Dòng Máu Của Rồng

Chương 54: NGÔNG CUỒNG

#DMCR#VP:

Minh Long là người cuối cùng bước vào. Ngay khi chân hắn vừa chạm vào nền trận pháp, một màn sáng mờ ảo như gợn nước đã khép lại, ngăn cách hoàn toàn thế giới bên trong với quảng trường ồn ã bên ngoài. Không gian bên trong Truyền Tống Trận cũng không lớn lắm, tất cả được bao bọc bởi một cột sáng màu xanh lam rực rỡ, những ký tự cổ xưa huyền ảo không ngừng lưu chuyển xung quanh họ như những con đom đóm.

​Sự im lặng trang nghiêm còn chưa kéo dài được bao lâu thì Liệt Khang đã nhích người qua, huých nhẹ vào vai Minh Long. Một luồng âm thanh truyền thẳng vào đầu hắn:

​- Này, thế nào rồi? Lúc nãy ngươi hỏi, Tiểu Mễ sư muội nói sao?

​Minh Long khẽ liếc sang, bắt gặp ánh mắt đầy mong chờ của Liệt Khang. Hắn nhớ lại vẻ mặt sững sờ và đôi mắt lạnh đi của Tiểu Mễ, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn quyết định không kể chi tiết, chỉ nhún vai, bình thản truyền âm lại:

​- Tỷ ấy nói cũng không rõ lắm. Ta nghĩ chuyện tình cảm của huynh, vẫn nên tự mình hỏi thì hơn.

​Nụ cười trên mặt Liệt Khang lập tức đông cứng lại, rồi xìu xuống như một quả bóng bị xì hơi. Hắn lầm bầm:

-"Chán thật, lại phải tự mình nghĩ cách. .. "

​Đúng lúc đó, Hàn Mộc trưởng lão, người từ đầu đến cuối vẫn đứng im như một pho tượng, cất giọng nói trong trẻo nhưng không kém phần uy nghiêm:

"Tất cả chuẩn bị. Đi thôi. "

​Vừa dứt lời, cả trận pháp rung lên bần bật.

​"Ong. .. ! Ong. .. ! Ong. .. !"

​Thanh âm không phải phát ra từ bên ngoài, mà dường như ngân vang từ sâu trong linh hồn mỗi người. Cột sáng bao bọc họ bỗng nhiên bùng lên chói lòa, những luồng linh lực tinh thuần như những con bạch xà phóng thẳng lên trời cao. Cảm giác mặt đất dưới chân biến mất, thay vào đó là một lực hút kinh khủng kéo cả bọn lao vào một đường hầm ánh sáng vặn vẹo. Không gian xung quanh họ bị bóp méo, cảnh vật bên ngoài chỉ còn là những vệt màu loang lổ lướt qua với tốc độ không tưởng.

​Minh Long hai mắt mở to, không hề có chút sợ hãi mà thay vào đó là sự kinh ngạc và hiếu kỳ tột độ. Hắn cố gắng cảm nhận quy luật không gian đang vận hành xung quanh mình, cảm thán trong lòng:

-"Hóa ra đây là dịch chuyển không gian. .. Thật là kỳ diệu! "

​Liệt Khang thấy bộ dạng như nhà quê lên tỉnh của hắn thì không nhịn được cười:

- Ha ha, ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa. Lần đầu tiên được sử dụng Truyền Tống Trận hả?

​Minh Long mặt không đổi sắc, thành thật gật đầu:

- Lần đầu!

​Cuộc du hành trong đường hầm ánh sáng kéo dài chừng nửa khắc, cảm giác xóc nảy dần dần ổn định lại. Giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Mộc trưởng lão lại vang lên, rõ ràng trong tai mỗi người: - Điểm đến tiếp theo, Bách Bảo Các chi nhánh Nội Phong Thành.

​Lời vừa dứt, cột sáng chói lòa xung quanh họ vụt tắt như một ngọn nến bị thổi phụt. Cảm giác chóng mặt qua đi, lòng bàn chân lại cảm nhận được sự vững chãi của mặt đất. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người, kể cả những người đã có chuẩn bị tâm lý, phải một phen choáng ngợp.

​Họ đã xuất hiện bên trong một đại sảnh vô cùng lộng lẫy và xa hoa. Sàn nhà được lát bằng bạch ngọc nguyên khối, sáng bóng đến mức có thể soi rõ bóng người. Những cây cột chống đỡ mái vòm được điêu khắc tinh xảo hình phượng vũ từ loại gỗ Tử Đàn Mộc quý giá, tỏa ra một mùi hương thơm ngát dễ chịu. Xung quanh đại sảnh, vô số các loại kỳ trân dị bảo được trưng bày một cách nghệ thuật. Có những thanh phi kiếm lơ lửng trong không trung, tỏa ra kiếm khí sắc bén, có những viên nội đan yêu thú cao cấp được đặt trong những quả cầu huyền tinh, phát ra quang hoa rực rỡ, có những bộ y phục được dệt từ tơ lụa ngàn năm, tựa như dòng nước đang chảy. Linh khí ở nơi đây đậm đặc đến mức gần như hóa thành sương mù, chỉ hít một hơi cũng cảm thấy toàn thân sảng khoái. Bất cứ một món đồ nào ở đây đem ra ngoài đều đủ để gây nên một trận tranh đoạt đẫm máu. Đây không giống một cửa tiệm, mà càng giống một cung điện chứa đầy bảo vật của thần tiên.

Giọng nói trong trẻo của Hàn Mộc trưởng lão vang lên, kéo Minh Long và những người khác ra khỏi sự choáng ngợp trước sự xa hoa của Bách Bảo Các:

- Đã đến Nội Phong Thành.

​Minh Long khẽ gật đầu, trong lòng đã có sự chuẩn bị. Vừa rồi trong lúc di chuyển hỗn loạn bên trong đường hầm không gian, Liệt Khang đã tranh thủ giải thích sơ qua cho hắn về nơi này. Nội Phong Thành, tòa thành hùng vĩ được xây dựng ngay sát cửa ngõ dẫn vào Nội Phong Bí Địa. Sở dĩ nó có tên như vậy là vì đây chính là nơi mà cơn gió đầu tiên thổi ra từ Bí Địa sẽ quét qua. Hàng năm, trước kỳ tranh đoạt diễn ra, tất cả thiên tài từ các tông môn lớn nhỏ trong thiên hạ đều sẽ tề tựu về đây, biến tòa thành này thành một võ đài không chính thức, nơi những cuộc đối đầu và thăm dò diễn ra ngay cả trước khi cuộc chiến thực sự bắt đầu.

Lời nói của Hàn Mộc vừa vang lên, chỉ trong nháy mắt, ba vị hộ pháp không một động tĩnh biến mất. Nhận chỉ thị của Tông Chủ trước đó, tất cả hộ pháp đi theo hộ tống đều phải ẩn mình, tựa như một bóng ma, chỉ xuất hiện khi cần thiết.

​Minh Long bước lại gần một khung cửa sổ được chế tác tinh xảo, nhìn ra bên ngoài. Một tòa thành sầm uất dành riêng cho tu sĩ hiện ra trước mắt hắn, vô số các luồng sáng từ pháp bảo bay lượn trên bầu trời, không khí tràn ngập sự căng thẳng và hiếu chiến.

​Đúng lúc này, không gian trong đại sảnh của Bách Bảo Các lại liên tục gợn sóng. "Vù! Vù! Vù! "

​Nhiều cột sáng truyền tống với những màu sắc khác nhau lần lượt sáng lên ở các trận pháp khác. Từng nhóm đệ tử đến từ các tông phái khác nhau cũng lần lượt xuất hiện. Có nhóm vận hồng y rực rỡ như lửa, khí thế bá đạo. Có nhóm vận hắc bào âm u, ánh mắt lạnh lẽo. Mỗi nhóm đều mang một phong thái riêng, nhưng điểm chung là ai nấy cũng đều là tinh anh trong thế hệ của mình.

​Minh Long không khỏi kinh ngạc, quay sang hỏi Liệt Khang:

- Bách Bảo Các ở đâu cũng có bố trí Truyền Tống Trận sao? Mạng lưới này thật đáng sợ.

​Liệt Khang gật đầu, có chút đắc ý giải thích:

- Đúng vậy! Bách Bảo Các không chỉ là nơi buôn bán bảo vật, họ còn nắm giữ mạng lưới tình báo và vận chuyển lớn nhất thế gian. Chỉ cần ngươi có đủ linh thạch, có thể yêu cầu họ truyền tống đến bất cứ nơi nào có chi nhánh hoặc đối tác làm ăn của họ.

​- Ồ! - Minh Long cảm thán. Đây mới thực sự là sức mạnh mềm, một thế lực thương nghiệp nhưng có khả năng chi phối cả thiên hạ.

​Sự xuất hiện dồn dập của các nhóm đệ tử khiến đại sảnh trở nên ồn ào. Và rất nhanh, sự chú ý của tất cả bắt đầu dồn về phía nhóm người của Minh Long, nơi có y phục và huy hiệu đặc trưng của Hằng Thiên Tông. Những lời xì xầm bắt đầu nổi lên từ khắp các góc.

​- Nhìn kìa. .. là người của Hằng Thiên Tông.

​- Khí thế của bọn họ quả nhiên không tầm thường. Ngươi xem, ai nấy đều có tu vi sâu không lường được.

​Một đệ tử khác thì thầm với sư huynh của mình:

- Ta cảm giác sao ai cũng mạnh vậy? Đứng trước mặt họ có một áp lực vô hình.

​Vị sư huynh đó gằn giọng:

- Còn phải nói sao? Hằng Thiên Tông là nơi thế nào chứ, một trong những tông môn đứng đầu chính đạo. Đệ tử tinh anh của họ sao có thể yếu được?

​Ánh mắt của nhiều người quét qua từng gương mặt trong nhóm, cố gắng nhận diện những nhân vật nổi bật.

​- Quả nhiên, không hổ danh là Hằng Thiên Tông! Chuyến đi này xem ra sẽ rất thú vị đây.

​Giữa lúc những lời bàn tán đang nổi lên, một giọng nói ngạo mạn và khinh khỉnh bỗng vang lên, cắt ngang mọi âm thanh, lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc bén:

​- Hừ. .. Hằng Thiên Tông gì chứ, ta thấy cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

​Đại sảnh đang ồn ào bỗng chốc im phăng phắc. Tất cả mọi ánh mắt, không hẹn mà cùng lúc quay về phía giọng nói vừa phát ra. Ở đó, một nhóm mười hai người đang thong thả bước đến, đám đông tự động dạt ra nhường đường cho họ.

​Dẫn đầu là một nam tử thân hình cao lớn, lực lưỡng. Hắn có một khuôn mặt tuấn lãng nhưng lại toát ra vẻ ngang tàng, đôi chân mày sắc như kiếm và ánh mắt đầy khiêu khích. Trên lưng hắn là một thanh đại đao to bản, chưa rút khỏi vỏ đã tỏa ra hàn khí bức người. Hắn vận một bộ y phục màu đen tuyền, viền áo được thêu bằng chỉ bạc lấp lánh, trên ngực trái là một chữ"Nguyệt"được thêu tinh xảo, tựa như đang tỏa ra ánh trăng lạnh lẽo. Mười một người theo sau hắn cũng có trang phục y hệt, bước đi không một tiếng động, ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ kiêu ngạo.

​Sự im lặng bị phá vỡ bởi một làn sóng xì xầm còn lớn hơn trước.

​- Là Hàn Nguyệt Môn! Kình địch của Hằng Thiên Tông!

- Người vừa lên tiếng. .. chính là Thái Đống, đệ tử chân truyền của Hàn Minh Vũ Tông chủ! Hắn cũng là Đại thiếu gia của Thái gia, tu vi Kim Đan viên mãn, thực lực cực kỳ đáng sợ!

- Ha ha, có kịch hay để xem rồi. Lần nào hai tông môn này đối đầu, lần đó đều long trời lở đất. .. .

​Bầu không khí giữa hai nhóm người lập tức trở nên căng như dây đàn. Liệt Khang siết chặt nắm tay, gương mặt đỏ lên vì tức giận. Hắn trừng mắt nhìn Thái Đống, gằn giọng:

- Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!

​Thái Đống nhếch mép cười một cách mỉa mai, hắn liếc Liệt Khang từ đầu đến chân như thể đang nhìn một thứ gì đó không đáng bận tâm.

​- Ồ, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nhị thiếu gia của Liệt gia đây mà. Thất lễ, thất lễ. - Hắn nói với giọng điệu châm chọc, cố ý nhấn mạnh hai chữ"Nhị thiếu gia".

​Nói rồi, hắn làm như không thèm để ý đến Liệt Khang nữa, ánh mắt đảo một vòng qua nhóm người Hằng Thiên Tông rồi dừng lại trên người Thượng Quan Yên Nhi. Vẻ mặt hắn lập tức thay đổi, từ ngạo mạn chuyển sang một sự hứng thú không hề che giấu, giọng nói cũng trở nên trau chuốt hơn:

- Ồ, Thượng Quan đại tiểu thư cũng có mặt ở đây sao? Quả đúng là tiên tử hạ phàm. Thái mỗ thật hân hạnh được gặp nàng.

Trước lời chào hỏi đầy ẩn ý của Thái Đống, Thượng Quan Yên Nhi thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Nàng chỉ lạnh lùng quay đi, vẻ mặt băng giá như thể hắn chỉ là không khí, một sự khinh thường tuyệt đối còn đau hơn vạn lời chửi rủa.

​Sự thờ ơ này như một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt Thái Đống, nhưng Liệt Khang thì không thể giữ được bình tĩnh. Hắn trợn mắt, lửa giận bùng lên, bước lên một bước chắn trước mặt Thái Đống.

- Nước sông không phạm nước giếng, ngươi muốn kiếm chuyện sao?

​Thái Đống thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên khinh khỉnh đến cực điểm. Hắn nhún vai, giọng điệu kéo dài đầy giễu cợt:

- Phải thế thì. .. sao nào? Thưa Liệt gia nhị công tử?

​Hai chữ"nhị công tử"như mồi lửa châm vào thùng thuốc súng. Liệt Khang không thể nhịn được nữa, gầm lên một tiếng, khí thế tu vi Kim Đan trung kỳ bạo phát, tạo thành một cơn lốc linh lực gào thét xung quanh hắn.

​Đối mặt với áp lực đó, Thái Đống lại làm một vẻ mặt khoa trương đầy sợ hãi. Hắn lùi lại nửa bước, tay đặt lên ngực:

- Ui. .. Kim Đan trung kỳ! Ta sợ quá, dọa chết ta rồi!

​Rồi hắn phá lên cười ha hả, tiếng cười ngạo mạn vang vọng khắp đại sảnh. Ngay sau đó, một luồng khí tức còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần từ người hắn bạo phát. Khí thế của Kim Đan viên mãn giống như một ngọn núi khổng lồ, nghiền ép không chút lưu tình lên luồng khí của Liệt Khang.

​"Răng Rắc! "

​Cơn lốc linh lực của Liệt Khang bị đè nén đến mức phát ra những tiếng vỡ vụn. Hắn cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh, toàn thân run rẩy, sự chênh lệch tuyệt đối về tu vi đã hiện ra quá rõ ràng.

​Thái Đống vẫn giữ một vẻ mặt bình thản, tiến lại gần, ghé vào tai Liệt Khang thì thầm với giọng chỉ đủ hai người nghe:

- Nếu ngươi không phải là người của Liệt gia, thì ngay cả tư cách để ta nhìn thẳng, ngươi cũng không có.

​Ngay lúc tình hình sắp mất kiểm soát, một bóng người thanh tú lướt đến. Hàn Mộc vừa đi ra phía quầy thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho các đệ tử, vừa quay lại thì thấy cảnh tượng căng thẳng trước mắt. Nàng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo. Một luồng kình lực nhu hòa nhưng không thể chống cự lan ra, dễ dàng phá tan thế đối trọng của hai người.

​- Đủ rồi!

​Cả Thái Đống và Liệt Khang đều cảm thấy một lực đẩy không thể kháng cự, buộc phải lùi lại vài bước. Liệt Khang hổ thẹn cúi đầu, chắp tay:

- Tứ trưởng lão.

​Hàn Mộc nhìn Liệt Khang, ánh mắt nghiêm khắc nhưng không có ý trách mắng:

- Hằng Thiên Tông chúng ta trước giờ không gây hấn với các tông phái khác, lẽ nào ngươi đã quên lời dạy của sư phụ ngươi rồi sao?

​- Đệ tử hiểu. - Liệt Khang chắp tay đáp, rồi uất ức ngẩng đầu.

- Nhưng thưa trưởng lão, rõ ràng là tên này, "hắn chỉ thẳng vào mặt Thái Đống:

- Đã gây hấn với chúng ta trước!

​Các đệ tử khác phía sau cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ:

- Đúng vậy thưa trưởng lão, chính hắn đã nói Hằng Thiên Tông chúng ta là một đám ô hợp!

​Hàn Mộc lúc này mới chậm rãi quay sang nhìn Thái Đống, ánh mắt nàng bình thản nhưng lại mang một áp lực vô hình.

- Thì ra là đệ tử của Hàn Nguyệt Môn. Thái tiểu hữu, lời vừa rồi của ngươi có phần ngông cuồng rồi thì phải.

​Thái Đống cảm nhận được áp lực từ Hàn Mộc, trong lòng có chút kiêng dè nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ ngang tàng. Hắn bước lên nửa bước, chắp tay một cách qua quýt:

- Thì ra là Tứ trưởng lão của Hằng Thiên Tông, vãn bối bái kiến ngài.

​Rồi hắn nhếch mép cười, một nụ cười đầy khiêu khích:

- Vãn bối trước giờ tính cách vốn sảng khoái, có sao nói vậy. Chỉ là nhỡ có nói gì không phải, mong Tứ trưởng lão đại nhân đại lượng, bỏ quá cho.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận