Dòng Máu Của Rồng
Chương 33: LAM HỔ - LIỆT HỎA - PHONG ẢNH
Dưới ánh dương rọi nghiêng qua đỉnh Hằng Thiên, Thượng Quan Yên Nhi bước lên võ đài, bộ bạch y nhẹ lay theo từng bước chân khiến nàng càng thêm thoát tục. Không khí trên quảng trường như lặng xuống, từng hơi thở, từng ánh nhìn đều dõi theo nàng.
Trước mặt nàng là một Khôi Lỗi Linh Thể, khí tức tản mát mạnh mẽ, ngang ngửa tu vi Trúc Cơ viên mãn, thân thể bằng kim thiết nặng nề, đôi mắt vô cảm, khớp nối phát ra từng tiếng"lạch cạch"đáng sợ.
Dù nàng chỉ ở Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng không một ai trong trường dám coi nhẹ, Thượng Quan Yên Nhi, thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, gia tộc được mệnh danh là có thực lực vững chắc bậc nhất tại Thủy Vân Quốc. Gia gia nàng là Thượng Quan Huyền Phong, tả thừa tướng đương triều, cường giả Hóa Thần hậu kỳ, người được đánh giá có thể sánh ngang cùng tông chủ Hằng Dương. Phụ thân nàng, Thượng Quan Hàn Thương, cũng là Nguyên Anh viên mãn, đứng đầu một trong ba phân chi của Thượng Quan gia. Về thế lực, Thượng Quan gia thậm chí còn cao hơn Vinh gia hay Hữu gia một bậc.
Không chỉ danh vọng gia tộc, Thượng Quan gia còn nổi tiếng nhờ khả năng khống chế Thủy linh lực đỉnh cao, một thuộc tính cực mạnh trong đối kháng thực chiến.
Thượng Quan Yên Nhi không nói một lời, Thủy linh lực từ đan điền ồ ạt vận chuyển, tầng tầng xoáy nước như gợn sóng lan ra mặt đất xung quanh, càng lúc càng ngưng tụ lại trên đôi tay trắng mịn của nàng. Trong nháy mắt, hai con hổ bằng nước hiện hình rõ rệt: một lam, một trắng, hình thể sống động, từng cọng lông nước lấp lánh.
-"Lam Hổ. "-một tiếng xì xào lan ra trong đám đông.
Là vũ kỹ nổi danh của Thượng Quan gia, Lam Hổ - Thiên cấp hạ phẩm, từng được phụ thân nàng sử dụng đánh bại không ít đối thủ mạnh hơn một cảnh giới. Nay nàng cũng kế thừa được phần nào tinh túy, khiến tất cả đều không khỏi nghiêng mình đánh giá lại.
Hai con hổ nước rít gầm lao tới như hai luồng sóng dữ. Con Khôi Lỗi lập tức xoay tròn tay phải, linh lực tích tụ trên thiết quyền, đập mạnh xuống đất làm mặt đá nứt vỡ, hất lên từng khối đá lớn như mưa đá, ngăn cản trực diện.
Ầm! Hai bên va chạm, sóng nước tan ra thành sương mù nhưng hổ ảnh vẫn không biến mất, vẫn tiếp tục công kích vòng sau. Khôi Lỗi nghiêng người, tung một cước quét ngang, Thượng Quan Yên Nhi nhanh nhẹn nhún người lùi lại, đồng thời hai tay chập lại thi pháp, một tấm Thủy Thuẫn nổi lên như màn chắn trong suốt, đỡ lấy cú đánh.
Tiếng chưởng quyền, âm hưởng linh lực vang vọng khắp võ đài.
Ở một góc khác, Minh Long nhíu mày, ánh mắt nhìn song hổ kia mà sống lưng lạnh toát.
-"Lại là chiêu này…"- hắn nghiến răng nhớ lại cảnh tượng ngày trước, khi một trong hai con hổ suýt chút đã tiễn hắn đi đầu thai.
Còn trên đài, trận chiến vẫn tiếp tục căng thẳng. Khôi Lỗi không ngừng đổi thế công, từng đòn đều nhằm thẳng vào điểm yếu, trong khi Thượng Quan Yên Nhi vẫn nhẹ nhàng di chuyển, song hổ liên tục chuyển hướng, kết hợp cùng Thủy linh lực mềm dẻo tạo nên thế công khống chế tuyệt vời.
Cả quảng trường như bị cuốn theo từng đòn đánh của nàng vẫn chưa phân thắng bại, nhưng đã đủ khiến vô số người thán phục.
Trên võ đài, trận chiến giữa Thượng Quan Yên Nhi và Khôi Lỗi vẫn tiếp tục diễn ra gay gắt. Lúc này, toàn thân nàng như hòa làm một với Thủy linh lực cuộn trào quanh người, tựa như một dòng sông lặng lẽ nhưng đầy nguy hiểm ẩn tàng.
Khôi Lỗi sau nhiều lần bị dồn ép đã bắt đầu điều chỉnh nhịp độ, thay vì cường công như trước, nó bắt đầu chuyển sang phòng thủ phản kích. Tay phải cuộn lại thành quyền, tay trái rút từ sau lưng ra một thanh đoản kiếm bằng linh kim, ánh bạc lạnh lẽo dưới ánh nắng. Nó chớp mắt phóng đến, đoản kiếm lóe sáng, chém thẳng về phía Thượng Quan Yên Nhi, tốc độ nhanh đến mức kéo theo tàn ảnh đan xen.
Yên Nhi hạ thấp người, hai tay bấm pháp quyết, từng tầng nước hóa thành Thủy Liên Thuẫn, một pháp chiêu biến thể từ Thủy Thuẫn, xuất hiện liên tục trước mặt, mỗi tấm thuẫn vỡ ra thành sương lạnh mỗi khi bị chém trúng, ngăn cản thế kiếm trong gang tấc.
Không để thời gian bị kéo dài, nàng trượt chân, dùng lực phản đẩy từ Thủy Liên Thuẫn sau lưng, cả người bật tới trước như mũi tên xanh lam.
Lam Hổ một lần nữa hiện hình, lần này chỉ có một con, nhưng khí tức lại mạnh hơn trước gấp đôi, như được cô đọng toàn bộ linh lực nàng tích tụ từ đầu trận đến giờ. Con hổ nước gầm lên, móng vuốt vồ thẳng vào ngực Khôi Lỗi, từng giọt nước bắn ra như mũi tên xé gió.
"Ầm! !"
Khôi Lỗi bị đánh văng ra sau hơn ba trượng, thân thể rung lắc, linh văn vận chuyển trên người bị rối loạn. Nó đứng dậy được một nhịp… rồi lảo đảo sụp xuống, đôi mắt dần tắt, trận chiến kết thúc.
Toàn trường ồ lên một tiếng, không ít người đứng dậy vỗ tay tán thưởng. Dù tu vi chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng khí độ và khả năng khống chế chiến trường của Thượng Quan Yên Nhi khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.
Yên Nhi thu hồi linh lực, mái tóc dài bay nhẹ, thở ra một hơi, rồi quay người bước xuống. Khi nàng vừa trở lại khu vực thí sinh, Liệt Khang đã chủ động tiến lên nửa bước, ánh mắt đầy tán thưởng:
- Thượng Quan tiểu thư, trận chiến thật xuất sắc. Ta xin chúc mừng.
Thượng Quan Yên Nhi thoáng dừng lại, gật đầu đáp lễ, giọng vẫn lạnh nhạt:
- Đa tạ.
Rồi nàng đưa tay lên, chiếc khăn lụa bạc lại một lần nữa được kéo lên che đi dung nhan khuynh thành, để lại trong mắt vô số người một cái tiếc nuối không lời.
. ..
Nhóm Lục tư chất vừa kết thúc phần khảo nghiệm, bầu không khí tại quảng trường lại lần nữa sôi động khi bước sang lượt của nhóm Hồng tư chất, chỉ có hai người, nhưng đều thu hút ánh nhìn của toàn trường. Một là Liệt Khang, nhị thiếu gia Liệt gia danh chấn Thủy Vân Quốc, người còn lại là một thân ảnh che kín diện mục, tự xưng một chữ"Lãnh".
Liệt Khang được gọi tên trước. Hắn thong thả bước ra giữa võ đài, từng bước chân trầm ổn như có tiết tấu, tạo cảm giác áp lực vô hình phủ lên khán đài. Toàn trường nín lặng theo dõi. Đây là thiên tài ngút trời của Liệt gia, mười sáu tuổi Trúc Cơ viên mãn, hai mươi lăm tuổi Kim Đan trung kỳ, được xem là một trong những kỳ tài kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ Thủy Vân Quốc.
Phụ thân hắn, Liệt Nghĩa, là hữu thừa tướng đương triều, cường giả Hóa Thần hậu kỳ, địa vị ngang hàng với Thượng Quan Huyền Phong của Thượng Quan gia. Trong mắt của đông đảo tu sĩ và thế gia, Liệt gia từ lâu đã là thế lực đỉnh tiêm, là một trong những gia tộc có nội tình thâm hậu bậc nhất.
Trước mặt Liệt Khang, một con khôi lỗi Kim Đan hậu kỳ xuất hiện. Đây là mức đối kháng cao nhất kể từ khi khảo nghiệm bắt đầu. Khôi lỗi cao lớn, toàn thân giáp kim sắc đen ánh lục, linh văn phức tạp tỏa ra sát khí nhàn nhạt. Trên tay nó là một thanh cự đao dài hơn hai mét, lưỡi đao dày rộng, vừa xuất hiện đã khiến cả võ đài chấn động nhẹ.
Toàn trường xôn xao bàn tán:
- Khôi lỗi Kim Đan hậu kỳ. .. từ đầu tới giờ chưa từng có ai gặp phải cấp này.
- Không hổ là Liệt Khang, khảo nghiệm cũng vượt trội hơn người thường. .. .
Không chỉ có tu sĩ, dân thường ở ngoại thành Hằng Thiên Trấn cũng đang tụ tập theo dõi qua Phản Ảnh Kính, những tấm phù kính truyền hình ảnh từ võ đài ra ngoài. Không ít thiếu nữ áo lụa váy sa ngây ngất khi nhìn thấy diện mạo tuấn lãng của Liệt Khang.
Nhưng Liệt Khang không hề bận tâm tới ánh mắt của họ. Hắn bất ngờ quay đầu nhìn về phía sau, nơi Thượng Quan Yên Nhi đang đứng giữa hàng ngũ nhóm Lục tư chất. Hắn mỉm cười, ánh mắt như mang theo hàm ý:
"Hãy dõi theo ta, Yên Nhi. "
Nhưng đáp lại, Thượng Quan Yên Nhi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, thần sắc không có bất kỳ gợn sóng nào. Đôi mắt lạnh lùng như phủ sương, khiến nụ cười của Liệt Khang thoáng cứng lại một nhịp, rồi nhanh chóng thu liễm.
Trận đấu bắt đầu.
Chỉ một khắc sau khi Nhị trưởng lão ra hiệu, tu vi Kim Đan trung kỳ trong người Liệt Khang bạo phát. Linh lực đỏ rực từ đan điền dâng trào, bùng lên như hỏa triều. Liệt Hỏa bao phủ toàn thân, từng sợi lửa cuộn xoắn quanh cánh tay, ngưng tụ thành từng đạo hỏa phù ẩn hiện trên không.
Toàn trường một lần nữa chấn động.
- Là Liệt Hỏa Công Pháp, công pháp độc truyền của Liệt gia!
- Không giống Hỏa linh lực thông thường, đây là hỏa lực đã được cải biến…
- Nghe nói tổ tiên Liệt gia từng diện kiến Dị Hỏa, dùng đặc tính của nó để sáng tạo công pháp…
- Thiên cấp trung phẩm công pháp… chẳng trách Liệt gia có thể đứng vững hàng trăm năm không suy…
Không giống như Hỏa thuộc tính luyện khí mang tính tinh thuần ổn định của Tào gia, Liệt Hỏa mang sắc đỏ ngả tím, vô cùng cuồng bạo, thiên về công phá và chiến đấu trực diện. Mỗi bước chân của Liệt Khang khiến nền đá trên võ đài nóng rực, giống như có dung nham cuộn chảy phía dưới lớp đá.
Chưa cần ra tay, hắn đã chứng minh được vì sao mình xứng đáng đứng ở đỉnh cao thế hệ trẻ.
Minh Long nheo mắt theo dõi từng động tác của Liệt Khang, ánh hỏa quang phản chiếu trên gương mặt khiến ánh nhìn của hắn càng thêm nghiêm túc. Hắn thầm đánh giá trong lòng:
-"Công pháp này. .. biến đổi sức mạnh hỏa lực đến mức đó sao? Đúng là đáng gờm. "
Bên tai vang lên giọng của Ngọc Nhi, thanh âm mềm mại như gió thổi qua khe suối, không nhanh không chậm:
- Cũng không tệ. Công pháp kia được tổ tiên của hắn tạo ra dựa trên một loại Dị Hỏa tên là Bát Hoang Phá Diệt Diễm, xếp hạng thứ sáu trên Dị Hỏa Bảng.
Minh Long cau mày lặp lại cái tên, giọng mang theo sự tò mò:
- Bát Hoang Phá Diệt Diễm? Nghe cái tên thôi cũng đã thấy khí phách rồi đó a.
Ngọc Nhi cười nhẹ, ánh mắt dõi theo hỏa diễm:
- Không những khí phách. Nó còn là một trong những Dị Hỏa có tính hủy diệt thuần túy mạnh nhất trong toàn bộ Dị Hỏa Bảng, chỉ đứng sau vị trí thứ nhất mà thôi.
Minh Long khẽ"ồ"một tiếng, rồi ánh mắt sáng lên, vội hỏi:
- Vậy cái đứng thứ nhất là gì?
Ngọc Nhi nghiêng đầu, môi khẽ nhếch:
- Đó là. .. không nói cho ngươi biết.
"Phốc! "
Minh Long suýt sặc, phun luôn một ngụm khí, ho khan liên tục, quay sang mắng chửi nho nhỏ:
- Xú nha đầu. .. ngươi cố ý trêu ta đấy à. .. ?
. ..
Liệt Khang đứng giữa võ đài, thân ảnh thẳng tắp như thương, liệt hỏa bao phủ quanh người không ngừng gào thét, từng làn sóng nhiệt cuộn lên trong không khí.
Khôi lỗi trước mặt cao hơn hắn nửa cái đầu, toàn thân làm từ hợp kim linh thiết, được khắc ẩn phù văn cổ ngữ, linh lực dao động rõ ràng ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, uy thế không kém tu sĩ chân chính.
- Bắt đầu! - tiếng của Nhị trưởng lão Hằng Nhạc vừa dứt.
"Ầm! "
Khôi lỗi như một bóng đen xé gió lao tới, quyền trái mang theo kình lực nặng ngàn cân chém xuống như trụ sấm. Nhưng Liệt Khang không lùi, mà xoay người tránh sang một bên như đã tính toán sẵn, hỏa khí trên tay hội tụ trong chớp mắt, một quyền nghênh tiếp ngay ngực khôi lỗi.
- Liệt Hỏa Quyền!
"Ầm! "
Một mảng ngực khôi lỗi lập tức cháy đỏ, hỏa diễm không chỉ đơn thuần thiêu đốt mà còn xuyên thấu qua lớp giáp, khiến linh lực bên trong khôi lỗi chấn động. Nhưng khôi lỗi không biết đau, tiếp tục phản kích bằng một cước xoáy ngang. Liệt Khang khẽ nhướng mày, chân điểm nhẹ, thân hình như hỏa ảnh hóa thành tàn ảnh lướt vòng qua sau lưng khôi lỗi.
- Liệt Hỏa Liên Trảo.
Song trảo bạo phát, liệt hỏa điên cuồng gào thét như hổ gầm, từng luồng khí nóng khiến không khí rung lên nhè nhẹ. Khôi lỗi bị đánh bật ra xa mấy trượng, va vào tường kết giới phát ra tiếng uỳnh uỳnh chấn động.
- Hắn không cần dùng pháp khí? - Có người thì thầm.
- Không cần, hắn là người của Liệt gia. - một người bên cạnh trả lời, giọng đầy kính sợ.
Bị đẩy lui nhưng khôi lỗi vẫn không ngừng lại, hai tay hợp lại thành thương, lao về phía Liệt Khang như một cơn lốc xoáy.
Lần này, Liệt Khang không tránh.
- Liệt Hỏa Chiêu Dực
Một chưởng tung ra, hỏa diễm tụ lại như đôi cánh rực cháy sau lưng hắn, trong khoảnh khắc, cả võ đài rực lên ánh sáng đỏ rực. Ngay khoảnh khắc cây thương va chạm tới, đôi cánh lửa kia nổ tung, hóa thành bức tường lửa dữ dội cuốn lấy khôi lỗi.
"Ầm ầm ầm! !! "
Hỏa diễm lan rộng, kết giới quanh võ đài rung lên từng hồi.
Khi lửa tan, khôi lỗi đứng giữa sân đã bị phá hủy phần lớn, toàn thân cháy xém, phù văn khắc trận tắt hẳn, lảo đảo vài bước rồi đổ rầm xuống đất.
Chiến thắng rõ ràng.
Cả trường lặng đi một thoáng, rồi đồng loạt vỗ tay như sấm.
Liệt Khang phẩy nhẹ tay áo, thu liệt hỏa lại, ánh mắt lãnh đạm như thể mọi thứ vốn dĩ nên như vậy.
Minh Long đứng dưới, lặng lẽ đánh giá, khẽ lẩm bẩm:
-"Mạnh thật. .. "
Liệt Khang dễ dàng giành chiến thắng, trở về vị trí, ánh mắt vẫn không quên liếc nhìn về phía Thượng Quan Yên Nhi. Nụ cười trên môi hắn như có như không, pha chút kiêu ngạo, khiến không ít nữ tử đang đứng ngoài quan sát phải ôm ngực, ánh mắt si mê như muốn tan nát cả trái tim.
Người tiếp theo, cùng vị trí Hồng tư chất cạnh Liệt Khang, là người thần bí mang danh một chữ: Lãnh.
Lãnh bước chậm rãi lên đài, diện mục hoàn toàn che kín, áo bào dài đen sẫm kéo lướt theo từng bước chân. Mắt không thấy mặt, miệng không thốt một lời, toàn trường bắt đầu rì rầm. Không ai có thể xác định người này là nam hay nữ, song dáng người cao gầy và phong thái lạnh lùng cho cảm giác rõ rệt, đây hẳn là một nam nhân.
Trước mặt Lãnh lúc này là một con khôi lỗi tu vi Kim Đan viên mãn, mức độ cao nhất trong vòng thi từ đầu đến giờ. Không khí bỗng lắng xuống.
Ngay khi khí tức trên người Lãnh bùng lên, tất cả đều sững người:
- Kim Đan hậu kỳ?
Toàn trường đồng loạt chấn động.
Tu vi còn cao hơn Liệt Khang. Vậy mà là một trong hai thí sinh Hồng tư chất, không ai biết người này là ai. Là người phương nào? Là tu sĩ ẩn thế? Hay truyền nhân bí phái?
Lãnh không để ý đến sự bàn tán. Gió nhẹ lay động quanh người hắn, lúc đầu chỉ là những cơn dao động thoảng qua, nhưng rồi mỗi lúc một mạnh, dần hình thành lốc xoáy linh lực, cuốn lên từng lớp bụi đất dưới sàn. Người tinh mắt đều nhận ra đây là Phong linh lực!
Nhưng chưa hết.
Lốc xoáy xoắn tròn đột ngột sụp xuống thu hẹp, rồi bất ngờ cuốn ngược vào thân thể hắn, như thể Phong linh lực đã hòa nhập với chính thân thể.
- Phong thể hợp nhất. .. - một vị trưởng lão ngồi trên thì thầm.
Chiến đấu bắt đầu.
Con khôi lỗi lập tức lao lên, quyền thế nặng như núi. Nhưng mỗi lần quyền vừa giáng xuống, thân ảnh Lãnh đã biến mất. Di hình hoán ảnh trong chớp mắt, tốc độ cực hạn.
Chiêu thứ ba, một trảo xé gió, đánh thẳng vào sau gáy khôi lỗi.
Chiêu thứ tư, gió hóa thành đao, chém rách giáp kim thiết.
Chiêu thứ năm, một cước hạ xuống tựa như cơn bão mùa hạ, đánh bay khôi lỗi ra khỏi vòng, linh lực tan vỡ, kết giới nổ vang.
Liệt Khang thấy màn này thì siết chặt nắm tay, cảm nhận được rõ rệt sự uy hiếp từ đối phương, ngay từ đầu hắn đã cho rằng mình là kẻ mạnh nhất ở đây, nào ngờ lại xuất hiện từ đâu một tên Lãnh này.
Toàn trường chết lặng. Không ai kịp thấy rõ hắn ra tay như thế nào.
Chỉ vỏn vẹn năm chiêu.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!