Dòng Máu Của Rồng

Chương 67: DIỆT SÁT

#DMCR#VP:

Tiếng gầm thét của hai vị chủ soái chính là hiệu lệnh mở màn cho một địa ngục trần gian. Cả chiến trường Nội Phong Bí Địa biến thành một cối xay thịt khổng lồ, nơi sinh mạng rẻ mạt như cỏ rác.

​Trên không trung, trận chiến giữa hai người đứng đầu đã sớm đi đến hồi gay cấn. Đúng như dự liệu, Phong Điền với tu vi Hóa Thần viên mãn, lại có thêm sự trợ lực từ một tia Dị Phong linh lực nguyên thủy, hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Từng thương đâm ra đều hóa thành những cơn bão tố cuồng nộ, hàng ngàn lưỡi phong đao sắc bén từ đó mà sinh ra, gào thét xé rách không gian, dồn ép Hoàng Nam đến mức liên tục phải chật vật chống đỡ.

​- Ha ha ha! Hoàng Nam! Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? - Phong Điền cười lớn, ngọn thương trong tay múa lên, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ đánh thẳng về phía Hoàng Nam.

​Hoàng Nam sắc mặt ngưng trọng, hai tay kết ấn, Thủy linh lực quanh người cuộn trào. Một tấm màn nước khổng lồ, Thủy Màn Thiên hiện ra, cố gắng ngăn cản cơn lốc. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tấm màn nước đã bị xé toang. Y vội vàng biến ảo chiêu thức, tạo ra hàng trăm mũi tên nước bắn phá tứ phía, cố gắng làm chậm bước tiến của Phong Điền, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển. Phong Điền như một vị ma thần của gió, dễ dàng đánh tan mọi đòn tấn công, từng bước dồn ép Hoàng Nam vào chỗ chết.

​- Chết đi! - Phong Điền gầm lên, tung ra một chiêu toàn lực, ngọn thương hóa thành một con phong mãng xà khổng lồ, há cái miệng tanh hôi lao tới.

​Hoàng Nam vội vàng triệu hồi một con phụng hoàng bằng nước để ngăn cản, nhưng con phụng hoàng chỉ cầm cự được vài giây trước khi bị phong mãng xà cắn nát. Y bị dư chấn đánh bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trở nên hỗn loạn.

​Tình thế đã quá rõ ràng. Cứ tiếp tục thế này, y chắc chắn sẽ thua.

​Nhìn xuống chiến trường bên dưới, quân đội hoàng gia dù tinh nhuệ nhưng trước sự điên cuồng liều chết của Phong gia quân cũng đã bắt đầu xuất hiện tổn thất nặng nề. Giang sơn Thủy Vân Quốc, cơ nghiệp của hoàng tộc, tất cả đều đang treo trên đầu ngọn tóc.

​- Không còn lựa chọn nào khác… - Y lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia quyết tuyệt điên cuồng. Y biết mình sắp phải làm gì, và cái giá phải trả là gì. Đó là một cấm thuật được ghi lại trong mật thất của hoàng tộc, một chiêu thức chỉ được dùng khi quốc gia đến hồi diệt vong, bởi nó sẽ thiêu đốt cả tinh huyết lẫn thọ nguyên của người thi triển, vĩnh viễn tổn hại đến căn cơ, khiến con đường tu luyện sau này gần như bị chặt đứt.

​- Tổ tiên trên cao, xin hãy chứng giám cho sự bất hiếu của con cháu… - Hoàng Nam thì thầm một lời tạ tội cuối cùng.

​- PHONG ĐIỀNNNN! !! !!

​Hoàng Nam gầm lên một tiếng vang dội, không còn né tránh nữa mà đứng sừng sững giữa không trung. Y phun ra một ngụm tinh huyết đỏ thẫm. Ngụm máu không rơi xuống đất mà hóa thành một làn sương máu, hòa quyện vào Thủy linh lực đang bao bọc lấy y. Tóc đen của y trong nháy mắt đã điểm bạc, những nếp nhăn xuất hiện trên gương mặt, thọ nguyên đang bị thiêu đốt điên cuồng!

Toàn bộ tướng lĩnh binh sĩ của hoàng gia phía dưới thấy cảnh này thì đồng loạt lo lắng:

- Không! Bệ hạ. .. .

- BỆ HẠ. .. .. .

​Bầu trời phía trên y đột ngột tối sầm lại. Mây đen ùn ùn kéo đến, nhưng không phải là mây giông, mà là những đám mây được ngưng tụ hoàn toàn từ Thủy linh lực. Vô số thủy linh lực trong trời đất bị một sức mạnh vô hình triệu tập, ngưng tụ lại thành một xoáy nước khổng lồ trên chín tầng mây, che khuất cả ánh mặt trời.

​Phong Điền thấy cảnh tượng này cũng phải sững người, một cảm giác nguy hiểm chí mạng dâng lên trong lòng.

​Từ trong lòng xoáy nước, một thanh cự kiếm bắt đầu thành hình. Nó được tạo nên hoàn toàn từ nước, trong suốt như pha lê, trên thân kiếm có những phù văn cổ xưa đang lưu chuyển, tỏa ra một luồng khí tức cổ xưa và thiêng liêng.

​- TRẤN QUỐC THỦY THIÊN KIẾM!

​Hoàng Nam gầm lên, chỉ tay về phía Phong Điền. Thanh cự kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, không quá nhanh, nhưng lại mang theo một sức nặng và áp lực kinh hoàng như cả một đại dương đang đổ ập xuống, khiến không gian xung quanh như đông cứng lại.

​Phong Điền mở to mắt, một chiêu này đã khiến Thủy Vân Quốc trở thành thiên hạ của Hoàng gia, đứng trước đại kiếm, Phong Điền không một chút hoảng sợ, hắn ngửa đầu cười lớn:

- Cuối cùng cũng được diện kiến nó, Hoàng Nam, ngươi đã không màng đến căn cơ mà thi triển nó, vậy thì ta cũng đối đầu đến cùng, đến đây nào. .. - Phong Điền gầm lên:

- CHO TA THẤY SỨC MẠNH CỦA TRẤN QUỐC THỦY THIÊN KIẾM ĐI.

Hắn vội vàng dồn toàn bộ Phong linh lực tạo thành một cơn bão tố phòng ngự trước người, chính là Phong Hộ Thuẫn.

"OÀNH! OÀNH! OÀNH! "

Dư ba hai luồng sức mạnh va chạm, Phong Hộ Thuẫn dồn hết linh lực trong người Phong Điền ra mà chống đỡ thanh trường kiếm.

"RĂNG RẮC. .. !! !"

Nhưng vô ích. Thủy khắc Phong, sức mạnh của ngọn gió tự do và hỗn loạn không thể nào chống lại được sức nặng tuyệt đối và sự áp chế của biển cả.

​Thủy Thiên Kiếm chậm rãi nhưng không thể ngăn cản, xuyên qua lớp phòng ngự bão tố, xuyên thẳng qua lồng ngực Phong Điền.

​Cả chiến trường như ngừng lại trong giây lát.

​Phong Điền cúi đầu nhìn lỗ thủng trước ngực, nơi sinh cơ đang trôi đi nhanh chóng. Hắn không hề tỏ ra đau đớn. Hắn từ từ ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vừa bi thương vừa phẫn uất.

​- Hoàng Nam… ngươi thắng rồi… Nhưng mối thù này… con cháu Phong gia đời sau… sẽ thay ta giành lại!

​Dứt lời, thân thể hắn nổ tung, hóa thành một trận mưa máu.

​Trong lúc trận chiến diễn ra khốc liệt nhất, khi sự khống chế của Phong Điền đã hoàn toàn biến mất sau cái chết, Khởi Linh Phong, vốn chỉ bị trói buộc một cách miễn cưỡng, đã nhân cơ hội sợi dây liên kết linh hồn mong manh đứt gãy. Nó lặng lẽ thoát ra, hóa thành một luồng gió vô hình, không một ai hay biết, biến mất khỏi chiến trường đầy chết chóc và thù hận này.

. ..

Dòng ký ức cuối cùng tan biến, Minh Long thở hắt ra một hơi, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn có cảm giác như chính mình vừa đứng giữa chiến trường đẫm máu đó, tiếng gào thét và sát khí kinh thiên vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến lồng ngực có chút đè nén.

​- Móaaaa nó. .. - Hắn không nhịn được mà rùng mình một cái, lẩm bẩm với sự kính sợ chân thành:

- Vị Thái thượng hoàng Hoàng Nam kia đúng là quá kinh khủng, thiêu đốt cả tinh huyết và thọ nguyên để tung ra một kiếm cuối cùng, uy lực đó thật không thể tưởng tượng nổi. Còn Phong Điền, có được một tia sức mạnh của Khởi Linh Phong mà đã có thể áp đảo đối thủ đến mức như vậy, cũng không phải dạng vừa a.

​Ngọc Nhi cũng gật đầu đồng tình, giọng nói trở nên nghiêm túc hiếm thấy:

- Ngươi nói không sai. Hoàng Nam thi triển chính là cấm thuật của hoàng tộc, còn Phong Điền lại có Dị Phong trợ giúp. Sức mạnh của họ đã vượt xa tầm hiểu biết của tu sĩ cùng cấp. Trong cùng đẳng cấp Hóa Thần kỳ, e rằng rất ít người có thể đánh ngang hàng với hai người họ ở trạng thái đỉnh phong.

​Nàng dừng lại một chút rồi kết luận:

- Muốn chắc chắn thắng được họ, e rằng phải là cường giả Luyện Hư kỳ ra tay.

​Minh Long im lặng gật đầu. Hắn hoàn toàn đồng ý. Cảnh giới Hóa Thần đã kinh khủng đến vậy, vậy Luyện Hư kỳ còn ở một tầm cỡ nào nữa? Con đường phía trước của mình, vẫn còn rất dài.

Nghĩ đến đây, Minh Long không thể kìm được sự gấp gáp, bản thân phải nhanh chóng mạnh lên. Hắn lập tức tìm một chỗ trống, ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trên đầu gối. Một nụ cười khoái chí nở trên môi hắn:

​- Hê hê hê… không ngờ cơ duyên lần này lại là một Dị phong thuộc tính. Ông trời quả không phụ lòng ta một chút nào!

​Vừa dứt lời, sự vui sướng trên mặt hắn liền được thay thế bằng vẻ nghiêm túc. Minh Long lập tức ra lệnh trong đầu:

- Hệ Thống, cho ta tiếp nhận vũ kỹ Toàn Phong Chưởng!

​[Đinh! Hệ Thống xác nhận yêu cầu: Tiến hành tiếp nhận Lục cấp cực phẩm vũ kỹ Toàn Phong Chưởng. ]

​Âm thanh máy móc vừa dứt, một cảm giác đau nhói nhẹ truyền đến, và rồi, một luồng thông tin khổng lồ, mang theo cả hình ảnh và âm thanh, được rót thẳng vào đại não hắn.

​Trong tâm trí Minh Long lúc này hiện lên một cảnh tượng vô cùng sống động. Hắn"nhìn"thấy một luồng linh lực và phong nguyên tố thuần khiết được rút ra từ trong cơ thể, hội tụ vào lòng bàn tay. Chúng không hòa quyện một cách bình thường, mà bị một khẩu quyết bá đạo ép vào nhau, xoay tròn, nén lại đến cực hạn, tạo thành một quả cầu năng lượng màu xanh biếc. Bên trong quả cầu là vô số luồng khí cuồng bạo đang gào thét, tự xoay tròn với tốc độ kinh hoàng, tạo ra một sự bất ổn định đến đáng sợ.

​Bên tai hắn dường như còn văng vẳng tiếng rít chói tai do không khí bị ma sát và xé rách.

​Và rồi, khi quả cầu đó được ấn về phía trước, chạm vào một tảng đá khổng lồ, toàn bộ năng lượng bị dồn nén đến cực hạn vỡ tung ra trong nháy mắt! Nó không phải là một vụ nổ lan tỏa, mà là sự giải phóng của một cơn lốc xoáy hủy diệt. Một đợt bạo phong xoắn ốc điên cuồng khoan thẳng vào tảng đá, nghiền nát tất cả thành từng mảnh vụn li ti trước khi hất văng chúng ra xa. Sức mạnh của nó không chỉ là va chạm, mà là sự nghiền ép và xé nát tuyệt đối!

​Luồng thông tin cuối cùng được hấp thụ, Minh Long mở bừng mắt, trong con ngươi vẫn còn lưu lại sự chấn động từ hình ảnh cơn bạo phong xoắn ốc hủy diệt kia. Hắn vô thức nuốt nước bọt một cái"Ực", lồng ngực vẫn còn đập thình thịch.

​- Con bà nó, vũ kỹ mạnh vậy? - Hắn không nhịn được mà lẩm bẩm.

​Trong đầu Minh Long lúc này, hai hình ảnh đang được đặt lên bàn cân so sánh. Một bên là Thiên Điểu, ngàn vạn tia lôi quang hội tụ trong lòng bàn tay, sắc bén đến cực điểm, có thể xuyên thủng mọi vật cản. Một bên là Toàn Phong Chưởng, gió lốc cuồng bạo ngưng tụ thành một quả cầu, có thể nghiền nát mọi thứ thành tro bụi.

​Minh Long nhanh chóng phân tích:

- Nếu nói về khả năng xuyên phá và sát phạt một điểm, Toàn Phong Chưởng quả thật thua Thiên Điểu quá nhiều. Nhưng nếu xét về sức phá hoại trên diện rộng và khả năng tàn phá thuần túy, nó lại có vẻ không thua kém quá nhiều cho lắm. Ít nhất là đối với một tên Kim Đan kỳ như mình, uy lực này đã quá mức tưởng tượng rồi.

​Nghĩ đến đây, sự phấn khích trong lòng Minh Long càng dâng cao. Hắn chép miệng một cái đầy thỏa mãn, ánh mắt sáng rực lên.

​- Ngon! Phong cách chiến đấu của mình vốn thiên về tốc độ và cận chiến, những vũ kỹ bộc phát mạnh mẽ như Thiên Điểu hay Toàn Phong Chưởng là vô cùng thích hợp. Hơn nữa, điều này còn giải quyết được một vấn đề lớn. - Hắn thầm nghĩ:

- Từ nay về sau, mình không còn bị phụ thuộc vào mỗi Lôi lực nữa. Nếu Lôi lực cạn kiệt, hoặc gặp phải kẻ địch có khả năng kháng sét, việc bất ngờ chuyển qua dùng Phong lực sẽ tạo ra ưu thế cực lớn. Khả năng ứng biến và sức chiến đấu bền bỉ sẽ tăng lên một bậc!

​Sự đa dạng về mặt chiêu thức và thuộc tính chính là một con át chủ bài mà bất cứ tu sĩ nào cũng khao khát.

​Nghĩ là làm. Minh Long không chần chừ thêm một giây nào nữa. Hắn nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào tĩnh lặng.

​Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh bắt đầu ngâm tụng trong thức hải. Tức thì, ngộ tính của hắn được khai mở đến mức tối đa, đầu óc trở nên sáng suốt và minh mẫn lạ thường. Những khẩu quyết và cách vận hành linh lực vốn phức tạp, khó hiểu của Toàn Phong Chưởng, vốn cần người thường mất hàng năm trời để lĩnh ngộ, bỗng trở nên đơn giản, rõ ràng như lòng bàn tay. Toàn bộ tinh túy của môn vũ kỹ Lục cấp cực phẩm được hắn dễ dàng tiếp nhận và thấu hiểu.

Không biết đã qua bao lâu, Minh Long chậm rãi mở đôi mắt. Một bên con ngươi của hắn lóe lên một tia lôi đình, bên còn lại lại ánh lên một luồng gió xoáy màu xanh biếc, trông vô cùng huyền ảo. Hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ được Toàn Phong Chưởng.

​Minh Long từ từ đứng dậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy mong đợi. Không một chút do dự, hắn bắt đầu niệm khẩu quyết.

"​Vù! Vù! Vù! "

​Khởi Linh Phong từ trong đan điền cuồn cuộn trào ra, không còn là luồng gió hiền hòa nữa mà trở nên cuồng bạo dưới sự điều khiển của khẩu quyết. Toàn bộ Phong linh lực hội tụ lại trong lòng bàn tay phải của hắn. Một quả cầu năng lượng màu xanh biếc, kích thước bằng một quả dưa hấu, bắt đầu hình thành. Bên trong nó, vô số luồng phong lực đang tự xoay tròn với tốc độ cực cao, tạo ra tiếng rít chói tai như hàng ngàn lưỡi dao đang mài vào nhau, khiến không khí xung quanh cũng phải vặn vẹo.

"​Vút! "

​Lôi Lang Hành Ảnh được kích phát. Thân ảnh Minh Long hóa thành một tàn ảnh mờ ảo, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, xuất hiện ngay trước một tảng đá lớn cao hơn đầu người. Hắn không ngần ngại, đẩy quả cầu năng lượng đang gào thét trong tay về phía trước, gầm lên:

​- TOÀN PHONG CHƯỞNG!

​Khoảnh khắc quả cầu gió chạm vào tảng đá, không có tiếng nổ nào vang lên ngay lập tức. Thay vào đó là một âm thanh"XÈO XÈO"đến rợn người. Bề mặt cứng rắn của tảng đá bị mũi khoan gió vô hình nghiền nát thành bột mịn, bắn tung tóe ra xung quanh. Quả cầu năng lượng dễ dàng khoan sâu vào bên trong, để lại một cái lỗ tròn và sâu hoắm.

​Và rồi. ..

​"OÀNH! OÀNH! OÀNH! OÀNH! "

​Một vụ nổ từ bên trong phá tan tảng đá thành vô số mảnh vụn, bắn đi tứ phía như những viên đạn pháo. Một cơn bạo phong xoắn ốc từ tâm vụ nổ bùng lên, quét sạch cây cối và bụi rậm trong phạm vi mười trượng xung quanh.

​Khi bụi mù lắng xuống, tảng đá khổng lồ đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một cái hố sâu hoắm, lòng hố và mặt đất xung quanh chi chít những vết cắt hình xoắn ốc, trông như vừa bị một con quái vật khổng lồ gặm mất một miếng.

Cánh tay của Minh Long có chút tê rần sau khi thi triển một chiêu thức quá mức bá đạo, đây là di chứng khó tránh khỏi khi cơ thể chưa hoàn toàn quen với vũ kỹ mới. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác dễ chịu, mát lành từ chiếc khăn lụa trong đan điền lan tỏa ra, xoa dịu đi cảm giác tê dại. Khởi Linh Phong đang tự động điều động linh lực để chữa trị cho hắn, tựa như một làn gió mát thổi qua nhẹ nhàng, quả thật vô cùng ôn hòa.

​Minh Long nhìn thành quả hủy diệt trước mắt, không khỏi đánh giá:

- Mạnh phết đấy chứ đùa.

​Chợt!

​Chiếc nhẫn bạc trên tay Minh Long khẽ rung lên rồi nóng dần. Hắn ngẩng phắt đầu, ánh mắt hướng về một lùm cây phía xa.

- Có cảm ứng với đồng môn rồi.

​"Vụt! "

​Lời Minh Long vừa dứt, một thân ảnh đã lặng lẽ hiện ra từ trong bóng tối, tựa như vẫn luôn đứng ở đó. Giọng nói của người này vang lên, không mang theo sự vui mừng của việc gặp lại đồng môn, mà chỉ có sự dò xét và gấp gáp:

​- Ngươi. .. đạt được thứ đó rồi phải không?

​Minh Long giật mình, vội quay về phía âm thanh phát ra. Người trước mắt hắn, thân hình cao gầy, khí tức sắc bén, chính là Lãnh. Niềm vui bất ngờ hiện lên trên mặt hắn:

- Lãnh! Không ngờ đồng môn đầu tiên ta gặp lại là ngươi…

​- Mau trả lời ta. - Lãnh ngắt lời, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn:

- Ngươi đã đoạt được nó rồi, đúng không?

​Minh Long khựng lại trước thái độ của Lãnh, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Hắn nhíu mày:

- Ngươi nói gì ta không hiểu?

​Lãnh hừ lạnh một tiếng, rồi chậm rãi nói ra ba chữ, như thể mỗi chữ đều nặng ngàn cân:

- Khởi… Linh… Phong…

​Ngay khi ba chữ này được thốt ra, toàn thân Minh Long căng lên, ánh mắt lập tức chuyển sang đề phòng. Khí tức của hắn trở nên sắc bén. Hắn thầm nghĩ trong đầu:

- Làm sao hắn nhận biết được Khởi Linh Phong?

​Thấy phản ứng của Minh Long, ánh mắt lạnh lùng đằng sau lớp khăn che mặt của Lãnh lóe lên một tia sáng. Hắn không cần Minh Long trả lời nữa. Hắn thở dài một hơi, một cái thở dài mang theo sự bất đắc dĩ và quyết đoán:

​- Vậy thì phải rồi. Ngươi thật sự đã đoạt được Khởi Linh Phong… vậy thì không còn cách nào khác.

​- Ngươi đang muốn nói cái gì vậy? - Minh Long gằn giọng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

​Phong Huyền Thương xuất hiện trên tay Lãnh, mũi thương sắc bén tỏa ra hàn khí, chỉ thẳng về phía Minh Long. Hắn lạnh lùng đáp:

​- Vậy thì ta đành phải giết ngươi rồi.

- Cái gì? - Minh Long giật nảy mình, hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe:

-"Giết mình? Lãnh muốn giết mình? Tại sao? "

​"Vút! "

​Hắn còn chưa kịp dứt lời, chưa kịp để cho lý trí phân tích câu nói đầy mâu thuẫn kia, thì Lãnh đã ra tay. Không một lời cảnh báo, không một giây do dự!

​Phong linh lực cuồng bạo dồn vào đôi chân của Lãnh. Phong Ảnh Thoái Bộ được triển khai đến mức cực hạn. Thân ảnh hắn không phải là lao tới, mà là tan biến ngay tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh mờ ảo còn vương lại trong không khí.

​Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở ngay phía trên đầu Minh Long, tựa như một con chim ưng đang vồ mồi. Ánh mặt trời bị thân ảnh hắn che khuất, chỉ còn lại một bóng đen tử thần ập xuống. Khí tức Kim Đan hậu kỳ triệt để bạo phát.

Phong Huyền Thương trong tay, được gia trì bởi toàn bộ linh lực, vẽ ra một đường thẳng chết chóc, không một chút hoa mỹ, đâm thẳng xuống đỉnh đầu Minh Long.

​Một chiêu duy nhất, mục tiêu duy nhất.

DIỆT SÁT!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC MỪNG QUỐC KHÁNH 2/9!

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận