Dòng Máu Của Rồng

Chương 19: VÌ QUÁ NUÔNG CHIỀU

Minh Long lúc này đứng yên, mặt đầy vẻ chán nản, lắc đầu than thở:

- Ta đâu có làm gì ngươi.

Lưu Tấn cười khinh khỉnh, ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn:

- Bổn thiếu gia chính là không vừa mắt cái thái độ đó của ngươi!

Minh Long nhếch môi, quay về phía thức hải hỏi nhỏ:

- Ngọc Nhi, ở cái thế giới này. .. nhiều kẻ đầu óc có vấn đề như vậy à?

Ngọc Nhi trong thức hải khẽ ho khan:

- Bổn cô nương không biết nha. .. nhưng coi bộ ngươi hút về cũng không ít chuyện đâu.

Minh Long thở dài, quay sang nhìn Lưu Tấn lần nữa, ánh mắt giờ đã lạnh đi mấy phần.

- Rồi, muốn làm gì thì làm luôn đi.

Lưu Tấn phất tay ra hiệu:

- Dạy hắn một bài học, nhớ nhẹ tay thôi, chết rồi thì lại phiền!

Hai tên hộ vệ lập tức tiến lên, thân hình lướt tới nhanh như chớp. Một tên tung quyền thẳng vào ngực Minh Long, tên còn lại ép sát muốn khóa cổ hắn từ phía sau.

Ngay khoảnh khắc ấy, Minh Long đột nhiên động, chân trái lùi nửa bước, tay phải nắm lại thành quyền. Trong tích tắc, một luồng sức mạnh vô hình bùng lên từ tay hắn, ánh lôi quang xanh nhạt chớp lóe trong nháy mắt.

"Bốp! "

Quyền đầu tiên đánh ngang mặt tên hộ vệ bên trái, kèm theo một tiếng nổ giòn như trời giáng. Hắn bị đánh bay ngửa ra sau, ngã sõng soài, bất tỉnh tại chỗ.

Tên thứ hai còn chưa kịp phản ứng, Minh Long đã xoay người tung một cú đá chẻ ngang, mũi chân đá trúng ngay sườn.

"Phốc! "

Tên này rú lên đau đớn, bị hất văng mấy trượng, nằm ôm bụng rên rỉ.

Mọi chuyện diễn ra trong chưa đến ba hơi thở.

Không khí bỗng im phăng phắc. Lưu Tấn sững người, hai mắt mở to. Hắn vừa thấy gì đó lóe lên trên tay đối phương. ..

- Lôi lực. .. ?

Hắn thốt lên đầy ngạc nhiên, mặt biến sắc:

- Luyện Khí trung kỳ. .. mà có Lôi lực? Chẳng lẽ ta nhìn nhầm. .. ? Chắc chắn là nhìn nhầm. - Lưu Tấn trong đầu khẳng định chắc nịch.

Minh Long lúc này thần sắc vẫn bình thản như nước giếng sâu, đôi mắt không hề gợn sóng, từng bước chậm rãi tiến về phía Lưu Tấn. Dáng đi tuy không vội vã nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình đang đè nặng xuống không khí quanh đó.

Lưu Tấn cúi nhìn hai tên hộ vệ nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất, khuôn mặt hắn đỏ gay vì tức giận. Hắn nghiến răng gầm lên:

- Hai tên vô dụng! Một tên Luyện Khí trung kỳ cũng không đánh nổi!

Dứt lời, hắn hít sâu một hơi rồi vận chuyển linh lực, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ bùng phát, linh lực quét qua tạo thành cơn gió mạnh hất tung lá cây và cát bụi xung quanh. Gương mặt đầy kiêu ngạo, hắn trừng mắt nhìn Minh Long đầy khinh bỉ:

- Ngươi nghĩ ngươi mạnh sao? Hừ, chỉ là thủ đoạn tạp nham. Để bổn thiếu gia cho ngươi biết thế nào là thực lực!

Không chờ thêm một giây, hắn quát lớn rồi lao thẳng về phía Minh Long, thân ảnh như một chiếc bóng xẹt qua không khí, nắm đấm mang theo linh lực đè ép muốn nghiền nát đối phương trong một chiêu.

Nhưng đúng lúc đó.

Minh Long khẽ nghiêng người, ánh điện xanh nhàn nhạt bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, Lôi lực âm thầm gia trì, tựa như một cơn giông sấm chớp ngầm tích tụ.

"Bốp! "

Một quyền không hoa lệ, không gào thét, chỉ đơn giản là một quyền dứt khoát mang theo Lôi lực, đánh thẳng vào cánh tay đang vung tới của Lưu Tấn.

Tiếng xương cốt gãy rắc vang lên cực kỳ rõ ràng.

- Á a a! ! - Lưu Tấn hét thảm, thân hình bị đánh bật ra như chiếc diều đứt dây, va vào thân cây phía sau rồi trượt xuống đất, thân thể co giật.

Minh Long không dừng lại, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như băng giá, lao tới như sấm sét, tung liên tiếp từng cú đấm, từng cú đá không chút thương xót. Lôi lực quấn quanh nắm đấm khiến mỗi một đòn đều như mang theo luồng điện giật mạnh, đánh cho Lưu Tấn không có sức phản kháng.

"Bốp! Bốp! Bốp! .. "

Tiếng va chạm dồn dập vang lên, mỗi cú đánh đều chính xác vào chỗ hiểm, thân thể Lưu Tấn chẳng khác nào cái bao cát, bị đánh đến mức lăn lộn trên mặt đất, máu mũi máu miệng chảy ra không ngừng, y phục rách nát, ánh mắt dại đi.

Giờ phút này, cái gọi là chênh lệch cảnh giới không những không có chút tác dụng, mà còn trở thành trò cười. Bởi vì hắn chẳng có chút căn cơ nào, tu vi Trúc Cơ đạt được đều là nhờ đan dược nhét vào, căn bản không thể so với sức chiến đấu thực thụ mà Minh Long rèn luyện từng bước.

Ngọc Nhi trong thức hải nhíu mày rồi thở dài:

- Đúng là con ông cháu cha điển hình. .. bị đánh như vậy cũng đáng.

Minh Long khẽ tặc lưỡi, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua ba thân ảnh đang nằm sõng soài dưới đất, giọng mang chút khinh thường:

- Mấy tên này đúng là quá yếu. Quả thật, trong một cảnh giới, cũng có kẻ mạnh kẻ yếu… Tên Lưu Tấn này, e là Trúc Cơ kỳ yếu nhất ta từng thấy.

Dứt lời, hắn thong thả bước từng bước về phía Lưu Tấn đang nằm dưới đất, hơi thở vẫn còn yếu ớt, gương mặt bê bết máu, ánh mắt hoảng loạn đầy phẫn nộ.

Nhưng đúng lúc khoảng cách chỉ còn vài bước chân, Minh Long khựng lại. Một cơn ớn lạnh chợt bò dọc sống lưng như có thứ gì đó không đúng. Ánh mắt hắn lập tức hạ xuống, khóa chặt vào hành động chậm rãi của Lưu Tấn.

Chỉ thấy tên kia trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, cả người run rẩy, khó khăn lục lọi trong ngực áo, sau đó móc ra một vật hình chữ nhật ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, là một khối lệnh bài!

- Là do ngươi ép ta.

Khuôn mặt hắn méo mó, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị dồn vào đường cùng, cố gắng giơ cao cánh tay, muốn bóp nát vật trong tay.

Ngay khoảnh khắc đó.

- Mau! Mau ngăn hắn lại! !

Tiếng hét gấp gáp của Ngọc Nhi vang vọng trong thức hải như sấm nổ bên tai.

Minh Long lập tức hành động. Thấu Thị xoay chuyển, mọi động tác của Lưu Tấn như chậm lại từng nhịp. Đồng thời ý niệm kích phát Phi Lôi Thần Thuật!

Chớp mắt, thân hình Minh Long biến mất tại chỗ, xuất hiện ngay sát Lưu Tấn. Trước đó khi đánh bay Lưu Tấn, Minh Long đã để lại một Lôi Ấn Tàn Ảnh trên người hắn ta.

Ngay thời điểm Lưu Tấn còn chưa kịp siết chặt ngón tay.

"BÙM! "

Một quyền mang theo toàn bộ sức mạnh bạo phát, kèm theo Lôi lực rền vang đập thẳng vào gương mặt Lưu Tấn.

Mặt đất rung lên, bụi cát bay mịt mù. Lưu Tấn chưa kịp kêu lên một tiếng, toàn thân đã cứng đờ, ánh mắt trợn trừng, miệng nứt máu. Khối lệnh bài trong tay rơi xuống, nằm lăn lóc dưới đất, chưa kịp bị bóp nát.

Minh Long đứng yên tại chỗ, nắm đấm vẫn còn siết chặt, ánh mắt trầm xuống.

Một quyền đoạt mệnh.

Trong thức hải, Ngọc Nhi thở ra một hơi nhẹ nhõm:

- Chậm một nhịp thôi là rắc rối to rồi đấy…

Minh Long không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn thi thể tên Lưu Tấn nằm bất động dưới chân mình.

Ngay khoảnh khắc Minh Long vừa thu tay lại, đột nhiên trong hốc mắt trái, Cửu Trùng Minh Nhãn khẽ rung lên.

Hào quang nhàn nhạt lóe lên, rồi như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, con mắt thần dị ấy đột ngột xoay tròn với tốc độ chóng mặt, ánh sáng bên trong vần vũ như xoáy lốc.

Minh Long còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một làn khí mờ nhạt, lượn lờ như khói, từ thi thể Lưu Tấn đang nằm bất động dưới đất bị kéo thẳng vào con mắt ấy.

Là linh hồn!

Hắn chợt giật mình, theo bản năng lùi lại nửa bước, trong lòng nổi lên cảm giác hoang mang.

- Cái quỷ gì vậy? !

Trong thức hải, Ngọc Nhi xuất hiện, ánh mắt nghiêm túc hơn thường lệ:

- Đừng hoảng. Đây là một trong những cách nâng cấp Cửu Trùng Minh nhãn, bằng cách thu thập linh hồn người chết mà nó sẽ trở nên mạnh hơn rồi thăng cấp.

- Cái gì? ! - Minh Long trợn tròn mắt.

- Còn có chức năng này á? !

- Chỉ có thể hấp thu linh hồn vừa mới chết, còn chưa tiêu tán. Tuy tác dụng hiện tại không lớn, nhưng lâu dài sẽ cực kỳ đáng sợ. - Minh Ngọc giải thích.

Minh Long điều động ý niệm kiểm tra, quả nhiên, hắn cảm nhận được một tia cường hóa mờ nhạt, không chỉ Cửu Trùng Minh Nhãn hơi mạnh hơn, mà chính bản thân hắn cũng có cảm giác hồn lực bản thân dày thêm một chút.

- Thật kỳ diệu… - Hắn lẩm bẩm.

Tuy nhiên ánh mắt hắn lập tức trở nên cảnh giác, bởi lẽ khối lệnh bài lúc nãy vẫn nằm chỏng chơ dưới đất, chưa hề bị bóp nát.

Minh Long cúi xuống, cẩn thận nhặt lấy vật ấy, ánh mắt nhíu lại:

- Thứ này rốt cuộc là gì… mà khiến ngươi lúc nãy hoảng lên như vậy?

Ngọc Nhi lúc này đáp, giọng nghiêm nghị chưa từng thấy:

- Đó là Lệnh Bài Nhất Kích, bên trong chứa một lần ấn quyết được gia trì bởi tu sĩ Nguyên Anh viên mãn. Một khi bóp nát, nó sẽ lập tức phát động một kích toàn lực, ngươi lúc này mà trúng, chắc chắn không có cửa sống.

Minh Long vừa nghe xong, toàn thân lạnh toát, da gà nổi khắp người.

- Con bà nó, đồ chơi nguy hiểm thế mà hắn cũng có! - Hắn nghiến răng, nhét vội lệnh bài vào trong vạt áo.

- Dù gì cũng là hàng xịn… thu lấy, sau này biết đâu dùng được.

Ngay lúc ấy, Ngọc Nhi lại lên tiếng, giọng đầy khẩn trương:

- Không còn thời gian đâu! Phụ thân của hắn chắc chắn sẽ có cảm ứng khi nhi tử tử vong, nếu là cường giả Nguyên Anh thì chưa đầy một khắc nữa sẽ tìm đến đây!

Minh Long gật đầu, không cần nàng phải nói thêm lần thứ hai. Ánh mắt hắn đảo qua một vòng, tiện tay thu luôn nhẫn trữ vật trên tay Lưu Tấn, Xích Vân Áo Choàng bao phủ toàn thân, khí tức triệt để che đậy.

Bóng dáng hắn mờ đi, rồi biến mất vào hư không.

Chỉ để lại nơi đây ba cái xác nằm lặng yên trong bụi cỏ, cùng không khí mơ hồ vừa trải qua một cuộc sinh tử sát phạt.

Minh Long, ba chân bốn cẳng, nhanh nhất có thể rời xa nơi này.

. ..

Cùng lúc đó, một luồng khí tức cường đại từ phía Trường An Thành nhanh chóng lao tới, tựa như một cơn cuồng phong quét qua bầu trời khiến cây cối xào xạc, cát bụi mịt mù.

Chỉ thấy một nam tử trung niên phi không mà đến. Thân vận trường bào màu đen, đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn như lưỡi đao sắc lạnh, là Lưu Bân, phụ thân của Lưu Tấn, cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Lưu gia.

Hắn hạ xuống mặt đất, thần sắc vô cùng dữ tợn, ánh mắt lập tức dừng lại nơi thi thể đẫm máu của nhi tử mình đang nằm bất động giữa nền đất lạnh.

- Tấn nhi! !!

Một tiếng gầm chứa đầy đau đớn và giận dữ vang vọng cả khu rừng.

Lưu Bân lao đến bên thi thể, bàn tay run nhẹ kiểm tra, nhưng vừa chạm vào đã thấy sinh cơ đoạn tuyệt, linh hồn tiêu tán, chết không thể chết hơn.

Gân xanh trên trán hắn nổi cộm, ánh mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ trong hơi thở nặng nề:

- Là kẻ nào… là kẻ nào dám giết nhi tử của ta!

Ngay lập tức, hắn quét mắt nhìn quanh, rồi phát hiện ra hai tên hộ vệ vẫn còn bất tỉnh gần đó. Một luồng khí bạo phát, hắn vung tay đánh mạnh xuống đất, ép cho cả hai tên lập tức tỉnh lại, phun ra ngụm máu rồi ho sặc sụa.

Thấy gia chủ đang quỳ bên thi thể Lưu Tấn, cả hai hoảng hốt đến mức sắc mặt tái xanh, vừa tỉnh lại đã lập tức quỳ rạp xuống, miệng không ngừng lắp bắp:

- Gia chủ… Là… Là một tên tiểu tử, nhìn chỉ cỡ Luyện Khí trung kỳ… Bọn thuộc hạ… không địch lại được…

- Luyện Khí? - Lưu Bân ánh mắt lạnh băng quét qua cả hai.

- Ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao mà đi kể cái chuyện hoang đường ấy? !

Cả hai tên hộ vệ quỳ rạp như chó chết, vội vàng dập đầu:

- Là sự thật, gia chủ! Hắn chỉ là Luyện Khí, nhưng tốc độ quá nhanh, lực đạo lại kỳ dị, chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngất. ..

Lưu Bân không để chúng kịp nói thêm, ánh mắt như lưỡi dao phóng tới, một tay vung ra, khí tức cuồn cuộn, cả hai tên hộ vệ lập tức bị bóp cổ nâng lên giữa không trung.

- Một lũ vô dụng!

“Chết!”

- Rắc…!

Tiếng xương cổ gãy vang lên như bẻ cành khô. Hai tên hộ vệ chết không kịp kêu một tiếng, rơi xuống đất như hai bao rác.

Lưu Bân thở mạnh một hơi, mắt tràn ngập sát khí. Hắn ngẩng đầu, thần thức lập tức phóng ra cuồn cuộn, quét sạch phạm vi cả trăm dặm quanh đây.

Nhưng…

Trống rỗng.

Không hề có dấu vết gì.

Hắn chau mày, sát ý càng lúc càng sâu, nhưng cũng thoáng có chút trầm ngâm. Với tu vi của hắn, nếu đúng là kẻ giết người chỉ ở Luyện Khí kỳ, thì chắc chắn giờ này còn nằm trong phạm vi dò xét của thần thức.

- Lẽ nào… - ánh mắt hắn tối sầm

- Tấn nhi ngươi… thật sự đụng phải một kẻ có thủ đoạn…

Ánh mắt của Lưu Bân nhìn thi thể nhi tử dưới đất, không còn chỉ giận dữ, mà còn xen lẫn hối hận và chua xót.

- Tất cả… đều do ta quá nuông chiều ngươi…

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ

Bạn cần đăng nhập để bình luận