Dòng Máu Của Rồng
Chương 28: THIÊN KIÊU
Phía trước là Hằng Thiên Sơn, ngọn núi cao ngút đến mức chẳng thể nhìn thấy đỉnh, cứ như xuyên thẳng lên tận cửu thiên. Từng tầng mây dày đặc quấn quanh, tựa như màn sương che phủ một cấm địa linh thiêng. Dưới chân núi, một quảng trường khổng lồ được khai mở, trải dài mấy trăm trượng, lát bằng huyền ngọc thạch, từng khối đá óng ánh lấp lánh dưới nắng sớm như phản chiếu ánh hào quang từ trời cao.
Ba người Minh Long đứng trong đám đông, ánh mắt không ngừng quan sát khắp nơi. Xung quanh là hàng ngàn tu sĩ đến từ khắp các châu địa, tuổi tác, khí chất, y phục, tất cả đều đa dạng, đại diện cho từng môn phái, từng thế gia, từng vùng đất khác nhau. Không khí căng như dây đàn, tất cả đều mang theo cùng một mục tiêu - được Hằng Thiên Tông chọn trúng, bước vào một trong tứ đại trấn quốc tông môn của Thủy Vân Quốc.
Một luồng khí thế bỗng ập tới như lôi đình đánh xuống, khiến quảng trường xôn xao. Từ phía xa, bụi đất tung bay, một con xích thố yêu thú toàn thân đỏ rực như hỏa diễm, bốn vó giẫm mạnh lên đất để lại từng dấu chân hằn lôi văn, trên trán mọc ra một chiếc sừng xoắn nhọn, lóe ra kim quang sắc bén. Khí tức Tam giai hậu kỳ bành trướng như núi lửa sắp phun trào, khiến nhiều tu sĩ phải vô thức lùi lại. Phía sau nó là một cỗ xe lớn, khắc hoa văn tinh xảo, thân xe được bọc bằng ngọc thiết mộc quý hiếm, treo một chiếc lồng đèn đỏ thêu chữ"LIỆT"bằng kim tuyến, khí thế bức người.
- Trời ạ! Là xích thố kéo xe! Tại Thủy Vân Quốc, chỉ có duy nhất một gia tộc dám dùng loại yêu thú này làm xa mã - Liệt gia!
- Người ngồi trong đó chắc chắn là Liệt Khang rồi, nhị thiếu gia của Liệt gia!
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, không ai không biết danh của Liệt Khang, thiên tài đệ nhất của Liệt gia: mười sáu tuổi Trúc Cơ viên mãn, hai mươi lăm tuổi bước vào Kim Đan trung kỳ, lại còn có thể vượt cấp chiến đấu. Hơn hết, Liệt gia là thế tộc trung liệt, đời đời vì Thủy Vân Quốc lập chiến công hiển hách, danh vọng gần như không ai dám động vào.
Minh Long cùng Thanh Sơn nghe vậy thì gật gù:
- Phải công nhận là… nhìn cũng thật là ngầu nha.
Chưa kịp bình luận thêm, từ đằng xa lại có một loạt cỗ xe xa hoa nối đuôi nhau tiến vào quảng trường. Mỗi cỗ xe đều được kéo bởi yêu thú Tam giai, có con là Xích Hùng, có con là Phong Ưng, còn có cả Hỏa Vĩ Hổ, khí thế mỗi con đều không thua kém gì xích thố ban nãy. Trên mỗi cỗ xe đều treo lồng đèn thêu tên gia tộc bằng chỉ bạc nổi bật giữa không trung.
- Trời ơi! Là Tào gia kìa! Bên kia là Hữu gia, còn có Vinh gia nữa? !
Không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, đám đông không ngừng xôn xao. Mỗi một cái tên đại biểu cho một thế lực không thể xem thường, là những gia tộc quyền quý chỉ cần nghe thôi cũng khiến tu sĩ bình thường phải kính sợ vài phần.
Cuối cùng, không khí như ngưng đọng khi một cỗ xe tinh xảo, đơn giản nhưng toát lên sự cao quý từ từng đường nét xuất hiện. Cỗ xe được kéo bởi hai con Lam Hạc, mỗi con cao hơn hai trượng, toàn thân phủ đầy lông xanh nhạt tựa như khói lam sương sớm. Trên cỗ xe treo một lồng đèn có thêu hai chữ"THƯỢNG QUAN".
- Trời ạ! Là xe của Thượng Quan gia!
- Không thể nào! Là đại tiểu thư của Thượng Quan gia sao? Thượng Quan Yên Nhi? Một trong tứ đại mỹ nhân Thủy Vân Quốc? !
- Chết rồi, ta chưa kịp chải đầu! Nếu hôm nay có thể gặp được nàng ngoài đời thì đời này có chết cũng mãn nguyện!
Nam tu sĩ bốn phía nhao nhao cả lên, ánh mắt hướng về cỗ xe tựa như nhìn thấy thánh nữ giáng trần.
Các cỗ xe lần lượt dừng lại cạnh nhau, yên vị tại phía đầu quảng trường. Tuy vẫn chưa một ai bước ra, nhưng khí thế từ chúng đã đủ khiến vô số tu sĩ im bặt, chỉ dám nhìn chứ không dám thở mạnh.
Ngay lúc đó, một giọng nam trầm thấp vang lên từ cỗ xe của Liệt gia, truyền ra xa như chuông đồng:
- Đã lâu không gặp, Thượng Quan đại tiểu thư.
Cỗ xe bên phía Thượng Quan gia vẫn im lặng, rèm che không hề lay động, cũng chẳng có bất kỳ phản hồi nào. Không khí lại lặng xuống.
Dưới ánh dương đang dần lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp quảng trường rộng lớn, từng cỗ xa giá mới lại tiếp tục tiến vào. Tuy không mang theo khí thế lấn át như những chiếc đã đến trước, nhưng vẫn toát lên vẻ hào môn quý tộc không thể xem thường. Các yêu thú kéo xe dù phần lớn chỉ ở cấp Nhị giai hậu kỳ hoặc Tam giai sơ kỳ, nhưng đều có bộ lông óng mượt, khí chất được huấn luyện nghiêm ngặt, từng bước đi đều chỉnh tề như mãnh thú dâng triều.
Một trong số đó đặc biệt nổi bật: một cỗ xe được phủ bằng tầng lớp gỗ tử đàn sẫm màu, hoa văn được khắc cực kỳ tỉ mỉ, không cầu kỳ nhưng đầy khí phái. Trên xe treo lồng đèn thêu một chữ"TRẦN"bằng chỉ kim, lấp lánh như sao băng. Dù không lấn áp người khác bằng yêu thú Tam giai đỉnh cao, nhưng uy danh Trần gia lại là một trọng điểm không thể coi thường, một trong những thế gia có thế lực hàng đầu tại Thủy Vân Quốc, đứng đầu Hình bộ, nắm giữ luật pháp trong tay.
Bên trong cỗ xe, Trần Ảnh ngồi dựa lưng, nửa nhắm mắt, bộ dáng ung dung. Bên cạnh hắn là biểu đệ Trần Tâm, mắt híp, miệng thì thào nói:
- Biểu ca, người nghĩ tên tiểu tử hôm trước… cũng sẽ đến tham gia kỳ chiêu mộ này sao?
Trần Ảnh mở mắt, ánh nhìn lóe lên một tia lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý.
- Hắn chắc chắn sẽ tới. Loại người đó… có chết cũng muốn trèo lên cao.
Nói rồi cả hai không hề che giấu gì, trực tiếp vén rèm xe, cùng nhau bước ra. Trần Ảnh chắp tay, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lại không ngừng quan sát khắp xung quanh, nhất là hướng về phía các cỗ xe lớn của những đại gia tộc.
- Trần mỗ tham kiến các vị thiếu gia, tiểu thư của các thế gia, mong kỳ chiêu mộ lần này chúng ta có thể cùng nhau giao lưu học hỏi.
Ngữ khí tuy ôn hòa, cung kính, nhưng mỗi lời nói ra đều mang chút ngạo khí. Hắn vốn là con trai duy nhất của đương kim thượng thư hình bộ, ai dám xem thường?
Các ánh mắt trong quảng trường lại bắt đầu đổ dồn về phía Trần gia, lời bàn tán thì thầm vang lên:
- Là Trần Ảnh, Trần đại thiếu gia! Hắn cũng đến thật sao?
- Nghe nói lần trước ở một khách điếm trong Hằng Thiên trấn, hắn đã va chạm với một tu sĩ vô danh… không biết có phải là kẻ đó cũng sẽ xuất hiện không?
Trần Tâm đứng cạnh Trần Ảnh, cười nhạt, ánh mắt như rắn độc lặng lẽ quan sát bốn phía, dường như đang chờ một con mồi rơi vào bẫy.
Lời chào vang vọng từ Trần Ảnh vẫn lơ lửng trong không trung như bị nuốt chửng bởi sự im lặng của các đại thế gia. Tất cả các xa giá của những gia tộc hàng đầu Liệt gia, Thượng Quan gia, Tào gia, Hữu gia, Vinh gia đều không một ai lên tiếng, không một động thái hồi đáp. Trần Ảnh vẫn giữ nụ cười, nhưng khóe miệng đã hơi giật nhẹ, ánh mắt trở nên trầm xuống. Chỉ có những gia tộc nhỏ hơn, các tu sĩ vãng lai hoặc môn phái hạng trung là nhao nhao bước ra chắp tay đáp lễ, cố thể hiện chút thân thiện. Dẫu vậy, hắn cũng chẳng thèm để tâm.
Ở một góc khác, Minh Long và hai người đồng hành cũng đã nhận ra Trần Ảnh. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng chỉ lẩm bẩm:
- Lại là hắn? Thôi kệ đi. ..
Ngay khoảnh khắc ấy giữa không trung nơi đỉnh Hằng Thiên Sơn, vốn bị mây mù che phủ mờ mịt đột nhiên vang lên một tiếng"KHIẾU"vang dội! Âm thanh sắc bén như xé tan mây trời, vọng khắp Hằng Thiên Trấn làm toàn bộ quảng trường yên lặng trong khoảnh khắc.
Tất cả mọi ánh mắt đồng loạt ngước nhìn lên. Trên tầng không, năm con bạch hạc khổng lồ từ mây mù hạ xuống. Mỗi con có sải cánh dài đến hơn ba trượng, toàn thân trắng muốt như ngọc, đuôi vút dài, trên trán có ấn ký lôi vân bạc lấp lánh, khí tức yêu thú Tứ giai sơ kỳ tỏa ra như sóng biển. Trên lưng từng con hạc là một thân ảnh tu sĩ: tổng cộng bốn nam một nữ, tất cả vận bạch y thêu kim tuyến, lưng mang trường kiếm, khí tức mạnh mẽ tỏa ra không hề che giấu.
- Hóa Thần cảnh!
- Là trưởng lão của Hằng Thiên Tông!
- Trời ơi… năm người, toàn bộ đều là Hóa Thần? !
Những tiếng xì xào kinh hãi lan khắp quảng trường. Có người run rẩy, có người chắp tay lạy rối rít. Không khí vốn ồn ào như chợ búa trong chốc lát trở nên trang nghiêm cực độ.
Dẫn đầu là một nam tử trung niên, râu bạc trắng, ánh mắt sắc như đao, thân hình cao lớn, khí tức Hóa Thần trung kỳ áp đảo toàn trường. Bốn người còn lại lần lượt có khí tức Hóa Thần sơ kỳ, theo sau ông như mặt trăng vây quanh mặt trời.
Ngay khi năm người đáp xuống quảng trường, tất cả tu sĩ có mặt đều lập tức chắp tay hành lễ, cúi thấp người, đồng thanh:
- Tham kiến ngũ vị trưởng lão!
Ngay cả các đại thế gia cũng không dám thất lễ. Lồng xe bị vén lên, từng bóng người từ Liệt gia, Thượng Quan gia, Tôn gia, Hữu gia… lần lượt bước ra, đều nghiêm túc chắp tay hành lễ. Dù thân phận cao quý, trước mặt những người nắm quyền sống chết của đại tông môn trấn quốc, ai cũng phải kính cẩn ba phần.
Nam tử trung niên quét mắt nhìn một vòng, thanh âm như chuông đồng vang lên giữa trời đất:
- Ngày hôm nay, Hằng Thiên Tông tổ chức kỳ chiêu mộ đệ tử hai năm một lần. Hiện tại đã đến giờ, những ai có được thiệp mời của Hằng Thiên Tông mau chóng tập trung tại chính giữa quảng trường! Người thân, gia đình, kẻ không liên quan mau chóng lùi ra phía ngoài!
Lời còn chưa dứt, cả quảng trường đã chuyển động như dòng nước. Vô số thân ảnh từ đám đông lập tức di chuyển theo hai hướng: một nửa là các thí sinh trẻ tuổi, tuổi đời chưa đến ba mươi, đều nhanh chóng rút ra tấm thiệp đăng ký màu ngọc và tiến về trung tâm. Nửa còn lại là người thân, người hộ tống hoặc tu sĩ không đủ điều kiện, dạt ra ngoài.
Thanh Sơn xách túi hành lý giúp Tiểu Mễ, mắt ươn ướt, vỗ vai nàng:
- Cố gắng lên, muội muội. Huynh tin muội sẽ làm được.
Tiểu Mễ xiết chặt vạt áo, ánh mắt ánh lên sự kiên cường. Nàng khẽ gật đầu:
- Ừm.
Thanh Sơn quay sang Minh Long, mặt nghiêm túc:
- Đệ cũng vậy. Cố gắng hết sức. Và. .. nhờ đệ để mắt đến Tiểu Mễ giùm ta.
Minh Long cười nhạt, chắp tay:
- Đa tạ huynh. Yên tâm.
Hai bóng người một nam, một nữ sánh bước vào giữa quảng trường, chuẩn bị bước vào vòng chọn khắc nghiệt của một trong tứ đại tông phái trấn quốc Hằng Thiên Tông.
. ..
Tiếng xôn xao khẽ lan ra như sóng lặng khi hàng người bắt đầu lần lượt tiến lên trình ra thiệp ngọc. Hai vị trưởng lão đứng đối diện nhau ở cổng vào, uy nghiêm nhưng không mất phần thân thiện, từng người được kiểm tra xong liền được gật đầu cho phép bước vào khu vực khảo thí.
Đúng lúc đó một làn hương dìu dịu như gió xuân lướt qua mũi khiến đám đông khẽ xao động, mọi ánh nhìn đều đồng loạt bị hút về một hướng.
Giữa ánh sáng ban mai rọi nhẹ qua từng tầng mây, Thượng Quan Yên Nhi khoan thai bước tới. Bộ váy dài màu lam nhẹ nhàng tung bay theo từng bước chân, viền áo thêu hoa văn mây nước bằng chỉ bạc uốn lượn như sóng lặng. Nàng không vội, cũng không chậm, dáng đi thả uyển như đang bước trên mặt hồ thu yên ả.
Tuy đeo khăn lụa mỏng che mặt, nhưng đôi mắt phượng dài cong nhẹ, ánh nhìn sâu như mặt nước hồ thu, làn da trắng hồng thoáng hiện dưới lớp lụa mỏng, từng chi tiết đều toát lên khí chất thanh cao mà uyển chuyển, khiến người ta vừa muốn tôn kính, lại không dám mạo phạm. Mỗi bước đi của nàng để lại một mùi hương nhàn nhạt như hương lan phảng phất, đủ làm bao trái tim thiếu niên rối loạn.
Đám đông nam tu sĩ không ai bảo ai đều nghiêng đầu, ánh mắt ngây ngốc dõi theo nàng như bị thôi miên.
Ngay sau nàng, Liệt Khang, nhị thiếu gia của Liệt gia bước tới. Y mặc hắc bào thêu hỏa văn đỏ sẫm, thân hình cao lớn rắn rỏi, ngũ quan tuấn tú không tì vết, sống mũi cao, ánh mắt sắc bén như ẩn chứa hào quang bên trong. Một tay chắp sau lưng, một tay cầm quạt xếp nhẹ gõ vào lòng bàn tay, khí chất hiên ngang, phong tư bất phàm.
Vừa xuất hiện, y lập tức trở thành tâm điểm chú ý của hàng trăm nữ tu sĩ trẻ tuổi. Có người vô thức đưa tay vuốt tóc, có người đỏ mặt quay đi, nhưng không ai giấu nổi ánh nhìn si mê đang dõi theo từng bước của hắn.
Minh Long lúc này cũng bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt của Thượng Quan Yên Nhi. Hắn khẽ nheo mắt, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác rất đỗi quen thuộc. Đôi mắt kia, dáng người kia, hắn như đã từng thấy ở đâu rồi… nhưng lục lọi mọi ký ức cũng không tài nào nhớ ra nổi.
- Chắc… chỉ là ảo giác thôi… - Minh Long thầm nghĩ, khẽ lắc đầu.
Bên cạnh hắn, Tiểu Mễ nhận ra ánh mắt Minh Long dõi theo Yên Nhi thì khẽ liếc sang, rồi cũng dõi nhìn theo nữ nhân áo lam đang bước đi phía trước. Trong lòng nàng thoáng có một tia ghen tỵ mà chính bản thân cũng không rõ nguyên do. Một nữ nhân vừa có khí chất, lại vừa đẹp như tiên tử trong tranh, khiến bất cứ ai đứng cạnh cũng dễ trở nên mờ nhạt.
Ở phía trước, Liệt Khang vừa bước vừa nghiêng đầu, ra vẻ ôn hòa trò chuyện cùng Yên Nhi, nhưng nàng chỉ đáp lại bằng một ánh mắt lạnh nhạt như sương mù đầu núi. Nàng không đẩy hắn ra, cũng không tiếp lời, chỉ im lặng bước đi, khiến người khác khó lòng đoán được nàng đang nghĩ gì.
Hai người cùng đưa thiệp ngọc ra trước mặt hai vị trưởng lão đang đứng ở cổng.
Một vị trưởng lão ánh mắt sáng rực, mỉm cười nói:
- Ồ… thì ra là nhị thiếu gia Liệt gia và đại tiểu thư Thượng Quan gia. Quả thật là tuổi trẻ tài cao, danh bất hư truyền. Mời vào.
- Tham kiến nhị vị trưởng lão.
Cả hai chắp tay hành lễ đầy lễ độ rồi sải bước tiến vào bên trong, bỏ lại vô số ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ, cả ngưỡng vọng lẫn ganh tỵ.
Sau đó, các công tử, tiểu thư khác thuộc các đại gia tộc cũng lần lượt tiến lên. Trong đó có Trần Ảnh và Trần Tâm, cả hai bước đến với dáng vẻ đầy kiêu ngạo, ánh mắt vẫn đảo quanh như muốn tìm kiếm ai đó giữa đám đông. Mặc dù so với khí thế của Liệt Khang và Yên Nhi còn có phần kém hơn một bậc, nhưng vẫn thu hút không ít ánh nhìn và xì xào của những tu sĩ trẻ khác.
Kỳ chiêu mộ đệ tử của Hằng Thiên Tông chính thức bắt đầu mở màn với sự góp mặt của tinh anh bốn phương, tài tuấn tụ hội, hứa hẹn một hồi tranh tài long trời lở đất!
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!