Dòng Máu Của Rồng

Chương 68: NGON LÀNH CÀNH ĐÀO

#DMCR#VP:

​"KENG! "

​Một âm thanh chói tai vang lên, tóe ra một chùm tia lửa sáng rực. Trúc Diệp Đao đã nằm gọn trong tay Minh Long từ lúc nào, lưỡi đao mỏng manh lại chặn đứng được mũi thương đầy sát khí. Lực va chạm kinh hoàng khiến hắn bị đẩy lùi về sau cả chục mét, hai chân cày sâu xuống đất mới đứng vững lại được.

​Lãnh bật ngược trở lại, đáp nhẹ xuống một cành cây, ánh mắt sau lớp khăn che mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:

-"Hắn đỡ được? "- Lãnh cẩn thận cảm nhận khí tức đang tỏa ra từ người Minh Long, một luồng linh lực hùng hậu và tinh thuần hơn trước rất nhiều. Lãnh lẩm bẩm:

- Khí tức này… Kim Đan sơ kỳ. Quả nhiên ngươi đã đột phá rồi.

​Minh Long siết chặt Trúc Diệp Đao, ánh mắt trở nên gắt gao, lạnh lẽo. Sự vui mừng khi gặp lại đồng môn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự tức giận và khó hiểu:

- Ngươi bị điên à, Lãnh?

​- Thú thật thì ta cũng không hề muốn câu chuyện đi đến bước này. - Lãnh đáp, giọng nói có một tia bất đắc dĩ, nhưng quyết tâm thì không hề suy giảm:

- Nhưng ta cần Khởi Linh Phong. Rất cần nó. Và ngươi nên biết, một khi Dị thuộc tính đã nhận chủ, cách duy nhất để đoạt lấy nó… là giết chết chủ nhân.

​- Đó là chuyện của ngươi! - Minh Long lạnh lùng đáp:

- Đúng là ta đã trở thành chủ nhân của Khởi Linh Phong, nhưng việc đó thì có liên quan gì đến ngươi chứ? - Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc lại như dao:

- Hơn nữa… một Kim Đan như ngươi, làm thế nào biết được sự tồn tại của một Dị Phong trong truyền thuyết như Khởi Linh Phong?

​Câu hỏi này dường như đã đánh trúng vào điểm yếu của Lãnh. Hắn siết chặt cây thương trong tay, khí tức có chút rối loạn.

​- Việc đó thì ngươi không cần biết! - Lãnh gầm lên, dường như muốn dùng sự tức giận để che giấu điều gì đó:

- Giờ thì…

​Phong Huyền Thương trên tay hắn rực sáng lên. Phong linh lực từ bốn phương tám hướng ầm ầm hội tụ về mũi thương, tạo thành vô số luồng phong bạo sắc bén như dao găm, gào thét lao về phía Minh Long với một tốc độ chóng mặt.

​- CHẾT!

Đối mặt với cơn bão phong nhận đang gào thét lao tới, Minh Long hít một hơi thật sâu. Hắn cảm nhận rõ sát ý không chút che giấu trong từng đòn tấn công của Lãnh. Đây không còn là một cuộc thử chiêu, mà là một trận tử chiến.

​Không còn do dự, Song Trúc Diệp Đao hiện ra trong tay, lôi quang lách tách bao bọc lấy hai lưỡi đao mỏng manh. Khoảnh khắc cơn mưa phong thương ập đến, Lôi lực từ trong kim đan cuồn cuộn gia trì lên toàn thân. Minh Long không lùi bước, hai thanh đao trong tay múa lên, tạo thành một vũ điệu tử thần.

​"Keng! Keng! Keng! Keng! "

​Những âm thanh kim loại va vào nhau chói tai liên tục vang lên. Mỗi một nhát đao chém ra đều mang theo tiếng sấm rền, chính xác đến từng li, chặn đứng, gạt đi hoặc làm chệch hướng những mũi thương chết chóc. Phong linh lực sắc bén của Lãnh va chạm với Lôi lực bá đạo của Minh Long, tạo ra vô số tia linh lực và những luồng khí kình hỗn loạn, cày nát mặt đất xung quanh hai người.

​"KENG! "

​Một âm thanh vang dội hơn cả, mũi thương của Phong Huyền Thương vừa xuyên qua lớp phòng ngự đã bị hai lưỡi đao của Minh Long gọng kìm giữ chặt lại. Hai người giằng co, mặt đối mặt, khoảng cách chỉ còn chưa đến một gang tay. Minh Long có thể thấy rõ sự lạnh lùng và quyết tâm trong đôi mắt của Lãnh. Hắn gằn giọng, giọng nói xen lẫn sự tức giận và không thể tin nổi:

- Dừng lại đi!

​Lãnh lạnh lùng không đáp. Đối với hắn, lời nói lúc này đã là vô nghĩa. Hắn gầm lên một tiếng, trực tiếp vung ngọn thương lên, miệng niệm khẩu quyết:

- Phong Ảnh Vũ Thương!

​"ẦM! ẦM! ẦM! "

​Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Phong Huyền Thương trong tay hắn run lên bần bật rồi hóa thành một cơn mưa thương ảnh. Không phải mười, không phải một trăm, mà là hàng ngàn mũi thương ảo ảnh, tầng tầng lớp lớp, mỗi mũi thương đều được ngưng tụ từ phong linh chi lực sắc bén, bao vây lấy Minh Long từ mọi hướng, không một kẽ hở. Mỗi một lần đâm ra đều như muốn xé nát cả không gian.

​Nhưng Lãnh đã đánh giá thấp Minh Long sau khi đột phá.

​Đối mặt với đòn tấn công như trời giăng lưới bắt, Minh Long không hề hoảng loạn. Lôi lực trong đan điền bùng nổ. Lôi Lang Hành Ảnh được triển khai. Thân pháp này sau khi hắn đột phá đã lột xác hoàn toàn, tốc độ được nâng lên một tầm cao mới.

​Thân ảnh hắn không chỉ di chuyển, mà tựa như chớp giật giữa các điểm. Mỗi lần một mũi thương sắp chạm đến, thân ảnh hắn lại lóe lên rồi biến mất, xuất hiện ở một vị trí khác cách đó vài mét, để lại một tàn ảnh lôi quang mờ ảo bị thương ảnh đâm nát. Hắn dễ dàng né tránh từng đợt thương pháp ảo diệu của Lãnh, tựa như một bóng ma đang dạo chơi trong cơn bão tố.

Đất đá cát bụi bay lên mù mịt sau đòn tấn công của Lãnh, bao trùm lấy vị trí Minh Long vừa đứng. Lãnh nheo mắt, thần thức căng ra cố gắng dò xét tung tích của Minh Long trong màn khói bụi dày đặc.

​"Chợt! "

​Toàn bộ lông tơ sau gáy hắn dựng đứng, một cảm giác nguy hiểm chết người ập đến từ phía sau! Đó là linh giác của một chiến binh đã quen với sinh tử, một lời cảnh báo đến từ bản năng thuần túy.

​Không một chút do dự, Lãnh xoay người, Phong Huyền Thương trong tay vẽ thành một đường vòng cung quét ngang đầy uy lực.

"​Vút! "

​Nhưng hắn đã chậm một nhịp. Minh Long, người đáng lẽ phải ở trong đám bụi mù phía trước, đã di chuyển đến sau lưng Lãnh từ lúc nào. Hắn như một bóng ma, lách người qua mũi thương trong gang tấc, một nắm đấm bao bọc bởi kim quang lôi lực chói lòa, mang theo tiếng sấm rền, đã chờ sẵn ở đó.

"​UỲNH! "

​Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Toàn bộ lồng ngực của Lãnh lõm vào, cơ thể hắn bị đấm bay ngược về phía sau như một quả đạn pháo, đâm sầm vào mấy thân cây cổ thụ mới dừng lại được.

​- Khụ…! - Lãnh ho ra một ngụm máu tươi, cảm thấy lồng ngực đau rát, linh lực trong người hỗn loạn vì một luồng lôi lực bá đạo đang tàn phá bên trong. Hắn nhìn lấy Minh Long, nghiến răng thầm nghĩ:

-"Tên này… thật sự quá nhanh! "

​Lãnh đã từng kinh qua tốc độ của Minh Long trong các trận đấu của tông môn. Hắn biết Minh Long rất nhanh, nhanh đến một cách phi lý nhưng khi đó hắn mới là Trúc Cơ. Hiện tại Minh Long đã là Kim Đan, tốc độ này đã đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác:

-"Trong cùng một cấp. "- Lãnh cay đắng thừa nhận:

-"Căn bản khó có ai có thể so bì tốc độ với hắn! "

Minh Long đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh đang chật vật chống ngọn thương xuống đất, từ từ đứng dậy. Máu tươi vẫn còn rỉ ra từ khóe miệng, thấm vào lớp khăn che mặt nhưng ánh mắt thì không hề có chút ý định bỏ cuộc, ngược lại còn bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ và chiến ý điên cuồng hơn.

​Thấy vậy, Minh Long cất giọng trầm thấp, không phải là một lời cầu xin, mà là một lời cảnh cáo cuối cùng:

- Dừng lại được chưa?

​Kỳ thực, động tĩnh kinh thiên động địa mà hai người tạo ra từ nãy đến giờ đã sớm thu hút không ít sự chú ý. Trận chiến cấp bậc Kim Đan kỳ, hơn nữa còn là giữa hai thiên tài, không phải là thứ có thể thấy hàng ngày.

​Ở những khu vực xa xa, sau những gốc cây cổ thụ hay trên những mỏm đá cao, rất nhiều tu sĩ từ các tông phái nhỏ hơn đã tìm đến từ lâu. Bọn họ không dám lại gần, chỉ có thể nín thở, ẩn nấp và quan chiến từ xa, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cỗ kinh hãi.

​Một gã tu sĩ dáng vẻ nhút nhát nuốt nước bọt một cái ực, giọng nói run rẩy:

- Trời ạ… Đệ tử của Hằng Thiên Tông, tên nào cũng mạnh như quái vật thế này sao? Cả hai đều chỉ là Kim Đan kỳ thôi mà…

​- Hừ, việc đó còn cần ngươi bàn cãi sao? - Một người khác có vẻ hiểu biết hơn khinh khỉnh đáp:

- Hằng Thiên Tông là một trong những tông môn hàng đầu, đệ tử của họ đương nhiên không thể dùng lẽ thường để đánh giá.

​Lúc này, một tên đầu óc có vẻ không được nhanh nhạy cho lắm gãi gãi đầu, thắc mắc một câu ngô nghê:

- Nhưng mà… đã cùng là đồng môn của đại tông phái, vậy sao họ lại đánh nhau đến mức một mất một còn thế kia?

​Những người xung quanh nghe vậy đều đồng loạt quay sang, trợn mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngốc. Một người bực bội gắt lên:

​- Ngươi hỏi chúng ta, chúng ta biết đi hỏi ai?

. ..

Nhìn Lãnh vẫn còn đầy chiến ý dù đã bị thương, Minh Long thở dài một hơi. Hắn thực sự không muốn phải tử chiến với đồng môn, nhưng dường như đối phương không cho hắn lựa chọn nào khác.

​Minh Long cất Trúc Diệp Đao đi, nhưng toàn thân vẫn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Giọng nói của hắn vang lên, không lớn, mà là một giọng trầm thấp, đầy sức nặng, chỉ đủ để Lãnh ở phía đối diện nghe rõ từng chữ:

​- Ta không biết vì sao ngươi cần Khởi Linh Phong, cũng chẳng cần biết từ đâu ngươi lại biết đến nó. Nhưng để ta làm rõ lại với ngươi thế này.

​Minh Long chậm rãi giơ một ngón tay lên:

​- Thứ nhất, Khởi Linh Phong là do ta dựa vào bản lĩnh đoạt được, và nó đã tự nguyện nhận ta làm chủ nhân, cơ duyên ai có được thì người đó hưởng. Vậy nên, nó là của ta.

​Hắn giơ ngón tay thứ hai, giọng nói có phần lạnh đi:

​- Thứ hai, ngươi và ta không thù không oán, lại cùng là đệ tử Hằng Thiên Tông. Chúng ta tiến vào Nội Phong Bí Địa này là để tranh đoạt cơ duyên với người ngoài, không phải để tàn sát lẫn nhau. Ngươi không nói một lời lý lẽ, ra tay liền muốn lấy mạng ta. Hành động này, có còn xem ta là đồng môn hay không?

​Minh Long giơ ngón tay thứ ba lên, và lần này, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh như băng. Một luồng khí tức bá đạo, mang theo những tia lôi quang tí tách, không lan tỏa ra xung quanh mà tập trung lại, tạo thành một áp lực vô hình khóa chặt lấy Lãnh. Hắn gằn từng chữ, giọng nói như phát ra từ kẽ răng:

​- Và cuối cùng, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của ta. Dừng lại đi. Ngươi hiện tại, không đánh lại ta. Dù cho có là đồng môn, nhưng nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, muốn ép ta vào đường chết, vậy thì… ta sẽ không khách khí nữa đâu.

"Bộp. .. Bộp. .. Bộp. .. "

​Một tràng pháo tay chậm rãi, đầy vẻ giễu cợt, phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn giữa Minh Long và Lãnh. Kèm theo đó là một giọng nói cợt nhả, cố tình kéo dài ra:

​- Ái chà chààà, náo nhiệt quá ta.

​Minh Long và Lãnh ánh mắt đồng loạt sắc bén cùng hướng về phía vừa phát ra âm thanh.

​Từ sau một tảng đá lớn, Thái Đống thong thả bước ra, khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. Theo sau hắn là hai tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn, mặt mũi cũng vênh váo không kém, rõ ràng cũng là bị dị tượng kinh người do Minh Long gây ra hai ngày qua mà tìm đến.

​Thái Đống quét mắt nhìn Lãnh đang bị thương, rồi lại nhìn Minh Long đang đầy vẻ cảnh giác, nụ cười trên môi càng thêm mỉa mai.

​- Cái gì đây? Đệ tử Hằng Thiên Tông các ngươi cao quý quá nhỉ, không thèm đánh với người ngoài, chỉ thích chơi trò chó cắn chó thôi à?

​Minh Long nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:

-"Tên này phiền phức quá vậy. "- Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng nói không một chút cảm xúc:

- Không phải chuyện của các ngươi.

​- Ồ? - Thái Đống nhướng mày, rồi hắn chợt nhận ra Minh Long. Nụ cười giễu cợt trên mặt hắn cứng lại, rồi từ từ chuyển thành một vẻ căm tức. Hắn nhớ lại khoảnh khắc bị tên nhãi này đem ra làm trò cười trước mặt mọi người, ngọn lửa giận đã kìm nén từ lâu lập tức bùng lên.

​- Hừ! Đúng là thế giới này tròn thật. - Hắn nghiến răng:

- Cuối cùng cũng gặp lại ngươi rồi, tên nhãi ranh.

​- Vậy à? - Minh Long đáp lại, vẻ mặt hoàn toàn không để Thái Đống vào mắt: - Cần gặp ta có việc gì sao? Ta nợ tiền các ngươi à?

. ..

Nếu như trận chiến nội bộ của hai đệ tử Hằng Thiên Tông vừa rồi khiến những người quan sát từ xa cảm thấy khó hiểu và căng thẳng, thì sự xuất hiện của Thái Đống và người của Hàn Nguyệt Môn lại như một mồi lửa, lập tức đốt cháy bầu không khí.

​Đám đông tu sĩ đang ẩn nấp khắp nơi đồng loạt trở nên hào hứng. Những tiếng xì xào bàn tán, vốn bị đè nén vì sợ hãi, giờ đây vang lên đầy phấn khích.

​- Đây rồi! Đây rồi! - Một gã tu sĩ không nhịn được, thì thầm với người bên cạnh, giọng đầy mong chờ:

- Hằng Thiên Tông và Hàn Nguyệt Môn! Cuối cùng cũng được thấy cảnh này!

​- Phải đó! Vốn tưởng lần này vào bí địa chỉ có thể nhặt nhạnh chút cơ duyên cỏn con, không ngờ lại được xem kịch hay thế này!

​Một người khác thắc mắc:

- Chẳng phải trước giờ hai bên vẫn thường xuyên tổ chức tỷ thí sao, thấy nhiều rồi mà.

​Người bên cạnh nghe vậy liền cười khẩy, giải thích với vẻ bề trên:

- Ngươi thì biết cái gì! Việc đệ tử Hằng Thiên Tông và Hàn Nguyệt Môn giao đấu không phải là chưa từng xảy ra, thực tế là diễn ra như cơm bữa. Nhưng xét cho cùng, ở các đại hội tỷ thí có trưởng lão giám sát, tất cả vẫn chỉ dừng lại ở mức luận bàn cho có lệ, không thể hạ sát thủ.

​Gã dừng lại, ánh mắt rực lên vẻ tàn nhẫn.

- Còn ở đây thì khác! Đây là Nội Phong Bí Địa, là một chiến trường không có luật lệ! Mọi ân oán đều có thể giải quyết bằng máu tươi. Đây không phải là luận bàn, mà là sinh tử chiến!

​Lời giải thích này khiến tất cả những ai còn đang mơ hồ đều phải hít một ngụm khí lạnh, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của họ lại rực lên một ngọn lửa hưng phấn. Một trận sinh tử chiến giữa hai đại thiên tài của hai tông môn hàng đầu, một màn kịch mà dù có trả tiền cũng chưa chắc được xem. Thử hỏi, có ai mà không muốn xem trận này cơ chứ?

. ..

Thái Đống cười lạnh, tiếng cười chứa đầy sự thù hận và khoái trá khi thấy con mồi đã dâng lên đến tận miệng:

- Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng cũng giúp ta hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi, đó là được tự tay giết ngươi.

​Kể từ lần bị làm cho bẽ mặt trước đám đông, trong lòng Thái Đống đã ghim chặt một ý niệm rằng tên tiểu tử dám đem hắn ra làm trò cười, tuyệt nhiên phải chết!

​"Keng! "

​Một thanh đại đao lưỡi rộng, tỏa ra hàn khí, xuất hiện trong tay Thái Đống. Hắn chống mạnh mũi đao xuống đất, tạo ra một tiếng kim loại va chạm sắc lẹm, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Minh Long.

​Minh Long thở dài một hơi, liếc nhìn ba tên trước mắt với vẻ mặt có chút mệt mỏi. Hắn không cần nói cũng biết, với sự thù hận này, hôm nay không thể giải quyết trong hòa bình được rồi.

​Nhưng ngay lúc hắn đang tính toán xem nên đối phó thế nào, một âm thanh máy móc quen thuộc đột ngột vang lên trong đầu.

​[Đinh! Khai mở nhiệm vụ chính tuyến: Diệt Địch Nhân, Đoạt Công Pháp.

- Thành công: Ký Chủ nhận một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

- Thất bại: Ký Chủ tụt lùi tu vi một tiểu cảnh giới.

*Chú thích: Ký Chủ đang đứng trước địch nhân mang đầy sát khí đối với bản thân.

*Yêu cầu: thành công diệt sát toàn bộ, đoạt lấy công pháp của đối phương. ]

​Nhìn từng dòng thông báo vừa hiện lên trong tâm trí, sự phiền phức trong mắt Minh Long dần dần tan biến. Thay vào đó là một tia sáng kỳ lạ, một sự hứng thú pha lẫn với sát ý lạnh lẽo. Vốn hắn đang cảm thấy thật phí thời gian với mấy chuyện thế này thì nay nó lại biến thành một cơ duyên do Hệ Thống ban tặng.

​Minh Long ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn lấy Thái Đống, một nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến người khác phải lạnh gáy. Hắn chậm rãi nói:

​- Ngon lành cành đào.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận