Dòng Máu Của Rồng

Chương 22: THẬT LÀ KỲ QUÁI

Ba người đồng hành hướng về Hằng Thiên Tông, bước chân nối tiếp nhau giữa núi rừng bạt ngàn. Sau một chặng đường dài vượt qua những lối mòn gập ghềnh, ánh chiều tà cũng dần buông xuống, phủ bóng tối mơ hồ lên tán cây rậm rạp.

Minh Long, Thanh Sơn và Tiểu Mễ quyết định dừng lại nghỉ ngơi ở một khoảng đất trống ven rừng. Một đống lửa nhỏ được nhóm lên, ánh lửa bập bùng tỏa ra hơi ấm giữa tiết trời se lạnh của núi rừng.

Cả ba cùng ngồi xung quanh, mỗi người cầm một chiếc bánh khô đơn sơ do Thanh Sơn chuẩn bị từ trước. Bánh không thơm, cũng chẳng mềm, nhưng trong lúc bụng đói, ai nấy đều ăn ngon lành như đang thưởng thức món cao lương mỹ vị.

Thanh Sơn chỉ là một phàm nhân, không có linh lực hộ thể như Minh Long hay Tiểu Mễ, nên trông đã thấm mệt rõ rệt. Ăn xong, hắn đưa tay day day bắp chân, lưng hơi cúi, hơi thở nặng nề.

Tiểu Mễ dịu giọng nói:

- Ca ca, huynh nghỉ sớm đi. Cả ngày nay chúng ta đã đi không ít rồi, huynh cũng cần giữ sức.

Nghe muội muội nói, Thanh Sơn gật đầu, giọng hiền lành:

- Vậy làm phiền muội và Minh Long huynh trông giúp ta một lát…

Minh Long cười thoải mái, phất tay:

- Huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi, ở đây có bọn ta là được rồi.

Thanh Sơn không nói thêm lời nào, kiếm một chỗ dựa cạnh gốc cây, khoác tạm áo ngoài lên vai rồi nằm xuống. Chẳng bao lâu sau, tiếng ngáy khe khẽ vang lên, đều đều như tiếng gió lùa qua tán lá.

Lửa cháy tí tách. Tiểu Mễ ngồi yên bên cạnh, nhìn ngọn lửa chốc lát rồi khẽ hỏi:

- Minh Long huynh, huynh đến từ đâu?

Minh Long nhún vai cười:

- Ta à? Cũng không có gì đặc biệt, đi lạc mấy ngày rồi mới gặp được muội và ca ca muội. Nếu không thì chắc giờ ta vẫn đang mò đường trong rừng rậm mất. - hắn cười hỏi:

- Còn muội thì sao?

Tiểu Mễ nghe vậy khẽ mỉm cười. Nàng bỗng nhẹ nhàng kể:

- Nhà ta ở vùng ngoại ô phía Nam của Thanh Phong trấn. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ chỉ có ta và ca ca sống nương tựa lẫn nhau. May mắn là ta sinh ra có linh căn, có thể tu luyện… Khi mười tuổi, trong một lần đi rừng hái thuốc để bán, ta vô tình gặp một vị cao nhân. Người đó không nói tên, chỉ để lại cho ta một cuốn pháp quyết và vài chỉ điểm cơ bản.

Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt nhìn đăm đăm vào đốm lửa đang bập bùng:

- Từ đó, ta tự mày mò tu luyện, chậm rãi từng bước. Đến nay mới đạt được Trúc Cơ sơ kỳ… cũng nhờ ca ca luôn lo lắng, chắt bóp mọi thứ cho ta. Tấm thiệp chiêu đệ tử lần này… là do huynh ấy dốc gần hết tài sản và mối quan hệ để có được, hy vọng ta có thể bước vào Hằng Thiên Tông, đổi lấy một tương lai khác.

Nàng nói rồi ngước nhìn về phía Thanh Sơn người huynh trưởng đang ngủ say, nét mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi. Đôi mắt nàng long lanh phản chiếu ánh lửa, trong đó chứa đựng sự biết ơn, thương yêu và kính trọng vô hạn. Giữa đêm rừng yên ắng, ánh mắt ấy lặng lẽ sáng lên như vì sao nhỏ.

. .. Minh Long xoay mặt về phía Tiểu Mễ, giọng điệu như thuận miệng hỏi:

- Vậy… muội năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Tiểu Mễ ngẩng đầu đáp, giọng nhẹ nhàng:

- Ta năm nay hai mươi.

"Phụt! "

Minh Long đang cầm bình nước uống dở, nghe xong câu đó lập tức phun ra một ngụm, suýt nữa sặc đến nghẹt thở. Nước bắn cả ra đống lửa, kêu xèo xèo.

Tiểu Mễ giật mình:

- Minh Long huynh sao vậy?

Minh Long vội xua tay, ho khan một tiếng:

- Khụ. .. không sao không sao… chỉ là…

Hắn gãi đầu, có chút ngại ngùng:

- Thật ra đệ năm nay mới mười tám tuổi…

Trong thức hải, giọng Ngọc Nhi vang lên, đầy suy xét:

- Nữ nhân này… mới hai mươi tuổi, lại là tự thân tu luyện, đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ. Thiên phú như vậy… hoàn toàn có thể sánh ngang với những thiên tài đệ tử hạch tâm của thế lực Ngũ cấp rồi.

Minh Long nghe vậy khẽ giật mình, đảo mắt nhìn Tiểu Mễ thêm lần nữa, không khỏi thấy thán phục.

Hắn liền quay sang nàng, chắp tay nói đầy kính ý:

- Tỷ tỷ thật sự quá giỏi. Mới hai mươi tuổi đã Trúc Cơ sơ kỳ, tiểu đệ thật lòng khâm phục. Lúc trước không biết tuổi tác, lời xưng hô có phần thất lễ, mong tỷ tỷ thứ lỗi.

Tiểu Mễ bật cười khúc khích, tay khẽ đưa lên che miệng, ánh mắt cong cong:

- Không sao đâu, ta không để bụng.

Dưới ánh lửa chập chờn, nụ cười của nàng như ánh trăng rọi xuống suối, vừa dịu dàng vừa ấm áp.

Tiểu Mễ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên tia trêu ghẹo nhưng cũng mang theo chút nghiêm túc:

- Ta Trúc Cơ sơ kỳ thì sao chứ? Chẳng phải… so với Luyện Khí trung kỳ như đệ, cũng chưa chắc đã phải đối thủ.

Minh Long bật cười, khẽ vuốt sống mũi, dáng vẻ có chút xấu hổ:

- Đó là do… may mắn thôi.

Nhưng Tiểu Mễ không dừng lại ở đó. Nàng nghiêng người lại gần hơn một chút, ánh mắt không rời khuôn mặt hắn, giọng nhẹ nhưng đầy sự thăm dò:

- Luyện Khí trung kỳ… có thể sử dụng được Lôi lực, hơn nữa còn dùng thành thạo đến mức ấy sao?

Minh Long vừa nghe đến đây thì lập tức khẽ ho khan vài tiếng, rồi xoay mặt đi tránh ánh mắt của nàng:

- Việc này… ai mà chẳng có chút bí mật khó nói. Giống như tỷ luôn đeo khăn lụa che mặt vậy, ta cũng chưa từng hỏi lý do mà.

Tiểu Mễ thoáng sững người. Nàng khẽ đưa tay lên, vô thức chạm vào chiếc khăn xanh đang che khuôn mặt mình. Đôi mắt trong veo lúc này ánh lên một chút phức tạp, lặng lẽ nhìn Minh Long thật sâu như đang đọc điều gì đó từ trong tâm trí hắn. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cụp mắt xuống, giọng nhẹ nhàng đáp khẽ:

- Ừm…

. ..

Trời rốt cuộc đã lờ mờ sáng, ánh ban mai nhàn nhạt rọi qua những tán lá rừng, chiếu xuống khu đất trống nơi ba người hạ trại. Minh Long khẽ cựa mình, mở mắt ra liền thấy gương mặt hiền lành của Thanh Sơn đang cúi xuống, tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

- Minh Long huynh, dậy thôi, trời sáng rồi.

Minh Long dụi mắt, gãi đầu cười ngượng. Cả đêm hôm qua mải ngồi trò chuyện cùng Tiểu Mễ dưới ánh lửa bập bùng, hắn chẳng nhớ mình đã thiếp đi lúc nào. Không ngờ lại để Thanh Sơn phải gọi dậy.

Ba người bọn họ tiếp tục di chuyển băng qua khu rừng theo chỉ dẫn của Thanh Sơn. Trên đường đi, không khí thoải mái và tràn ngập tiếng cười nói, lâu lâu lại có câu nói hài hước phát ra từ miệng Thanh Sơn khiến Minh Long và Tiểu Mễ bật cười.

Trong một lần dừng nghỉ, Thanh Sơn ngạc nhiên phát hiện Minh Long hóa ra còn nhỏ hơn cả Tiểu Mễ thì không khỏi giật mình cảm thán:

- Minh Long, vậy chẳng phải đệ còn ít tuổi hơn cả muội ta sao? Trời ơi tuổi trẻ tài cao, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được a.

Bọn họ cứ thế tiếp tục hành trình, đi qua suối, lội qua ghềnh, trải qua nắng gió ngày đêm. Qua một tuần trời vất vả, cuối cùng cả ba cũng dừng chân trước một con đường mòn nhỏ dẫn ra khỏi rừng.

Thế nhưng. ..

Thanh Sơn nhíu mày nhìn ngọn núi chắn ngay phía trước. Một dãy núi thấp nhưng kéo dài như chặn ngang lối đi, cỏ cây um tùm, chưa từng được khai phá.

- Kỳ lạ. - Hắn cúi xuống nhìn tấm bản đồ cũ kỹ trong tay, mắt chằm chằm so sánh:

- Chỗ này vốn dĩ làm gì có dãy núi nào chắn đường đâu… Hay là ta nhớ nhầm rồi?

Hai người Minh Long và Tiểu Mễ cùng bước lên phía trước, nghiêng người ngó vào tấm bản đồ đang được Thanh Sơn căng ra trước mặt. Tiểu Mễ chau mày, giọng chắc nịch:

- Huynh không nhầm đâu, bản đồ rõ ràng chỉ điểm, tại chỗ này không hề có một dãy núi nào cắt ngang đường hết.

Minh Long gật đầu đồng tình, ánh mắt trầm xuống:

- Chắc chắn là có vấn đề… Dãy núi này không giống tự nhiên, lại chắn ngay lối đi thế này, thật khó hiểu.

Cả ba đều ngẩng đầu nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt, vách đá dựng đứng, đen sẫm một màu xám lạnh, cỏ cây mọc thưa thớt, không có lấy một lối mòn nào khả dĩ có thể vượt qua. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên đỉnh núi nhưng không mang lại chút ấm áp nào, chỉ khiến nó thêm phần u ám.

Thanh Sơn thở dài một tiếng đầy bất lực.

Ngay lúc này, từ đan điền của Minh Long bỗng nhiên vang lên một trận rung động dữ dội!

Hắn giật mình, thân thể chấn động, sắc mặt thoáng biến đổi. Cảm giác như có một luồng khí nóng đang không ngừng xoáy động bên trong, muốn phá tan phong ấn nào đó. Hắn vội vàng khoanh chân tại chỗ, điều động linh lực áp chế hỗn loạn trong cơ thể.

-"Ngọc Nhi! Ta bị sao thế này? !"

Ngọc Nhi trong thức hải khẽ hiện ra, khóe môi cong lên một nụ cười bí hiểm. Nàng không trả lời trực tiếp, chỉ úp úp mở mở:

-"Không có gì đâu… Rồi ngươi sẽ biết thôi. "

Minh Long mở mắt, nhíu mày đầy khó hiểu.

Giọng của Thanh Sơn lúc này cất lên, phá tan dòng suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Minh Long:

- Xem ra chỉ có thể đi vòng thôi… Mất thêm thời gian, nhưng đây có lẽ là cách duy nhất.

Minh Long và Tiểu Mễ nhìn nhau, rồi cùng gật đầu đồng tình. Dù không muốn, nhưng với vách đá dựng đứng trước mặt, bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cả ba vừa quay người định bước theo lối vòng, thì ánh mắt của Tiểu Mễ bỗng khựng lại, tay chỉ về một hướng:

- Nhìn kìa, bên kia… giống như có một cái hang động!

Quả nhiên, ở rìa chân núi, lùm cây rậm rạp bị gió thổi nghiêng đã lộ ra một cửa động nhỏ hẹp, tối om nhưng lặng lẽ tỏa ra một luồng khí tức nhàn nhạt.

Cả ba bước đến, quan sát kỹ hơn. Từ sâu bên trong lòng động, có một vệt sáng nhè nhẹ như phát ra từ đầu bên kia, như thể ánh sáng đang lọt qua một lối ra nhỏ hẹp nào đó.

Thanh Sơn nhíu mày, cẩn trọng đưa ra suy đoán:

- Có ánh sáng cuối đường… Có thể đây là một đường hầm xuyên núi. Nếu vậy thì sẽ tiết kiệm cho chúng ta không ít thời gian.

Tiểu Mễ nghe vậy cũng gật đầu, ánh mắt vẫn nghi hoặc không rời cửa động. Nàng hơi nghiêng đầu, chăm chú quan sát, linh thức mơ hồ tỏa ra một chút thăm dò.

Minh Long thì đứng lặng một bên, toàn thân khẽ run lên. Bên trong đan điền hắn lúc này, hàng ngàn tia lôi đình cuồn cuộn gào thét, dường như đang kịch liệt khao khát… thứ gì đó từ trong động phủ kia.

Mồ hôi thấm ướt trán hắn, ngực phập phồng, tay khẽ siết lại… hắn đang phải dùng toàn bộ linh lực để áp chế cơn chấn động dữ dội đang sôi trào trong cơ thể mình.

. ..

Thời gian kỳ chiêu mộ đệ tử thật sự không còn nhiều, nếu quyết định đi đường vòng, chẳng biết sẽ mất bao nhiêu ngày tháng nữa. Sau một hồi thảo luận, ba người cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, quyết định tiến vào trong động phủ phía trước, hy vọng nơi này đúng như Thanh Sơn suy đoán, một đường hầm xuyên qua dãy núi.

Trước khi bước vào, Minh Long chợt giơ tay ngăn lại, nghiêm túc nói:

- Khoan đã, chờ một chút.

Hắn cẩn thận đi ra một khoảng đất bằng phẳng gần lối vào, ngưng tụ linh lực vào bàn tay, một Lôi Ấn Tàn Ảnh mơ hồ hiện lên rồi ẩn vào mặt đất.

Làm xong, hắn đứng dậy, nở nụ cười nhẹ:

- Được rồi, để ta đi đầu tiên thử xem. Hai người chờ ở đây một lát.

Nói rồi hắn bước từng bước cẩn trọng vào trong động phủ. Ánh sáng yếu ớt le lói từ tận sâu bên trong động chiếu mờ lên vách đá, đan điền của hắn lúc này lại bắt đầu reo động dữ dội, không ngừng chấn động như thể có thứ gì đó trong bóng tối đang kêu gọi.

Hai người Tiểu Mễ và Thanh Sơn ở bên ngoài chăm chú quan sát từng động tĩnh. Nhưng đúng lúc Minh Long vừa bước sâu thêm vài bước thì một kết giới vô hình lập tức bị kích hoạt, không có tiếng động, không có dấu hiệu, nhưng không gian bỗng run nhẹ, rồi:

"Ầm".

Một tiếng trầm đục vang lên.

Cửa động từ đâu đó đột nhiên hiện ra, đóng sầm lại ngay sau lưng Minh Long.

Tiểu Mễ và Thanh Sơn hoảng hốt hét lớn:

- Minh Long! Cẩn thận!

- Minh Long!

Bên trong, ánh mắt Minh Long lập tức biến đổi. Như một tia chớp, hắn kích hoạt Phi Lôi Thần Thuật, linh lực khởi động, toàn bộ thân thể hắn chuẩn bị dịch chuyển về phía Lôi Ấn Tàn Ảnh bên ngoài.

Nhưng. ..

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn đột ngột chấn động, sắc mặt tái lại.

- Không thể nào. ..

Mất cảm ứng.

Minh Long hoàn toàn không thể cảm ứng được Lôi Ấn Tàn Ảnh mà hắn vừa để lại.

Tựa như nó chưa từng tồn tại.

========

Em vừa thay bìa mới ạ

Bạn cần đăng nhập để bình luận