Dòng Máu Của Rồng

Chương 76: VÌ THỨ NÀY

#DMCR#VP:

Hàn Kiên nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện, thần thức của hắn cẩn thận quét qua. Bộ y phục của Hằng Thiên Tông đã chứng minh người này là đồng môn của hai kẻ đang nằm dưới đất. Nhưng khi cảm nhận được tu vi tỏa ra từ người tên này, sự cảnh giác ban đầu của Hàn Kiên lập tức biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ và tàn nhẫn. Chỉ là một tên Kim Đan sơ kỳ.

​Nằm dưới đất, Trần Ảnh và Tào Tử Anh cũng kinh ngạc không kém khi nhận ra người đến. Cả hai nhìn Minh Long, không thể tin vào mắt mình:

- Minh Long… đã là Kim Đan sơ kỳ rồi sao? - Tốc độ tu luyện này thật sự quá mức kinh khủng, hoàn toàn phá vỡ mọi quy tắc thông thường.

​Hàn Kiên nhếch môi, nụ cười của hắn chứa đầy sự độc ác của kẻ nắm chắc phần thắng:

- Ồ, lại một tên Hằng Thiên Tông ngu xuẩn không biết sợ chết. Tốt lắm, để lão tử diệt cùng lúc ba tên các ngươi. Lần này, danh tiếng của Hàn Kiên ta ở Hàn Nguyệt Môn chắc chắn sẽ càng cao!

​Minh Long dường như không nghe thấy lời hắn nói, lười biếng ngáp một ngụm, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn như thể đang bị làm phiền:

- Ngươi bị điếc hay sao? Không nghe ta vừa hỏi gì à? - Hắn lặp lại, giọng nói từ trên cao vọng xuống, lạnh đi vài phần:

- Ngươi nói ai là chó má rác rưởi?

​Một trong ba tên đệ tử Trúc Cơ viên mãn đứng bên cạnh Hàn Kiên, muốn nịnh nọt sư huynh và thể hiện mình, liền bước lên phía trước. Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Long trên cành cây, ngón tay chỉ thẳng, nhếch môi đầy khinh thường.

- Sư huynh của ta nói chính là các ngươ…

​Lời của hắn còn chưa kịp dứt.

​Trên cành cây, đôi mắt lười biếng của Minh Long đột nhiên trở nên lạnh lẽo như vực sâu.

​"XOẸT! "

​Thân ảnh của hắn biến mất! Một tia chớp màu vàng kim từ trên cành cây giáng xuống đất nhanh hơn cả một cái chớp mắt, để lại một tàn ảnh mờ ảo rồi tan biến.

​Tên đệ tử kia còn chưa kịp phản ứng, nụ cười khinh miệt vẫn còn đọng trên môi. Hắn chỉ thấy một bóng người đột ngột xuất hiện ngay trước mặt mình, gần đến mức hắn có thể thấy rõ sự vô cảm trong đôi mắt đối phương. Hắn chỉ kịp thấy một nắm đấm bao bọc bởi lôi quang đang lớn dần trong tầm mắt. Ngay sau đó là một tiếng lôi đình vang vọng, đinh tai nhức óc.

​"OÀNH! "

​Cái đầu của tên đệ tử nổ tung như một quả dưa hấu bị búa tạ đập nát. Máu tươi, óc trắng và những mảnh xương sọ văng tung tóe khắp nơi. Một quyền mang theo uy lực thuần túy của Thiểm Tật Kim Lang đã lấy mạng hắn chỉ trong chưa đầy một cái chớp mắt, không cho hắn cả cơ hội để cảm thấy sợ hãi.

​Một tia sáng đỏ thẫm từ trong Cửu Trùng Minh Nhãn của Minh Long lóe lên, lạnh lẽo hút lấy linh hồn đang gào thét của tên đệ tử rồi vụt tắt, như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.

​"TĨNH! "

​Một sự tĩnh lặng đến cực điểm bao trùm lấy toàn bộ khu rừng. Tất cả mọi người, kể cả Hàn Kiên, đều chết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi. Minh Long giờ đã đứng trên mặt đất, ngay tại vị trí tên đệ tử vừa ngã xuống. Vài giọt máu ấm nóng bắn lên bộ y phục trắng của hắn, nhưng hắn không thèm để tâm. Minh Long cười lạnh, ánh mắt quét qua những kẻ còn lại, lặp lại câu hỏi một lần nữa, giọng nói vang lên trong sự im lặng chết chóc:

​- Nào… ngươi nói ai là chó má rác rưởi?

Sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm lấy không gian. Hàn Kiên nhìn cái xác không đầu đang từ từ đổ xuống, nội tâm dâng lên một cảm giác kiêng kỵ và sợ hãi chưa từng có. Toàn bộ tóc gáy của hắn dựng đứng cả lên:

​- Tốc độ này… - hắn kinh hãi thầm nghĩ. Hàn Kiên nhanh chóng đánh giá một lượt. Bản thân Hàn Kiên tuy là một Kim Đan trung kỳ, sức mạnh vượt trội, nhưng để hạ sát một tên Trúc Cơ viên mãn một cách gọn gàng và chớp nhoáng như vậy, hắn tự thấy mình cũng không thể làm được. Hơn nữa, tốc độ của tên này lúc nãy… đôi mắt của Hàn Kiên thậm chí còn không theo kịp quỹ đạo di chuyển của hắn:

​-"Rốt cuộc tên trước mặt là thứ quái thai gì? "

​Hai tên đệ tử còn lại thì đã sớm bị dọa cho vỡ mật. Cả hai sợ hãi, lùi lại ra đằng sau lưng Hàn Kiên, dùng hắn làm lá chắn, nội tâm run rẩy kịch liệt trước việc vừa diễn ra. Trong mắt chúng, Minh Long không còn là người, mà là một con ác quỷ.

​Bỏ qua hai tên tép riu, Minh Long chậm rãi tiến đến gần Hàn Kiên, mỗi bước chân của hắn đều như giẫm lên dây thần kinh đang căng như dây đàn của đối phương:

​- Muốn diệt sát đồng môn của ta. - Hắn nói, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người nghe lạnh buốt:

- Còn lớn mật chửi Hằng Thiên Tông bọn ta là chó má cơ à?

​Hàn Kiên không nói hai lời, sự sợ hãi trong mắt hắn nhanh chóng bị sự điên cuồng và lòng kiêu ngạo thay thế. Hắn biết tên trước mặt mạnh hơn Trần Ảnh và Tử Anh rất nhiều, mạnh một cách phi lý. Nhưng lòng tự tôn của một Kim Đan trung kỳ, một thiên tài của Hàn Nguyệt Môn, không cho phép hắn lùi bước:

-"Hắn mạnh, nhưng không thể nào mạnh hơn một Kim Đan trung kỳ được! Chắc chắn là hắn đã dùng một loại bí pháp bộc phát nào đó! Phải rồi, chắc chắn là vậy rồi! "

​"VÚT! "

- CHẾT!

​Với suy nghĩ đó, Hàn Kiên gầm lên một tiếng, một sợi Huyền Xích từ trong tay áo phóng ra với tốc độ kinh hoàng. Hắn dồn toàn bộ Âm lực còn lại, tuôn ra một cách triệt để cùng với tu vi Kim Đan trung kỳ. Đây là một đòn tất sát, một đòn cược hết tất cả, muốn tiêu diệt Minh Long nhanh nhất có thể trước khi hắn kịp thi triển thứ tốc độ quỷ dị kia một lần nữa.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả, kể cả hai tên đệ tử còn lại và cả hai người Tào Tử Anh lẫn Trần Ảnh phải căng tròn con mắt, không dám tin vào những gì đang diễn ra.

"​VỤT! "

​Sợi Huyền Xích mang theo toàn bộ tu vi và sự phẫn nộ của một Kim Đan trung kỳ lao đến, nhanh như một tia chớp đen, không khí nơi nó lướt qua cũng bị rít lên từng hồi ghê rợn. Nhưng đối mặt với đòn tất sát này, Minh Long thậm chí còn không thèm né tránh hay dùng vũ khí. Hắn chỉ giơ một tay lên, năm ngón tay xòe ra, rồi chộp lấy sợi xích đang gào thét lao tới một cách nhẹ nhàng, như thể đang bắt lấy một món đồ chơi vô hại.

​Một tiếng"cạch"khô khốc vang lên, sợi xích dừng lại, bị một bàn tay giữ chặt, không thể tiến thêm một phân nào:

​- Cái gì?

​Hàn Kiên không thể tin nổi. Toàn bộ sức mạnh của hắn, đòn tấn công mạnh nhất của hắn, lại bị chặn lại một cách dễ dàng và phi lý đến vậy. Luồng Âm lực quỷ dị từ Huyền Xích, vốn có thể ăn mòn và phá hủy kinh mạch, cũng nhân cơ hội đó điên cuồng truyền vào cánh tay Minh Long, muốn hủy hoại hắn từ bên trong.

​Nhưng Minh Long chỉ cười gằn, giọng điệu đầy khinh thường và chế nhạo:

- Trò vặt vãnh.

​Luồng Âm lực lạnh lẽo đó, khi chạm vào kinh mạch của hắn, lại như muối bỏ biển, không những không gây ra một chút tổn hại nào mà còn bị hấp thụ ngược lại. Hàn Kiên còn chưa kịp định thần lại sau cú sốc kinh hoàng này, chưa kịp thu hồi lại vũ khí của mình.

​"VÚT! OÀNH! "

​Minh Long vung mạnh tay, dùng chính sợi xích của đối phương để kéo. Cả cơ thể của Hàn Kiên bị một lực đạo kinh hoàng lôi đi, mất hết khả năng khống chế, rồi bị quật mạnh xuống mặt đất một cách thô bạo. Vị trí hắn rơi xuống tạo thành một cái hố nhỏ, bụi đất tung bay, y hệt như cách mà hắn đã làm với Trần Ảnh trước đó.

​Nhưng nó chưa dừng lại ở đó. Nỗi kinh hoàng chỉ mới bắt đầu.

​"OÀNH! OÀNH! OÀNH! .. ."

​Minh Long tiếp tục vung mạnh tay. Dương lực nóng rực và Lôi lực bá đạo cùng lúc gia trì vào cánh tay, khiến sức mạnh của hắn tăng lên một cách khủng khiếp. Hắn nắm chặt sợi xích, coi Hàn Kiên như một món vũ khí, quật mạnh liên tục vào các gốc cây cổ thụ hai bên. Mỗi một cú va chạm đều tạo ra một tiếng nổ trầm đục vang vọng khắp khu rừng, thân cây cổ thụ rung chuyển dữ dội, vỏ cây vỡ nát, còn thân thể Hàn Kiên thì như một con rối rách nát, bị hành hạ một cách tàn nhẫn không chút sức phản kháng.

Sau một trận bị quăng quật liên tục không chút thương tiếc, Hàn Kiên nằm bệt dưới đất như một tấm giẻ rách, thân thể lún sâu vào một cái hố do chính mình tạo ra. Xương cốt toàn thân dường như đã vỡ nát, không còn một chút sức lực nào. Hắn trợn trừng mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển trong vô vọng, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng"ọc ọc"vô nghĩa.

​Minh Long lạnh lùng tiến lại, vẻ mặt vô cảm. Bàn tay hắn giơ lên, lôi quang bắt đầu tụ lại, tỏa ra khí tức hủy diệt, chuẩn bị xuống tay kết liễu hoàn toàn đối thủ. Nhưng đột nhiên, khi đòn tấn công sắp được tung ra, hắn ngừng lại. Ánh mắt sắc bén của hắn có chút thay đổi:

-"Thôi, giết chóc như vậy cũng đủ rồi. Máu tanh quá nhiều, Khởi Linh Phong chắc chắn sẽ không thích điều này. "

​Như cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, bên trong đan điền của Minh Long, chiếc khăn lụa trắng đang quấn quýt lấy Tiểu Lang khẽ rung động. Nó tỏa ra một tia cảm kích ấm áp, một luồng sinh cơ thuần khiết lan tỏa khắp đan điền, như đang đồng tình với quyết định nhân từ của hắn. Từ đầu tới cuối Minh Long không hề dùng đến sức mạnh của nó để chiến đấu, điều này khiến nó cảm thấy vô cùng an tâm.

​Minh Long mỉm cười, luồng lôi quang trong tay cũng tan biến. Rồi ánh mắt lạnh lẽo của hắn lướt qua hai tên đệ tử còn lại. Hắn tiến tới.

​Cả hai tên đôi chân lúc này run rẩy như cầy sấy. Chúng nhìn lấy thân thể thê thảm của sư huynh, rồi lại nhìn thấy Minh Long đang bước tới gần, kẻ vừa rồi còn là một con ác quỷ giết người không chớp mắt. Nỗi sợ hãi tột độ lập tức đánh sập toàn bộ sự kiêu ngạo của đệ tử Hàn Nguyệt Môn. Cả hai đồng loạt quỳ rạp xuống, dập đầu lia lịa xuống nền đất cứng, trán cũng dập đến chảy máu:

​- Tha… tha mạng a!

​Minh Long phủi tay, chép miệng một cái, dường như cảm thấy vô cùng nhàm chán và mất hứng:

- Tên sư huynh này của các ngươi quá yếu, còn không bằng một nửa tên Thái Đống kia. Giết hắn chỉ làm bẩn tay của ta.

​Cả hai tên đang dập đầu nghe đến cái tên Thái Đống thì khựng lại, ngẩng lên, mặt mày tái mét, lắp bắp:

- Cái… cái gì… Thái Đống sư huynh?

​- Ta giết hắn rồi. - Minh Long nói một cách tùy tiện, như thể đang nói đến một chuyện không thể bình thường hơn:

- Phòng khi các ngươi có thắc mắc.

​Lời nói này còn có sức sát thương hơn cả một đòn tấn công. Cả hai nghe vậy thì suýt chút nữa đã són một bãi ra quần. Thái Đống sư huynh, người mà chúng luôn ngưỡng mộ, đệ tử chân truyền của Chưởng Môn, một Kim Đan viên mãn hùng mạnh, vậy mà tên trước mặt nói giết là giết, nhẹ nhàng như giết một con gà. Rốt cuộc bọn chúng đã chọc vào một con quái vật kinh khủng đến mức nào?

​Minh Long không muốn nhiều lời thêm. Hắn phất tay ra hiệu, giọng điệu mất hết kiên nhẫn:

- Đem tên sư huynh của các ngươi cút đi cho khuất mắt ta.

​Nghe vậy, cả hai như được đại xá. Chúng không dám nói thêm lời nào, chỉ vội vàng lúi cúi dập đầu đa tạ rồi lao đến thân thể Hàn Kiên. Người thì đỡ đầu, người thì xốc nách, đỡ hắn dậy rồi dùng hết sức bình sinh, ba chân bốn cẳng chạy đi mất hút, không dám ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

​Khi chắc chắn rằng ba tên kia đã chạy xa, Minh Long mới quay người lại, bước về phía hai người đồng môn đang trọng thương. Vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của hắn khi đối mặt với kẻ địch đã biến mất, thay vào đó là sự bình tĩnh thường ngày. Hắn cúi người xuống, đỡ lấy Trần Ảnh và Tào Tử Anh:

​- Không sao chứ?

​Cả hai, sau khi được đỡ dậy, vẫn còn chưa hoàn hồn. Hai người vừa chứng kiến toàn bộ một màn vừa rồi, sự xuất hiện ngạo nghễ, màn diệt sát chớp nhoáng, và cuối cùng là sự áp đảo tuyệt đối đối với một Kim Đan trung kỳ. Cả hai không khỏi kinh hãi trước thực lực của tên này.

​Hia người đồng loạt trợn mắt nhìn Minh Long, người vẫn còn vương vài vệt máu, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ và kính sợ. Họ lắp bắp, không nói nên lời:

​- Ngươi… ngươi…

​Minh Long nhìn bộ dạng của hai người, không khỏi thở dài một hơi:

- Ngươi cái gì mà ngươi? Đã biết không đánh lại thì từ đầu đừng có liều lĩnh như vậy.

​Giọng hắn có chút trách móc:

- Trong tay mỗi người đều có lệnh bài, bóp nát nó chẳng phải là xong rồi sao? Cần gì phải liều mạng đến mức này?

Nói rồi, Minh Long không để cho cả hai có thời gian phản ứng. Hắn dựng hai người ngồi thẳng dậy, rồi nhanh chóng di chuyển ra sau lưng, đặt hai lòng bàn tay của mình lên lưng của cả hai. Hắn vận chuyển Dương lực thuần túy. Một luồng năng lượng ấm áp và mạnh mẽ như dòng suối nóng, từ từ đẩy vào cơ thể hai người.

​Luồng Dương lực này tiến vào kinh mạch vốn đang hỗn loạn của Trần Ảnh và Tào Tử Anh, nhanh chóng bao vây và truy đuổi luồng Âm lực lạnh lẽo vẫn đang tàn phá bên trong như một con rắn độc.

"​Vù! Vù! Vù! "

​Dưới sự áp chế tuyệt đối của Dương lực thuần dương, từng luồng khói đen mang theo hàn khí bị ép ra khỏi cơ thể hai người rồi tan biến vào không khí. Chừng một khắc sau, khi luồng Âm khí cuối cùng bị thanh tẩy, kinh mạch của cả hai đã hoàn toàn ổn định trở lại.

​Tử Anh cùng Trần Ảnh lúc này mới thở ra một hơi dài đầy dễ chịu, cảm giác tê buốt và đau đớn trong kinh mạch đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa. Hai người ngay lập tức quay lại, nhìn Minh Long với một ánh mắt vô cùng quái dị. Trong ánh mắt đó có sự cảm kích vì được cứu mạng, có sự kinh ngạc trước thực lực của hắn, nhưng nhiều hơn cả là sự kính sợ đối với sự tàn nhẫn và sức mạnh phi lý mà hắn vừa thể hiện.

​Tử Anh mở lời trước, giọng nói vẫn còn run rẩy vì chấn động:

- Ngươi… ngươi từ lúc nào đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ vậy?

​Trần Ảnh bên cạnh vẻ mặt cũng đầy tò mò, nhìn hắn không chớp mắt, chờ đợi một câu trả lời.

​Minh Long vuốt vuốt mũi, cười một cách bí ẩn, thu lại vẻ mặt lạnh lùng ban nãy:

- Thú thật là ta đã đạt được một cơ duyên tại đây nên mới tiến vào Kim Đan nhanh đến vậy.

​- Cơ duyên gì vậy? Có thể nói được không? - Trần Ảnh nhíu mày, truy hỏi. Với thân phận của mình, hắn rất hiếm khi tò mò về cơ duyên của người khác, nhưng những gì Minh Long thể hiện đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn.

​Minh Long thấy vậy thì bật cười, đáp:

- Cái này… mà khoan đã! Ta vừa mới cứu mạng các ngươi đó, sao vừa khá hơn một chút đã quay sang hỏi cung ta như vậy? Có chút lễ nghĩa nào không đây?

​Nghe vậy, Tử Anh và Trần Ảnh mới nhận ra mình có chút thất thố. Phản ứng của hai người cũng là điều dễ hiểu, cũng chỉ vì cảnh tượng chiến đấu vừa rồi của Minh Long quá mức khủng khiếp, vượt xa tầm hiểu biết của họ, khiến cả hai đồng loạt đều nảy sinh một nghi vấn lớn ở trong lòng về người đồng môn này.

​Cả hai đồng loạt đứng dậy, nghiêm túc chắp tay, cúi người một cách trang trọng. Lần này, không còn là sự tùy tiện giữa đồng môn, mà là sự tôn trọng đối với một vị sư huynh.

​- Đa tạ Minh Long sư huynh ra tay cứu giúp.

​Minh Long chép miệng, phẩy phẩy tay một cách tùy tiện:

- Thôi được rồi, đều là đồng môn, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Đừng khách sáo như vậy.

Vừa dứt lời, cả hai người dường như hoàn toàn bỏ ngoài tai câu nói của Minh Long. Trần Ảnh và Tào Tử Anh lại đồng loạt chắp tay, cúi người một cách đầy nghiêm túc, cùng hỏi một câu y hệt:

​- Không biết Minh Long sư huynh đã đạt được cơ duyên gì tại Nội Phong Bí Địa này?

​Khóe miệng Minh Long giật giật liên hồi:

- Móa nó, hai người này dai như đỉa, vẫn không chịu từ bỏ à? - Hắn cố nén sự bực bội trong lòng, ho khan một tiếng để che giấu sự khó xử:

​- Khụ! Cái này… là bí mật, ta không thể nói được.

​Rồi Minh Long nhanh chóng đánh trống lảng, nhìn cả hai hỏi lại:

- Mà thôi bỏ đi. Sao hai người lại chạm trán phải lũ Hàn Nguyệt Môn này vậy? Trông các ngươi thê thảm quá.

​Trần Ảnh chỉ tay vào Tào Tử Anh, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:

- Ta thấy nhẫn bạc có cảm ứng nên liền đi theo. Ai ngờ đến nơi đã thấy Tử Anh sư muội bị bọn chúng truy đuổi, trông cũng sắp không xong rồi, nên ta tiện tay giúp đỡ thôi.

​Minh Long nghe vậy liền nhìn Tử Anh với ánh mắt tò mò:

- Vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

​Tào Tử Anh nghe vậy thì hất cằm lên, ưỡn ngực, ra vẻ ta đây là chuyện đương nhiên, hoàn toàn quên mất bộ dạng chật vật bị thương của mình ban nãy. Nàng cao giọng đáp:

​- Còn có thể là lý do gì nữa? Đương nhiên là do bọn chúng quá mê mẩn trước sắc đẹp của lão nương chứ sao!

​"PHỐC! "

​Cả Minh Long và Trần Ảnh, hai nam nhân vốn đang giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghe thấy câu trả lời này đều không nhịn được, đồng loạt phun một ngụm.

Thấy phản ứng đồng bộ đầy hài hước của hai người, Tào Tử Anh không nhịn được mà cười lớn một cách khoái trá. Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của nàng vang lên, xua tan đi bầu không khí căng thẳng và đầy máu tanh trước đó, mang lại một chút sức sống cho khu rừng u ám:

​- Thôi, thôi, ta nghiêm túc. - Nàng vừa cười vừa nói, xua tay.

​Minh Long nghe vậy thì"e hèm"một tiếng, cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khóe miệng vẫn còn hơi co giật.

​Khi thấy hai người đã nghiêm túc trở lại, nụ cười trên mặt Tào Tử Anh cũng thu lại, thay vào đó là một vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Nàng lôi từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một cuốn trục cổ. Cuốn trục này được làm bằng da thú không rõ tên, đã ngả sang màu vàng úa của thời gian, hai đầu được cố định bằng gỗ mun, trông có vẻ rất lâu đời và toát ra một khí tức cổ xưa mờ nhạt:

​- Thật ra. - Nàng nói, giọng điệu đã trở nên nghiêm túc:

- Bọn chúng đuổi theo ta chủ yếu là vì thứ này.

​Ánh mắt của Minh Long và Trần Ảnh lập tức bị cuốn trục thu hút. Vẻ mặt trêu chọc và bất đắc dĩ của cả hai đều biến mất, thay vào đó là sự tập trung cao độ của những tu sĩ khi đối mặt với một cơ duyên tiềm tàng. Cả hai chăm chú nhìn vào nó, cố gắng cảm nhận xem có gì đặc biệt không, rồi gần như cùng lúc cất tiếng hỏi, giọng nói đầy sự tò mò:

​- Thứ này là gì?

​Vừa dứt lời, ngay khi Minh Long còn đang tập trung quan sát, giọng nói đầy phấn khích của Ngọc Nhi đột nhiên vang lên trong thức hải của hắn:

​- A! Thứ đồ tốt!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE THÁNG 9:

- 1/9: + HVC góp lúa nuôi Minh Long: 500. 000 VND

+ LE TAO SANH: 100. 000 VND

+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND

+ Cảm ơn DMCR: 50. 000VND

+ Fan Minh Long: 12. 345 VND

+ Minh Anh: 50. 000 VND

-5/9: + chúc tác giả luôn mạnh khỏe: 75. 000 VND

+ Cảm ơn DMCR và VP: 50. 000 VND

- 7/9: + ung ho tac gia VP: 50. 000 VND

+ góp gạo nuôi ML: 50. 000 VND

- 8/9:+ DINH VIET CUONG: 50. 000 VND

Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại:

https://youtube. com/playlist? list=PLPkAAUMEBzFM8z032gZL_sjr-X5O4PKV8&si=oEqX4i-6moCyDpDt

Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận