Dòng Máu Của Rồng
Chương 77: LÀ TA... SAO VẬY? New
#DMCR#VP:
Nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Ngọc Nhi, Minh Long liền hỏi lại trong thức hải, trong lòng cũng dâng lên một sự tò mò và mong đợi:
- Ngươi nhận ra thứ này à?
Ngọc Nhi trong thức hải gật đầu xác nhận, ánh mắt nàng lúc này giống như một vị đại tông sư đang giám định một món cổ vật quý hiếm, vô cùng chuyên chú. Nàng bắt đầu giải thích, giọng nói mang theo một tia kinh ngạc:
- Quyển trục này là một bộ Đan Lục, một bộ bí kíp dành cho các Luyện Đan Sư. Nếu ta không nhìn lầm, tên của nó là Bách Hóa Đan Lục, một cuốn Lục cấp thượng phẩm Đan Lục cực kỳ hiếm có.
Nàng chép miệng một cái, trong giọng nói có một tia tiếc nuối:
- Tuy nhiên, theo như ta vừa quan sát, hiện tại cuốn Đan Lục này đã bị thiếu mất một phần quan trọng. Vì vậy, đẳng cấp của nó bây giờ chỉ có thể được xem là Ngũ cấp hạ phẩm Đan Lục mà thôi.
Những lời nói này đối với Minh Long lại không hề có chút đả kích nào. Hắn nghe xong, đôi mắt ngược lại còn sáng rực lên, trong lòng đầy hào hứng:
- Luyện đan à? Hay đấy! - Hắn thầm nghĩ, một con đường mới dường như đang mở ra trước mắt:
- Ngũ cấp hạ phẩm cũng là đồ ngon rồi!
Nghe Minh Long hỏi, Tào Tử Anh mới cất giọng giải thích, vẻ mặt có chút ngượng ngùng:
- Thú thật, ta cũng không chắc chắn thứ này là gì. Tình cờ ta gặp được một trận pháp đã bị suy yếu. Ta đã mất một khoảng thời gian khá dài mới phá giải được nó. - Nàng giơ cuốn trục lên:
- Khi trận pháp được giải, bên trong chỉ có duy nhất thứ này. Ta nghĩ thứ gì cần có cả một trận pháp để bảo vệ thì chắc chắn phải có giá trị nhất định.
Rồi nàng hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ căm tức, cố gắng bào chữa cho sự chật vật của mình:
- Ai ngờ đâu đám khốn của Hàn Nguyệt Môn đã đứng chờ sẵn ở đó. Chúng nhân lúc lão nương vừa suy kiệt linh lực vì phá giải trận pháp đã hèn hạ đánh lén. Nếu không phải vậy, lão nương đã giải quyết hết bọn chúng từ lâu rồi!
Trần Ảnh đứng bên cạnh nghe vậy thì không nhịn được mà bĩu môi, phá tan hình tượng cao ngạo thường ngày:
- Thôi đi. Lúc đó chẳng phải ngươi chạy như chó nhà có tang hay sao? Không có ta kịp thời ra mặt, thì ngươi sớm đã không còn mạng rồi mà còn ở đó mạnh miệng.
Bị vạch trần một cách không thương tiếc, Tào Tử Anh lập tức trợn mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Nàng chỉ thẳng vào mặt Trần Ảnh:
- Ai cần ngươi ra mặt? Ngươi thì hay lắm sao? Chẳng phải cuối cùng ngươi cũng bị đánh cho bầm dập, nằm bẹp dưới đất hay sao? Còn ở đó mà ra vẻ anh hùng cái gì?
Trần Ảnh bị nói trúng tim đen, tức đến mức mặt cũng đỏ lên, lắp bắp chỉ tay vào nàng, không nói được lời nào cho trọn vẹn:
- Ngư… ngươi…!
Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi:
- Hừ, được lắm!
Khóe miệng Minh Long giật giật khi chứng kiến màn đấu khẩu không hồi kết của hai người. Hắn thở dài một hơi, tỏ vẻ bất lực, rồi lên tiếng cắt ngang trước khi cả hai lại lao vào nhau:
- Thôi được rồi, để ta xem nào.
Minh Long làm bộ tiến đến, cầm lấy cuốn trục từ tay Tào Tử Anh, ngắm nghía qua lại như một vị chuyên gia, cố tình phớt lờ hai luồng ánh mắt một khó chịu, một đắc thắng đang nhìn mình. Hắn quay sang hỏi Tào Tử Anh, giọng điệu hòa giải:
- Cho ta mở ra xem thử nhé?
Tử Anh thấy có người cho mình bậc thang đi xuống, liền nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm:
- Thoải mái thôi, chúng ta cùng xem.
"Cạch! "
Minh Long cẩn thận mở cuốn trục ra. Một luồng khí tức cổ xưa, mang theo mùi hương của dược liệu và năm tháng, phả vào mặt ba người. Đập vào mắt hai người Trần Ảnh và Tào Tử Anh không phải là những dòng chữ quen thuộc, mà là hàng loạt hình thù ký tự vô cùng kỳ quái, được vẽ một cách tỉ mỉ bằng một loại mực đặc biệt, trải qua bao năm tháng vẫn không hề phai mờ. Bên cạnh mỗi ký tự là những dòng khẩu quyết cũng kỳ quái không kém, viết bằng một loại văn tự cổ xưa mà cả hai chưa từng thấy bao giờ.
Trần Ảnh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào những hình vẽ đó, cố gắng phân tích:
- Những ký hiệu này… là dược liệu sao?
Minh Long chép miệng một cái, gật đầu xác nhận một cách chắc chắn:
- Đây đúng là ký tự tượng trưng cho các loại dược liệu.
Thấy Trần Ảnh và Tào Tử Anh đều vểnh tai lên nghe với vẻ mặt tò mò và bán tín bán nghi, Minh Long liền chép miệng, bắt đầu giải thích một cách tự nhiên như thể đây là kiến thức cơ bản nhất. Hắn chỉ tay vào một ký tự có hình dạng như một bông hoa sáu cánh đang nở rộ, mỗi cánh lại có một màu sắc cầu vồng khác nhau:
- Ví dụ như cái này, là đang nói đến một loại thảo dược hiếm có tên là Hoa Tử Mạc.
Hắn lại chỉ sang một hình ký tự khác, có hình dạng như một cọng cỏ dài mảnh mai, trên thân có những đốm sáng nhỏ li ti như sao trời:
- Còn như cái này, thì đang nói đến một loại dược liệu khác có tên là Dục Tiền Thảo…
Trần Ảnh và Tào Tử Anh nghe Minh Long nói thao thao bất tuyệt, giải thích từng loại ký tự một cách trôi chảy như thể đang đọc sách, phân tích cả đặc tính và môi trường sống của chúng, cả hai đều trợn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc. Sự tự tin của những thiên tài hàng đầu trong tông môn của hai người lúc này đã bị đả kích nghiêm trọng:
-"Tên này… không những chiến lực khủng bố, có thể vượt cấp giết người như ngóe, mà ngay cả kiến thức uyên bác về dược liệu cổ xưa cũng đạt đến trình độ này sao? ? Rốt cuộc hắn là con quái vật gì vậy? "
Nhìn hai người trước mặt, những thiên tài kiêu ngạo của tông môn, đang có biểu cảm như không tin vào tai mình, Minh Long trong lòng cười thầm khoái trá. Hắn nào có biết chút gì về đan dược hay dược liệu cổ xưa đâu. Vừa rồi hoàn toàn là Minh Long chỉ như một con vẹt, nói lại theo y như những gì mà Ngọc Nhi đang thao thao bất tuyệt chỉ cho hắn bên trong thức hải mà thôi:
-"Haizz, mình đúng là vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi rồi a, chỉ cần đứng im thôi cũng toát ra khí chất của một bậc thầy. "- Hắn không nhịn được mà tự luyến trong đầu.
"Phi! "
Ngọc Nhi trong thức hải phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ:
- Cái bộ dạng vênh váo đó của ngươi, thật không biết xấu hổ là gì.
Minh Long mặc kệ sự khinh bỉ của Ngọc Nhi, bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt uyên bác, thâm sâu khó lường, khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Tào Tử Anh và Trần Ảnh càng thêm sâu sắc.
Tử Anh nhíu mày, sự kinh ngạc trong mắt dần chuyển thành một sự dò xét kỹ lưỡng:
- Kiến thức của ngươi về dược liệu thật sự quá mức uyên bác. Ngươi từ đâu mà có được nó? - Nàng dừng lại một chút, rồi giơ cuốn trục lên, ánh mắt sắc bén hơn:
- Còn nữa… cuốn trục này viết bằng cổ văn, ngay cả ta và Trần sư huynh cũng chưa từng thấy qua. Vừa nhìn vào là ngươi đã có thể đọc được một cách thuần thục rồi sao?
Nàng nhìn sang Trần Ảnh, cả hai trao đổi một ánh mắt đầy ẩn ý rồi cùng nhìn về phía Minh Long:
- Không lẽ… ngươi từ đầu đã nhận biết thứ này từ trước?
Bị hai luồng ánh mắt đầy thăm dò của hai tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn chằm chằm, Minh Long trong lòng giật thót, nuốt nước bọt một cái ực. Hắn vội vàng phẩy tay, ra vẻ khiêm tốn một cách gượng gạo:
- Không, không, các ngươi hiểu lầm rồi! Uyên bác gì chứ? - Hắn gãi đầu, cười một cách ngượng ngùng, cố gắng bịa ra một lý do hợp lý nhất có thể:
- Ta… ta có chút quan hệ thân thiết với Tam trưởng lão, nên thi thoảng được ông ấy chỉ cho biết chút ít về mấy thứ dược liệu này thôi mà.
…Cùng lúc đó, bên trong Hằng Đan Các của Hằng Thiên Tông.
Tam trưởng lão Hằng Đan đang vô cùng tập trung. Không khí trong phòng nồng nặc mùi dược liệu quý hiếm. Ông đang cẩn thận dùng một chiếc cân tiểu ly để cân đo chính xác từng vị dược liệu, chuẩn bị cho một lò đan quan trọng. Đột nhiên, mũi ông thấy ngứa ngáy.
- Hơ… hơ… HẮT XÌ!
Cú hắt xì mạnh đến mức khiến bộ râu của ông bay dựng lên. Ông xoa xoa mũi, lẩm bẩm một cách khó hiểu, nhìn quanh căn phòng trống không.
- Quái lạ, có ai vừa nhắc đến lão phu à?
. ..
Tào Tử Anh vẫn giữ một ánh mắt bán tín bán nghi nhìn Minh Long. Lời giải thích về Tam trưởng lão tuy có vẻ hợp lý, nhưng trực giác của nàng mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nàng thở dài một hơi, sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt:
- Thì ra là cơ duyên về dược liệu và luyện đan. - Nàng lẩm bẩm:
- Gần một tháng trời ròng rã bên trong Nội Phong Bí Địa, cuối cùng ta cũng chỉ đoạt được mỗi thứ này.
Minh Long nghe xong thì trong lòng thầm nghĩ, nén lại một nụ cười:
-"Do ngươi không phải là một Luyện Đan Sư nên mới thấy thất vọng. Chứ nếu ngươi biết đẳng cấp thật sự của nó là một cuốn Ngũ cấp hạ phẩm Đan Lục, e rằng đã chẳng nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi. "
Hắn giả vờ hỏi một cách quan tâm:
- Vậy… sư muội không cần tới nó sao?
- Hỏi thừa! - Tào Tử Anh đáp lại, gương mặt đầy vẻ chán nản:
- Ta vốn là một Luyện Khí Sư, chuyên tâm vào việc rèn đúc binh khí. Cần thứ ghi chép về cây cỏ này làm gì?
Minh Long nghe vậy, hai mắt sáng rực lên, khóe miệng không kìm được mà nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đưa hai bàn tay lên xoa xoa vào nhau một cách đầy mong đợi:
- Hì hì, nếu sư muội đã không cần… thì có thể tặng nó cho ta hay không?
Tử Anh nhíu mày nhìn bộ dạng hớn hở của hắn:
- Ngươi có hứng thú với luyện đan à?
Minh Long gật đầu lia lịa, cố gắng tỏ ra khiêm tốn:
- Cũng có chút chút.
Tử Anh suy nghĩ một thoáng. Cuốn trục này đối với nàng đúng là vô dụng, giữ lại cũng chỉ thêm chật nhẫn trữ vật. Hơn nữa, người này vừa mới cứu mạng cả hai người họ. Nàng liền đưa cuốn trục cho Minh Long:
- Thôi được rồi, cho ngươi đó. Coi như là ta đáp lễ việc cứu nguy vừa rồi.
Minh Long vội vàng đón lấy cuốn trục như sợ nàng đổi ý, trên mặt nở một nụ cười toe toét đến tận mang tai:
- Đa tạ sư muội! Đa tạ sư muội!
Cầm cuốn trục da thú cổ xưa trong tay, Minh Long có thể cảm nhận được một luồng tri thức mênh mông ẩn chứa bên trong. Cùng lúc đó, những thông tin chi tiết hơn cũng được Ngọc Nhi truyền đạt lại cho hắn.
Theo như nàng nói, cuốn Bách Hóa Đan Lục này có chứa những ghi chép vô cùng phong phú và chi tiết về hàng trăm loại công thức luyện đan từ thấp đến cao, cùng với tâm đắc và kinh nghiệm xử lý dược liệu của một vị tiền bối nào đó. Nếu hắn có thể nắm vững được toàn bộ những gì bên trong, tương lai của bản thân hắn ngoài việc là một tu sĩ chiến đấu, thì còn có thể trở thành một Luyện Đan Sư cao quý, một nghề nghiệp được tất cả mọi người kính trọng và săn đón.
Minh Long thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một sự tự tin mãnh liệt. Với sự trợ giúp của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, thứ có thể giúp hắn cảm ngộ và phân tích mọi loại công pháp thì có cái gì mà hắn không học được chứ?
Biết thêm thuật luyện đan, chẳng phải là như hổ mọc thêm cánh hay sao?
Minh Long tay cầm cuốn trục, liếc mắt qua Trần Ảnh, người vẫn đang giữ vẻ mặt lạnh lùng từ nãy đến giờ, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.
Trần Ảnh cảm nhận được ánh mắt của hắn, liền phẩy tay một cách dứt khoát, giọng điệu có chút cao ngạo của một thiên tài:
- Đừng nhìn ta, ta không có hứng thú với mấy thứ ghi chép về cây cỏ đó.
- Vậy à? Vậy ta không khách khí. - Minh Long tay thu lại cuốn trục vào nhẫn trữ vật, trong lòng vô cùng vui sướng. Hắn chợt nhớ ra điều gì, rồi quay sang hỏi Trần Ảnh một cách đầy tò mò:
- Nói đi cũng phải nói lại, còn ngươi thì sao? Chắc cũng đã đạt được cơ duyên gì rồi chứ?
Trần Ảnh gật đầu một cách bình thản:
- Rồi.
- Là gì vậy?
Lần này, cả Minh Long và Tào Tử Anh đều tò mò, gần như đồng thanh hỏi. Ánh mắt của hai người đều đổ dồn về phía Trần Ảnh.
Trần Ảnh thản nhiên nhìn Minh Long, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc, rồi đáp lại bằng chính lý lẽ của hắn ban nãy:
- Ngươi không nói cho chúng ta biết ngươi đã đạt được gì, vậy tại sao ta phải nói?
Minh Long nghe vậy thì nghẹn họng, không ngờ lại bị đối phương dùng gậy ông đập lưng ông. Hắn xì một hơi, quay mặt đi, tỏ vẻ không quan tâm:
- Ta không thèm biết.
Sau màn đối thoại có phần trẻ con đó, ba người quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Vài ngày tiếp theo, ba người tìm một nơi an toàn và khuất tịch trong khu rừng, thay phiên nhau canh gác để Trần Ảnh và Tào Tử Anh có thể chuyên tâm tĩnh tọa, bình phục lại những vết thương và linh lực đã tiêu hao sau trận chiến.
Khi vết thương của cả hai đã hoàn toàn bình phục, ba người đứng dậy, nhìn ra khu rừng rậm vô tận của Nội Phong Bí Địa. Cả ba nhận ra rằng, nơi này thật sự quá rộng lớn, mà thời gian cho phép ở lại cũng không còn nhiều. Với những thu hoạch đã có, việc tiếp tục đi thêm nữa để tìm kiếm cơ duyên khác trong vô định có tỷ lệ thành công rất thấp, ngược lại còn có thể gặp phải nhiều nguy hiểm hơn.
Đến đây, cả ba nhìn nhau, không ai nói lời nào nhưng đều ngầm hiểu ý của đối phương. Cả ba đã có những thu hoạch của riêng mình. Đã đến lúc phải rời đi.
Không một chút do dự, ba người đồng loạt đưa tay lên, lấy ra tấm lệnh bài của mình, rồi cùng lúc bóp nát nó.
"Vù! Vù! Vù! "
Ba tấm lệnh bài vỡ nát trong tay ba người, lập tức phát ra một luồng linh lực không gian màu trắng bạc rực rỡ. Luồng sáng bao trùm lấy cơ thể của Minh Long, Trần Ảnh và Tào Tử Anh, kéo họ vào một đường hầm không gian vặn vẹo. Cảm giác trời đất quay cuồng, mất phương hướng ập đến.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh sáng mờ ảo và cảm giác mất trọng lực còn chưa dứt, Minh Long đã nghe thấy có tiếng người nói rì rầm từ xung quanh, âm thanh từ xa xôi dần trở nên rõ ràng hơn:
- Lại có thêm người ra rồi. ..
- Lần này là ba người cùng lúc. ..
Ngay sau đó, ánh sáng trắng bạc chói lòa vụt tắt. Minh Long cảm thấy chân mình đã chạm vào mặt đất cứng rắn. Hắn mở mắt ra, nhận ra mình đã đứng ở giữa một Truyền Tống Trận được khắc đầy những phù văn phức tạp, đặt ở trung tâm một cái đài cao. Hắn nhìn xuống phía dưới, một quảng trường rộng lớn lát đá xanh hiện ra. Nơi đây đã có đông đảo các tu sĩ đến từ các tông phái lớn nhỏ ra trước, đang tụ tập thành từng nhóm theo màu sắc y phục, không khí vô cùng xôn xao, người thì vui mừng vì thu hoạch, kẻ lại ủ rũ vì tay trắng trở về.
Hắn đảo mắt một vòng, nhanh chóng tìm thấy khu vực có lá cờ thêu biểu tượng của Hằng Thiên Tông. Ở đó, Hàn Mộc trưởng lão đang đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía truyền tống trận, rõ ràng là đang lo lắng cho các đệ tử chưa ra. Bên cạnh nàng là Liệt Khang, Thượng Quan Yên Nhi và các đệ tử khác đã ra trước, tất cả dường như đều đã đứng chờ từ bao giờ.
Liệt Khang là người đầu tiên nhìn thấy hắn, gương mặt đang ủ rũ lập tức hớn hở. Hắn nhảy cẫng lên, vẫy vẫy tay ra hiệu một cách đầy nhiệt tình, miệng hét lớn không chút giữ kẽ:
- Minh Long! Bên này!
Ánh mắt của Thượng Quan Yên Nhi cũng ngay lập tức khóa chặt lấy thân ảnh của Minh Long. Ánh mắt nàng khẽ dao động một cách phức tạp. Sự lo lắng và chờ đợi bao lâu nay dường như được trút bỏ, thay vào đó là một niềm vui sướng và nhẹ nhõm không thể che giấu. Khóe miệng nàng bất giác nở một nụ cười hiền hòa, rạng rỡ.
Minh Long cùng hai người Trần Ảnh và Tào Tử Anh thong thả bước xuống từ đài cao, hòa vào dòng người. Nhưng họ vừa đi được vài bước, một giọng nói đầy căm phẫn và uất hận đột ngột vang lên, xé toạc không khí ồn ào của quảng trường:
- Là hắn! Trưởng lão, chính là hắn đã giết Thái Đống sư huynh cùng các sư đệ khác!
Minh Long nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía giọng nói. Hắn thấy Hàn Kiên, toàn thân băng bó chằng chịt, đang được một đệ tử của Hàn Nguyệt Môn dìu lấy, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía hắn.
"HÍT! !"
Toàn trường nghe được lời tố cáo này thì đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, không gian vốn đang xôn xao bỗng chốc im phăng phắc. Ánh mắt của tất cả mọi người, không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Minh Long với vẻ kinh ngạc và hoài nghi:
- Tên này là ai? Dù cho có là đệ tử của Hằng Thiên Tông đi nữa thì… Thái Đống mạnh như thế nào ai mà không biết? Đệ tử chân truyền của Chưởng Môn Hàn Nguyệt Môn, một Kim Đan viên mãn nổi danh, lại bị tên này giết chết.
Hàn Thuyên, vị trưởng lão đi cùng Hàn Kiên, bước lên một bước. Khí tức âm hàn từ trên người bà ta tỏa ra khiến mặt đất xung quanh cũng phải kết một lớp sương mỏng. Bà ta trợn trừng mắt nhìn Minh Long, nội tâm giận dữ đến cực điểm:
- Thái Đống chết rồi! Báu vật của tông môn, niềm hy vọng của Thái gia… ta phải ăn nói thế nào với Chưởng Môn và Thái Vĩnh đây?
Bà ta cất giọng khàn khàn, từng chữ như rít qua kẽ răng:
- Là ngươi đã giết Thái Đống?
Minh Long nhìn bà ta, vẻ mặt có chút ngơ ngác, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Thái Đống? À… - Hắn gật đầu một cái:
- Ừ đúng rồi… là ta giết. Sao vậy?
Câu trả lời thản nhiên của hắn như một mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ.
"OÀNH! "
Khí tức Hóa Thần sơ kỳ của Hàn Thuyên bùng nổ triệt để, một luồng áp lực kinh hoàng đè nặng lên toàn bộ quảng trường, khiến nhiều tu sĩ yếu phải quỵ xuống. Bàn tay khô gầy của bà ta được bao bọc bởi một luồng Âm lực cuồng bạo, lao đến Minh Long như một tia chớp đen.
Hàn Mộc trưởng lão ở phía Hằng Thiên Tông thấy vậy, ánh mắt trở nên vô cùng khẩn trương. Nàng tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc Hàn Thuyên lại dám phá vỡ quy tắc chung, ra tay với một đệ tử bối phận ở ngay tại đây.
Nhưng nàng đang đứng ở khoảng cách quá xa Minh Long so với Hàn Thuyên, căn bản không thể ứng cứu kịp, tất cả đệ tử Hằng Thiên Tông chỉ kịp thốt lên:
- KHÔNGGG! !! !
Bàn tay lạnh lẽo, khô gầy của Hàn Thuyên, được bao bọc bởi luồng Âm lực có thể ăn mòn cả không gian, dần dần chạm đến gương mặt Minh Long trong ánh mắt kinh hãi tột độ của hắn. Một chữ cuối cùng, mang theo sát ý vô tận, được thốt ra:
- CHẾT!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE THÁNG 9:
- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND
+ LE TAO SANH: 100. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND
+ Fan Minh Long: 12. 345 VND
+ Minh Anh: 50. 000 VND
-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND
+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND
- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND
+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND
- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:
https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!