Dòng Máu Của Rồng

Chương 78: UY ÁP HOÀNG GIA New

#DMCR#VP:

​Uy áp kinh hoàng của một cường giả Hóa Thần kỳ triệt để tỏa ra, toàn bộ đều hướng về phía Minh Long, khóa chặt lấy hắn. Hắn lập tức cảm thấy như có một ngọn núi vô hình đè nặng lên người, không khí xung quanh đặc quánh lại, đến mức hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn. Linh lực trong cơ thể hắn bị áp chế, không thể vận chuyển, hai chân hắn run rẩy, sắp sửa quỵ xuống đất. Một cảm giác tử vong lạnh lẽo, bất lực tràn ngập khắp cơ thể mà không thể làm gì hơn. Trước sức mạnh tuyệt đối cách biệt tới hai đại cảnh giới, mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa.

​Ngay khi bàn tay lạnh lẽo, khô gầy của Hàn Thuyên, mang theo Âm lực hủy diệt, sắp vồ đến tâm mi của Minh Long.

​"Ong! "

​Một màn chắn màu xanh lam, trong suốt như lam ngọc, hội tụ từ vô số Thủy linh lực cường đại, đột ngột hiện ra từ hư không. Màn chắn này không hề có khí thế bá đạo, ngược lại còn vô cùng ôn hòa, nó lặng lẽ bao trùm lấy toàn bộ thân thể Minh Long.

"​Oành! "

​Bàn tay của Hàn Thuyên va vào màn chắn. Một cảnh tượng kinh người diễn ra. Không có tiếng nổ kinh thiên động địa, luồng Âm lực cuồng bạo của bà ta khi chạm vào màn chắn nước thì như gặp phải đối trọng khắc chế, nhanh chóng bị hòa tan và hóa giải. Ngay sau đó, một luồng phản lực kinh người từ màn chắn đánh bay ngược thân thể Hàn Thuyên trở lại, khiến bà ta phải lộn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của toàn trường.

​Tất cả mọi người, kể cả Hàn Thuyên đang chật vật đứng dậy, đồng loạt đổ dồn ánh nhìn về phía người vừa ra tay cứu giúp Minh Long một mạng. Chỉ thấy trên một đài cao gần đó, Thái Tử điện hạ, Hoàng Di Linh, đang đứng chắp tay sau lưng, y phục lộng lẫy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Hàn Thuyên, không nói một lời nào. Sự im lặng của hắn còn mang theo một sự uy nghiêm và áp bức hơn cả vạn lời nói.

​Lúc này, một giọng nói già nua nhưng đầy uy lực, át đi mọi tiếng xì xào bàn tán, vang lên. Vị thái giám thân cận luôn đi bên cạnh Di Linh, người từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm hờ đôi mắt, lúc này đã mở mắt ra. Lão bước lên nửa bước, phất trần trong tay, chỉ tay về phía Hàn Thuyên:

​- Thái Tử điện hạ ở đây, ngươi còn dám làm xằng làm bậy, ra tay với một tiểu bối. To gan!

Thấy nguy hiểm đã thật sự qua đi, Hàn Mộc trưởng lão cùng các đệ tử Hằng Thiên Tông mới dám thở ra một hơi an tâm, sự căng thẳng trên vai dường như được gỡ bỏ. Minh Long vẫn còn có chút ngơ ngác, hắn nhìn lấy Hoàng Di Linh, người vừa ra tay cứu mình một mạng, trong lòng vẫn chưa hết chấn động trước sức mạnh không thể chống cự của một cường giả Hóa Thần kỳ.

​Ngay sau đó, toàn trường như bừng tỉnh. Tất cả tu sĩ có mặt, bất kể là trưởng lão hay đệ tử của các tông phái, đều đồng loạt hướng về phía Di Linh, cung kính chắp tay hô lớn, âm thanh vang dội cả quảng trường:

- Tham kiến Thái Tử điện hạ!

​Minh Long thấy vậy cũng vội lấy lại tinh thần, làm theo. Hàn Thuyên, dù mặt mày tái mét vì bị phản chấn và kinh hãi, cũng nhanh chóng đứng dậy, chắp tay hành lễ, không dám có chút thất thố.

​Hoàng Di Linh chờ cho tiếng hô lắng xuống, bầu không khí trở lại vẻ trang nghiêm. Lúc này, hắn mới mở lời. Ánh mắt lạnh lùng của hắn không hề nhìn Minh Long, mà khóa chặt lấy Hàn Thuyên, khiến bà ta cảm thấy da đầu tê dại. Giọng nói của hắn mang theo sự uy nghiêm của bậc đế vương, chậm rãi nhưng rõ ràng:

​- Hàn Thuyên trưởng lão, cớ sao lại ra tay tàn độc, tấn công một tiểu bối ngay giữa quảng trường này như vậy?

​Bị ánh mắt của Thái Tử nhìn chằm chằm, Hàn Thuyên cảm thấy một áp lực vô hình còn nặng nề hơn cả một ngọn núi đang đè nặng lên vai. Bà ta chắp tay, giọng điệu có phần lúng túng và gượng gạo, cố gắng tìm một lý do để biện minh:

​- Hồi… hồi Thái Tử điện hạ, vừa rồi khi biết kẻ này đã sát hại Thái gia đại công tử, lại là đệ tử chân truyền của Chưởng Môn nên ta… đã có phần quá nóng giận, nhất thời hồ đồ. Mong Thái Tử điện hạ thứ tội.

​- Hừ… - Di Linh hừ lạnh một tiếng, sự khinh miệt trong mắt không hề che giấu:

- Hay cho một câu"vì quá nóng giận". Thua thiệt trong bí địa, lại trút giận lên một tiểu bối ở bên ngoài. Đây là tâm cảnh mà một cường giả Hóa Thần kỳ, một trưởng lão của đại tông môn nên có sao?

​Hắn nói tiếp, giọng điệu càng thêm sắc bén, mỗi một chữ đều như một mũi dao đâm vào lý lẽ của Hàn Thuyên:

- Hơn nữa, việc tiểu hữu này đã sát hại Thái gia đại công tử bên trong Nội Phong Bí Địa thì có sao? Luật lệ đã được hoàng thất đặt ra từ trước, một khi đã tham gia thì sinh tử tự chịu, ân oán tự giải quyết. Bất cứ ai tham gia thì đều phải chấp nhận quy tắc này. Cớ sao trưởng lão lại làm ra hành động vừa rồi, phải chăng là muốn phá vỡ quy tắc do chính hoàng gia đặt ra?

​Hàn Thuyên cúi đầu, cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hoàn toàn đuối lý. Bà ta không thể nào phản bác lại được:

- Nhưng…! !

​Di Linh nhíu mày, không cho bà ta cơ hội để biện minh. Ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm:

- Hay là… Hàn Thuyên trưởng lão ngươi vốn không coi luật lệ do hoàng thất đặt ra vào đâu?

​Di Linh dừng lại một chút để lời nói của mình có đủ sức nặng, rồi nhấn mạnh từng chữ, giọng nói như băng giá, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải run lên:

​- Hoặc nói cách khác… là Hàn Nguyệt Môn các ngươi, không coi hoàng gia ra gì?

Lời nói cuối cùng của Hoàng Di Linh, mang theo sức nặng của cả hoàng gia, như một quả núi vô hình giáng xuống quảng trường. Câu hỏi đó không còn là một lời chất vấn, mà là một sự phán quyết đầy uy lực.

"​Hít! "

​Toàn trường ai nấy đều hít một hơi thật sâu, không khí vốn đã căng thẳng nay lại như ngưng đọng lại. Tất cả mọi người có mặt, từ các trưởng lão của các tông phái khác cho đến những đệ tử cấp thấp nhất, đều hiểu rõ câu nói này đại diện cho điều gì.

Chuyện này đã không còn là ân oán giữa các đệ tử, hay sự mất mặt của một trưởng lão nữa rồi. Ở Thủy Vân Quốc này, hoàng thất chính là tối cao, là trời. Câu nói vừa rồi của Thái Tử, chẳng phải là đang ám chỉ Hàn Nguyệt Môn có ý mưu phản hay sao? Đây là một tội danh có thể khiến cả một tông phái đỉnh tiêm phải đối mặt với thảm họa diệt môn, một tội danh có thể tru di cửu tộc!

​Nghe lời buộc tội kinh thiên động địa này, sắc mặt của Hàn Thuyên và các đệ tử Hàn Nguyệt Môn còn lại lập tức trắng bệch như tờ giấy. Sự phẫn nộ, sự kiêu ngạo, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột cùng, một nỗi sợ hãi có thể khiến linh hồn cũng phải run rẩy. Bà ta hiểu rằng, hành động hồ đồ vì nóng giận của mình đã đẩy cả tông môn vào một tình thế vạn kiếp bất phục.

​Không ai bảo ai, cả đám đồng loạt quỳ rạp xuống đất, trán đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo, âm thanh vang lên rõ mồn một trong sự im lặng chết chóc của quảng trường.

​Hàn Thuyên run rẩy, lắp bắp một cách thảm hại, không còn chút khí thế nào của một trưởng lão Hóa Thần kỳ, giọng nói lạc đi vì hoảng loạn:

- Thái… Thái Tử điện hạ thứ tội! Vừa rồi là lão bà hồ đồ, đã sai hoàn toàn! Lão bà xin chịu mọi hình phạt! Nhưng Hàn Nguyệt Môn chúng ta trên dưới một lòng, tuyệt đối trung thành với hoàng thất, tuyệt đối không hề có ý bất kính như vậy! Mong điện hạ suy xét!

​Các đệ tử khác cũng đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, hoảng sợ dập đầu lia lịa xuống đất, khiến trán cũng rớm máu, đồng thanh kêu lên trong sự run rẩy:

- Mong Thái Tử điện hạ suy xét!

Hoàng Di Linh lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ rạp dưới đất, không hề có ý định cho bọn họ đứng lên. Hắn cất giọng, âm thanh không lớn nhưng lại vang vọng rõ ràng:

​- Người mà Hàn Thuyên trưởng lão cần tạ lỗi, không phải là ta.

​- Cái này…

​Lời nói vừa thốt ra, không chỉ Hàn Thuyên, mà tất cả những người đang có mặt ở quảng trường đều đồng loạt cứng họng. Bọn họ không thể tin vào tai mình. Ý của Thái Tử là… Hàn Thuyên phải cúi đầu tạ lỗi với một tiểu bối? Một vị trưởng lão Hóa Thần kỳ, đường đường là Tam trưởng lão của Hàn Nguyệt Môn, lại phải công khai nhận lỗi với một đệ tử của Hằng Thiên Tông? Đây không chỉ là mất mặt, mà là một sự sỉ nhục to lớn!

​Thấy dáng vẻ ngập ngừng và gương mặt lúc trắng lúc xanh của Hàn Thuyên, Di Linh nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh hơn:

​- Sao vậy? Dám làm mà không dám nhận à?

​Hàn Thuyên nghe vậy thì toàn thân run lên. Bà ta biết, hôm nay nếu không làm theo lời Thái Tử, tội danh"không coi hoàng gia ra gì"kia sẽ thật sự bị chụp lên đầu cả tông môn. Bà ta cắn chặt răng, nén lại sự phẫn nộ trong lòng, từ từ đứng dậy.

Hàn Thuyên quay người về phía Minh Long, người vẫn còn đang đứng ngơ ngác từ nãy đến giờ, rồi chắp tay, cúi đầu một cách đầy khó khăn:

​- Vừa rồi… là ta đã sai. Mong tiểu hữu bỏ qua cho ta.

​Minh Long nhìn một cảnh này mà há hốc mồm. Tình thế trước mắt xoay chuyển quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng. Nhìn người vừa mới một giây trước còn ra tay muốn đoạt mạng mình, giờ đây lại đang cúi đầu chủ động xin lỗi. Đã vậy, người này còn là một cường giả Hóa Thần kỳ, một tồn tại mà hắn chỉ có thể ngước nhìn. Hắn lắp ba lắp bắp, vội vàng xua tay:

​- À… không… không có gì…

Hoàng Di Linh thấy Hàn Thuyên đã chịu cúi đầu tạ lỗi, liền gật đầu một cách hài lòng, tỏ ý chấp nhận:

- Thôi được rồi, chuyện này dừng tại đây.

​Trong lòng hắn thầm tính toán. Dù sao Hàn Thuyên cũng là Tam trưởng lão của Hàn Nguyệt Môn, một tông phái lớn có sức ảnh hưởng không nhỏ tại Thủy Vân Quốc. Hắn không thể quá khắt khe mà làm tới, chèn ép bà ta quá đáng trước mặt đông đảo tu sĩ, điều đó sẽ làm mất đi sự khoan dung của hoàng thất và có thể gây ra những rạn nứt không đáng có.

Nhưng luật lệ của hoàng gia thì tuyệt đối không thể bị xem thường. Vừa rồi xử trí như vậy, vừa khiến Hàn Thuyên phải cúi đầu nhận sai, vừa khẳng định được uy quyền tối cao của hoàng gia, coi như cũng là chu toàn, vẹn cả đôi đường.

​Nghĩ vậy, Di Linh lùi lại một bước, khí thế trên người trở nên uy nghiêm và chính trực. Hắn phất tay, giọng nói dõng dạc, được linh lực gia trì, vang vọng khắp quảng trường:

​- Kỳ tranh đoạt Nội Phong Bí Địa thường niên đến đây là kết thúc! Bổn cung tin rằng các vị đệ tử tham gia đều đã may mắn có được cơ duyên cho riêng mình, đây là một điều đáng mừng.

​Giọng hắn trầm xuống, mang theo một tia cảm thông:

- Tuy nhiên, cơ duyên cũng đồng nghĩa với việc đi kèm với hung hiểm. Mất mát là hoàn toàn không thể tránh khỏi. Bệ hạ đã có chỉ dụ, quyết định sẽ có bồi đắp xứng đáng dành cho thân nhân của những đệ tử không may bỏ mạng trong bí địa lần này, coi như là sự bù đắp và an ủi phần nào từ hoàng thất.

​Nghe đến đây, tất cả các trưởng lão và đệ tử có mặt, đặc biệt là những người đến từ các tông môn có đệ tử thiệt mạng, đều đồng loạt chắp tay cúi đầu, trong lòng dâng lên một sự cảm kích và kính phục sâu sắc:

​- Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn Thái Tử điện hạ!

​Di Linh phất tay:

- Kết thúc ở đây. Hẹn các vị vào kỳ tranh đoạt lần sau.

​Nói rồi, Di Linh xoay người, chuẩn bị tiến vào trong xa giá hoàng cung lộng lẫy đang chờ sẵn. Nhưng trước khi bước đi, ánh mắt của hắn đột ngột dừng lại, xuyên qua đám đông, chăm chú nhìn thẳng vào Minh Long đang đứng trong hàng ngũ của Hằng Thiên Tông.

​Minh Long cũng cảm nhận được ánh mắt này. Đó không phải là ánh mắt lạnh lùng như khi nhìn Hàn Thuyên, cũng không phải ánh mắt uy nghiêm khi tuyên bố với mọi người. Ánh mắt này có chút khó hiểu, không thể diễn tả thành lời. Trong đó dường như có sự dò xét, có sự tò mò, có một tia tán thưởng, nhưng lại ẩn chứa cả một sự phức tạp và đắn đo nào đó.

​Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Di Linh liền quay người đi, tiến vào trong xa giá. Hai hàng cung nữ và thái giám đang đứng hầu bên cạnh cũng mau chóng đi theo, hầu Thái Tử điện hạ hồi cung.

​Toàn trường một lần nữa đồng loạt cúi đầu, hô vang, âm thanh chấn động cả một vùng:

​- Cung tiễn Thái Tử điện hạ!

Khi bóng dáng xa giá lộng lẫy của hoàng cung đã đi mất hút, sự uy nghiêm và áp lực bao trùm quảng trường mới dần tan đi. Lúc này, Thành chủ Nội Phong Thành - Nội Lịch mới bước lên đài cao, cất giọng sang sảng:

​- Kỳ tranh đoạt Nội Phong Bí Địa lần này đã kết thúc! Nội Phong Thành đã chuẩn bị đầy đủ phòng ốc cho tất cả các vị nghỉ ngơi trước khi rời khỏi, xin kính mời các vị!

​Trong lúc mọi người đang lục tục chuẩn bị, Hàn Thuyên đưa ánh mắt lạnh lẽo như băng giá, nhìn chằm chằm về phía Minh Long, rồi hừ lạnh một tiếng. Vốn dĩ bà ta đã tính toán rất kỹ, nhân lúc Hàn Mộc không chú ý mà bất ngờ ra tay, hạ sát Minh Long ngay tại chỗ để khi về còn dễ bề ăn nói với Chưởng Môn và Thái gia. Dù cho sau đó Thái Tử điện hạ có trách phạt, thì với thân phận trưởng lão của một đại tông phái, bà ta cũng không thể bị phạt quá nặng. Nhưng điều bà ta không thể ngờ tới, đó là Thái Tử lại luôn chú ý đến một tiểu bối vô danh như Minh Long và kịp thời ra tay ngăn cản như vậy.

​Minh Long nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Hàn Thuyên, hắn rùng mình một cái, vội vàng chạy tót ra đằng sau lưng Hàn Mộc trưởng lão để núp, chỉ ló đầu ra nhìn.

​Hàn Mộc cảm nhận được hành động của Minh Long, ánh mắt lạnh lẽo của nàng cũng quét về phía Hàn Thuyên.

- Ngươi còn định làm gì?

​Hàn Thuyên lắc đầu, cười lạnh một cách đầy thâm ý:

- Các ngươi chờ đó.

​Nói rồi, bà ta không ở lại thêm nữa, ra hiệu cho tất cả các đệ tử Hàn Nguyệt Môn còn lại cùng rời đi, bóng lưng mang theo sự tức giận và không cam lòng.

​Đợi đến khi bọn họ đã đi xa, Minh Long mới dám thở phào một hơi, trán đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh:

-"Con bà nó. "- Hắn thầm nghĩ:

-"Vừa rồi được nếm trải sức mạnh của Hóa Thần kỳ áp bức lên thân thể, thật sự quá kinh khủng. Nếu không phải Thái Tử kịp thời ra tay, e là thực sự lành ít dữ nhiều rồi. "

Bóng dáng của đám người Hàn Nguyệt Môn đi xa, Liệt Khang, người từ nãy đến giờ cũng vô cùng căng thẳng, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn bước tới, vỗ mạnh vào vai Minh Long, một cái vỗ đầy tình huynh đệ:

​- Ngươi không sao chứ? Vừa rồi con mụ già kia ra tay, ta còn tưởng ngươi toi đời rồi. Áp lực của Hóa Thần kỳ thật đúng là không thể đùa được.

​Minh Long đáp, lắc đầu với một nụ cười:

- À, không sao.

​Thấy Minh Long bình an vô sự, sự lo lắng của Liệt Khang lập tức được thay thế bằng một sự tò mò không thể kiềm nén. Hắn ghé sát vào, hạ giọng hỏi, nhưng sự phấn khích trong giọng nói thì không hề nhỏ:

- Này, đệ đã giết Thái Đống thật hả?

​Câu hỏi này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các đệ tử Hằng Thiên Tông khác đang đứng xung quanh. Ngay cả Hàn Mộc trưởng lão cũng tò mò nhìn về phía Minh Long, ánh mắt sắc bén của nàng dường như muốn nhìn thấu hắn. Minh Long nhìn mọi người, trước những ánh mắt đầy mong chờ, hắn chỉ thản nhiên gật đầu đáp:

​- Đúng vậy, ta đã giết tên đó.

​- Trời! - Liệt Khang vẻ mặt đầy khó tin, thốt lên một tiếng kinh ngạc:

- Nhưng bằng cách nào chứ? Thái Đống đó là một tên Kim Đan viên mãn đó, còn là đệ tử chân truyền Chưởng Môn, trên người chắc chắn có không ít thủ đoạn phòng thân!

​Minh Long vuốt vuốt mũi, cười cười, không giải thích nhiều lời:

- À thì…

​"Vù! Vù! "

​Hắn không nói hết câu, khí tức Kim Đan sơ kỳ trên người từ từ tỏa ra. Luồng khí tức không quá bá đạo, nhưng lại vô cùng tinh thuần và vững chắc, không hề có chút cảm giác hư ảo của người vừa mới đột phá.

​"Hít! "

​Tất cả các đệ tử Hằng Thiên Tông có mặt, kể cả Trần Ảnh và Tào Tử Anh dù đã biết trước, đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ đều là thiên tài, đều hiểu rõ việc đột phá từ Trúc Cơ lên Kim Đan khó khăn đến mức nào. Chỉ một tháng trời ngắn ngủi trong Nội Phong Bí Địa, từ một Trúc Cơ hậu kỳ, đã đột phá lên Kim Đan rồi sao? Tốc độ tu luyện này thật sự quá mức yêu nghiệt.

​- Trời đất ơi! - Liệt Khang không còn giữ kẽ nữa, sự kinh ngạc biến thành sự hưng phấn tột độ. Hắn bá vai bá cổ Minh Long, lắc lắc một cách thân mật:

- Rốt cuộc đệ đã đạt được cơ duyên kinh khủng gì bên trong đó, khai mau cho huynh đệ biết với!

​Minh Long cười cười, trước sự nhiệt tình của Liệt Khang, hắn vô thức đưa mắt qua nhìn Lãnh, người vẫn đang lạnh lùng đứng một góc, không nói một lời từ nãy đến giờ:

- Cái này… đợi khi nào về tông môn rồi chúng ta nói sau đi.

​- Khụ!

​Hàn Mộc trưởng lão ho khan một tiếng, cắt ngang sự ồn ào và tò mò của đám đệ tử:

- Đã đông đủ cả rồi. Trước mắt chúng ta nên di chuyển thôi, về thành nghỉ ngơi trước khi khởi hành về tông môn.

​- Rõ! - Tất cả các đệ tử nghe lệnh, đồng loạt chắp tay.

​Hàn Mộc gật đầu hài lòng, ánh mắt nghiêm nghị của nàng lướt qua mười hai gương mặt đệ tử có mặt. Lần này tham gia tranh đoạt, mười hai người đi, mười hai người bình an trở về, không thiếu một ai. Đối với nàng, so với bất cứ cơ duyên kinh thiên động địa gì đó, thì điều này còn quan trọng hơn rất nhiều.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận