Dòng Máu Của Rồng
Chương 61: CHỈ CÒN CÁCH SONG TU
#DMCR#VP:
Minh Long dùng chút sức tàn, khó khăn chống người dậy, gương mặt kiên định nhìn con Hắc Xà khổng lồ đang lao tới, không một chút sợ hãi.
Nghe lời thách thức đầy máu và sự bất khuất vừa rồi, con Hắc Xà càng trở nên điên cuồng. Nó cất lên một tràng cười man rợ, vang vọng khắp khu rừng.
- Khà khà khà. .. lời trăn trối của ngươi cũng mạnh miệng đấy nhỉ? Để xem khi bị bổn xà nghiền nát, ngươi còn cứng miệng được không!
Nó ngoác cái miệng rộng ngoác, hôi thối mùi tử khí, lao đến muốn đớp trọn lấy thân thể đã tàn tạ của Minh Long:
- Một con chuột nhắt cũng đòi đánh bại bổn xà? CHẾT!
Cái bóng khổng lồ của nó bao trùm lấy Minh Long, hàm răng nanh sắc nhọn và đầy nọc độc chỉ còn cách hắn trong gang tấc. Nhưng kỳ lạ thay, trong đôi mắt của Minh Long không hề có sự tuyệt vọng của kẻ sắp chết. Ngược lại, khóe miệng đầy máu của hắn bất giác nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Một giọng nói yếu ớt, khàn đặc nhưng lại vô cùng rõ ràng vang lên giữa tiếng gió rít:
- Ta biết. .. bản thân ta. .. không đánh lại ngươi. ..
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với hàm răng nanh đang lao tới.
-. .. Nhưng nó thì có thể.
Ngay khoảnh khắc này, trong bàn tay đầy máu của Minh Long, vốn đang chống dưới đất, bất chợt xuất hiện một tấm lệnh bài bằng ngọc. Chính là tấm Lệnh Bài Nhất Kích mà trước đó hắn đã thu lại từ tên Lưu Tấn.
Con Hắc Xà còn chưa kịp nhận ra đó là thứ gì, Minh Long đã dồn hết sức lực, hướng thẳng tấm lệnh bài về phía nó. .. và bóp nát!
"Rắc! "
Tấm lệnh bài trong tay Minh Long vỡ tan thành từng mảnh bụi ngọc.
"CHÍU! "
Ngay khoảnh khắc vừa bóp nát, từ bên trong lệnh bài phóng ra một nguồn năng lượng to lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đó không phải là Lôi lực bá đạo hay Dương lực nóng rực, mà là một luồng Mộc linh lực thuần túy, dồi dào sức sống như một khu rừng nguyên sinh ngàn năm được cô đọng lại. Luồng năng lượng màu xanh ngọc bích ầm ầm tuôn ra, bay vút lên không trung rồi nhanh chóng hợp lại thành một đạo chưởng ấn khổng lồ.
Đạo chưởng ấn này to lớn đến mức che khuất cả bầu trời đêm, những đường vân trên lòng bàn tay rõ ràng như thật, mang theo một luồng uy áp kinh thiên động địa của một cường giả Nguyên Anh viên mãn.
Con Hắc Xà đang lao tới, trong đôi mắt rắn của nó còn đang tràn ngập sự khinh thường và sát khí. Nhưng ngay khi cảm nhận được luồng uy áp đó, sự khinh thường lập tức biến thành nỗi kinh hoàng tột độ. Nó nhận ra luồng sức mạnh này, đây là thứ sức mạnh mà nó tuyệt đối không thể chống lại! Nó chỉ kịp thốt lên một tiếng đầy hoảng loạn:
- Cái gì?
"Đùng! Đùng! Đùng! "
Tiếng kêu của nó bị nhấn chìm. Trong ánh mắt sợ hãi của con Hắc Xà, đạo chưởng ấn phô thiên cái địa đó, mang theo sức mạnh của tự nhiên, đánh thẳng vào cái miệng đang mở rộng của nó, chui tọt vào trong họng.
Đòn tấn công không hề gây ra một vụ nổ bên ngoài. Thay vào đó, một cảnh tượng còn kinh khủng hơn diễn ra. Luồng Mộc linh lực khổng lồ lan khắp bên trong cơ thể con mãnh thú, rồi bạo phát từ bên trong. Từng chiếc rễ cây màu xanh ngọc, sắc bén và cứng rắn, tựa như hàng ngàn con rết đói khát, điên cuồng đâm ra từ trong lục phủ ngũ tạng của nó, cắn xé, xuyên thủng, phá hủy mọi thứ từ bên trong.
Toàn thân con Hắc Xà hứng trọn hoàn toàn một kích toàn lực của một cường giả Nguyên Anh viên mãn. Nó không thể kêu lên một tiếng nào nữa, thân thể khổng lồ của nó co giật điên cuồng trên mặt đất, những chiếc rễ cây xanh biếc thậm chí còn đâm xuyên qua lớp vảy cứng rắn của nó, tua tủa ra bên ngoài. Ánh mắt nó trở nên trắng dã, ngửa đầu lên trời trong sự đau đớn câm lặng, rồi. .. cơ thể nó nổ tung. Một cơn mưa máu thịt và những mảnh vỡ màu xanh của rễ cây bắn ra tung tóe, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Không khí trong khu rừng lúc này nồng nặc mùi máu tươi, mùi cháy khét của lôi lực và một mùi hương cỏ cây dịu nhẹ đến lạ thường từ dư âm của Mộc linh lực. Nhìn cảnh tượng hoang tàn và cái kết đầy đau đớn của con Hắc Xà, Minh Long không khỏi rùng mình một cái. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn, nhưng lần này không phải do sát khí, mà là sự sợ hãi muộn màng.
-"Mạnh. .. mạnh đến mức phi lý. "- Hắn thầm nghĩ:
-"Đây là một kích toàn lực của một cường giả Nguyên Anh viên mãn. Nếu hôm đó tên Lưu Tấn kia kịp thời bóp nát tấm lệnh bài, thì cái nổ tung lúc nãy, chính là kết cục của mình rồi. "
Giữa đống máu thịt bầy nhầy của con Hắc Xà, một viên yêu đan màu tím đen to bằng nắm tay, lơ lửng và tỏa ra những tia hắc ám nhỏ, bay ra. Đó là tinh hoa tu vi cả đời của một con yêu thú Tứ giai hậu kỳ:
- Thứ đồ tốt a.
Minh Long lẩm bẩm. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau thấu xương, lồm cồm lết thân thể tàn tạ của mình đến, thu lấy viên yêu đan vào trong nhẫn trữ vật.
Xong việc, hắn quay sang nhìn về phía vị trí Ngọc Linh đang nằm bất tỉnh dưới đất. Hắn không do dự, gắng gượng đứng dậy, tập tễnh chạy lại chỗ nàng. Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt và vết thương ở bắp chân đã chuyển thành màu đen kịt vì nọc độc, lòng hắn trầm xuống:
-"Nơi này không thể ở lâu được. Vừa rồi chiến đấu động tĩnh không hề nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ có những tu sĩ khác hoặc yêu thú mạnh hơn tìm đến đây. Tốt nhất là nên rời đi ngay lập tức, tránh thêm phiền phức"
Nghĩ là làm. Minh Long cẩn thận bế thân thể nhỏ bé và mềm mại của Ngọc Linh lên. Nàng rất nhẹ, tựa như không có trọng lượng, nhưng đối với Minh Long lúc này lại nặng tựa ngàn cân. Hắn vận khởi ý niệm, Áo Choàng Xích Vân lập tức hiện ra, tựa như một làn sương máu, che phủ lấy thân hình của cả hai người.
Vô thanh vô tức, khí tức và bóng hình của họ hoàn toàn biến mất. Minh Long cắn chặt hàm răng để ngăn bản thân không kêu lên vì đau đớn. Hắn dùng hết chút sức lực bình sinh còn lại, cõng lấy thân thể Ngọc Linh, chọn một hướng rồi lảo đảo biến mất vào trong khu rừng rậm rạp.
Chừng nửa khắc sau khi Minh Long và Ngọc Linh vừa rời đi, không gian vốn đã tĩnh lặng trở lại bỗng xao động.
"Sột soạt! "
"Vút! Vút! Vút! "
Hàng loạt thân ảnh từ các hướng khác nhau lần lượt xuất hiện, kẻ thì ẩn mình trong bóng cây, người thì đáp xuống từ trên cao. Hiển nhiên tất cả đều bị động tĩnh kinh thiên động địa vừa rồi thu hút mà đến. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, tất cả đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
"HÍT! !! "
Mặt đất bị cày nát, một cái hố sâu hoắm vẫn còn bốc lên mùi cháy khét, cây cối xung quanh đổ rạp, và đáng sợ nhất là những mảnh thi thể còn sót lại của một con Hắc Xà khổng lồ. Luồng yêu khí Tứ giai hậu kỳ vẫn còn vương lại trong không khí, minh chứng cho sự tồn tại của nó.
Tất cả đều âm thầm kinh hô trong lòng.
- Trời đất. .. chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?
- Nhìn sức tàn phá này. .. tuyệt đối chỉ có thể là cường giả Nguyên Anh kỳ giao chiến!
- Cái gì? Nguyên Anh? Vô lý! Quy tắc đã định, cao nhất có thể tham gia Bí Địa cũng chỉ là Kim Đan viên mãn thôi mà!
- Thì vậy ta mới thắc mắc. ..
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, mỗi người đều nhìn những tu sĩ xung quanh bằng ánh mắt đầy cảnh giác và nghi kỵ
. ..
Bên trong hoàng cung nguy nga, tráng lệ. Hoàng Đế Hoàng Luật, người nắm trong tay vận mệnh của cả một quốc gia, lúc này lại không có chút phong thái ung dung nào. Ông đang chắp tay sau lưng, lo lắng đi đi lại lại trên long đài, thỉnh thoảng lại nhìn xuống Thượng Quan Huyền Phong đang đứng ở dưới.
- Thế nào rồi? Thái Tử nói sao? Đã có tin tức gì chưa? - Giọng nói của ông có phần gấp gáp.
Huyền Phong chắp tay, cung kính đáp:
- Bẩm bệ hạ, Thái Tử đã hồi đáp. Người đã lập tức điều động một tiểu đội Đông Cung Cấm Quân tinh nhuệ nhất, bí mật tiến vào tìm kiếm. Người nhắn rằng xin bệ hạ an tâm, chắc hẳn sẽ nhanh chóng đưa đại công chúa trở về.
Thấy Hoàng Đế có vẻ vẫn chưa nguôi giận, Huyền Phong mỉm cười an ủi:
- Bệ hạ, xin người bớt nóng vội, bảo trọng long thể. Công chúa thông minh lanh lợi, hơn nữa Lệnh Bài Nhất Kích mà người ban cho để hộ thân vẫn còn chưa sử dụng. Chắc hẳn công chúa vẫn đang bình an vô sự mà thôi.
Hoàng Luật nghe vậy thì nhíu mày, dừng bước:
- Biết là vậy. Nhưng trẫm sợ rằng chính vì nó biết sau khi sử dụng, trẫm sẽ lập tức cảm ứng được vị trí mà cho người đến bắt nó về, nên nó thà chết cũng không muốn dùng ấy chứ.
Rồi ông lại thở dài một hơi đầy bất lực, vẻ mặt của một người cha lo lắng cho đứa con gái bướng bỉnh hiện rõ trên mặt.
- Haizz, biết trước con cái phiền phức, ương bướng như vậy, năm đó ta sinh ra quả trứng, luộc lên ăn có phải đã xong chuyện rồi không.
. ..
Hộc! Hộc! Hộc!
Bên trong một hang động nhỏ ẩm ướt, Minh Long cuối cùng cũng có thể dừng lại. Hắn đã chạy không ngừng nghỉ suốt cả đêm, và lúc này, bầu trời bên ngoài cũng đã dần hửng sáng.
Minh Long nhẹ nhàng đặt tấm thân mềm mại của Ngọc Linh xuống một phiến đá tương đối bằng phẳng. Ngay khi buông nàng ra, toàn bộ sức lực của hắn như bị rút cạn. Hắn lảo đảo, tựa lưng vào vách hang, thở hổn hển.
- Khụ. .. khụ. .. không ổn rồi. .. - Hắn ho ra một ngụm máu tươi, cảm giác lục phủ ngũ tạng như đang cháy:
- Toàn thân ta. .. đau quá.
Hắn lại nhìn sang Ngọc Linh. Gương mặt nàng trở nên tái nhợt, thiếu sức sống hơn bao giờ hết, đôi môi tím tái, khí tức hỗn loạn như ngọn đèn trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào. Vết thương nơi bắp chân đã lan ra một màu đen kịt đáng sợ.
Minh Long hốt hoảng, sự mệt mỏi bị nỗi lo lắng lấn át. Hắn bò tới, vỗ nhẹ vào má nàng:
- Này! Tỉnh lại! Ngươi đừng có chết đấy! Bằng không lão tử sẽ mất Tiểu Lang!
Hắn không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Một ý niệm lóe lên, Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Không một giây chần chừ, hắn đưa Mộc Tiêu lên kề đôi môi khô nứt của mình, dồn hết chút linh lực và ý chí còn sót lại, thổi lên một khúc nhạc.
Tiếng tiêu vang lên, không hề thê lương mà trong trẻo, thánh thót, tựa như tiếng hót của một con phượng hoàng viễn cổ đang cất lên giữa buổi sớm mai. Âm thanh đó bay lượn trong không gian chật hẹp của hang động, xua tan đi sự ẩm ướt và tăm tối.
Từ trong tiếng tiêu, một tiểu phượng hoàng bằng ánh sáng màu xanh ngọc bích, rực rỡ và đầy sức sống, bay lượn ra. Nó tỏa ra từng làn sương mỏng lấp lánh, mang theo một luồng Mộc linh lực tinh thuần. Theo ý niệm của Minh Long, tiểu phượng hoàng bay lượn quanh thân hắn và Ngọc Linh. Làn sương ấm áp bao bọc lấy cả hai. Những vết thương trên người Minh Long bắt đầu ngứa ran, cảm giác đau đớn dịu đi trông thấy. Đặc biệt là ở chỗ Ngọc Linh, làn sương tập trung nhiều nhất ở vết thương nơi bắp chân nàng.
Tiếng tiêu du dương cuối cùng cũng dứt, tiểu phượng hoàng bằng ánh sáng lượn một vòng cuối cùng rồi hóa thành vô số đốm sáng xanh biếc, nhẹ nhàng chìm vào cơ thể của Minh Long và Ngọc Linh.
Minh Long thở ra một hơi dài, cảm giác đau đớn xé rách thân thể đã dịu đi rất nhiều, các vết thương ngoài da hầu hết đã khép lại, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời. Hắn nhìn sang Ngọc Linh, thấy vết thương đáng sợ ở bắp chân nàng đã khép lại hoàn toàn, chỉ để lại một vết sẹo mờ. Gương mặt tái nhợt của nàng đã có chút huyết sắc trở lại, khí tức cũng bình ổn hơn rất nhiều.
Lúc này, Minh Long mới có dịp quan sát kỹ gương mặt nàng. Mặc cho y phục nàng giờ đây đã rách rưới, loang lổ vết máu, mái tóc đen dài cũng có phần rối bời vì trận chiến, nhưng tất cả những điều đó vẫn không thể che lấp đi một vẻ đẹp kinh diễm. Nàng có một khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da trắng như ngọc, đôi mày liễu cong cong, và một đôi mắt phượng đẹp đến nao lòng. Dù đang nhắm nghiền, cũng có thể tưởng tượng ra lúc mở ra sẽ linh động đến nhường nào. Đây là một vẻ đẹp cao quý, thoát tục, không vướng bụi trần.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đôi mi dài của Ngọc Linh khẽ run rẩy. Nàng từ từ hé mở đôi mắt nặng trĩu. Điều đầu tiên nàng cảm nhận được không phải là cơn đau, mà là một cảm giác ấm áp, thư thái lan tỏa khắp cơ thể, dư âm của tiếng tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai. Nàng đảo mắt nhìn, và thấy một nam tử đang ngồi đối diện. Hắn mặc một bộ bạch y, tuy có nhiều dấu hiệu bùn đất lấm lem do trận chiến ác liệt, nhưng cũng không làm vơi đi khí chất điềm tĩnh, thoát tục. Hắn có một khuôn mặt tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và đặc biệt là đôi mắt, sâu thẳm và bình yên như một mặt hồ không gợn sóng.
Ngọc Linh nhận ra ngay, đây chính là người trước đó đã cứu mình. Nàng cố gắng mở miệng, giọng nói yếu ớt và khàn đặc:
- Đa. .. đa. .. tạ. ..
Minh Long thấy Ngọc Linh đã tỉnh lại, cây Mộc Tiêu liền biến mất trong tay. Hắn lại gần, ân cần hỏi:
- Cô nương tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người sao rồi?
Ngọc Linh nở một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành.
- Ta. .. ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cũng may là có đạo hữu ra tay tương trợ. - Nàng chợt nhớ ra, vẻ mặt có chút hoảng sợ:
- Còn. .. còn con Hắc Xà đó sao rồi?
- Ta giết nó rồi. - Minh Long đáp lại bằng một giọng bình thản, như thể đang nói một chuyện không đáng nhắc tới.
Ngọc Linh giật mình, đôi mắt phượng mở to, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào nam tử đứng trước mặt:
-"Giết nó rồi? Chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao có thể diệt sát được một con yêu thú Tứ giai hậu kỳ? "
Minh Long như nhận ra ánh mắt khó tin của nàng, hắn xua xua tay, cười nói:
- Cũng không hẳn là hoàn toàn nhờ vào ta. Chẳng qua là ta có chút thủ đoạn mà một vị tiền bối để lại cho phòng thân mà thôi.
Ngọc Linh nghe vậy thì sự kinh ngạc trong lòng mới dịu đi, nàng gật gù, cho rằng đó là lời giải thích hợp lý nhất. Nàng nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
- Tại sao. .. đạo hữu lại cứu ta?
Minh Long nhíu mày, hỏi lại một câu như thể đó là điều hiển nhiên:
- Cứu người mà cũng cần có lý do à?
Câu nói đơn giản đó lại như một dòng nước ấm chảy qua trái tim băng giá của Ngọc Linh. Nàng sững người một lúc, rồi gật đầu, cố gắng ngồi dậy, chắp tay hành một lễ lớn.
- Tại hạ là Ngọc Linh. Ân cứu mạng này, Ngọc Linh không biết phải báo đáp thế nào, xin khắc cốt ghi tâm.
Rồi nàng nói thêm:
- Đạo hữu có tiện cho ta biết danh tính không? Nhìn y phục, ta đoán đạo hữu là người của Hằng Thiên Tông.
Minh Long cũng chắp tay đáp lễ:
- Tại hạ Minh Long, là đệ tử của Hằng Thiên Tông. Hân hạnh!
Nghe Minh Long giới thiệu xong, Ngọc Linh khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại có chút phức tạp.
Minh Long nhận ra, liền hỏi một câu mà hắn đã thắc mắc từ đầu:
- Ta có một điều không hiểu. Theo luật của cuộc tranh đoạt Nội Phong Bí Địa, quy định rất rõ ràng rằng tu sĩ đạt đến Nguyên Anh kỳ sẽ không được tham dự. Không biết là Ngọc Linh cô nương đến từ đâu mà có thể vào được đây?
Ngọc Linh thở dài một hơi, sự mệt mỏi và một nỗi niềm khó nói hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng hé đôi môi anh đào, định trả lời:
- Thật ra. ..
"PHỤT! !"
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, một cơn co giật bỗng ập đến. Nàng cúi gập người, phun ra một ngụm máu lớn. Nhưng lần này, máu của nàng không phải màu đỏ tươi, mà là một màu đen đặc sệt. Ngay sau đó, nàng ho liên hồi, dường như không thể kiểm soát được.
Minh Long giật mình, vội vàng đỡ lấy thân thể đang run rẩy của Ngọc Linh:
- Này! Cô nương sao thế này?
Bất chợt, cơn ho của Ngọc Linh dừng lại. Nàng từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt trong veo của nàng lúc này trở nên mông lung, đờ đẫn, tựa như có một lớp sương mù che phủ. Hai gò má tái nhợt của nàng bỗng ửng lên một màu hồng hào bất thường, hơi thở trở nên nóng rực và gấp gáp. Nàng nhìn vào đôi mắt của Minh Long, nhưng dường như lại đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm.
Minh Long còn chưa kịp phản ứng trước sự thay đổi kỳ lạ này.
Trong ánh mắt bất ngờ của hắn, Ngọc Linh, dường như bị một sức mạnh vô hình nào đó điều khiển, nàng rướn người về phía trước.
Hai đôi môi chạm nhau.
Một bên là sự ấm áp, mềm mại và run rẩy của nàng. Một bên là sự ngỡ ngàng, kinh ngạc của hắn. Thời gian trong hang động nhỏ dường như ngưng đọng lại. Minh Long có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nàng, và cả vị máu còn vương lại trên môi.
"Ưm. .. "
"BÙM! "
Một âm thanh tựa như có một tia sét giáng thẳng xuống, nổ tung trong tâm trí Minh Long. Đầu óc hắn, vốn luôn bình tĩnh và đầy toan tính, lúc này trở nên trống rỗng. Hắn cứng đơ người, hai tay vẫn đang giữ lấy vai nàng, hoàn toàn không biết phải làm gì. Cả hai kiếp người cộng lại, đây là lần đầu tiên hắn hôn môi một nữ nhân.
Lấy lại ý thức sau một thoáng ngẩn ngơ, Minh Long nhanh chóng dùng chút sức lực còn lại, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy Ngọc Linh ra.
Nhìn Ngọc Linh lúc này, hắn không khỏi sững sờ. Nàng nằm trên mặt đá lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại không ngừng uốn éo một cách đầy khiêu gợi tựa như một con bạch xà đang lột xác. Lớp y phục vốn đã rách rưới sau trận chiến, nay lại càng thêm xộc xệch, để lộ ra những mảng da thịt trắng như tuyết. Ánh mắt nàng ngây dại, phủ một lớp sương mờ mông lung nhìn hắn, miệng nàng liên tục phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ, vừa đau đớn lại vừa mang theo một sự mời gọi khó tả.
Minh Long vội quay mặt đi, hỏi lớn trong thức hải:
- Ngọc Nhi, chuyện quái gì thế này? !
Ngọc Nhi từ tốn giải thích, giọng điệu vẫn bình thản đến lạ:
- Nàng ta đang trúng độc.
Minh Long nhíu mày:
- Trúng độc?
- Đúng vậy. - Ngọc Nhi gật đầu:
- Con Hắc Xà ngươi vừa giết có tên gọi là Hoan Lạc Xà. Răng nanh của nó chứa một tuyến nọc độc cực kỳ đặc biệt, gọi là Hoan Lạc Độc.
- Giải thích thêm đi! - Minh Long gấp gáp.
Ngọc Nhi giải thích:
- Hoan Lạc Độc là một loại kỳ độc, tác dụng trực tiếp vào thần kinh và linh hồn. Sau một khoảng thời gian ủ bệnh, người nhiễm độc sẽ lần lượt trải qua ba giai đoạn:
- Đầu tiên là đau đớn thể xác, sau đó là yếu ớt linh hồn, và giai đoạn cuối cùng khi độc tính bộc phát toàn diện. -
Ngọc Nhi dừng lại một chút:
- Người nhiễm độc sẽ trở nên mất kiểm soát, toàn thân nóng ran như lửa đốt, dục tính trong cơ thể bị kích phát đến cực hạn, triệt để tuôn trào. .. và cuối cùng là. .. - Nàng nhấn mạnh từng chữ:
-. .. dục hỏa thiêu thân mà CHẾT!
Minh Long giật mình, sống lưng lạnh toát:
- Còn có loại độc biến thái như vậy sao? - Hắn chợt hiểu ra:
- Bảo sao mặc dù đã cứu Ngọc Linh khỏi con rắn, nhưng Hệ Thống vẫn chưa công nhận mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Minh Long lại hỏi Ngọc Nhi:
- Có cách nào giải không?
- Có. .. ! - Ngọc Nhi đáp, gương mặt lúc này đã giãn ra phần nào.
- Mau nói đi! - Minh Long thúc giục.
- Có một cách hiệu quả nhất, trực tiếp nhất. - Ngọc Nhi nói, giọng có chút tinh quái:
- Đó chính là. .. SONG TU.
Minh Long ngơ ngác:
- Song tu là cái quỷ gì?
Ngọc Nhi hỏi ngược lại:
- Bình thường hai người phu thê muốn tạo ra em bé thì phải làm thế nào?
Minh Long nhíu mày, có chút bực bội:
- Thì. .. thì làm"chuyện đó"chứ còn thế nào nữa?
Ngọc Nhi cười khúc khích:
- Thì đó chính là song tu đó. Âm dương giao hòa, dùng dương khí thuần túy của ngươi để trung hòa và hóa giải độc tính trong cơ thể nàng.
"PHỐC! "
Minh Long cảm giác như mình vừa phun ra một ngụm máu vô hình.
- Cái. .. cái gì. .. ?
Ngọc Nhi giả vờ biến mất, chỉ để lại một lời nói châm chọc văng vẳng:
- Yên tâm, ngươi cứ tự nhiên. Bổn cô nương không có hứng thú quan sát đâu. Chúc may mắn nhé!
Minh Long khóe miệng méo xệch, chửi thầm:
-"Hệ Thống chó má! Thật sự không còn cách nào khác sao? "
Hắn quay xuống nhìn Ngọc Linh. Nàng lúc này đang rên rỉ trong sự thống khổ, cơ thể uốn éo, từng tấc thịt trắng nõn nà, mịn màng ẩn hiện sau lớp y phục mỏng manh, tạo nên một cảnh tượng vô cùng khiêu gợi. Nàng đưa đôi mắt ngây dại nhìn Minh Long như đang cầu xin sự cứu rỗi.
- Ta. .. ta. .. khó chịu quá. .. Chàng. .. mau đến đây với ta. ..
Ngọc Linh vừa nói, vừa tiện tay, trong vô thức mà trút bỏ từng lớp y phục vướng víu trên người. Minh Long nhìn lấy một màn xuân sắc vô biên này thì cổ họng khô khốc, hắn nuốt nước bọt một cái rõ to.
"ỰC! "
- Ngọc Linh cô nương, xin. .. xin bình tĩnh lại để ta nghĩ cách! - Hắn cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng.
Nhưng Ngọc Linh như một con rắn nước, trườn đến rồi lao vào vòng tay hắn. Nàng vòng tay qua cổ hắn, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn:
- Chàng không thấy ta đẹp sao? Không thèm muốn sở hữu ta sao?
Bản năng nguyên thủy nhất của một người đàn ông trỗi dậy. Minh Long vô thức gật đầu, buột miệng:
- Thèm. .. .. !! à không, không không không!
Hắn nhanh chóng lắc đầu lia lịa, xua tay. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng của nàng, một ý nghĩ khác, một lý do chính đáng, hiện lên trong đầu hắn:
-"Đúng rồi! Đây không phải là chuyện nam nữ tầm thường! Đây là cứu người! Cứu một mạng người, hơn xây bảy tháp phù đồ. .. Đúng, là cứu người mà thôi! "
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE:
- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND
+ Vô Hối: 100. 000 VND
+ Loc Tran: 500. 000 VND
+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND
+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND
- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND
- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND
+ Vu Cao Son: 100. 000 VND
- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND
- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND
+ Fan ML: 250. 000 VND
- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND
+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND
+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND
+ Cam on tac gia: 100. 000 VND
- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND
- 22/8: + Cam on tac gia: 56. 789 VND
+ Ủng hộ DMCR: 100. 000 VND
+ Duc Anh: 50. 000 VND
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!