Dòng Máu Của Rồng
Chương 74: HẮN LÀ MINH LONG New
#DMCR#VP:
Minh Long gật đầu, không hỏi thêm nữa. Hắn cẩn thận thu hạt giống Lạc Việt Thần Cốc vào trong không gian Hệ Thống, cất giữ ở một nơi an toàn nhất.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trí đang gợn sóng bởi những nguồn thông tin khổng lồ mà hắn vừa có được.
Khi tâm trí đã tĩnh lại, hắn ngồi xuống, hai chân xếp bằng, tiếp tục chìm vào tu luyện, cố gắng vận dụng và làm quen với bộ công pháp mới, Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết.
. ..
Phía bên trong hoàng cung Thủy Vân Quốc, tại Cần Chính Điện, không gian tĩnh lặng và uy nghiêm. Hoàng Luật đang ngồi trên ngai vàng, đôi mày khẽ nhíu lại. Ánh sáng lung linh từ chiếc linh đèn chiếu rọi lên gương mặt đầy vẻ đăm chiêu của ông khi lướt qua từng dòng chữ trên bản tấu chương, trong lòng đang tính toán những việc quốc gia đại sự.
Chợt!
Không gian rộng lớn phía trước ngai vàng đột ngột dao động như mặt hồ bị ném một viên sỏi.
"Vù! Vù! Vù! "
Một Truyền Tống Trận phức tạp, với những hoa văn cổ xưa đặc trưng của hoàng thất Thủy Vân Quốc, từ từ hiện lên trong một vầng sáng dịu nhẹ. Hoàng Luật thở ra một hơi, dường như đã quá quen với những lần xuất hiện đột ngột này. Ông gập bản tấu chương lại, đặt sang một bên rồi đưa mắt quan sát, chờ đợi.
"Bịch! "
- Á!
Một thân ảnh bị ném ra không chút thương tiếc từ bên trong Truyền Tống Trận, lăn vài vòng trên sàn điện lạnh lẽo rồi dừng lại ngay dưới chân ngai vàng. Ngọc Linh xoa xoa cái mông bị đập đau, nhăn nhó ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của phụ hoàng đang nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức chuyển sang vẻ mặt đáng thương, vội vàng đứng dậy, gãi gãi đầu, cười hì hì một cách đầy giả lả:
- Hì Hì. .. Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
Dứt lời, nàng liền lao đến ôm lấy chân Hoàng Luật, bắt đầu màn khóc lóc nũng nịu đã được luyện tập từ nhỏ:
- Oaaa. .. lâu ngày không gặp phụ hoàng, nhi thần nhớ người muốn chết đi được! Người xem, con ra ngoài vất vả lắm đó!
Hoàng Luật ánh mắt lạnh lùng liếc xuống đứa con gái đang diễn trò của mình, không một chút dao động:
- Ta sẽ xử lý nha đầu ngươi sau. Ngươi mau lui xuống cho ta.
Ngọc Linh nghe xong liền dạ vâng, ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
Nói rồi, ông nhẹ nhàng bước về phía trước. Ông không còn để ý đến Ngọc Linh nữa, vì vừa rồi cảm nhận của một Luyện Hư cường giả trỗi dậy, ông đã cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quen thuộc và hùng hậu đang từ từ tiến ra từ trong Truyền Tống Trận. Vẻ uy nghiêm của bậc đế vương trên người Hoàng Luật lập tức được thay thế bằng sự kính cẩn của một người con. Ông cúi thấp đầu, hai tay chắp lại phía trước một cách cung kính:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng. Phụ hoàng người đã trở về, sao không báo trước một tiếng để con nghênh đón người.
Người bước ra từ trong Truyền Tống Trận là một lão nhân gia diện mục hiền từ, râu tóc bạc phơ, phong thái thoát tục. Dù gương mặt hiền hậu, nhưng toàn thân ông lại tỏa ra một luồng khí chất đế vương đã gột rửa hết mọi bụi trần, sâu không lường được. Ông chính là Thái Thượng Hoàng của Thủy Vân Quốc - Hoàng Nam.
Theo sau ông là Thẩm Yên. Nàng đã hoàn toàn thay đổi diện mạo và y phục, không còn là Hồn Thiên Cung Chủ thần bí lạnh lùng, mà đã trở lại thành một hoàng hậu hiền thục, đoan trang, khí chất mẫu nghi thiên hạ. Nàng khẽ cúi người thi lễ với Hoàng Luật, giọng nói mềm mại:
- Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.
Hoàng Luật gật đầu với Thẩm Yên, rồi quay sang Hoàng Nam. Ông cung kính tiến đến, dìu Thái Thượng Hoàng ngồi lên ngai vàng vốn thuộc về mình, một hành động thể hiện sự hiếu thuận và tôn kính tuyệt đối. Sau đó, ông mới lùi lại, đứng chắp tay ở phía dưới. Thái độ của một bậc đế vương khi ở trước mặt phụ thân mình lại khiêm tốn đến lạ thường:
- Phụ hoàng, không biết người đã trở về từ lúc nào ạ? Sao không báo trước để nhi thần chuẩn bị nghênh đón.
Hoàng Nam khoan thai ngồi trên ngai vàng, một tay vuốt lấy bộ râu bạc trắng, ánh mắt hiền từ nhưng sâu thẳm, không ai có thể nhìn thấu:
- Trẫm đã về từ vài ngày trước. Lần này hồi cung sớm hơn dự tính, lý do chính là vì Khởi Linh Phong.
Nghe thấy ba chữ này, ánh mắt Hoàng Luật khẽ dao động. Một niềm vui sướng mãnh liệt mà ông đã không cảm nhận được từ rất lâu dâng lên trong lòng. Gánh nặng đè lên vai ông bao năm nay dường như sắp được cất đi:
- Khởi Linh Phong? Phụ hoàng đã có thông tin về nó rồi sao?
Hoàng Nam mỉm cười, gật đầu xác thực.
Niềm vui sướng hiện rõ trong mắt Hoàng Luật, giọng nói của ông cũng không giấu được sự xúc động và gấp gáp:
- Tốt quá rồi! Vậy nó đang ở đâu, thưa phụ hoàng? Chúng ta có thể…
Nụ cười trên mặt Hoàng Nam tắt dần, ánh mắt trở nên đăm chiêu. Ông khẽ lắc đầu, ngắt lời con trai mình:
- Khởi Linh Phong… đã nhận chủ nhân rồi.
Lời nói nhẹ nhàng của phụ hoàng lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí ông. Niềm vui sướng ban nãy lập tức bị dập tắt, thay vào đó là sự sững sờ và hoài nghi:
- Cái… cái gì? - Hoàng Luật giật mình, gần như không tin vào tai mình:
- Phụ hoàng nói sao? Khởi Linh Phong đã nhận chủ nhân? Sao lại có chuyện như vậy được? - Trong đầu ông lập tức hiện lên vô số khả năng, là một lão quái vật ẩn thế nào đó? Hay là một tán tu lánh đời có được đại cơ duyên?
- Rốt cuộc là cao nhân phương nào mới có thể làm được điều mà hoàng tộc ta tìm kiếm bao năm không thành?
Nghe thấy sự suy đoán của Hoàng Luật, Thẩm Yên lúc này mới cất lời, giọng điệu bình thản đến lạ thường, phá vỡ dòng suy nghĩ của ông:
- Bệ hạ đoán sai rồi…
Nàng dừng lại một chút, để cho lời nói của mình có đủ sức nặng, rồi mới tung ra một tin còn chấn động hơn:
- Chủ nhân của Khởi Linh Phong chỉ là một đồ đệ Kim Đan sơ kỳ của Hằng Thiên Tông. Lần tham gia Nội Phong Bí Địa này, hắn đã may mắn được Khởi Linh Phong nhận chủ.
Vẻ mặt Hoàng Luật càng là trở nên chấn động, ông gần như không thể giữ được vẻ uy nghiêm của bậc đế vương. Tin tức này còn khó tin hơn cả việc tìm thấy Khởi Linh Phong:
- Nàng vừa nói cái gì? Khởi Linh Phong… nhận một tên Kim Đan sơ kỳ làm chủ nhân?
Ông phất mạnh tay áo, giọng nói không nén nổi sự hoài nghi và bất bình:
- HOANG ĐƯỜNG! Tuyệt đối hoang đường!
Hoàng Nam đảo mắt nhìn nhi tử đang có chút thất thố, giọng nói vẫn bình thản nhưng lại ẩn chứa một sức nặng không thể chối cãi:
- Đó là sự thật. Ngươi không muốn tin thì cũng phải tin.
Bị phụ hoàng trấn áp, Hoàng Luật cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trong ánh mắt:
- Vậy… vậy thì phải tính sao đây thưa phụ hoàng? … Hay là… nhi thần trực tiếp triệu kiến Hằng Thiên Tông Chủ, ép bọn họ giao người?
Hoàng Nam lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm:
- Không cần. Trẫm đã tự có dự tính. Các ngươi không cần phải lo lắng. - Ông ra lệnh, giọng nói không cho phép kháng cự:
- Chuyện này cứ để trẫm toàn quyền giải quyết, các ngươi đừng xen vào.
Cả Hoàng Luật và Thẩm Yên không dám có ý kiến khác, đồng loạt chắp tay:
- Nhi thần đã hiểu.
Hoàng Luật vẫn không khỏi tò mò, hỏi thêm:
- Phụ hoàng có biết danh tính của người đó không?
Lần này, Thẩm Yên liền đáp thay, giọng nói mang theo một tia phức tạp:
- Đó là một đệ tử mặc bạch y đến từ Hằng Thiên Tông. Hơn nữa… người này đã từng cứu Ngọc Linh một mạng bên trong Nội Phong Bí Địa.
Thông tin này lại như một quả tạ nữa giáng vào đầu Hoàng Luật. Vẻ mặt ông hoàn toàn mộng bức:
- Cứu Ngọc Linh?
Thẩm Yên lúc này mới nhíu mày, trong mắt cũng hiện lên sự khó hiểu:
- Mà cũng thật kỳ quái. Khi thời điểm cứu Ngọc Linh thì hắn mới chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng lần gần nhất thần thiếp thấy hắn, thì hắn đã là Kim Đan sơ kỳ rồi.
Hoàng Luật nhíu mày, theo phản xạ phân tích:
- Việc đó thì có gì lạ? Hấp thụ được đại cơ duyên như Khởi Linh Phong, chẳng phải sẽ tăng tu vi hay sao?
- Thì bởi vậy thần thiếp mới nói là lạ. - Thẩm Yên đáp, ánh mắt đầy suy tư.
Thẩm Yên nói tiếp:
- Một Dị Phong cường đại như Khởi Linh Phong, một bảo vật trong truyền thuyết có thể thay đổi vận mệnh, mới chỉ khiến một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đột phá lên Kim Đan sơ kỳ. Theo lý mà nói, mức tăng tu vi này… là quá ít, hoàn toàn không tương xứng với đẳng cấp của nó.
Nàng dừng lại, ánh mắt nhìn Hoàng Luật, dường như đang nói đến một điều còn khó tin hơn:
- Hơn nữa…
Thấy nàng ngập ngừng, Hoàng Luật trở nên nóng vội:
- Hơn nữa làm sao?
Thẩm Yên hít một hơi thật sâu rồi nói ra một sự thật kinh hoàng:
- Hơn nữa, theo quan sát của thần thiếp, người này đột phá Kim Đan… nhưng không hề có thiên kiếp hàng lâm.
"OÀNH! "
Lời nói của Thẩm Yên như một tia sét đánh thẳng vào đại não Hoàng Luật, khiến ông không còn tin vào những thông tin mình vừa nghe. Phá vỡ quy tắc tu luyện, đột phá đại cảnh giới mà không cần vượt qua thiên kiếp? Chuyện này đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của một cường giả Luyện Hư kỳ như ông.
- Không thể nào! - Hoàng Luật thất thanh, sự uy nghiêm của bậc đế vương hoàn toàn biến mất:
- Rốt cuộc người này là ai?
Ngay lúc này, Hoàng Nam, người vẫn đang im lặng ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt hiền từ, khẽ nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười đầy ẩn ý:
- Người này… trẫm cũng có một chút gọi là quen biết.
Hoàng Luật và Thẩm Yên đồng loạt quay lại, kinh ngạc đến tột độ. Cả hai gần như cùng lúc hỏi:
- Phụ hoàng biết sao?
- Người này rốt cuộc là ai?
Hoàng Nam chậm rãi vuốt râu, ánh mắt nhìn ra xa xăm, như đang hồi tưởng lại điều gì đó, rồi từ tốn trả lời, từng chữ một:
- Tiểu tử này là… Minh Long.
. ..
"Vèo! Vèo! Vèo! "
Giữa một khu rừng rậm rạp, ba thanh Dương Kiếm hóa thành ba vệt sáng vàng kim, bay lượn trên không trung. Chúng liên tục tấn công, xoay tròn xung quanh một con Yêu Hùng khổng lồ có tu vi Tam giai viên mãn. Lớp da dày và Thổ linh lực phòng thân của con gấu khiến những nhát chém chỉ tóe lửa chứ chưa thể gây ra vết thương nghiêm trọng, nhưng sự quấy nhiễu liên tục của chúng khiến nó vô cùng tức giận.
Đứng trên một cành cây cách đó không xa, Minh Long đưa hai tay lên kết ấn:
- Kim Ô Tuần Nhật!
"KHIẾU! "
Một con Kim Ô rực lửa, toát ra Dương khí thuần túy, xuất thế từ sau lưng hắn. Nó vỗ cánh, bay lượn trên không trung rồi kết hợp với ba thanh Dương Kiếm, tạo thành một thế công bốn mặt, đồng loạt tấn công Yêu Hùng theo chỉ thị của hắn.
- GÀOOOOO!
Yêu Hùng nộ hống một tiếng long trời lở đất. Nó không còn chịu đựng được nữa. Thổ linh lực trên người nó cuồng bạo tỏa ra, mặt đất rung chuyển. Linh lực hội tụ vào cánh tay phải của nó, hóa thành một chiếc vuốt gấu khổng lồ bằng đất đá, to lớn và sắc bén, chộp thẳng về phía con Kim Ô đang gào thét lao tới, muốn một trảo bóp nát nó.
Thấy vậy, thân ảnh Minh Long lóe lên, biến mất khỏi cành cây. Hắn xuất hiện ở bên sườn con Yêu Hùng, hai tay lại đưa lên kết ấn, nhưng lần này, khí tức tỏa ra không còn là Dương lực nóng rực, mà là Âm lực lạnh lẽo đến tận xương tủy:
- Trọng Thiên thứ năm - Âm Sát Độc Chưởng!
"Oành! Oành! Oành! "
Từ hai bàn tay của Minh Long, Âm lực liên kết lại thành những chưởng ấn màu xám đen, liên tục đánh vào thân thể đồ sộ của con Yêu Hùng. Lớp phòng ngự bằng đất đá bên ngoài của nó có thể chặn được kiếm chém, nhưng không thể ngăn được luồng Âm độc xảo quyệt này. Từng luồng hàn khí mang theo độc tính, thẩm thấu qua lớp da dày, xâm nhập vào cơ thể nó, điên cuồng tàn phá nội tạng.
Con Yêu Hùng đang tập trung đối phó với Kim Ô, đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói từ bên trong cơ thể. Nó gầm lên một tiếng đau đớn thê lương, động tác cũng trở nên chậm chạp. Nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Minh Long, lộ rõ vẻ căm hận và đau đớn tột cùng.
Nó bỏ qua Kim Ô và ba thanh Dương Kiếm, điên cuồng lao về phía Minh Long, hai cánh tay khổng lồ vung lên, muốn đập nát kẻ đã làm nó bị thương. Nhưng đó chính là sơ hở mà Minh Long đang chờ đợi.
Sự đau đớn đã làm con Yêu Hùng mất đi lý trí, những đòn tấn công trở nên mạnh mẽ nhưng đầy sơ hở. Lợi dụng lúc nó vung một trảo đầy kẽ hở, Minh Long không lùi mà tiến, thân hình như một tia chớp lách qua cánh tay của con gấu, áp sát vào lồng ngực của nó. Năm ngón tay của hắn trở nên trắng bệch, sắc lẻm như dao găm, bao bọc bởi một luồng hắc khí tử vong:
- Trọng Thiên thứ sáu - Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
"Phập! "
Năm ngón tay của Minh Long dễ dàng cắm sâu vào lồng ngực con Yêu Hùng. Một luồng sinh khí dồi dào từ cơ thể con gấu bị hút ra một cách điên cuồng, truyền vào cơ thể Minh Long. Tiếng gầm thét vì đau đớn của con Yêu Hùng yếu dần, thay vào đó là tiếng rên rỉ vì sinh mệnh đang trôi đi. Thân thể khổng lồ của nó bắt đầu khô quắt lại, rồi đổ ầm xuống đất, tắt thở.
Một viên yêu đan lấp lánh, to bằng nắm tay trẻ con, từ trong xác con Yêu Hùng đã khô quắt bay ra. Minh Long vung tay, vội thu lấy nó rồi ném vào nhẫn trữ vật.
Hắn thở ra một hơi, nhìn quanh khu rừng đã trở nên tan hoang sau trận chiến. Đã hai tuần trôi qua kể từ lúc giao đấu với Thái Đống. Hắn vẫn tiếp tục đi thăm thú khắp nơi trong Nội Phong Bí Địa, với ý niệm đơn giản là biết đâu sẽ may mắn tìm được thêm cơ duyên nào đó.
Nhưng suốt thời gian qua, thứ Minh Long thật sự gặp chỉ toàn là yêu thú và yêu thú. Hắn đang đi yên đang lành thì lại có một con yêu thú nhảy ra chặn đường, cứ như thể hắn là một thỏi nam châm thu hút yêu thú vậy, thật không hiểu nổi.
Minh Long dùng thần thức quan sát bên trong nhẫn trữ vật của mình. Hàng tá viên yêu đan lấp lánh, đủ mọi kích cỡ, đẳng cấp từ thấp đến cao đang xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Hắn không khỏi chép miệng một cái:
- Chẳng lẽ cái gọi là cơ duyên mà người ta hay nhắc đến ở trong này… là mấy viên yêu đan này à?
- Gớm, thôi đi! - Ngọc Nhi bĩu môi, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ:
- Cơ duyên quý giá nhất, hiếm có nhất ở trong cái bí địa này chẳng phải đã bị ngươi đoạt mất rồi sao? Còn ở đó mà than thở.
Minh Long nghe vậy thì vuốt mũi cười cười, không hề phản bác lại lời nói của nàng.
Ong!
Ngay lúc Minh Long còn đang tự mãn, chiếc nhẫn bạc trên tay hắn đột nhiên rung lên một cách nhè nhẹ.
Hắn ngẩng đầu, sự vui vẻ trên mặt lập tức được thay thế bằng vẻ ngạc nhiên:
- Có phản ứng rồi. Đồng môn đang ở gần.
Không chút do dự, hắn lập tức dựa theo cảm ứng ngày một rõ rệt của chiếc nhẫn mà di chuyển về phía trước. Vừa đi, hắn vừa thầm nghĩ trong đầu:
- Không biết lần này là ai đây. Hy vọng không phải lại là tên Lãnh khùng điên kia.
. ..
Đâu đó bên trong một khu rừng rậm của Nội Phong Bí Địa, nơi ánh mặt trời bị những tán lá dày đặc che khuất, tạo nên một không gian âm u, ẩm ướt…
"Hộc! Hộc! Hộc! "
Thân ảnh một nữ tử đang chạy thục mạng, hơi thở nặng nề và gấp gáp. Nàng liên tục xuyên qua từng tán cây rậm rạp, những cành gai sắc nhọn quẹt vào người, để lại thêm những vết xước mới trên bộ y phục đã có đôi phần rách rưới. Chính là Tào Tử Anh. Gương mặt thanh tú của nàng lúc này đã lấm tấm mồ hôi, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và kiệt sức, nhưng vẫn không dám dừng lại. Những vết thương rỉ máu trên cánh tay và bả vai cho thấy nàng vừa trải qua một trận chiến ác liệt và đang phải bỏ chạy để bảo toàn tính mạng.
Phía sau lưng Tử Anh, bốn chiếc bóng người mặc y phục của Hàn Nguyệt Môn đang điên cuồng truy đuổi, tiếng cười cợt nhả của chúng không ngừng vang lên, như mèo đang vờn chuột. Tên cầm đầu, một kẻ có khí tức Kim Đan trung kỳ tỏa ra đầy áp bức, cười gằn một cách man rợ:
- Tào tiểu thư, đừng chạy nữa! Có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu!
Hắn vung một tay lên, một sợi xích sắt đen ngòm, mang theo Âm khí lạnh lẽo, từ trong tay áo phóng ra như một con rắn độc, rít gào trong không khí, quất về phía Tử Anh. Nàng cắn răng, cảm nhận được kình phong chết chóc sau lưng, vội vàng xoay người né tránh. Nhưng nàng đã quá kiệt sức, tốc độ không còn như trước, một đòn vụt trượt qua bả vai, lực đạo kinh hoàng vẫn quật ngã nàng xuống đất một cách đau đớn.
Chớp lấy thời cơ, đồng loạt bốn tên lao đến như những con sói đói, muốn khống chế nàng.
Trong cơn tuyệt vọng, Tào Tử Anh không chần chừ. Dù đang bị thương, nàng vẫn cố gắng đưa hai tay lên kết ấn:
- Hằng Thiên Ngự Khí Điển, Trọng Thiên thứ nhất - Dương Khí Ngự Binh!
"Keng! Keng! Keng! "
Một quyển trục cổ xưa xuất hiện trên tay nàng. Từ trong quyển trục, vô số các loại binh khí khác nhau như kiếm, đao, rìu… được ngưng tụ từ Dương lực thuần túy, đồng loạt phóng ra, tạo thành một lớp phòng ngự dày đặc, rực sáng phía trước nàng.
- Ha ha ha! Lại là chiêu vặt vãnh này! - Tên cầm đầu cười lớn đầy khinh bỉ. Hắn gầm lên, vung sợi xích sắt trong tay quét một vòng như một cơn lốc đen:
- Vô ích thôi!
"Keng! Keng! Keng! "
Sợi xích sắt va chạm với lớp binh khí bằng Dương lực, tạo ra những tiếng nổ chói tai. Toàn bộ số binh khí của Tào Tử Anh bị đánh bay, mất đi sự khống chế của nàng và tan thành những đốm sáng rồi biến mất.
Bốn tên cười đểu giả, từ từ tiến đến, bao vây lấy nàng. Tào Tử Anh cố gắng lùi lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ:
- Các ngươi rốt cuộc muốn gì?
- Không có gì. - Một tên trong đó nở nụ cười đê tiện, ánh mắt dâm tà lướt qua thân thể nàng:
- Chỉ là thấy Tào tiểu thư của Hằng Thiên Tông xinh đẹp quá, muốn"chơi đùa"với nàng một chút thôi… khặc… khặc… khặc…
- Súc vật! - Tử Anh phỉ nhổ, gương mặt tái đi vì giận dữ và sợ hãi.
- Ngoan ngoãn đi, chống cự cũng vô ích thôi. - Một tên khác nói, rồi tất cả cùng tiến đến, bàn tay bẩn thỉu sắp chạm vào người nàng.
Ngay lúc này, chiếc nhẫn bạc trên tay Tào Tử Anh đột nhiên rung lên một cách mạnh mẽ.
"ONG! "
"VÚT! "
Ngay trước khi bọn chúng kịp chạm vào người nàng, một thanh Dương kiếm như một vệt sao băng từ trong rừng rậm bay ra với tốc độ kinh hoàng. Nó quét một vòng, mang theo khí tức Dương khí bá đạo, muốn chém đầu cả bốn tên.
Tên cầm đầu có phản xạ cực nhanh, khí tức Kim Đan trung kỳ bùng nổ. Hắn kinh hãi, vội vàng quăng xích sắt lên đón đỡ.
"KENG! "
Một tiếng va chạm kinh thiên vang lên. Cả bốn tên bị một lực đạo kinh người đẩy lùi lại mấy bước, kinh ngạc đảo mắt nhìn về phía kẻ vừa xen vào.
Tào Tử Anh cũng sững sờ quay đầu về phía sau. Một bóng người đã đứng đó từ lúc nào, dáng vẻ hiên ngang. Một giọng nói trầm ấm có phần quen thuộc vang lên bên cạnh nàng:
- Không sao chứ?
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!