Dòng Máu Của Rồng

Chương 79: TRỞ VỀ

#DMCR#VP:

​Hàn Mộc trưởng lão dẫn đầu các đệ tử Hằng Thiên Tông trở lại khách điếm sang trọng đã được Nội Phong Thành Chủ chuẩn bị từ trước để nghỉ ngơi trước khi trở về.

​Bên trong một căn phòng rộng rãi, Liệt Khang vừa bước vào đã gào lên một tiếng rồi nằm vật ra chiếc giường êm ái, hai tay hai chân dang rộng:

​- Oaaaa. .. đây rồi! Đây rồi! Chính là cái cảm giác này! - Liệt Khang lăn qua lăn lại trên tấm nệm mềm mại, hai mắt nhắm nghiền tận hưởng:

- Một tháng trời ăn lông ở lỗ trong cái nơi chết tiệt đó khiến lão tử như muốn phát điên lên được!

​Minh Long thấy cảnh này thì chỉ lắc đầu cười. Hắn bình thản đi đến bàn trà, tự rót cho mình một ly trà nóng, chậm rãi thưởng thức hương thơm và sự yên tĩnh sau bao ngày chiến đấu.

​Thấy Minh Long ung dung như vậy, Liệt Khang liền bật dậy. Sự tò mò mà hắn đã phải kìm nén từ lúc ở quảng trường lại bùng lên. Hắn tiến đến ngồi đối diện Minh Long, hỏi:

- Này, đệ vẫn chưa nói cho ta biết. Rốt cuộc là đệ đã đạt được cơ duyên gì mà có thể tiến vào Kim Đan nhanh đến như vậy?

​Minh Long không vội trả lời. Hắn khoan thai nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng, rồi từ từ đặt ly xuống. Hắn đưa mắt nhìn Liệt Khang, ánh mắt có chút bí ẩn:

​- Chà… cái này thì ta chưa thể nói được. Tuy nhiên, khi trở về tông môn, huynh sẽ được biết thôi.

​Liệt Khang thấy vậy thì bĩu môi, ánh mắt có chút hờn dỗi:

- Ngươi không nói thì thôi.

​Minh Long cười cười:

- Là chưa nói bây giờ thôi. - Rồi hắn khéo léo hỏi lại Liệt Khang:

- Vậy còn huynh thì sao? Có đạt được cơ duyên gì không?

​Nghe Minh Long hỏi ngược lại, vẻ mặt hờn dỗi của Liệt Khang lập tức biến mất, thay vào đó là sự tự hào và có chút đắc ý:

- Thật ra là cũng có!

​Hắn nói, rồi lôi từ trong nhẫn trữ vật ra một vật phẩm. Đó là một món vũ khí vô cùng độc đáo, một vòng đao cực lớn có đường kính gần bằng nửa thân người. Toàn bộ vòng ngoài của nó là một lưỡi đao sắc bén, được rèn một cách tinh xảo. Trên thân vòng đao bằng kim loại đen tuyền được chạm khắc những chi tiết hoa văn cổ xưa vô cùng tỉ mỉ, và từ những đường vân đó, một luồng ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, ấm áp như nham thạch đang từ từ tỏa ra, toát lên một cảm giác vừa thanh lịch vừa đầy uy lực.

Minh Long chăm chú quan sát món binh khí trên tay Liệt Khang. Hắn không thể không công nhận là nó rất đẹp, từng đường nét được chạm khắc trên thân vòng đều toát lên một vẻ cổ xưa và mạnh mẽ. Đã vậy, bản thân nó còn tỏa ra một khí thế bất phàm, một luồng năng lượng ấm áp nhưng cũng đầy bạo liệt của Hỏa linh lực, khiến hắn có thể đoán được đẳng cấp của nó chắc chắn không hề thấp, ít nhất cũng phải là đẳng cấp Ngũ cấp binh khí. Tuy nhiên, với kiến thức hạn hẹp của mình về các loại kỳ môn binh khí, Minh Long chưa thể biết chính xác đây là loại binh khí gì.

​Ngay lúc này, tiếng của Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, giọng điệu như một vị chuyên gia giám định bảo vật đã thấy qua vô số kỳ trân dị bảo:

- Đúng là Ngũ cấp binh khí. Đẳng cấp hiện tại của nó là Ngũ cấp hạ phẩm. Thứ này có tên gọi là Hồng Viêm Thiên Luân. Khả năng chiến đấu và phòng thủ của binh khí hệ luân vốn đã khá là toàn diện. Hơn nữa, với luồng hỏa linh lực thuần túy mà nó tỏa ra, thứ này thích hợp nhất với tu sĩ hệ hỏa.

​Minh Long"Ồ"lên một tiếng trong đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Sự đánh giá của Ngọc Nhi đã xác nhận phỏng đoán của hắn, thậm chí còn chi tiết hơn.

​Liệt Khang thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, liền tò mò hỏi, giọng điệu đầy hy vọng:

- Sao thế? Đệ nhận biết thứ này sao?

​Minh Long gật đầu, ra vẻ bí hiểm và thâm sâu:

- Cũng biết chút chút.

Rồi hắn đem những thông tin mà Ngọc Nhi vừa nói, từ tên gọi, đẳng cấp cho đến đặc tính và sự phù hợp với người tu luyện, truyền đạt lại cho Liệt Khang một cách trôi chảy, như thể đó là kiến thức của chính mình.

​Liệt Khang nghe xong, hai mắt ban đầu chỉ hơi sáng lên, nhưng càng nghe thì càng sáng rực, đến cuối cùng thì như có hai ngọn lửa đang bùng cháy trong đó. Sự vui mừng và kích động không thể nào che giấu nổi. Hắn nhìn chằm chằm vào vòng đao trong tay mình, lẩm bẩm như không tin vào tai mình:

- Hồng Viêm Thiên Luân? Ngũ cấp hạ phẩm binh khí?

​Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn Minh Long với vẻ mặt không thể tin nổi, giọng nói cũng trở nên to hơn vì phấn khích tột độ:

- Đã vậy còn phù hợp nhất với tu sĩ hệ hỏa! Mà ta, Liệt Khang ta, chính là tu sĩ hệ hỏa! Vậy thứ này chẳng phải là trời sinh dành cho ta hay sao?

​Minh Long mỉm cười, gật gù một cách tán đồng, không hề phản bác lại lời nói đầy phấn khích của Liệt Khang.

Sự phấn khích của Liệt Khang sau khi nghe giải thích về món bảo vật dần lắng xuống, thay vào đó là một tia nghi hoặc. Hắn liền nhíu mày, nhìn Minh Long một cách dò xét, không còn vẻ hồ hởi như trước:

- Mà làm sao đệ nhận biết được thứ này một cách rành rọt như vậy? Kiến thức về binh khí không phải là thứ nói biết là biết.

​Minh Long nhún nhún vai, thản nhiên bịa ra một lý do đã chuẩn bị sẵn, gương mặt không đổi sắc:

- Ta cũng có tìm hiểu chút ít về binh khí từ chỗ Nhị trưởng lão thôi.

​- Thật không? - Ánh mắt Liệt Khang vẫn bán tín bán nghi. Sự nghi ngờ của hắn không phải là không có cơ sở:

- Thứ này là Ngũ cấp binh khí đó. Theo như ta biết, trong tay Hằng Nhạc trưởng lão, người nổi tiếng si mê luyện khí, cũng chỉ có vài loại binh khí đạt đến Ngũ cấp thôi.

​Minh Long thấy đối phương phân tích hợp lý như vậy, vẻ mặt vẫn bình thản, tỏ ra không muốn giải thích nhiều:

- Thì ta nói là tìm hiểu thôi mà, tin hay không thì tùy huynh vậy.

​Liệt Khang thấy không thể moi thêm thông tin gì, liền chép miệng một cái, quyết định bỏ qua:

- Thôi kệ, dù sao cũng là thứ đồ tốt, quan tâm nhiều làm gì. - Hắn cẩn thận cất Hồng Viêm Thiên Luân đi, rồi tò mò hỏi Minh Long:

- Nói đi, thời gian qua ở trong Nội Phong Bí Địa của đệ thế nào? Chắc hẳn là đã trải qua nhiều chuyện lắm phải không? Kể ta nghe xem nào.

​Minh Long vẻ mặt lười biếng, hắn cũng tiến tới, ngả lưng xuống chiếc giường êm ái còn lại trong phòng, gối hai tay sau đầu.

- Ta lười kể quá, mệt chết đi được. Hay là huynh nói chuyện của huynh trước đi, xem huynh có thu hoạch được gì không.

​Nghe vậy, Liệt Khang lúc này trở nên phấn khích. Vẻ mặt hờn dỗi và nghi hoặc ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là sự hớn hở ra mặt, hai mắt sáng rực lên một cách kỳ lạ:

- Thật ra, quãng thời gian ở trong đó cũng không hẳn là tệ đối với ta… hí hí hí…

​Minh Long liếc mắt nhìn hắn, quan sát cái biểu cảm như một tên ngốc đang yêu của Liệt Khang, trong lòng đã đoán ra bảy tám phần. Hắn cất giọng đầy ẩn ý:

- Gặp Thượng Quan Yên Nhi trong đó à?

​Liệt Khang giật bắn mình, sự hớn hở trên mặt lập tức biến thành sự kinh ngạc và có chút bối rối, như thể bí mật động trời bị người khác phát hiện.

- Sao… sao đệ biết?

​Minh Long ngáp một hơi dài, tỏ vẻ mệt mỏi, mắt lim dim:

- Ngoài chuyện đó ra, ta không nghĩ ra được việc gì khác có thể khiến huynh có cái biểu cảm như vậy.

​Bị nói trúng tim đen, Liệt Khang cười cười một cách ngượng ngùng, gãi gãi đầu:

- Thì… thì đúng là vậy. Ta đã gặp Yên Nhi sư muội ở trong đó.

Như được mở cờ trong bụng, hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể lại toàn bộ những chuyện hắn và Yên Nhi đã cùng nhau trải qua ở trong Nội Phong Bí Địa, từ việc cùng nhau chiến đấu với yêu thú, tìm kiếm cơ duyên, cho đến những lần trò chuyện tâm tình đầy ăn ý.

​Minh Long nằm nghe, tiếng kể lể đầy hưng phấn của Liệt Khang cứ đều đều bên tai. Sau những trận chiến sinh tử, lại thêm việc cảm ngộ thêm bộ công pháp đỉnh cấp, cơ thể và tinh thần hắn đã quá mệt mỏi. Mí mắt hắn dần trở nên nặng trĩu, rồi trong lúc Liệt Khang vẫn còn đang say sưa kể chuyện, hắn đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

. ..

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, chiếu rọi vào căn phòng tĩnh lặng:

​- Dậy thôi…

​Tiếng gọi quen thuộc của Liệt Khang vang lên bên tai, kéo Minh Long ra khỏi giấc ngủ sâu. Hắn từ từ mở đôi mắt còn đang mơ màng, ngơ ngác nhìn trần nhà xa lạ, trong phút chốc vẫn chưa định hình được mình đang ở đâu:

​- Hơ… hơ…

​Liệt Khang thấy bộ dạng ngái ngủ của hắn thì không nhịn được cười, vỗ mạnh vào vai hắn một cái:

- Dậy thôi, đến lúc trở về tông môn rồi! Mọi người đã chuẩn bị xong cả rồi.

​Cú vỗ vai khiến Minh Long lúc này mới nhanh chóng tỉnh giấc hoàn toàn. Hắn ngồi bật dậy, vươn vai rồi ngáp một cái rõ to, không chút giữ hình tượng, âm thanh vang dội cả căn phòng:

​- OÁPPPP. .. .. !! !! Ta ngủ quên mất à? Đi thôi. Hàn Mộc trưởng lão đâu rồi?

​Liệt Khang nhếch mép cười, chỉ tay về phía cửa phòng đang mở:

- Ngươi tự nhìn đi. Tất cả đều đang chờ mỗi ngươi thôi đấy.

​Minh Long giật mình nhìn về hướng chỉ tay. Ở phía cửa, Hàn Mộc trưởng lão đang đứng khoanh tay, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng trong mắt không giấu được ý cười. Phía sau nàng là đầy đủ các đệ tử còn lại, bao gồm cả Trần Ảnh, Tào Tử Anh và Lãnh. .. Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào hắn với những ánh mắt khác nhau. Tào Tử Anh và vài người khác thì không nhịn được, phải quay mặt đi, bật cười khúc khích.

​Minh Long thấy cảnh này thì mặt đỏ bừng lên. Hắn vội vàng nhảy xuống giường, chỉnh lại y phục, gãi gãi đầu một cách đầy ngượng ngùng:

- Thật ngại quá, ngại quá. Ta không biết mọi người đã dậy rồi. Chúng ta đi thôi.

​Nói rồi, tất cả đồng loạt tiến về phía Bách Bảo Các, nơi Thành chủ đã bố trí sẵn Truyền Tống Trận để các tông phái trở về. Dưới sự dẫn dắt của Thành chủ Nội Lịch, cả nhóm bước vào trong một căn phòng rộng lớn được canh phòng nghiêm ngặt. Trung tâm căn phòng là một Truyền Tống Trận khổng lồ, được khắc những phù văn phức tạp và sâu thẳm, đang phát ra những dao động không gian mạnh mẽ.

​Minh Long cùng mọi người vừa bước vào, đập vào mắt hắn là ba thân ảnh quen thuộc đang đứng chắp tay sau lưng, đợi sẵn. Hằng Mặc, Hằng Đạt và Hằng Yên hộ pháp đã đứng ở đó từ bao giờ, gương mặt vô cùng nghiêm nghị.

​Các đệ tử chắp tay chào hỏi một cách kính cẩn:

- Tham kiến ba vị hộ pháp.

​Hàn Mộc trưởng lão gật đầu với ba người, rồi quay lại nói với tất cả:

- Đã đông đủ. Trở về thôi.

. ..

Ánh sáng từ Truyền Tống Trận lóe lên một cách chói lòa, bao trùm lấy toàn bộ mười sáu người của Hằng Thiên Tông, không gian xung quanh vặn vẹo rồi nhanh chóng biến mất.

​"Vù! Vù! Vù! "

​Qua một khoảng thời gian ngắn cảm thấy trời đất quay cuồng, màn sáng mờ dần rồi vụt tắt. Khi tầm nhìn của mọi người rõ ràng trở lại, phía trước mặt hiện ra sân chính quen thuộc và hùng vĩ của Hằng Thiên Tông.

​Nơi đây, đông đảo các đệ tử nội môn và ngoại môn đã đứng xếp thành hàng ngay ngắn ở hai bên, dường như đã chờ đợi từ lâu để chào đón họ trở về. Thấy nhóm người của Hàn Mộc xuất hiện trên Truyền Tống Đài, tất cả đồng loạt chắp tay, cúi người, giọng nói đồng thanh, trang nghiêm và vang dội:

​- Tham kiến Tứ trưởng lão, tham kiến ba vị hộ pháp! Chúc mừng các đệ tử đã thành công trở về!

​Lúc này, từ phía trước đám đông, ba vị trưởng lão còn lại cũng xuất hiện, đứng cạnh Hàn Mộc, tạo thành hàng Tứ đại trưởng lão của tông môn. Hằng Vân trưởng lão, người đứng đầu, mỉm cười hiền hậu, lên tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng đầy uy lực:

- Tất cả đều bình an trở về là tốt rồi.

​Minh Long cùng các đệ tử khác vội vàng chắp tay kính cẩn nói:

- Tham kiến tứ vị trưởng lão.

Hằng Vân trưởng lão gật đầu hài lòng, rồi quay sang nhìn ba người Minh Long, Liệt Khang và Lãnh, cất giọng nghiêm nghị:

- Tông chủ đang chờ các ngươi tại Tông Chủ Điện.

​Ba người đồng loạt chắp tay:

- Đệ tử đã hiểu.

​Sau khi Tứ trưởng lão ra lệnh, tất cả các đệ tử khác cũng dần giải tán, trở về khu vực nghỉ ngơi của mình. Minh Long cũng không vội đi ngay. Hắn đưa mắt tìm kiếm trong dòng người, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở một góc, dường như cũng đang tìm kiếm hắn. Hắn liền vui vẻ chạy lại:

​- Mễ tỷ!

​Tiểu Mễ thấy hắn, ánh mắt đang lo lắng cũng rạng rỡ lên vì vui mừng và nhẹ nhõm. Nàng cất giọng nhẹ nhàng, trong đó không giấu được sự quan tâm:

- Trở về là tốt rồi. - Nàng đưa đôi tay thon dài lên, tự nhiên chỉnh lại y phục có chút xộc xệch của Minh Long sau chuyến đi dài.

​Minh Long gãi đầu cười cười, giọng điệu có chút làm nũng:

- Ta nhớ tỷ chết đi được, ha ha…

​Tiểu Mễ bĩu môi, lườm hắn một cái:

- Thôi đi ông tướng, chắc gì đã nhớ mà nói nghe như thật.

​- Ơ… thật mà! - Minh Long vội đáp:

- Chờ ta một chút.

​Nói rồi, Minh Long lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc khăn lụa màu thiên thanh, trên đó thêu hình những đóa hoa sen trắng vô cùng tinh xảo, chất liệu vải mềm mại cao cấp. Hắn đưa ra trước mặt Tiểu Mễ:

​- Tặng tỷ này. Ta đã mua nó khi dừng chân tại Nội Phong Thành đó. Đã nói là sẽ có quà cho tỷ mà, hì hì.

​Tiểu Mễ nhìn thấy món quà, lại nghe những lời này, gò má chợt ửng đỏ lên một cách ngại ngùng.

​Các đệ tử xung quanh, vốn chưa giải tán hết, thấy cảnh này thì ai nấy đều không nhịn được mà Ồ lên một tiếng trêu chọc, kéo dài ra:

​- Ồ…………

​Con hàng Liệt Khang lại càng quá đáng, hắn đứng bên ngoài hú hét như vượn, vỗ tay bôm bốp. Hành động này khiến Tiểu Mễ càng trở nên ngại ngùng, mặt lúc này đã đỏ bừng như gấc chín. Nàng nhanh chóng đón nhận lấy chiếc khăn lụa:

​- Đa tạ…!

​Nói rồi, nàng không dám ở lại thêm một giây nào nữa, quay đầu chạy đi mất.

​Minh Long thấy vậy, vội đưa tay với theo:

- Ơ… này…

​Rồi hắn quay sang mọi người, nhíu mày:

- Các ngươi Ồ cái gì?

​Tất cả nghe vậy, ánh mắt đều đồng loạt lảng đi chỗ khác, người thì nhìn trời, người thì nhìn đất, kiểu như"Đâu, ta có biết gì đâu. "

Mọi người tản đi, tiếng cười đùa vẫn còn văng vẳng.

Nhưng chợt!

​Một cảm giác lạnh sống lưng, một luồng sát khí sắc như dao găm, đột ngột ùa đến từ phía sau, khiến nụ cười của Minh Long cứng lại.

​Hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thượng Quan Yên Nhi đang nhìn hắn. Bề ngoài, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhõm khi thấy hắn an toàn trở về, nhưng đôi mắt của nàng, dường như đang tỏa ra một cỗ sát khí khủng khiếp, một lời cảnh cáo vô hình mà chỉ có Minh Long mới thật sự cảm nhận được.

​Minh Long giật mình, trong lòng dâng lên một câu hỏi:

-"Cái quỷ gì đây? "

​Đang lúc hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Liệt Khang đã đi tới, vỗ mạnh vào vai hắn một cái, cắt đứt dòng suy nghĩ và phá tan bầu không khí kỳ dị:

​- Ái chà. .. khá quá nhờ! Trình độ cua gái nhà lành của ngươi khiến lão tử bội phục rồi đó!

​Minh Long nhíu mày, tạm thời gác lại ánh mắt khó hiểu của Yên Nhi:

- Đừng có hiểu lầm. Ta và Mễ tỷ trước giờ luôn thân thiết, chỉ là tặng quà thôi chứ có gì đâu mà to tát.

​Liệt Khang bĩu môi, ra vẻ không tin:

- Rồi, rồi, rồi… coi như là ta chưa nói gì. Đi gặp sư phụ thôi.

​Minh Long gật đầu, trong lòng vẫn còn nặng trĩu vì ánh mắt khó hiểu của Yên Nhi. Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, thấy Lãnh với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày đã đi trước từ lúc nào, không hề chờ đợi ai.

. ..

Bên trong Tông Chủ Điện uy nghiêm, không khí trang trọng và có phần áp lực. Hằng Dương chắp tay sau lưng, chậm rãi bước qua bước lại. Ánh mắt của lão chăm chú nhìn vào Hồng Viêm Thiên Luân trên tay Liệt Khang, thần thức của một cường giả không ngừng đánh giá từng đường vân, từng luồng khí tức tỏa ra từ nó:

​- Tốt… tốt quá rồi! - Lão gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ hài lòng:

- Đồ nhi, ngươi lần này đã đạt được một cơ duyên không hề nhỏ. Có được nó, sức chiến đấu của ngươi sẽ tăng lên đáng kể. Hằng Thiên Tông chúng ta lại có thêm một Ngũ cấp binh khí rồi!

​Rồi Hằng Dương nghiêm mặt lại, không khí trong điện cũng trở nên ngưng trọng. Giọng nói của lão trở nên nghiêm khắc:

- Nhưng đẳng cấp của nó so với tu vi của ngươi vẫn còn cách biệt khá xa. Từ nay về sau phải thật nghiêm túc luyện tập để tâm ý tương thông, hoàn toàn khống chế được nó, tuyệt đối không được lơ là. Cơ duyên chỉ là một phần, phần quyết định thành tựu sau này vẫn chính là ở bản thân của ngươi, có hiểu không?

​- Đệ tử xin ghi lòng tạc dạ lời sư phụ chỉ dạy! - Liệt Khang chắp tay, cung kính đáp.

​Hằng Dương gật đầu hài lòng, rồi quay sang Lãnh, người vẫn im lặng và lạnh lùng như một tảng băng từ đầu đến cuối:

- Vậy còn ngươi, Lãnh. Lần tham gia Nội Phong Bí Địa này có đạt được cơ duyên gì không?

​Lãnh chắp tay đáp, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng:

- Thưa sư phụ, đệ tử bất tài. Chuyến đi này chỉ thu được nhiều yêu đan chứ chưa thực sự đạt được cơ duyên gì to lớn.

​Hằng Dương xua tay, an ủi:

- Không sao, cái gọi là cơ duyên thì cũng không thể cưỡng cầu được. Bình an trở về là tốt rồi.

​Đến đây, lão quay sang Minh Long. Ánh mắt vốn đang bình thản của Hằng Dương bỗng ngập tràn kỳ vọng, sáng rực lên, như thể hắn mới là người mà lão mong chờ nhất:

- Còn ngươi thì sao? Minh Long.

​Minh Long thở ra một hơi, ánh mắt kiên định. Hắn liếc nhìn sang Liệt Khang cùng Lãnh, ánh mắt Liệt Khang cũng đang vô cùng tò mò nhìn mình. Hắn chắp tay, đáp:

- Thưa sư phụ, lần này đệ tử đã đạt được một cơ duyên rất lớn. Chỉ có điều… chuyện này có chút đặc biệt, con không muốn quá nhiều người biết.

​Hằng Dương hiểu ý, lão nhìn hai người đồ đệ còn lại rồi nói với Minh Long bằng một giọng đầy tin tưởng:

- Không sao, vi sư đảm bảo sẽ không có ai ngoài vi sư cùng hai người sư đệ của ngươi ở đây biết được chuyện này.

​- Tạ sư phụ. - Minh Long chắp tay.

"​Vù! Vù! Vù! "

​Hắn không nói thêm, tu vi Kim Đan sơ kỳ vững chắc từ người hắn tỏa ra, một luồng khí tức tinh thuần và hùng hậu lan tỏa khắp đại điện. Hằng Dương kinh ngạc, hai mắt mở to, thốt lên:

- Kim Đan sơ kỳ?

​Nhưng chưa dừng lại ở đó. Tình huống tiếp theo càng là khiến Hằng Dương cùng Liệt Khang suýt nữa thì bật ngửa, há hốc mồm vì kinh ngạc tột độ.

​Một làn gió dịu nhẹ bỗng dưng xuất hiện trong đại điện vốn đang tĩnh lặng. Những luồng Phong linh lực tinh thuần, ôn hòa bắt đầu quấn quýt quanh thân Minh Long một cách vô cùng tự nhiên, như thể chúng vốn là một phần của cơ thể hắn.

​Lãnh ở bên cạnh, thấy cảnh này, vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng.

​Hằng Dương cùng Liệt Khang thì lắp bắp, giọng nói đầy vẻ hoang mang và không thể tin nổi, gần như là đồng thanh:

​- Phong… Phong linh lực?

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

- 12/9: + Nguyễn Duy Thông: 1. 000. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận