Dòng Máu Của Rồng

Chương 53: LÊN ĐƯỜNG

#DMCR#VP:

Thời gian chậm rãi trôi qua, những ngày tiếp theo, Minh Long vẫn kiên trì tập luyện không ngơi nghỉ. Bên trong không gian Càn Khôn Kính, ánh sáng vàng nhạt phủ xuống như sương, tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa sát cơ.

Trước mặt hắn, bốn con mộc nhân đẳng cấp Kim Đan cao lớn như cột trụ, hình thể to lớn, toàn thân khắc đầy phù văn u ám. Khớp nối kêu lách cách như tiếng xương đang cọ vào nhau. Mỗi con đều nắm chặt một đôi song đao sáng loáng, lưỡi đao phản chiếu ánh kim lạnh lẽo, vừa lao tới vừa vung chém, khí thế như muốn xé toạc không gian.

Minh Long hít sâu một hơi, miệng lẩm nhẩm khẩu quyết:

- Trọng thiên thứ năm - Hằng Tinh Lực Trường!

"Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! "

Ngay lập tức, Dương lực quanh thân hắn bùng nổ, hội tụ thành một tầng lực trường vô hình. Không khí như bị nghiền nát, áp lực nặng nề tỏa ra bốn phía khiến đất dưới chân rung lên, những khe nứt li ti hiện ra. Bốn con mộc nhân lập tức bị kìm hãm, từng cử động chậm lại như đang lội qua vũng bùn đặc quánh, đao trong tay cũng nặng trĩu, không thể lập tức bổ xuống.

Trong mắt Minh Long, Thấu Thị xoay chuyển. Từng nhịp chuyển trọng tâm, từng khe hở nhỏ nhất của khôi lỗi hiện rõ mồn một. Với hắn lúc này, tốc độ của chúng lại chậm thêm một nhịp nữa.

- Lôi Lang Hành Ảnh!

Một luồng lôi điện lóe lên, bóng dáng Minh Long biến mất ngay tại chỗ. Khoảnh khắc sau, hắn đã đứng phía sau đám mộc nhân, Trúc Diệp Song Đao xuất hiện trong tay, lưỡi đao cuộn trào lôi quang. Hắn lao tới, đao quang lạnh buốt xé gió, từng nhát chém chính xác cắt vào khớp nối, để lại những tia lửa nhỏ bắn tung tóe.

"Keng! Keng! "

Tiếng gỗ vỡ vụn vang lên khô khốc. Một… rồi hai… rồi ba con lần lượt gục xuống, thân thể nứt toác, linh văn trên người lụi tàn như tro lạnh.

Chỉ còn lại con cuối cùng. Nó gầm lên trầm đục, hai mắt sáng rực, quyền kình cuộn trào như sấm, nện thẳng xuống đầu Minh Long.

Minh Long nghiến răng, hai mắt lóe sáng:

- Thiên Điểu!

Lập tức, một tiếng rít chói tai vang vọng khắp không gian. Trên tay hắn, lôi quang bùng phát, ngưng tụ thành hình tựa như một con lôi điểu với đôi cánh cháy sáng, từng sợi lông như được đúc từ tia chớp. Nó lao tới, mang theo khí thế xé trời, đón thẳng cú quyền đang giáng xuống.

"UỲNH! "

Tiếng nổ rung chuyển, sóng xung kích cuộn trào quét sạch khắp bốn phương, không khí vặn vẹo vì sức nóng. Thiên Điểu gào thét, mỏ lôi đình mổ phập vào cánh tay mộc nhân, xé toạc từng thớ gỗ. Ngọn lửa bám lấy cơ thể nó, thiêu cháy từ trong ra ngoài. Chỉ trong vài nhịp thở, nửa người con mộc nhân hóa thành than vụn, rồi đổ sập xuống đất, tàn lửa tung bay như mưa đỏ.

Minh Long ngồi phịch xuống, mồ hôi chảy thành dòng, hơi thở dồn dập.

- Mệt… mệt phết đấy, không đùa được…

Trong thức hải, giọng Ngọc Nhi vang lên, vừa khen vừa tán thưởng:

- Cả Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết lẫn Thiên Điểu, ngươi đã sử dụng ở mức độ khá thuần thục rồi. Không tồi chút nào nha.

Minh Long hơi nhắm mắt, điều tức lấy lại hơi thở rồi khẽ nói:

- Dù vậy… ta vẫn cảm nhận rõ, nếu thực sự giao chiến lâu dài, chưa chắc ta có thể duy trì được trạng thái này quá lâu.

Ngọc Nhi mỉm cười, giọng vừa như an ủi vừa như nhắc nhở:

- Đúng thế. Ngươi hiện tại mới chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, nhưng những thủ đoạn vừa thi triển lại đã chạm đến cấp độ cao hơn hẳn. Chuyện chưa thể duy trì lâu dài là điều khó tránh khỏi.

Nàng đưa tay khẽ vuốt mái lông mềm mượt của Tiểu Lang, ánh mắt dịu dàng:

- Nói cho dễ hiểu, một phần cũng nhờ nguồn Lôi lực dồi dào của Tiểu Lang đã gánh cho ngươi phần lớn áp lực. Nếu không có nó, ngươi e đã kiệt sức từ lâu rồi.

Minh Long nghe vậy liền gật gù:

- Cái này thì ta công nhận… phải đa tạ Tiểu Lang rồi. Xem ra, hiện tại cách tốt nhất vẫn là ưu tiên tìm thêm dị thuộc tính.

Tiểu Lang nghe đến tên mình liền bật người đứng thẳng, cái đuôi quẫy tít, đầu hơi nghiêng sang một bên rồi"Gâu! "một tiếng giòn tan, ánh mắt lấp lánh như hiểu được lời khen.

. ..

Bên trong Tông Chủ Điện, ánh sáng từ những chiếc đèn cổ treo cao hắt xuống tạo thành những dải vàng mờ ấm áp. Ba bóng người - Minh Long, Liệt Khang, và Lãnh đứng trang nghiêm phía dưới, trong khi trên bảo tọa, Hằng Dương khoan thai ngồi, ánh mắt quét qua từng đồ đệ như muốn nhìn thấu tâm can.

Giọng Hằng Dương vang lên trầm ổn:

- Việc chuẩn bị cho lần tranh đoạt Bí Địa sắp tới của các ngươi thế nào rồi?

Liệt Khang bước lên một bước, chắp tay đáp:

- Bẩm sư phụ, chúng đệ tử ngày đêm không dám lơ là, đang gấp rút tập luyện để sẵn sàng cho kỳ tranh đoạt lần này.

Hằng Dương khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang Minh Long:

- Còn ngươi, thương thế đã khỏi hẳn chưa?

Minh Long ngẩng cao đầu, giọng đầy tự tin:

- Đa tạ sư phụ quan tâm, đệ tử đã hoàn toàn bình phục, không còn đáng lo ngại.

- Phía Thượng Quan gia đã gửi đến nhiều loại đan dược trị thương. - Hằng Dương chậm rãi nói:

- Vi sư đã cho người đưa đến cho ngươi, chắc ngươi đã nhận được rồi?

- Đệ tử đã nhận được. - Minh Long đáp:

- Phiền sư phụ thay đệ tử gửi lời cảm tạ tới Thượng Quan gia.

- Ừm… - Hằng Dương vuốt râu, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó:

- Chuẩn bị thật chu đáo. Nội Phong Bí Địa là cơ duyên hiếm có, nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm, không được phép chủ quan.

- Đệ tử đã hiểu! - Cả ba đồng thanh đáp.

Một cái phất tay nhẹ của Hằng Dương như cắt ngang cuộc trò chuyện:

- Các ngươi lui xuống đi.

Ba người chắp tay:

- Đệ tử cáo lui!

Rồi cùng nhau rời khỏi Tông Chủ Điện.

. ..

Trở về căn phòng quen thuộc, Minh Long lấy ra cuốn trục mà trước đó Hằng Dương đã đưa. Mở ra, mùi giấy cổ và mực nhạt phảng phất trong không khí. Ngồi xuống bàn, hắn vừa vuốt cằm vừa lẩm bẩm:

- Hừm… để xem nào.

Mỗi lần lật một trang, từng luồng thông tin như dòng suối tràn vào tâm trí, tái hiện trong đầu hắn hình ảnh các tông phái và cao thủ lừng danh.

Hồn Thiên Cung - một môn phái toàn hồn tu, chủ tu Luyện Hồn Ngự Quyết, công pháp có thể hấp thụ và luyện hóa linh hồn người chết, tăng cường sức mạnh cho linh hồn bản thân. Cung chủ Hồn Thiên Ảnh là một cường giả Hồn Hóa Thần hậu kỳ, thần bí đến mức ngoài Hoàng Đế bệ hạ, chưa từng ai biết dung mạo thật, nam hay nữ cũng không rõ. Mỗi lần xuất hiện đều che kín khuôn mặt, và đệ tử trong cung chỉ nhận ra Cung chủ thông qua Cung Chủ Lệnh.

Trang kế tiếp ghi về Tàn Hương Giáo - tông phái được miêu tả toàn là mỹ nhân tuyệt sắc của Thủy Vân Quốc, tùy ý chọn một người cũng đủ khiến thiên hạ khuynh đảo. Họ là ước mơ của vô số nam tu sĩ từ các thế lực khác, nhưng phía sau vẻ đẹp ấy lại là những độc tu sĩ thực thụ. Minh Long liếc qua, trong đầu thoáng hiện câu"Mật ngọt chết người…"

Ngọc Nhi lập tức xen vào, trợn mắt:

- Là mật ngọt chết"ruồi"chứ không phải chết"người", đã dốt còn thích chơi chữ!

Minh Long cũng trợn mắt lại:

- Mặc kệ lão tử!

Hắn tiếp tục đọc, Hương Kỳ Anh, giáo chủ Tàn Hương Giáo, một nữ cường giả Hóa Thần hậu kỳ, được ca tụng là một trong tứ đại mỹ nhân của Thủy Vân Quốc, sánh vai cùng Thượng Quan Yên Nhi.

Minh Long chậm rãi lật từng trang sách, rồi ánh mắt hắn chợt khựng lại trước ba chữ"Hàn Nguyệt Môn". Cái tên tựa như mang theo khí tức băng hàn của màn đêm.

​Đây là một môn phái chuyên tu chí Âm chi lực, một thái cực hoàn toàn đối lập, là khắc tinh trời sinh của Hằng Thiên Tông vốn tôn sùng chí Dương cương mãnh. Tâm pháp trấn phái của họ, Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết, cũng được chia làm bảy tầng cảnh giới, ngang tài ngang sức với Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết. Đứng đầu môn phái là Chưởng môn Hàn Minh Vũ, một cường giả Hóa Thần hậu kỳ hùng mạnh.

​Minh Long quay sang Ngọc Nhi, cất tiếng hỏi:

- Nếu đặt lên bàn cân so sánh, Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết và Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết, đâu mới là công pháp uy lực hơn?

​Ngọc Nhi trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Cái này rất khó nói. Công pháp mạnh hay yếu phần lớn phụ thuộc vào người sử dụng và quan trọng hơn là thiên thời, địa lợi. Ví như ban ngày, khi dương khí đất trời hưng thịnh, Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết tất nhiên sẽ chiếm thế thượng phong. Ngược lại, khi màn đêm buông xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết mới thực sự thể hiện sự đáng sợ của nó.

​Minh Long gật gù, ánh mắt ánh lên vẻ thấu tỏ:

- Ta hiểu rồi.

Minh Long khẽ khép cuốn trục lại, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên mỗi tông phái đều ẩn giấu những át chủ bài kinh người, tuyệt không thể xem thường. Hắn hít một hơi thật sâu, gạt bỏ tạp niệm.

. ..

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ còn một ngày nữa là đến đại hội tranh đoạt Nội Phong Bí Địa. Không khí trong toàn bộ Hằng Thiên Tông đã trở nên căng thẳng, trong lòng mỗi đệ tử tham gia đều sục sôi một ngọn lửa chờ mong và hồi hộp.

​Khi Minh Long đang tĩnh tọa, vận công điều tức thì. ..

​"RẦM! "

​Cánh cửa phòng bị một lực mạnh mẽ phá tung, khiến hắn giật mình thoát khỏi trạng thái tu luyện. Liệt Khang mặt mày đưa đám, hằm hằm bước vào, nện thân mình xuống chiếc ghế gỗ một cách nặng nề.

​Minh Long nhíu mày, cất giọng bình thản:

- Cánh cửa có thù oán gì với huynh sao?

​- Ta không hiểu. .. thật sự không thể hiểu nổi! - Liệt Khang vò rối mái tóc, gầm gừ.

​- Không hiểu cái gì?

​Liệt Khang ngẩng phắt lên, gương mặt nhăn nhó như sắp khóc:

- Ta không hiểu nổi đám nữ nhân các nàng!

​Minh Long bật cười:

- Lại là Thượng Quan Yên Nhi à? Nàng ấy chọc giận huynh thế nào?

​- Chọc giận? - Liệt Khang đập tay xuống bàn, giọng đầy ấm ức:

- Lão tử năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận, quà cáp quý giá đưa đến tận tay, vậy mà nàng ta lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh như tiền! Lão tử nói đông, nàng ta nhìn tây. Lão tử kể chuyện cười, nàng ta còn chẳng thèm nhếch mép!

​Hắn dừng lại, hít một hơi, rồi giọng bỗng trầm xuống:

- Mà không chỉ vậy, dạo này Yên Nhi cứ là lạ.

​- Lạ thế nào? - Minh Long thuận miệng hỏi.

​- Ta cũng không biết diễn tả sao. - Hắn gãi đầu, vẻ mặt đầy hoang mang:

- Chỉ là. .. nàng ấy hay ngồi một mình ngẩn ngơ, rồi bất chợt hai má ửng hồng, tủm tỉm cười một mình. Ban đầu ta còn ảo tưởng nàng cười vì mấy câu chuyện của ta, nhưng sau mới phát hiện, nàng ta căn bản không hề nghe lão tử nói gì! Nàng ta bị làm sao vậy chứ?

​Nói đến đây, Liệt Khang bỗng đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn:

- Không lẽ. ..

​Minh Long vểnh tai, tò mò:

- Không lẽ sao?

​- KHÔNG LẼ CÓ THẰNG KHỐN NÀO ĐÃ NHANH TAY HƠN LÃO TỬ, CUỖM MẤT NÀNG RỒI! - Hắn rống lên, đập bàn một cái rầm.

​Minh Long lắc đầu, thở dài ngao ngán:

- Chịu huynh luôn!

​Liệt Khang chẳng nói chẳng rằng, xoay người một cái đã ôm chặt lấy bắp đùi Minh Long, mặt mày mếu máo:

- Minh Long hiền đệ! Nghĩ cách giúp ta với! Ta thật sự hết cách rồi!

​Minh Long giật nảy mình, gân xanh nổi trên trán:

- Làm cái quỷ gì vậy! Buông ra! Chuyện tình cảm nữ nhi huynh đi hỏi ta? Sao không hỏi cục đá ngoài sân ấy?

​Liệt Khang vẫn bám riết không buông:

- Chẳng phải đệ và Tiểu Mễ sư muội có quan hệ rất tốt sao? Hay là đệ hỏi giúp ta thử xem, với tư cách là nữ nhân, muội ấy sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn muội ấy sẽ hiểu rõ hơn chúng ta!

​Minh Long day day mi tâm, thở ra một hơi dài não nề:

- Được rồi, được rồi! Ta đi hỏi giúp huynh, được chưa?

Liệt Khang lúc này mới sực tỉnh trước cái nhìn của Minh Long, khuôn mặt đỏ lên rồi lúng túng buông tay ra, lầm bầm điều gì đó không rõ.

. ..

​Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, nhuộm vàng cả ngọn núi Hằng Thiên, quảng trường chính của tông môn đã đông nghịt người. Bầu không khí vừa trang nghiêm, vừa náo nức. Vô số đệ tử ngoại môn và nội môn đều tề tựu, ánh mắt họ đổ dồn về trung tâm quảng trường, nơi mười hai bóng người đang đứng thẳng tắp. Trong ánh mắt của đám đông, có sự ngưỡng mộ, có ghen tị, có cả lo lắng và chờ mong.

Họ đến để tiễn những thiên tài xuất sắc nhất của thế hệ mình, những người sẽ đại diện cho Hằng Thiên Tông tranh đoạt một trong những cơ duyên lớn nhất thiên hạ:"Nội Phong Bí Địa. "

​Giữa sân, mười hai người như mười hai thanh bảo kiếm sắc bén, khí chất phi phàm. Dẫn đầu hàng thứ nhất, Minh Long đứng im lặng, vẻ mặt bình thản như mặt hồ không gợn sóng, nhưng sâu trong đôi mắt là một sự tập trung cao độ. Đứng ngay sau hắn là Thượng Quan Yên Nhi, nàng vẻ mặt lạnh lùng nhưng mái tóc tung bay trong gió lại tạo nên một vẻ đẹp thoát tục. Ở hàng thứ ba, Liệt Khang cố gắng tỏ ra nghiêm túc, ưỡn ngực, mặt hướng thẳng về phía trước, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Thượng Quan Yên Nhi.

​Trên đài cao, Hằng Dương Tông chủ uy nghiêm trong bộ trường bào màu trắng, khí thế của một cường giả đỉnh cao tỏa ra khiến cả quảng trường phải nín thở. Lão đưa mắt nhìn khắp lượt mười hai hạt giống tinh anh, tay khẽ vuốt chòm râu dài, rồi cất giọng hùng hồn, từng lời nói như sấm rền vang vọng:

​- Hỡi các đệ tử ưu tú của Hằng Thiên Tông! Hôm nay là một ngày trọng đại! Chuyến đi đến Nội Phong Bí Địa lần này không chỉ là cơ duyên ngàn năm có một để các ngươi tìm kiếm đột phá cho bản thân, mà còn là nơi để các ngươi chứng tỏ cho toàn bộ các tông phái khác thấy rằng, đệ tử Hằng Thiên Tông chúng ta tuyệt không phải là những kẻ hữu danh vô thực! Vinh quang hay thất bại, tất cả đều nằm trong tay các ngươi. Đây là bộ mặt của tông môn chúng ta, vì vậy, phải dốc toàn lực, tất cả đã rõ chưa?

​- RÕ! - Mười hai người đồng thanh hô vang, âm thanh hợp lại thành một, khí thế ngút trời, khiến cho các đệ tử đứng xem cũng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

​- Tốt! - Hằng Dương tông chủ gật đầu, nhưng rồi giọng lão trầm xuống, mang theo một sự nghiêm khắc vô hạn:

- Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi. Nơi nào có cơ duyên, nơi đó ắt có hung hiểm. Nội Phong Bí Địa là một nơi như vậy. Các ngươi sẽ phải đối mặt với những cạm bẫy chết người, những yêu thú hung tàn và cả những đối thủ từ các tông môn khác, những kẻ sẽ không ngần ngại xuống tay đoạt mạng các ngươi. Vì vậy, hãy luôn nhớ lấy, mưu cầu cơ duyên nhưng tính mạng phải là trên hết! Tuyệt đối không được liều lĩnh cợt đùa!

​- Chúng đệ tử xin cẩn tuân lời dạy của Tông Chủ! - Mười hai người lại một lần nữa cúi đầu, trong lòng không khỏi dấy lên một tia căng thẳng.

​- Chuyến đi này sẽ do Hằng Mặc, Hằng Yên và Hằng Đạt hộ pháp hộ tống các ngươi. - Hằng Dương chỉ về ba bóng người mặc áo choàng bạch kim đứng lặng lẽ bên cạnh:

- Cùng với đó, Hàn Mộc trưởng lão cũng sẽ đi theo để đảm bảo an toàn cho các ngươi trên đường đi. Hãy nhớ, họ chỉ bảo vệ các ngươi bên ngoài Bí Địa, một khi đã bước vào trong, tất cả phải dựa vào chính mình.

​- Đa tạ Tứ trưởng lão, đa tạ ba vị hộ pháp!

​Lời cảm tạ vừa dứt, bốn vị trưởng lão khác đứng sau Tông chủ đồng loạt bước ra, đứng thành bốn góc. Họ lẩm nhẩm khẩu quyết, hai tay bắt đầu kết những đạo pháp ấn vô cùng phức tạp và huyền ảo. Lập tức, linh khí trong không khí trở nên bạo động, hội tụ về trung tâm quảng trường. Ánh sáng màu xanh lam từ tay bốn vị trưởng lão bắn ra, đan vào nhau giữa không trung, vẽ nên những đường văn cổ xưa và bí ẩn. Mặt đất bắt đầu rung chuyển nhẹ, một trận pháp khổng lồ với ánh sáng chói lòa dần dần hiện ra, tiếng không khí bị xé rách vang lên.

"Ong! Ong! ​"

- Đây là Truyền Tống Trận. Các ngươi có một khắc để chuẩn bị. Tranh thủ kiểm tra lại hành trang lần cuối! - Hằng Dương ra lệnh.

​Lời vừa dứt, cả mười hai người lập tức kiểm tra lại nhẫn trữ vật của mình, đảm bảo đan dược, pháp bảo đều đầy đủ. Giữa lúc đó, Minh Long chợt tách khỏi hàng. Hắn đảo mắt một vòng quanh đám đông, nhanh chóng tìm thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở một góc. Hắn chạy nhanh về phía Tiểu Mễ.

​Tiểu Mễ thấy hắn chạy tới, đôi mắt dưới lớp khăn lụa cong lên thành vầng trăng khuyết. Nàng mỉm cười nói:

- Chúc đệ thượng lộ bình an, đoạt được đại cơ duyên.

​- Đa tạ tỷ. Có thứ gì tốt, ta nhất định sẽ không quên mang về cho tỷ một phần. - Minh Long cũng cười đáp lại, cảm thấy một sự ấm áp quen thuộc.

​Nói rồi, hắn bỗng nhớ ra lời nhờ vả của Liệt Khang. Vẻ mặt hắn chợt trở nên hơi ngượng ngùng, tay vô thức gãi đầu, một hành động hiếm thấy ở một người luôn bình tĩnh như hắn.

- À. .. tỷ tỷ, cho đệ hỏi. .. hỏi thêm cái này được không?

​- Đệ cứ hỏi đi. - Tiểu Mễ thấy lạ nhưng vẫn dịu dàng đáp.

​Minh Long hít một hơi, ngập ngừng, lắp bắp mãi mới thành câu:

- Chuyện là. .. nếu. .. nếu chỉ là giả sử thôi nhé. .. nếu có một gã nam nhân. .. ngày nào cũng lảng vảng quanh tỷ, luôn tìm mọi cách để chọc tỷ cười, và trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của tỷ. .. thì. .. một nữ nhân như tỷ. .. có. .. có thể nào thích lại hắn không?

​Khi những lời này được thốt ra, thế giới xung quanh Tiểu Mễ dường như ngưng lại. Tim nàng đập thịch một tiếng, rồi rộn lên như trống trận.

-"Hắn. .. hắn đang hỏi mình sao? Lời này là có ý gì? "

Một ngọn lửa hy vọng bùng lên, khiến hai gò má nàng dưới lớp khăn che mặt tức khắc ửng hồng. Vệt hồng lan ra, tựa như ráng chiều trên nền tuyết trắng, lan đến cả vành tai xinh xắn. Nàng bối rối, vô thức đưa tay lên sờ nhẹ chiếc trâm bạch ngọc mà chính hắn đã tặng, giọng nói trở nên lí nhí, mang theo một sự e thẹn ngọt ngào:

- Ta. .. làm sao ta biết được chứ. .. Đệ hỏi gì kỳ cục không vậy?

​Minh Long nghe câu trả lời đó thì như bừng tỉnh khỏi cơn khó xử, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn đi. Hắn vỗ đùi một cái rõ to, phá tan bầu không khí ngượng ngùng mà hắn không hề nhận ra.

​- Thì đó! Ta đã bảo với Liệt Khang huynh ấy rồi mà! Tỷ xem, đến tỷ cũng nói là làm sao mà biết được! Chẳng qua huynh ấy cứ nằng nặc nhờ ta hỏi thử một nữ nhân bình thường sẽ nghĩ sao trong tình huống của huynh ấy thôi! Xem ra nữ nhân đúng là khó hiểu thật!

​Ngay lúc đó, giọng nói của hộ pháp Hằng Đạt vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai hai người:

- Đã đến giờ! Truyền Tống Trận đã hình thành! Các đệ tử mau chóng tập trung!

​- Thôi chết, ta phải đi rồi! - Minh Long giật mình, vội vàng quay đi:

- Gặp tỷ sau nhé! - Hắn vừa chạy về phía luồng sáng chói lòa của trận pháp, vừa vẫy tay chào lại, khuôn mặt hoàn toàn là vẻ nhẹ nhõm vì đã hoàn thành"nhiệm vụ".

-. .. .

​Tiểu Mễ đứng sững như trời trồng. Nụ cười còn chưa kịp tắt trên môi đã cứng lại. Luồng nhiệt nóng rực của hy vọng trong lồng ngực bị dập tắt trong nháy mắt, chỉ còn lại một cái hố sâu lạnh lẽo. Vệt hồng trên má nàng nhanh chóng phai đi, thay vào đó là một màu trắng bệch u ám. Bàn tay đang mân mê chiếc trâm ngọc siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt. Ánh mắt nàng dõi theo bóng lưng Minh Long đang khuất dần vào trong ánh sáng. .. trong một thoáng, nó đã mất đi sự dịu dàng, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo tựa như băng tuyết ngàn năm không tan.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận