Dòng Máu Của Rồng

Chương 62: KHÔNG AI ĐỦ TƯ CÁCH

#DMCR#VP

​Nhìn nữ nhân đang uốn éo quyến rũ trước mặt, Minh Long không khỏi rùng mình một cái. Hơi thở nóng rực, mùi hương cơ thể ngọt ngào của nàng tựa như một liều thuốc kích thích, xông thẳng vào đại não hắn, khiến lý trí hắn có chút lung lay.

​Ngọc Linh lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ hành động theo bản năng do nọc độc điều khiển. Nàng không nói không rằng, lại một lần nữa lao đến, ôm chặt lấy cổ hắn, đôi môi anh đào hôn tới tấp lên mặt, lên cổ hắn.

​- Úi, khoan đã. .. Ngọc Linh cô nương, cô nương bình tĩnh lại! - Minh Long cố gắng giữ khoảng cách, trấn tĩnh Ngọc Linh lại nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Nàng như một con bạch xà, quấn lấy hắn không rời.

​Trước sự tấn công dồn dập và đầy mê hoặc này, Minh Long cuối cùng cũng ngừng chống cự. Hắn thở dài một hơi thật sâu, một cái thở dài như thể đã chấp nhận số phận, cam chịu buông xuôi:

​- Haizz, thôi thì. .. đành vậy.

​Minh Long nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, đè Ngọc Linh nằm xuống một phiến đá bằng phẳng. Hắn cúi người xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đã hoàn toàn đờ đẫn của nàng, giọng nói trầm khàn mang theo một sự phức tạp khó tả:

- Ngọc Linh cô nương, chuyện sắp xảy ra. .. ta xin tạ lỗi trước.

​Ngọc Linh nghe không hiểu hắn nói gì, chỉ rên rỉ trong vô thức:

- Ưm. .. mau. .. mau đến đây với ta. ..

​Minh Long chẳng nói chẳng rằng, trịnh trọng gật đầu.

​Hành động tiếp theo của hắn khiến Ngọc Nhi trong thức hải, vốn đang chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ, phải sững sờ. Khóe miệng hư ảo của nàng giật giật liên hồi.

​Minh Long từ từ giơ tay phải lên. Bàn tay đó không hề có chút ý tứ mờ ám nào, mà ngược lại, nó siết chặt thành một nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Hắn nhắm thật chuẩn. .. rồi tung ra một đòn nhanh, mạnh, và vô cùng dứt khoát.

​"BỐP! "

​Một cú đấm trời giáng, không một chút thương hoa tiếc ngọc, hạ xuống ngay bên thái dương của Ngọc Linh, khiến cô nàng hai mắt trợn trắng, đầu lệch sang một bên rồi rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự.

​- Cuối cùng cũng yên tĩnh. - Minh Long thở phào nhẹ nhõm.

​Hắn động ý niệm, viên Tiêu Độc Đan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn cẩn thận cạy miệng Ngọc Linh ra, nhanh chóng đút viên đan dược vào:

- Hy vọng là sẽ có hiệu quả.

​Nói rồi, hMinh Long lập tức đặt hai tay lên đan điền của nàng, không còn chút tạp niệm nào mà bắt đầu vận chuyển linh lực, giúp nàng đẩy nhanh quá trình hấp thụ dược lực của viên Tiêu Độc Đan.

Bên trong thức hải của Minh Long, Ngọc Nhi nhìn cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt, không khỏi đưa tay vỗ vỗ lên trán mình. Nàng ngẩng đầu lên trời, than một tiếng đầy bất lực:

​- Sao mà ngu thế trời ơi! Mỡ dâng đến miệng mèo rồi còn chê!

​Nghe thấy lời cảm thán đầy vẻ châm chọc đó, gương mặt đang mệt mỏi của Minh Long bỗng tối sầm lại. Hắn không đáp lời ngay, mà chỉ im lặng, cẩn thận điều chỉnh lại y phục cho Ngọc Linh, giúp nàng che đi những phần da thịt bị lộ ra. Xong xuôi, hắn mới ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt của hắn lúc này đã không còn vẻ trêu đùa thường ngày, mà trở nên nghiêm nghị và sắc bén hơn bao giờ hết.

​Giọng nói của hắn, vang lên trong thức hải, trầm thấp và lạnh lẽo:

- Ngọc Nhi. Bình thường ngươi muốn nói sao thì nói, muốn trêu chọc ta thế nào cũng được. Nhưng chuyện này thì không.

​Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn còn tái nhợt của Ngọc Linh:

- Đây không chỉ là chuyện ảnh hưởng tới một mình ta, mà còn là ảnh hưởng không hề nhỏ đến danh tiết cả đời của một nữ nhân. Chúng ta chỉ vừa mới quen biết, giữa chúng ta không có một chút tình cảm nào. Ngươi nghĩ song tu chỉ đơn giản là một phương pháp giải độc hay sao? Trong tình huống nàng ấy không còn lý trí, làm như vậy có khác gì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là một hành vi hạ tiện?

​Giọng Minh Long trở nên đanh thép, chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển:

- Đối với một nam nhân như ta, chuyện này có thể chẳng đáng nói là bao, qua rồi thì thôi. Nhưng đối với một nữ nhân như nàng thì đây là chuyện hệ trọng của cả một đời người. Ta không phải là loại người có thể vì sự tiện lợi của bản thân mà chà đạp lên danh dự của người khác.

​Hắn dừng lại một nhịp, cúi đầu thở dài, sự mệt mỏi và kiên định đan xen trong giọng nói:

- Người. .. đương nhiên ta sẽ cứu. Ta sẽ dùng mọi cách mà ta có. Chỉ khi. .. ., chỉ khi rơi vào tình huống không còn một con đường nào khác, khi phải lựa chọn giữa sinh mạng và danh tiết, thì ta mới bất đắc dĩ làm chuyện đó.

​Minh Long lại ngẩng đầu, "nhìn"thẳng vào bóng hình của Ngọc Nhi trong thức hải, ánh mắt sắc như dao:

- Bình thường ta để ngươi trêu chọc thỏa thích, bất kỳ chủ đề nào, ta đều không quan tâm. Nhưng chỉ riêng vấn đề này, dù cho có là ngươi hay bất kỳ ai khác trên đời này. ..

Minh Long gằn từng chữ, Cửu Trùng Minh Nhãn trong đôi mắt hắn vô thức kích hoạt, chứa đầy sự tức giận lạnh lẽo:

- ĐỀU KHÔNG ĐỦ TƯ CÁCH ĐÁNH GIÁ TA!

Ngọc Nhi, vốn đang định trêu chọc thêm vài câu, bỗng nhiên im bặt.

​Nàng nhìn thẳng vào gương mặt kiên định của Minh Long trong thức hải, và đặc biệt là đôi mắt hắn. Cửu Trùng Minh Nhãn đang xoay chuyển, không còn là sự huyền ảo, mà là một sự uy nghiêm tuyệt đối, lạnh lẽo. Luồng khí thế bá đạo toát ra từ đôi mắt đó không còn là sự tức giận của một thiếu niên, mà là sự phẫn nộ của một bậc đế vương khi nguyên tắc của mình bị động chạm. Nó cổ xưa, trang nghiêm và không cho phép bất kỳ ai xúc phạm.

​Luồng khí thế đó khiến cho Ngọc Nhi bất giác khựng lại một nhịp.

​Tâm trí nàng chấn động. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hình ảnh của Minh Long trước mắt nàng dường như nhạt đi, bị một bóng hình khác cao quý hơn, vĩ đại hơn che lấp. Nàng không thể thấy rõ mặt người đó, chỉ thấy một đôi mắt đỏ rực giống hệt, chứa đựng một ý chí sắt đá có thể lay chuyển cả đất trời.

​Một sự tôn kính khó tả, một nỗi sợ hãi từ sâu trong tâm thức mà Ngọc Nhi đã chôn vùi từ bao giờ, bỗng nhiên trỗi dậy. Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, nàng theo bản năng đưa tay lên che miệng, đôi chân hư ảo trong thức hải run rẩy, thiếu điều muốn quỳ xuống. Hai chữ bật ra khỏi miệng nàng trong một tiếng thì thầm đầy hoảng hốt và không thể tin nổi:

- ​"Chủ. .. chủ nhân! "

​Nhưng rồi, luồng uy áp kinh hoàng đó cũng nhanh chóng biến mất như khi nó xuất hiện. Bóng hình vĩ đại kia tan biến, chỉ còn lại gương mặt quen thuộc của Minh Long, ánh mắt hắn vẫn còn sự nghiêm nghị nhưng đã dịu đi rất nhiều.

​Ngọc Nhi lúc này mới như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. Nàng thở dài một hơi, sự chấn động trong lòng vẫn chưa nguôi. Nàng biết mình đã lỡ lời, đã động vào một ranh giới không nên động tới.

Ngọc Nhi vội vàng thay đổi thái độ, làm ra một điệu bộ đáng yêu, giọng nói có chút nũng nịu để che giấu sự bối rối:

- Thôi mà, ta biết rồi mà. Người ta sai rồi, đừng giận nữa, cho người ta xin lỗi nha. .. nha. .. nha.

​Minh Long thấy nàng đã hiểu ra, sự nghiêm nghị trên mặt hắn cũng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là một nụ cười nhẹ nhàng, khoan dung. Cửu Trùng Minh Nhãn của hắn cũng đã thu liễm lại từ lúc nào.

- Ngươi hiểu là được rồi.

​Minh Long không hề đắc ý hay lên mặt, dường như màn bộc phát vừa rồi chỉ là để bảo vệ một nguyên tắc cốt lõi của bản thân, chứ không phải để thị uy. Sự uy nghiêm của hắn không nằm ở việc áp bức người khác, mà nằm ở chính sự kiên định không thể lay chuyển đó.

​Nói rồi, hắn không để tâm đến chuyện đó nữa, lại tập trung toàn bộ tinh thần vào quá trình giải độc cho Ngọc Linh, cẩn thận dẫn dắt từng luồng linh lực để hóa giải dược tính của viên Tiêu Độc Đan.

. ..

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã bao lâu. Bên ngoài hang động, bóng đêm đã tan đi, nhường chỗ cho những tia nắng bình minh yếu ớt đầu tiên.

​Bên trong, Minh Long cuối cùng cũng có thể thu tay về. Hắn cẩn thận cảm nhận được khí tức của Ngọc Linh, luồng khí đen kịt của nọc độc trong cơ thể nàng đã hoàn toàn được dược lực của Tiêu Độc Đan hóa giải. Khí tức hỗn loạn của nàng giờ đây đã trở nên bình ổn và vững vàng, gương mặt tuy vẫn còn chút xanh xao nhưng đã có sức sống trở lại.

​Thấy vậy, sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong lòng Minh Long cuối cùng cũng được thả lỏng. Một cảm giác mệt mỏi rã rời, cả về thể xác lẫn tinh thần, ập đến như một cơn sóng thần. Hắn thở ra một hơi dài, lảo đảo dựa lưng vào vách hang lạnh lẽo:

​-"Phù. .. cuối cùng cũng thành công. "

​Ngay lúc hắn vừa định nhắm mắt lại, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên bên tai. Một màn hình màu xanh lam hiện ra trước đôi mắt đã gần như không thể mở nổi của hắn.

​[Đinh!

Hệ Thống thông báo: Chúc mừng Ký Chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chính tuyến: Giải Cứu Ngọc Linh.

- Phần thưởng: Một lần triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên.

- Ký Chủ có muốn lập tức triệu hoán? ]

​Minh Long lờ đờ nhìn từng dòng thông báo hiện ra. Triệu hoán pháp bảo? Hắn lúc này cũng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm đến phần thưởng gì cả. Cơ thể hắn đau nhức, linh lực cạn kiệt, đầu óc thì mệt mỏi rã rời. Hiện giờ, điều duy nhất hắn muốn chỉ là được ngủ một giấc thật sâu.

​Hắn đưa ra một mệnh lệnh yếu ớt trong tâm trí:

-"Kệ đi. .. triệu hoán sau. .. "

​Nói rồi, Minh Lonh không thể gắng gượng thêm được nữa. Hắn ngả lưng xuống nền đá lạnh lẽo, mí mắt nặng trĩu sụp xuống, gần như ngay lập tức chìm vào một giấc ngủ sâu.

. ..

Ngọc Linh từ từ hé mở đôi mắt nặng trĩu. Cơn đau đớn và sự hỗn loạn do nọc độc gây ra đã biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, dễ chịu đang lan tỏa khắp cơ thể. Nàng khẽ cử động, nhưng lại cảm thấy khuôn mặt mình có chút đau nhức một cách kỳ lạ.

​Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một hang động nhỏ, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài khe khẽ chiếu vào. Và rồi, ánh mắt nàng dừng lại ở thân ảnh đang ngả lưng lên vách đá đối diện, chìm trong giấc ngủ say. Đó là nam tử đã cứu mình.

​Nhọc Linh vội chống tay ngồi dậy, nhẹ nhàng tiến đến gần hắn. Lúc này, Ngọc Linh mới có cơ hội quan sát rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt người này. Hắn có một khuôn mặt góc cạnh, tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại ngay cả trong lúc ngủ, thể hiện một sự kiên nghị. Hàng mi dài cong vút, phủ bóng xuống gò má.

​Nàng cứ đứng ngây người ra ngắm nhìn như vậy, rồi như nhớ ra điều gì đó, một ký ức mơ hồ nhưng đầy mãnh liệt chợt ùa về. Hai má Ngọc Linh chợt ửng hồng, tim đập loạn nhịp. Đầu ngón tay nàng bất giác đưa lên, run rẩy chạm vào đôi môi của chính mình.

​Nàng nhớ lại rồi. Nàng chỉ nhớ rằng trước đó, bản thân đã đột nhiên bị mất kiểm soát, cơ thể nóng ran như lửa đốt. Ý thức của nàng đã vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể lại không hề nghe theo, lao đến hôn môi người đã cứu mình một cách điên cuồng. Khi đó, nàng đã vô cùng sợ hãi, suýt nữa đã dẫn đến một cơ sự không thể vãn hồi.

​Nhưng. .. nam nhân trước mắt, ý chí của hắn lại kiên định như một tảng đá. Hắn đã không lợi dụng nàng. Thay vào đó, hắn đã dùng một cách trực tiếp nhất. .. đánh ngất nàng. Cơn đau nhói trên mặt chính là minh chứng. Ngọc Linh còn nhớ, trong cơn mê man sau đó, nàng đã cảm nhận được một luồng linh lực ấm áp, thuần khiết liên tục được truyền vào cơ thể, cố gắng giải độc cho nàng. Nàng liếc nhìn xuống y phục của mình, tuy rách rưới nhưng đã được ai đó ân cần chỉnh sửa lại một cách ngay ngắn.

​Vừa nghĩ đến đó thôi, trong lòng Ngọc Linh bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, ngọt ngào khó tả. Sự xấu hổ ban đầu nhanh chóng được thay thế bằng một sự cảm kích và ngưỡng mộ sâu sắc. Hắn không chỉ cứu mạng nàng, mà còn bảo vệ cả danh tiết của nàng.

​Bất giác, nàng quỳ xuống bên cạnh Minh Long. Bàn tay ngọc ngà của nàng từ từ đưa lên, những ngón tay thon dài run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào gò má của hắn, một cái chạm đầy dịu dàng và biết ơn.

Bàn tay mềm mại của Ngọc Linh vừa đưa lên, những ngón tay run rẩy còn chưa kịp chạm vào má Minh Long, thì một bàn tay khác, ấm áp và mạnh mẽ đã nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay nàng.

​Ngọc Linh giật nảy mình. Minh Long đã từ từ mở đôi mắt. Sự mệt mỏi sau giấc ngủ ngắn nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một ánh nhìn trong trẻo, mang theo một chút khó hiểu. Hắn nhìn từ bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng, rồi lại nhìn lên gương mặt đang sững sờ của Ngọc Linh:

​- Ngọc Linh cô nương, cô đang làm gì vậy?

​Ngọc Linh vội rụt tay lại như phải bỏng. Một vệt đỏ ửng lan từ cổ lên tận mang tai, khiến khuôn mặt nàng nóng bừng. Nàng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ngại ngùng lắp bắp:

- Ta. .. ta không có gì! Chỉ là. .. thấy đạo hữu ngủ say, ta muốn xem. .. xem thử hơi thở của đạo hữu có ổn định không thôi.

​Minh Long nhìn bộ dạng lúng túng đáng yêu của nàng, trong lòng thầm hiểu nhưng không hề vạch trần. Hắn nở một nụ cười ấm áp, như một cơn gió xuân, nhẹ nhàng xua tan đi sự ngượng ngùng trong không khí:

- Ta ổn, vết thương không còn đáng ngại nữa. Ngọc Linh cô nương thấy trong người thế nào rồi? Độc tính đã được hóa giải hết chưa?

​Nghe hắn ân cần hỏi thăm, Ngọc Linh cũng bình tĩnh lại đôi chút, nàng khẽ đáp:

- Nhờ đại ân đại đức của Minh Long đạo hữu, ta đã hoàn toàn không sao rồi.

​- Vậy thì tốt rồi.

Minh Long gật đầu. Hắn đứng dậy, vươn vai một cái thật mạnh, tiếng xương cốt kêu răng rắc như thể đang trút bỏ toàn bộ gánh nặng và sự mệt mỏi của đêm qua. Hắn quay sang, nhìn nàng với ánh mắt đã hoàn toàn trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày:

- Được rồi, ta phải đi đây.

​- Đi? - Ánh mắt Ngọc Linh trở nên có chút gấp gáp, một sự hụt hẫng không tên dâng lên trong lòng:

- Đạo hữu. .. muốn đi đâu?

​Minh Long nhún vai, chỉ ra bên ngoài hang động, nơi ánh nắng đã rực rỡ:

- Vẫn đang trong thời gian tranh đoạt Nội Phong Bí Địa mà. Ta đã lãng phí cả một đêm rồi, phải tranh thủ thôi. - Hắn dừng lại, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên môi:

- Với lại, ta đoán rằng cô nương chắc hẳn không phải đến đây để tham gia tranh đoạt như ta, mà là đến vì có một lý do khác, đúng không?

​Ngọc Linh cắn nhẹ đôi môi, do dự một lúc rồi khẽ gật đầu:

- Đúng vậy, ta đang tìm kiếm một thứ ở đây.

​- Vậy thì chúc cô nương sẽ sớm tìm được thứ cần tìm. - Minh Long nói một cách chân thành, không một chút tò mò.

​Ngọc Linh vẻ mặt ngạc nhiên, nàng không nhịn được mà hỏi:

- Đạo hữu không muốn biết ta đang tìm kiếm thứ gì sao? Ta. ..

​Minh Long mỉm cười, lắc đầu, cắt ngang lời nàng:

- Việc cô nương đang tìm kiếm thứ gì, đó là bí mật của cô nương, không liên quan đến ta. Gặp nhau là duyên, giúp đỡ là tình cờ, ta không có ý định xen vào chuyện của người khác.

Ngọc Linh vẫn còn đang ngơ ngác trước câu trả lời đầy bất ngờ và khí chất khoáng đạt của Minh Long. Trong thế giới của nàng, nơi mọi thứ đều là những mối quan hệ lợi ích và những món nợ ân tình cần phải tính toán, sự tách bạch rõ ràng của hắn giống như một cơn gió lạ, vừa khó hiểu lại vừa khiến người ta phải ngưỡng mộ.

​Khi nàng còn đang chìm trong suy nghĩ, Minh Long đã quay đầu rời đi. Hắn chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.

​- Cô nương bảo trọng, tại hạ cáo từ, có duyên sẽ gặp lại.

​Bóng lưng thẳng tắp trong bộ bạch y đó không một chút do dự, cứ thế bước về phía cửa hang.

​-"Khoan đã. .. "

​Hai chữ đó bật ra trong tâm trí Ngọc Linh. Bàn tay nàng theo bản năng đưa lên không trung, như đang muốn níu giữ lại bóng hình sắp khuất dạng đó. Nàng muốn nói gì đó, muốn cảm ơn thêm lần nữa, muốn hỏi hắn sẽ đi đâu, hay thậm chí là. .. muốn nhờ hắn đồng hành. Nhưng rồi, nàng lại ngập ngừng, không thể nói ra thành lời. Lời nói của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai, "không liên quan đến ta".

​Bàn tay đang giơ ra của nàng từ từ hạ xuống, nắm chặt lại một cách bất lực. Nàng chỉ có thể đứng đó, im lặng nhìn bóng lưng của hắn xa dần, rồi hoàn toàn biến mất vào trong khu rừng rậm rạp.

​Hang động bỗng trở nên trống trải và lạnh lẽo lạ thường. Sự an toàn mà hắn mang lại đã không còn. Nàng lại một lần nữa đơn độc trên con đường đầy nguy hiểm này. Nhưng trong lòng, dường như đã có thứ gì đó không còn giống như trước.

​Ngọc Linh đứng bất động một lúc lâu, rồi mới định thần lại. Nàng khẽ lẩm nhẩm, như đang muốn khắc ghi cái tên này vào sâu trong tâm khảm:

- Minh Long. .. của Hằng Thiên Tông. ..

​Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng kiên định, từ từ nở trên đôi môi của nàng.

​- Chúng ta, chắc chắn sẽ gặp lại.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE:

- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND

+ Vô Hối: 100. 000 VND

+ HVC: 500. 000 VND

+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND

+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND

- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND

- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND

+ Vu Cao Son: 100. 000 VND

- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND

- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND

+ Fan ML: 250. 000 VND

- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND

+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND

+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND

+ Cam on tac gia: 100. 000 VND

- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND

- 22/8: + Cam on tac gia: 56. 789 VND

+ Ủng hộ DMCR: 100. 000 VND

+ Duc Anh: 50. 000 VND

- 23/8: + To Phan Hoa: 200. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn VP và DMCR: 50. 000 VND

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận