Dòng Máu Của Rồng

Chương 50: XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ!

#DMCR#VP:

Lời của Liệt Khang vừa dứt, Minh Long khẽ thở dài:

- Ta cũng không muốn như vậy… nhưng huynh cũng thấy rồi đấy, nàng ta đã nổi sát ý muốn lấy mạng ta. Ta còn lựa chọn nào khác sao?

Liệt Khang hơi nhíu mày, giọng trầm xuống:

- Chuyện đó ta thấy cả… nhưng rốt cuộc giữa Yên Nhi và đệ trước đó đã xảy ra chuyện gì?

Minh Long chỉ nhún vai, đáp bình thản:

- Cái đó thì ta chịu. Tự nhiên đòi chém đòi giết ta.

Liệt Khang khẽ thở dài, ánh mắt hơi xa xăm như đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi:

- Vừa rồi khi ta đỡ lấy Yên Nhi, mạch tượng của nàng rối loạn khủng khiếp, khí tức hỗn loạn như sóng vỡ. Nàng bị thương không hề nhẹ đâu.

Minh Long gật đầu, giọng trầm ổn:

- Ta sẽ chủ động đến thăm, dù sao Yên Nhi bị thương là do ta.

Liệt Khang nghe vậy thì khẽ gật gù, nhưng rồi ánh mắt lóe lên tia tò mò:

- Rốt cuộc một chiêu đó của đệ là gì? Lần đầu ta được thấy một loại vũ kỹ có sức mạnh hủy diệt đến như vậy.

Khóe môi Minh Long cong nhẹ thành nụ cười khó đoán:

- Việc đó thì từ từ huynh sẽ được biết thôi. Còn rất nhiều điều huynh chưa biết về ta.

Liệt Khang bật cười, khoát tay:

- Thôi được rồi, đệ đã nói vậy thì ta cũng không hỏi nữa. Chỉ là. ..

Hắn lắc đầu, tặc lưỡi, giọng kéo dài đầy ẩn ý:

- Chậc. .. chậc. .. Không ngờ đệ là loại nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc. Dù gì sớm muộn Yên Nhi cũng sẽ là tẩu tẩu của đệ đó.

Nghe đến đây, nụ cười trên môi Minh Long biến mất, thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị, giọng trầm thấp như sắt lạnh:

- Bỏ qua việc Yên Nhi có phải tẩu tẩu của ta hay không, nguyên tắc của ta rất rõ ràng, đó là bất cứ ai muốn động đến tính mạng của ta, ta sẽ không khách khí. Dù cho người đó là Thượng Quan Yên Nhi. .. hay là cả huynh. .. tất cả đều như nhau.

Liệt Khang hơi sững lại một thoáng, rồi khoát tay cười gượng:

- Lão tử biết rồi, khổ lắm. .. có cần nghiêm nghị đến vậy không?

"Cạch! "

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng khẽ kêu một tiếng. Lãnh từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hờ hững đảo qua hai người rồi định tiến thẳng vào trong. Thấy hai kẻ đang đứng chắn ngay cửa, hắn chẳng buồn vòng qua, chỉ lạnh giọng:

- Tránh ra, không thấy vướng đường à?

Liệt Khang lập tức trừng mắt:

- Lão tử thích đứng đây, làm sao?

Lãnh quay sang, giọng vẫn băng giá như cũ:

- Hôm nay bị ta đánh cho đến mức thần kinh không ổn định rồi sao?

- Hừ, là do hôm nay lão tử khinh suất. Có bản lĩnh thì đấu lại lần nữa xem nào! - Liệt Khang bước lên nửa bước, khí thế bừng bừng.

- Ngươi muốn đấu lại với ta? - Lãnh hờ hững hỏi, mắt chẳng hề dao động.

- Sao, sợ thì nói một câu. - Liệt Khang nhếch môi khiêu khích.

Lãnh chỉ phẩy tay, như đuổi một con ruồi:

- Ngươi quá yếu, ta không hứng thú. Về nhà ăn thêm nhiều một chút cho mau lớn rồi quay lại tìm ta.

Dứt lời, hắn lướt qua, tiến thẳng về phía giường, ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ như cả thế giới xung quanh chẳng liên quan gì.

Trán Liệt Khang nổi gân xanh, chỉ tay về phía Lãnh, tức đến mức lắp bắp:

- Ngươ. .. ngươi. .. ngươi. ..

Thấy tình hình có nguy cơ bùng nổ, Minh Long chỉ biết cười khổ, bước tới đặt tay lên vai Liệt Khang:

- Thôi được rồi, chuyện chẳng có gì to tát, bỏ qua đi.

Liệt Khang hừ lạnh, xoay người về giường mình:

- Lão tử không thèm chấp.

Minh Long vỗ vỗ trán, lắc đầu thầm than:

-"Hai tên này suốt ngày cạnh khóe nhau, thật là đau đầu a. .. "

Hắn bước đến giường mình, khoanh chân ngồi xuống. Nhắm mắt lại, Minh Long âm thầm ra lệnh trong tâm trí:

- Hệ Thống, lập tức triệu hoán vật phẩm.

Âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên bên tai Minh Long:

[Đinh! Hệ Thống xác nhận, tiến hành triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên, thời gian triệu hoán: 50 giây. Bắt đầu đếm ngược. ]

Minh Long khẽ bĩu môi:

- Có 50 giây thôi à?

Một làn sáng nhạt lóe lên, Ngọc Nhi đã hiện ra bên cạnh, giọng mềm mại nhưng không quên châm chọc:

- Nhiệm vụ lần này của ngươi khá dễ, nên cũng đừng quá hy vọng vào chất lượng vật phẩm sẽ nhận được.

Minh Long gật gù, cười nhạt:

- Thôi kệ, có còn hơn không vậy.

Một lát sau, âm thanh máy móc lại vang lên:

[Đinh! Hệ Thống thông báo, triệu hoán vật phẩm thành công, chúc mừng Ký Chủ nhận được Tiêu Độc Đan số lượng: 1.

- Chú thích: khi sử dụng Tiêu Độc Đan, người dùng có thể giải được mọi loại độc tính thông thường, có tác dụng đối với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ trở xuống. Tu vi càng thấp, hiệu quả càng cao. ]

Minh Long vuốt vuốt cằm, ánh mắt lóe sáng:

- Ồ… cũng không hề tệ. Thứ này có thể phòng thân trong nhiều trường hợp.

Lưu trữ Tiêu Độc Đan vào không gian Hệ Thống, Minh Long cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền định.

. ..

Phía trong một tòa cung điện nguy nga, mái vòm cao vút dát vàng, tường khảm ngọc lưu ly lấp lánh dưới ánh sáng từ hàng trăm ngọn minh châu treo lơ lửng. Trụ điện chạm khắc hình phụng vân, uốn lượn như muốn bay ra khỏi đá cẩm thạch. Thảm tía trải dài từ cửa lớn đến tận bậc thang ngọc trước ngai vàng, hai bên là hàng võ sĩ mặc giáp bạc đứng nghiêm, ánh đao lạnh lẽo phản chiếu lấp lánh.

Trên ngai vàng cao nhất, Hoàng Đế Thủy Vân Quốc - Hoàng Luật - khoác hoàng bào, uy nghi mà trầm tĩnh, đang chăm chú đọc bản tấu ghi danh sách các đệ tử của từng tông phái sẽ tham gia tranh đoạt Nội Phong Bí Địa sắp tới.

Hoàng Luật gật gù:

- Ừm. .. không tồi chút nào. Năm nay toàn là những cái tên nổi trội trong lớp trẻ. .. Nhị công tử Liệt gia này, tiểu thư Tào gia, công tử Trần gia. ..

Ngón tay ông khựng lại, khóe môi hơi nhếch:

- Ồ, đây rồi. .. cháu gái của ái khanh cũng góp mặt, không tồi chút nào.

Ánh mắt từ trên cao quét xuống Thượng Quan Huyền Phong đang đứng phía dưới.

- Tạ bệ hạ khen ngợi, - Huyền Phong chắp tay,

- Tiểu nữ quả thật đã có tên trong danh sách. Chỉ có điều. ..

Hoàng Luật khẽ híp mắt:

- Hửm? Có điều sao?

- Chỉ có điều, qua kỳ tỉ thí tuyển chọn vừa rồi, thần nghe tin nha đầu Yên Nhi đã bị đánh đến trọng thương, kinh mạch rối loạn. Hiện giờ vẫn đang được Hằng Thiên Tông ra sức chữa trị. Phụ thân của nha đầu đã lên đường đến Hằng Thiên Tông thăm nom cho nó.

Hoàng Luật nhíu mày:

- Chỉ là tỉ thí nội môn, kẻ nào lại dám ra tay tàn độc với đồng môn đến vậy?

Huyền Phong khẽ thở dài:

- Chính là nhân vật quán quân bảng đấu thứ nhất của Hằng Thiên Tông, thưa bệ hạ.

Hoàng Luật hạ mắt nhìn xuống bản tấu:

- Minh Long? Trẫm chưa từng nghe qua cái tên này.

- Thật ra thì cũng không thể trách tiểu tử Minh Long này được, - Huyền Phong cười khổ.

- Theo như thông tin lão thần nhận được thì trước đó nha đầu Yên Nhi không hiểu vì lý do gì đã nổi sát tâm với Minh Long, bằng chứng là nó đã sử dụng đến Nhân Sư.

Hoàng Luật lập tức ngồi thẳng dậy:

- Sử dụng đến cả Nhân Sư? Tên Minh Long này chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thì cũng lành ít dữ nhiều rồi còn gì.

- Không hề thưa bệ hạ, - Huyền Phong lắc đầu.

- Đáng nói ở chỗ, Minh Long này có thể một chiêu đánh tan Nhân Sư trong đồng cấp.

"Rầm! "

Tiếng đập bàn vang dội, Hoàng Luật nghiêng người về phía trước, vẻ mặt kinh ngạc:

- Khanh nói sao? Một chiêu đánh tan Nhân Sư?

- Đích thị là như vậy. - Huyền Phong quả quyết:

- Và còn một thông tin nữa lão thần đã tìm hiểu được. .. Minh Long này là đệ tử mang Bạch y đầu tiên của Hằng Thiên Tông.

Hoàng Luật khẽ nhướn mày, ánh mắt càng thêm tò mò:

- Bạch y?

Hoàng Luật nhíu mày trầm ngâm:

- Vậy chẳng phải là Bạch tư chất? Trẫm nhớ lão già Hằng Vương, khi còn đương nhiệm tông chủ đời trước, đã từng nhắc đến chuyện này. .. nhưng dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Khi đó trẫm cũng chẳng mấy để tâm, vậy mà giờ. .. lại thực sự xuất hiện một kẻ mang Bạch tư chất.

Huyền Phong gật đầu quả quyết:

- Đích thị là như vậy.

Ánh mắt Hoàng Luật càng sáng lên, xen lẫn sự tò mò và hứng khởi:

- Đã điều tra kỹ thân thế của tên Minh Long này chưa?

- Chuyện này. .. .- Huyền Phong chắp tay:

- Lão thần sẽ trực tiếp cho người đi tìm hiểu.

Hoàng Luật gật đầu:

- Ừm. .. được rồi. Về chuyện của tiểu nữ nhà khanh, trẫm sẽ điều ngự y tới trực tiếp xem xét tình hình.

Huyền Phong vội vàng hành lễ:

- Tạ ơn bệ hạ.

. ..

Trên cao, mây trắng cuộn tròn như bị kiếm quang xé toạc, hai thân ảnh lao vút đi, để lại sau lưng những vệt sáng dài vắt ngang bầu trời. Gió rít mạnh, cuốn theo tiếng y phục phần phật.

Người dẫn đầu là một nam tử trung niên, tướng mạo uy nghi, đường nét khuôn mặt như được chạm khắc bằng đao, đôi mắt sáng lấp lánh sát khí. Giọng hắn gằn từng chữ, như sấm vang giữa trời:

- Hừ! Để bổn tướng quân xem là kẻ nào dám động đến tiểu bảo bối của ta!

Bên cạnh hắn là một mỹ phụ nhân, dáng người yểu điệu nhưng khí chất lại mang vẻ đoan trang, thanh nhã. Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, giọng mềm mại như nước:

- Phải xem rõ ngọn ngành thế nào đã. Chỉ là tỉ thí nội môn… hơn nữa, nha đầu còn có ý định muốn giết người ta trước, chẳng phải sao?

Nam tử trung niên hừ lạnh, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước:

- Mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Nha đầu đó, bà còn không hiểu sao? Chẳng tự nhiên mà nó lại muốn giết người!

Mỹ phụ thở dài, ánh mắt thoáng chút bất lực:

- Thì ta mới nói là ngươi cần phải biết rõ ngọn ngành đã. .. Mà lão già Hàn Thương, ngươi cũng nên tập bỏ dần cái tính nóng nảy ấy đi.

Hàn Thương trợn mắt, như thể bị chạm vào điều tối kỵ:

- Chuyện gì chứ! Riêng việc động đến nữ nhi của ta thì không có chuyện bình tĩnh!

Mỹ phụ nghe vậy thì khẽ nhíu mày, rồi thản nhiên:

- Thế thì. .. ta mặc xác ngươi.

Nói rồi, nàng điều khiển kiếm quang, thân ảnh nhẹ tựa lông vũ, lướt lên trước, bỏ hắn lại phía sau.

- Ơ, này. .. - Hàn Thương luống cuống đuổi theo:

- Cả mẹ lẫn con, chả khác gì nhau!

. ..

Vài ngày lặng lẽ trôi qua, ánh nắng sớm hôm nay dịu nhẹ trải khắp các hành lang đá xanh của Dưỡng Thương Điện, nơi mùi thảo dược thoang thoảng trong gió.

Trước một cánh cửa gỗ sơn đỏ, Minh Long đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng nhưng thần sắc hơi ngập ngừng. Đối diện hắn là Tiểu Mễ, dung nhan tươi tắn ẩn nấp sau lớp khăn lụa, ánh mắt mang chút trêu chọc và Tào Tử Anh, ánh mắt sắc lạnh, tay khoanh trước ngực.

- Tình trạng Yên Nhi thế nào rồi? - Minh Long lên tiếng, giọng trầm ổn.

Tiểu Mễ mỉm cười nhẹ:

- Cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Có điều, chuyện bình phục đâu phải ngày một ngày hai. .. Mà này, sao đệ lại ra tay tàn độc với một nữ nhân yếu đuối như vậy chứ?

Khoé miệng Minh Long giật nhẹ. Trong đầu hắn thoáng hiện ra cảnh giao đấu khi ấy: Sát ý trong mắt Yên Nhi, khí tức Nhân Sư bừng lên dữ dội.

-"Nữ nhân yếu đuối? Nếu ta không ra tay thì e đã mất mạng rồi. .. "

Hắn hít nhẹ, rồi đáp bình thản:

- Ta cũng không muốn như vậy a. .. nên nay mới chủ động đến thăm đây.

Tào Tử Anh đứng một bên, cười khẩy, giọng lạnh lùng:

- Nam nhân các người… chỉ được cái mồm mép. Người ta bị vậy bao lâu rồi giờ mới vác xác đến thăm hỏi.

Minh Long khẽ ho khan, rồi nói với Tiểu Mễ:

- Khụ. .. thôi, giờ ta vào. Tỷ giúp ta báo một tiếng.

Tiểu Mễ gật đầu, xoay người hé cánh cửa, khẽ nghiêng đầu vào bên trong:

- Yên Nhi, có Minh Long sư huynh đến thăm muội này.

Hắn khẽ gật, rồi sải bước vào trong, để mặc Tiểu Mễ và Tào Tử Anh tiếp tục đứng ngoài trò chuyện.

- Mễ tỷ, sao tỷ lại chơi thân với tên này vậy. .. .. - giọng Tào Tử Anh mơ hồ vọng vào sau lưng hắn.

Bên trong phòng, ánh sáng nhạt chiếu qua lớp rèm mỏng, hương thảo dược và đan dược trị thương lan toả khắp không gian. Thượng Quan Yên Nhi nằm trên giường, lưng quay về phía hắn, mái tóc đen dài buông xuống, thân hình mảnh khảnh ẩn dưới lớp chăn.

Minh Long bước đến gần, đứng một lúc mới nhẹ giọng:

- Thượng Quan sư muội, vừa rồi ta quả thật có điều không đúng… lỡ ra tay quá mạnh mới dẫn tới cơ sự này. Tình trạng của muội thế nào rồi?

Đáp lại lời Minh Long chỉ là. .. một sự im lặng đủ khiến cả gian phòng nghe rõ tiếng kim rơi. Yên Nhi vẫn nằm nghiêng, tấm chăn trùm gần nửa mặt, đôi mắt khép hờ như thể đang mặc kệ thiên hạ. Minh Long ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, khẽ thở dài, giọng trầm thấp nhưng đầy nghiêm túc:

- Ta biết muội đang nghĩ gì. .. Giữa chúng ta thật sự chỉ là hiểu lầm. Hôm nay ta đến đây, tuyệt đối không phải để chọc tức muội, mà là để giải thích rõ ràng.

Không một tiếng đáp. Không một ánh mắt liếc qua. Thậm chí, Minh Long còn nghi ngờ nàng. .. đã ngủ mất.

Hắn ho khan một tiếng, ngồi thẳng lưng, bắt đầu thao thao bất tuyệt:

- Tối hôm đó thật sự là tai nạn. Ta gặp sự cố, bất ngờ bị truyền tống thẳng vào phòng muội. Hoàn toàn không phải ta cố ý. .. rình trộm muội tắm. Trời đất chứng giám, ta còn chưa kịp thở đã bị muội vung đánh tới tấp. May mắn ta né nhanh, nếu không thì giờ đã thành. .. cố nhân.

Nói đến đây, Minh Long nghiêm nghị đưa tay lên, giơ ba ngón:

- Ta thề với thiên địa, ta chưa nhìn thấy gì của muội! Đây là sự thật, không hề pha đường hay thêm gia vị.

Yên Nhi vẫn không nhúc nhích, như thể đang nghe một câu chuyện cổ tích chẳng liên quan đến mình. Minh Long bắt đầu sốt ruột:

- Thượng Quan sư muội, muội nói gì đi chứ! Vừa rồi ta đã khai hết rồi. Giờ muốn đánh, muốn chửi thế nào cũng được, nhưng tin ta đi, ta thật sự chưa thấy cái gì cả. .. À, không, ý ta là thấy cái gì không nên thấy.

Bờ vai Yên Nhi khẽ run nhẹ. Minh Long mừng thầm, tưởng nàng sắp lên tiếng. Hắn đứng dậy bước lại gần, cúi người xuống:

- Này, muội có nghe ta nói không đấy?

Một tiếng nấc khe khẽ vang lên:

- Hức…

Minh Long cứng người, trợn mắt:

- N. .. này. .. muội khóc à? Trời ạ, ta nói thật mà! Nghe ta giải thích đã. ..

Yên Nhi bật người ngồi dậy, mái tóc dài khẽ tung, gương mặt xinh đẹp đến hút hồn giờ đã nhòe đi vì nước mắt. Đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, giọng đứt quãng:

- Ngươi. .. nói là. .. đã nhìn thấy. .. hết của ta. .. hức. ..

- Không! Không phải! - Minh Long quýnh quáng, hai tay vẫy loạn xạ như muốn xua tan hiểu lầm:

- Lúc đó vì muội cứ một mực đòi chém ta nên ta mới. .. đùa chút thôi!

- Hu hu hu. .. - Yên Nhi òa khóc to hơn:

- Ngươi biết ta không đánh lại ngươi nên muốn trêu chọc thế nào cũng được. .. rồi giờ tùy tiện phủi sạch trách nhiệm. .. hu hu. .. ngươi đã thấy hết rồi, ta còn mặt mũi nào sống trên đời nữa. .. .

Khóe miệng Minh Long co giật dữ dội. Nữ nhân trước mặt hắn vốn lạnh lùng như băng giá mà giờ lại khóc nức nở như tiểu cô nương bị cướp mất viên kẹo. Hắn không biết nên dỗ hay nên. .. bỏ chạy trước khi rắc rối lớn hơn.

- Ta. .. ta. .. - Hắn vừa định giải thích thêm thì. ..

"RẦM! !! "

Cánh cửa phòng bị đạp tung, gỗ vụn bay tứ tán. Minh Long giật bắn, xoay phắt người lại. Một nam tử trung niên cao lớn, mặt đỏ gay, trán nổi gân xanh như mạng nhện, đôi mắt đầy tơ máu đang nhìn hắn chằm chằm như muốn xé xác.

Giọng ông ta trầm đục, đầy sát khí:

- Có thật là như vậy không? Có đúng như những gì con bé vừa nói không?

Minh Long há hốc miệng, ú ớ:

- Hả… ông là ai…? Chuyện gì vậy?

Phía sau, Yên Nhi hốt hoảng kêu lên:

- Phụ… phụ thân!

- Cái… gì? PHỤ THÂN? ?? ? - Minh Long hét lên như bị sét đánh. Trong đầu hắn rất nhanh hiện ra một ý nghĩ:

-"XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ. .. !"

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận