Dòng Máu Của Rồng

Chương 55: THÁI...

#DMCR#VP:

Không khí trong đại sảnh đang căng như dây đàn, chỉ một tia lửa nhỏ cũng có thể bùng nổ. Đúng lúc này, một giọng nói già nua, khàn khàn nhưng lại mang theo một sức nặng vô hình vang lên từ phía sau đám người Hàn Nguyệt Môn, khiến tất cả mọi người phải giật mình.

​- Hàn Mộc trưởng lão, Thái Đống tuổi còn non trẻ, có phần hiếu thắng, nếu có gì mạo phạm, xin ngài bỏ quá cho.

​Kèm theo đó là tiếng bước chân chậm rãi và tiếng"cộc, cộc"đều đặn của một cây gậy chống xuống sàn ngọc. Đám đông lại một lần nữa dạt ra, nhưng lần này trong ánh mắt họ không còn là sự hóng chuyện mà là sự kính sợ tột độ.

​Người vừa xuất hiện là một lão bà, thân hình nhỏ bé, lưng còng gập, một tay chống cây gậy gỗ màu đen sẫm, khuôn mặt chi chít nếp nhăn của tuổi tác. Trông bà ta như một ngọn đèn dầu sắp cạn, có thể tắt bất cứ lúc nào. Nhưng không một ai dám xem thường, bởi đó chính là Tam trưởng lão khét tiếng của Hàn Nguyệt Môn - Hàn Thuyên.

​Bà ta vừa bước từng bước chậm rãi tiến lên, vừa cố ý tỏa ra tu vi Hóa Thần sơ kỳ hùng hậu của mình. Mỗi một tiếng"cộc"của cây gậy vang lên, một luồng uy áp vô hình lại lan tỏa ra, giống như một gợn sóng đập vào tâm thần của tất cả mọi người. Những tu sĩ có tu vi thấp cảm thấy lồng ngực khó thở, hai chân run rẩy, vô thức bị uy thế đó bức lùi lại từng bước chân. Cả đại sảnh rộng lớn bỗng trở nên nặng nề như có một ngọn núi đang đè xuống.

​Thái Đống cùng đám đệ tử phía sau lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, đồng loạt cung kính chắp tay:

- Tam trưởng lão.

​Hàn Thuyên liếc nhìn Thái Đống, giọng điệu có vẻ trách mắng nhưng trong mắt lại là sự dung túng:

- Ngươi đó, vẫn là không sửa được cái tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói đó.

​Rồi bà ta quay sang Hàn Mộc, nhe hàm răng chỉ còn lại vài chiếc lởm chởm, một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt già nua nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo không một tia cười.

- Hàn Mộc trưởng lão, ngài rộng lượng xin đừng chấp nhất. Chuyện của đám tiểu bối ấy mà, không đáng để chúng ta phải bận tâm.

​Hàn Mộc từ lúc Hàn Thuyên xuất hiện đã thu lại ánh mắt nghiêm khắc với Liệt Khang, thay vào đó là một sự lạnh lùng và cảnh giác. Nàng cảm nhận rõ luồng uy áp của đối phương nhưng vẫn đứng thẳng, bất động như một cây tùng trên đỉnh núi tuyết. Một luồng khí tức băng hàn cũng từ người nàng tỏa ra, tạo thành một vùng không gian riêng bảo vệ các đệ tử Hằng Thiên Tông khỏi sự chèn ép.

​Hàn Mộc lạnh lùng đáp, giọng nói như băng tuyết va vào nhau:

- Thì ra là Tam trưởng lão Hàn Nguyệt Môn đại giá quang lâm. Thật là hân hạnh.

Hàn Thuyên nở một nụ cười giả lả, những nếp nhăn trên mặt xô lại, nhưng ý cười tuyệt nhiên không chạm đến đáy mắt.

- Lâu ngày không gặp. Hằng Dương Tông chủ và các vị trưởng lão khác vẫn khỏe cả chứ?

​- Đa tạ Tam trưởng lão đã quan tâm. - Hàn Mộc lạnh lùng đáp, giọng điệu xa cách:

- Tông chủ và các vị trưởng lão vẫn luôn khỏe mạnh.

​Hàn Thuyên"à"một tiếng kéo dài, rồi ánh mắt già nua của bà ta đảo một vòng qua đám người Liệt Khang, cái nhìn như đang đánh giá hàng hóa. Bà ta nheo mắt, tặc lưỡi một cách đầy mỉa mai.

- Ồ, Hằng Thiên Tông năm nay cử đi tranh đoạt Bí Địa cũng toàn là các anh tài. Khá lắm, khá lắm. .. tiếc là người có tu vi cao nhất cũng chỉ mới là Kim Đan hậu kỳ thôi sao?

​Bà ta cố ý nhấn mạnh và kéo dài bốn chữ"Kim Đan hậu kỳ", ý tứ châm chọc không hề che giấu, như thể đó là một cảnh giới thấp kém không đáng nhắc tới.

​Không đợi người của Hằng Thiên Tông phản ứng, Hàn Thuyên lại nheo mắt, đưa ngón tay xương xẩu, cong queo của mình lên giả vờ đếm.

- Một, hai, ba. .. mười một. Kìa, sao ta đếm đi đếm lại cũng chỉ có mười một đệ tử thôi nhỉ? Hằng Thiên Tông các ngươi hùng mạnh là thế, sao lại thiếu đi mất một người rồi? Hay là có kẻ nhát gan sợ quá nên đã trốn rồi?

​Các đệ tử Hằng Thiên Tông lúc này mới giật mình nhận ra sự vắng mặt nãy giờ của Minh Long. Hắn đã chạy đi đâu mất rồi? Vẻ mặt họ lộ rõ sự bối rối. Hàn Mộc dường như chẳng thèm bận tâm, sự biến mất của một đệ tử không hề khiến nàng dao động. Hàn Mộc lạnh lùng nói:

- Nếu không có gì nữa thì chúng tôi xin cáo từ.

​Nàng vừa định xoay người, giọng nói của Hàn Thuyên lại vang lên, lần này trở nên ma mị và đầy ác ý.

​- Ấy, người quen cũ vừa gặp đã muốn rời đi là sao? Hàn Mộc trưởng lão. .. chẳng lẽ ngài không muốn hỏi thăm một chút về tình hình của. ..

Hàn Thuyên nheo mắt:

-. .. .. phụ thân ngài sao?

​Hai chữ"phụ thân"như một chiếc chìa khóa cắm vào ổ khóa cấm kỵ nhất.

​"OÀNH! "

​Không một lời báo trước, không một dấu hiệu nào khác ngoài không khí đột ngột lạnh xuống âm độ. Một luồng sát khí kinh thiên động địa, tinh thuần và lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả linh hồn, bạo phát từ người Hàn Mộc. Tu vi Hóa Thần sơ kỳ của nàng không còn giữ lại chút nào, bùng nổ như một ngọn núi lửa băng, nghiền ép trực diện về phía Hàn Thuyên. Sàn bạch ngọc dưới chân Hàn Mộc nứt ra, những vết rạn hình mạng nhện lan tỏa ra xung quanh.

​Hàn Thuyên sững sờ trước phản ứng dữ dội này, nhưng với bản năng của một cường giả, bà ta cũng hét lên một tiếng rồi bạo phát tu vi ra chống đỡ. Hai luồng khí thế của cường giả Hóa Thần kỳ va chạm vào nhau giữa đại sảnh, tạo thành một cơn bão linh lực khủng khiếp. Toàn bộ tu sĩ đến từ các tông phái nhỏ đều hét lên thất thanh, hoảng loạn tản ra tứ phía như ong vỡ tổ. Uy áp của hai người là quá khủng khiếp, chỉ cần đứng gần cũng đủ để bị dư chấn làm cho trọng thương.

​Giữa tâm bão, giọng nói của Hàn Mộc vang lên, lạnh lẽo đến cùng cực, từng chữ, từng chữ như những mũi dao băng đâm thẳng vào tâm trí Hàn Thuyên:

​- Đừng. Bao. Giờ. Nhắc. Đến. Lão. Già. Đó. Trước. Mặt. Ta.

Nhận thấy nguy cơ một cuộc xung đột toàn diện sắp bùng nổ giữa hai cường giả Hóa Thần ngay tại đại sảnh, không gian bỗng gợn sóng. Vài bóng người mặc trang phục đặc trưng của Bách Bảo Các bất ngờ xuất hiện giữa hai vị trưởng lão, ngăn cách họ lại. Người đi đầu là một trung niên nam tử, khí thế trầm ổn nhưng tu vi sâu không lường được, ông ta chắp tay, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa một sự uy nghiêm không thể chối từ:

​- Hai vị trưởng lão xin hãy hạ hỏa. Các vị nên nhớ, dù sao đây cũng là địa phận của Bách Bảo Các, mọi xung đột tư nhân đều bị nghiêm cấm. Xin hãy nể mặt Bách Bảo Các chúng tôi.

​Nghe thấy danh tiếng của Bách Bảo Các được đưa ra, cả Hàn Mộc và Hàn Thuyên đều khẽ nhíu mày. Cả hai đều biết rõ thế lực khổng lồ đứng sau chuỗi cửa tiệm này đáng sợ đến mức nào. Cả hai đồng loạt hừ lạnh một tiếng rồi thu liễm lại khí tức kinh người của mình.

​Áp lực nặng nề như núi đè trong đại sảnh lập tức biến mất, tất cả các tu sĩ xung quanh mới dám thở mạnh trở lại, mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa sau lưng. Bọn họ nhìn hai vị trưởng lão với ánh mắt vừa kính sợ vừa khiếp hãi.

​- Trời ạ, đây chính là sức mạnh của Hóa Thần kỳ sao? Mới chỉ là bạo phát tu vi đã khiến chúng ta không thể thở nổi. ..

- Thật khủng khiếp! Thử tưởng tượng nếu hai người họ thật sự xuất thủ, cả cái Bách Bảo Các này có lẽ cũng không chịu nổi!

​Hàn Thuyên thấy chưởng quầy Bách Bảo Các ra mặt, liền thay đổi thái độ, nụ cười lại nở trên khuôn mặt già nua:

- Không có, không có, chưởng quầy hiểu lầm rồi. Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi. Chúng ta trước giờ vẫn luôn giao hảo rất tốt, đúng không Hàn Mộc trưởng lão? - Bà ta cố ý hỏi với sang.

​Hàn Mộc chẳng thèm đáp lại một lời, sự im lặng của nàng chính là câu trả lời khinh thường nhất. Hàn Mộc lập tức quay sang, ra hiệu cho các đệ tử Hằng Thiên Tông rời đi.

​Thái Đống thấy cảnh Hằng Thiên Tông chuẩn bị rời đi thì cho rằng họ đã sợ hãi, hắn không bỏ lỡ cơ hội, cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai:

- Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một đám rùa rụt cổ!

​Câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa. Liệt Khang cùng các đệ tử Hằng Thiên Tông máu nóng sôi lên, đồng loạt quay người lại, muốn khẩu chiến một trận sống mái với tên Thái Đống này. Nhưng đúng lúc bầu không khí sắp bùng nổ lần nữa, một giọng nói lười biếng, ung dung lại vang lên từ trên cao, cắt ngang tất cả:

​- Haizzz. .. ta nói này, cái tên họ Thái kia có phải bị vấn đề về thần kinh không nhỉ?

​Giọng nói không lớn nhưng lại rõ ràng trong tai mỗi người, khiến cả đại sảnh đang ồn ào bỗng chốc im bặt.

​- Người ta không tiếp ngươi, là vì thấy ngươi có bệnh nên không muốn chấp nhặt với kẻ điên thôi. Ngươi không thấy sao?

​Thái Đống đang đắc ý bỗng sững người, rồi gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Hắn nghiến răng ken két, gầm lên:

- Kẻ nào vừa nói? ! Cút ra đây cho ta!

​Toàn trường lập tức đồng loạt ngẩng đầu, quay về nơi vừa phát ra giọng nói.

​Trên lan can tầng hai, một bóng người đang ngồi tựa lưng một cách tùy tiện. Là Minh Long. Hắn đang thản nhiên cầm một cái đùi yêu thú nướng vàng óng, còn đang gặm dở, vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm đến sự đời.

Ánh mắt Thái Đống nheo lại khi nhìn thấy Minh Long. Hắn quan sát bộ bạch y không nhiễm bụi trần và vẻ mặt ung dung của kẻ vừa xuất hiện, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

-"Bạch y. .. ? Không lẽ nào đây chính là tên bạch y mà sư phụ đã đặc biệt căn dặn phải cẩn thận? "

​Sự nghi hoặc nhanh chóng bị lòng kiêu ngạo lấn át. Hắn chỉ thẳng ngón tay về phía Minh Long, gằn giọng đầy khinh miệt:

- Thì ra là tên đệ tử cuối cùng của Hằng Thiên Tông các ngươi đây sao? Nãy giờ trốn chui trốn lủi ở đâu, bây giờ mới dám thò cái mặt chuột ra à? Có ngon thì ngươi nhắc lại lời vừa rồi cho lão tử nghe!

​Đáp lại lời khiêu khích đó, Minh Long chỉ ngáp một tiếng thật to.

​- Oápppp. .. !

​Hắn vươn vai một cái rõ kêu, rồi lười biếng đứng thẳng dậy. Hắn cầm chiếc đùi yêu thú đã gặm gần hết xương, chĩa thẳng về phía Thái Đống như một thanh kiếm, giọng nói vẫn giữ nguyên vẻ uể oải:

- Lão tử nói, ngươi là tên có vấn đề về thần kinh. Nghe rõ chưa hả, Thái Dúi?

Toàn trường nghe xong liền ngơ ngác. Thái Dúi? Cái tên gì kỳ cục vậy? Các tu sĩ nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó hiểu.

​Chính Thái Đống cũng sững người một lúc rồi phá lên cười ha hả:

- Thái Dúi là cái thá gì? Lão tử không hiểu tiếng chó!

​Minh Long nhếch mép, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên.

- Không hiểu sao? Vậy thử đọc ngược lại cái tên đó đi, Thái Dúi ơi.

​Mọi người trong đại sảnh đồng loạt làm theo, miệng lẩm bẩm. Thái Đống cũng vô thức lẩm bẩm theo, gương mặt vẫn còn vênh váo:

- Thái. .. Dúi. .. ? Đọc ngược lại là. .. Dúi. .. Thái. .. ? Là. .. Thúi. .. Thúi. ..

​Mặt hắn bỗng cứng đờ. Máu trong người như đông lại, rồi lại sôi sục lên. Hắn nhận ra rồi:

​- THÚI. .. !! !! !! AAAAAAAA! !! !!

​Thái Đống gầm lên một tiếng như dã thú bị thương, hai mắt đỏ ngầu, sát khí bùng nổ. Nhưng tiếng gầm của hắn đã hoàn toàn bị nhấn chìm.

​- PHỤT. .. HA HA HA HA HA!

​Toàn trường được một phen ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. Tiếng cười vang lên như sấm, làm rung chuyển cả đại sảnh của Bách Bảo Các. Ngay cả những đệ tử Hằng Thiên Tông ban đầu còn đang căng thẳng cũng không nhịn được mà cười phá lên.

​Hàn Mộc cũng phải đưa tay lên che miệng để giấu đi nụ cười đang nở rộ, nàng liếc nhìn Minh Long, trong lòng thầm nghĩ:

-"Xú tiểu tử này, đúng là không đứng đắn chút nào! "

​Rồi nàng nhanh chóng nặn ra một vẻ mặt nghiêm túc, quay sang Hàn Thuyên, người lúc này mặt đã đen như đít nồi, và nhẹ nhàng nói, bắt chước y hệt giọng điệu của bà ta lúc nãy:

- Hàn Thuyên trưởng lão, đệ tử của ta tính tình vốn hào sảng, nghĩ gì nói đó. Chỉ là chuyện của đám tiểu bối, không đáng nhắc đến. Mong Tam trưởng lão đại nhân đại lượng, đừng để bụng.

​Một màn"gậy ông đập lưng ông"hoàn hảo!

​Hàn Thuyên nghiến răng ken két, bà ta biết hôm nay Hàn Nguyệt Môn đã mất hết mặt mũi. Bà trừng mắt ra hiệu cho đám đệ tử, kéo theo cả Thái Đống đang trong cơn cuồng nộ, mặt đỏ như gấc, gân xanh nổi đầy trên trán. Bà ta phải truyền âm vào tai hắn:

- Đi thôi! Đây là Bách Bảo Các! Ngươi muốn làm gì thì sau này còn nhiều cơ hội!

​Thái Đống dù không cam tâm nhưng cũng biết không thể gây sự ở đây. Hắn quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Minh Long, thầm ghi tạc khuôn mặt này vào lòng:

-"Ta nhớ mặt ngươi rồi. Vào Bí Địa, ta nhất định sẽ xé ngươi ra thành trăm mảnh! "

​Phía sau, tiếng cười hả hê của đám người Liệt Khang vẫn không ngớt, cố ý nói to cho bọn họ nghe:

​- Ha ha ha, đi thong thả nhé Thái Dúi!

- Thái Dúi! Há há há, cái tên hay đấy chứ. .. !

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận