Dòng Máu Của Rồng

Chương 38: TOÀN PHONG CHƯỞNG - KHÔ MỘC PHỤNG KHIẾU TIÊU

Vượt qua màn sương dày đặc, bầu trời phía trước dần trở nên quang đãng.

Ngũ trưởng lão Túc Thệ lúc này đứng trên lưng Bạch Hạc phía trước, từ từ quay người lại, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt của các tân đệ tử phía sau, giọng nói vang vọng giữa trời cao:

- Chào mừng các ngươi đã đến. .. Hằng Thiên Tông.

Lời nói vừa dứt, trước mắt mọi người, một bức tranh tiên cảnh tuyệt mỹ dần hiện ra, hùng vĩ đến nghẹt thở.

Dãy Hằng Thiên Sơn trải dài đến tận chân trời, núi non trùng điệp như phượng vũ, đỉnh nào đỉnh nấy như đâm xuyên mây trời, khói sương bảng lảng trôi qua giữa các khe núi như dải lụa thiên nhiên. Trên sườn núi là rừng cây cổ thụ xen kẽ với những khu vườn hoa rực rỡ muôn màu. Ngàn hoa đua sắc, hương thơm thoảng trong gió như đưa người lạc vào cõi mộng.

Bên dưới là những con suối ngọc trong vắt, uốn lượn quanh những khối đá lớn phủ rêu xanh, từng đàn linh thú tung tăng lượn bay giữa bầu trời trong xanh, tiếng chim hót hòa cùng tiếng suối chảy róc rách, khiến cho khung cảnh trở nên vừa linh thiêng vừa thanh bình, thoát tục hẳn khỏi thế giới phàm trần.

Minh Long, Tiểu Mễ, và toàn bộ các tân đệ tử đều mở to mắt kinh ngạc. Bọn họ trầm trồ, ánh mắt không rời khỏi từng chi tiết xung quanh. Cảnh sắc nơi này không chỉ khiến tâm hồn thanh thản, mà còn khiến lòng người sinh ra một loại kính ngưỡng khó diễn tả thành lời.

Phía trước, như trấn giữ ngọn núi trung tâm, là một ngọn phong lớn nhất trong toàn bộ Hằng Thiên Sơn. Trên đỉnh núi đó, Hằng Thiên Tông tọa lạc như một tòa thần điện giữa trời, cung điện tráng lệ xây bằng bạch ngọc tinh khiết, mái ngói lưu ly dát vàng phản chiếu ánh dương quang lấp lánh như kim tinh rơi xuống trần thế. Cột trụ cao vút chạm mây, hành lang kéo dài hàng trăm trượng, từng cây cầu đá nối liền các đỉnh núi với nhau, tạo thành một hệ thống kiến trúc huyền diệu mà hùng tráng.

Mọi đàn bạch hạc cùng lúc hướng về phía tiền môn của đại tông, nơi treo cao một tấm bảng vàng khổng lồ, được chạm khắc bằng kim phù cổ ngữ tỏa ra linh khí nhè nhẹ nhưng đủ khiến người đứng gần cũng sinh lòng kính sợ. Trên bảng khắc ba đại tự, khí thế như rồng bay phượng múa:"Hằng Thiên Tông".

Khi tất cả bạch hạc đồng loạt hạ xuống trước tiền môn, một làn linh khí lan ra như sóng vỗ, mang theo uy nghiêm không lời.

Ngay nơi tiền môn, đã có sẵn hàng trăm đệ tử nội môn đứng thành hàng ngay ngắn, tất cả đều chắp tay cung kính, ánh mắt tràn ngập sự sùng kính và trang nghiêm. Dẫn đầu hàng người ấy là mười hai bóng dáng, bảy nam, bốn nữ, cùng mặc y phục bạch kim tinh xảo, khí chất xuất chúng như ngọc sáng trong đêm.

Tất cả đồng thanh cúi đầu, giọng nói vang vọng, như hòa cùng thiên địa:

- Cung nghênh tông chủ! Cung nghênh ngũ vị trưởng lão đã thu nhận được các tân đệ tử!

Hằng Dương lúc này xoay người, ánh mắt như sơn như hải quét qua từng khuôn mặt còn đang ngơ ngác, bồi hồi của đám tân đệ tử, giọng nói trầm ổn vang lên:

- Các ngươi đã được lựa chọn trở thành đệ tử của Hằng Thiên Tông. Tuy phẩm cấp có khác nhau, song chung quy lại vẫn là tân đệ tử. Bước đầu tiên các ngươi cần làm không phải là tu luyện, mà là học qua lễ nghi cùng điều lệ của tông môn.

Dứt lời, lão tông chủ chắp tay sau lưng, ánh mắt quét về phía mười hai người đang đứng đầu hàng đệ tử nội môn bên cánh phải, trầm giọng nói:

- Đây là Thập Nhị Hộ Pháp của bổn tông, là những người có trách nhiệm trực tiếp dẫn dắt các ngươi trong thời kỳ nhập môn. Trong thời gian này, phải tuyệt đối nghe theo chỉ dẫn, bất kỳ ai làm trái sẽ phải gánh lấy hậu quả.

Phía dưới, tất cả tân đệ tử đều vội vàng chắp tay cung kính, đồng thanh:

- Tuân lệnh tông chủ!

Hằng Dương gật đầu hài lòng. Ánh mắt lão quét đến chỗ Minh Long, Liệt Khang, và Lãnh, ba người có thiên tư vượt trội, ánh mắt thoáng lộ vẻ tán thưởng.

- Còn ba người các ngươi, sau khi học xong những bước căn bản nhập môn, hãy đến tìm ta.

Ba người đồng thời chắp tay, cung kính đáp:

- Vâng!

Ngay sau đó, thân ảnh của Hằng Dương cùng ngũ vị trưởng lão mờ dần đi như sương khói tan biến, chỉ để lại những vầng linh quang lấp lánh nơi không trung.

Không chậm trễ, theo chỉ thị của đệ tử nội môn, toàn bộ tân đệ tử liền theo chân Thập Nhị Hộ Pháp, tiến vào bên trong chính viện nhập môn, một khoảng sân rộng lớn lát ngọc trắng, được bố trí những trụ đá cao chạm khắc cấm văn cổ xưa, linh khí nơi này dày đặc đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như những luồng khí mỏng lượn quanh mặt đất.

Ngay khi bước vào chính viện, một trong Thập Nhị Hộ Pháp tiến lên phía trước một bước. Đó là một nam tử trẻ trung, dung mạo cương nghị, ánh mắt sắc bén như kiếm, sau lưng đeo trường kiếm bạc ánh tỏa ra khí tức lạnh lẽo uy nghi. Khí chất trên người hắn như một thanh kiếm đã tuốt vỏ, rắn rỏi, lạnh lùng, nhưng lại chính trực và chói sáng.

Hắn đứng trước đám đông, ánh mắt như có thần quang nhìn lướt qua từng người, rồi lên tiếng:

- Chào mừng các tân đệ tử. Ta là Hằng Mặc, một trong Thập Nhị Hộ Pháp của Hằng Thiên Tông.

- Từ thời điểm này trở đi, các ngươi sẽ nằm dưới sự chỉ dẫn của chúng ta. Hãy ghi nhớ, mọi hành động của các ngươi đều phải tuyệt đối tuân thủ quy tắc của bổn tông. Bất kỳ ai vi phạm. .. sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Lời nói của Hằng Mặc dứt khoát như lưỡi dao chém xuống, khiến nhiều tân đệ tử không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lưng không tự chủ được thẳng lên.

Phía dưới, tiếng xì xào rì rầm nhanh chóng lan ra:

- Là Hằng Mặc kìa… hắn chính là đệ tử chân truyền đầu tiên của tông chủ mà mọi người đồn đại đó…

- Nghe nói Thập Nhị Hộ Pháp đều là thiên tài trẻ tuổi mạnh nhất trong tông môn, toàn bộ đều đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ khi chưa đầy ba mươi.

- Nhưng mà Hằng Mặc lại càng kinh người hơn, hai mươi chín tuổi đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi đó! Trước kia là Hồng y tân sinh, sau đó được tông chủ đích thân thu nhận, không ngờ giờ lại chính là hộ pháp Bạch Kim đứng đầu trong số mười hai người. ..

- Trời ơi, thiên tài như thế này đúng là chỉ có thể ngước nhìn. ..

Tất cả tân đệ tử đều nhìn về phía Hằng Mặc với ánh mắt vừa kính phục vừa kiêng dè.

Hằng Mặc ánh mắt sắc bén như kiếm, quét một lượt qua hàng dài các tân đệ tử đang đứng ngay ngắn trước mặt. Khi ánh mắt ấy dừng lại ở vị trí của Minh ong, vẻ mặt hắn thoáng lộ chút hứng thú. Hằng Mặc chậm rãi bước tới, giọng trầm ổn nhưng mang theo vài phần uy nghiêm:

- Ngươi chính là tân đệ tử mang Bạch tư chất. .. người mà sư phụ ta đích thân thu nhận sao?”

Minh Long lập tức bước lên nửa bước, chắp tay thi lễ, trầm giọng đáp:

- Gặp qua Hằng Mặc sư huynh.

Hằng Mặc gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn không rời Minh Long, như muốn đánh giá người được đồn là thiên tài ngàn năm có một này.

Hắn lại chuyển ánh nhìn sang hai người phía sau, Liệt Khang và Lãnh. Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười như có như không.

- Cả hai ngươi… thì ra là Liệt gia nhị thiếu gia. Không tồi.

Liệt Khang và Lãnh cũng đồng thời tiến lên một bước, chắp tay cung kính:

- Gặp qua Hằng Mặc đại sư huynh.

Hằng Mặc gật đầu, thu lại ý cười, xoay người đối diện với tất cả các tân đệ tử, giọng nói vang lên như chuông ngân:

- Dù trong tông môn có phân chia phẩm cấp tư chất, nhưng các ngươi từ giờ phút này trở đi đều là đồng môn huynh đệ. Điều quan trọng nhất chính là phải biết gắn bó, che chở, cùng nhau tiến lên.

- Hằng Thiên Tông là nhà, các đệ tử lại càng là huynh đệ tỷ muội, phải đoàn kết như tay chân.

Toàn bộ tân đệ tử đều bị lời nói này làm cho chấn động trong lòng, đồng loạt chắp tay cúi đầu:

- Xin nghe sự chỉ dạy của Hằng Mặc sư huynh!

Thấy vậy, Hằng Mặc khẽ gật đầu tán thưởng, rồi nói:

- Được rồi. Trời cũng đã sắp tối, hôm nay các ngươi trải qua khảo nghiệm đã quá mệt mỏi. Mau đi nghỉ ngơi. Ngày mai chính thức bắt đầu.

Theo sự phân phó của các hộ pháp còn lại, các tân đệ tử được dẫn đi phân phối chỗ ở. Nơi ở được chia theo phẩm cấp: Lam, Lục, Hồng, nam nữ riêng biệt, mỗi khu đều nằm trong phạm vi kiểm soát của một hộ pháp phụ trách.

Duy chỉ có Bạch tư chất là trường hợp đặc biệt.

Từ xưa tới nay chưa từng có đệ tử nào mang Bạch tư chất gia nhập Hằng Thiên Tông, vì thế không có khu vực riêng biệt dành cho hắn. Cuối cùng, Minh Long được sắp xếp tạm thời ở chung một gian phòng với Liệt Khang và Lãnh trong khu vực nội môn dành cho đệ tử Hồng y.

Phía trong gian phòng, ánh sáng từ ngọn đăng thạch chiếu lên vách đá tạo thành những bóng đổ chập chờn. Minh Long bước vào, đảo mắt nhìn qua một lượt rồi chắp tay hướng hai người trong phòng, nghiêm túc nói:

- Hai vị sư huynh, vừa rồi vừa mới thông qua khảo nghiệm, chưa có dịp chào hỏi, hiện giờ đã là đồng môn, mong được hai vị chiếu cố nhiều hơn.

Người tên Lãnh chỉ ừ hững một tiếng:

- Ờ! - không buồn nhìn lại, rồi cứ thế xoay người lên giường, xếp bằng tĩnh tọa, tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo khó gần, tựa như băng tuyết ngàn năm.

Thái độ ấy khiến Liệt Khang đứng kế bên khẽ giật giật khóe miệng, bất mãn lẩm bẩm:

- Tên này. .. vẫn bất lịch sự như vậy à.

Rồi hắn quay sang Minh Long, nở một nụ cười thân thiện, ánh mắt mang theo sự thẳng thắn và có chút tò mò:

- Minh Long sư đệ, nói thật, ngươi được tông chủ thu nhận trước cả bọn ta. Theo lý thì chúng ta mới là người nên gọi ngươi là sư huynh mới phải.

Minh Long nghe vậy có phần ngạc nhiên. Trước đó trong quá trình khảo nghiệm, Liệt Khang luôn tỏ ra cao ngạo, ánh mắt không hề để người khác vào mắt. Nhưng hiện tại lại tỏ ra thân thiện, không một chút kiêu ngạo, khiến hắn có chút bất ngờ.

Minh Long gãi đầu, cười nhẹ:

- Chuyện đó tính sau đi. Trước mắt huynh lớn hơn tuổi ta mà, gọi huynh là sư huynh vẫn là đúng rồi.

Liệt Khang bật cười sảng khoái:

- Được! Ngươi đã nói vậy thì ta không khách khí nữa!

Nói rồi hắn ngồi xuống, ánh mắt vẫn chăm chú đánh giá Minh Long một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng:

- Phải nói, khả năng ngươi thể hiện trong khảo nghiệm tâm cảnh… thật sự không tầm thường. Ta rất muốn biết, rốt cuộc ngươi đến từ nơi nào? Trước giờ ta chưa từng nghe qua tên ngươi trong bất kỳ đại tộc hay môn phái nào ở Thủy Vân Quốc cả.

Minh Long thoáng chần chừ một chút, rồi chậm rãi đáp:

- Ta vốn là người thôn Triều An, phụ mẫu mất sớm, sống nhờ người trong thôn nuôi dưỡng.

Liệt Khang nhướng mày kinh ngạc:

- Triều An? Có phải là cái thôn nhỏ nằm tận rìa lãnh thổ phía nam Thủy Vân Quốc?

Minh Long gật đầu:

- Đúng là nơi đó.

Liệt Khang trợn mắt:

- Chỗ đó. .. chẳng phải khỉ ho cò gáy, núi rừng hoang vu, dã thú còn nhiều hơn người hay sao? Vậy mà lại sinh ra được một người như ngươi? Hơn nữa còn mang Bạch tư chất?

Minh Long cười gượng, đưa tay gãi đầu:

- Thú thật thì ta cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là… từ nhỏ đã được một vị cao nhân bí ẩn chỉ dạy một vài phương pháp tu luyện.

Liệt Khang ồ lên một tiếng thật dài, vỗ đầu như ngộ ra:

- Thế thì đúng rồi. Trong thiên hạ này, cao nhân ẩn sĩ nơi rừng sâu núi thẳm nhiều không đếm xuể. Có lẽ ngươi gặp được một người như vậy cũng không phải chuyện lạ. Thiên cơ khó đoán mà!

Rồi Liệt Khang quay sang nhìn Lãnh, ánh mắt có phần hiếu kỳ:

- Này, còn ngươi thì sao? Ngươi đến từ đâu thế?

Nhưng đáp lại hắn… vẫn chỉ là sự im lặng lạnh như băng. Lãnh vẫn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc không gợn sóng, như thể hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Liệt Khang bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu lẩm bẩm:

- Giả thần giả quỷ…

Rồi hắn quay sang Minh Long:

- Thôi kệ đi, nghỉ sớm đi. Ngày mai bắt đầu huấn luyện rồi.

Nói đoạn, Liệt Khang cũng leo lên giường của mình, giường đối diện với giường Lãnh, hai chân khoanh lại xếp bằng, điều tức, bước vào trạng thái thiền định.

Minh Long nhìn thoáng qua cả hai, rồi cũng trở về vị trí giường của mình, điều chỉnh tư thế, lưng thẳng, mắt khép hờ. Thân thể tuy bất động, nhưng trong lòng lại nôn nóng không yên.

Ngay lúc ấy một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong thức hải hắn:

[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ"Gia Nhập Tông Phái"

Nhận được:

+ 1 lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên

+ 1 lần triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên

+ 1 lần triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên

Ký chủ có muốn lập tức triệu hoán? ]

Minh Long suýt thì bật người dậy, ánh mắt bừng sáng, thầm kêu trong lòng:

-"Móa! Suýt nữa ta quên mất vụ này a! "

Không chần chừ, hắn lập tức ra lệnh:

-"Triệu hoán ngay! "

Âm thanh hệ thống lại vang lên, dòng chữ lấp lánh hiện ra trước mắt hắn:

[Hệ thống xác nhận, thời gian triệu hoán đếm ngược:

+ Vật phẩm ngẫu nhiên: 100 giây.

+ Vũ kỹ ngẫu nhiên: 200 giây.

+ Pháp bảo ngẫu nhiên: 400 giây. ]

Minh Long nhìn từng dòng chữ hiện ra, ánh mắt không giấu nổi vẻ háo hức, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên:

-"Bốn trăm giây? Không tồi! Trước đó chỉ cần 500 giây đã ra được Cửu cấp vũ kỹ Thiên Điểu. .. Lần này 400 giây, không biết lại ra thứ kinh khủng gì đây…"

[Đinh! Thời gian triệu hoán kết thúc. ]

Thanh âm hệ thống vang lên đầy máy móc, nhưng lại khiến Minh Long gần như nín thở. Từng luồng ánh sáng tụ hội lại thành ba vật phẩm, lần lượt hiện ra trong không gian hệ thống như ảo ảnh giữa hư vô.

[ + Vật phẩm ngẫu nhiên: Mê Hồn Đan.

+ Vũ kỹ ngẫu nhiên: Lục cấp cực phẩm vũ kỹ Toàn Phong Chưởng.

+ Pháp bảo ngẫu nhiên: Thất cấp trung phẩm pháp bảo Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu.

Tất cả vật phẩm đã được lưu trữ vào không gian hệ thống. ]

Minh Long tròn mắt nhìn từng dòng chữ hiện ra, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết. Trong thức hải, Ngọc Nhi hiện thân, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng gật gù:

- Thật sự không tồi chút nào nha. Cả ba đều hữu dụng.

Minh Long thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng, tay siết chặt trong lòng, gần như không kiềm chế nổi:

- Lục cấp cực phẩm! Thất cấp trung phẩm! Không uổng công lão tử cố gắng đến mức này!

Hắn nôn nóng đến độ truyền ý niệm ngay:

-"Hệ thống! Mau cho ta thông tin về cả ba thứ đó! "

Một luồng thông tin mạch lạc truyền thẳng vào thức hải Minh Long:

[ - Mê Hồn Đan:

Một loại đan dược hiếm thấy, khi nuốt vào sẽ khiến người sử dụng rơi vào trạng thái tâm trí hỗn loạn, mất đi khả năng suy nghĩ và phản ứng chuẩn xác trong một khoảng thời gian nhất định.

Có tác dụng với tu sĩ từ Luyện Khí đến Hóa Thần viên mãn, nhưng không có hiệu quả đối với tu sĩ Luyện Hư trở lên.

Tu vi càng cao, thời gian mê loạn càng ngắn. Đây là vật phẩm chuyên dụng trong đánh lén, phục kích hoặc đào thoát, vô cùng nguy hiểm nếu dùng đúng lúc.

- Lục cấp cực phẩm vũ kỹ Toàn Phong Chưởng:

Một môn chưởng pháp bá đạo của Phong hệ, khi thi triển sẽ tụ linh lực cùng phong nguyên thành một quả cầu xoáy tròn khổng lồ, cuộn phong lực cuồng bạo không ngừng tự xoay tròn với tốc độ cực cao.

Khi đánh ra, toàn bộ chưởng lực vỡ tung trong nháy mắt, tạo nên một đợt bạo phong xoắn ốc có thể nghiền nát tất cả vật cản phía trước.

Chỉ có tu sĩ đạt đến cảnh giới Luyện Hư viên mãn mới có thể phát huy hết toàn bộ uy lực của nó. Một chiêu vừa nhanh, vừa mạnh, vừa không để lại kẽ hở.

- Thất cấp trung phẩm pháp bảo Khô Mộc Phụng Khiếu Tiêu:

+ Hình dạng: Trông giống một cành cây khô, xám nâu, vỏ ngoài bong tróc, không khác gì một mảnh củi mục vứt ven đường.

+ Công năng: Khi thổi lên, âm thanh như tiếng chim phụng cất cao giữa không trung, có thể trấn an tâm thần, giúp nội tức bình ổn, chữa trị nội thương, gia tăng tốc độ hồi phục chân nguyên.

Hiệu quả đặc biệt mạnh mẽ với tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ. Dù không có năng lực công kích, nhưng lại là bảo vật chí quý dành cho người tu hành cần trị thương và tu luyện lâu dài. ]

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận