Dòng Máu Của Rồng

Chương 36: TAN BIẾN

Thời gian trôi chậm rãi như dòng nước uể oải xuôi qua khe đá. Mấy ngày đầu tiên, Minh Long vẫn giữ được sự tỉnh táo. Hắn biết rõ nơi này là ảo cảnh của Vấn Đạo Đài, là khảo nghiệm tâm cảnh mà thôi. Vì vậy, hắn không kháng cự, chỉ lặng lẽ tận hưởng những khoảnh khắc tưởng như đã vĩnh viễn rời xa: tiếng cười của A Hưng, dáng chạy lon ton của Tiểu Lộc Tử, căn nhà tranh đơn sơ sau hậu viện Mã gia, mùi cỏ cháy nhè nhẹ trong buổi chiều muộn.

Ban đầu, hắn còn tự nhủ:

-"Chỉ là tạm thời, để ta được sống lại những ngày ấy một lần, rồi sẽ rời đi. "

Nhưng rồi. .. một ngày trôi qua, hai ngày, ba ngày. .. Hắn không còn lặp lại câu đó nữa.

Một tuần.

Mọi thứ vẫn yên bình như vậy. Chỉ có những tiếng gọi thân quen:

-"A Long, giúp ta nhóm lửa. "

-"A Long, hôm nay lên đồi hái quả nha? "

-"A Long, tối nay lại không có cơm, phải ăn khoai rồi. "

Rồi một tháng.

Minh Long dậy từ sáng sớm, gánh nước, bổ củi, làm việc cùng huynh đệ. Tối đến cùng nhau ngồi bên bếp, kể chuyện vu vơ. Mỗi ngày đều giống ngày hôm qua giống một cách hoàn hảo đến mức đáng sợ.

Từng sợi ký ức thật sự bắt đầu nhạt dần như sương tan trong nắng. Ngọc Nhi, Tiểu Lang, hệ thống, tu luyện, Vấn Đạo Đài. .. tất cả dần mờ đi trong tâm trí hắn như một giấc mơ xa xăm.

Giờ đây, trong nhận thức mơ hồ và dịu dàng của hắn, những gì đang diễn ra trước mắt mới là hiện thực. Không còn có"ảo"và"thực". Không còn có"trước"và"sau".

. ..

Một ngày nọ, trời chưa sáng hẳn, sương mù còn lảng vảng bên triền núi, một đoàn người rầm rộ kéo đến trước cổng Mã gia. Dẫn đầu là Trương Hạ gia chủ Trương gia, thân mặc trường bào sắc vàng thổ, tay cầm Thổ Chùy khắc đầy phù văn. Sau lưng y là con trai Trương Tuấn cùng gần ba chục hộ vệ tinh nhuệ. Sát khí cuồn cuộn, linh lực dao động mãnh liệt như sóng gào bão giật.

Trương Hạ bước lên một bước, ánh mắt lạnh như thép nhìn vào phủ môn Mã gia, cất giọng trầm trầm:

- Hôm nay, Mã gia đến ngày tận diệt rồi.

Bên trong Mã phủ, Mã Triêu vừa xuất hiện, mắt nheo lại, khí tức âm thầm lan tỏa, mái tóc bạc tung bay trong gió. Lão nhìn Trương Hạ không chút sợ hãi, cười nhạt:

- Kim Đan hậu kỳ thì sao? Đây là Mã gia, không phải nơi ngươi muốn đến là đến, muốn giết là giết.

Lời vừa dứt, một luồng linh lực hệ Mộc từ Mã Triêu bùng phát, hóa thành từng vệt lục mang lan tỏa, như rễ cây đâm sâu vào lòng đất, kéo theo các đệ tử Mã gia cùng phóng lên nghênh chiến.

Không khí trong thoáng chốc trở nên đặc quánh, Mộc linh lực lan tỏa bốn phía, từng chồi mầm từ lòng đất trồi lên, hóa thành dây leo quấn lấy chân kẻ địch, đan thành tầng tầng lớp lớp phòng ngự.

Nhưng Trương Hạ cũng lập tức hừ lạnh, thổ linh lực từ dưới chân dâng lên như núi lở, từng cột đá sắc nhọn từ mặt đất bắn lên xé tan rễ cây, đánh vỡ kết giới phòng ngự.

- Nát cho ta! - Trương Hạ gầm lên, đánh ra một chưởng mang theo hình tượng Sơn Hùng, một con sơn hùng khổng lồ đập mạnh vào tường Mã phủ. Mã Triêu không kịp né, lùi lại mấy trượng, khóe miệng trào máu.

Trận chiến kéo dài chưa đầy nửa khắc, Mã gia đã thấy rõ thế yếu. Dù nhân số đông hơn, nhưng đẳng cấp tu vi lại thua sút rõ rệt. Dưới sự chỉ huy của Trương Hạ, Trương gia như hổ nhập bầy cừu, đánh tan từng lớp phòng ngự một cách dứt khoát.

- Giết! Già trẻ lớn bé, không chừa một mạng nào! - Trương Hạ ra lệnh, mắt đỏ như máu, sát ý ngút trời.

Lúc ấy, Minh Long đang gánh bó củi khô từ sườn đồi trở về. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng nổ vang trời, tiếng gào khóc hỗn loạn từ phía Mã phủ vọng lại. Hắn khựng người, nhíu mày, ánh mắt trở nên u ám.

- Mã gia. .. động tĩnh lớn như vậy. ..

Hắn thả gánh củi, sải bước nhanh về phía đó, lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Trên đường đi, những người dân thường mặt mày hoảng loạn đang thì thầm:

- Lần này đánh thật rồi a. .. Trương gia ra tay diệt môn. ..

- Nghe nói Trương Hạ đột phá Kim Đan hậu kỳ, không ai cản nổi đâu. ..

Minh Long siết chặt nắm tay, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cảm giác quen thuộc, như một cơn ác mộng hắn từng sống lại.

Minh Long dốc toàn bộ sức lực lao về phía Mã gia. Khi nhìn thấy mái ngói quen thuộc phía sau cổng hậu, hắn lập tức hét lớn:

- A Hưng! Tiểu Cẩu Tử!

Phía trước, hai bóng người quen thuộc loạng choạng lao về phía hắn, gương mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

- A Long! Mau chạy đi! Trương gia. .. bọn chúng đại khai sát giới rồi! - A Hưng thở dốc, giọng nghẹn lại, vừa nói vừa kéo tay hắn muốn chạy.

Minh Long đứng khựng lại, lồng ngực thít chặt. Từng sợi tóc trên người hắn như dựng đứng cả lên, tim đập dồn dập không theo nhịp. Cảm giác này. .. sao lại quen thuộc đến thế? Một nỗi bất an hằn sâu trong tâm trí, như một ác mộng cũ đang sống lại.

Đằng sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, mặt đất rung chuyển. Một đám người áo xám tay cầm pháp khí lướt tới như đàn sói săn mồi. Đi đầu là Trương Tuấn, nét mặt tàn nhẫn như được đúc bằng gang lạnh. Theo sau hắn là Tiểu Lộc Tử, tay áo còn dính máu tươi, ánh mắt vằn đỏ, cười điên dại trong tiếng chém giết.

Chợt ánh mắt Trương Tuấn bắt gặp ba người đang định tháo chạy. Hắn nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo trườn qua gương mặt như một con rắn độc:

- Bắt lấy bọn chúng!

Minh Long cùng A Hưng và Tiểu Cẩu Tử xoay người bỏ chạy. Nhưng ba kẻ phàm nhân, làm sao sánh kịp bước chân tu sĩ? Chỉ chưa đầy chục hơi thở, cả ba đã bị đám người Trương gia bao vây, đường lui bị chặn kín.

Tiểu Lộc Tử bật cười lớn:

- Chạy nữa đi! Sao không chạy nữa?

Trương Tuấn không buồn nói nhiều, giơ cao Thổ Chùy, chỉ thẳng vào Minh Long, giọng lạnh tanh:

- Tất cả người Mã gia. .. một tên cũng không tha.

A Hưng và Tiểu Cẩu Tử nghe vậy lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt tái mét, nước mắt nước mũi hòa vào nhau, không ngừng dập đầu:

- Xin tha mạng! Chúng tôi chỉ là người làm thuê thôi mà. .. xin tha mạng. ..

Trương Tuấn phấn khích đến phát điên, đôi mắt hắn ánh lên sự méo mó tàn bạo của kẻ hưởng thụ khổ đau của người khác. Hắn siết chặt chùy trong tay, từng bước tiến đến.

Minh Long gào lên, toàn thân run rẩy:

- Không! Đừng!

Hắn lao tới, nhưng chưa kịp bước thêm một bước thì bị hai tên tu sĩ phía sau ghì chặt xuống. Một kẻ đè vai, một kẻ khóa hai chân, linh lực trói buộc, toàn thân hắn như bị đóng đinh xuống đất.

Trương Tuấn dừng bước, quay đầu lại nhìn Minh Long, ánh mắt ngạc nhiên giả tạo:

- Ồ? Ngươi quan tâm đến bọn chúng thật à? Là bằng hữu tốt của ngươi đó hả?

Hắn bật cười, điên cuồng và độc địa:

- Ha ha ha! Vậy thì. .. càng thú vị!

Hắn quay lại, vung tay ra hiệu. Đám thuộc hạ phía sau lập tức nhào tới, ép A Hưng và Tiểu Cẩu Tử nằm rạp xuống đất. Cả hai vùng vẫy, gào khóc trong tuyệt vọng.

- A Long! Cứu ta! A Long!

Tiểu Cẩu Tử nước mắt giàn giụa, cố ngẩng đầu nhìn về phía Minh Long đang bị giữ chặt. A Hưng thì gào khàn cả cổ:

- A Long! Đừng để bọn chúng giết ta. .. ta không muốn chết. ..

Minh Long mắt đỏ ngầu, giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích. Hắn gào lên trong tuyệt vọng:

- DỪNG LẠI! ĐỪNG MÀ! TÊN SÚC SINH!

Trương Tuấn quay lại, nghiêng đầu, ánh mắt đầy khoái trá:

- Nhìn kỹ nhé. ..

"ẦM! "

Tiếng chùy nện xuống vang lên như tiếng sét giữa trời quang. Cả cơ thể A Hưng run lên rồi đổ sụp xuống. Một mảng máu đỏ bắn ra vấy lên cả mặt đất.

Minh Long gào lên:

- KHÔÔÔÔÔÔÔNG! !

"ẦM! "

Lần thứ hai. Lần này là Tiểu Cẩu Tử.

Cậu bé chỉ kịp kêu lên một tiếng nghẹn ứ trong cổ họng, rồi ngã vật xuống. Đôi mắt mở to, ánh lên sự sợ hãi và không cam lòng.

Minh Long như chết lặng. Tứ chi bị khóa chặt, nước mắt trào ra không ngăn được. Tiếng tim hắn đập như muốn xé rách lồng ngực, từng nhịp đau buốt như mũi dao cắt vào xương tủy.

Hắn gào lên khản cổ:

- A Hưng! Tiểu Cẩu Tử! KHÔNG! !! TRƯƠNG TUẤN! ! SÚC SINH! ! NGƯƠI ĐÁNG CHẾT! !!

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng máu nhỏ giọt… hòa thành một khúc bi tráng.

. ..

Lúc này phía trên Vấn Đạo Đài, thân thể Minh Long ngồi xếp bằng run lên từng đợt, từng mạch máu dưới lớp da như nổi rõ, lôi quang quanh người dao động không ngừng, từ lấp lánh chuyển sang cuồng loạn, như một cơn giông dữ đang tìm lối thoát.

Lôi lực quấn quanh thân thể hắn, không còn là luồng sáng êm dịu mà đã trở thành từng tia điện lướt dài như roi thép, quất vào không khí khiến không gian quanh đó vang lên từng tiếng.

Tiểu Mễ đứng dưới nhìn lên, hai tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt đầy lo lắng. Khăn lụa che nửa khuôn mặt nàng cũng không giấu nổi sự sốt ruột. Nàng có thể cảm nhận được, khí tức quanh Minh Long càng lúc càng hỗn loạn, như một cơn bão lôi đang chực bùng nổ.

Các đệ tử xung quanh bắt đầu bàn tán, từng ánh mắt đổ dồn về phía hắn, xen lẫn nghi hoặc và bất an.

- Hắn… đang khóc sao? - Có kẻ thì thầm.

- Là thật, ta thấy rõ ràng nước mắt chảy xuống gò má hắn…

- Nhưng ánh mắt hắn vẫn nhắm chặt… rốt cuộc hắn đang thấy điều gì trong ảo cảnh đó?

Một đệ tử lẩm bẩm, trong giọng có chút rợn người:

- Chưa từng thấy ai đang bị ảo cảnh hành hạ mà lại phát sinh dị tượng như vậy… Lôi lực điên cuồng thế kia, giống như muốn phá thể mà ra!

Phía trên cao, các vị trưởng lão đồng loạt cau mày. Hằng Nhạc nhíu mắt:

- Tâm cảnh hỗn loạn đến mức này… là đang bị kịch biến trong ảo cảnh?

Tam trưởng lão Hằng Đan trầm giọng:

- Không phải vấn đề trong pháp trận… là chính hắn… đang tự kéo sâu mình vào thống khổ.

Hằng Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cũng đã ánh lên lo lắng. Lão nhìn Minh Long, trong lòng không khỏi dao động.

- Bạch tư chất… đây là khảo nghiệm của Bạch tư chất sao?

Lão quay đầu nhìn các trưởng lão âm thầm truyền âm:

- Nếu hắn không thông qua… chẳng khác nào Hằng Thiên Tông bỏ lỡ một đệ tử Bạch tư chất ngàn năm khó gặp.

Không ai đáp lại, bởi tất cả đều đang dõi theo thân ảnh Minh Long, đệ tử duy nhất có Bạch tư chất, ngồi giữa Vấn Đạo Đài, nhắm nghiền hai mắt… nhưng nước mắt lại cứ thế không ngừng tuôn rơi.

. ..

Dưới chân hắn, hai thi thể dần lạnh giá, máu thấm qua lớp đất cỏ, từng giọt nhỏ xuống như từng nhát dao rạch lên tâm can Minh Long. Hắn quỳ sụp, tay siết thành quyền đến bật máu, toàn thân run lên bần bật. Đôi mắt đỏ rực như dã thú, khóa chặt Trương Tuấn, ánh nhìn ấy, nếu có thể hóa thành lưỡi dao, có lẽ đã xé xác đối phương thành trăm mảnh.

Trương Tuấn thấy vậy thì bật cười khẩy, từng bước từng bước chậm rãi bước lại gần, giọng nói đầy giễu cợt vang lên:

- Thế nào? Đau đớn không? Có căm thù không? Muốn giết ta lắm rồi đúng không… nhưng làm được gì? Hahaha!

Hắn hất đầu ra hiệu, hai tên thuộc hạ lập tức xách Minh Long lên, ném phịch xuống đất như quẳng một món đồ thừa. Trương Tuấn ngồi xuống ngay trước mặt Minh Long, đôi mắt hắn sáng lên một thứ ánh sáng bệnh hoạn, giọng nói mỉa mai như đinh đóng vào tim người:

- Ây dà… ta là người biết điều, sống có châm ngôn. Có qua thì phải có lại. Nhìn ngươi thế này… thật khiến người ta thấy thương. Thôi thì ta cho ngươi một cơ hội…

Nói rồi, hắn đặt cây Thổ Chùy trong tay vào lòng bàn tay run rẩy của Minh Long, vỗ nhẹ hai má hắn như vỗ về một kẻ thất bại:

- Nào, đánh đi. Báo thù cho bằng hữu ngươi đi.

Hai tay hắn dang rộng, ngửa mặt lên cười khằng khặc. Đám thuộc hạ phía sau cũng rộ lên tiếng cười chế nhạo, từng tiếng từng tiếng như trêu ngươi mà cũng như lưỡi dao rạch sâu vào vết thương chưa kịp lành:

- Đánh đi! Báo thù đi! Đánh đi!

Minh Long run rẩy siết chặt cán chùy, mạch máu nơi cánh tay gồ lên từng đường, móng tay cắm vào chuôi chùy đến bật máu. Lôi quang bắt đầu rít lên quanh thân hắn, kim quang như lưỡi kiếm sắc lẹm chém rách không khí.

. ..

Phía bên ngoài Vấn Đạo Đài, mặt đất rung lên từng đợt theo lôi đình phát ra từ Minh Long. Các vị trưởng lão đồng loạt biến sắc.

- Cái này… - Hằng Nhạc khẽ lui lại nửa bước, ánh mắt nghiêm trọng

- Vấn Đạo tâm cảnh… đến mức này sao?

- Chưa từng thấy… - Hằng Đan trầm giọng.

Ngay cả Hằng Dương lúc này cũng không giấu nổi vẻ căng thẳng. Hằng Vân lập tức quát nhẹ một tiếng, hội tụ linh lực trong lòng bàn tay, dựng lên một kết giới lấp lánh ánh sáng vàng kim, bao bọc toàn bộ Vấn Đạo Đài.

- Ngăn lôi đình khuếch tán, bằng không… sẽ ảnh hưởng đến cả quảng trường!

Bên trong ảo cảnh, Minh Long hai tay siết chùy, toàn thân rung bần bật, từng giọt nước mắt đỏ máu nhỏ xuống lưỡi chùy. Gương mặt hắn vặn vẹo vì nỗi đau, vì thù hận, vì bất lực. Rồi trong một khắc, hắn gào lên như thú bị dồn vào đường cùng:

-"AAAAAAAAAA! !! "

Một chùy toàn lực, chứa tất cả lôi đình, phẫn nộ, bi thương và sát ý, giáng thẳng xuống.

"ẦMMMMMMM! !"

Mặt đất nổ tung, bụi đất cuộn lên từng đợt như sóng thần. Nhưng… khi bụi mù tan đi, Trương Tuấn vẫn đứng đó, gương mặt không chút biến sắc, nhìn Minh Long bằng ánh mắt thản nhiên. Trên mặt đất, là một tảng đá lớn cạnh hắn bị Minh Long đập tan nát.

Trương Tuấn nét mặt trở nên bình thản hơn bao giờ hết, thở một hơi, rồi mỉm cười nói chậm rãi:

- Chúc mừng ngươi.

Ngay khi hắn dứt lời, mọi thứ bắt đầu tan biến.

Thi thể A Hưng và Tiểu Cẩu Tử vỡ ra thành ánh sáng, hóa thành hai bóng người quen thuộc, lành lặn, bước đến gần Minh Long.

A Hưng đấm mạnh vào vai hắn, cười như mọi khi:

- Ngốc thật, nhưng bản lĩnh.

Tiểu Cẩu Tử cười toe toét, vỗ đầu hắn:

- Tên này, rốt cuộc cũng không làm bọn ta thất vọng.

Cả hai đứng trước mặt Minh Long, nở nụ cười hiền hòa như ngày xưa, cùng cất giọng:

- Bọn ta… phải đi rồi.

Minh Long mở to mắt, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại, đưa tay ra muốn níu giữ hai người lại.

Nhưng rồi. .. khi bàn tay hắn vừa chạm đến, tất cả hóa thành những đốm sáng lấp lánh, tan vào hư vô.

Phía ngoài Vấn Đạo Đài, thân thể Minh Long từ từ bình ổn. Kim quang xung quanh thu về, ánh sáng trắng từ Đạo Bi Linh Khắc nơi trung tâm bừng sáng tinh khiết như ánh trăng rằm.

Đôi mắt hắn… từ từ mở ra.

Ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh như vực sâu, nhưng trong đó… vẫn lấp lánh một nỗi đau vừa hóa thành bất diệt.

Hằng Dương đứng dậy, giọng trầm vang vọng giữa quảng trường:

- Minh Long, thông qua Vấn Đạo!

Toàn trường bùng nổ tiếng vỗ tay rền vang như sấm, lăn dài không dứt.

Ngay cả Trần Ảnh, Liệt Khang, Thượng Quan Yên Nhi và các thiên kiêu khác cũng đều đứng dậy vỗ tay. Không phải vì lễ nghĩa hay hình thức, mà là thật lòng thừa nhận: một màn khảo nghiệm tâm cảnh vừa rồi đã vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ. Không ai rõ hắn đã trải qua những gì, nhưng nếu không phải tâm cảnh vững như núi, thì sao có thể giữ được bản thân không sụp đổ trước cơn sóng lôi đình ngập trời kia?

Phía trong thức hải, một bóng hình hiện lên. Ngọc Nhi đôi mắt ấm áp nhìn Minh Long. Nàng mỉm cười thật khẽ, nhẹ nhàng nói:

- Chúc mừng ngươi.

Dường như giọng nói ấy kéo hắn từ vực sâu trở về, nhưng…

Mặc cho khắp quảng trường tiếng vỗ tay như sấm, lời tuyên bố vừa rồi từ Hằng Dương vẫn vang vọng, ánh mắt Minh Long vẫn vô hồn, trống rỗng, như thể vừa đánh mất điều gì đó mà cả đời này cũng không thể lấy lại.

Ngay lúc ấy…

Từ khóe mắt hắn, một giọt lệ cuối cùng, chậm rãi lăn xuống gò má.

========

Tuần sau em đi công tác, có thể sẽ ra chap ít hoặc không ra chap luôn. Mong mọi người thông cảm, em sẽ sớm come back!

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận