Dòng Máu Của Rồng

Chương 63: LÀ DỊ THUỘC TÍNH

#DMCR#VP:

Sau khi bóng lưng đã hoàn toàn khuất dạng khỏi tầm mắt của Ngọc Linh, Minh Long mới tìm một gốc cây cổ thụ khuất tầm nhìn, tựa lưng vào thân cây thô ráp và thở phào một hơi thật dài. Toàn bộ sự căng thẳng và gánh nặng trong lòng dường như cũng theo hơi thở đó mà thoát ra ngoài, để lại một sự mệt mỏi rã rời.

​- Chả hiểu từ đâu lòi ra vị cô nương này. - Hắn lẩm bẩm một mình:

- Thân phận thì bí ẩn, tu vi lại cao, rắc rối cũng không ít. Hệ Thống lại còn ép buộc ta phải cứu nàng ta bằng được. Thật là phiền phức mà.

​Giọng nói thánh thót của Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, mang theo một ý vị thâm sâu khó dò:

- Mọi sự xuất hiện đều có lý do của nó. Hệ Thống đều đã có sự tính toán riêng. Ngươi nên biết rằng, tất cả những nhiệm vụ mà nó đặt ra, dù có vẻ ngẫu nhiên đến đâu, vẫn đều là một mắt xích không thể thiếu trong con đường vận mệnh của ngươi đó.

​Minh Long đưa tay lên vỗ vỗ vào trán mình một cách bất lực:

- Phúc đâu không thấy, trước mắt chỉ thấy toàn là họa! Ta thấy cái Hệ Thống chó má này dường như chẳng có ý tốt gì, chỉ muốn đẩy lão tử vào những tình huống nguy hiểm đến tính mạng thôi!

​Minh Long bỗng rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát khi ký ức về trận chiến sinh tử với con Hắc Xà lại ùa về. Hình ảnh con quái vật bị thương nặng nhưng vẫn đầy hung hãn, và cú quật đuôi hủy diệt của nó vẫn còn rõ mồn một:

- Móa nó. - Hắn thầm nghĩ:

-"Nếu không phải vào giây phút cuối cùng ta sực nhớ ra mình đang sở hữu tấm Lệnh Bài Nhất Kích chứa đựng toàn bộ uy lực của một cường giả Nguyên Anh viên mãn, chẳng phải hiện tại ta đã biến thành một đống bầy nhầy, nằm trong dạ dày của nó từ lâu rồi sao?

​Nỗi sợ hãi muộn màng đó nhanh chóng biến thành một sự quyết tâm mãnh liệt. Minh Long nhận ra mình cần phải mạnh hơn, phải có nhiều át chủ bài hơn nữa để có thể sống sót trong cái Bí Địa quỷ quái này. Nghĩ đến phần thưởng của nhiệm vụ vừa rồi, hắn không chút do dự mà ra lệnh:

- ​Hệ Thống, lập tức triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên!

​[Đinh!

Hệ Thống xác nhận yêu cầu của Ký Chủ. Tiến hành triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên.

- Bắt đầu quá trình triệu hoán.

- Vật phẩm triệu hoán đã được xác định. Thời gian đếm ngược: 400 giây. ]

​Nhìn con số"400"thật lớn đang từ từ đếm ngược trên màn hình hệ thống mờ ảo trước mắt, Minh Long suýt nữa thì nhảy dựng lên. Toàn bộ sự mệt mỏi, bực dọc và sợ hãi trước đó đều bị quét sạch, thay vào đó là một sự phấn khích tột độ. Hai mắt hắn sáng rực lên như hai ngọn đèn, một nụ cười toe toét không thể kiềm chế hiện trên mặt:

​- Úi chà chà! Bốn trăm giây cơ à? Thời gian triệu hoán lâu như vậy, chắc chắn là hàng cực phẩm rồi! Không uổng công lão tử phải bán mạng một phen này mà!

​Ngọc Nhi trong thức hải cũng cất lên tiếng cười khúc khích:

- Thấy chưa, ta đã nói rồi mà. Tỉ lệ triệu hoán được vật phẩm tốt cũng một phần phụ thuộc vào độ khó của nhiệm vụ. Mặc dù nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, suýt chút nữa là ngươi đã đi đời, nhưng bù lại, phần thưởng chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng. Tỉ lệ này tuy chiếm phần trăm không cao, nhưng suy cho cùng vẫn là có.

Minh Long gật đầu liên hồi công nhận nha đầu này nói đúng.

Tiếp tục di chuyển, hình ảnh Ngọc Linh vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Sự tò mò cuối cùng cũng chiến thắng. Hắn không nhịn được, hỏi Ngọc Nhi trong thức hải:

- Này Ngọc Nhi, ngươi uyên bác như vậy, chắc hẳn là biết Ngọc Linh cô nương vào Bí Địa này để tìm kiếm thứ gì đúng không?

​Ngọc Nhi trong thức hải lập tức hiện hình, hai tay chống nạnh, trợn tròn mắt nhìn hắn, giọng điệu đầy vẻ châm biếm:

- Ồ? Giờ thì lại muốn biết rồi sao? Ta còn tưởng Minh Long đại hiệp đây không thèm xen vào chuyện của người khác, coi nhẹ mọi sự chứ?

​Minh Long không hề có chút xấu hổ, hắn gãi gãi đầu, cười hềnh hệch một cách vô cùng mặt dày:

- Hề hề, khác chứ. Lúc đó ta vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên phải tỏ ra lạnh lùng, cao ngạo một chút cho nó ngầu. Phải giữ vững phong thái đẹp trai, bí ẩn thì người ta mới khắc cốt ghi tâm được, đúng không? Chứ trong lòng thì ai mà chả có tính tò mò.

​Khóe miệng hư ảo của Ngọc Nhi giật giật liên hồi:

-"Cái quái gì thế này? Tên này trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì vậy? "- Nàng thở dài một hơi, quyết định không tranh cãi với sự khùng điên của hắn nữa:

- Biết. Đương nhiên là ta biết.

​- Vậy sao? - Minh Long hai mắt lập tức lấp lóe như sao, giọng điệu đầy hớn hở:

- Là thứ gì vậy? Mau nói ta nghe đi

​Ngọc Nhi mỉm cười, một nụ cười vô cùng"thân thiện"nhưng lại khiến Minh Long cảm thấy không ổn:

- Ta không nói cho ngươi biết đấy. - Nàng nói một cách ngọt ngào:

- Có bản lĩnh thì quay lại mà tự hỏi người ta đi.

​Sự hớn hở trên mặt Minh Long lập tức tắt ngúm. Hắn thở dài một hơi não nề, rồi lại ra vẻ triết lý, thâm sâu:

- Thôi kệ. Thứ đã định không thuộc về ta thì chắc chắn sẽ không thuộc về ta. Cưỡng cầu cũng chỉ thêm phiền não, vạn sự tùy duyên vậy.

​Ngọc Nhi híp đôi mắt đẹp của mình lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý:

- Ngươi biết nghĩ như vậy là tốt.

Sau khi di chuyển được một quãng thời gian đủ xa. Cùng lúc đó, trong tâm trí hắn, đồng hồ đếm ngược cũng đi đến những giây cuối cùng.

​. .. 3. .. 2. .. 1. ..

​[Đinh! Triệu hoán thành công!

Hệ Thống thông báo, chúc mừng Ký Chủ nhận được Pháp Bảo: Gia Tốc Trận.

Vật phẩm đã được lưu trữ trong Không Gian Hệ Thống. ]

​Nhìn từng dòng thông báo vừa hiện lên trên màn hình xanh lam mờ ảo, Minh Long tò mò:

- Gia Tốc Trận? Là cái gì nha?

​Hắn còn chưa kịp hiểu, thì bên trong thức hải, Ngọc Nhi bỗng nhiên im bặt. Vẻ mặt lười biếng, trêu chọc thường ngày của nàng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự hớn hở, một vẻ mặt"mộng bức"đến cực điểm. Nàng lẩm bẩm như không thể tin vào mắt mình:

- Không. .. không thể nào. .. lại là thứ này. ..

​Thấy phản ứng chấn động của Ngọc Nhi, Minh Long biết mình vừa nhận được một món đồ không tầm thường. Hắn vội hỏi:

- Nó là thứ gì? Mau nói ta biết công dụng của nó!

​Ngọc Nhi lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng hít một hơi thật sâu, làm ra một vẻ mặt uyên bác và vô cùng nghiêm túc, điều mà Minh Long hiếm khi thấy được ở nàng:

- Minh Long, pháp bảo ngươi vừa nhận được, nó không tầm thường đâu. Nó là một trong số ít những bảo vật ở hạ giới này có thể chạm đến một trong những khái niệm tối thượng của vũ trụ.

​Minh Long càng thêm tò mò, hắn vô thức liếm liếm đôi môi khô khốc:

- Khái niệm. .. tối thượng?

​Ngọc Nhi gật đầu, giọng nói mang theo một sự nghiêm túc không hề nhỏ:

- Khái niệm mà ta vừa nói đến. .. chính là. .. Thời Gian.

​Hai chữ đó như một tiếng sấm nổ vang trong đầu Minh Long. Hắn giật nảy mình, hơi thở trở nên dồn dập:

- Thao túng. .. được cả Thời Gian sao?

​Ngọc Nhi phất tay, một bảng chú thích chi tiết hiện ra trước mắt Minh Long, giải đáp thắc mắc của hắn.

​[Pháp Bảo: Gia Tốc Trận.

- Phân loại: Pháp bảo phụ trợ tu luyện

- Công năng: Khi được cung cấp đủ Linh Thạch, Trận Đồ sẽ tạo ra một kết giới độc lập, bóp méo dòng chảy thời gian bên trong. Tỉ lệ thời gian trong kết giới so với bên ngoài là 10:1. Một ngày trôi qua ở thế giới thực sẽ tương đương với mười ngày tu luyện bên trong kết giới.

* Lưu ý: Để duy trì kết giới, cần phải tiêu hao Linh Thạch làm năng lượng. Tỉ lệ thời gian gia tốc càng lớn, tiêu hao càng kinh khủng. ]

​Minh Long đọc xong, hai mắt hắn sáng rực lên, sự mệt mỏi trước đó bị quét sạch không còn một mảnh. Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng dâng lên một sự phấn khích tột độ. Đây không chỉ là một món đồ tốt, đây chính là một bảo bối nghịch thiên! Đối với tu sĩ, một trong những thứ quý giá nhất chính là thời gian!

​- Ngon lành cành đào! - Hắn reo lên:

- Để ta thử xem nào!

Tâm niệm vừa động, Gia Tốc Trận liền hiện ra trước mặt Minh Long. Nó lẳng lặng nằm đó, trơn bóng như một tấm gương đồng cổ hình tròn, không hề có lấy một tia khí tức đặc biệt nào, trông vô cùng tầm thường. Hắn không chần chừ, ngồi xếp bằng ngay trung tâm, rồi cẩn thận lấy từ nhẫn trữ vật ra đúng một ngàn viên Linh Thạch hạ phẩm, xếp chúng thành một vòng tròn bao quanh.

​Khoảnh khắc viên Linh Thạch cuối cùng được đặt xuống, một tiếng"ong"nhẹ vang lên. Gia Tốc Trận như một con thú đói khát được cho ăn, bắt đầu điên cuồng rút lấy năng lượng tinh thuần từ một ngàn viên Linh Thạch. Từng viên đá phát sáng rồi nhanh chóng ảm đạm đi. Năng lượng khổng lồ đó không truyền vào người Minh Long, mà đổ dồn vào trận pháp. Vô số phù văn cổ xưa từ mặt gương trỗi dậy, đan vào nhau tạo thành một màn sáng mờ ảo, bao bọc lấy hắn vào một không gian riêng biệt.

​Bên trong màn sáng, thời gian dường như ngưng đọng rồi bắt đầu trôi đi với một tốc độ kinh hoàng. Minh Long khép hờ đôi mắt, tâm thần chìm vào tĩnh lặng. Hắn lập tức cảm nhận được sự khác biệt, tốc độ hắn hấp thụ linh khí từ đất trời xung quanh bỗng chốc tăng vọt gấp hàng chục lần. Linh khí bốn phương tám hướng, vốn chỉ là những dòng chảy nhẹ nhàng, giờ đây tựa như trăm sông đổ về biển, gào thét cuồn cuộn đổ vào cơ thể hắn. Từng dòng linh lực mãnh liệt cọ rửa kinh mạch, khiến hắn vừa cảm thấy cơ thể căng trướng, lại vừa khoan khoái đến tận cùng.

​Không biết đã qua bao lâu, khi năng lượng của viên Linh Thạch cuối cùng bị rút cạn, màn sáng bao bọc hắn liền vỡ tan như bong bóng. Một ngàn viên Linh Thạch giờ chỉ còn là một đống bột đá vô tri. Minh Long từ từ mở mắt, trong con ngươi ánh lên một tia sáng rực rỡ rồi biến mất. Hắn lẩm bẩm:

- Cảm giác như đã năm canh giờ trôi qua.

​- Ngươi đã ở trong đó đúng năm canh giờ. - Giọng Ngọc Nhi vang lên trong đầu:

- Tương đương với nửa canh giờ ở thế giới bên ngoài.

​Khóe miệng Minh Long co giật. Năm canh giờ đổi lấy một ngàn Linh Thạch hạ phẩm? Tốc độ đốt tiền này. .. Hắn cúi nhìn Gia Tốc Trận đã trở lại vẻ bình thường, trong lòng không khỏi cảm thán, cứ dùng thứ này chắc chẳng mấy chốc mình thành kẻ phá gia chi tử mất.

​- Mọi thứ đều có cái giá của nó. - Ngọc Nhi dường như đọc được suy nghĩ của hắn, giọng nói mang theo ý cười:

- Gia Tốc Trận sinh ra chính là để những tu sĩ như ngươi dùng tài nguyên đổi lấy thời gian, một trong những thứ quý giá nhất trên con đường tu luyện.

Minh Long tặc lưỡi, thôi kệ, dù sao mục đích cũng đã đạt thành. Tâm niệm khẽ động, hắn dồn sự chú ý vào đan điền. Bên trong vùng khí hải đang cuộn trào, bóng dáng Tiểu Lang đã hiện ra rõ rệt. Nó không còn ủ rũ như trước mà đang vui vẻ chạy nhảy, vẫy đuôi mừng rỡ. Có thêm năm canh giờ quý giá để hấp thụ linh khí, nó đã hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn thấy Tiểu Lang tràn đầy sức sống, mọi xót xa về đống Linh Thạch trong lòng hắn đều tan biến không còn dấu vết.

Tâm niệm khẽ động, cất Gia Tốc Trận vào Không Gian Hệ Thống, Minh Long hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự khoan khoái của cơ thể:

- Đi tiếp thôi.

. ..

​"Sột soạt! "

​Lách mình qua một bụi cây rậm rạp còn đẫm sương đêm, hắn đặt chân lên một khoảng đất trống. Nhưng trước mắt hắn vẫn là một màu xanh bất tận của cây cỏ và những thân cây cổ thụ cao chọc trời, một khung cảnh đã lặp đi lặp lại đến phát ngán.

​Bảy ngày. Trọn vẹn bảy ngày kể từ khi hắn may mắn đạt được Gia Tốc Trận.

​- Móa nó, bị lừa rồi! - Hắn không nhịn được mà buột miệng chửi thề. Cái gọi là cơ duyên đầy rẫy trong Nội Phong Bí Địa mà các trưởng lão nói chỉ là một trò đùa dai. Suốt một tuần lang thang vô định, thứ đáng giá duy nhất hắn có được là Gia Tốc Trận, thậm chí nó còn chẳng phải là một món đồ thuộc về nơi này.

Nội Phong Bí Địa này rộng lớn đến mức phi lý, rộng đến độ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Hắn đi mãi, đi mãi mà khung cảnh hầu như không thay đổi, cứ như thể đang bị lạc trong một mê cung không có lối ra.

​Minh Long vô thức đưa tay xoa nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Lạnh lẽo, tĩnh lặng, không một tia cảm ứng. Bảy ngày qua, hắn chưa từng một lần cảm nhận được tín hiệu từ đồng môn. Cảm giác cô độc và sự im lặng đến đáng sợ của nơi này đang dần bào mòn sự kiên nhẫn của hắn. Hắn thở hắt ra một tiếng:

- Thật đúng là lãng phí thời gian mà.

Vừa định tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ tạm, Minh Long chán nản bước thêm một bước chân. Nhưng chính vào khoảnh khắc bàn chân hắn hạ xuống mặt đất.

​"ONG! ONG! ONG! "

​Không phải âm thanh từ bên ngoài, mà là một tiếng ngân vang dội thẳng từ đan điền lên đại não! Toàn thân Minh Long cứng đờ như bị sét đánh. Một luồng nhiệt nóng rực, một cảm giác thôi thúc quen thuộc đến mức khắc sâu vào linh hồn, đột ngột trỗi dậy từ sâu trong cơ thể hắn.

​Sự mệt mỏi và chán chường ban nãy bị quét sạch không còn một dấu vết, thay vào đó là một cơn chấn động tột độ. Hơi thở của Minh Long trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Hắn nhớ rồi! Cảm giác này. .. cái cảm giác huyết mạch sôi trào, linh hồn bị dẫn lối một cách mạnh mẽ này. .. chính là cảm giác khi hắn tìm thấy Thiểm Tật Kim Lang!

​Cơ thể hắn run lên không phải vì sợ, mà vì phấn khích. Minh Long ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt mở to đến cực điểm, sự hoài nghi và vui sướng điên cuồng đan xen trong đáy mắt. Hắn há hốc miệng, giọng nói khô khốc, lắp bắp không thành lời:

- Cảm giác này. .. không. .. không lẽ nào. ..

​- Ha ha! Không hề sai! - Giọng Ngọc Nhi vang lên trong đầu hắn, trong trẻo nhưng không giấu nổi vẻ phấn khích tột độ:

- Cái tên đầu gỗ nhà ngươi vận may đúng là không tệ! Ngươi vừa bước vào phạm vi mà đan điền có thể cảm ứng được!

​Ngọc Nhi cố tình dừng lại một nhịp, rồi gằn từng chữ như để xác nhận cho sự điên cuồng trong lòng Minh Long:

​- Nó. .. chính. .. là. .. Dị. .. Thuộc. .. Tính!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE:

- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND

+ Vô Hối: 100. 000 VND

+ Loc Tran: 500. 000 VND

+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND

+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND

- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND

- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND

+ Vu Cao Son: 100. 000 VND

- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND

- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND

+ Fan ML: 250. 000 VND

- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND

+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND

+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND

+ Cam on tac gia: 100. 000 VND

- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND

- 22/8: + Cam on tac gia: 56. 789 VND

+ Ủng hộ DMCR: 100. 000 VND

+ Duc Anh: 50. 000 VND

- 23/8: + To Phan Hoa: 200. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn VP và DMCR: 50. 000 VND

- 25/8: + Nguyễn Hùng: 66. 666 VND

+ ML liêm khiết: 50. 000 VND

========

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI

. ..

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận