Dòng Máu Của Rồng
Chương 14: CỐ GẮNG
Những ngày tiếp theo đó, Minh Long vẫn ở lại căn nhà của Hoàng lão tiền bối trên đỉnh núi hẻo lánh. Mỗi buổi sáng, hắn đều được cho uống một loại thảo dược đun từ những gốc linh thảo quý hiếm, có tác dụng bổ khí dưỡng kinh, rất phù hợp để điều dưỡng hậu thương. Dưới sự hướng dẫn của Ngọc Nhi, cộng thêm việc hắn chủ động ngồi xếp bằng vận chuyển linh lực điều tức, tốc độ hồi phục so với trước đây đã có tiến triển rõ rệt.
Các vết thương ngoài da gần như đã liền lại, còn nội thương tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã không còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc vận hành linh lực trong cơ thể. Chỉ cần thêm vài ngày tĩnh dưỡng nữa, Minh Long có thể khôi phục hoàn toàn.
Sáng hôm đó, ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua từng tán lá xanh biếc, rọi xuống mảnh sân lát đá phía sau căn nhà. Tiếng chim hót vang lên giữa không gian tĩnh mịch như một khúc nhạc thanh thoát.
Ngọc Mai, vẫn như mọi ngày, bận rộn dọn mâm cơm ra chiếc bàn đá cạnh ao nhỏ. Những chiếc bát sứ trắng bày biện tinh tươm, bốc hơi nghi ngút mùi hương thanh đạm mà thơm nức. Tiểu cô nương mặc bộ y phục gọn gàng, tay áo xắn lên, mái tóc được cột cao bằng một sợi vải màu lam nhạt.
Nàng đặt đũa xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà, miệng gọi to bằng giọng thánh thót quen thuộc:
- Minh Long ca ca! Ăn cơm thôi!
Ở phía hiên nhà, Minh Long đang cẩn thận sắp xếp lại mấy loại thảo dược đã được phơi khô trên tấm vải. Hắn nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh một tia ấm áp. Hắn lau nhẹ tay vào vạt áo, sau đó đứng dậy, cười nhẹ:
- Đến ngay!
Rồi nhanh chân chạy đến phía bàn đá.
Ngọc Mai thấy Minh Long chạy đến, gương mặt khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Mau ăn đi, còn nóng đó.
Nói rồi nàng đưa một chén cơm trắng dẻo thơm đến trước mặt hắn. Minh Long vội đón lấy, chắp tay nhẹ cúi đầu:
- Đa tạ.
Hắn vừa ngồi xuống vừa quay đầu về phía Hoàng lão tiền bối đang ngồi ghế tựa gần đó, tay cầm chén trà như đã quen với sự yên bình tĩnh lặng này:
- Tiền bối, mời người dùng cơm.
Ngọc Mai cũng nhanh chóng nói theo, giọng trong trẻo:
- Gia gia, người cũng ăn với tụi con đi!
Hoàng lão chỉ khẽ mở mắt, ánh nhìn ôn hòa lướt qua hai người, rồi gật đầu nói:
- Hai ngươi ăn đi. Tuổi trẻ phải ăn nhiều một chút, lấy lại sức còn tu luyện.
Ông lão nâng chén trà nhấp một ngụm, không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại tiếp tục nhắm hờ như chìm trong suy nghĩ riêng.
Minh Long nhìn theo ông lão, trong lòng bất giác thầm cảm thán. Hắn nhớ lại những lời Ngọc Nhi từng nói: tu sĩ đạt đến Trúc Cơ có thể hấp thụ linh khí để sinh tồn, cơ thể được linh lực tẩy tủy cải cốt, tự động đào thải tạp chất, không còn cần đến lương thực nữa.
Hắn vừa nhai cơm vừa gật gù nghĩ đến ngày nào đó bản thân cũng có thể đạt được cảnh giới ấy, sống cùng linh khí thiên địa, không vướng bụi trần. Trong đầu hắn bắt đầu vẽ ra viễn cảnh bản thân lơ lửng giữa trời, mây bay dưới chân, linh lực quanh người như suối chảy.
. ..
Minh Long ăn xong, đặt bát đũa xuống một cách cẩn trọng, rồi quay người hướng về phía Hoàng lão tiền bối, chắp tay cung kính:
- Tiền bối, vãn bối nghĩ… đã đến lúc nên rời đi.
Nghe vậy, Ngọc Mai khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi hơi lay động, giọng lo lắng vang lên:
- Ca ca… huynh đã thật sự ổn chưa? Nếu chưa thì có thể ở lại thêm, đừng ngại.
Minh Long khẽ mỉm cười, giọng điềm đạm:
- Ta đã ổn hơn nhiều rồi, cũng nhờ vào dược liệu và sự chăm sóc nơi này. Quả thực không biết nói gì ngoài hai chữ cảm tạ.
Đúng lúc đó, Hoàng lão tiền bối đang tựa lưng trên ghế, ánh mắt nhắm hờ, bỗng mở mắt chậm rãi nhìn về phía Minh Long. Ông không nói gì ngay, chỉ nhẹ nhàng phất tay, một luồng linh lực mỏng như sương đột ngột tản ra, nhanh như tia điện lướt khắp thân thể Minh Long.
Cảm giác như có một dòng nước âm ấm chảy qua từng kinh mạch khiến Minh Long hơi giật mình, nhưng vẫn giữ yên thân thể.
Hoàng lão thu tay lại, gật gù:
- Ừm… vết thương ngoài da đã lành, nội thương cũng khá hơn rất nhiều. Nhưng kinh mạch vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Nếu vội vàng rời đi, có thể sẽ để lại di chứng về sau.
Ông lão nâng chén trà, giọng trầm thấp như gió thoảng:
- Cứ ở lại thêm ba ngày nữa, phục dụng thêm vài đợt dược hoàn rồi hãy tính đến việc rời đi. Sau đó muốn đi hay ở lại, tùy ngươi.
Minh Long chắp tay:
- Vãn bối xin nghe.
. ..
Ngày hôm sau, sau khi phụ Ngọc Mai trải thảo dược phơi khô ra tấm lưới tre trước hiên nhà, Minh Long lau mồ hôi trán, khẽ gật đầu với nàng rồi xoay người đi về phía sau núi.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ rảo bước dọc theo con đường nhỏ dẫn vào rừng rậm sau nhà. Bầu trời cao xanh, những vạt nắng len qua kẽ lá rọi xuống mặt đất, chiếu sáng lấp lánh từng giọt sương còn sót lại. Chim hót râm ran, hương cỏ cây thoang thoảng dễ chịu, một khung cảnh yên bình trái.
Đi được một đoạn, hắn dừng lại ở một khoảng đất trống. Bốn bề là cây cối bao quanh, mặt đất khô ráo, bằng phẳng một nơi vô cùng lý tưởng để luyện tập.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tập trung tinh thần, rồi nhẹ giọng:
- Phù… được rồi!
Ngay khi dứt lời, trong lòng bàn tay phải hắn hiện lên một vòng phù văn hình xoáy lôi sắc, ánh sáng nhàn nhạt như lôi điện đang ngủ say, là Lôi Ấn Tàn Ảnh.
Hắn bước tới, ngồi xuống khắc lôi ấn xuống đất, một vệt sáng xanh nhạt lưu lại như được khắc vào không gian. Sau đó, Minh Long lùi lại chừng mười bước, đứng vững, hít sâu một hơi nữa rồi gầm khẽ trong cổ họng:
- Phi Lôi Thần Thuật… triển khai!
Lôi lực dâng lên. Từng luồng điện nhỏ lách tách chạy quanh tay chân, rồi trong chớp mắt, toàn thân Minh Long bỗng chớp sáng như một tia sét!
Vút!
Một tiếng xé gió vang lên. .. nhưng thay vì xuất hiện tại vị trí lôi ấn đã khắc, Minh Long lại:
"BỐP! "
Thẳng mặt đập vào thân cây cách đó năm bước, đầu va vào vỏ cây sần sùi đến đỏ rát. Hắn ngã vật xuống, ôm mũi, miệng rên rỉ:
- Ui da… mẹ nó…! - vẻ mặt đau đớn khó coi:
- Khó hơn nhiều so với ta tưởng.
Trong đầu lập tức vang lên tiếng cười khanh khách lanh lảnh như chuông bạc. Ngọc Nhi vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên là khó rồi. Đây đâu phải là thân pháp đi dạo chợ?
Minh Long cau mày, vừa xoa trán vừa nghiến răng:
- Nha đầu ngươi còn cười được à?
- Hứ, tại ngươi tưởng thần pháp là kẹo ngọt à? Cái này cần thời gian cảm ngộ, vận dụng ý niệm và lôi lực kết hợp chính xác. Không phải cứ điểm tay là nhảy tới được đâu.
Rồi nàng nghiêm túc hơn, giọng nhỏ lại:
- Cứ kiên trì tập luyện. Giục tốc bất đạt nha.
Minh Long đứng dậy, phủi quần áo, thở mạnh ra một hơi, tay vẫn còn tê dại. Hắn nhíu mày, liếc nhìn vết lôi ấn vẫn còn sáng nhạt trên nền đất, lòng không cam:
- Được… thử lại lần nữa nào.
. ..
Minh Long không bỏ cuộc.
Lần một. .. hụt.
Lần hai. .. lại đập vào thân cây.
Lần ba. .. ngã nhào vào bụi cỏ.
Lần tư. .. hắn chỉ dịch chuyển được một nửa khoảng cách đã định.
Cứ thế, từng lần một, hắn vẫn kiên trì. Mỗi lần thất bại, hắn lại tự nhủ trong lòng:"Chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công. "
Ngọc Nhi trong thức hải vẫn im lặng theo dõi, không còn buông lời trêu ghẹo. Nàng dường như cũng bị sự nghiêm túc và cố chấp trong ánh mắt hắn làm cho cảm động.
Thời gian dần trôi, mặt trời vốn còn cao vọi trên đỉnh đầu giờ đã bắt đầu ngả nghiêng về tây, những tia nắng vàng rọi xiên qua các kẽ lá chiếu xuống người hắn. Trời chiều, gió nhẹ mang theo hơi ẩm của núi rừng mơn man mái tóc và làn da đầy bụi bẩn.
Minh Long lúc này quần áo đã lấm lem đất cát, thân thể mỏi nhừ như vừa đánh một trận sống còn. Mồ hôi tuôn ra đầm đìa ướt cả lưng áo, từng hơi thở của hắn nặng nề và hổn hển. Linh lực trong đan điền dường như đã bị tiêu hao hơn một nửa, mỗi lần điều động lôi lực lại khiến các mạch máu nhức nhối.
Nhưng hắn vẫn không ngừng.
Từ khoảng cách năm bước chân. .. đến sáu bước chân. ..
Rồi bảy. .. rồi tám. ..
Đôi chân dường như không còn sức lực, nhưng đôi mắt hắn vẫn lóe lên ánh kiên định, như một thanh kiếm chưa từng bị mài mòn.
Đến lần thứ bao nhiêu, hắn cũng không nhớ nữa.
Chỉ biết, trong khoảnh khắc cuối cùng.
Khi hắn đặt Lôi Ấn Tàn Ảnh xuống đất một lần nữa và lùi ra đúng mười bước chân, đứng thẳng người, linh lực trong người như chỉ còn một tia cuối cùng đang run rẩy, hắn siết chặt tay, gằn từng chữ trong đầu:
"Phi Lôi Thần Thuật. .. .. triển! "
Vút!
Lần này, thân ảnh hắn vụt sáng, gió xé không khí tạo nên một tiếng vang sắc lạnh.
Một nhịp tim qua đi, Minh Long đã xuất hiện ngay tại điểm mười bước chân!
Không lệch nửa tấc!
Hắn đứng yên đó một khắc, rồi thở phào, đôi chân mềm nhũn. Hắn ngã vật ra mặt đất, lưng đập xuống thảm cỏ ẩm ướt. Mắt mở to nhìn trời chiều ráng đỏ, lồng ngực phập phồng dữ dội như vừa sống sót sau một cơn bão.
Nhưng trên môi hắn. .. lại nở một nụ cười mãn nguyện.
Không phải vì đã thi triển thành công.
Mà vì hắn biết, bản thân mình dù còn yếu, nhưng không hề vô dụng.
Trong thức hải, giọng Ngọc Nhi vang lên, có phần nhẹ nhàng hơn thường ngày, thậm chí mang theo chút tán thưởng thật lòng:
- Không tệ, Minh Long. Người khác có lẽ cần đến cả tuần để cảm được một phần da lông của Phi Lôi Thần Thuật. .. mà ngươi chỉ mất một ngày đã hoàn thành bước đầu tiên. Đúng là cứng đầu, nhưng đáng giá.
Minh Long thở dốc, cười hì hì, giọng khàn khàn:
- Đương nhiên rồi. .. Phi Lôi Thần Thuật không phải chỉ để nhìn cho oai.
. ..
Khi bóng đêm phủ xuống. Minh Long lê từng bước mệt mỏi quay trở về căn nhà nhỏ. Cửa nhà vừa mở, ánh sáng từ đèn dầu bên trong hắt ra ấm áp khiến thân thể lấm lem của hắn như được xoa dịu.
Ngọc Mai ngẩng đầu, thấy hắn bước vào thì tròn mắt ngạc nhiên, nhanh chóng chạy tới:
- Tiểu ca ca… người làm sao thế này? Sao lại bẩn như vậy? Cả người cũng ướt đẫm thế này?
Minh Long nở nụ cười mệt mỏi, giơ tay gãi đầu che giấu vẻ lúng túng:
- À… không sao, lâu rồi không vận động, nên ra sau núi tập luyện một chút cho dãn gân cốt.
- Nhưng người bị thương mà! - Ngọc Mai có vẻ không hài lòng, hai tay chống nạnh:
- Không nghe lời gì hết!
- Ừ ừ, ta sai rồi. Ta sẽ rửa mặt tay chân sạch sẽ rồi vào ngay, đừng lo.
Nói rồi Minh Long bước vào phòng tắm nhỏ, dội nước lên người rửa sạch bụi đất. Dưới làn nước lạnh buốt, những vết bầm tím và trầy xước hiện rõ.
Khi trở ra, mâm cơm đã bày sẵn trên bàn đá cạnh ao. Ngọc Mai rót chén nước đưa cho hắn, còn ông lão thì vẫn ngồi yên ở chiếc ghế quen thuộc, mắt hờ nhắm như đang trầm tư gì đó.
Sau khi dùng mấy miếng cơm, Minh Long quay sang chắp tay hướng Hoàng lão tiền bối, định mở lời cảm tạ thì ông lão đã mở mắt, ánh nhìn sâu xa:
- Tiểu tử, thương thế đã ổn rồi… Vậy có tính toán gì chưa? Rời khỏi đây rồi định đi đâu? Còn thân nhân? Phụ mẫu nhà ngươi thì sao?
Một câu nhẹ nhàng lại như sấm nổ bên tai.
Minh Long khựng lại, đôi đũa dừng giữa không trung.
Phụ mẫu ư?
Hắn chớp mắt vài lần, thần sắc thoáng trầm xuống. Dựa theo ký ức nguyên bản của thân xác này, hắn vốn là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong thôn nhỏ, không có ai thân thích ruột thịt. Còn bản thân hắn đến từ thế giới khác, được Hệ Thống đưa đến, thân thế hiện tại chính là tất cả những gì hắn có.
Có lẽ… sau này đường đi sẽ do Hệ Thống an bài?
Hay sẽ do chính hắn lựa chọn?
Hắn hít một hơi sâu, đặt đũa xuống chậm rãi nói:
- Bẩm tiền bối, vãn bối từ nhỏ đã mồ côi, sống lang bạt nơi thôn dã. Hiện tại… cũng chưa rõ sau này sẽ đi đâu. Chỉ biết… vạn sự tùy duyên.
Lời vừa dứt, không gian lặng đi một nhịp.
Ngọc Mai nhìn hắn, ánh mắt có phần bất ngờ, rồi lại cúi đầu không nói gì. Hoàng lão tiền bối khẽ vuốt râu, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cùng nàng nhẹ nhàng liếc nhau một cái rồi cả hai cùng trầm mặc.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!