Dòng Máu Của Rồng

Chương 18: BÁCH BẢO CÁC

Minh Long dừng chân trước một cửa hàng mang biển hiệu lớn chữ vàng khắc sâu trên nền gỗ lim"Bách Bảo Các". Gọi là cửa hàng thì e là không đúng, phải nói nơi này giống như một tòa tháp thương hội, cao ngất tám tầng lầu, mái cong vút lên như vẩy rồng, từng ô cửa đều được viền kim loại bóng loáng, phía trên lầu ba trở lên còn lấp lánh hào quang linh lực, rõ ràng được bố trí bằng pháp trận chuyên dụng.

Cả khu phố này, Bách Bảo Các như chiếm cứ vị trí trung tâm, là điểm sáng chói lọi giữa muôn vàn cửa hiệu khác.

Người ra vào tấp nập không dứt, phần lớn là tu sĩ y phục hoa lệ, khí chất bất phàm. Minh Long đứng bên ngoài đưa mắt nhìn, tặc lưỡi cảm thán:

- Oa… đúng là nơi dân có tiền mới đến được…

Hắn kéo lại vạt áo đã rách tả tơi, chỉnh lại tóc cho đỡ rối nhưng cũng chẳng giúp được bao nhiêu rồi hít sâu một hơi, mạnh dạn tiến bước đến tiền môn. Tuy nhiên, vừa mới đặt chân lên bậc thềm đầu tiên thì lập tức bị hai tên hộ vệ mặc giáp xanh chặn lại.

Một tên mặt lạnh hừ nhẹ một tiếng:

- Dừng lại. Nơi đây không tiếp ăn mày.

Tên còn lại khoanh tay liếc nhìn từ đầu tới chân, ánh mắt mang vẻ khinh miệt không hề che giấu:

- Đi đi, đừng để bọn ta phải dùng tay.

Hiển nhiên, với bộ dạng hiện tại của Minh Long, chẳng ai nghĩ hắn là người đến giao dịch nghiêm túc cả.

Minh Long cũng không giận, chỉ mỉm cười rồi đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một viên yêu đan tỏa ánh hồng nhàn nhạt là một viên Nhất phẩm yêu đan vẫn còn nguyên khí tức yêu lực chưa tan.

Hắn đưa viên yêu đan lên ngang tầm mắt, giọng bình thản nói:

- Hai vị đại ca, ta đến để trao đổi mua bán yêu đan.

Hai tên hộ vệ thấy vậy thì mắt liếc nhìn nhau, thần sắc lập tức thay đổi, tên bên trái nghiêm mặt gật đầu:

- Xin mời.

Tên bên phải cũng nhích người sang một bên nhường đường, giọng điệu đã bớt phần khinh mạn.

Minh Long khẽ gật đầu, cất viên yêu đan trở lại trong ngực áo, rồi bước vào bên trong Bách Bảo Các.

Bước chân vào trong đại sảnh, Minh Long như bước sang một thế giới hoàn toàn khác. Không khí mát lạnh dịu nhẹ nhờ vào trận pháp điều hòa, sàn đá cẩm thạch đen tuyền bóng loáng, ánh đèn linh thạch treo rũ từ trần cao rọi xuống tạo nên từng vầng sáng ngọc ấm áp. Hai bên đại sảnh được bày trí đối xứng, mỗi bên đều là những kệ thủy tinh mờ, bên trong đặt đủ loại vật phẩm quý hiếm, từ linh dược, linh khí, trận bàn, phù triện… cho đến cả những bộ giáp rực rỡ sắc màu, mỗi món đều tỏa ra linh quang nhè nhẹ, hiển nhiên không phải phàm vật.

Bên một góc khác, Minh Long còn trông thấy một chiếc tủ kính riêng biệt đặt hẳn một viên linh thạch to như nắm tay, ánh sáng tím nhàn nhạt lan tỏa ra như sóng nước. Mắt hắn hoa lên, không biết nên nhìn vào đâu, ánh sáng lấp lánh từ hàng loạt vật phẩm khiến đầu óc hắn quay cuồng.

Đang quan sát ngẩn ngơ thì một nữ nhân bước tới, vận y phục lụa đỏ dài chấm đất, trên tay áo thêu hai chữ “Bách Bảo”bằng kim tuyến nổi bật, từng cử chỉ đều tao nhã, nụ cười duyên dáng:

- Khách quan, không biết cần tìm vật gì, hay cần giúp đỡ điều chi?

Minh Long lúc này mới thu ánh mắt lại, gãi gãi đầu một cái, sau đó trấn định tinh thần:

- Ta đến để bán yêu đan.

Nữ nhân hơi nhướng mày, khẽ gật đầu rồi nghiêng người ra hiệu:

- Vậy mời khách quan theo ta đến quầy giao dịch.

Nàng đưa hắn đi qua một hành lang nhỏ, nơi có các vách ngăn tinh xảo bằng gỗ trầm hương chạm trổ hoa văn mây lửa, hương thơm dịu nhẹ vấn vít quanh mũi. Cả khu giao dịch rộng rãi, bày sẵn những bàn tiếp khách có bố trí trận pháp cách âm.

Minh Long ngồi xuống, nữ nhân kia lấy ra một chiếc bàn nhỏ làm từ ngọc thanh lam, phủ một tấm vải mềm.

- Khách quan có thể đưa yêu đan ra để ta kiểm kê.

Minh Long gật đầu, lấy từ trong ngực áo ra một túi nhỏ, mở ra rồi lần lượt đặt lên bàn:

Mười viên Nhất phẩm yêu đan, đỏ sẫm như máu, bề mặt lấp lánh, mơ hồ còn lưu lại khí tức đặc trưng của loài dơi quỷ.

Năm viên Nhị phẩm yêu đan, to hơn một chút, hồng ánh tím, khí tức rõ ràng cường đại hơn.

- Tất cả đều là yêu đan Huyết Dực Biên.

Nữ nhân thấy vậy thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười thu tay áo, lôi ra một chiếc bàn tính nhỏ bằng kim loại, từng ngón tay bắt đầu gõ xuống mặt bàn tính, tiếng “lách cách”vang lên nhịp nhàng, thao tác vừa nhanh vừa gọn, ánh mắt chuyên nghiệp không rời yêu đan.

- Khách quan chờ một chút để ta tính toán giá trị quy đổi.

Minh Long đứng chờ nữ nhân kia tính toán, ánh mắt không ngừng liếc nhìn quanh đại sảnh. Người ra kẻ vào tấp nập, ai nấy đều ăn vận chỉnh tề, thần sắc phong lưu, linh khí quanh người không ít kẻ phi phàm. Hắn mặc bộ y phục rách nát, người lại có mùi máu cùng tro bụi, hiển nhiên lọt thỏm giữa khung cảnh xa hoa này, tựa như một vết mực loang giữa nền lụa trắng.

Không ít ánh mắt liếc về phía hắn, phần nhiều là khinh miệt, số ít thì mang theo tò mò. Minh Long liếc lại, nhếch môi, mặc kệ. Gặp đủ loại ánh mắt thế gian rồi, hắn còn để tâm làm gì?

Một lúc sau, nữ nhân mặc y phục đỏ khẽ thu bàn tính lại, mỉm cười ôn hòa:

- Tổng giá trị quy đổi số yêu đan của khách quan là 500 linh thạch hạ phẩm. Không biết khách quan có muốn thực hiện giao dịch?

Minh Long gật đầu không chần chừ:

- Có, giao dịch.

Nữ nhân đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật nhỏ gọn, chạm khắc tinh tế, bên trong đã sắp xếp đủ 500 linh thạch hạ phẩm, từng viên tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ. Minh Long thu lấy, hơi cúi đầu:

- Đa tạ.

Trước khi rời đi, hắn quay lại hỏi:

- Bách Bảo Các này cái gì cũng bán hả?

Nữ nhân nở nụ cười chuyên nghiệp, giọng trong trẻo:

- Vâng, thưa khách quan. Chỉ cần có đủ linh thạch để quy đổi tương xứng, bất kỳ vật phẩm nào ở đây đều có thể mua được.

Rồi nàng nói thêm:

- Bách Bảo Các là một trong những thế lực mua bán lớn nhất toàn đại thế giới, có vô số chi nhánh trải khắp các tinh cầu và đại lục. Cửa hàng này tọa trấn tại Trường An Thành, trực thuộc Thủy Vân Quốc.

Minh Long gật đầu, lẩm bẩm:

- Vậy ra ta vẫn còn ở Thủy Vân Quốc. ..

Hắn chắp tay đa tạ rồi theo chỉ dẫn đi về phía gian y phục. Nơi đây bài trí lịch sự, từng bộ y phục được xếp gọn trong ngăn ngọc, phân loại rõ ràng theo phẩm cấp, chất liệu, cả giới tính và kích cỡ. Cuối cùng Minh Long chọn một bộ lam y đơn giản mà thanh nhã, màu sắc trầm tĩnh, chất vải nhẹ như gió, linh khí ẩn hiện. Mua xong, hắn tiện tay chi trả thêm một ít linh thạch để sử dụng luôn dịch vụ tắm rửa thư giãn trong nội khu.

Phòng tắm riêng biệt được lát bằng đá ngọc âm dương, bồn tắm lớn khắc linh văn, nước tỏa hơi nóng, bên trong bỏ thêm các loại hoa linh, thảo dược quý giá. Hắn vừa ngâm người trong nước vừa thở ra khoan khoái, mùi hương dìu dịu quấn lấy thân thể, cả người như lún xuống làn sương mềm.

- Có tiền thật là thích a. ..

Tắm xong, hắn đứng dậy, lau khô người rồi khoác lên bộ lam y mới mua. Tóc dài cũng được buộc gọn bằng dây lụa đen, bước đến trước chiếc gương đồng treo trên vách đá, hắn soi mình thật kỹ.

Thân thể tuy không cường tráng, nhưng dáng người cân đối, vai rộng lưng thẳng. Da tuy không trắng, nhưng khỏe mạnh, đều màu. Gương mặt mang nét tuấn tú có phần bất kham, lông mày kiếm dài, ánh mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cằm góc cạnh rõ ràng, môi mỏng khẽ cong như lúc nào cũng có thể mỉm cười một cách trêu chọc.

- Cái tên A Long này. .. trông cũng không đến nỗi nào đấy chứ.

- Người cao chừng mét bảy lăm, mặt mũi coi được, vóc dáng cũng gọi là có khí chất, khéo còn hơn khối tên thiếu gia ngoài kia.

Hắn quay lại hỏi trong thức hải:

- Này, Ngọc Nhi, thấy đại gia có đẹp trai không?

Ngọc Nhi xuất hiện với ánh mắt đầy khinh bỉ, bĩu môi:

- Hứ, xấu như ma đói, còn bày đặt hỏi.

. ..

Minh Long lúc này thần sắc thanh sảng, bước ra khỏi gian phòng tắm trong bộ lam y mới, sạch sẽ gọn gàng, khác hẳn với hình ảnh tả tơi đêm qua. Hắn đến quầy thanh toán, không chần chừ xuất ra 200 linh thạch hạ phẩm, dứt khoát như một vị đại gia thực thụ.

Sau khi rời khỏi khu dịch vụ, hắn thong thả dạo một vòng khắp các gian hàng trong Bách Bảo Các, ánh mắt liên tục đảo qua từng quầy bày biện vật phẩm. Khắp nơi trưng bày đủ loại kỳ trân dị bảo: linh dược, đan dược, pháp khí, vũ kỹ, công pháp, thậm chí có cả những món vật phẩm đặc dị mà chính hắn cũng chưa từng thấy qua. Mỗi món đều đặt trong hộp thủy tinh hoặc trên kệ đá, có chú thích rõ ràng, giá cả minh bạch.

Đang dạo qua khu vũ kỹ, ánh mắt Minh Long bỗng khựng lại trên một quầy phía góc phải, nơi đặt một quyển trục màu đồng xỉn trên bệ đá, phía dưới đề một bảng nhỏ:

- Vũ Kỹ: Vô Ảnh Quyền - Hoàng cấp trung phẩm

“Một bộ quyền pháp tốc độ cao, chú trọng vào lực đánh và ảo ảnh, chiêu thức biến ảo khó lường, không phân biệt thuộc tính linh lực, thích hợp cho mọi hệ tu luyện.”

-Giá bán: 250 linh thạch hạ phẩm

Minh Long nhíu mày.

- Vô Ảnh Quyền. .. giống như Vô Ảnh Cước nhưng là dùng tay à. .. ừm, phong cách chiến đấu của ta đúng là hợp với loại vũ kỹ tốc chiến này.

Lại thêm việc hắn chưa thể thi triển Thiên Điểu thuần thục, thì có thêm một bộ vũ kỹ bổ trợ cũng là điều hợp lý.

Không chần chừ, hắn quay sang nói với người giao dịch sau quầy:

- Ta lấy bộ vũ kỹ này.

Người giao dịch mỉm cười gật đầu, vừa định thực hiện thủ tục thì chợt từ phía sau vang lên một giọng nói ngạo mạn:

- Khoan đã! Vũ kỹ này bổn thiếu gia muốn mua. Ta trả giá gấp ba, tiểu tử, bán lại cho ta.

Minh Long quay đầu lại, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một thiếu niên ăn vận hoa lệ, cổ tay đeo vòng ngọc, hông mang lệnh bài khảm vàng, ánh mắt cao ngạo, đằng sau còn có hai tên hộ vệ to con, khí thế không tầm thường.

Thiếu niên kia sải bước đến gần, ánh mắt như nhìn người thấp kém:

- Sao? Bổn thiếu gia đã mở lời, ngươi còn chưa biết điều?

Minh Long nhíu mày, cười thân thiện như chẳng có chuyện gì:

- Thứ lỗi, vũ kỹ này hợp với ta, mong đạo hữu thông cảm.

Nghe vậy, tên thiếu gia kia trừng mắt, nạt lớn:

- Bổn thiếu gia đã nói muốn, tức là ngươi phải bán!

Minh Long thu lại nụ cười, giọng trầm xuống:

- Nếu ta không bán thì sao?

Hai tên hộ vệ sau lưng tên thiếu gia kia đồng thời bước lên, khí tức Luyện Khí viên mãn bộc phát, rõ ràng không phải để đùa.

Ngay lúc đó, hai tên hộ vệ mặc áo giáp đen bạc của Bách Bảo Các lập tức bước ra chắn giữa hai bên, ánh mắt sắc như đao:

- Hai vị quan khách, đây là Bách Bảo Các, nơi giao dịch buôn bán, không giải quyết ân oán cá nhân trong nội bộ. Nếu có thù oán xin mời ra ngoài.

Tên thiếu gia hừ lạnh, giậm chân một cái, rồi hất cằm bỏ đi, trước khi rời còn ngoái lại, nở nụ cười lạnh:

- Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi rồi.

Minh Long thấy vậy mặt giật giật, tay khẽ gãi má, lẩm bẩm:

- Đúng là. .. đồ thần kinh.

Người giao dịch sau quầy khẽ nghiêng người thì thầm nhắc nhở:

- Khách quan, người vừa rồi là Lưu Tấn, tam thiếu gia của Lưu gia, phụ thân hắn là một vị Nguyên Anh kỳ, danh tiếng không nhỏ trong giới tu đạo tại Trường An Thành. Khách quan nên cẩn thận.

Minh Long nghe xong sắc mặt vẫn bình thản, chỉ lẩm bẩm trong lòng:

- Lưu Tấn? Lưu gia?

Rồi hắn nhún vai một cái, tự nhủ:

- Đếch quan tâm.

Rời khỏi Bách Bảo Các, Minh Long cảm thấy tinh thần phơi phới, cả người sạch sẽ, trong túi còn dư chút linh thạch. Bụng cũng bắt đầu biểu tình. Hắn đảo mắt quanh một vòng thì thấy một quán mì nhỏ bên đường, khói bốc nghi ngút, mùi hương thơm lừng.

- Chủ quán! Cho ta. .. à không, cho ta bốn bát!

Chủ quán đang tròn mắt chưa kịp phản ứng thì Minh Long đã ngồi phịch xuống ghế. Chưa đầy nửa khắc, bốn bát mì lớn đã được hắn xử lý sạch trơn, nước cũng không chừa giọt nào. Hắn vỗ vỗ bụng:

- Phù. .. no quá, giờ thì thử vũ kỹ mới nào.

Nghĩ là làm, Minh Long đứng dậy, phủi tay, rời quán mì rồi men theo con đường đất nhỏ đi về phía khu rừng sau thành. Đây là nơi người dân thường dùng để rèn luyện hoặc săn thú nhỏ, ít ai lui tới ban ngày, càng hợp cho việc luyện chiêu.

Nhưng hắn vừa bước đến lối mòn dẫn vào rừng, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay trước mặt:

- Ha, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi!

Minh Long giật mình ngẩng đầu. Chỉ thấy Lưu Tấn, tên thiếu gia quần áo là lượt ban nãy, đang đứng giữa đường, hai tên hộ vệ sau lưng tay khoanh trước ngực, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lưu Tấn cười nhếch môi, ánh mắt vừa ngạo mạn vừa giả tạo:

- Mua được vũ kỹ hay lắm à? Thế thì tốt, hôm nay để bổn thiếu gia “học chung”một chút.

Minh Long gãi đầu, rồi ngẩng mặt lên trời than một tiếng dài:

- Móa. .. phiền phức như vậy.

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ

Bạn cần đăng nhập để bình luận