Dòng Máu Của Rồng

Chương 37: BẢN TÂM CỦA TA

Lời gọi trầm ổn của Hằng Dương vang vọng giữa quảng trường, như sợi dây kéo Minh Long trở lại khỏi vực sâu cảm xúc.

- Minh Long.

Minh Long giật mình. Hắn khẽ ngước đầu, ánh mắt vẫn còn mang vẻ ngơ ngác mông lung, nhìn về phía Hằng Dương lúc này đang đứng thẳng trên cao, thần sắc uy nghiêm, mà trong ánh mắt lại không giấu được sự ôn hòa hiếm thấy.

Ánh mắt hắn lại đảo quanh. Quảng trường rộng lớn, từng lớp người đang dõi theo hắn từng ánh nhìn vừa cảm phục, vừa kinh ngạc, vừa tràn đầy chờ mong. Tiếng thì thầm rì rầm khắp bốn phương tám hướng dường như đã ngừng lại.

Minh Long lúc này như bừng tỉnh. Hắn lập tức đứng bật dậy, chắp tay nghiêm chỉnh, nét mặt dần khôi phục sự bình tĩnh.

Hằng Dương gật đầu, giọng nói vang dội như chuông lớn:

- Minh Long, thông qua khảo nghiệm. Chính thức trở thành. .. Bạch y đệ tử của Hằng Thiên Tông!

Dù phần lớn ai cũng đoán trước, nhưng khi lời ấy thực sự được thốt ra từ chính miệng tông chủ, vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy chấn động.

Hằng Dương định nói tiếp:

- Chư vị trưởng lão, có ai muốn. ..

Lời còn chưa kịp dứt, cả năm vị trưởng lão đã đồng loạt bước ra khỏi vị trí, đồng thời chắp tay về phía Minh Long:

- Minh Long tư chất kinh thế, tâm cảnh vững chắc, chiến lực không tầm thường, lão phu nguyện thu làm đệ tử chân truyền.

- Minh Long, bần đạo chuyên về đan đạo, nếu ngươi theo ta, tài nguyên vô tận, đan dược không thiếu.

- Phụ trợ đạo tuy không chính diện, nhưng một khi thông suốt, hành giả như hổ mọc cánh.

- Thể đạo mới là căn nguyên của sức mạnh. Minh Long, theo ta tu luyện, chắc chắn vô địch cùng giai!

Lời ngon ngọt, cam kết tài nguyên, chỉ thiếu điều hứa cho hắn cả nửa tông môn.

Toàn trường im lặng một thoáng, rồi. .. xôn xao như vỡ đê.

Nhiều tu sĩ cũng lặng lẽ liếc nhìn nhau, ánh mắt giật giật như không tin nổi vào mắt mình. Ngũ đại trưởng lão Hằng Thiên Tông, mỗi người một phương, tính tình quái dị. .. vậy mà hôm nay lại đồng loạt tranh giành một tân đệ tử? Còn ra thể thống gì nữa?

Nhưng rồi nghĩ lại, trong lòng ai cũng gật gù, cũng phải thôi, Minh Long là người mang Bạch tư chất, đã thế còn vừa vượt qua Vấn Đạo Tâm Cảnh với biểu hiện khiến cả tông chủ cũng đứng dậy. Một người như vậy, sao không tranh?

Tiểu Mễ ngồi phía dưới cũng hơi nhíu mày, nhưng rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Dường như nàng biết, khoảnh khắc này. .. là điểm bắt đầu thật sự của Minh Long.

Minh Long lúc này thì. .. lúng túng đến độ không biết phải làm gì.

Hắn chỉ vừa mới bước ra khỏi cơn ảo cảnh đầy máu và nước mắt kia, trái tim còn chưa kịp bình ổn, thì nay đã bị năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng nhất của tông môn vây quanh, miệng lưỡi như rót mật. Hắn ngây người nhìn từng người một, chân bước chậm rãi lùi nửa bước theo bản năng.

Quảng trường lại nổ tung trong tiếng ồn, mà Minh Long thì. .. vẫn còn chưa kịp thở một hơi trọn vẹn.

Thấy cảnh tranh giành gay gắt phía dưới, Hằng Dương đứng nơi cao cũng chỉ biết thở dài, tay nhẹ nhàng vỗ trán, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ, vừa có phần bất lực. Lão khẽ hít một hơi sâu, rồi ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng xuống Minh Long, giọng nói vang lên, trầm ổn mà dứt khoát:

- Minh Long, ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử của bổn tông chủ không?

Toàn trường phút chốc tĩnh lặng.

Dù hầu hết đều đoán trước được câu hỏi này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng khi chính miệng tông chủ Hằng Dương, một trong những cường giả đỉnh cấp của Thủy Vân Quốc thốt ra lời ấy, bầu không khí vẫn như đông cứng lại trong một sát na.

Ngay cả Trần Ảnh, Liệt Khang, hay Trần Tâm, .. .những thiên kiêu tự cho là kiêu hãnh lúc này cũng bất giác siết chặt bàn tay, trong lòng dâng lên một nỗi ghen tỵ phức tạp mà chính họ cũng không thể giãi bày.

Ngũ vị trưởng lão đứng dưới bệ đá, sắc mặt đều trở nên hơi xám lại, ánh mắt nhìn nhau lắc đầu than nhẹ.

- Haizz… tông chủ đích thân mở lời rồi, còn tranh cái gì nữa đây. ..

- Đúng vậy a. ..

Minh Long đứng yên tại chỗ. Ánh mắt hắn dần trở nên đăm chiêu. Trong thức hải, giọng nói quen thuộc vang lên:

- Ngươi đang phân vân?

- Phải. Ngươi thấy sao?

Ngọc Nhi ngồi vắt chân trong không gian tâm trí, hai tay chống cằm suy tư, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

- Để xem nào… Xét từng khía cạnh thì mỗi người đều có ưu thế riêng. Ví dụ như vị Ngũ trưởng lão Túc Thệ kia tu vi tuy thấp hơn Hằng Dương, nhưng là Ngũ chuyển thể tu, chuyên về rèn luyện nhục thân, nếu ngươi muốn phát triển thể đạo, ông ta là lựa chọn tốt nhất.

- Còn về kiếm pháp, phụ trợ, đan đạo, hay luyện khí, mỗi trưởng lão đều là kỳ tài một phương. Nếu chỉ nói về chuyên môn, họ còn xuất sắc hơn cả tông chủ.

Ngọc Nhi dừng lại, ánh mắt hơi nheo lại nhìn Minh Long trong thức hải:

- Tuy nhiên, công bằng mà nói… lão già Hằng Dương ấy, dù có hơi đạo mạo nghiêm khắc, nhưng tu vi là Hóa Thần hậu kỳ, lại nắm quyền toàn tông môn, tài nguyên, công pháp, truyền thừa đều là đệ nhất.

Nàng khẽ cười nhẹ:

- Nếu muốn đi đường dài, khả năng vẫn là nên chọn lão ta.

Minh Long không chần chừ, lập tức chắp tay cúi đầu thật sâu, hướng lên đài cao, giọng nói vang lên rõ ràng giữa quảng trường đang lặng ngắt:

- Đệ tử… nguyện ý! Đệ tử bái kiến sư phụ.

Đại trưởng lão Hằng Vân thấy vậy thì liền bước lên nửa bước, cao giọng nói:

- Hành lễ bái sư đi.

Minh Long vẫn đứng yên, không có ý định quỳ xuống. Sự yên lặng chợt lắng đọng. Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.

Hằng Nhạc cũng chau mày, trầm giọng nói:

- Minh Long, còn không mau quỳ xuống hành lễ? Tông chủ đích thân thu nhận, còn do dự điều gì?

Minh Long ngẩng đầu, không kiêu ngạo cũng không thấp thỏm, chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

- Xin thứ lỗi cho đệ tử… thiên địa không quỳ, chỉ quỳ trước đấng sinh thành.

Câu nói vừa dứt, toàn trường như bị sét đánh ngang tai.

Không khí lập tức chùng xuống, gió thổi qua từng kẽ áo lạnh buốt, đến cả vài thiên kiêu cũng ngừng hô hấp trong một thoáng.

- Không quỳ?

- Tông chủ Hằng Dương đích thân thu nhận, hắn vậy mà không chịu quỳ?

Nhưng ánh mắt Minh Long không có chút khinh mạn, cũng chẳng kiêu ngạo, chỉ là bình tĩnh, thẳng thắn và rất… người.

Hằng Dương nghe vậy, đầu tiên là sững người, sau đó đưa tay vuốt nhẹ chòm râu dài, ánh mắt lão hơi sáng lên như đang gợi lại một đoạn ký ức xa xôi nào đó trong tâm trí, giống như một cố nhân quen thuộc. Rồi, một tiếng cười lớn vang vọng giữa không gian:

- Được! Nam nhi đại trượng phu, rất có khí phách!

- Ta nhận cái cúi đầu này của ngươi. Quỳ? Hừ, ta không nhận!

Âm thanh như thiên lôi chấn động, vang vọng cả vùng trời, khiến quảng trường rung lên nhè nhẹ trong một sát na.

Phía dưới, những trưởng lão còn lại chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Ngũ đại trưởng lão, cuối cùng vẫn không thể tranh lại được một câu của tông chủ.

Tiếng nói của Hằng Dương một lần nữa vang lên, long trọng mà dứt khoát:

- Từ giờ trở đi, Minh Long chính thức là Bạch y đệ tử, trực hệ truyền nhân của bổn tông chủ!

Một tiếng vang dội như nổ tung trong lòng tất cả đệ tử có mặt.

Ngay lúc đó, từ phía xa, Liệt Khang và Lãnh cùng bước ra khỏi hàng, đồng loạt chắp tay cung kính:

- Bẩm tông chủ… vậy còn bọn đệ tử thì sao?

Hằng Dương hơi khựng lại, thoáng lúng túng:

- A… xém chút nữa là quên mất các ngươi.

Lão bật cười lớn:

- Cũng là tuổi trẻ tài cao, thiên tư xuất chúng. Các ngươi… cũng sẽ là đệ tử của bổn tông chủ!

- Nhưng có thể trở thành chân truyền hay không, thì phải xem khả năng của các ngươi rồi.

Liệt Khang và Lãnh không nói thêm lời nào, cùng quỳ xuống hành lễ bái sư, nét mặt không giấu được vẻ hân hoan xen lẫn kính ngưỡng.

Hằng Dương gật đầu, phất tay áo.

Một luồng linh lực từ tay áo lão tỏa ra, vút lên tầng trời. Chỉ thấy đỉnh Hằng Thiên khẽ chấn động, từng đạo bạch quang từ xa bay đến, tạo thành những vệt sáng như sao băng giữa ban ngày.

Một đàn bạch hạc to lớn từ trên không bay xuống, hơn trăm con, mỗi một con đều to lớn như cỗ xe ngựa, toàn thân phủ lông trắng muốt, tỏa ra khí tức Nhị giai viên mãn. Ánh sáng linh lực đọng lại trên đôi cánh đang giương rộng trong gió, uy nghiêm không kém gì yêu thú thực thụ.

Tất cả cùng đáp xuống quảng trường như đã được hiệu triệu từ trước, tĩnh lặng mà oai phong.

Hằng Dương nhẹ giọng, nhưng lại vang vọng rõ ràng khắp quảng trường:

- Đây là Hằng Thiên Bạch Hạc, chúng sẽ có trọng trách đưa thân nhân của các ngươi trở về nhà an toàn. Từ giờ phút này, các ngươi đã là đệ tử của Hằng Thiên Tông, một đời cầu tiên tu đạo, thời gian được gặp người thân… cũng sẽ ít đi.

- Tranh thủ nói lời từ biệt đi.

Lời vừa dứt, quảng trường thoáng chốc yên lặng vài nhịp. Rồi hàng loạt tiếng bước chân vang lên. Những tân đệ tử cúi đầu:

- Đa tạ tông chủ.

Rồi những ai có thân nhân đi theo đều quay đầu chạy về phía rìa ngoài quảng trường, nơi đám người thân đứng chờ phía sau dãy tràng đài.

Trong số đó, Tiểu Mễ cũng nhanh chóng bước về phía một bóng người đã đứng đợi từ lâu.

Thanh Sơn thấy muội muội chạy đến, không đợi nàng nói lời nào, đã lao tới ôm lấy vai nàng, siết chặt.

Giọng hắn run run, nụ cười méo mó, như cố giữ lại một dòng nước đang trào dâng mãnh liệt nơi khoé mắt:

- Tốt quá rồi. .. muội làm được rồi, Tiểu Mễ… tốt quá rồi…

Hắn vừa cười vừa nói, nhưng khóe miệng lại run rẩy. Ánh mắt ươn ướt như muốn khóc, nhưng cố nhịn, gắng giữ vẻ tươi cười để không khiến muội muội yếu lòng.

Tiểu Mễ mím môi, ánh mắt trong veo của nàng long lanh như sắp vỡ. Nàng khẽ thốt ra:

- Ca… ca…

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, Thanh Sơn đã nhanh tay nhét một chiếc tay nải vào tay nàng, như sợ bản thân sẽ không thể cất lời nếu để muội mình nói thêm câu nào nữa.

- Ở đây là chút y phục giữ ấm mùa đông, còn có mấy cái bánh muội thích ăn và vài củ khoai… giữ lấy, muội từ nay là đệ tử của Hằng Thiên Tông rồi, phải học hỏi các vị trưởng bối, phải mạnh mẽ hơn, biết chưa?

Hắn nói liền một mạch, như sợ nếu dừng lại sẽ bị chính cảm xúc bóp nghẹn.

- Muội phải tự chăm sóc bản thân. Gặp khó khăn thì nhớ giữ lấy lý trí, đừng mù quáng. Nhớ chưa?

Tiểu Mễ run rẩy, rồi không nhịn được nữa, bật khóc nức nở, tiếng nấc vang lên:

- Ca ca ơi…

Nàng lao vào lòng Thanh Sơn, ôm chặt lấy, như sợ buông ra là không còn gặp lại nữa.

Thanh Sơn cũng không nhịn được, vòng tay ôm chặt muội muội, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt đã đỏ hoe. Khóe miệng hắn vẫn cố cười, nhưng giọng nói đã khản đặc:

- Muội muội ngốc… phải cười lên chứ. Nay là ngày vui… ngày tốt lành mà…

Một khoảnh khắc lặng lẽ mà khắc sâu.

Bỗng lúc ấy, giọng của Hằng Nhạc trưởng lão vang lên như chuông đồng:

- Đã đến giờ. Nhanh chóng từ biệt thân nhân, chuẩn bị nhập môn!

Nghe vậy, Thanh Sơn khẽ đẩy Tiểu Mễ ra, lau vội nước mắt cho nàng, ép bản thân lấy lại dáng vẻ vững vàng:

- Được rồi… có phải không gặp lại đâu. Khi nào nhớ huynh, muội có thể xin phép về thăm ta mà.

Rồi hắn quay sang nhìn Minh Long đứng đằng sau, trong giọng đã mang chút lệ thuộc:

- Nhờ đệ… chăm sóc nha đầu này giúp ta.

Minh Long không nói, chỉ gật đầu thật mạnh, giơ tay lên vỗ nhẹ ngực thay cho lời hứa.

Thanh Sơn gật đầu, không nán lại thêm. Quay người, nhảy phốc lên lưng một con bạch hạc, ánh mắt còn luyến tiếc nhưng không quay đầu lại nữa.

- Ta về đây… bảo trọng!

Con bạch hạc khiếu dài một tiếng, giương cánh rộng như vòm trời, mang theo thân ảnh Thanh Sơn bay vút lên không trung, giữa khung trời xanh thẳm.

Tiểu Mễ vẫn đứng đó, nước mắt chưa khô.

Rồi lặng lẽ quỳ xuống, hướng về bóng lưng đang dần xa của ca ca mình, thành kính dập đầu một lạy.

. ..

Rồi tất cả đệ tử thông qua khảo nghiệm, dưới sự chỉ thị của các vị trưởng lão, lần lượt leo lên lưng từng con Hằng Thiên Bạch Hạc.

Từ phía dưới quảng trường ngoài Hằng Thiên Trấn, vô số dân chúng đã tụ họp lại từ sớm, thấy vậy đều cúi đầu chắp tay hành lễ, ánh mắt tràn đầy thành kính, như đang tiễn biệt các bậc tiên nhân bay về trời.

Minh Long ngồi trên lưng một con bạch hạc dẫn đầu. Ánh mắt hắn nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Bỗng nghe tiếng vỗ cánh mạnh mẽ, rồi toàn bộ đàn bạch hạc nhất loạt tung mình lao vút lên không trung.

Tiểu Mễ cưỡi trên một con bạch hạc ngay phía sau hắn. Nàng vẫn còn hướng mắt nhìn xuống trấn nhỏ phía dưới, cho đến khi ánh mây sương che mờ tầm mắt.

Từng con bạch hạc lướt gió xuyên tầng mây, lao qua một màn sương mù dày đặc giăng kín cả bầu trời phía trước. Tầm nhìn lập tức bị hạn chế, như chìm vào giữa một biển mây không có phương hướng.

Minh Long khẽ nhíu mày, ánh mắt cảnh giác:

- Màn sương này. .. dày quá!

Trong thức hải, Ngọc Nhi nhẹ nhàng giải thích:

- Đây là một trận pháp Ngũ cấp trung phẩm, có tên là Vân Mộng Ảo Trận, chuyên dùng làm phòng tuyến bảo vệ đại môn phái. Một khi lọt vào trong mà không có bùa dẫn hướng, sẽ bị mất phương hướng ngay tức khắc, ngươi không thể bay ra nổi.

Rồi nàng hất cằm về phía cổ con bạch hạc mà Minh Long đang cưỡi, đôi mắt ánh lên vẻ am hiểu:

- Nhìn thấy thứ đó chứ? Chính là tấm bùa đặc biệt giúp nó có thể xác định phương hướng trong trận pháp.

Minh Long nghe vậy thì nhìn theo, quả nhiên thấy ở cổ con bạch hạc có một tấm bùa nhỏ hình ngũ giác, bên trên khắc họa một đạo phù văn màu bạc đang nhè nhẹ phát sáng.

- Ồ…! !! - hắn không khỏi kinh ngạc thốt lên:

- Thì ra là vậy.

Gió lạnh giữa tầng mây thổi qua, bạch hạc tiếp tục bay xuyên giữa sương mù, mang theo nhóm tân đệ tử hướng về đỉnh Hằng Thiên.

Rồi như nhớ ra gì đó, Minh Long liền hỏi Ngọc Nhi với vẻ mặt đầy thắc mắc:

- Nói đến ảo mộng, vừa rồi khảo nghiệm tâm cảnh thực tế ta đã ở trong đó bao lâu?

Ngọc Nhi nhún nhún vai, tỏ vẻ không mấy bận tâm:

- Cũng khá lâu. ..

Minh Long cảm thấy càng tò mò, liền tiếp tục hỏi:

- Là bao lâu?

Ngọc Nhi chỉ thản nhiên đáp lại, giọng điềm tĩnh:

- Hai khắc.

"PHỐC! "

Minh Long ngạc nhiên đến mức phun một ngụm, suýt nữa thì suýt sặc:

- Hai. .. hai khắc? !? ! - hắn nhìn về phía nàng, ngờ vực không thể tin vào tai mình:

- Ta đã ở trong đó hơn một tháng lận đó, ta đã sống suốt một tháng trong đó. Không những vậy, chúng ta còn. .. .. ..

Lúc này, Minh Long vừa nói, lại vừa ngừng lại, cảm giác của hắn lúc này khiến toàn bộ tâm tình đều trĩu nặng. Cả tháng trời sống trong ảo mộng, đối diện với mất mát, thù hận, những ký ức ấy bây giờ lại chẳng thể phân biệt được thực hay mộng.

Ngọc Nhi nhìn thấy sự thay đổi trong thái độ của Minh Long, liền cảm nhận được điều gì đó, giọng nàng trở nên đầy an ủi:

- Vấn Đạo Đài sẽ lục lọi ký ức của ngươi tại kiếp này, xem đâu là điều khiến tâm cảnh ngươi dễ tan vỡ nhất. Không ngoài dự đoán, ngươi vẫn còn canh cánh chuyện A Hưng và Tiểu Cẩu Tử ở trong lòng.

Minh Long nghe vậy, bỗng nhiên nín lặng. Cảm giác vừa tê tái vừa khó chịu bỗng ùa về. Những ký ức về A Hưng và Tiểu Cẩu Tử, về sự mất mát đó. .. Quá đau đớn, sao lại cứ vương vấn mãi không rời?

- Vậy tại sao ta lại thông qua? - Minh Long cuối cùng lên tiếng, với ánh mắt hoang mang.

Ngọc Nhi nhẹ nhàng đáp, giọng nàng vẫn giữ sự bình tĩnh như trước:

- Khoảnh khắc cuối cùng khi ngươi vung chùy xuống tảng đá, chứ không phải trả thù Trương Tuấn, cho thấy ngươi là một người dù trong tình huống như vậy nhưng vẫn có thể giữ được bản tâm của mình. Ngươi có thể lựa chọn cách trở nên tàn bạo, như Trương Tuấn đã làm trước đó. Nhưng ngươi không giống hắn, ngươi chính là ngươi, không ai đủ tư cách để thay đổi bản tâm của ngươi được.

Minh Long nghe đến đó, lại ngừng suy nghĩ, ánh mắt trở nên sâu lắng. Lúc đó, khi chùy đã đưa lên, ý muốn trả thù trong hắn quả thật dâng lên mãnh liệt, nhưng khi cây chùy hạ xuống, hắn chợt nhận ra, sự trả thù ấy không phải là con đường của hắn. Hắn sẽ không đi theo lối mòn của những kẻ tàn bạo, dù bọn họ có khiêu khích thế nào.

- Đúng vậy. .. - Minh Long thở dài một hơi, ánh mắt vẫn đắm chìm trong ký ức:

- Lúc đó quả thật. .. ta rất muốn đập nát tên Trương Tuấn. Nhưng cuối cùng, ta cũng không làm như vậy. Nếu muốn trả thù, ta sẽ chọn cách khác, không phải cách mà người khác đã gây ra với ta.

Một sự hiểu biết mới trong lòng hắn bắt đầu hình thành. Không phải lúc nào cũng cần phải làm giống những kẻ đã tổn thương mình. Minh Long hiểu rõ, để trưởng thành, phải giữ lấy bản tâm, không để quá khứ và nỗi đau biến hắn thành một con người khác.

Mỗi người có quyền lựa chọn con đường của mình, Minh Long hắn sẽ không đi theo vết xe đổ của kẻ khác.

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận