Dòng Máu Của Rồng
Chương 58: NGHIỀN NÁT
#DMCR#VP:
Phía trên cao, bên trong cỗ xa giá hoàng kim lộng lẫy, không khí tĩnh lặng và trang nhã. Hoàng Di Linh đang ngồi đối diện với các vị giám quan, khoan thai thưởng thức một loại linh trà thượng hạng.
Đúng lúc này, một vị lão công công bước vào, thân hình như một bóng ma không gây ra tiếng động. Di Linh thấy vậy thì khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt bình thản hỏi:
- Vương công công, có chuyện gì sao?
Vương công công chắp tay cúi đầu, giọng nói kính cẩn:
- Bẩm Thái tử, bệ hạ vừa có chỉ dụ khẩn cấp.
Lời vừa dứt, bàn tay đang định nâng chén trà của Di Linh khựng lại giữa không trung. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một tia sáng khó dò, một ý nghĩ hiện lên trong đầu:
-"Nhanh đến như vậy sao? Mới có ba ngày. "
Hắn ra hiệu cho tất cả các giám quan lui ra bên ngoài. Khi trong xe chỉ còn lại hai người, Di Linh mới tiếp nhận chỉ dụ từ tấm lệnh bài bằng ngọc mà Vương công công vừa đưa tới. Linh lực truyền vào, những dòng chữ chứa đầy sự giận dữ của phụ hoàng hắn hiện lên.
Di Linh đọc xong, khẽ thở dài một tiếng, một cái thở dài vừa bất đắc dĩ lại vừa có chút dung túng. Hắn nói với Vương công công:
- Hồi đáp lại phụ hoàng của ta, nhi thần tuân mệnh.
Rồi hắn lại nhìn về phía dãy núi xa xăm, nơi ẩn chứa Nội Phong Bí Địa, ánh mắt trở nên phức tạp, thầm nghĩ:
- Nha đầu ngốc, ca ca chỉ có thể dùng thân phận của mình để che giấu cho muội, giúp ngươi được đến đây thôi. Đoạn đường còn lại, phải dựa vào chính bản thân muội rồi.
. ..
Sâu trong một khu rừng rậm của Nội Phong Bí Địa, sương mù giăng giăng. Thân ảnh một nữ tử vận trang phục gọn nhẹ, che kín diện mục, đang cầm trên tay một tấm bản đồ bằng da thú cũ kỹ, nhíu mày ngắm nghía.
- Hừm, để xem nào. .. Rõ ràng bản đồ chỉ đi theo hướng này, tại sao ta lại có cảm giác như đang đi lòng vòng nãy giờ rồi? Kỳ quái!
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống một tảng đá phủ đầy rêu xanh để nghỉ ngơi.
- Hay là bản đồ này sai rồi?
Rồi nàng thu tấm bản đồ vào trong nhẫn trữ vật, hai tay day day hai bên thái dương, thở dài một hơi đầy vẻ mệt mỏi:
- Đã ba ngày rồi mà ta cứ đi luẩn quẩn ở đây mãi. Chẳng lẽ muốn tìm được thứ đó thật sự là không thể?
Nàng bất giác nhớ lại cuộc đối thoại bốn ngày trước. Nàng đã chạy một mạch đến Đông Cung, bất chấp lễ nghi mà xông vào thư phòng của ca ca nàng:
- Thái Tử ca ca! Huynh nói cho muội biết đi mà! Nội Phong Bí Địa thật sự có thứ đó đúng không?
Hoàng Di Linh lúc đó vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ, ung dung ngồi trên bảo tọa đọc sách, mắt không hề ngước lên.
- Cái này, ca ca không biết.
Thấy ca ca mình vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng bèn xụ mặt xuống, đôi vai nhỏ nhắn run run. Đôi mắt to tròn, trong veo của nàng bỗng trở nên long lanh, ngấn nước, tựa như hai viên ngọc lưu ly được phủ một lớp sương mỏng, trông đáng thương vô cùng.
Hoàng Di Linh thấy vậy thì sự điềm tĩnh của hắn cuối cùng cũng bị phá vỡ. Hắn khẽ thở dài, đặt cuốn sách cổ sang một bên. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của muội muội mình, giọng nói không còn vẻ uy nghiêm của một vị thái tử, mà trở nên mềm mại, dịu dàng:
- Ngọc Linh, ca ca hiểu muội đang suy nghĩ điều gì. Chính ta cũng khao khát giành được thứ đó. - Giọng hắn trầm xuống, mang theo một nỗi buồn sâu thẳm:
- Mà không chỉ ta, cả phụ hoàng, mẫu hậu và cả hoàng gia gia nữa. .. tất cả chúng ta đều muốn giành hết những điều tốt đẹp nhất cho muội ấy.
- Nhưng Ngọc Linh à. - Hắn tiếp tục:
- Trên đời này sẽ có rất nhiều điều không thuận theo ý muốn của chúng ta. Chính ta và phụ hoàng đã từng nhiều lần đích thân đến đó tìm kiếm, lật tung cả khu vực nghi ngờ lên, nhưng hoàn toàn không thu được một chút manh mối nào về nó cả.
Ngọc Linh lắc đầu, những giọt lệ chực chờ nơi khóe mi càng làm ánh mắt nàng thêm kiên định:
- Ca ca, muội không cần biết nó khó khăn ra sao. Huynh chỉ cần xác nhận cho muội một điều thôi. - Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Bên trong Bí Địa, có tồn tại thứ đó, hay là không?
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy thư phòng. Di Linh cúi đầu, ánh mắt phức tạp nhìn xuống hoa văn trên tay vịn của bảo tọa. Hắn đấu tranh nội tâm một hồi lâu, cuối cùng cũng thở ra một hơi dài não nề. Hắn ngẩng lên, nhìn muội muội của mình bằng ánh mắt vừa thương yêu vừa bất đắc dĩ.
-. .. Có!
Chữ"Có"được thốt ra chỉ như một tiếng thì thầm, nhưng lại như một tiếng sấm nổ vang trong tai Ngọc Linh.
Ánh mắt nàng lập tức bùng lên một ngọn lửa hy vọng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nàng lao đến, lay lay cánh tay Di Linh, giọng nói đầy khẩn khoản:
- Vậy thì hãy cho muội đến đó tìm kiếm! Chỉ một lần thôi! Ca ca, ta chỉ xin huynh đúng một lần này thôi mà!
Di Linh nhìn vẻ mặt quyết tâm không gì lay chuyển nổi của nàng, lại thở dài một tiếng nữa trong sự thất bại:
- Thôi được rồi. - Hắn nói:
- Chỉ một lần này thôi. Nhưng muội phải nhớ, khi phụ hoàng biết được, với quyền lực của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài thêm thời gian được cho muội 7 ngày để mọi chuyện không bị làm lớn.
Khuôn mặt đang mếu máo của Ngọc Linh lập tức bừng sáng lên một nụ cười rạng rỡ. Nàng vui sướng ôm chầm lấy Di Linh, giọng nói trong trẻo và đầy niềm tin:
- Đủ rồi! 7 ngày là quá đủ rồi! Cảm ơn ca ca! Muội nhất định sẽ tìm được nó!
. ..
Phía bên này Minh Long vẫn đang giao chiến với ba tên Sát Nhẫn Đoàn.
Ba tên hắc y nhân trao đổi với nhau bằng ánh mắt, rồi đồng loạt bạo phát. Khí thế của ba tu sĩ Kim Đan sơ kỳ lạnh lẽo và đầy sát khí, tựa như ba con mãnh thú lao ra khỏi lồng.
- Trúc Cơ nhãi nhép, mau đi chết!
Cả ba di chuyển theo một trận pháp tấn công hoàn hảo, gọng kìm từ ba phía siết lại, không để cho Minh Long một kẽ hở nào để trốn thoát. Vuốt sắc trong tay chúng, được bao bọc bởi một lớp linh lực màu đen kịt, vẽ ra những quỹ đạo chết người trong không khí.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc ba đòn tấn công sắp chạm vào người, thân ảnh của Minh Long bỗng mờ đi rồi tan biến trong một tia chớp vàng.
"Vút! "
Phi Lôi Thần Thuật triển khai!
Ba cặp vuốt sắc đánh vào khoảng không, chỉ kịp xé nát cái tàn ảnh của hắn. Cùng lúc đó, Minh Long đã xuất hiện ở phía sau lưng một tên, im lặng như một bóng ma. Trong lòng bàn tay phải của hắn, lôi quang chói lòa đang điên cuồng ngưng tụ, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ và tiếng kêu.
"RÍT! !! RÍT! !! "
Âm thanh tựa như ngàn con chim đang cùng lúc gào thét.
- Thiên Điểu!
Một đòn sấm sét hủy diệt nhắm thẳng đến lưng tên sát thủ.
Tên sát thủ, với kinh nghiệm của một kẻ chuyên đi ám sát, cảm nhận được một luồng tử khí kinh hoàng đang ập đến từ phía sau. Hắn không kịp quay đầu, cũng không kịp phòng ngự. Trong cơn nguy khốn, hắn cắn răng, thi triển bí thuật hộ thân.
- Ẩn Thân Chi Thuật!
"VỤT! "
Trong chưa đầy một cái chớp mắt, thân ảnh của tên này biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại một gợn sóng mờ ảo trong không khí.
Thiên Điểu của Minh Long đánh vào khoảng đất trống.
"OÀNH! !! "
Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra. Mặt đất rung chuyển dữ dội, một cái hố sâu hoắm bị tạo ra ngay tại chỗ, đất đá xung quanh bị nhiệt độ cao làm cho nóng chảy thành thủy tinh đen. Sức công phá khủng khiếp của nó khiến hai tên còn lại cũng phải vội vàng lùi lại.
Cách đó không xa, tên Minh Long vừa đánh trượt lại xuất hiện một cách quỷ dị bên cạnh hai đồng bọn của mình. Hắn thở hổn hển, rõ ràng thuật ẩn thân vừa rồi đã tiêu hao không ít linh lực. Minh Long khẽ nhíu mày:
-"Thủ đoạn ẩn thân thật kỳ lạ, gần như là dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn. "
Cả ba tên lúc này đã đứng cùng một chỗ, không còn vẻ khinh thường lúc trước. Chúng trừng mắt nhìn Minh Long, rồi lại nhìn cái hố sâu hoắm vẫn còn bốc khói nghi ngút trên mặt đất. Vẻ mặt sau lớp che mặt của chúng trở nên vô cùng nghiêm nghị, trong đầu dấy lên một cơn sóng kinh hoàng.
-"Trúc Cơ? Nhanh như vậy, chính mắt ta cũng không thể theo kịp! Rốt cuộc thân pháp vừa rồi là gì? Vũ kỹ vừa rồi là gì? Sức công phá khủng khiếp như vậy, đây là điều mà một Trúc Cơ có thể làm được sao? "
Ba tên hắc y nhân trao đổi với nhau bằng ánh mắt, sự kinh ngạc ban đầu nhanh chóng được thay thế bởi sự tham lam và một phán đoán sai lầm.
-"Một chiêu vừa rồi có thể là thủ đoạn mạnh nhất của tên này rồi. Hắn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, có thể sử dụng một chiêu thức kinh khủng như vậy chắc chắn sẽ phải tiêu tốn gần hết linh lực. Bây giờ có lẽ chỉ còn lại cái vỏ rỗng! "
-"Đúng vậy! Trúc Cơ hậu kỳ suy cho cùng vẫn chỉ là Trúc Cơ. Bọn ta có ba người, lại đều là Kim Đan sơ kỳ, ngại cái rắm a! "
Nghĩ đến đây, cả ba không chút do dự, ăn ý nháy mắt một cái rồi đồng loạt lao lên. Bọn chúng không còn tấn công đơn lẻ mà triển khai một trận pháp hợp kích. Ba bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện như ma trơi, vuốt sắt sắc lẻm từ những góc độ không thể ngờ tới liên tục vồ đến. Một vuốt nhắm vào yết hầu, một vuốt tấn công hạ bộ, một vuốt lại nhắm vào sau gáy, tốc độ dồn dập, phối hợp hoàn hảo không một kẽ hở. Nếu là một tu sĩ thông thường, dù có là cảnh giới Kim Đan trung kỳ cũng khó lòng theo kịp được thế công như vũ bão này, chỉ có thể luống cuống phòng ngự rồi bị xé xác.
Nhưng Minh Long thì khác.
Giữa cơn bão tấn công, hắn vẫn đứng im, vẻ mặt không một chút biến sắc. Nhưng trong đôi mắt hắn, chín tầng quang ảnh lại một lần nữa xoay chuyển, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo.
Cửu Trùng Minh Nhãn kích hoạt! Thấu Thị triển khai!
Trong một thoáng, cả thế giới trong mắt hắn như chậm lại. Mọi đòn tấn công, quỹ đạo di chuyển, thậm chí cả sự ngưng tụ linh lực trên móng vuốt của ba tên sát thủ, tất cả đều như một bộ phim quay chậm, rõ ràng đến từng chi tiết. Hắn có thể thấy trước được đòn đánh tiếp theo của chúng ngay cả khi chúng còn chưa ra tay.
- "Thật chậm chạp! "- Hắn thầm nghĩ.
"KENG! "
Tiếng kim loại va chạm đầu tiên vang lên, sắc lẹm và chói tai. Ngay khi chiếc vuốt sắt đầu tiên chỉ còn cách yết hầu hắn vài tấc, Minh Long mới ra tay. Song Trúc Diệp Đao trên tay hắn được rút ra khỏi vỏ với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lưỡi đao mỏng như lá trúc, lấp lánh dưới ánh trăng, nhẹ nhàng gạt phăng đòn tấn công chết người đó.
Ngay sau đó, một màn trình diễn bắt đầu. Minh Long một mình đối đầu với ba tên sát thủ Kim Đan kỳ. Hắn không hề lùi bước, thân hình di chuyển nhẹ nhàng, thanh thoát như một vũ công giữa cơn bão. Mỗi bước chân, mỗi cái xoay người đều vừa vặn né được những đòn tấn công hiểm hóc nhất. Đôi đao trong tay hắn múa lên, tạo thành một màn bạc dày đặc, kín kẽ không một kẽ hở. Tiếng binh khí va chạm"keng keng"liên tục vang lên, tia lửa bắn ra tung tóe trong màn đêm. Ba tên sát thủ càng đánh càng kinh hãi, bọn chúng cảm giác như mình đang tấn công vào một bóng ma, mọi đòn đánh đều bị đối phương đoán trước và hóa giải một cách dễ dàng đến khó tin.
Nhận thấy những đòn tấn công tốc độ và lén lút của mình hoàn toàn vô dụng, ba tên sát thủ cắn răng, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. Chúng đồng loạt lùi lại, đứng thành thế chân vạc, hai tay kết những pháp ấn quỷ dị.
- HẮC ẢNH TAM TRẢO! - cả ba đồng thanh gầm lên.
Một luồng Hắc Ám chi lực đen kịt, hôi thối và đầy chết chóc cuồn cuộn trào ra từ người bọn chúng. Luồng năng lượng tà ác đó ngưng tụ giữa không trung, hình thành ba chiếc móng vuốt khổng lồ bằng bóng tối, to lớn như những ngọn đồi nhỏ. Chúng mang theo uy áp kinh người, gào thét lao đến, muốn xé xác Minh Long ra thành từng mảnh vụn. Uy thế từ vũ kỹ được thi triển bởi ba tên Kim Đan sơ kỳ cùng lúc là không thể xem thường, mặt đất dưới chân Minh Long bắt đầu nứt ra.
Đối mặt với đòn tấn công hủy diệt này, Minh Long không hề nao núng. Hắn gầm lên một tiếng vang vọng, hai mắt lóe lên kim quang:
- TRỌNG THIÊN THỨ TƯ: VẠN PHÁP QUY DƯƠNG!
Xung quanh thân hắn lúc này, một vùng trường lực màu vàng kim rực rỡ đột ngột tỏa ra, tạo thành một quả cầu ánh sáng hoàn mỹ, trên bề mặt có vô số phù văn cổ xưa đang lưu chuyển.
"UỲNH! UỲNH! UỲNH! "
Ba chiếc vuốt hắc ám khổng lồ vồ thẳng vào trường lực hoàng kim. Ba vụ nổ kinh thiên động địa liên tiếp xảy ra, sóng xung kích mạnh mẽ quét sạch cây cối trong vòng trăm mét. Lực phản chấn cực lớn khiến Minh Long phải liên tục lùi lại phía sau hàng chục bước, mỗi bước chân đều dẫm nát mặt đất, một tia máu khẽ rỉ ra từ khóe miệng hắn.
Nhưng cảnh tượng diễn ra tiếp theo mới khiến cả ba tên sát thủ tức muốn thổ huyết.
"Xèo! Xèo! Xèo! "
Những luồng Hắc Ám chi lực tan rã sau vụ nổ không hề tiêu tán vào không khí, mà như sắt bị nam châm hút, chúng bị trường lực hoàng kim của Minh Long điên cuồng hút vào. Từng luồng khí đen bị thiêu đốt, thanh tẩy và chuyển hóa thành Dương lực tinh thuần, khiến cho quả cầu ánh sáng quanh người Minh Long càng thêm rực rỡ!
Một tên nghiến răng ken két, gào lên trong sự uất hận:
- Con bà nó! Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết thật sự là một thứ công pháp"rác rưởi"!
Sức công phá của ba đòn vừa rồi khiến toàn thân Minh Long tê dại, nhưng hắn lại cảm nhận được luồng Dương khí chi lực trong cơ thể mình được gia tăng lên đáng kể. Hắn lau vệt máu nơi khóe môi, nhếch lên một nụ cười đầy sát khí.
- Giờ thì đến lão tử!
Minh Long đưa tay lên, những ngón tay thon dài bay múa, kết thành một đạo pháp ấn huyền ảo. Một quả cầu ánh sáng chói lòa như một mặt trời nhỏ ngưng tụ giữa hai lòng bàn tay hắn:
- KIM Ô TUẦN NHẬT!
"KHIẾẾẾU! "
Một tiếng khiếu dài, cao vút và đầy uy nghiêm của thần thú viễn cổ vang vọng từ quả cầu. Ngay lập tức, quả cầu thái dương đó nổ tung, hóa thành một con Kim Ô ba chân rực lửa, toàn thân được bao bọc bởi ngọn lửa mặt trời. Nó sải đôi cánh rực cháy, xua tan mọi bóng tối, rồi khóa chặt mục tiêu là ba tên sát thủ đang kinh hãi tột độ, lao đến!
Đối mặt với con Kim Ô rực lửa, một trong ba tên sát thủ bị buộc phải tách ra. Hắn gầm lên, Hắc Ám chi lực cuồn cuộn bao bọc lấy thân, liên tục tạo ra những tấm khiên bóng tối để chống đỡ những đợt tấn công như vũ bão của thần điểu. Nhưng ngọn lửa mặt trời của Kim Ô là khắc tinh của năng lượng hắc ám, mỗi một lần va chạm, tấm khiên của hắn lại bị thiêu đốt kêu"xèo xèo", khiến hắn phải cắn răng lùi lại phòng thủ một cách vô cùng chật vật.
Hai tên còn lại cũng không hề rảnh rỗi. Chúng cho rằng Minh Long sau khi phân tâm điều khiển Kim Ô sẽ là lúc sơ hở nhất. Nhưng chúng đã lầm.
Minh Long chỉ hờ hững liếc nhìn hai tên còn lại, Dương Khí Hóa Hình một lần nữa được triển khai. Ba thanh Dương kiếm lại hội tụ sau lưng hắn, nhưng lần này, chúng dường như được ban cho linh trí. Theo một mệnh lệnh vô hình, chúng tự động lao đến tấn công một tên, thanh thì chém, thanh thì đâm, thanh lại lượn vòng quấy nhiễu, phối hợp ăn ý và xảo diệu, ép cho tên sát thủ kia phải luống cuống chống đỡ.
Tên cuối cùng thấy một đồng đội bị thần điểu áp chế, một đồng đội bị kiếm quang bao vây, trong lòng không khỏi dấy lên một sự hoảng sợ. Hắn là người duy nhất còn lại để đối mặt trực diện với tên Trúc Cơ quỷ dị này!
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì bất chợt một luồng khí lạnh thấu xương, một cảm giác tử vong đột ngột tràn tới từ sau gáy.
"XOẸT! "
Phi Lôi Thần Thuật triển khai!
Minh Long đã biến mất khỏi vị trí ban đầu và xuất hiện ngay sau lưng hắn. Âm thanh rít gào quen thuộc của Thiên Điểu một lần nữa vang lên, chói tai và đầy chết chóc, ngay bên cạnh màng nhĩ của hắn.
Tên sát thủ toàn thân run rẩy, đồng tử co rút lại:
-"Lại. .. lại là chiêu thức này?
Hắn vừa kịp nghĩ đến đây. ..
"Oành! "
Một đòn đánh chứa đầy sấm sét hủy diệt đánh thẳng vào sau gáy. Lực lượng kinh hoàng khiến đầu hắn gần như nổ tung ngay tại chỗ, thân thể mềm nhũn đổ ập xuống đất, hồn lìa khỏi xác. Cùng lúc đó, Cửu Trùng Minh Nhãn của Minh Long khẽ lóe lên một tia sáng kỳ dị, thu lấy linh hồn vừa thoát ra của tên sát thủ vào trong. Mọi thứ diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Hai tên còn lại, đang chật vật phòng thủ, bỗng cảm nhận được khí tức của đồng đội mình đã hoàn toàn biến mất. Chúng kinh hãi liếc nhìn, chỉ thấy một cái xác không hồn nằm trên mặt đất.
Trong một thoáng, cả hai chết lặng. Chiến ý đang hừng hực trong người như bị một gáo nước lạnh dội vào, dập tắt không còn một tia lửa. Trong lòng chúng lúc này chỉ còn lại một sự hoang mang và sợ hãi tột độ.
-"Cái. .. cái gì thế này? "
'Trong lúc vừa điều khiển thần điểu, vừa điều khiển kiếm trận, hắn vẫn có thể ra tay giết chết một Kim Đan sơ kỳ trong nháy mắt? Đây. .. đây không phải là người! Là yêu nghiệt! '
Hai tên sát thủ còn lại trao đổi với nhau bằng một ánh mắt đầy kinh hoàng. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, dập tắt hoàn toàn sự tham lam và ngạo mạn của chúng:
-"Đụng phải thiết bảng thật rồi! "
-"Không lẽ đệ tử chân truyền của Hằng Thiên Tông tên nào cũng là yêu nghiệt như vậy sao? "
Chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai đồng loạt lóe lên một suy nghĩ duy nhất, một bản năng sinh tồn trỗi dậy:
-"CHẠY! "
Không chút do dự, cả hai đồng loạt xoay người, bạo phát toàn bộ linh lực còn lại, thi triển thân pháp nhanh nhất của mình, hóa thành hai bóng đen lao về hai hướng khác nhau hòng tẩu thoát.
Minh Long đứng giữa bãi đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gằn lạnh lẽo.
- Muốn chạy à? Có dễ vậy sao?
"Vụt! "
Lôi lực màu vàng kim bao bọc lấy toàn thân hắn. Lôi Lang Hành Ảnh triển khai! Thân hình Minh Long bỗng mờ đi, hóa thành một bóng sói màu vàng kim, lao đi với tốc độ kinh người, rất nhanh đã đuổi sát hai tên đang bỏ chạy.
Cảm nhận được sát khí sau lưng, cả hai tên sát thủ theo phản xạ quay người lại, định tung ra một đòn tấn công liều mạng để chống trả. Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến da đầu bọn chúng tê dại, sự tuyệt vọng dâng lên đến tột cùng.
Chỉ thấy Minh Long giơ tay lên kết một đạo pháp ấn phức tạp, hô to:
- TRỌNG THIÊN THỨ NĂM: HẰNG TINH LỰC TRƯỜNG!
Ngay tức khắc, một trường lực vô hình và nặng nề như một ngọn núi đè xuống. Mọi chuyển động xung quanh hai tên sát thủ như bị chậm đi rất nhiều lần, không khí trở nên đặc quánh như mật ong, cơ thể chúng như đang bị một nguồn năng lượng khủng bố đè nén xuống, mỗi một cử động đều trở nên vô cùng khó khăn.
- Kết thúc rồi! - Minh Long gầm lên, sát khí bùng nổ:
- KIM LANG CHI NỘ!
"TRU! !! !! "
Một tiếng sói tru kinh thiên động địa vang vọng, một cái đầu sói khổng lồ bằng kim quang lôi lực hiện ra sau lưng Minh Long rồi gầm lên, bắn ra một cột sấm sét hủy diệt, chấn bay cơ thể một tên ra xa, khiến hắn văng vào một gốc cây cổ thụ rồi đổ gục xuống.
Tên còn lại chứng kiến cảnh đó, ánh mắt chỉ vừa lóe lên một sự kinh hãi tột độ, hắn lắp bắp:
- Tha. .. tha mạng a!
Nhưng đáp lại lời cầu xin của hắn là ba thanh dương kiếm lấp lánh, chúng cùng lúc lao đến từ ba hướng khác nhau, không chút do dự mà chém thân thể hắn ra thành nhiều mảnh. Một linh hồn vừa bay ra, Cửu Trùng Minh Nhãn của Minh Long lại lóe lên, thu lấy gọn gàng.
Tên cuối cùng, kẻ bị đánh bay lúc trước, đang nằm trên nền đất, miệng không ngừng thổ huyết. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng, run rẩy mò trong ngực áo, rút ra tấm Nội Phong Lệnh Bài, chuẩn bị bóp nát nó để thoát thân. Một tia hy vọng sống sót lóe lên trong mắt hắn.
Nhưng rồi, hắn bỗng cứng người. Trên ngực áo hắn, một đạo Lôi Ấn Tàn Ảnh mờ ảo mà Minh Long đã kịp đánh lên người hắn trong lúc giao chiến, bỗng nhiên phát sáng. Hắn ngẩng đầu lên trong sự tuyệt vọng cùng cực.
"OÀNH! "
Thiên Điểu lại một lần nữa giáng từ trên xuống, không chút lưu tình tước đoạt lấy sinh mạng cuối cùng. Cửu Trùng Minh Nhãn hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được linh hồn thứ ba.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!