Dòng Máu Của Rồng
Chương 71: THU HOẠCH
#DMCR#VP:
Cửu Trùng Minh Nhãn dần thu liễm lại, đôi mắt Minh Long trở lại bình thường. Hắn thản nhiên bước qua những vũng máu, đảo một vòng và thu lại ba chiếc nhẫn trữ vật từ ba cái xác. Bên trong chứa rất nhiều linh thạch, nhưng đáng chú ý nhất là ba món binh khí. Một thanh đại đao tỏa ra hàn khí và thổ linh lực nặng nề, cùng hai thanh trường kiếm còn vương lại Âm khí sắc bén. Tất cả đều là pháp khí có giá trị không nhỏ, có thể đem đi mua bán trao đổi.
Xong xuôi, ánh mắt lạnh lùng của hắn mới di chuyển về phía Lãnh, kẻ vẫn đang đứng im từ nãy đến giờ.
- Sao, còn muốn đánh không?
Lãnh nhìn hắn, rồi lại liếc qua hai cái xác không đầu của đồng môn Hàn Nguyệt Môn, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác phức tạp. Hắn là người đã trực tiếp chứng kiến toàn bộ. Một Kim Đan sơ kỳ, chiến cùng lúc ba tu sĩ Kim Đan kỳ khác có tu vi cao hơn mình, không những không rơi vào thế hạ phong mà còn dễ dàng tàn sát ngược lại. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn được thấy một cảnh tượng phi lý đến như vậy. Tên trước mặt này, không thể gọi là người, chính là một con quái thai!
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, như thể trút bỏ đi toàn bộ sự kiêu ngạo của mình:
- Ta… không đánh lại ngươi.
- Biết điểm dừng là tốt. - Minh Long gật đầu, khí tức sát phạt trên người cũng dần thu lại. Rồi hắn nhíu mày, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Nói đi, tại sao ngươi cần Khởi Linh Phong đến vậy? Đến mức mà không tiếc thủ đoạn diệt cả đồng môn?
Ánh mắt Lãnh hiện lên tia ngập ngừng và đấu tranh. Hắn mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Ta… ta không thể nói được. Nhưng ta thật sự, thật sự cần sức mạnh của Khởi Linh Phong.
Minh Long đưa tay lên vỗ vỗ trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Ngươi không nói thì thôi. Vậy thì nghe cho rõ đây. - Hắn nhìn thẳng vào Lãnh:
- Khởi Linh Phong từ giờ thuộc về ta, nếu có bản lĩnh… thì tự đến tìm ta mà cướp.
Lãnh cười nhạt, một nụ cười mang theo sự cay đắng và một tia chiến ý chưa tắt:
- Nhưng chưa phải bây giờ. Đợi đến khi ta có đủ khả năng, ta sẽ tự tìm đến ngươi.
- Hoan nghênh thôi. - Minh Long nhún vai. Với thực lực của Lãnh hiện tại, hắn hoàn toàn không ngại. Hơn nữa, có một đối thủ tiềm năng để phấn đấu cũng không phải là chuyện xấu.
Minh Long nhìn Lãnh, định nói thêm điều gì đó:
- Ta đã không hỏi lý do ngươi cần Khởi Linh Phong…
Lãnh lập tức đưa tay lên, cắt ngang lời hắn:
- Ngươi không cần nói. - Hắn truyền âm lại, giọng điệu kiên quyết:
- Ta sẽ không tiết lộ chuyện của ngươi cho bất cứ ai. Bản thân ta cũng đang cần Khởi Linh Phong, càng ít người biết đến sự tồn tại của nó thì càng tốt.
Minh Long hiểu ý. Cả hai đều muốn giữ bí mật này, đó là một thỏa thuận ngầm. Hắn gật đầu:
- Vậy thì tốt.
…Cùng lúc đó, trên một đỉnh núi cao chót vót, cách xa chiến trường, hai thân ảnh uy nghi đã đứng đó từ lâu. Gió núi thổi mạnh làm tà áo của họ bay phần phật, nhưng thân hình vẫn vững như bàn thạch. Họ đã chứng kiến toàn bộ trận chiến, từ lúc Minh Long bị bao vây cho đến khi hắn tàn sát ngược lại đối thủ một cách tàn bạo.
Hoàng Di Linh, vị Thái tử điện hạ luôn giữ vẻ mặt uy nghiêm, lúc này cũng không giấu nổi sự chấn động trong đáy mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé của Minh Long ở phía xa, lắp bắp:
- Cái… cái này! Một Kim Đan sơ kỳ… thủ đoạn tàn nhẫn, sức mạnh phi lý… Hắn…
Hắn quay sang Thẩm Yên đang đứng bên cạnh, người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường:
- Mẫu hậu…
Thẩm Yên không đáp lời ngay, đôi mày phượng của nàng khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ suy tư phức tạp. Một lúc sau, nàng mới cất giọng trầm ngâm:
- Thì ra… là hắn.
- Mẫu hậu nhận ra người này sao? - Di Linh càng thêm kinh ngạc. Một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy, sao có thể lọt vào mắt của mẫu hậu được?
Thẩm Yên gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của Minh Long, người lúc này đang đứng giữa một bãi chiến trường đẫm máu:
- Tiểu tử này. - Nàng chậm rãi nói:
- Chính là người đã cứu Ngọc Linh một mạng.
- Cứu Ngọc Linh? Di Linh kinh ngạc, rồi nội tâm trở nên vô cùng khó xử:
- Vậy… vậy chẳng phải chúng ta đã nợ hắn một ân tình lớn sao? Mẫu hậu, chuyện này…
Thẩm Yên thở dài, một cái thở dài mang theo sự bất đắc dĩ của bậc đế vương. Nàng nhìn con trai mình, giọng nói vừa là dạy bảo, vừa là răn đe:
- Di Linh, con phải nhớ lấy. Trong thế giới này, không có đúng sai tuyệt đối, chỉ có cường giả vi tôn. Luật lệ là do kẻ mạnh đặt ra. Chúng ta sinh ra đã định là kẻ mạnh, còn hắn, trong mắt chúng ta, là kẻ yếu. Vậy thì quyền quyết định, thuộc về chúng ta.
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Minh Long xa xăm.
- Dù cho có là ân nhân, vì đại cục, hôm nay cũng đành đắc tội. - Nàng nói tiếp, giọng nói đã mất đi vẻ dạy bảo, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của một người quyết định sinh sát:
- Sau này, ta sẽ truy tìm gia tộc của hắn, bồi thường cho họ vinh hoa phú quý cả đời coi như trả lại ân tình. Còn hắn…
Ánh mắt Thẩm Yên lạnh như băng, phán quyết:
-…đã định là phải chết.
Di Linh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Một bên là Khởi Linh Phong, thứ có thể cứu muội muội của mình. Một bên là ân nhân đã cứu một muội muội khác. Lòng hắn rối như tơ vò, nhưng trước sự quyết đoán của mẫu hậu, hắn không thể nói thêm lời nào.
Thẩm Yên không nói thêm lời nào nữa. Nàng chỉ nhẹ nhàng đưa một tay lên.
Không gian xung quanh đột nhiên ngưng đọng lại. Linh khí đất trời điên cuồng hội tụ vào lòng bàn tay nàng, hình thành nên một bàn tay khổng lồ màu tím huyền ảo, lớn đến độ che khuất cả một góc trời. Uy áp của cảnh giới Hóa Thần kỳ ầm ầm giáng xuống, khiến mặt đất phía dưới cũng phải rung chuyển:
- Tử Huyền Đại Thủ.
Theo hiệu lệnh của nàng, bàn tay khổng lồ mang theo sức mạnh hủy diệt, chậm rãi nhưng không thể ngăn cản, lao đến phía Minh Long.
Nhưng ngay khi bàn tay màu tím khổng lồ vừa bắt đầu ngưng tụ, còn chưa kịp xuất ra, một giọng nói già nua, không lớn nhưng lại vang thẳng vào sâu trong linh hồn của hai mẹ con Thẩm Yên, một sự can thiệp mà không một ai khác có thể nhận biết:
- Làm càn!
"Vù! Vù! Vù! "
Một luồng Thủy linh lực cường đại không thể tả, xuất hiện từ hư không một cách lặng lẽ. Nó không hề gây ra tiếng động, mà nhẹ nhàng bao trùm lấy luồng linh lực màu tím đang ngưng tụ của Thẩm Yên và dễ dàng hóa giải nó ngay từ trong trứng nước, như thể một dòng nước ấm xóa đi một vệt mực. Ngay sau đó, một luồng kình lực ôn hòa nhưng không thể chống cự, chỉ tác động riêng lên hai mẹ con, đẩy lùi họ về phía sau vài bước:
- Cái gì?
Thẩm Yên và Di Linh đồng loạt kinh hãi. Luồng sức mạnh này… quá mức quen thuộc, và cũng quá mức đáng sợ. Cả hai vội vàng quay người về một hướng, nơi không khí đang khẽ dao động. Một lão nhân gia râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ, nhưng toàn thân lại tỏa ra một luồng khí chất đế vương sâu không lường được, lặng lẽ hiện ra trước mặt hai người.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Hồn Thiên Cung Chủ hay sự uy nghiêm của bậc Thái tử đều biến mất không còn tăm hơi. Cả hai vội vàng chắp tay hành lễ, sự kính cẩn đến từ tận đáy lòng.
Thẩm Yên cung kính nói:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng. Không biết phụ hoàng đã ở đây từ lúc nào để nghênh giá, nhi thần có tội.
Di Linh cũng vội vàng cúi đầu:
- Tham kiến hoàng gia gia.
Lão nhân gia hừ lạnh, giọng nói vẫn chỉ truyền vào tai hai người, ánh mắt nhìn Thẩm Yên đầy vẻ thất vọng:
- Trẫm đã ở đây quan sát từ đầu tới cuối. Ngươi thật sự làm trẫm thất vọng đấy, Thẩm Yên à. - Giọng ông trầm thấp mang đầy ý trách móc:
- Đó không phải là cách hành xử của một cường giả. Một cường giả chân chính không dùng sức mạnh của mình để đàn áp kẻ yếu một cách tùy tiện. Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao, con đã quên rồi sao?
Rồi ông quay sang nói với Di Linh, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn:
- Hãy nhớ lấy lời ta nói, Di Linh. Con chính là bậc đế vương tương lai. Con phải biết nhận biết lẽ phải, phải có một trái tim thấu cảm nhân sinh. Quyền lực mà không có lòng nhân ái sẽ chỉ là sự bạo tàn. Đó mới chính là chân lý của một cường giả thực thụ, con hiểu chưa?
Di Linh cúi đầu thấp hơn nữa, thành khẩn đáp:
- Con xin vâng lời dạy của hoàng gia gia.
Thẩm Yên cũng chắp tay:
- Nhi thần đã biết sai, mong phụ hoàng thứ lỗi. - Nhưng rồi nàng lại không cam tâm, vẫn cố gắng thuyết phục, chỉ tay về phía Minh Long ở xa:
- Nhưng thưa phụ hoàng, Khởi Linh Phong đã ở ngay trước mắt chúng ta rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một để chữa trị cho…
Lão nhân gia không nhìn nàng, mà đưa mắt về phía Minh Long. Thấy hắn vẫn đứng đó, kiên cường bất khuất sau trận chiến, ông nở một nụ cười hiền từ đầy ẩn ý.
- Đi về thôi.
- Nhưng… - Thẩm Yên như không tin vào tai mình, định nói thêm.
Lão nhân gia ngắt lời, giọng nói vẫn hiền hòa, nhưng lại ẩn chứa một uy nghiêm không cho phép bất cứ ai kháng cự:
- Trẫm nói là về.
Cả hai mẹ con đồng loạt chắp tay, không dám có thêm một ý kiến nào nữa, dập tắt hoàn toàn mọi suy nghĩ trong lòng.
- Tuân chỉ.
. ..
Minh Long và Lãnh hoàn toàn không hay biết đến cuộc đối thoại vừa diễn ra trên đỉnh núi cao. Sau khi đạt được thỏa thuận ngầm, cả hai không nói thêm một lời nào. Lãnh chỉ nhìn sâu vào mắt Minh Long một cái cuối cùng, rồi thân hình khẽ động, dứt khoát quay người và biến mất vào trong rừng rậm, không để lại một dấu vết. Minh Long cũng không ở lại nơi đầy máu tanh này thêm một giây nào nữa, hắn quay người rời khỏi hiện trường, bước chân bình thản nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Minh Long đi được một đoạn khá xa, khi chắc chắn rằng không còn ai theo dõi và mùi máu tanh đã bị bỏ lại phía sau, âm thanh máy móc quen thuộc mà hắn mong chờ nhất cuối cùng cũng vang lên trong đầu.
[Đinh! Chúc mừng Ký Chủ hoàn thành nhiệm vụ: Diệt Địch Nhân, Đoạt Công Pháp.
- Phần thưởng: Nhận một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.
- Ký Chủ có muốn lập tức triệu hoán không? ]
Một nụ cười hài lòng hiện lên trên môi Minh Long. Trận chiến vừa rồi tuy có chút phiền phức, nhưng phần thưởng nhận lại thì vô cùng xứng đáng. Hắn không chút do dự, ra lệnh trong đầu:
- Lập tức triệu hoán.
[Đinh! Hệ Thống xác nhận. Tiến hành triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên…
Đếm ngược 1000 giây, bắt đầu đếm ngược. ]
Minh Long sững người lại, hơi thở vốn đang đều đặn bỗng trở nên dồn dập. Hắn không tin nổi vào những gì Hệ Thống vừa thông báo, trong đầu thầm nghĩ:
- Cái méo gì vậy, 1000 giây? Nhiệm vụ này đơn giản thôi mà.
Giữa lúc hắn còn đang chấn động và khó hiểu, giọng nói hò reo đầy phấn khích của Ngọc Nhi vang lên trong tâm trí hắn, phá tan sự im lặng:
- Tiểu tử nhà ngươi, khí vận thật sự tốt đó nha!
Sự kinh ngạc của Minh Long nhanh chóng được thay thế bằng một sự mong chờ cuồng nhiệt. Hắn hiểu rằng, một vật phẩm cần Hệ Thống chuẩn bị lâu đến như vậy chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Hắn không nhịn được mà cười lớn, tiếng cười sảng khoái và đầy hy vọng vang vọng khắp một góc rừng:
- Ha ha ha! Tốt… tốt lắm! Để xem là thứ đồ gì đây, tận 1000 giây cơ mà!
Minh Long liền dừng lại, tìm một gốc cây cổ thụ to lớn rồi ngồi xếp bằng xuống. Hắn nghĩ thầm, trong lúc chờ đợi 1000 giây của Hệ Thống, tranh thủ luôn thời gian này để kiểm tra"chiến lợi phẩm"vừa thu được.
Minh Long động ý niệm, lập tức, từng luồng ký ức hỗn loạn từ ba linh hồn vừa bị hấp thụ, đặc biệt là của Thái Đống, bắt đầu trôi qua trong đầu hắn như một cuốn phim lộn xộn.
Những hình ảnh đầu tiên hiện lên là sự kiêu ngạo và thân thế của Thái Đống. Hắn vốn là đại thiếu gia của Thái gia, một trong những gia tộc có danh tiếng tại Thủy Vân Quốc. Phụ thân của hắn là Thái Vĩnh, giữ chức Tổng Đốc Tây Kỳ Quân, một cường giả Hóa Thần sơ kỳ hàng thật giá thật. Không chỉ vậy, bản thân Thái Đống còn là đệ tử chân truyền của Chưởng Môn Hàn Nguyệt Môn. Thân thế như vậy, quả thật vô cùng hiển hách.
Sau khi lướt qua những thông tin này, Minh Long chép miệng một cái, có chút nhàm chán:
- Toàn là những thứ vô bổ, không phải thông tin ta cần.
Hắn tiếp tục tập trung tinh thần, kiên nhẫn tìm kiếm sâu hơn trong dòng ký ức, bỏ qua những mảnh vụn về cuộc sống xa hoa hay những lần Thái Đống ức hiếp kẻ khác. Hắn cần thứ hữu dụng hơn. Chợt, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng:
- Đây rồi!
Giữa vô số những hình ảnh rời rạc, một bộ công pháp hoàn chỉnh, tỏa ra khí tức âm hàn và sâu thẳm, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí hắn. Đó chính là thứ giá trị nhất trong linh hồn của Thái Đống.
Công pháp trấn tông của Hàn Nguyệt Môn - Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết.
Đúng như Minh Long đã dự đoán, với thân phận là đệ tử chân truyền của Chưởng Môn, Thái Đống cũng giống như hắn, đã được truyền thụ toàn bộ các tầng tâm pháp của công pháp trấn tông. Trong dòng ký ức hỗn loạn, hình ảnh Thái Đống kính cẩn lắng nghe sư phụ truyền dạy và lẩm nhẩm đọc thuộc lòng từng câu khẩu quyết hiện lên vô cùng rõ nét.
Minh Long chỉ việc theo đó, lẩm nhẩm đọc theo và dùng tinh thần lực của mình để khắc sâu toàn bộ những khẩu quyết quý giá đó vào trong linh hồn.
Ngay sau khi ghi nhớ xong, hắn động ý niệm.
Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh bắt đầu ngâm tụng. Từng luồng kinh văn cổ xưa, mang theo khí tức hồng hoang vang lên trong thức hải của hắn. Những luồng kinh văn này như những dòng suối ánh sáng, dung nhập vào linh hồn hắn, rồi chủ động tìm đến từng dòng khẩu quyết lạnh lẽo của Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết.
Dưới sự soi rọi và phân tích của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, những bí ẩn và sự ảo diệu của môn công pháp Âm hàn này được phơi bày ra một cách rõ ràng. Những chỗ vốn tối nghĩa, khó hiểu nay bỗng trở nên thông suốt, giúp Minh Long dễ dàng cảm ngộ và thấu hiểu toàn bộ tinh túy của nó.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!