Dòng Máu Của Rồng
Chương 11: LÀ KẺ NÀO?
Minh Long lúc này toàn thân rực lửa giận. Đôi mắt hắn đỏ rực, ngầu máu, tròng mắt run lên từng đợt như đang thiêu đốt vạn vật. Hắn nhìn chằm chằm vào đám Tiểu Lộc Tử, không còn là ánh nhìn của một người đang chiến đấu, mà là ánh mắt của kẻ mất hết lý trí, chỉ còn thù hận tràn ngập. Hai người huynh đệ của hắn, A Hưng, Tiểu Cẩu Tử vừa mới đứng ra đỡ đòn thay hắn, từng giọt máu tươi nóng hổi kia còn vương vãi trên tay hắn, máu của người thân, máu của nghĩa khí, máu của những người duy nhất trên thế giới này gọi hắn bằng cái tên"A Long"một cách thật lòng.
Toàn thân hắn run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì giận dữ quá mức. Một ngọn lửa không thể kiềm nén như muốn phá tan lồng ngực hắn.
Miệng Minh Long bắt đầu niệm khẩu quyết.
“Thiên Điểu…”
Ngọc Nhi trong thức hải cảm nhận rõ luồng linh lực đang điên cuồng tụ lại, giọng nàng lần đầu mang theo nỗi lo sợ thực sự:
- Ngươi điên rồi! Nếu ngươi tiếp tục cưỡng ép thi triển Thiên Điểu, ngươi sẽ thực sự chết! Ngươi nghe rõ không? Linh mạch của ngươi đã rạn, thân thể không chịu thêm nổi nữa!
Nhưng Minh Long không đáp. Hắn không quan tâm.
Thân thể đầy thương tích cố gắng nhấc lên từng bước, máu tươi theo mỗi bước chân rơi xuống như vẽ lên nền đất những đóa hoa đỏ tươi. Ánh mắt hắn như thiêu cháy đám người Tiểu Lộc Tử.
Bọn chúng những kẻ vừa sát hại hai người huynh đệ của hắn, nay đối diện với ánh mắt ấy lại đột nhiên rùng mình. Tiểu Lộc Tử hoảng loạn nói khẽ:
- Ánh mắt gì vậy… hắn… hắn còn có thể đánh nữa sao…?
-Đừng sợ! Hắn sắp chết rồi! Mau giết hắn! - một tên khác gầm lên.
Minh Long tiến thêm được một bước nữa, miệng vẫn niệm chú pháp. Nhưng đúng lúc đó, thân thể hắn lảo đảo dữ dội. Bên trong cơ thể, mạch máu gần như đứt đoạn, linh lực hỗn loạn phản phệ toàn thân. Hắn khuỵu gối xuống nền đất, cả người như đổ sập, máu trong miệng phun ra không ngừng. Tầm nhìn hắn mờ đi, hai tai ù lên.
-Ngươi không thể! - Ngọc Nhi hét lớn trong thức hải, nhưng đã quá muộn.
Cuối cùng, Minh Long đổ rạp xuống nền đá, tay vẫn nắm chặt, môi còn khẽ nhúc nhích khẩu quyết dang dở. Hắn không gào thét, không nói gì, chỉ có máu và giận dữ hòa vào nhau trong cơn mê man.
Bọn Tiểu Lộc Tử thấy vậy liền dừng lại chừng nửa hơi thở, sau đó ánh mắt lại lóe lên sát ý. Cả ba cùng hô:
- Giết hắn!
Gậy lại vung lên lần nữa, lần này là nhắm thẳng vào đầu Minh Lonh, muốn lấy mạng ngay tại chỗ. Không ai còn sợ hãi. Không ai nghĩ tên này còn có thể phản kháng.
Nhưng đúng khoảnh khắc đó…
Ầm!
Một luồng kình phong vô hình từ trên cao giáng xuống.
Không ai thấy rõ nó đến từ hướng nào. Chỉ biết khi ba tên vừa vung gậy lên, một cái bóng đã đạp không mà đến, giáng xuống giữa rừng rậm đầy gió rít như từ trời cao lao xuống, vạt áo tung bay, bước chân nhẹ mà không dính bụi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng hét vang lên:
- Ngươi… ngươi là ai? !
Tiếp đó là giọng thứ hai, kinh hãi:
- Tu… tu vi này là…! ?
Tên cuối cùng giọng run như dập đầu:
- Tiền bối… xin tha mạng…
Rồi tất cả tan vào một mảng hư vô, Minh Long không còn nghe được gì nữa. Hắn chìm dần vào bóng tối, ý thức bị nuốt trọn, thân thể như rơi tự do vào đáy vực không đáy.
. ..
Mã gia
Lúc này trong tiền viện, hai bên vẫn đang đại chiến kịch liệt. Mộc linh lực từ Mã gia như những dòng dây leo đan cài khắp nơi, tạo thành từng đợt công thế liên miên, vững chắc như rừng rậm trấn giữ đất nhà. Trái lại, Thổ linh lực từ Trương gia lại cuồn cuộn trào dâng, từng quyền từng chùy như núi đá sập xuống, nặng nề, trực tiếp, mang theo áp lực vô hình khiến cả không gian như chấn động.
Trong không khí mịt mù linh lực, các hộ vệ hai bên giao đấu sát sạt. Quyền đối quyền, cước đối cước, kiếm pháp đối chùy pháp, tiếng va chạm vang vọng rền rĩ như tiếng sấm đầu đông. Một tên hộ vệ Mã gia Trúc Cơ trung kỳ vừa bị một quyền của Trương quản sự đánh văng, máu phun thành dòng, đồng thời từ phía Mã gia cũng có người lập tức trả đòn, mang theo mộc linh lực cuốn chặt lấy tay chân đối phương, tạo thế áp chế rồi vung đao phản công.
Trương Hạ và Mã Triêu đối đầu nơi trung tâm, linh lực hai bên không ngừng va đập, từng vòng dư chấn tỏa ra như những đợt sóng linh khí hất tung đá vụn, thổi bay ngói gạch trên các nóc nhà gần đó. Dù Mã Triêu đã bộc phát tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng trước Trương Hạ với cảnh giới cao hơn một bậc Kim Đan hậu kỳ lại thêm chiến kinh dày dạn, thế công rõ ràng đã dần dần nghiêng về một phía.
Kiếm của Mã Triêu mang theo thanh mộc chi khí, nhanh nhẹn như nhánh liễu lướt gió, công lẫn thủ đều vững. Chùy của Trương Hạ lại trầm ổn như núi, vung lên là mang theo thiên quân vạn mã. Một bên linh hoạt, một bên bá đạo. Cả hai gần như không phân cao thấp, nhưng theo thời gian, chênh lệch một tiểu cảnh giới bắt đầu bộc lộ rõ rệt. Mã Triêu dần bị ép lui, khí huyết cuộn trào, mỗi đòn đỡ của hắn đều khiến cơ thể phải tiêu hao thêm nhiều linh lực hơn để giữ vững thế trận.
Xung quanh, các trưởng sự, hộ vệ của hai bên đều dốc toàn lực, người bị thương nằm la liệt trên đất, tiếng binh khí va chạm vào nhau, tiếng rít của linh lực xé gió, cùng tiếng quát tháo vang vọng khắp Mã phủ.
Gần đó, người dân và các tu sĩ tản mác trong thôn Triều An đều cảm nhận được linh lực chấn động khủng khiếp. Trên bầu trời như phủ một màn linh khí đặc quánh, sắc trời mờ đục, gió mạnh thổi qua khiến từng mái nhà rung chuyển. Không ít người đã đi ra khỏi nhà nhưng đều chỉ dám đứng từ xa quan sát. Dẫu là Trúc Cơ kỳ hay Kim Đan sơ kỳ, họ đều không dám lại gần.
- Đó là… Mã gia và Trương gia động thủ thật rồi…
- Linh lực như vậy… chẳng khác gì đại chiến giữa hai môn phái…
- Ngươi điên à? Muốn chết thì mới đến gần lúc này. Đứng đây còn bị dư chấn làm tê tay nữa là…
Đang khi giao chiến đến hồi kịch liệt, đột nhiên
ẦM! !! !
Một tiếng động lớn không thể hình dung được từ phía rừng xa xa truyền đến. Không ai biết chính xác phương hướng, chỉ biết toàn bộ bầu trời như bị một thứ gì đó giáng xuống, ép cả vùng đất chấn động nhẹ.
Tiếng ấy vừa như tiếng long trời lở đất, vừa như ngàn con điểu lôi hót vang cùng lúc, rung động cả linh hồn.
Tất cả tu sĩ trên chiến trường đồng loạt dừng tay.
Ánh mắt của Mã Triêu, Trương Hạ, các hộ vệ hai bên, đều vô thức hướng về phía xa. Trong khoảnh khắc ấy, không ai còn nghĩ đến việc chiến đấu nữa.
Thậm chí Trương Hạ cũng nhíu mày.
- Thứ gì… vừa rồi…?
Không một ai trả lời.
Chỉ có một câu hỏi lặng thinh vang lên trong đầu từng người:
- Đó… rốt cuộc là thứ gì?
Nhận thấy đám người Trương Hạ vì âm thanh dị thường vừa rồi mà lộ ra sơ hở, Mã Triêu ánh mắt chợt lóe, không chần chừ một khắc nào lập tức bạo phát Mộc linh lực toàn thân. Linh kiếm trong tay lão xoay tròn thành một vòng lốc, thân kiếm rít lên kẽo kẹt mang theo luồng khí mộc rậm rạp như mưa rừng đổ xuống, toàn bộ kiếm ý cuốn trọn vào thân hình Trương Hạ, mục tiêu nhắm thẳng đỉnh đầu mà bổ tới!
Chiêu này không hề báo trước, chính là sát chiêu tất sát mà Mã Triêu tích tụ, đợi một thời khắc mỏng manh như thế này.
Nhưng Trương Hạ dù sao cũng là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh như sương. Chỉ trong chớp mắt, khí tức toàn thân hắn bộc phát mạnh mẽ, không chút do dự vung mạnh thiết chùy, linh lực thổ hệ dâng lên ngập trời, hóa thành một tường đá dày đặc chắn trước đầu, đồng thời chấn động phản kích.
ẦM! !
Mộc kiếm và tường đá va chạm trực diện tạo thành một tiếng nổ chấn động đất trời. Khí lưu xoắn xuýt dữ dội như một cơn cuồng phong, thổi bay cát bụi, đá vụn tung tóe. Cả hai lùi lại ba bước, ánh mắt giao nhau như thiêu đốt.
- Khốn khiếp. .. ngươi dám đánh lén? - Trương Hạ nghiến răng, âm thanh mang theo từng luồng sát ý sắc bén.
-Ngươi không phải cũng chỉ đang mượn cớ gây sự thôi sao? - Mã Triêu đáp trả, hai tay lại siết chặt lấy kiếm, thân hình không lùi nửa bước.
Lại một đợt giao tranh bùng phát. Hai người như hai đầu cự thú điên cuồng lao vào nhau, chùy đối kiếm, lực đối lực, tiếng nổ như trời giáng không dứt bên tai. Từng luồng linh lực chen nhau nổ tung khiến cả mảnh đất dưới chân bọn họ bị cày xới như ruộng lở, từng phiến đá vỡ vụn, các đệ tử, hộ vệ ở gần đều phải lui về sau hàng trượng mới tránh khỏi bị cuốn vào trận chiến.
Đột nhiên khi giao đấu đến chiêu thứ mười
Trương Hạ khựng lại.
Lông mày lão co giật kịch liệt, ánh mắt lộ vẻ ngơ ngác, rồi dần biến thành hoảng hốt.
Tay phải lão vô thức siết lại, trong nhẫn trữ vật, miếng ngọc bội màu xám bạc, được khắc họa phù văn Trương gia, bỗng nhiên tỏa sáng yếu ớt lần cuối. .. rồi rụng rời thành từng mảnh vụn.
Ngọc bội này, chính là pháp khí phụ thân truyền tử, bên trong ẩn chứa một tia thần thức của Trương Tuấn, đủ để cảm nhận sự sống còn giữa cha con dù cách xa ngàn dặm.
Nay đã tan nát.
Tia thần thức cuối cùng cũng hóa thành hư vô.
Linh hồn đoạn diệt.
Bụp!
Miếng ngọc vỡ tan trong nhẫn trữ vật nhưng trong lòng Trương Hạ lại như có thứ gì xé toạc. Trái tim già nua của lão co rút từng đợt, linh lực toàn thân nháy mắt hỗn loạn.
Ánh mắt Trương Hạ đỏ ngầu như máu.
- Không… Tuấn nhi… ngươi… ngươi… - Tiếng thì thào rít qua kẽ răng, mang theo một nỗi đau không thể hình dung, vừa phẫn nộ vừa điên cuồng.
Một giây sau đó, Trương Hạ gầm lên, âm thanh chấn động đến mức linh lực trong không trung dao động dữ dội, như một con sư tử mất con, cặp mắt lão hung quang hiện rõ, đầy điên dại.
- RÚT! ! Toàn bộ TRƯƠNG GIA, RÚT! !
Không đợi ai chất vấn, Trương Hạ đã bạo phát khí tức, vận chuyển thân pháp như hóa thành tàn ảnh vọt thẳng về hướng rừng núi ngoài xa, linh lực dồn ép khiến mặt đất dưới chân lão vỡ nứt một đường dài.
Đám người Trương gia sững sờ trong một thoáng, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được tình hình. Không ai dám chậm trễ, lập tức lui lại, mang theo thương binh bỏ chạy theo sau gia chủ.
Mã Triêu nhìn bóng Trương Hạ biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không ngăn cản.
Đám người Mã gia nhìn theo bóng lưng tàn ảnh của Trương Hạ đang khuất dần nơi rặng núi phía xa, khí tức vẫn còn đọng lại trong không gian như một cơn bão chưa tan. Có vài trưởng sự, hộ vệ hừng hực sát ý, vừa định đuổi theo thì Mã Triêu giơ tay quát lớn:
- Không cần truy!
Tất cả lập tức dừng lại, ánh mắt không cam lòng.
Mã Triêu ánh mắt sâu thẳm, đưa tay lau vết máu ở khóe môi, thần sắc vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Giọng lão trầm xuống:
- Trận này… cả hai bên đều bị thương tổn. Đuổi theo lúc này chẳng khác gì tự đẩy mình vào thế bất lợi. Hơn nữa, Trương Hạ đã phát điên, nếu ép thêm nữa, lão cùng đường tất sẽ liều mạng phản kích.
Ông nhìn quanh toàn bộ sân viện tan hoang, đá vụn vỡ nát, cây cối đổ rạp, mùi máu tanh còn lởn vởn trong không khí. Một vài hộ vệ Mã gia bị trọng thương đang được dìu ra ngoài, sắc mặt đau đớn.
- Thù này… tất sẽ báo! - Mã Triêu cắn răng, lời nói như một lưỡi dao khắc sâu trong tâm khảm toàn bộ Mã gia.
. ..
Cùng lúc đó…
Trương Hạ cả người vận dụng đến cực hạn thân pháp của mình, hóa thành một vệt bóng mờ xuyên qua núi rừng rậm rạp. Từng bước chân lão giẫm xuống, cây cối bên đường đều bị linh lực tán ra ép gãy, chim chóc hoảng loạn bay tứ phía. Ánh mắt đỏ rực, tóc dài tung bay, linh lực quanh thân rối loạn, chỉ còn một mục tiêu duy nhất: Tìm Tuấn nhi!
- Khốn kiếp! Là ai? Là kẻ nào dám động đến nhi tử ta? - Trương Hạ nghiến răng, giọng lão vang vọng giữa núi rừng như sấm gào.
Lão lần theo những tàn lưu linh lực còn vương vất trong không khí, cảm giác được khí tức của Trương Tuấn đang yếu dần, rồi gần như… không còn. Từng bước chân càng lúc càng gấp gáp, đá dưới chân bị lão giẫm nát vụn như bùn đất.
Trong lòng Trương Hạ không ngừng gào lên:
- Là tên nào? Là tên khốn nào dám giết con ta? Ngươi chán sống rồi phải không? !
Toàn thân lão lúc này như một ngọn núi lửa chuẩn bị bùng phát, linh lực thổ hệ bộc phát đến cực điểm, thân ảnh như xuyên qua hư không.
Trương Hạ đang phát điên.
Lão vừa đáp xuống, đôi chân đạp mạnh xuống mặt đất khiến đất đá nứt toác thành từng vệt dài. Ánh mắt sắc như dao quét một vòng, đập thẳng vào mắt lão là thi thể của nhi tử Trương Tuấn đang nằm sõng soài giữa khu rừng tàn hoang. Thân xác hắn rách nát, áo bào lấm lem, máu đen đã khô lại trên ngực và vai, mặt mày méo mó, không còn chút thần thái.
Trương Hạ lập tức nhào tới, ôm lấy thân xác nhi tử vào lòng. Đôi bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt hắn, da thịt đã lạnh toát, mạch tượng im bặt.
Linh lực vận chuyển cấp tốc trong người lão, Trương Hạ muốn dùng chân nguyên truyền vào nhưng vừa chạm vào liền phát hiện kinh mạch toàn thân của Trương Tuấn đã hoàn toàn đứt đoạn, gân cốt vỡ nát, linh căn mục nát, toàn bộ sinh cơ bị thiêu sạch, không còn một tia cơ hội nào dù là mỏng manh nhất.
- Không… không thể nào…- Trương Hạ lẩm bẩm, ánh mắt hoang mang không dám tin.
Ánh mắt lão lúc này dừng lại ở ba cái xác khác cách đó không xa, chính là Tiểu Lộc Tử cùng hai tên tùy tùng nằm vắt vẹo như những khúc gỗ bị bỏ lại giữa bãi chiến trường. Dấu tích của lôi lực vẫn còn sót lại quanh tàn tích, vỏ cây trên mặt đất bị xé toạc, một vài thân cây xung quanh bị thiêu đen gãy đổ, mặt đất lồi lõm đầy vết nứt.
Tàn cục hỗn độn. Tử khí bốc lên như tro tàn sau cơn bão.
Trương Hạ chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt lão méo mó vặn vẹo vì cơn giận dữ đang xé toạc nội tâm, đôi mắt đỏ rực, gân xanh nổi khắp hai bên thái dương. Một tay lão nắm chặt lấy mớ tóc đã nhuốm máu của Trương Tuấn, tay còn lại siết nắm đấm đến rỉ máu.
- Aaaaaa! !
Tiếng gầm vang lên long trời lở đất, mang theo nỗi đau, sự căm phẫn và sát ý mãnh liệt đến cực độ. Tiếng thét ấy xuyên thủng tầng mây, chim muông kinh hãi bay tán loạn, cây cối còn sót lại cũng run rẩy theo dư âm của linh lực tỏa ra từ cơ thể lão.
Gió cuốn lên từng luồng xoáy, cuộn bụi đỏ bay mịt mờ.
========