Dòng Máu Của Rồng
Chương 39: TA CHỌN NÓ
#DMCR#VP:
Minh Long gật gù:
- Ồ, đều là thứ đồ tốt a.
- Toàn Phong Chưởng, vũ kỹ này thật sự rất mạnh, chỉ tiếc là dành cho Phong hệ tu sĩ.
Ngọc Nhi cũng tán thành:
- Ừm, tuy nhiên trong tương lai không phải là không thể. Đừng quên bản thân ngươi đang tu luyện công pháp chủ đạo gì. Cứ giữ lại nó, sau này nếu đạt được cơ duyên Phong thuộc tính thì dùng.
Minh Long gật đầu.
Rồi hắn ngắm nghía cây Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu trong không gian Hệ Thống:
- Đúng thật là trông chả khác gì một cành cây khô thật… Thế mà lại là Thất cấp trung phẩm pháp bảo.
Ngọc Nhi nói:
- Hiện tại với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi thì chưa thể phát huy hết công dụng của nó được, chỉ có thể sử dụng được một phần khả năng của nó thôi. Tuy nhiên, như vậy cũng là quá đủ rồi. Sẽ đạt hiệu quả hơn nếu được sử dụng bởi người có tu vi cao hơn ngươi.
Minh Long hỏi:
- Vậy ai nghe thấy tiếng tiêu thì cũng đều được trị thương à?
Ngọc Nhi đáp:
- Không hẳn vậy. Trị thương cho ai còn phụ thuộc vào ý niệm của ngươi. Mà ngươi lắm mồm quá vậy, mau nhỏ máu nhận chủ pháp bảo đi.
Minh Long nghe lời, lập tức triệu hoán cây Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu ra.
Hắn nhỏ một giọt máu lên thân tiêu.
Ngay lập tức, cây tiêu rung lắc dữ dội.
Minh Long giật mình, liền nhanh tay thu lại vào không gian Hệ Thống rồi chú tâm quan sát.
Chỉ thấy lúc này, Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu phát ra ánh sáng lục bảo, đồng thời vang lên một tiếng phụng khiếu kiệt ngạo, như thể nó mang trong mình linh trí, đang thần phục chủ nhân mới.
Cảnh tượng ấy thật là tuyệt diệu.
Nhận chủ xong, Minh Long lại quay sang ngắm nghía viên Mê Hồn Đan, chép miệng:
- Thứ này… cũng sẽ rất hữu dụng trong nhiều hoàn cảnh a.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn quay sang hỏi Ngọc Nhi:
- Tại sao cùng là dạng pháp bảo nhưng đối với Áo Choàng Xích Vân thì ta không cần nhỏ máu, còn Mộc Tiêu thì lại phải nhỏ máu nhận chủ?
Ngọc Nhi lúc này vẻ mặt càng lười biếng, không biết từ đâu lôi ra một chiếc ghế tựa, còn chụp lấy Tiểu Lang nằm lên bụng, đáp lời:
- Tu chân giới có hai dạng pháp bảo khác nhau.
- Áo Choàng Xích Vân của ngươi xếp vào loại thứ nhất, loại được sử dụng phổ biến nhất, gọi là"Ngự Sử Pháp Bảo".
Những pháp bảo dạng này được chế tạo theo cách truyền thống, đơn giản, không có khí linh, không cần nhỏ máu nhận chủ.
- Còn Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu ngươi vừa đạt được là dạng thứ hai"Bản Mệnh Pháp Bảo".
- Loại này có khí linh, cần phải nhỏ máu nhận chủ như việc ký kết khế ước.
- Nguồn gốc của nó vốn được chế tạo ra từ mỏ của một con Mộc Vũ Thiên Phụng đã chết, nên nó mang linh khí và ý chí của con phụng hoàng đó.
Ngọc Nhi thản nhiên nói tiếp:
- Ý chí của pháp bảo sẽ được gắn liền với khả năng của chủ nhân. Chủ nhân mạnh, nó sẽ mạnh. Chủ nhân yếu kém, nó cũng sẽ chẳng phát huy được bao nhiêu công dụng.
Minh Long nghe nàng giải thích thì cũng hiểu, rồi vẻ mặt như định hỏi thêm gì nữa thì Ngọc Nhi đã giơ một ngón tay lên chặn hắn lại, giọng ngái ngủ:
- Được rồi, hôm nay hỏi đến đây thôi, lão nương đang buồn ngủ, ngươi đi chỗ khác chơi.
Nói rồi nàng ôm lấy Tiểu Lang vào lòng, quay mặt đi chỗ khác, lim dim ngủ.
Minh Long khóe miệng không nhịn được giật liên hồi, nghiến răng ken két:
- Hệ Thống chết tiệt… đến cả khí linh Hệ Thống cũng là không ra gì.
Rồi hắn cũng ngồi xếp bằng, bắt đầu nhập vào trạng thái thiền định.
. ..
Hôm sau.
Mặt trời vừa ló rạng, tiếng chuông đồng vang lên từ phía sân chính, báo hiệu các tân đệ tử tụ họp.
Tất cả nhanh chóng có mặt.
Minh Long vừa đến đã thấy Tiểu Mễ cũng đang đứng đó. Hắn liền giơ tay vẫy chào rồi chạy lại gần hỏi han:
- Chỗ ở có tốt không?
Tiểu Mễ vui vẻ gật đầu, kể rằng nàng được xếp cùng phòng với Thượng Quan Yên Nhi, Tào Tử Anh và hai nữ đệ tử Lục y khác. Minh Long cũng kể lại mình được ở chung phòng với Liệt Khang và Lãnh.
Trò chuyện được một chút thì Thập Nhị Hộ Pháp xuất hiện.
Tất cả nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn, chắp tay cung kính hành lễ:
- Gặp qua Thập Nhị Hộ Pháp!
Dẫn đầu vẫn là Hằng Mặc. Hắn tiến lên phía trước, cất giọng vang dội:
- Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi chính thức bước vào con đường tu luyện tại Hằng Thiên Tông. Có một số điều mà các ngươi nên biết, cần biết, và phải biết.
Hắn nói tiếp:
- Đầu tiên là về y phục. Các ngươi sẽ mặc y phục được quy định theo phẩm cấp của Hằng Thiên Tông để phân biệt rõ ràng ngoại môn, nội môn, và tinh anh.
Tất cả những đệ tử có phẩm cấp thấp hơn đều phải gọi đệ tử phẩm cấp cao hơn là sư huynh hoặc sư tỷ, không kể thời gian nhập tông trước hay sau, không kể tuổi tác, chỉ tính phẩm cấp.
Tất cả đệ tử bắt đầu xôn xao bàn tán, kể cả những người đã nhập môn từ trước.
Có người thì thầm:
- Vậy chẳng phải lần này tên Minh Long kia đứng trên tất cả bọn họ rồi à?
- Haizz, chỉ trách thiên phú người ta cao… Bạch tư chất cơ mà…
Hằng Mặc thấy xôn xao thì ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lướt qua ổn định lại đội ngũ.
Rồi nói tiếp:
- Tiếp theo, các ngươi từng người hãy bước vào đại điện phía trước, thử và nhận y phục, lần lượt từ Lam y đến Bạch y.
Rồi tất cả tân đệ tử lần lượt bước vào bên trong đại điện. Không khí trong điện mang theo chút thanh tịnh cùng hương đàn hương nhè nhẹ, làm dịu đi sự căng thẳng của những tân đệ tử lần đầu tiếp xúc nghi lễ tông môn.
Bên trong, từng người theo thứ tự bước qua vòng khảo nghiệm ngắn, một loại pháp trận cảm ứng để xác nhận lại tư chất và linh khí từng người. Ngay sau đó, bọn họ sẽ được dẫn tới khu vực may đo và phát y phục riêng.
Từng đệ tử bước ra khỏi đại điện với gương mặt rạng rỡ, khoác trên người y phục mới, ánh mắt sáng bừng như thể thật sự đã trở thành một phần của đại phái.
Màu lam của Lam y mát dịu như bầu trời cuối xuân, nhẹ nhàng, sạch sẽ. Lục y lại mang màu xanh sâu thẳm như tán lá rừng già giữa mùa hạ, tượng trưng cho sự phát triển và căn cơ vững chãi. Cả hai loại y phục đều được thêu một chữ"Hằng"bằng chỉ đen tuyền trên ngực trái, uy nghiêm, mà cũng tràn đầy khí phách.
Đám đông phía ngoài càng lúc càng rộn ràng khi thấy Thượng Quan Yên Nhi bước ra. Nàng đã gỡ bỏ lớp lụa mỏng vẫn luôn che mặt từ đầu đến cuối cuộc khảo nghiệm, để lộ dung nhan khuynh thành, như trăng rọi mặt hồ, tựa hoa đào bung nở trong sương sớm. Đôi mắt long lanh như ngọc, gương mặt trắng như tuyết điểm thêm chút hồng, mỗi bước đi đều làm người khác bất giác nín thở.
Không ngoài dự đoán, một đám nam đệ tử lập tức đỏ mặt, có kẻ còn suýt cắn trúng đầu lưỡi mình vì mải nhìn đến đờ đẫn.
Minh Long cũng thoáng nhìn qua, nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại khi thấy Tiểu Mễ xuất hiện ở phía sau. Nàng mặc bộ Lục y vừa người, ôm sát dáng ngọc nhỏ nhắn của nàng một cách khéo léo. Bộ y phục không quá hoa mỹ, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều sắc sảo, tôn lên khí chất hiền hòa và nhu mì, đôi mắt sáng của nàng khẽ cong lên khi bắt gặp ánh mắt Minh Long đang nhìn, khẽ cười, dịu dàng như một cơn gió thoảng.
Tiếp theo, hai bóng người bước ra gần như cùng lúc.
Liệt Khang và Lãnh.
Hai người một trước một sau, thân mặc Hồng y rực như hỏa diễm, phần viền áo được thêu bằng chỉ vàng óng ánh như ánh thái dương đầu hạ. Đặc biệt, phần cổ áo và tay áo có hoa văn hình hồng hạc lượn quanh, uy thế bừng bừng. Trong ánh mắt của chúng đệ tử, hình ảnh hai người lúc này như hai chiến tướng giáng hạ, phong thái lẫm liệt khó ai sánh bằng.
Phía dưới liền vang lên hàng loạt tiếng chắp tay thi lễ:
- Tham kiến nhị vị sư huynh!
Liệt Khang cười nhẹ, chắp tay đáp lễ, gương mặt vẫn mang nét bất cần nhưng lại lộ rõ sự thân thiện. Lãnh thì không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi cả hai trở về vị trí đứng ban đầu.
Cuối cùng, chỉ còn lại Minh Long.
Hắn bước vào trong đại điện, không khí bên trong thoáng trầm xuống. Phía sau cùng điện, một chiếc bàn gỗ đỏ bóng loáng đặt ngang, trên bàn là cả đống vải vóc, dụng cụ may đo, kim chỉ lấp lánh được sắp xếp cẩn thận.
Phía sau bàn, là một bà lão.
Mái tóc bà bạc trắng, búi gọn sau gáy, khuôn mặt nhăn nheo với đôi mắt đã mờ đục, nhưng vẫn ánh lên nét sắc sảo, sống lưng thẳng tắp, không chút còng xuống như bao lão nhân khác. Đôi mắt bà nheo lại khi trông thấy Minh Long bước vào.
- Ngươi là người mang Bạch tư chất? - Giọng bà khàn khàn nhưng tràn đầy lực đạo.
Minh Long lập tức bước lên chắp tay, cung kính:
- Vãn bối Minh Long, gặp qua tiền bối.
Bà lão khẽ gật đầu, ánh mắt như soi thấu hắn từ trong ra ngoài. Một lúc sau, bà mới lên tiếng:
- Ta ấy à, phụ trách việc chế tạo y phục cho Hằng Thiên Tông đã qua ba đời tông chủ. Nhưng đây là lần đầu tiên ta được làm một bộ Bạch y. Hừ, xem ra Hằng Thiên Tông ta thật sự vận đổi sao dời rồi.
Bà vẫy tay:
- Lại đây, để ta đo đạc cẩn thận.
Minh Long ngoan ngoãn đứng yên, bà lão từ phía sau bàn bước ra, chậm rãi đo từng chỗ trên cơ thể hắn. Đôi tay bà gầy gò, nhưng mỗi động tác đều cực kỳ chính xác, điêu luyện như thợ thủ công trăm năm kinh nghiệm. Đo xong, bà lại quay về chỗ ngồi.
Bà lão ngồi khoanh chân, nhắm hờ đôi mắt, đưa hai tay lên.
Chỉ thấy hàng chục sợi bạch lụa từ trên giá gỗ rung nhẹ, từng chiếc kim bạc tự động bay lên không trung, mang theo từng sợi chỉ lấp lánh như ánh trăng nước. Từng đường kim mũi chỉ đan xen, vải lụa lay động, chỉ trong thoáng chốc đã hình thành hình dáng một bộ y phục đơn giản nhưng lại vô cùng cao quý.
Ánh linh quang nhẹ nhàng bao phủ lấy quá trình ấy, khiến Minh Long há hốc miệng. Hai mắt hắn trừng lớn, thiếu điều muốn vỗ tay hét lớn"tuyệt kỹ! "ngay tại chỗ.
- Lợi hại a. .. - Hắn khẽ lẩm bẩm, thán phục đến từ tận đáy lòng.
. ..
Minh Long bước ra khỏi đại điện, thân vận Bạch y thuần khiết tựa tuyết đầu mùa, tà áo dài thướt tha nhẹ lay động theo từng bước chân. Y phục tuy đơn sắc nhưng không hề đơn điệu, từng đường cắt may tôn lên vóc dáng thon gọn nhưng ẩn chứa tiềm lực mạnh mẽ, vai áo thêu hoa văn hình vân phụng quấn quanh.
Dưới ánh nắng ban sớm, cả thân ảnh Minh Long như tỏa ra một loại khí chất thoát tục, vừa thanh cao vừa bất khả xâm phạm. Nổi bật nhất chính là chữ"Hằng"nơi ngực trái được thêu bằng chỉ hoàng kim óng ánh, từng đường nét uy nghiêm, thần thánh, như thể là dấu ấn riêng biệt chỉ dành cho người được trời chọn.
Không khí lặng ngắt trong vài hơi thở, rồi một tiếng hít sâu vang lên, kéo theo hàng loạt ánh mắt kinh ngạc.
- Đây. .. đây là Bạch y sao?
- Lần đầu tiên ta thấy. .. Thật là khí phách bất phàm!
- Chẳng khác nào tiên nhân hạ thế a!
Ngay cả Thập Nhị Hộ Pháp phía trên cũng không khỏi ánh lên tia hiếu kỳ. Họ là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng, kinh nghiệm đầy mình, vậy mà nay vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt. Dù đã nghe về sự xuất hiện của một người mang Bạch tư chất, nhưng tận mắt thấy y phục Bạch y khoác lên người lại là một cảm giác hoàn toàn khác như thấy lịch sử đang lật sang trang mới.
Phía dưới, dù là đệ tử mới hay đệ tử cũ đều không hẹn mà cùng tiến lên một bước, đồng loạt chắp tay:
- Tham kiến Minh Long sư huynh!
Tiếng hô đều tăm tắp, vang vọng khắp quảng trường trước sân chính, ngay cả chim trên không trung cũng bất giác bay vòng qua rồi hót lên một tiếng dài.
Minh Long sững người, chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này bao giờ. Hắn xưa nay chỉ là một thiếu niên thôn dã, nay lại thành người đứng đầu hàng ngũ đồng môn, trong lòng vừa bối rối vừa cảm thấy khó xử. Hắn vội vàng cúi đầu, gãi gãi đầu, rồi cũng chắp tay thi lễ:
- Tại hạ Minh Long, từ nay đã là đồng môn, mong được các huynh đệ tỷ muội chiếu cố nhiều hơn.
Giọng nói của hắn tuy bình dị, không mang khí thế cuồn cuộn như Hằng Mặc, nhưng lại có sự chân thành khiến không ít người bất giác mỉm cười.
Phía trên bậc thềm, Hằng Mặc hơi nheo mắt. Ánh mắt hắn lướt qua Minh Long, dừng lại một chút rồi khẽ gật đầu. Dù Minh Long chưa chính thức bước vào hàng ngũ hộ pháp, nhưng theo quy tắc đã được tông môn định sẵn từ thời tông chủ khai sáng, đệ tử khoác Bạch y sẽ mặc định ngang hàng với hộ pháp, được hưởng quyền lợi và địa vị tương đương.
Thấy Minh Long chắp tay thi lễ với mình, Hằng Mặc khẽ đáp lễ. Các hộ pháp còn lại cũng gật đầu chào lại, không một ai dám tỏ vẻ khinh thường, bởi lẽ người trước mặt bọn họ chính là kẻ duy nhất trong ngàn năm được trời cao ban cho Bạch tư chất.
Minh Long sau đó thong thả bước trở về vị trí của mình, ánh mắt xung quanh vẫn còn dõi theo mãi chưa thôi.
Lời của Hằng Mặc vang vọng một lần nữa giữa sân rộng:
- Kế tiếp là phần chọn binh khí. Những ai chưa có binh khí, lần lượt tiến lên chọn lựa cho mình một loại phù hợp nhất. Duy chỉ có các đệ tử được Hằng Vân đại trưởng lão thu nhận chủ tu kiếm đạo thì sẽ được đích thân đại trưởng lão lựa chọn kiếm riêng cho, còn lại đều có thể chọn theo sở nguyện. Phẩm cấp binh khí cũng sẽ dựa trên phẩm chất tư chất của các ngươi, toàn bộ số binh khí nơi đây… đều do Hằng Nhạc trưởng lão thân thủ luyện chế.
Ngay lập tức, cả sân xôn xao. Đám tân đệ tử lẫn một vài nội môn đệ tử đứng cạnh không khỏi kinh ngạc:
- Trời ạ, Hằng Nhạc trưởng lão tự tay luyện chế đó.
- Thật không hổ là tông môn trấn quốc…
Ngay lúc đó, một nữ tử bước lên từ phía Thập Nhị Hộ Pháp. Nàng vận bạch kim y bó sát, dung mạo lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nét cuốn hút khó tả, chính là hộ pháp Hằng Yên người phụ trách giám sát vũ khí của tông môn. Nàng phất tay một cái, một bàn đá lớn màu xám tro liền hiện ra giữa sân, phía trên sắp sẵn đầy đủ mọi loại binh khí: trường kiếm, đao, côn, chùy, đoản kiếm, cung tên, thiết phiến, thiết hoàn, thậm chí còn có cả những loại hiếm gặp như xích linh song câu và ám khí phi châm. .. ..
Tất cả được đặt chỉnh tề, mỗi loại đều tỏa ra quang mang nhàn nhạt, khiến người ta vừa nhìn đã cảm nhận được độ tinh xảo, khí tức mạnh mẽ tản ra không giả chút nào.
- Trời đất ơi, nhìn kìa! Cây thương kia hình như có khảm Tinh Ngọc?
- Cái quạt đó… chẳng phải là pháp binh Hoàng cấp trung phẩm sao?
- Binh khí của Hằng Nhạc trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền…
Không ít đệ tử nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào từng loại binh khí như thể sợ rằng nếu mình chọn chậm sẽ bị kẻ khác giành mất.
Lúc này, một loạt hình nhân bằng gỗ hồn thiết được dựng lên ở phía bên, dùng để các đệ tử thử nghiệm cảm ứng với binh khí. Một khi binh khí và người phù hợp, sẽ sinh ra cộng hưởng, kèm theo là uy lực rõ ràng vượt trội.
Từng đệ tử tiến lên. Có người thuận tay rút kiếm, thi triển vài chiêu cơ bản, hình nhân bị đánh bay ra sau vài bước; có kẻ lại cầm đại đao, vung lên một nhát rạch thẳng xuống hình nhân, phát ra tiếng vang trầm đục, cũng có người thử côn pháp, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
Đến lượt Tiểu Mễ, nàng bước lên, ánh mắt nhìn qua một lượt, thử cầm lấy trường kiếm, lại đặt xuống, tiếp tục cầm đoản đao, rồi cũng không ưng ý. Sau cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở một cây cung dài màu bạc nhạt, dây cung căng mảnh như tơ, bên cạnh có vài mũi tên bạc nhỏ xếp gọn gàng. Nàng chậm rãi nhấc lên, kéo dây, lấy một mũi tên cắm lên cung, ánh mắt dõi về phía hình nhân.
"Vút! "
Một luồng gió lạnh xé không vang lên.
"Phập! "
Mũi tên găm thẳng vào giữa mi tâm hình nhân, cắm sâu hơn nửa thân, phần đuôi vẫn còn rung khẽ.
- Một tiễn xuyên tâm!
- Là Hoàng cấp thượng phẩm Hằng Thiên Tiễn. ..
- Không ngờ nàng ấy lại chọn tiễn pháp…
Tiểu Mễ chậm rãi buông tay, ánh mắt điềm tĩnh. Vài người ánh mắt biến hóa, thầm nghĩ:
- Tiễn thủ hiếm thấy, mà nàng ấy lại có thiên phú như vậy… Hằng Thiên Tông từ giờ sẽ có một vị cung thủ chính tông rồi.
Minh Long đứng ở phía xa, ngạc nhiên không nói nên lời. Trong mắt hắn, Tiểu Mễ vẫn luôn dịu dàng, ít khi động tay động chân, thế mà giờ đây lại biểu lộ ra sự chuẩn xác và khí độ như vậy. Hắn khẽ cười thầm trong lòng:
-"Xem ra còn rất nhiều điều ta chưa biết về Mễ tỷ rồi…"
Rồi đến lượt các Hồng y đệ tử. Liệt Khang và Lãnh đều lắc đầu từ chối vì căn bản họ cũng đã có binh khí của riêng mình.
Cuối cùng là đến lượt Minh Long.
Dưới ánh mắt chú ý của toàn trường, hắn thong thả tiến lên.
Hắn lần lượt thử qua trường kiếm, đại đao, huyền thương, thiết chùy, côn, thậm chí không bỏ qua quạt xếp, phi tiêu, song đoản đao, và cả cung tên. ..
Mỗi món, hắn đều cầm lên, thi triển thử vài chiêu cơ bản, song lại không có cảm giác gì đặc biệt.
Không hình nhân nào bị chấn động mạnh, không ánh sáng cộng hưởng nào phát sinh.
Minh Long cau mày.
Không phải cái này… cũng không phải cái kia…
Binh khí cứ như một món trang sức, cầm vào không nặng không nhẹ, không lạnh không nóng, không mang cảm giác thuộc về như hắn từng nghĩ.
Thật kỳ lạ. ..
Toàn trường dõi theo. Có kẻ nhíu mày, có người xì xào:
- Sao lại thế nhỉ?
- Không cảm ứng được với bất kỳ loại nào sao?
- Chẳng lẽ… thiên phú cao không có nghĩa là hợp với binh khí nào hết?
Minh Long đứng giữa bàn đá, ánh mắt vẫn chưa dừng lại. Hắn nhíu mày, thầm gọi trong đầu:
- Ngọc Nhi, ngươi cảm thấy thứ nào hợp với ta?
Một giọng nói uể oải vang lên trong thức hải, mang theo một tia giễu cợt:
- Chính bản thân ngươi còn không biết mình hợp với cái gì, lại quay sang hỏi ta? Sao không hỏi đầu gối cho nhanh?
Minh Long khóe miệng giật nhẹ, da mặt co rúm lại, nghiến răng rủa thầm:
- Nha đầu láo toét, đúng là càng ngày càng đanh đá.
Hắn lại quay ra bàn binh khí, ánh mắt lướt một lượt, như thể vẫn chưa buông tha hy vọng. Bàn tay chạm vào từng món, từng món một, rồi lại đặt xuống. Kiếm, không thuận. Đao, không vừa tay. Chùy, quá chậm. Côn, không linh hoạt. Thậm chí cả cung tiễn, hắn cũng không có lấy một chút cộng hưởng.
Ngay khi tất cả còn đang bán tín bán nghi, thì Minh Long bất chợt dừng lại. Hắn quay đầu, ánh mắt vừa chạm đến một góc khuất bên dưới bàn đá, nơi đó lặng lẽ nằm một đôi dao nhỏ.
Chúng được xếp chồng lên nhau, không có quang mang lấp lánh, không khí tức bức người, chỉ là hai thanh đao ngắn cỡ gang tay, thân hơi cong nhẹ như hình cánh lá, vỏ bằng đồng sẫm màu, tay cầm giản lược nhưng lại chắc chắn.
Minh Long vươn tay cầm lấy một thanh, rồi thêm thanh còn lại. Vừa nắm lấy, một cảm giác vừa vặn liền truyền lên đầu ngón tay, lan khắp lòng bàn tay. Cân nặng vừa phải, độ dài vừa tầm, không có bất kỳ cảm giác dư thừa hay thiếu hụt nào. Cảm giác như thể… thứ này chính là dành cho hắn.
"Xoẹt! "
Không nói một lời, Minh Long liền quay người, đối diện hình nhân ở phía trước. Tay trái hắn bất chợt nâng lên, lôi lực trong đan điền xoay tròn, dồn xuống cổ tay một mũi dao ánh chớp phóng vút ra như điện xẹt, cắm mạnh vào vai trái hình nhân.
"Đùng! "
Một tiếng vang trầm thấp phát ra, điểm va chạm nổ lách tách tia điện nhỏ. Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Ngay khoảnh khắc lôi lực bùng nổ, đôi chân Minh Long lóe sáng, lôi mang quấn quanh mắt cá chân rồi bạo phát, hắn bật vọt lên như tia sét, chỉ còn lại tàn ảnh lướt nhanh trong gió. Tay phải vung lên, lưỡi dao còn lại chém xiên một đường từ trên xuống.
"Phập! "
Một đường chéo sâu hoắm xé toạc lớp gỗ cứng, hình nhân bị ép gục xuống, rung mạnh.
Cả sân lặng ngắt.
Những đệ tử đã vào tông trước đó đồng loạt ngẩn người, một kẻ trong số họ lẩm bẩm:
- Trúc Cơ hậu kỳ… mà tốc độ lại nhanh đến vậy sao?”
- Không chỉ tốc độ, mà cả khả năng vận dụng lôi lực cũng cực kỳ linh hoạt, tựa như đã được rèn luyện hàng trăm lần vậy…
Hằng Yên, nữ hộ pháp phụ trách binh khí, lúc này ánh mắt cũng lóe sáng, không kìm được mở miệng:
- Tiểu sư đệ, hai thanh đao trong tay ngươi… có tên là Trúc Diệp Đao.
Minh Long thu đao lại, hướng Hằng Yên thi lễ:
- Sư tỷ, có thể nói rõ thêm một chút về đôi đao này được không?
Hằng Yên hơi gật đầu, đáp:
- Trúc Diệp Đao là loại binh khí ít người chọn. Hình dáng nhỏ nhắn như lá trúc, tốc độ xuất chiêu cao, rất thích hợp với lối chiến đấu áp sát hoặc đánh đòn bất ngờ. Tuy nhiên… vì phạm vi tấn công hẹp, khó khống chế, uy lực lại không bằng trường đao hay kiếm, nên phần lớn tu sĩ đều bỏ qua. Nói không quá lời, đây là binh khí… chưa từng được chọn lần nào.
Minh Long giơ hai thanh đao lên, ánh mắt kiên định, khẽ nói:
- Ta chọn nó.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!