Dòng Máu Của Rồng
Chương 20: HẰNG THIÊN TÔNG
Qua một khoảng thời gian co giò bỏ chạy, Minh Long cuối cùng cũng dừng lại, cả người như vừa từ chiến trường sống sót trở về, hai tay chống lên gốc cây, hơi thở phì phò không dứt.
- Phù… mệt quá…
Hắn thở như bò thở khói, mặt tái mét, quần áo xộc xệch, mồ hôi đẫm lưng, dáng vẻ chẳng khác gì một tên lưu lạc chạy nạn.
- Ta khí vận chó má thật mà… Vừa mới đặt chân đến thế giới này được bao lâu đâu, mà đã gặp đủ thứ phiền phức rồi…
Vừa lầm bầm xong thì một thân ảnh thiếu nữ trong suốt hiện ra trước mặt hắn, không ai khác ngoài Ngọc Nhi, vẫn là bộ dáng xinh đẹp, tay chống hông, lơ lửng trong không trung, cười khúc khích.
- Phiền phức nhiều thì ngươi mới nhanh có kinh nghiệm chứ sao. Không lẽ muốn cả đời ở Luyện Khí kỳ?
Minh Long lườm nàng, vẻ mặt đầy mệt mỏi pha chút bất lực:
- Ngươi bớt miệng chút đi.
Ngọc Nhi nhún vai, mắt long lanh vô tội, như thể mọi chuyện đều không liên quan đến nàng.
Minh Long cũng lười đôi co, mặt lại giãn ra, nhếch miệng cười đầy hứng thú:
- Được rồi, được rồi… để xem tên Lưu Tấn ngu ngốc kia có để lại thứ gì tốt không…
Hắn lấy từ trong người ra chiếc nhẫn trữ vật thu được lúc trước, đưa lên trước mắt, tò mò đánh giá. Theo chỉ điểm của Ngọc Nhi, nhẫn trữ vật sau khi chủ nhân chết sẽ trở nên vô chủ, lúc này chỉ cần nhỏ một giọt máu nhận chủ là có thể sử dụng.
Minh Long lấy dao cắt nhẹ đầu ngón tay, nhỏ máu lên nhẫn.
Xoẹt!
Một vòng linh lực nhàn nhạt khuếch tán, nhẫn trữ vật lập tức rung lên, rồi yên tĩnh trở lại.
- Thành công rồi!
Hắn mừng rỡ, linh lực tản ra quét một vòng không gian bên trong. Sau một khắc, Minh Long ngẩn ra.
- Móa? !
Cả người như được rót máu gà, mắt sáng như đèn pha.
- Đúng là… con nhà giàu!
Bên trong không gian nhẫn trữ vật đầy ắp linh thạch, được sắp xếp gọn gàng thành từng chồng từng loại. Hắn nhanh chóng kiểm kê, tổng cộng có 1000 viên, bao gồm:
- 500 linh thạch hạ phẩm
- 250 linh thạch trung phẩm
- 250 linh thạch thượng phẩm
Minh Long hít sâu một hơi, trong lòng dậy sóng. Hắn biết Lưu Tấn là thiếu gia Lưu gia, nhưng không ngờ lại mang theo nhiều linh thạch như vậy, quả thật là đang vác cả ngân khố đi dạo!
- Ta giàu rồi… giàu thật rồi… trời ơi…
Hắn lăn ra cười như kẻ điên, vui sướng lăn lộn dưới gốc cây.
Đột nhiên…
Ánh mắt hắn khựng lại. Một mảnh giấy màu lam nhạt, lặng lẽ nằm ở một góc trong nhẫn trữ vật, suýt chút nữa thì bỏ sót.
Minh Long cẩn thận gắp nó ra ngoài, thấy mặt giấy sáng bóng, hơi mờ mờ như bạch ngọc, trên mặt có khắc một chữ to “Hằng”, được viết bằng một loại linh lực cổ quái khiến người nhìn vào cũng thấy rung động linh hồn.
Hắn nhíu mày, lật qua lật lại một hồi vẫn không đoán ra. Ngẩng mặt lên hỏi:
- Ngọc Nhi, ngươi biết cái này là gì không?
Ngọc Nhi chuẩn bị mở miệng thì…
[Đinh! ]
Tiếng máy móc quen thuộc vang lên trong đầu:
[Hệ Thống thông báo
Khai mở nhiệm vụ chính tuyến: Gia Nhập Tông Phái
Ký Chủ nắm giữ trong tay Thiệp Chiêu Đệ Tử của Hằng Thiên Tông, đủ tư cách tham gia đợt tuyển mộ đệ tử hai năm một lần của Hằng Thiên Tông.
Thời điểm chiêu mộ còn lại: 29 ngày 23 giờ 59 phút
Yêu cầu: Ký Chủ lập tức lên đường tham gia kỳ chiêu mộ và gia nhập tông phái, đặt nền móng cho con đường tu luyện.
- Thành công:
+ Nhận 1 lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên
+ Nhận 1 lần triệu hoán vũ kỹ ngẫu nhiên
+ Nhận 1 lần triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên
- Thất bại:
+ Mất toàn bộ tu vi hiện tại]
Minh Long nghe đến đoạn cuối, nụ cười đông cứng trên mặt. Một giây sau…
- Móa nó… còn chưa kịp tiêu tiền đã bắt ta chạy tiếp rồi? !
Minh Long lúc này quay ra nhìn Ngọc Nhi đang bay lơ lửng trước mặt, cất giọng hỏi:
- Này, ngươi có nhận thức gì về cái Hằng Thiên Tông này không?
Ngọc Nhi nghe vậy, vuốt vuốt cằm, ánh mắt hướng lên không trung như đang tìm kiếm trong biển ký ức.
- Chờ một chút…
Một lát sau, đôi mắt nàng lóe lên tia hiểu rõ:
- À rồi. Hằng Thiên Tông là một trong tứ đại tông phái nổi danh của Thủy Vân Quốc, được xem là Ngũ cấp thế lực, có nội tình cực kỳ cũng được xem như là thâm hậu.
Nàng vừa nói vừa đưa tay làm điệu bộ vẽ ra trong không trung, giọng đều đều:
- Tông chủ hiện tại là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ tọa trấn, cực kỳ đáng gờm. Ngoài ra, trong tông còn có một vị lão tổ đã bế quan nhiều năm, cũng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, có thể nói nội tình sâu không lường được.
Minh Long khẽ gật đầu, vẻ mặt bắt đầu có chút nghiêm túc.
Ngọc Nhi tiếp tục:
- Mỗi hai năm, Hằng Thiên Tông sẽ tổ chức một kỳ chiêu mộ đệ tử, thu hút rất nhiều thiên kiêu đến từ các đại gia tộc khắp Thủy Vân Quốc. Còn cái mảnh giấy lam ngọc ngươi đang cầm trên tay chính là thiệp chiêu mộ do Hằng Thiên Tông phát ra. Rõ ràng là tên Lưu Tấn kia nhờ vào thế lực gia tộc mới giành được một suất.
Minh Long nghe xong, vẻ mặt đầy hứng thú, tay vuốt nhẹ mép thiệp lam ngọc, ánh mắt lóe lên.
- Ồ… vậy thì thú vị rồi.
Minh Long lúc này quay sang hỏi:
- Vậy mau chỉ ta đến đó đi, còn một tháng thôi, lỡ trễ thì toi.
Ngọc Nhi nghe vậy thì lắc đầu, giọng nghiêm túc khác hẳn thường ngày:
- Không được. Cái này là một phần trong nhiệm vụ chính tuyến của Hệ Thống, ta không được phép tiết lộ cụ thể vị trí. Ngươi phải tự tìm đường đến đó.
Minh Long nghe xong bĩu môi, tay khoanh trước ngực:
- Hừ, lão tử sẽ tự tìm cũng được. Cần gì ngươi.
Bất quá đúng lúc hắn định quay đi, thì Ngọc Nhi lại nhẹ giọng nói thêm:
- Nhưng ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút… Hằng Thiên Tông tọa trấn khá xa nơi này, ngươi nên di chuyển ngay nếu muốn kịp kỳ chiêu mộ.
Minh Long nghe vậy thì há miệng chửi thầm:
- Móa, vừa mới dừng chân nghỉ ngơi được một chút đã lại phải đi tiếp rồi…
. ..
Phía đường mòn uốn lượn trong khu rừng rậm, ánh nắng xuyên qua từng tán lá, đổ thành từng vệt lấp lánh trên mặt đất. Một nam nhân diện mạo bình phàm, dáng người rắn rỏi, ăn mặc như một người nông dân chất phác, tay đang nắm chặt dây cương, dắt theo một con ngựa thồ từ từ tiến bước. Trên lưng ngựa, một nữ nhân ngồi nghiêng, dáng người thon thả, làn da trắng như tuyết, bờ vai nhỏ nhắn lộ ra bên dưới lớp áo vải bình dân giản dị, tuy không sang trọng nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lệ thoát tục khó tả.
Trên gương mặt nàng là một chiếc khăn lụa màu lục nhạt, che đi gần hết dung nhan, chỉ để lộ ra đôi mắt đen lay láy như nước hồ thu, thỉnh thoảng ánh lên một tia sáng dịu dàng nhưng kiên định.
Nàng nhẹ giọng mở lời, âm thanh như dòng suối nhỏ róc rách:
- Được rồi, ca ca… huynh nên nghỉ ngơi một chút đi. Muội không cần huynh dắt đâu. Chúng ta đã đi được một quãng đường khá xa rồi.
Nghe vậy, người ca ca phía trước khẽ lắc đầu, giọng trầm ổn nhưng đầy kiên quyết:
- Ta không mệt. Di chuyển nhanh chút nào hay chút đó. Cho kịp thời gian chiêu mộ. Khó khăn lắm ta mới có thể giành được một tấm thiệp này… nó là cơ hội duy nhất cho muội, ta cần trân trọng nó.
Nữ nhân yên lặng không đáp. Đôi môi mím chặt lại sau lớp khăn lụa, trong đáy mắt ánh lên một tia xúc động, hiểu rõ nỗi lòng của huynh trưởng mình.
. ..
Đi được thêm một quãng, hai người rốt cuộc cũng quyết định dừng chân lại bên một lùm cây rợp bóng, chọn lấy một tảng đá phẳng cạnh đường làm chỗ nghỉ. Người ca ca lúc này ngồi xuống thở dốc, hai bàn tay xoa bóp lấy cẳng chân đã mỏi rã rời sau một đoạn đường dài. Trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo người muội phía sau đầy trìu mến.
Nữ nhân nhẹ nhàng bước xuống ngựa, đi đến bên huynh trưởng, đưa cho hắn một bình nước bằng trúc, giọng mang theo chút hờn dỗi:
- Muội đã nói là không cần huynh dắt ngựa rồi mà… Muội tự đi được.
Nghe vậy, người nam nhân ngẩng mặt lên, nở nụ cười hiền từ và ấm áp, nói:
- Sao ta lại nỡ để tiểu muội muội của ta phải bước bộ chứ?
Nữ nhân nghe vậy, ánh mắt chợt lặng đi một chút, tay siết lấy bình nước, khẽ cúi đầu. Giọng nàng thì thầm như oán như than:
- Huynh thật là…
Hai người đang nghỉ ngơi chưa được bao lâu, từ trong bụi cỏ xung quanh chợt vang lên những tiếng động lạ, từng nhành lá rung rinh như có thứ gì đó vừa lướt qua. Ánh mắt người ca ca lập tức cảnh giác, tay nắm chặt dây cương, đứng phắt dậy theo phản xạ, bước một bước chắn hẳn phía trước muội muội.
Từ trong bóng râm, bảy bóng đen mặc hắc y, che kín mặt, từng bước một tiến ra, tên nào tên nấy tay cầm đao sáng loáng, lưỡi đao còn phản chiếu ánh nắng mờ nhạt xuyên qua tán cây. Sáu tên trong số đó tỏa ra khí tức Luyện Khí viên mãn, riêng tên đi đầu, ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở mạnh mẽ hơn hẳn, hiển nhiên đã bước vào Trúc Cơ sơ kỳ.
Người ca ca nuốt khan, cố giữ bình tĩnh, hỏi:
- Các vị là ai? Muốn gì?
Tên đi đầu hừ lạnh, giơ đao chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng nói trầm khàn:
- Đơn giản thôi, để lại hết tài sản. ..
Bỗng hắn cười nhếch mép, giọng chuyển sang đê tiện, gằn từng chữ:
-. .. và để lại mỹ nhân kia, bổn đại gia có hứng thú, khặc khặc khặc…
Tiếng cười bỉ ổi vang vọng trong không khí, khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
Người ca ca cắn răng, hạ giọng van nài:
- Các vị đại gia, chúng ta chỉ là kẻ phàm dân, không có gì đáng giá, đây… đây là tất cả những gì ta có…
Vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một túi vải, run tay đưa đến trước mặt tên cướp. Mở ra bên trong là một ít bạc vụn cùng vài viên linh thạch hạ phẩm:
- Mong các vị đại gia rộng lượng mà thả huynh muội chúng ta đi.
Tên cầm đầu vừa liếc mắt nhìn thì mặt biến sắc, tát ngay một cú vào mặt người ca ca, khiến hắn ngã bật ra đất, má in rõ dấu bàn tay đỏ ửng.
- Ngươi đùa bổn đại gia à? Dăm ba mảnh linh thạch rách nát thế này mà cũng dám đưa? Khôn hồn thì giao nữ nhân ra, bổn đại gia còn để ngươi sống!
Lúc này nữ nhân đứng phía sau đã không thể nhẫn nhịn hơn, bước lên một bước, cả người bộc phát tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, linh lực bốc lên từng đợt, khiến mảnh khăn lụa che mặt cũng hơi rung nhẹ theo dao động khí tức.
Cả đám cướp khựng lại trong giây lát, tên cầm đầu cau mày, bất ngờ buột miệng:
- Ồ? Ngươi cũng là tu sĩ?
Nhưng rồi sự bất ngờ nhanh chóng biến thành cười nhạo, ánh mắt hắn lướt qua đồng bọn, rồi gằn giọng:
- Thì sao? Chỉ một ả đàn bà mà đòi đấu bảy người? Các huynh đệ, lên!
Bọn chúng cười gằn, rồi như đàn sói đói lao vào. Nữ nhân nghiến răng, vận linh lực tụ vào hai tay, liên tục tung chưởng đánh bật những tên đầu tiên lao đến, làn khí phát ra chấn động cây cối xung quanh, lá rụng lả tả.
Thế nhưng số lượng đối phương quá đông, trận chiến nhanh chóng nghiêng về một phía. Bốn tên Luyện Khí viên mãn thay nhau áp sát, khiến nữ nhân liên tục phải lùi về sau, khí tức dần trở nên rối loạn.
Tên Trúc Cơ sơ kỳ cười nhạt, không ra tay ngay mà khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt như đang chờ con mồi tự kiệt sức rồi mới nhảy vào cắn cổ.
Chỉ trong vài hiệp, nữ nhân đã rơi vào thế hạ phong rõ rệt, tà áo rách một mảng nhỏ, hơi thở dồn dập, khóe miệng nhuốm chút máu tươi. Nhưng ánh mắt nàng vẫn sáng, kiên định, không hề tỏ ra sợ hãi.
. ..
Nữ nhân dù đã bộc phát tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng trước sự vây công của sáu tên Luyện Khí viên mãn, nàng dần rơi vào thế hạ phong. Khí tức bắt đầu rối loạn, tốc độ di chuyển chậm dần, đôi tay lấm lem bụi đất và máu, áo váy nơi khuỷu tay rách một đường, nhưng ánh mắt nàng vẫn không chịu lùi bước.
Tên cầm đầu thấy thời cơ đã chín muồi, ánh mắt lóe lên tia âm hiểm. Hắn vọt người lao vào như bóng quỷ, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, khống chế nữ nhân chỉ trong một chiêu.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vươn tay ra, nữ nhân như dồn hết tàn lực, xoay người tung một cước, linh lực tích tụ cực điểm dồn xuống mũi giày đá thẳng vào lồng ngực tên cầm đầu.
- Phụp!
Tên kia lảo đảo lùi lại, thân thể va vào một thân cây phía sau, khóe miệng rỉ ra một tia máu đỏ tươi, đôi mắt trừng lớn đầy phẫn nộ:
- Tiện nhân! !!
Hắn nghiến răng, gầm lên trong cơn giận dữ, rồi quát lớn:
- Còn không mau khống chế ả cho ta!
Nghe lệnh, sáu tên đồng bọn lập tức áp sát, từng cánh tay thô ráp giữ chặt lấy chân tay nàng, khiến nàng không thể nào nhúc nhích. Dù nàng giãy giụa đến đâu cũng không thể thoát khỏi vòng vây siết chặt kia.
Tên cầm đầu lúc này bước từng bước tiến lại, bàn tay xương xẩu vươn ra vuốt nhẹ lên gò má trắng mịn của nữ nhân, miệng cười đê tiện:
- Tiện nhân, đánh ta đau quá, nhưng càng phản kháng… đại gia càng thích a… khặc khặc khặc…
Tiếng cười hắn như tiếng kim loại mài trên đá, dơ bẩn, khó nghe.
Bàn tay hắn tiếp tục đưa lên, chậm rãi với lấy tấm khăn lụa che mặt. Nữ nhân vùng vẫy trong tuyệt vọng, giọng run lên:
- Không… không được…
Người ca ca nằm dưới đất cũng gượng dậy, gào lên:
- Không! !! Ngươi dám động vào muội ta, tên khốn kiếp! !!
Nhưng…
Ngay khoảnh khắc ngón tay tên cướp chạm vào lớp khăn lụa, một giọng nói lười biếng vang lên từ trong rừng:
- Sao đi đâu cũng gặp mấy tên thế này vậy ta…
Lời vừa dứt.
"BỐP! "
Một tiếng nổ giòn vang lên như sấm. Cả thân thể tên cầm đầu bay ngược ra ngoài, va mạnh vào một gốc cây sau lưng, thân cây rung lắc, lá rụng lả tả.
Không khí như đông cứng lại.
Nữ nhân trong vòng vây ngơ ngác ngẩng đầu. Đôi mắt nàng ánh lên tia sáng long lanh, bối rối. Trước mắt nàng lúc này… là một khuôn mặt nam nhân tuấn lãng, mang theo chút bất cần đời, nhưng lại như đang tỏa ra hào quang giữa rừng tối.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ