Dòng Máu Của Rồng

Chương 16: KẺ BIẾN THÁI

Minh Long vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau, nơi cả một đàn Huyết Dực Biên như đám mây đen kéo dài đang ầm ầm truy đuổi. Số lượng nhiều đến mức không thể đếm xuể, tu vi từng con từ Nhất giai đến Nhị giai đều có. Trong lòng hắn không ngừng mắng chửi:

- Con bà nó, vừa ra khỏi núi đã gặp xui xẻo đến mức này!

Hắn lập tức vận chuyển Lôi lực gia trì lên đôi chân, tốc độ tăng vọt, lao đi như tên bắn. Nhưng dẫu vậy, tốc độ của đám Huyết Dực Biên cũng chẳng hề thua kém. Không ít con đã bắt đầu rút ngắn khoảng cách. Chợt một con trong đàn sà xuống trước tiên, miệng ngoác ra, hàm răng bén nhọn nhắm thẳng vào vai Minh Long mà cắn tới. Minh Long cảm nhận được nguy hiểm cận kề, không dám do dự. Hắn lập tức điều động Lôi lực dồn vào cánh tay phải, thân hình xoay nghiêng né tránh rồi tung ra một quyền trực diện, đánh trúng đầu con yêu thú.

“Bốp!”

Con Huyết Dực Biên rít lên thảm thiết, bị đánh bật trở lại giữa không trung. Nhưng chưa kịp thở ra một hơi, hàng chục con khác đã áp sát, từ trên cao đồng loạt sà xuống như mưa. Minh Long cắn răng, trong đầu lạnh lẽo.

Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển, Thấu Thị tức khắc triển khai, trong tầm nhìn của hắn, mọi chuyển động của bầy yêu thú trở nên chậm rãi, từng hướng tấn công rõ mồn một. Minh Long né trái, lách phải, thân hình linh hoạt đến cực điểm. Tay vung quyền, chân vung cước, từng đòn đều đánh lùi những con tiếp cận gần nhất. Hắn như một con sói bị vây giữa đàn dơi, liều mạng chống đỡ, hơi thở dồn dập.

- Con bà nó! Phiền phức như vậy!

Đúng lúc này, giữa tiếng gió rít gào và tiếng rít ghê rợn của bầy Huyết Dực Biên, một âm thanh máy móc quen thuộc chợt vang vọng trong đầu Minh Long:

[Đinh! Khai mở nhiệm vụ phụ: Thu Thập Yêu Đan.

- Yêu cầu: Thu thập đủ 10 viên yêu đan đẳng cấp Nhất phẩm, 5 viên yêu đan đẳng cấp Nhị phẩm.

- Phần thưởng: Một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

- Thất bại: Tu vi Ký Chủ lùi một tiểu cảnh giới. ]

Thanh âm vừa dứt, Minh Long suýt nữa thì vấp chân, nghiến răng mắng thầm trong đầu:

- Đùa lão tử à? Trong lúc thế này mà cũng giao nhiệm vụ?

Ngọc Nhi trong thức hải lập tức lên tiếng, giọng điềm tĩnh:

- Bình tĩnh! Nhiệm vụ từ Hệ Thống luôn có cân nhắc, nếu nó đã giao ra, tức là khả năng thành công vẫn có. Còn thành hay bại, tất nhiên dựa vào bản lĩnh của ngươi!

Minh Long siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

- Được! Vậy thì chiến!

Hắn không quay đầu, tiếp tục bỏ chạy, nhưng trong khi chạy không hề hoảng loạn, mà lại khéo léo dẫn dắt đàn yêu thú rải rác ra theo hướng khác nhau, tránh để bị bao vây cùng lúc bởi quá nhiều con. Đồng thời, mỗi bước di chuyển, hắn đều dùng ý niệm khắc xuống một Lôi Ấn Tàn Ảnh, dần dần tạo thành một vòng trận lôi điện tạm thời. Từng đợt yêu thú lao xuống, Minh Long nhanh nhẹn lách người, thỉnh thoảng bất ngờ dịch chuyển bằng Phi Lôi Thần Thuật đến một Lôi Ấn gần đó, thoắt ẩn thoắt hiện giữa rừng cây. Một con Huyết Dực Biên Nhị giai lao xuống từ phía bên trái, miệng há ra táp tới. Minh Long không tránh mà lại xoay người, tung ra một song cước như phá núi.

Cú đá mang theo Lôi lực rít lên, đập mạnh vào hông con yêu thú khiến nó bay văng ra, đập vào thân cây phát ra tiếng “rắc”nặng nề. Không dừng lại, hắn lập tức lao đến, tay rút ra con dao nhỏ từ bên hông, đâm mạnh vào yết hầu nó trước khi nó kịp vùng dậy. Một luồng sáng đỏ nhạt bốc lên từ miệng con yêu thú, Yêu đan Nhị phẩm.

- Một viên. - Hắn lẩm bẩm, nhanh tay thu lấy. Phía sau, tiếng rít gào lại càng lúc càng dữ dội hơn. Minh Long không dám chậm trễ, tiếp tục phi thân, dịch chuyển liên tục giữa các Lôi Ấn, vừa né tránh vừa đợi thời cơ phản kích đánh, chạy, thu yêu đan, rồi lại đánh.

. ..

Qua một khoảng thời gian giao tranh không ngừng nghỉ,

cơ thể Minh Long đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu xuống sức. Chuyển động của hắn rõ ràng chậm lại, hơi thở dốc, từng nhịp từng nhịp nặng nề, mồ hôi hòa lẫn máu từ những vết thương rỉ ra khắp người. Lũ Huyết Dực Biên vẫn bám sát như bóng với hình, rít lên từng đợt chói tai trong màn đêm. Minh Long nghiến răng chịu đựng, tay nắm chặt yêu đan vừa thu được, ánh mắt lướt nhanh qua đàn yêu thú vẫn đang ùn ùn kéo tới như thủy triều.

- Móa… toàn Nhất giai không thế này, muốn ép người điên mà! - Trong lòng hắn mắng thầm, vừa tránh né vừa đảo mắt tìm kiếm.

Và rồi ánh mắt hắn sáng lên. Một con Huyết Dực Biên lớn hơn hẳn, khí tức nồng đậm sát khí, chính là Nhị giai cuối cùng mà hắn còn thiếu.

- Đây rồi!

Hắn gầm nhẹ, cả người bộc phát Lôi lực, Phi Lôi Thần Thuật triển khai, thân ảnh nhoáng một cái đã áp sát mục tiêu. Không để cho con yêu thú kịp phản ứng, Minh Long tung ra liên tiếp ba quyền mang theo Lôi lực, từng cú đánh đều nhắm vào điểm yếu trên cổ và ngực của Huyết Dực Biên. Con yêu thú rú lên đau đớn, cánh giãy giụa không ngừng. Cuối cùng, một cú đấm dứt điểm giáng mạnh vào đỉnh đầu khiến nó ngừng giãy, thân thể run rẩy rồi bất động.

- Thành công rồi!

Minh Long mệt mỏi lẩm bẩm, tay run rẩy thu lại viên yêu đan cuối cùng. Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc. Đàn yêu thú vẫn tiếp tục ập đến như thủy triều, không có dấu hiệu dừng lại.

- Ngọc Nhi! Giờ sao đây? ! - Hắn quát lớn trong thức hải, giọng đầy khẩn trương.

Ngọc Nhi lập tức đáp:

- Bóp nát Thông Dịch Lệnh! Vật phẩm ngươi triệu hoán được trước đó! Mau lên!

Không chút chần chừ, Minh Long lập tức động niệm triệu hồi Thông Dịch Lệnh từ không gian Hệ Thống. Một tấm lệnh bài ngọc xanh biếc xuất hiện trong tay, mặt trước khắc hai chữ"Thông Dịch"cổ văn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng hắn chẳng thèm nhìn kỹ, lập tức siết chặt tay bóp nát.

[Kích hoạt: Thông Dịch Lệnh (Ngẫu Nhiên)""Khoảng cách dịch chuyển: 300 dặm - Đang dịch chuyển…]

Một dòng thông tin nhanh chóng chảy vào đầu hắn. Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa xong, cả thân thể Minh Long đã bị một luồng sáng bao phủ, vụt biến mất khỏi nơi đó. Trước khi tan biến hoàn toàn, hắn còn kịp buông một câu trong gió:

- Móa… lại là ngẫu nhiên?

Đám Huyết Dực Biên thấy con mồi đột nhiên biến mất, lập tức hỗn loạn. Từng con quét ánh mắt đỏ máu lên không trung rồi gầm rú, nhưng tất cả đều rơi vào trạng thái ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Xa xa trên tầng không, giữa màn sương mù mỏng phủ, một thân ảnh già nua đang lơ lửng trên không, ánh mắt sâu thẳm quan sát toàn bộ diễn biến phía dưới. Chính là Hoàng lão tiền bối. Ông vuốt nhẹ chòm râu bạc, ánh mắt đầy ý vị sâu xa:

- Tiểu tử này… cũng xem như một kẻ yêu nghiệt đó. - Dứt lời, thân ảnh ông khẽ lay động, liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía xa xa, tiêu thất giữa trời đêm tĩnh mịch.

. ..

Một khu hậu viên tĩnh lặng hiện ra trong màn đêm dịu nhẹ.

Ánh trăng như dệt lụa, rơi từng sợi ánh sáng mỏng manh lên mái ngói cong cong, nơi hàng trúc reo trong gió tựa bản tấu khúc thiên nhiên du dương. Quang cảnh nơi này được chăm chút vô cùng tỉ mỉ mỗi khóm hoa, mỗi phiến đá, mỗi làn nước nhỏ chảy róc rách trong tiểu đình đều toát lên vẻ tinh tế khó tả. Phía cuối con đường lát đá xanh uốn lượn là một toà tiểu viện, đèn lồng treo cao toả ánh sáng ấm áp, phản chiếu lên khung cửa sổ giấy mờ ảo, nơi hơi nước vẫn còn lượn lờ như mây vờn khói phủ.

Đó là một gian phòng tắm lớn được xây từ bạch ngọc, bốn góc treo rèm lụa mỏng như cánh chuồn chuồn, lay động theo từng làn gió nhẹ. Trong gian phòng ấy, một thân ảnh kiều diễm vừa bước ra khỏi bồn tắm ngọc. Làn da nàng trắng như tuyết đầu mùa, trong suốt như ngọc thạch chưa tì vết. Tựa như ánh trăng hội tụ lại, phủ lên làn da ấy một lớp hào quang mờ nhạt khiến người khác không dám nhìn thẳng, mà cũng chẳng thể nào rời mắt. Một tấm khăn tắm trắng tinh quấn hờ quanh thân thể nõn nà, che đi những đường cong huyền diệu nhưng lại càng khiến chúng trở nên quyến rũ lạ thường. Mái tóc đen dài vẫn còn ướt nước, chảy dọc theo bờ vai mảnh khảnh xuống tận thắt lưng. Nàng đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc ướt dính vào gò má, động tác thanh nhã như vẽ nên một bức tranh thủy mặc sống động.

Mùi hương dịu dàng thoảng qua trong không gian, không phải mùi phấn son tục khí, mà là một loại hương thơm thanh khiết, tựa như được chiết xuất từ hàng ngàn loại dược liệu quý hiếm chỉ có nơi linh sơn thánh địa. Hương thơm ấy không chỉ làm dịu tâm thần, mà còn mang theo một sự tinh khiết thần bí đến mức khiến người khác chỉ cần ngửi qua một lần cũng muốn đắm chìm mãi mãi. Đôi môi nàng hồng hào tự nhiên, không tô không điểm mà vẫn như cánh đào nở rộ, nơi khóe mắt khẽ cong lại một tia giảo hoạt lẫn u buồn, còn ánh nhìn thì trong veo như sao trời, như có thể soi thấu tâm can người đối diện. Ánh sáng từ chiếc đèn ngọc trên bàn phản chiếu lên gò má nàng, khiến từng nét ngọc từng phân dung nhan hiện ra hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Một tiếng “bụp”vang lên giữa đêm thanh tĩnh. Minh Long như một bao tải bị quẳng thẳng từ trên trời xuống, rơi phịch giữa nền đá láng bóng của một gian phòng lộng lẫy. Mũi hắn đập thẳng xuống đất, đau đến mức lệ muốn ứa ra, cả người nằm xoài ra như cá khô bị ném lên bàn thớt. Hắn vừa rên rỉ vừa rủa thầm:

- Hệ Thống chó má! Cái kiểu dịch chuyển gì như ném rác thế này hả?

Chưa kịp ngồi dậy, hắn chợt ngẩng đầu lên, và rồi. .. thời gian như ngừng lại. Hơi nước lượn lờ như khói sương trong gian phòng, ánh nến hắt lên tường khiến mọi thứ mờ mờ ảo ảo như cảnh trong mộng. Đứng trước mặt hắn là một nữ tử kiều diễm đến mức khiến người ta hoài nghi chính mình đã chết rồi bay lên tiên giới. Làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa, mịn màng tựa tơ lụa quý giá. Mái tóc dài còn đẫm nước buông xuống bờ vai nhỏ, những giọt nước li ti men theo sợi tóc chảy xuống, lăn nhẹ qua xương quai xanh. Nàng chỉ quấn một chiếc khăn mỏng ôm sát thân thể như ngọc được tạc từ thiên địa, đường cong mềm mại mê người, làn môi đỏ tự nhiên không cần son điểm, đôi mắt sáng như sao ẩn sau lớp hơi nước như muốn câu mất hồn người. Mùi hương dịu dàng thanh nhã tràn ngập trong không gian, mang theo dư vị của ngàn loài linh dược quý hiếm như thể mỗi sợi tóc nàng cũng được ủ bằng linh thảo mười năm tuổi. Chỉ cần hít nhẹ một hơi thôi cũng khiến đầu óc người ta choáng váng như bị chuốc tiên tửu.

Minh Long nhìn nàng đờ người, tim đập loạn nhịp, miệng lắp bắp không thành tiếng. Nàng thì sửng sốt mất nửa giây. .. sau đó mặt đỏ bừng lên như bị lửa đốt:

- Tên biến thái rình trộm tắm! !! Đồ súc sinh! !

Tiếng hét long trời lở đất như muốn phá tung mái nhà. Nàng lập tức kết ấn, linh lực bộc phát mãnh liệt, khí tức Trúc Cơ hậu kỳ ầm ầm tuôn ra, khiến toàn bộ gian phòng run lên như có động đất. Một chưởng tụ đầy Thủy linh lực như ngọn thủy triều dâng cao chuẩn bị trút xuống đầu tên “biến thái”đang mặt đần giữa phòng.

Minh Long trợn mắt há mồm, giật lùi như vừa bị sét đánh ngang đầu. Hắn gào lên trong thức hải:

- Ngọc Nhi! !! Ngươi nhìn xem chuyện quái gì vừa xảy ra đây? ! Ta bị dịch chuyển vào phòng tắm của mỹ nhân đang quấn khăn! !! Các ngươi Hệ Thống muốn ta chết sớm đầu thai à? !

Ngọc Nhi thản nhiên nhai hạt dưa trong thức hải, chân vắt chéo:

- Là ngẫu nhiên mà… ta đã nói rồi, "ngẫu nhiên"nghĩa là… không kiểm soát được.

- Không kiểm soát cái đầu ngươi! ! Đây là ngẫu nhiên hay sát nhân trá hình vậy hả? !

Bên ngoài, chưởng kình đang tụ lại, Minh Long cảm nhận được khí tức tử vong như lưỡi hái của Diêm Vương đã kề sát gáy mình. Hắn lách người qua một bên, né được cú đánh trong gang tấc rồi hai tay vội chắp lại, miệng nói liên hồi:

- Khoan đã! Nghe ta giải thích một câu! Một câu thôi!

Cùng lúc đó trong thức hải, Ngọc Nhi nói nhanh:

Mau triệu hoán vật phẩm! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi! Minh Long động ý niệm.

[Đinh! Hệ Thống xác nhận: Bắt đầu triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên. .. Đếm ngược: 200 giây. ]

- Hai trăm giây? ! - Hắn muốn phát khóc, hai trăm giây nữa là ta bị đánh thành thịt viên rồi còn gì!

- Vậy ngươi mau nghĩ cách kéo dài thời gian đi, ngốc tử! - Ngọc Nhi cười khúc khích, tay cầm quạt phe phẩy như đang xem kịch vui.

Minh Long nghiến răng, hít sâu một hơi, rồi chỉnh lại gương mặt mình về trạng thái nghiêm túc nhất có thể. Hắn ho nhẹ hai tiếng, rướn cằm ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn nữ tử đang nổi giận lôi đình phía trước.

- Ta… biết bây giờ nói gì ngươi cũng không tin… Nhưng… ta thật sự không phải là loại người đó!

- Vậy cho ngươi nói lời trăn trối cuối cùng! - nàng lạnh giọng, hai tay kết ấn nhanh hơn. Minh Long thầm rít:

- Chết chắc rồi.

Rồi đột nhiên, hắn rũ vai xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng nói lặng như gió thoảng:

- Thật ra… nhìn bề ngoài ta là một nam nhân… Nhưng… sâu trong tâm hồn… ta là một nữ tử dịu dàng mong manh… Ta đến đây không phải để rình trộm… mà là để tìm lại chính mình. ..

- …. .. .. .. .. .. .

Trong thức hải, Ngọc Nhi đang uống linh trà thì phụt một phát phun ra ngoài, ho sặc sụa:

- Khụ khụ khụ… ngươi… ngươi vừa nói cái gì cơ? !

Minh Long đứng đó với gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt không một tia dao động như thể chính hắn cũng tin vào lời mình vừa nói.

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận