Dòng Máu Của Rồng

Chương 75: LŨ HẠ ĐẲNG New

#DMCR#VP:

Tào Tử Anh ngơ ngác nhìn bóng người vừa xuất hiện, ánh mắt vẫn còn chưa hết bàng hoàng và sợ hãi. Thanh kiếm bằng ánh sáng thuần túy vừa rồi cứu nàng một mạng khẽ rung lên rồi tan rã thành vô số bông tuyết li ti, lấp lánh bay trở lại lòng bàn tay của người đó. Ở đó, chúng nhanh chóng ngưng tụ lại, tạo thành một chiếc quạt băng tinh xảo. Xương quạt trắng như tuyết, mặt quạt là một lớp băng mỏng trong suốt, trên đó còn có những hoa văn sương giá tuyệt đẹp, tỏa ra hàn khí bức người.

​Là Trần Ảnh.

​Hắn vội tiến lại, một cánh tay vững chắc đỡ lấy Tử Anh khi nàng vẫn còn đang ngơ ngác nhìn hắn, cả người mềm nhũn vì kiệt sức. Hắn dịu dàng hỏi lại lần nữa, giọng nói đầy vẻ quan tâm:

- Không sao chứ?

​Lúc này, bốn tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn đã ổn định lại thân hình sau khi bị đẩy lui, tất cả đồng loạt nhìn về phía Trần Ảnh với vẻ mặt đầy địch ý. Tên cầm đầu nhận ra thân phận của hắn, cất giọng đầy vẻ châm chọc và khinh thường:

- Ta còn tưởng là cao nhân phương nào đã đến, thì ra là Trần đại thiếu gia của Hằng Thiên Tông.

​Trần Ảnh nhẹ nhàng để Tào Tử Anh đứng vững lại phía sau mình, rồi hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn đang ấm áp lập tức trở nên lạnh như băng khi nhìn bọn chúng:

- Là ta thì sao? Bốn người các ngươi, đều là nam nhân, lại ỷ đông muốn chèn ép một nữ đệ tử của Hằng Thiên Tông ta, người lại còn đang bị thương sao?

​Tên cầm đầu nhếch miệng cười khinh miệt, hoàn toàn không để lời nói của Trần Ảnh vào tai:

- Phải thế thì sao? Ngươi nên nhớ, đây là Nội Phong Bí Địa, không phải là nơi để nói lý lẽ đạo đức của tông môn các ngươi. Ở đây, kẻ mạnh làm vua, chúng ta có quyền làm điều mà chúng ta thích. Ngươi cấm được sao?

​Trần Ảnh cười đáp, tiếng cười lạnh lẽo mang theo sự khinh thường không hề che giấu:

- Ta còn tưởng đệ tử chân truyền của Hàn Nguyệt Môn các ngươi có cốt khí thế nào, hóa ra từ trên xuống dưới chỉ toàn là một lũ hèn, chỉ biết tụ tập lại bắt nạt một cô nương yếu thế.

​- Ha ha ha, hèn? - Tên cầm đầu nghe vậy cũng cười đáp lại, tiếng cười đầy mỉa mai và phẫn uất:

- Vậy theo như Trần đại thiếu gia đây, trong cái thế giới thực lực vi tôn này, ranh giới giữa quân tử và hèn mọn chỉ dựa vào việc có bắt nạt kẻ yếu hay không thôi sao? Một lý luận thật nực cười!

​Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén và đầy thù hận giai cấp, nhìn Trần Ảnh từ đầu đến chân:

- Mà cũng phải, đám thế gia hào môn các ngươi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quen nói những lời đạo lý cao siêu rồi. Ngươi nói ta nghe đi, nếu không có phụ thân ngươi là Hình Bộ Thượng Thư che chở, không có tài nguyên vô tận của gia tộc chống lưng, ngươi là cái thá gì đây, hỡi Trần đại thiếu gia?

Nghe thấy lời công kích cá nhân đầy phẫn uất của tên cầm đầu, Trần Ảnh dường như không hề quan tâm. Vẻ mặt hắn không một chút gợn sóng, ngược lại còn tỏ ra có chút nhàm chán, như thể vừa nghe một câu chuyện cười không vui.

​Bàn tay hắn vẫn thong dong phe phẩy chiếc quạt băng, tạo ra những luồng gió mát lạnh, mang theo sự ung dung của một kẻ hoàn toàn nắm giữ thế cục. Trần Ảnh nhếch miệng cười, một nụ cười của kẻ bề trên nhìn xuống con kiến dưới chân:

​- Ta biết ngươi là ai. - Hắn chậm rãi nói, từng chữ thốt ra đều rõ ràng, vang vọng trong sự im lặng của khu rừng:

- Ngươi tên Hàn Kiên. Từ nhỏ không cha không mẹ, may mắn được Nhị trưởng lão Hàn Nguyệt Môn thu nhận làm đệ tử. Dựa vào chút thiên phú, ngươi tu luyện không ngừng, từ đó bản thân ngươi tự cho mình là có phần cao quý hơn người, phải không?

​Nụ cười trên mặt Hàn Kiên cứng lại, sự khinh miệt và phẫn uất ban nãy nhanh chóng bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc và hoảng sợ:

- Sao… sao hắn lại biết?

​"Xoạch! "

​Chiếc quạt băng trong tay Trần Ảnh đột ngột khép lại. Nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, ngạo mạn đến cực điểm. Hắn hừ lạnh một tiếng:

​- Hừ, hạ đẳng vẫn chỉ là hạ đẳng. Một tên mồ côi như ngươi, dù có cố gắng cả đời cũng không thể đứng ngang hàng địa vị với bổn thiếu gia. - Giọng hắn đầy miệt thị:

- Ngươi hỏi phụ thân ta là Hình Bộ Thượng Thư thì sao? Đó là vì phụ thân của ta có năng lực, có bản lĩnh để đứng ở vị trí đó. Không như phụ thân của ngươi…

​Trần Ảnh dừng lại một chút, rồi cười lớn, tiếng cười sắc lẹm như dao:

-. .. chỉ là một tên hạ đẳng thất bại, không có đủ năng lực để nuôi nấng nổi đứa con hạ đẳng của lão ta, phải đem đi bỏ rơi, khiến nó trở thành một đứa hạ đẳng thất bại y như lão!

​Lời nói như những nhát dao đâm thẳng vào nỗi đau sâu kín nhất của Hàn Kiên. Trần Ảnh càng là cười lớn hơn, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng, mang theo sự tàn nhẫn và đắc thắng tuyệt đối:

​- HA HA HA HA….

Tiếng cười ngạo mạn của Trần Ảnh như những mũi kim độc, châm thẳng vào vết sẹo lớn nhất, đau đớn nhất trong lòng Hàn Kiên. Toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì một sự tức giận đã bị dồn nén đến cực điểm. Từng đường gân xanh nổi cộm lên trên trán và thái dương của hắn, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia máu.

​"OÀNH! "

​Khí tức Kim Đan trung kỳ bạo phát triệt để, không còn giữ lại một chút nào! Một luồng áp lực kinh người, mang theo sự phẫn uất và sát ý điên cuồng, từ trên người hắn quét ra tứ phía. Gió nổi lên từng cơn, cuốn theo lá cây và bụi đất, tạo thành một cơn lốc nhỏ xoáy quanh người hắn.

​Ba tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn đi cùng bị luồng khí tức này đập thẳng vào người, không chịu nổi, phải lùi lại liên tiếp mấy bước, mặt mày tái đi. Bọn chúng kinh hãi nhìn sư huynh của mình. Chúng hiểu rằng, Hàn Kiên sư huynh, người mà chúng luôn kính sợ, đã thật sự nổi giận, một cơn giận hủy diệt.

​Nhưng đối mặt với cơn thịnh nộ này, Trần Ảnh vẫn ung dung đứng đó. Từng luồng gió mạnh đập vào người, chỉ làm cho tà áo của hắn bay phần phật. Bàn tay hắn vẫn thong dong phe phẩy chiếc quạt băng, trên mặt vẫn là nụ cười khinh miệt:

​- Sao thế? - Hắn cất giọng cợt nhả:

- Cay cú rồi à? Không được khóc nhè nha.

Nụ cười cợt nhả của Trần Ảnh như đổ thêm dầu vào lửa, chọc cho cơn giận của Hàn Kiên bùng lên đến đỉnh điểm. Hắn giận quá hóa cười, tiếng cười khàn đặc và đầy sát khí:

​- Được… Tốt… TỐT LẮM!

​"VÚT! "

​Lời vừa dứt, Hàn Kiên vung hai tay lên. Từ trong ống tay áo rộng của hắn, hai sợi huyền xích đen kịt, to bằng cánh tay trẻ con, như hai con mãng xà đột ngột phóng ra. Âm lực cuồn cuộn bao bọc lấy thân xích, mang theo tiếng gió rít gào, lao nhanh về phía Trần Ảnh, muốn một đòn đoạt mạng.

​Đối mặt với đòn tấn công toàn lực và đầy phẫn nộ này, vẻ mặt cợt nhả của Trần Ảnh cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc. Hắn không hề khinh địch. Đẩy Tào Tử Anh lui ra phía sau. Khí tức Kim Đan sơ kỳ trên người hắn cũng bùng nổ.

​Trần Ảnh phẩy nhẹ chiếc quạt băng trong tay. Một luồng Băng lực lạnh lẽo và một luồng Dương lực nóng rực đồng thời cuộn trào ra, dung hợp lại vào nhau một cách kỳ diệu trước mặt hắn, không hề xung khắc mà ngược lại còn bổ trợ cho nhau. Luồng năng lượng hỗn hợp đó nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một thanh trường kiếm trong suốt như pha lê, nhưng bên trong lại có một vầng sáng trắng ấm áp:

​- Hằng Thiên Thất Hình Kiếm, Trọng Thiên thứ nhất - Dương Khí Hóa Trường Kiếm!

​Thanh Dương kiếm mang theo Băng linh lực rít lên một tiếng, lao ra đón đỡ lấy hai sợi Huyền Xích đang ập tới.

​"KENG! KENG! "

​Hai tiếng va chạm chói tai vang lên. Một cuộc chiến vô cùng đẹp mắt và khốc liệt bắt đầu. Hai sợi huyền xích như hai con hắc xà, múa lượn trên không, khi thì quất mạnh như roi, khi thì đâm thẳng như thương, lúc lại tìm cách trói siết, vô cùng biến ảo và khó lường.

​Đáp lại chúng là một thanh kiếm băng rực sáng, linh hoạt như một con cá trạch. Thanh kiếm không đối đầu trực diện, mà bay lượn quanh người Trần Ảnh như một vệ sĩ trung thành, tấn công từ mọi góc độ. Nó khi thì lướt qua, chém vào thân xích tóe lửa, khi thì đâm vào những kẽ hở trong đòn tấn công của đối phương, buộc Hàn Kiên phải thu xích về phòng ngự.

​Tuy nhiên, Hàn Kiên dù sao cũng có tu vi cao hơn một tiểu cảnh giới. Linh lực của hắn hùng hậu hơn, Âm khí cũng đậm đặc hơn. Mỗi lần huyền xích của hắn va chạm với thanh kiếm băng, lực đạo kinh người đều khiến thanh kiếm bị đánh bật ra, ánh sáng có phần ảm đạm đi. Trần Ảnh, dù điều khiển thanh kiếm một cách xuất thần, vẫn dần rơi vào thế hạ phong. Hắn chủ yếu phải né tránh và phòng ngự, liên tục di chuyển để không bị hai sợi xích bao vây, thỉnh thoảng mới có thể tìm được cơ hội phản công. Rõ ràng, hắn đang bị chênh lệch tu vi áp chế.

Phía sau, ba tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn thấy Trần Ảnh đang bị sư huynh của bọn chúng dồn ép vào thế hạ phong, liền liếc nhau ra hiệu bằng ánh mắt đầy tàn nhẫn. Chúng chớp lấy thời cơ ngàn vàng này, thân hình đồng loạt di chuyển, tản ra thành hình quạt, cắt đứt mọi đường lui của Tào Tử Anh, muốn tấn công nàng để gây thêm áp lực và làm Trần Ảnh phân tâm.

​Tuy Tào Tử Anh là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng sau trận chiến ác liệt trước đó, nàng đã bị trọng thương, linh lực trong cơ thể sớm đã cạn kiệt. Giờ đây đứng trước thế công phối hợp của ba tên Trúc Cơ viên mãn, những kẻ cũng là tinh anh của Hàn Nguyệt Môn, nàng cảm thấy một áp lực nặng nề chưa từng có.

​Trần Ảnh, dù đang phải toàn lực đối phó với những đòn tấn công như vũ bão của Hàn Kiên, vẫn luôn để một phần tâm ý quan sát tình hình của Tào Tử Anh. Thấy hành động áp sát của ba tên kia, hắn liền lo lắng, vội vàng truyền âm, tiếng nói như một tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí đang có phần mơ hồ vì kiệt sức của nàng:

- CẨN THẬN!

​Tử Anh giật mình, phản xạ lập tức trỗi dậy. Nghe thấy tiếng nhắc nhở, nàng không chút do dự, vung cuốn trục ra trước mặt, dồn nén những tàn lực cuối cùng để triệu hoán một loạt khiên thuẫn bằng Dương lực. Những chiếc khiên bay vòng trước người nàng, tạo thành một lớp phòng ngự mỏng manh.

​Cả ba tên đệ tử Hàn Nguyệt Môn phối hợp tấn công vô cùng nhuần nhuyễn. Trên tay mỗi tên đều cầm một thanh đoản đao, chúng gầm lên một tiếng rồi đồng loạt lao tới. Mỗi nhát chém đều chứa đựng Âm lực lạnh lẽo, tàn nhẫn, không ngừng chém vào những chiếc khiên thuẫn.

​"KENG! KENG! KENG! "

​Dương lực và Âm lực va chạm, tạo ra những tiếng nổ nhỏ nhưng liên tục. Khiên thuẫn của Tử Anh, vốn đã yếu ớt vì chủ nhân không đủ linh lực, liên tục bị phá vỡ. Một tên trong đó bắt kịp sơ hở khi nàng đang cố gắng triệu hồi một lớp khiên mới, hắn lách người chém một nhát vào cánh tay không được che chắn của Tử Anh.

​Vết thương không sâu, nhưng luồng Âm lực xảo quyệt từ nhát chém lại như một con rắn độc, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể vốn đã yếu ớt và kinh mạch đang hỗn loạn của nàng. Tử Anh phải cắn chặt răng, cảm nhận một cơn đau buốt lan ra, liên tục lùi về sau:

​- Phốc!

​Nàng không kìm được nữa, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lảo đảo, gương mặt càng thêm tái nhợt.

​- Còn đánh được không? - Thấy cảnh đó, Trần Ảnh càng thêm lo lắng, vội vàng truyền âm:

- Không đánh được nữa thì bóp nát lệnh bài rời đi đi! Đừng cố!

​Tử Anh lau vệt máu trên khóe miệng, dù thân thể đang run rẩy, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ quật cường không chịu khuất phục. Nàng truyền âm lại, giọng nói tuy có chút yếu ớt nhưng lại vô cùng kiên định và ngang bướng:

​- Lão nương đánh được.

Nghe thấy câu trả lời đầy quật cường của Tào Tử Anh, Trần Ảnh hừ lạnh một tiếng. Hắn biết với tính cách của nàng, dù có chết cũng sẽ không lùi bước. Hắn không thể trông mong nàng tự rút lui được nữa. Tình thế này không cho phép hắn tiếp tục cuộc chiến giằng co, phải nhanh chóng giải quyết Hàn Kiên. Trần Ảnh truyền âm lại, giọng nói không còn vẻ lo lắng mà trở nên lạnh lẽo, quyết đoán:

- Hừ, vậy thì đừng làm vướng chân ta là được.

​Dứt lời, khí thế trên người Trần Ảnh hoàn toàn thay đổi. Hắn không còn phòng ngự một cách bị động nữa. Hai tay hắn đưa lên, bắt đầu kết những ấn quyết phức tạp và huyền ảo. Thanh trường kiếm đang bay lượn trên không trung rít lên một tiếng rồi quay trở về tay hắn. Cùng lúc đó, đôi mắt đen của hắn chuyển dần sang một màu xanh lam băng giá, sâu thẳm và lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông, khiến không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống vài phần.

​Trần Ảnh ngẩng mặt lên trời, miệng niệm khẩu quyết, giọng nói như vọng về từ Cửu U, mang theo hàn khí thấu xương:

- BĂNG NGỤC!

​Thanh trường kiếm trong tay được hắn cắm thẳng xuống mặt đất.

"​ONG! ONG! ONG! "

​Mặt đất rung chuyển dữ dội. Một vòng tròn băng giá màu xanh lam lấy thanh kiếm làm trung tâm, lan ra với tốc độ kinh hoàng, đóng băng mọi thứ nó lướt qua. Từ vị trí thanh kiếm được cắm xuống, hàng loạt Băng linh lực tinh thuần, mạnh mẽ như những con trăn khổng lồ bằng băng, cuồn cuộn tuôn ra. Chúng không tấn công lên trên, mà bò lan ra khắp mặt đất đã bị đóng băng, nứt ra thành những khe rãnh sâu hoắm.

​Từ bên trong những khe rãnh đó, hàng chục bàn tay băng giá sắc lẻm, xương xẩu như tay của ác quỷ, từ từ trồi lên. Chúng cào cấu trên mặt băng, rồi điên cuồng bò về phía Hàn Kiên, muốn tóm lấy chân hắn, kéo hắn vào một địa ngục băng giá vĩnh hằng.

Đối mặt với cảnh tượng hàng chục bàn tay băng giá đang điên cuồng bò tới, Hàn Kiên không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn liền lùi lại một bước để giữ khoảng cách, hai tay cũng nhanh chóng đưa lên kết những ấn quyết phức tạp. Hắn hừ lạnh một tiếng, sự kiêu ngạo của một thiên tài đến từ một đại tông phái không cho phép hắn dễ dàng bị khống chế:

​- Hừ, muốn dùng chiêu này để khống chế ta sao? Nằm mơ!

​Miệng hắn niệm khẩu quyết, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, mang theo Âm khí đậm đặc:

- Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết, Trọng Thiên thứ hai - Ngưng Khí Thành Hình!

​"Vù! Vù! Vù! "

​Một màn sương mờ ảo, mang theo Âm khí nồng nặc, từ trên người hắn tỏa ra như một cơn sóng. Màn sương này không lan tỏa ra xa, mà nhanh chóng bao trùm lấy toàn bộ Băng Ngục của Trần Ảnh. Luồng Âm khí này mang theo tính ăn mòn cực mạnh, khiến những bàn tay băng giá đang bò tới như gặp phải thiên địch. Bề mặt của chúng bắt đầu tan chảy, phát ra những tiếng"xèo xèo"ghê rợn, tốc độ cũng chậm lại rõ rệt rồi bị chặn lại giữa chừng, không thể tiến thêm.

​- Cái gì? - Trần Ảnh kinh ngạc. Hắn không ngờ chiêu thức Băng Ngục mạnh mẽ của mình lại bị Thất Âm Hàn Nguyệt Quyết hóa giải một cách dễ dàng và xảo diệu như vậy. Khoảnh khắc hắn còn đang kinh ngạc vì sự tính toán sai lầm này, chính là sơ hở chí mạng mà Hàn Kiên đang chờ đợi.

​"Vút! "

​Ngay lúc đó, một sợi Huyền Xích còn lại từ trong tay áo Hàn Kiên đã phóng ra như một con rắn độc ẩn mình trong sương. Tốc độ của nó nhanh đến cực điểm, xuyên qua lớp sương mù và Băng khí đang tan rã, đâm thẳng vào cánh tay đang cầm kiếm của Trần Ảnh.

​- Aaaaa!

​Cơn đau buốt khi bả vai bị xuyên thủng khiến Trần Ảnh phải hét lên một tiếng. Luồng Âm khí lạnh lẽo từ thân xích lập tức xâm nhập vào vết thương, điên cuồng tàn phá kinh mạch của hắn.

​Hàn Kiên cười gằn, giọng nói đầy vẻ đắc thắng và mỉa mai:

- Tập trung vào, Trần đại thiếu gia.

"​Oành! "

​Hắn không cho Trần Ảnh một giây nào để phản ứng. Cổ tay hắn giật mạnh, sợi Huyền Xích đang găm vào vai Trần Ảnh kéo theo cả thân thể của hắn, rồi quật mạnh xuống mặt đất. Một tiếng nổ trầm đục vang lên, mặt đất nứt ra thành một cái hố sâu, bụi đất bay mù mịt.

​Nhưng Trần Ảnh cũng không phải dạng vừa. Ngay lúc thân thể đang bị sợi xích kéo xuống không trung, hắn vẫn kịp cắn chặt đầu lưỡi, dùng cơn đau để ép mình tỉnh táo trở lại, vung bàn tay còn lại đang tự do.

​"Ong! "

​Thanh trường kiếm băng vừa bị đẩy lui, nghe theo hiệu lệnh cuối cùng của chủ nhân, lập tức rít lên một tiếng rồi quay đầu, hóa thành một vệt sáng trắng chói lòa. Thân kiếm phóng ra từng luồng Dương lực mạnh mẽ, nóng rực, mang theo sát ý ngút trời, không phải để phòng ngự, mà là một đòn tấn công liều mạng muốn diệt sát Hàn Kiên.

​Cảm nhận được luồng khí tức nguy hiểm chết người đang lao đến, Hàn Kiên buộc phải từ bỏ việc tiếp tục khống chế Trần Ảnh để kết liễu hắn. Hàn Kiên lùi nhanh về sau để tránh né đòn tấn công toàn lực và đầy bất ngờ này. Dù phản ứng đã cực nhanh, thanh trường kiếm vẫn kịp chém sượt một đường qua má của hắn, để lại một vệt máu đỏ tươi, cảm giác nóng rát của Dương lực vẫn còn vương lại trên vết thương.

​Trần Ảnh đã nhân cơ hội ngàn vàng đó. Hắn cắn chặt hàm răng đến mức sắp bật máu, dồn toàn bộ sức lực còn lại, nén lại cơn đau thấu xương từ bả vai. Hắn dùng tay còn lại nắm lấy sợi Huyền Xích lạnh buốt đang cắm chặt vào cánh tay bị thương của mình, rồi gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ sức lực rút mạnh nó ra khỏi da thịt.

​Âm thanh da thịt và xương cốt bị móc xé vang lên một cách ghê rợn:

​- Phốc!

​Sợi xích được rút ra, kéo theo một vòi máu tươi bắn tung tóe. Cùng lúc đó, Trần Ảnh cũng không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi khác. Thân thể hắn lảo đảo rồi đau đớn ngã vật xuống đất. Luồng Âm lực tàn nhẫn đã truyền từ sợi Huyền Xích vào cánh tay, giờ đây như một con rắn độc băng giá, đang điên cuồng tàn phá bên trong cơ thể, khiến kinh mạch của Trần Ảnh trở nên cực kỳ hỗn loạn. Toàn bộ cánh tay phải của hắn dâng lên một cảm giác tê rần, nặng trĩu và gần như mất hết cảm giác.

Phía còn lại, tình hình của Tào Tử Anh cũng đã đi đến hồi kết. Nàng bị ba tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn bao vây, Dương lực trong người đã sớm cạn kiệt sau khi thi triển vũ kỹ phòng ngự liên tục. Chúng đã dựa vào ưu thế số lượng để nghiền ép nàng một cách tàn nhẫn. Cả ba tên đồng loạt hét lên, hợp lực đánh ra một chưởng Âm khí hợp nhất, mạnh mẽ hơn hẳn những đòn tấn công riêng lẻ trước đó.

​Tào Tử Anh chỉ kịp giơ quyển trục lên đỡ, nhưng đã không còn đủ sức lực.

​"Oành! "

​Nàng bị luồng chưởng lực đánh bay như một chiếc lá khô, rơi xuống bên cạnh Trần Ảnh. Máu tươi vương khắp y phục nàng, Âm lực lạnh lẽo đang liên tục làm nhiễu loạn kinh mạch vốn đã hỗn loạn của nàng, khiến nàng không còn một chút sức lực nào để đứng dậy.

​Hàn Kiên nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thở hổn hển vì mệt, lồng ngực phập phồng dữ dội sau khi thi triển những chiêu thức mạnh mẽ. Vết thương trên má vẫn còn rỉ máu, nhưng điều đó không ngăn được sự khoái trá của kẻ chiến thắng. Giọng cười khản đặc của hắn vang lên:

​- Khà… quả không hổ là Trần đại thiếu gia, có thể chiến đấu vượt cấp với lão tử lâu như vậy… khà…

​Hàn Kiên chậm rãi tiến tới, từng bước chân nặng nề như của tử thần đang giẫm lên hy vọng sống sót cuối cùng của hai người. Ánh mắt hắn khóa chặt lấy Trần Ảnh đang nằm dưới đất, không còn chút sức lực nào để phản kháng, giọng điệu đầy mỉa mai và hả hê:

​- Vừa rồi ngươi nói ai hạ đẳng? Nói lại ta nghe nào.”

​Rồi hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng sự khinh miệt tột độ, như muốn trút hết mọi sự phẫn uất mà hắn đã phải chịu đựng:

- Hằng Thiên Tông gì chứ? Trong mắt ta, đám đệ tử Hằng Thiên Tông các ngươi chỉ là một lũ chó má rác rưởi không hơn không kém!

​Trần Ảnh và Tào Tử Anh nằm đó, thương thế chồng chất, linh lực cạn kiệt. Cả hai yếu ớt mò lấy Nội Phong lệnh bài, cầm chặt trong tay, chuẩn bị bóp nát nó trong sự không cam lòng để bảo toàn tính mạng.

​Thì bất chợt!

"Ong! "

Chiếc nhẫn bạc trên tay hai người đột nhiên rung lên một cách mạnh mẽ.

​Cùng lúc đó, một giọng nói lười biếng nhưng lại đầy ngạo nghễ, không nhanh không chậm, vang lên từ trên cành cây cao phía sau lưng Hàn Kiên:

​- Lớn mật.

​Hàn Kiên giật mình, vội quay đầu lại nhìn lên, sự đắc thắng trên mặt còn chưa kịp tan đi:

- Kẻ nào?

​Chỉ thấy trước mắt hắn, trên một cành cây cao, là một nam tử thân diện bạch y đang ung dung ngồi đó, một chân bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống bọn họ như nhìn một lũ hề đang diễn trò. Nam tử lại cất giọng, giọng nói không một chút cảm xúc, nhưng lại khiến người nghe lạnh buốt sống lưng:

​- Ngươi vừa nói ai là chó má rác rưởi?

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận