Dòng Máu Của Rồng
Chương 73: LẠC VIỆT THẦN CỐC
#DMCR#VP:
Lời giải thích của Ngọc Nhi như một tiếng chuông lớn, đánh thẳng vào tâm trí Minh Long khiến hắn bừng tỉnh ngộ. Những khúc mắc và hiểu biết mơ hồ về Âm Dương trước đây của hắn bỗng chốc trở nên thông suốt. Hắn không khỏi cảm thán, sự kính nể trong giọng nói không hề che giấu:
- Công nhận ngươi uyên bác thật đó nha. Có điều gì trên thế gian này mà ngươi không biết không?
Nghe được lời khen, Ngọc Nhi trong thức hải dường như vênh mặt lên tận trời, giọng điệu đầy kiêu ngạo và đắc ý:
- Hứ! Trên thế gian này, không có gì là lão nương không biết!
Minh Long nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh. Hắn liền dò hỏi, cố tình gài bẫy:
- Vậy à? Vậy ngươi có biết tầng tiếp theo của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh là gì không?
- Tính gài ta sao? - Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, sự kiêu ngạo ban nãy biến mất, thay vào đó là sự sắc sảo:
- Đương nhiên là ta biết, nhưng còn lâu mới nói cho ngươi. Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh là công pháp nghịch thiên, mỗi một tầng đều ẩn chứa đại đạo. Đợi đến khi nào ngươi đủ khả năng, tự khắc tầng kế tiếp sẽ mở ra. Ép hỏi là vô ích.
Minh Long nghe vậy thì chép miệng một cái. Hắn biết nàng nói đúng, nhưng vẫn không khỏi thầm nghĩ trong lòng:
- Nha đầu này tỉnh thật.
Đang lúc Minh Long còn mải mê suy nghĩ về sự ảo diệu của mối liên kết giữa Âm và Dương, tâm trí hắn vẫn còn đang phiêu du trong những chân lý đại đạo mà Ngọc Nhi vừa giảng giải, hắn bỗng"A! "lên một tiếng. Toàn thân hắn như bị một luồng điện giật nhẹ, sực nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng mà hắn đã bỏ quên từ nãy đến giờ:
- Quên khuấy đi mất! - Hắn lẩm bẩm, trong lòng không khỏi tự trách mình:
- Việc cảm ngộ công pháp mới đã cuốn mình đi quá, suýt nữa thì quên mất phần thưởng triệu hoán của Hệ Thống!
Minh Long không chần chừ thêm một giây nào nữa, sự mong chờ từ 1000 giây đếm ngược lúc trước lại bùng lên trong lòng. Hắn lập tức ra lệnh:
- Hệ Thống, ta vừa đạt được thứ đồ gì, mau cho ta xem!
Hệ Thống gần như ngay lập tức đáp lại hiệu lệnh của Minh Long, một vệt sáng từ trong không gian hư vô bay ra.
[Đinh! Hệ Thống thông báo, chúc mừng Ký Chủ đã nhận được: Hạt giống Lạc Việt Thần Cốc. Số lượng: 1. ]
Vệt sáng tắt đi. Trên lòng bàn tay Minh Long lúc này lặng lẽ xuất hiện một hạt giống nhỏ li ti. Hắn tò mò đưa mắt nhìn, rồi chân mày không khỏi nhíu lại. Hạt giống này có lớp vỏ màu vàng óng, tỏa ra một cảm giác ấm áp và một luồng sinh cơ mờ nhạt, nhưng ngoài ra thì trông không khác gì một hạt thóc bình thường. Hắn đưa nó lên gần mắt, ngắm nghía qua lại, cố tìm xem có điểm gì đặc biệt không:
- Cái gì thế này? - Hắn lẩm bẩm, trong giọng nói không giấu được sự hoài nghi và có chút thất vọng:
- Một ngàn giây đếm ngược… chỉ để cho ra một… hạt thóc sao?
Ngay lúc hắn còn đang hoài nghi nhân sinh, Ngọc Nhi đã nhanh chóng hiện ra bên cạnh, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc hắn gặp nguy hiểm. Đôi mắt nàng trở nên sáng rực như hai ngôi sao, dán chặt vào hạt giống trong tay hắn, không thèm để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Minh Long. Giọng nói của nàng run lên vì một sự kích động mà hắn chưa từng thấy bao giờ:
- Goaaaaa! Thật sự là nó! Lạc Việt Thần Cốc! Hệ Thống lần này cũng quá là ưu ái ngươi rồi nha!
Minh Long gãi gãi đầu, sự phấn khích tột độ của Ngọc Nhi hoàn toàn trái ngược với sự khó hiểu của hắn. Hắn nhìn hạt giống trong tay, rồi lại nhìn Ngọc Nhi, càng thêm bối rối:
- Ngươi nói ta nghe xem nào, rốt cuộc thì hạt thóc này có tác dụng gì?
Sự phấn khích tột độ trên gương mặt Ngọc Nhi dần lắng xuống, thay vào đó là một vẻ thành kính và trang nghiêm mà Minh Long chưa từng thấy bao giờ. Sự tinh nghịch trong đôi mắt nàng biến mất, chỉ còn lại sự sâu thẳm của một người đang hồi tưởng về một quá khứ xa xăm, vĩ đại.
Nàng nhìn hạt giống trong tay hắn, không phải như nhìn một món bảo vật, mà như đang chiêm ngưỡng một di vật thiêng liêng. Giọng nói của nàng cũng trở nên trầm thấp, mang theo một sự hoài niệm và kính cẩn, như thể đang kể lại một câu chuyện mà nàng đã chứng kiến tận mắt:
- Tương truyền. - Nàng bắt đầu:
- Vào thuở hồng hoang, khi đất trời vừa mới mở, vạn vật còn đang trong thuở sơ khai hoang dại. Nhân gian lúc đó còn chìm trong khổ nạn, đất đai cằn cỗi, thú dữ hoành hành, con người phải đối mặt với dịch bệnh và đói nghèo triền miên, cuộc sống vô cùng lầm than.
- Giữa cảnh khổ ải đó, Lạc Hồng Thần Chủ đời thứ nhất đã xuất hiện. Ngài là một vị thủ lĩnh mang trong mình ý chí kiên cường và lòng trắc ẩn vô hạn. Ngày đêm lao tâm khổ tứ, ngài mang trên mình trọng trách khai sáng văn minh và tìm kiếm một con đường sống, một tương lai cho bách tính Lạc Việt đang chìm trong tuyệt vọng.
- Những nỗ lực không mệt mỏi và chí hướng vĩ đại của ngài cuối cùng đã làm cảm động đến Thần Nông. Thần Nông đã dõi theo và cảm động trước tấm lòng của Ngài. Để trợ giúp ngài hoàn thành sứ mệnh cao cả, Thần Nông đã quyết định trao tặng một món quà vô giá, đó chính là hạt giống Lạc Việt Thần Cốc.
Ngọc Nhi tiếp tục, giọng nói đầy tự hào như đang kể về vinh quang của chính dân tộc mình:
- Từ tay vị Thần Chủ vĩ đại, giống lúa thiêng này đã được gieo xuống khắp các đồng bằng trù phú. Kỳ tích đã xảy ra, từ mảnh đất cằn cỗi, những cây lúa vàng óng đã vươn lên, mang theo sinh khí dồi dào. Nó trở thành nguồn sống bất tận, xua tan đi nạn đói, nuôi dưỡng cả một dân tộc qua bao thăng trầm của lịch sử. Dần dần, nó không chỉ đơn thuần là lương thực, mà còn hóa thành biểu tượng của sự trường tồn, là linh vật thiêng liêng, là gốc rễ của Lạc Hồng Cổ Tộc.
Nàng kết luận, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Long, giọng nói trang trọng:
- Vì vậy, ngươi phải hiểu rằng, thứ ngươi đang cầm trong tay không chỉ đơn thuần là một hạt giống để nuôi sống con người. Nó còn là một dấu ấn của thiên mệnh, một minh chứng cho sự ưu ái của thần linh, thứ gắn liền với vận mệnh thăng trầm của toàn tộc Lạc Hồng.
Minh Long im lặng lắng nghe, tâm trí hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện nhuốm màu huyền thoại mà Ngọc Nhi vừa kể. Hắn nhìn biểu cảm thành kính trên gương mặt nàng, và có thể cảm nhận được sức nặng của từng lời nói, từng cái tên được thốt ra. Kỳ lạ thay, một phản ứng mà hắn chưa từng trải qua trước đây bắt đầu trỗi dậy từ sâu trong cơ thể. Khi những cái tên như"Lạc Hồng Thần Chủ"và"Lạc Hồng Cổ Tộc"được nhắc đến, huyết mạch sâu trong nội thể hắn bỗng dưng rung động một cách mãnh liệt.
Đó không phải là sự bộc phát của linh lực, mà là một sự cộng hưởng cổ xưa, một cảm giác thân thuộc đến từ tận cùng linh hồn. Một nguồn lực ý chí to lớn và vô tận như được đánh thức từ trong giấc ngủ dài, nhẹ nhàng chạy dọc khắp cơ thể hắn, khiến trong lòng hắn cũng bất giác sinh ra một sự thành kính vô cùng khó diễn tả, một sự tôn kính mà chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại có. Hắn lẩm bẩm, giọng nói gần như là thì thầm, như đang tự hỏi chính bản thân mình:
- Lạc Hồng Thần Chủ? Lạc Hồng Cổ Tộc?
Câu hỏi của Minh Long, dù chỉ là một lời thì thầm vô thức, dường như đã chạm vào một nơi sâu thẳm và mềm yếu nhất trong lòng Ngọc Nhi. Vẻ trang nghiêm trên gương mặt nàng đột nhiên vỡ vụn. Khóe mắt nàng bỗng rưng rưng, ngấn lệ. Nàng vội quay gương mặt đi, dường như không muốn để Minh Long thấy được sự yếu đuối của mình trong khoảnh khắc này. Một ngón tay khẽ đưa lên, quẹt vội đi giọt lệ trong suốt đang trực chờ rơi xuống.
Một lúc sau, nàng mới quay lại, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhưng nỗi buồn trong mắt thì không thể nào che giấu. Giọng nói của nàng có chút run rẩy:
- Thôi được rồi, vừa rồi ta đã lỡ lời. Những việc như trên, ngươi bây giờ hoàn toàn chưa đủ tư cách để biết đến nó. Xin lỗi nhé.
Minh Long gật đầu. Hắn nhìn biểu cảm phức tạp và nỗi buồn không thể che giấu của Ngọc Nhi, trong lòng liền tự biết nặng nhẹ. Mặc dù lúc này hắn đang có hàng vạn câu hỏi, một sự tò mò mãnh liệt về thân thế của chính mình và về những thông tin mà Ngọc Nhi vừa truyền đạt, nhưng hắn biết đây không phải là lúc để truy hỏi. Hắn thấy được sự đau buồn ẩn sau nụ cười gượng của nàng, và hắn tôn trọng điều đó:
- Không sao, ta hiểu mà. - Hắn đáp lại, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng một cách lạ thường:
- Ngươi không cần phải xin lỗi ta.
Vẻ mặt Ngọc Nhi trở nên vô cùng nghiêm túc, sự thành kính và trang nghiêm trước đó lại một lần nữa hiện lên. Nàng nói thêm:
- Được rồi, giờ ta sẽ nói cho ngươi biết Lạc Việt Thần Cốc có khả năng nghịch thiên đến thế nào. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây.
Giọng nàng trở nên trầm thấp, như đang miêu tả một vật chí bảo của trời đất:
- Về hình thái, khi Lạc Việt Thần Cốc trưởng thành, thân cây của nó sẽ có màu ngọc lục nhưng lại óng ánh kim tuyến như được dát vàng. Lá của nó mềm mại như được dệt từ lụa thượng hạng, tự thân tỏa ra một thứ thanh quang vô cùng ôn nhu, có thể an thần dưỡng khí. Và khi bông lúa trổ, mỗi một hạt thóc sẽ sáng rực như chu sa kim châu, bên trong chứa đựng một đạo thiên mệnh văn lạc huyền ảo. Rễ của nó bám sâu vào đại địa, chỉ cần nó mọc lên ở đâu, nơi đó linh khí sẽ trở nên sung túc, vạn vật sinh trưởng.
Nàng dừng lại một chút để Minh Long tiêu hóa thông tin, rồi nói tiếp về công dụng kinh người của nó:
- Khi những hạt gạo này được nấu chín thành cơm, người sử dụng, dù là phàm nhân hay tu sĩ, đều sẽ nhận được tạo hóa vô tận. Nó có thể trực tiếp tăng tu vi, tăng tuổi thọ, bồi dưỡng và tinh luyện linh lực, tăng cường ngộ tính, thậm chí là cường hóa huyết mạch, khơi dậy tiềm năng ẩn sâu nhất. Đương nhiên, độ hiệu quả còn tùy vào số lượng hạt đã sử dụng…
Ánh mắt nàng trở nên bí ẩn:
- Hơn nữa, Lạc Việt Thần Cốc còn có một khả năng cực kỳ quan trọng đối với người tu luyện Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh như ngươi về sau này. Nhưng hiện tại ngươi chưa đủ tư cách để biết, nên thông tin này chưa thể tiết lộ.
Minh Long nghe xong toàn bộ lời giải thích mà hơi thở trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn nhìn chằm chằm vào hạt thóc tí hon, khiêm tốn trên tay, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất đang gào thét:
- Cái gì thế này… Lạc Việt Thần Cốc… thật sự quá nghịch thiên rồi!
Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy chấn động, hỏi Ngọc Nhi:
- Thần Nông là ai, mà lại có thể tạo ra được một thứ nghịch thiên đến thế này?
Ngọc Nhi cười đáp, nụ cười có chút bí ẩn:
- Ngươi chưa đủ tư cách để biết Thần Nông là ai. Tuy nhiên, ta có thể nói với ngươi thế này.
- Lạc Việt Thần Cốc vốn là một loại Thiên Mệnh Nguyên Chủng, được sinh ra từ ý niệm nguyên sơ của trời đất. Thần Nông vĩ đại, nhưng cũng chỉ đơn giản là may mắn tìm được nó, chứ không phải là người tạo ra nó.
Ngọc Nhi sà xuống bên cạnh Minh Long, đôi mắt nàng vẫn giữ một vẻ vô cùng nghiêm túc. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ vươn ra, vuốt ve hạt thóc trên tay hắn, cử chỉ đầy trân trọng.
Nàng cất giọng, âm thanh vừa trang trọng vừa mang theo sự kỳ vọng:
- Tóm lại, ngươi đã biết được Lạc Việt Thần Cốc là như thế nào rồi. Phải nhớ kỹ, đây là hạt giống duy nhất còn sót lại, là hy vọng cuối cùng.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Minh Long, vô cùng sâu thẳm:
- Ngươi là người mang trong mình dòng máu Lạc Hồng, là con cháu Lạc Hồng, vì vậy, ngươi phải có trách nhiệm giữ gìn nó cho thật tốt.
Minh Long cảm nhận được sức nặng trong từng lời nói của Ngọc Nhi. Hắn nhìn hạt giống trên tay, rồi gật đầu một cách kiên định, ánh mắt không một chút do dự:
- Ta biết rồi.
Sau khi chấp nhận trách nhiệm, hắn lập tức nghĩ đến vấn đề thực tế. Hắn hỏi thêm:
- Vậy làm thế nào để gieo trồng được nó bây giờ? Cứ thế gieo thẳng xuống đất thôi sao?
Nghe câu hỏi của Minh Long, Ngọc Nhi mỉm cười, một nụ cười vừa hiền hòa vừa bí ẩn. Nàng đáp:
- Để gieo trồng Thần Cốc, không thể dùng đất tầm thường, cũng không thể dùng nước bình thường. Có một bài thơ được Lạc Hồng Cổ Tộc lưu truyền lại cho con cháu đời sau như ngươi thế này…
Giọng nàng trở nên trong trẻo và xa xăm, như thể vọng về từ ngàn năm trước:
"Ngọc cốc sinh quang tự cổ lai,
Kinh Thầy thủy vận nối thiên thai.
Từng hạt tụ linh, thành mệnh tụ,
Một sông chở đạo, hóa nguyên đài.
Thanh quang lấp lánh vương nhân quả,
Kim chúc lung linh gợi thế hoài.
Ai nghe khúc thủy ngàn thu vọng,
Biết lúa là hồn, đất chẳng phai. "
Minh Long lắng nghe một cách chăm chú, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trong tâm trí hắn, khơi dậy một sự cộng hưởng mơ hồ từ trong huyết mạch. Hắn bất giác lẩm bẩm theo những vần thơ cổ. Khi đến câu"Kinh Thầy thủy vận nối thiên thai", một tia sáng lóe lên trong đầu hắn. Hắn nhận ra, như bài thơ đã nhắc đến, "Kinh Thầy thủy vận"chính là một trong những yếu tố cốt lõi để có thể gieo trồng thành công Lạc Việt Thần Cốc.
Minh Long ngẩng lên, thắc mắc:
- Kinh Thầy thủy vận là gì?
Ngọc Nhi kiên nhẫn đáp:
- Kinh Thầy thủy vận chính là nước sông Kinh Thầy. Con sông đó không phải là một con sông bình thường. Nước ở sông Kinh Thầy chứa đựng khí vận dồi dào của đất trời, là nguồn dưỡng chất không thể thiếu, là điều kiện tiên quyết đối với Lạc Việt Thần Cốc.
Minh Long gãi đầu, vẻ mặt có chút hoang mang:
- Vậy bây giờ ta phải đi tìm sông Kinh Thầy ở đâu?
Ngọc Nhi mỉm cười, lắc đầu, nụ cười có chút bí ẩn và đầy ẩn ý. :
- Không cần gấp gáp. Cứ đi theo cơ duyên của ngươi, rồi sẽ có ngày, ngươi được diện kiến sông Kinh Thầy mà thôi.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!