng loạt biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Không cần nói thêm lời nào, cả hai ăn ý đến lạ thường, đồng loạt bay về phía cửa sổ, kéo mạnh tấm rèm sang một bên và nhìn về phía Nội Phong Bí Địa.
"Vù! Vù! Vù! "
Bầu trời phía trên Nội Phong Bí Địa đang diễn ra một cảnh tượng kinh thiên động địa. Vô số luồng gió từ bốn phương tám hướng, mang theo linh khí, lá cây và cả những đóa hoa, đang hội tụ lại, tạo thành một cơn lốc xoáy màu xanh ngọc khổng lồ, nối liền trời và đất. Trung tâm của cơn lốc xoáy phát ra một luồng sáng dịu nhẹ nhưng vô cùng thiêng liêng.
- Cái này. .. - Thẩm Yên lẩm bẩm, vẻ mặt chấn động. Di Linh bên cạnh cũng chỉ biết há hốc mồm, hoàn toàn quên mất mình vừa thoát khỏi một trận đòn.
Chợt có tiếng nói vang lên từ phía sau. Ngọc Linh không biết đã ngồi dậy từ lúc nào. Nàng không còn giả vờ bất tỉnh nữa, gương mặt trở nên nghiêm nghị lạ thường. Nàng bước tới, đứng cạnh hai người, giọng nói như lạc đi vì kinh ngạc:
- Không lẽ. .. là nó?
Thẩm Yên và Di Linh cùng quay lại nhìn nàng, rồi lại nhìn ra cảnh tượng vĩ đại bên ngoài. Cả hai đều chậm rãi gật đầu.
- Xem ra. - Thẩm Yên cất giọng trầm ngâm:
- Khởi Linh Phong. .. đã chọn được chủ nhân của nó rồi.
. ..
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Minh Long vẫn ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây cổ thụ, nhưng khung cảnh xung quanh hắn đã hoàn toàn thay đổi. Một cơn lốc xoáy linh khí màu xanh ngọc khổng lồ đã hình thành, lấy hắn làm trung tâm. Toàn bộ Phong linh lực bên trong Nội Phong Bí Địa, từ những luồng gió nhỏ nhất, đều bị một sức hút vô hình kéo đến đây, cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn.
Bên trong đan điền, biển linh lực của hắn như cá gặp nước, điên cuồng hò reo trong sung sướng. Tu vi của Minh Long cứ thế tăng vọt không thể kìm hãm. Rất nhanh, hắn đã chạm đến bình cảnh của Trúc Cơ viên mãn, giống như một con đê kiên cố đang phải oằn mình chống lại cơn lũ dữ.
"RẮC! "
Một âm thanh giòn giã vang lên từ sâu trong linh hồn hắn. Bình cảnh kiên cố bấy lâu nay đã bị dòng chảy linh lực cuồng bạo của Khởi Linh Phong phá tan không chút khó khăn. Linh lực được nén lại, tinh luyện, rồi từ từ kết thành một hạt châu óng ánh. Một viên kim đan tròn trịa, trên bề mặt còn có những luồng gió nhỏ màu xanh biếc và những tia sét tí hon màu tím đang quấn quýt lấy nhau, bắt đầu thành hình.
Nhưng quá trình không dừng lại ở đó. Năng lượng của Khởi Linh Phong quá mức dồi dào. Sau khi thành công đột phá, nó tiếp tục rót vào, củng cố và đẩy tu vi của Minh Long lên một tầm cao mới.
"Vù! Vù! Vù! "
Hắn từ từ mở mắt, trong con ngươi ánh lên một tầng kim quang rực rỡ rồi nhanh chóng thu lại. Kim Đan sơ kỳ! Không, còn hơn thế nữa, tu vi của hắn đã được đẩy thẳng một mạch, tiệm cận Kim Đan trung kỳ!
Minh Long nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí dài, cảm giác toàn thân nhẹ bẫng như có thể bay lên theo gió, sảng khoái đến từng tế bào. Hắn vội vàng quan sát phía đan điền. Bên trong, Khởi Linh Phong vẫn giữ nguyên hình dạng chiếc khăn lụa, nhưng lúc này nó không còn quàng trên cổ hắn nữa, mà đang cuốn quýt lấy cổ Tiểu Lang, trông như một món trang sức độc nhất vô nhị. Tiểu Lang thì có vẻ vô cùng thích thú, cõng theo"món quà"mới, vui vẻ chạy nhảy khắp nơi. Cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ của Khởi Linh Phong, Minh Long không khỏi mỉm cười.
- Xem ra. - Hắn lẩm bẩm:
- Hệ Thống đã sớm tính toán được khả năng ta sẽ đạt được Khởi Linh Phong tại nơi này, nên mới ra một nhiệm vụ trùng hợp như vậy.
- Hừ! - Giọng Ngọc Nhi vênh váo vang lên trong đầu:
- Lão nương đã nói rồi mà, đi theo chỉ dẫn của ta thì chỉ có lợi chứ không có hại!
- Biết rồi, biết rồi… - Minh Long lẩm bẩm đáp lại Ngọc Nhi cho qua chuyện, nhưng rồi hắn chợt khựng lại, một tay bất giác đưa lên vuốt cằm. Hắn nhíu mày, một dòng ký ức xa lạ, không thuộc về hắn, đột ngột trào dâng trong tâm trí như một cơn lũ. Đó là những mảnh ký ức của Khởi Linh Phong, là những cảm xúc và hình ảnh mà nó đã trải qua suốt hàng vạn năm tồn tại.
Hắn cảm nhận được sự cô độc và nỗi sợ hãi triền miên của nó. Vô số tu sĩ đã săn tìm, giăng bẫy, dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt nó. Minh Long hiểu ra, nếu không nhờ vào khả năng cảm ứng Dị thuộc tính đặc biệt của đan điền, dù cho hắn có mạnh hơn gấp mười lần cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Rồi, một mảnh ký ức chấn động nhất, đau đớn nhất ùa về.
Dòng ký ức đột ngột trở nên rõ nét. Hắn thấy mình như đang bị giam cầm trong một bàn tay sắt đá, cảm nhận rõ sự sợ hãi và phẫn uất đến tột cùng của Khởi Linh Phong. Một nam tử trung niên với gương mặt cương nghị, ánh mắt đầy tham vọng, đang cố gắng dùng linh lực bá đạo để cưỡng ép luyện hóa nó. Nhưng dù cố gắng thế nào, vị cường giả kia cũng chỉ có thể hấp thụ được một phần năng lượng rất nhỏ trước sự kháng cự kịch liệt đến từ linh hồn của ngọn gió nguyên thủy.
Khung cảnh đột ngột thay đổi. Nỗi sợ hãi bị giam cầm biến mất, thay vào đó là một chiến trường rộng lớn, sát khí ngút trời. Đây chính là trận chiến định mệnh năm đó tại Nội Phong Bí Địa.
Nam tử trung niên kia, sau khi hấp thụ được một phần sức mạnh của Khởi Linh Phong và thành công đột phá Hóa Thần viên mãn, đã dẫn theo một đoàn quân hùng hậu, khí thế ngút trời. Tu vi Hóa Thần viên mãn của hắn triệt để bạo phát, ánh mắt khóa chặt lấy một thân ảnh ở phía đối diện.
Đó là một nam nhân cao lớn, hình ảnh có chút mờ ảo khiến Minh Long không thể thấy rõ được diện mục nhưng vẫn toát lên khí chất đế vương không thể che giấu. Người đó tay cầm một thanh trường kiếm, tu vi Hóa Thần hậu kỳ cũng bạo phát không chút dè dặt. Sau lưng y là cả một biển người mặc thiết giáp, đông không đếm xuể, cờ xí rợp trời, im lặng như một con mãnh thú khổng lồ đang chờ lệnh.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít gào và tiếng cờ xí phần phật. Người nam nhân nâng ngón tay lên, chỉ thẳng vào nam tử trung niên cất giọng, âm thanh vang vọng khắp chiến trường:
- Phong Điền, mau dừng lại đi. Trẫm sẽ nể tình huynh đệ bao năm mà tha cho ngươi một con đường sống.
Phong Điền, chính là vị cường giả trung niên kia, nghe vậy liền cười lớn. Tiếng cười của hắn ban đầu trầm thấp, sau đó ngày càng lớn hơn, điên dại nhưng lại ẩn chứa sự bi thương tột cùng:
- Hoàng Nam à Hoàng Nam! Ngươi vẫn thật sự dám xưng"trẫm"với ta cơ đấy? Hay cho một câu"tình huynh đệ"! - Giọng hắn đầy vẻ châm biếm:
- Giang sơn này, là một mình ngươi gây dựng nên sao? Ngươi tự hỏi lại mình đi!
Giọng nói của hắn ngày một lớn, đến cuối cùng gần như gào thét, đôi mắt trở nên điên cuồng, đỏ ngầu:
- Xương máu của Phong gia ta đã đổ xuống bao nhiêu trên chiến trường để đổi lấy thứ gì? Đổi lấy sự đối xử tệ bạc, đổi lấy sự hoài nghi của cái đám tự xưng là hoàng tộc các ngươi! Nói ta nghe đi, người huynh đệ một thời của ta! Ngoài những thứ đó ra, chúng ta nhận lại được thứ gì?
Hắn gầm lên, tiếng gầm như sấm sét, mang theo tất cả sự phẫn uất, oan khiên và tuyệt vọng tích tụ qua bao năm tháng:
- HẢ? ?? ?
- NÓI TA NGHE, LÀ THỨ GÌ? ?? ?
Hoàng Nam cắn chặt răng, giọng nói trầm xuống, mang theo một tia bi thương cuối cùng nhưng cũng đầy uy quyền của đế vương:
- Vẫn chưa muộn đâu, Phong Điền. Người huynh đệ của ta, đừng bắt ta phải tự tay giết ngươi.
- Giết ta? - Phong Điền cười lớn, tiếng cười ngạo nghễ vang vọng khắp không gian, lấn át cả tiếng gió gào:
- CÁC NGƯƠI CÓ ĐỦ TƯ CÁCH SAO?
"ẦM! "
Hắn giáng mạnh chuôi thương xuống đất. Một luồng sóng xung kích kinh hoàng lan ra. Phong linh lực màu xanh biếc từ trong người hắn bạo phát, tạo thành những cơn lốc xoáy kinh hoàng vần vũ quanh thân, khiến đất đá xung quanh bị cuốn bay lên trời. Hắn ngửa đầu, mái tóc dài bay múa trong gió, ngọn thương hướng thẳng lên trời xanh, gầm lên một tiếng rung trời chuyển đất:
- Hỡi Phong Gia Quân! Ta, Phong Điền, lấy tư cách gia chủ đời thứ bảy của Phong gia, hiệu lệnh các ngươi! Máu của tổ tiên chúng ta đã đổ xuống đủ rồi! XÔNG LÊN! GIÀNH LẠI THIÊN HẠ!
- GIÀNH LẠI THIÊN HẠ!
- GIÀNH LẠI THIÊN HẠ!
- GIÀNH LẠI THIÊN HẠ!
Phong gia quân phía sau như một con mãnh thú được đánh thức, đồng loạt gầm lên đáp lại.
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Biển người màu đen như một cơn sóng thần bắt đầu chuyển động, mặt đất rung chuyển dữ dội, sát khí ngút trời.
Phía đối diện, Hoàng Nam nhắm mắt lại trong giây lát, khi mở ra, trong đó chỉ còn lại sự lạnh lẽo và quyết đoán của một bậc quân vương. Y rút phắt thanh trường kiếm hoàng kim bên hông, chỉ thẳng về phía trước, tiếng gầm của y như sấm sét:
- TOÀN QUÂN NGHE LỆNH! GIẾT SẠCH ĐÁM PHẢN TẶC!
- GIẾTTTTT! !! !
- GIẾTTTTT! !! !
Đội quân hoàng gia như một bức tường thành bằng vàng không thể lay chuyển, đồng thanh đáp lại.
Hai biển người, một đen một vàng, mang theo khí thế hủy diệt, điên cuồng lao vào nhau.
"OÀNH! "
Khoảnh khắc hai đội quân va chạm, thời gian như ngưng đọng lại một giây. Rồi ngay lập tức, một địa ngục trần gian được mở ra. Tiếng kim loại va vào nhau chói tai, tiếng khiên chắn vỡ nát, tiếng gào thét thê lương và tiếng máu thịt bị xé toạc hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng của chiến tranh và cái chết. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng đất, trận chiến kinh thiên động địa nhất trong lịch sử Nội Phong Bí Địa - NỘI PHONG CHI CHIẾN chính thức nổ ra.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC MỪNG QUỐC KHÁNH 2/9
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!