Dòng Máu Của Rồng
Chương 69: KINH DỊ New
#DMCR#VP:
Thái Đống nhìn nụ cười quái dị của Minh Long mà nhíu mày:
-"Tên này bị điên rồi sao? Chết đến nơi còn cười khùng điên được? "- Hắn hừ lạnh một tiếng, sự khinh miệt trong mắt càng thêm rõ rệt:
- Hừ, tên nhãi con, chết đến nơi còn cười được.
"Keng! "
Thái Đống nhấc bổng thanh đại đao lên, mũi đao nặng trịch chĩa thẳng về phía Minh Long, giọng điệu ban phát ân huệ: - Khai tên đi, ta sẽ làm một cái bia mộ cho ngươi.
Minh Long nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy trêu chọc. Hắn thong thả giơ một ngón tay cái lên, chỉ vào chính mình, rồi nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu cà chớn không thể tả:
- Giới thiệu với các ngươi, ta… HỌ… PHỤ… TÊN… THÂN.
Không khí xung quanh như ngưng đọng lại trong giây lát. Sự ngạo mạn của Minh Long cuối cùng đã chọc điên Thái Đống. Nụ cười lạnh trên mặt hắn tắt ngấm, thay vào đó là một vẻ mặt vặn vẹo vì giận dữ:
- Được… Ha ha… ĐƯỢC LẮM!
"OÀNH! "
Ngay lập tức, tu vi Kim Đan viên mãn trên người hắn hoàn toàn bạo phát, tạo thành một luồng khí kình mạnh mẽ quét ra bốn phía. Hai tên đồng môn đằng sau cũng không chút do dự, đồng loạt bạo phát tu vi, một tên Kim Đan hậu kỳ, một tên còn lại là Kim Đan trung kỳ. Ba luồng áp lực kinh người hợp lại, khiến mặt đất xung quanh rung lên, cây cỏ rạp xuống.
Những người đang núp từ xa quan chiến cảm nhận được luồng áp lực kinh hoàng này thì mặt mày ai nấy đều tái đi.
- Mạnh quá! Hàn Nguyệt Môn có một Kim Đan hậu kỳ, một Kim Đan trung kỳ và một Kim Đan viên mãn. Đội hình này, tên đệ tử Hằng Thiên Tông kia kèo này khó nuốt rồi! - Một người kinh hãi nói.
Một người khác nhanh chóng nhận ra:
- Khoan đã… người cầm đầu kia, đó chẳng phải là Thái Đống, đệ tử chân truyền của Hàn Nguyệt Môn sao?
- Đúng là hắn rồi! Nghe nói kẻ này tâm cơ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu. Tên đệ tử Hằng Thiên Tông này xem ra đã đắc tội với hắn từ trước. Kỳ này lành ít dữ nhiều rồi a.
Trong thức hải, Minh Long cất tiếng hỏi Ngọc Nhi:
- Nếu là ta tự vệ thì Khởi Linh Phong có chấp nhận không?
Ngọc Nhi trợn mắt lên:
- Ngươi đi mà hỏi nó, ta đâu có biết.
Vừa lúc đó, Khởi Linh Phong dường như nhận ra suy nghĩ của chủ nhân nên cũng liền tỏa ra một luồng linh lực dịu mát, như một cách để nói rằng nó đồng ý.
Minh Long hiểu rằng Khởi Linh Phong thực sự rất ôn hòa, không ưa giết chóc. Hắn thở dài, nói:
- Thôi được, lần này trước mắt ta cũng sẽ chưa dùng đến năng lực của ngươi, yên tâm đi.
Minh Long nhìn ba tên trước mắt, rồi liếc nhanh về phía Lãnh, người vẫn đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng. Hắn lặng lẽ truyền âm:
- Tính sao đây?
Lãnh chỉ lạnh lùng đứng đó, tay vẫn nắm chặt Phong Huyền Thương, tỏ rõ thái độ tọa sơn quan hổ đấu. Hắn truyền âm lại, giọng nói không một chút cảm xúc:
- Không phải việc của ta.
- Được thôi. - Minh Long nhún vai. Hắn cũng không trông mong gì vào một kẻ vừa muốn giết mình. Nghĩ vậy, hắn không còn giữ lại nữa, khí tức Kim Đan sơ kỳ từ trên người từ từ bạo phát ra.
Thái Đống cảm nhận được luồng khí tức này, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn khinh miệt:
- Kim Đan sơ kỳ thôi à?
Tên đệ tử tu vi Kim Đan trung kỳ đứng sau hắn thấy vậy liền bước lên một bước, nịnh nọt nói:
- Thái sư huynh thần uy, cần gì phải đích thân ra tay với một tên Kim Đan sơ kỳ vô danh tiểu tốt? Chuyện này cứ để sư đệ xử lý, tránh làm bẩn tay sư huynh.
Thái Đống nghe vậy thì vô cùng hài lòng, cười lớn:
- Ha ha, được, tốt lắm! Cho ngươi thể hiện. Nhưng nhớ là đừng đánh chết hắn vội nhé, ta còn muốn từ từ hành hạ hắn.
- Đệ hiểu rồi! - Tên kia nghe vậy thì vui mừng ra mặt. Hắn quay sang nhìn Minh Long, nụ cười trên mặt trở nên dữ tợn. Tay cầm một thanh trường kiếm, hắn từ từ tiến lại phía Minh Long:
- Tiểu tử, để đại gia đây chơi đùa với ngươi một lúc.
Lời vừa dứt, hai tay tên này đưa lên kết ấn, miệng niệm khẩu quyết:
- Trọng Thiên thứ hai - Âm Phong!
"Vù! Vù! Vù! "
Một luồng khí tức âm hàn, lạnh lẽo đến rợn người tỏa ra từ người hắn, không tấn công trực diện mà biến thành một màn sương màu xám đen, nhanh chóng tạo thành một kết giới nhỏ bao bọc lấy Minh Long. Ngay lập tức, hắn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh bản thân đang không ngừng giảm xuống, một cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy đang dần hiện hữu. Cỏ cây dưới chân Minh Long bắt đầu khô héo, úa tàn với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Minh Long nhíu mày, hắn không chỉ cảm thấy lạnh, mà dường như kết giới Âm lực này còn có khả năng ăn mòn, làn da hắn bắt đầu có cảm giác rát lên.
- Đúng như ngươi vừa cảm nhận. - Giọng Ngọc Nhi vang lên giải thích:
- Kết giới Âm lực này có khả năng ăn mòn linh lực hộ thể. Hơn nữa, người bị nhốt bên trong cũng sẽ bị giảm tốc độ và khả năng chiến đấu đi đáng kể đấy.
- Cũng lợi hại phết đấy chứ. - Minh Long chép miệng, thầm đánh giá.
Thấy Minh Long vẫn đứng đó, chỉ nhíu mày rồi lại chép miệng, tên kia cho rằng hắn đang bị khinh thường đến cực điểm. Sự tức giận bùng lên, hắn không nói thêm lời nào, lập tức vung trường kiếm chém thẳng về phía Minh Long. Thanh trường kiếm được bao bọc bởi một luồng hắc khí ăn mòn, mang theo tiếng gió rít gào:
- CHẾT!
Nhưng ngay khoảnh khắc mũi kiếm âm hàn, mang theo khí tức ăn mòn, sắp chạm đến người, Minh Long chỉ lạnh lùng nhếch mép, miệng niệm bốn chữ:
- Phần Thiên Luyện Ngục!
"ẦM! "
Một luồng Dương lực thuần túy và nóng rực như dung nham phun trào từ dưới chân hắn, không chỉ là một bức tường lửa, mà là một biển lửa gào thét.
"Keng! Xèooooo! "
Thanh trường kiếm va vào biển lửa, mũi kiếm lập tức bị nung đỏ. Màn kết giới Âm lực màu xám đen, vốn dĩ lạnh lẽo, gặp phải khắc tinh của mình liền tan rã trong tiếng gào thét thê lương, bốc hơi sạch sẽ không còn một dấu vết. Tên đệ tử kia bị Dương lực kinh hoàng hất văng ngược trở lại.
- Cái gì? - Hắn kinh hãi thốt lên, vội vàng ổn định lại thân hình. Hắn hoảng hốt nhìn quanh, nhưng Minh Long đã biến mất như một bóng ma trong màn hơi nước và khói bụi.
- Người đâu? !
Thái Đống, với phản xạ của Kim Đan viên mãn, dường như cảm nhận được điều gì, đồng tử co rút lại, gầm lên:
- CẨN THẬN!
Nhưng đã quá muộn.
Một âm thanh chói tai, rợn người, tựa như tiếng rít của ngàn vạn con chim điểu đang bị xé toạc, đột ngột vang lên ngay bên cạnh tai tên đệ tử.
"RÍTTTTT! !! !"
Hắn chỉ kịp cảm thấy một luồng sát khí tử vong bao trùm lấy mình. Theo phản xạ, hắn điên cuồng quay ngoắt người lại, vung kiếm lên muốn đón đỡ. Nhưng thứ hắn thấy cuối cùng trong cuộc đời chỉ là một bàn tay được bao bọc bởi lôi quang chói lòa, ấn thẳng vào thái dương mình.
"OÀNH! "
Không có cơ hội để hét lên. Cái đầu của tên đệ tử nổ tung như một quả dưa hấu bị búa tạ đập nát. Máu tươi, óc trắng và những mảnh xương sọ văng tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả một vùng đất. Thân thể không đầu của hắn lảo đảo vài bước, máu từ cổ phun ra như suối, rồi ngã vật xuống đất, co giật vài cái trước khi hoàn toàn bất động.
Một tia sáng từ Cửu Trùng Minh Nhãn của Minh Long lóe lên, lạnh lẽo hút lấy linh hồn đang gào thét vì kinh hoàng của tên đệ tử, không cho nó cơ hội siêu thoát.
Minh Long thở ra một hơi dài, một làn khói trắng mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thái Đống và tên đệ tử còn lại, kẻ lúc này mặt đã tái mét như xác chết.
Gương mặt Minh Long dính đầy máu tươi của kẻ vừa chết, có vài giọt còn đang từ từ chảy xuống cằm. Hắn nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta cảm thấy còn đáng sợ hơn cả ác quỷ:
- Từng người một. .. - Hắn cất giọng nhẹ tênh, nhưng lại khiến người nghe lạnh buốt sống lưng:
-. .. Hay cả hai cùng lên đây?”
Câu hỏi nhẹ tênh của Minh Long, cùng với nụ cười đáng sợ trên gương mặt đẫm máu của hắn, khiến Thái Đống và tên đệ tử còn lại chết lặng. Bầu không khí tại trung tâm trận chiến bỗng chốc rơi vào một sự im lặng đến rợn người, chỉ còn lại hình ảnh Minh Long đứng đó, lạnh lẽo và đáng sợ.
"HÍTTT! "
Ở phía rất xa, những tu sĩ đang quan chiến cũng không khá hơn là bao. Cảnh tượng một cường giả Kim Đan trung kỳ bị giết chết một cách tàn bạo và chớp nhoáng khiến bọn họ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Dù ở khoảng cách này, họ vẫn có thể thấy rõ vụ nổ kinh hoàng và cái xác không đầu ngã xuống.
- Cái. .. cái gì vừa diễn ra vậy? Ta. .. ta có nhìn lầm không? - Một người lắp bắp, giọng nói run rẩy, không tin vào những gì mắt mình vừa thấy.
- Nhìn lầm cái gì mà nhìn lầm! - Người bên cạnh gắt lên, nhưng trong giọng nói cũng không giấu được sự kinh hoàng.
- Ngươi có nhìn thấy gì không? Quá nhanh! Con mắt của ta hoàn toàn không theo kịp, chỉ thấy một vệt sét lóe lên rồi mọi chuyện kết thúc!
Một người khác thì thào với vẻ mặt không thể tin nổi:
- Kim Đan sơ kỳ… một đòn diệt sát Kim Đan trung kỳ! Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì vậy? Hơn nữa, loại vũ kỹ hắn vừa thi triển rốt cuộc là thứ gì? Nhìn từ xa mà còn cảm thấy uy lực khủng khiếp như vậy!
Trong khi đó, tại trung tâm trận chiến, ánh mắt Thái Đống căng hết cỡ, đồng tử co rút lại chỉ còn bằng một đầu kim. Hắn nhìn chằm chằm vào cái thi thể không đầu của sư đệ mình đang nằm co giật trong vũng máu, rồi lại ngẩng lên nhìn Minh Long, kẻ đang đứng đó với nụ cười của ác quỷ. Sự ngạo mạn và khinh thường trong lòng hắn đã bị một nỗi sợ hãi lạnh lẽo thay thế.
- Cái. .. cái gì thế này? - Hắn lẩm bẩm, giọng nói run rẩy:
- Không. .. Không thể nào…
Nhưng người chấn động nhất, chính là Lãnh.
Lãnh nhìn lấy Minh Long, ánh mắt vốn lạnh lùng như băng nay đã tan chảy, chỉ còn lại sự sợ hãi không thể che giấu. Hắn không chỉ thấy một đòn tấn công mạnh, hắn thấy một loại sức mạnh phi lý, một sự tàn bạo vượt xa khỏi quy tắc thông thường. Hắn chợt nghĩ:
- Vừa rồi… nếu hắn thật sự dùng toàn lực đánh với mình…
Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã khiến một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Lãnh:
-…kết cục của mình… có khác gì tên kia không?
Gân xanh nổi cộm trên trán Thái Đống, sự khinh thường trong mắt hắn giờ đây đã hoàn toàn bị thay thế bởi một sự phẫn nộ và sát ý điên cuồng. Hắn không thể chấp nhận được việc sư đệ của mình lại bị giết một cách tàn bạo như vậy ngay trước mắt:
- TA SẼ BĂM NGƯƠI RA LÀM TRĂM MẢNH!
Hắn gầm lên một tiếng như dã thú, nắm chặt thanh đại đao trên tay, toàn bộ tu vi Kim Đan viên mãn bạo phát không chút giữ lại. Hắn dồn sức vào đôi chân, lao thẳng về phía Minh Long, thanh đại đao giơ cao qua đầu, bổ xuống một nhát mang theo sức nặng ngàn cân, muốn chẻ Minh Long ra làm đôi. Tên đệ tử còn lại cũng không chậm trễ, hắn cắn răng, dồn toàn lực lao lên từ một hướng khác, trường kiếm trên tay vung thành những nhát chém chí mạng, mỗi nhát chém đều mang theo luồng Âm khí lạnh lẽo, xảo quyệt, mục tiêu là để quấy nhiễu và tạo sơ hở cho Thái Đống.
Đối mặt với đòn tấn công gọng kìm, vẻ mặt Minh Long vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.
Song Trúc Diệp Đao hiện ra trong tay, kim quang lôi lực lập tức gia trì lên toàn thân. Hắn không hề có ý định đối đầu trực diện với cú bổ trời giáng của Thái Đống. Thay vào đó, vào khoảnh khắc thanh đại đao sắp chạm đến đỉnh đầu, thân ảnh hắn lóe lên, Lôi Lang Hành Ảnh được triển khai, dễ dàng lách mình qua một bên.
"ẦM! "
Thanh đại đao bổ hụt, chém thẳng xuống mặt đất, tạo ra một cái rãnh sâu hoắm, đất đá văng tung tóe.
Cùng lúc đó, những nhát kiếm mang theo Âm khí của tên đệ tử kia cũng vừa ập tới. Minh Long xoay người, hai thanh Trúc Diệp Đao trong tay múa lên, tạo thành một màn đao quang màu hoàng kim dày đặc.
"Keng! Keng! Keng! "
Những tiếng kim loại va chạm chói tai liên tục vang lên. Từng nhát chém của tên đệ tử đều bị Minh Long đỡ được một cách chính xác. Lôi lực bá đạo trên đao của hắn tựa như khắc tinh của luồng Âm khí quỷ dị, mỗi lần va chạm đều khiến luồng khí đen kia bị đánh tan, làm cho tên đệ tử phải liên tục lùi lại vì lực phản chấn.
Thái Đống gầm lên, rút đao lên khỏi mặt đất rồi vung ngang một đường chém cực rộng. Minh Long buộc phải tạm thời bỏ qua tên sư đệ, dùng tốc độ lùi lại để né tránh. Hai kẻ địch một lần nữa hợp lại, một kẻ dùng sức mạnh áp đảo, một kẻ dùng chiêu thức quỷ dị, phối hợp tấn công Minh Long.
Cả ba lao vào nhau, tạo thành một vòng chiến hỗn loạn. Thanh đại đao của Thái Đống mỗi lần vung lên đều mang theo kình phong rít gào, uy lực vô song. Thanh trường kiếm của tên sư đệ thì như rắn độc, luôn tìm những góc hiểm hóc để tấn công. Nhưng Minh Long, với tốc độ kinh người và hai thanh đao trong tay, lại di chuyển vô cùng linh hoạt giữa hai người họ. Khi thì hắn né tránh đòn của Thái Đống để gạt đi nhát kiếm của tên sư đệ, khi thì hắn dùng đao chặn kiếm để mượn lực lùi lại khỏi phạm vi của đại đao.
Kình lực từ những cú va chạm của ba người tỏa ra tứ phía, khiến cây cối xung quanh bị chém gãy, mặt đất chi chít những vết đao, vết kiếm.
Tốc độ kinh người được gia trì bởi Thiểm Tật Kim Lang đã cho thấy sức mạnh của nó, cho phép Minh Long vượt xa khả năng chiến đấu của tu sĩ đồng cấp. Mặc dù phải đối đầu với hai người có tu vi cao hơn, Lôi Lang Hành Ảnh của hắn vẫn biến hắn thành một bóng ma lượn lờ, khi thì tấn công, khi thì phòng thủ, hoàn toàn nắm giữ thế chủ động. Cả Thái Đống và tên sư đệ nãy giờ vẫn chưa thể chiếm được thế thượng phong, ngược lại dường như còn đang từng bước bị đẩy lui, điều này khiến bọn hắn cảm thấy vô cùng khó chịu và không phục.
Tên sư đệ vẫn tiếp tục vung kiếm thành những đường ảo diệu để kìm chân Minh Long, tạo cơ hội cho Thái Đống lùi về sau. Hắn hét lên một tiếng, hai tay đưa lên kết những ấn quyết phức tạp, miệng niệm khẩu quyết. Hắn gầm lên:
- Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết, Trọng Thiên thứ nhất - Hóa Âm Nhập Cốt!
"Ong! Ong! Ong! "
Từng luồng Âm lực lạnh lẽo đến rợn người từ trong nội thể Thái Đống cuồn cuộn truyền đến thanh đại đao. Thanh đao vốn đã nặng nề, nay lại được bao bọc bởi một luồng hắc khí, trên lưỡi đao dường như còn ngưng tụ lại một lớp sương băng màu đen. Hắn lao đến, vung đao chém xuống một cách đầy uy lực.
Minh Long theo phản xạ vẫn đưa Song Trúc Diệp Đao lên đỡ. Nhưng lần này, tại điểm va chạm, một luồng âm khí xảo quyệt như một con rắn độc, men theo lưỡi đao rồi truyền thẳng sang cánh tay Minh Long, chui vào kinh mạch của hắn. Bàn tay hắn lập tức tê rần, một cảm giác lạnh buốt thấu xương nhanh chóng lan ra, như muốn đóng băng cả linh lực của hắn.
Minh Long cắn răng, mượn lực lùi lại:
- Cái gì thế này?
- Cẩn thận! - Ngọc Nhi nhanh chóng giải thích:
- Chiêu vừa rồi có thể truyền Âm lực của đối phương vào cơ thể ngươi, khiến tứ chi tê buốt, kinh mạch ngưng trệ, giảm mạnh khả năng chiến đấu!
- Phiền phức như vậy sao? - Minh Long nhíu mày. Hắn không chần chừ, nhanh chóng điều động Dương lực thuần túy từ nội thể, ép luồng âm khí lạnh lẽo kia ra khỏi cơ thể. Rồi hắn liền đưa tay lên kết ấn, quyết định phản công:
- Trọng Thiên thứ ba - Kim Ô Tuần Nhật!
"KHIẾU! "
Một tiếng chim hót vang dội, thánh thót và đầy uy nghiêm vang lên. Một con Kim Ô rực lửa, toàn thân như được đúc từ vàng ròng, sải cánh bay ra từ sau lưng Minh Long, mang theo sức nóng kinh hoàng tấn công hai tên trước mặt. Minh Long cũng không dừng lại, Dương Khí Hóa Hình được triển khai. Dương lực hùng hậu hội tụ thành ba thanh Dương kiếm sắc bén, theo chỉ thị của hắn cũng lao đến tấn công.
Hai tên kia thấy đòn tấn công rợp trời mang theo Dương lực lao đến mình thì mặt mày biến sắc, vội vàng đồng loạt kết ấn.
- Trọng thiên thứ ba - Luyện Khí Hóa Sương!
"Vù! Vù! Vù! "
Một màn sương mù màu xám bạc, mang theo hàn khí và sự ăn mòn chết chóc, nhanh chóng lan tỏa ra, che khuất lấy toàn bộ tầm nhìn. Minh Long lập tức bị nuốt chửng vào trong. Hắn đứng ở vị trí trung tâm, Dương lực nóng rực trên người tỏa ra một vầng hào quang màu vàng kim, như một mặt trời nhỏ, kiên cường chống lại màn sương âm hàn đang điên cuồng ăn mòn từ mọi phía.
Một màn giao đấu mãn nhãn của Nhật Nguyệt chính thức được thiết lập.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!