Dòng Máu Của Rồng

Chương 48: THƯƠNG HOA TIẾC NGỌC

#DMCR#VP:

Thượng Quan Yên Nhi, vẻ mặt vô hồn, khóe môi cong lên lạnh lẽo như băng tuyết. Nàng cất giọng, từng chữ như lưỡi dao lướt qua da thịt:

- Nếu ngươi đã chọn con đường chết. .vậy thì, để ta tiễn ngươi một đoạn.

Lời vừa dứt, linh lực trong thể nội nàng như bùng nổ, xoáy lên thành từng cột khí cuồn cuộn tứ phía. Áp lực khủng khiếp ép Minh Long phải lùi liên tiếp mấy bước, hai tay thủ thế, ánh mắt không còn chút cợt nhả nào.

Thượng Quan Yên Nhi lúc này như thể đã vứt bỏ toàn bộ lý trí, hàn ý và sát khí đan xen trong từng hơi thở. Nàng đưa tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú quyết, giọng niệm ban đầu còn rõ ràng, nhưng dần dà trở nên méo mó, vặn vẹo, đầy quỷ dị.

- Aaaaaaaa. ..

Thủy linh lực quanh thân gào thét, tựa như một cơn sóng thần sắp trút xuống, khí tức không còn giống vũ kỹ bình thường nữa.

Trên khán đài, sắc mặt các trưởng lão đồng loạt đại biến.

- Cái này. .. - Hằng Vân thốt lên, giọng run nhẹ:

- Hiến Tế Tinh Huyết?

Bốn vị trưởng lão khác lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía võ đài:

- Là nó rồi! Không thể sai được!

- Nhưng đây là luận bàn đồng môn thôi mà… Yên Nhi sao lại phải dùng tới nó?

Liệt Khang dưới khán đài đang khoanh tay xem kịch, sắc mặt từ hứng thú dần trở nên căng thẳng, nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm:

- Không thể nào. .. Yên Nhi, chẳng lẽ muội thật sự muốn thi triển cái đó?

Phía sau, các đệ tử cũng bắt đầu xôn xao.

- Ta… ta hoa mắt sao? Không lẽ là chiêu đó?

- Chiêu gì cơ?

- Ngươi đến cả cái này cũng không biết? Là vũ kỹ gia truyền của Thượng Quan gia đó!

- Là cái trong truyền thuyết sao?

- Đúng! Chuyện kể rằng, năm xưa tại Nội Phong Bí Địa, lúc Thái Thượng Hoàng bị đánh trọng thương, Phong Điền khi ấy đã là Hóa Thần viên mãn, y định ra tay kết liễu người. Nhưng tổ phụ của Thượng Quan Yên Nhi, chính là Thượng Quan Huyền Phong, tả thừa tướng đương triều, chỉ với tu vi Hóa Thần sơ kỳ, đã dùng chiêu này đẩy lùi thế công đó, cứu Thái Thượng Hoàng trong gang tấc!

- Hả? ! Hóa Thần sơ kỳ chặn Hóa Thần viên mãn?

- Có thật không đấy?

- Là thật! Hoàng gia Thủy Vân Quốc còn ghi lại trong cổ thư, chuyện ấy trở thành giai thoại, và chiêu thức đó chính là…

Trên võ đài, linh lực quanh người Thượng Quan Yên Nhi lúc này đã cuồn cuộn như muốn xé rách bầu trời. Con ngươi nàng dần dần từ đen láy chuyển thành trắng dã, vô hồn mà đáng sợ.

Nàng ngửa đầu gào lên:

- Hải Sư Cuồng Nộ!

"Gầm! !"

Một tiếng gầm long trời lở đất vang lên từ sâu trong thể nội nàng, khiến toàn trường như chấn động. Các đệ tử trên khán đài đồng loạt run rẩy, nổi da gà từ đầu tới chân.

Phía sau lưng nàng, linh lực hội tụ thành hư ảnh khổng lồ, một con hải sư cao tới hai trượng, bờm nước tung bay, hàm răng nhọn hoắt lóe ánh lạnh lẽo. Đôi mắt nó khóa chặt lấy Minh Long, sát ý cuồn cuộn tựa như thiên phạt giáng xuống.

Minh Long mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hư ảnh con hải sư đang gầm vang trước mặt, toàn thân run lên vì sát khí mà nó tỏa ra.

- Cái… cái quái gì thế này? - Hắn nuốt khan, sống lưng lạnh toát:

- Uy áp mà nó phát ra… không giống với Trúc Cơ hậu kỳ chút nào!

Giọng nói điềm đạm của Ngọc Nhi vang lên trong đầu, khiến Minh Long thêm phần căng thẳng:

- Đúng như ngươi cảm nhận. Sức mạnh mà chiêu thức này đang bộc lộ… đã chạm ngưỡng Kim Đan trung kỳ rồi.

- Cái gì? ! - Minh Long suýt bật thốt thành tiếng.

- Kim Đan trung kỳ? Mẹ nó, ta nghịch ngu rồi!

Ngọc Nhi nói tiếp, giọng nàng vẫn bình tĩnh như thường:

- Tuy vậy, cái giá để thi triển chiêu này… là Hiến Tế Tinh Huyết.

Minh Long nhíu mày:

- Hiến Tế Tinh Huyết? Ý là sao?

- Tự ngươi nhìn là rõ.

Minh Long lập tức vận linh lực, tập trung quan sát. Đôi mắt hắn bắt đầu nhìn ra sự khác thường, bờ môi đỏ mọng đầy mê hoặc của Thượng Quan Yên Nhi giờ đây đã trở nên tái nhợt, ánh mắt cũng nhòe đi một tầng sương trắng, phảng phất như mất máu quá nhiều.

- Ồ… còn có trò này nữa cơ à?

Hắn chưa kịp suy xét thêm thì từ phía đối diện, hư ảnh hải sư gầm lên dữ dội theo hiệu lệnh của Yên Nhi. Âm thanh vang rền như sấm động giữa trời quang khiến cả khán đài chấn động.

Hải sư lao đến như một tia chớp, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh mờ nhòe trong mắt thường.

- Tới rồi à! ?

Minh Long siết chặt nắm tay, ánh mắt nghiêm nghị, chân dậm mạnh xuống sàn, hét lớn:

- Lôi Lang Hành Ảnh!

Thân hình hắn lập tức hóa thành một làn điện quang, né gấp sang mé trái võ đài. Nhưng chỉ trong nháy mắt, vừa ổn định thân hình, ngẩng đầu lên thì. ..

- Hả? !

Hải sư đã đứng sừng sững ngay phía trước tự bao giờ, sát khí cuộn trào, móng vuốt giơ cao sẵn sàng vồ lấy con mồi.

- Nhanh như vậy? !

Không kịp nghĩ ngợi, Minh Long dồn toàn bộ linh lực, tay trái nắm chặt lại, hét lớn:

- Trọng thiên thứ hai - Phần Thiên Luyện Ngục!

Dương lực từ thể nội bạo phát, hình thành nên một kết giới hỏa nhiệt mờ ảo bao quanh cơ thể hắn. Sức nóng xé gió bùng lên khiến mặt sàn rạn nứt, từng vệt đỏ cam lóe lên giữa không khí.

Nhưng rồi. ..

"OÀNH! !"

Tiếng nổ vang trời. Hải sư giáng mạnh vuốt xuống, xuyên thủng tầng phòng ngự như đâm xuyên tờ giấy mỏng. Minh Long hoảng hốt,

- Cái gì? ! Nó phá được rồi?

Không còn lựa chọn, hắn lập tức vận khinh pháp, hét lên một lần nữa:

- Lôi Lang Hành Ảnh!

Cơ thể hắn lại biến mất trong một luồng điện quang, thoát khỏi đường tấn công trong gang tấc. Hải sư vồ trượt, mặt sàn nơi Minh Long vừa đứng vỡ tung như vừa hứng trọn một thiên thạch.

Trên khán đài cao nhất, Hằng Đan nheo mắt quan sát từng chuyển động dưới võ đài, vẻ mặt vốn dĩ trầm tĩnh cũng không giấu nổi kinh ngạc, buột miệng thốt lên:

- Không ngờ hậu nhân Thượng Quan gia lại yêu nghiệt đến mức này. So với thế hệ trước, thực sự đã vượt xa rồi.

Hằng Nhạc bên cạnh gật đầu phụ họa, ánh mắt vẫn dõi theo Thượng Quan Yên Nhi:

- Hải Sư Cuồng Nộ, ở cùng một tu vi Trúc Cơ, mà nàng lại thi triển với mức độ thành thục và uy lực mạnh hơn cả phụ thân nàng năm đó. ..

Túc Thệ khoanh tay, gằn giọng:

- Nhưng chỉ là luận bàn đồng môn, nàng ta đã chắc chắn một suất tiến vào Nội Phong Bí Địa, sao phải mạo hiểm hiến tế tinh huyết, kích phát chiêu thức tàn độc này?

Các vị trưởng lão khác lần lượt quay sang nhìn Túc Thệ, ai cũng như ai, ánh mắt đồng loạt mang theo vẻ vô tội, như muốn nói:

"Ngươi hỏi chúng ta? Chúng ta biết thì đã chẳng đứng đây trợn mắt nhìn rồi. "

. ..

Phía dưới võ đài, Minh Long vẫn đang gồng mình né tránh những đòn công kích dồn dập của hư ảnh Hải Sư.

Từng đợt va chạm khiến mặt đài rung chuyển, đá vụn bay tán loạn, từng cú vồ của Hải Sư khiến không gian như muốn vỡ ra. Mỗi lần nó lao đến, Minh Long đều phải dùng hết tốc độ để lách mình trong khe hở nhỏ nhất giữa sự sống và cái chết.

- Khốn kiếp… ta cảm giác nó còn nhanh hơn cả ta! - Hắn nghiến răng, mồ hôi vã ra như tắm, mắt dõi theo từng cử động nhỏ nhất của hải sư.

Ngọc Nhi hiện ra bên cạnh, giọng điệu bình thản như thể đang xem kịch:

- Ừm, đúng là nhanh hơn một chút thật. Dù sao Lôi Lang Hành Ảnh ngươi thi triển hiện tại chỉ ở mức Trúc Cơ, còn nó. .. lại được thúc đẩy bởi một phần tinh huyết hiến tế.

Minh Long nhếch miệng cười nhạt:

- Vậy thì. .. thể hiện một chút vậy.

Hai tay hắn chắp lại, ánh mắt nghiêm nghị, niệm quyết vang lên trong đầu. Dương lực từ thể nội trào dâng, bốc lên thành từng làn sáng đỏ rực bao quanh đôi tay. Linh lực hội tụ, nén chặt lại thành một quả cầu rực cháy như mặt trời thu nhỏ.

Ngay khi quả cầu hình thành, năm vị trưởng lão trên khán đài đồng loạt bật dậy, sắc mặt đại biến.

- Cái gì? ! Dương lực này…

Không đợi lâu, quả cầu lập tức được phóng ra. Minh Long quát lớn:

"KHIẾU! !"

Một tiếng khiếu dài, ngạo nghễ và hoang dại như xuyên thủng cả chín tầng mây, vang dội khắp toàn trường khiến mọi người sững người lại.

- Trọng thiên thứ ba - Kim Ô Tuần Nhật! !

"KHIẾU! !! "

Quả cầu vừa rời khỏi tay Minh Long liền hóa thành hư ảnh một con Kim Ô ba chân, toàn thân bốc cháy trong ánh thái dương chói lóa, tựa như được sinh ra từ chính mặt trời, khí thế bá đạo không thể lẫn vào đâu.

Ánh sáng của nó rực lên, khiến mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt, không khí xung quanh lập tức biến thành một lò nung khổng lồ.

- Trọng thiên thứ ba? - Một trưởng lão lắp bắp.

- Trong vòng một tháng? - Một vị khác thốt lên.

- Yêu… yêu nghiệt!

Phía khán đài đệ tử, toàn thể đều cứng người, cảm tưởng như đang được chứng kiến một cảnh trong cổ thư, không ai dám nhúc nhích.

Kim Ô theo hiệu lệnh của Minh Long, ngẩng đầu khiếu lên lần nữa, rồi tung cánh lao thẳng đến hải sư đang gầm rú phía đối diện. Mỗi lần vỗ cánh, là một luồng thái dương hỏa kèm theo nhiệt độ khủng khiếp ép thẳng về phía đối thủ, khiến mặt đất cháy xém, bầu không khí rung lên từng hồi dữ dội.

Hải sư gầm vang đối kháng, bốn chân đạp mạnh mặt đài, lao đến như một cơn sóng thần mang theo áp lực nặng nề, sát khí và hàn khí cuộn trào.

"ẦM! !! "

Cả hai chạm nhau giữa không trung - một bên là thái dương bạo liệt, một bên là cuồng hải phẫn nộ.

Kim Ô lao tới với tốc độ cực hạn, móng vuốt sục thẳng vào đầu hải sư, bị đẩy bật lùi lại bởi sức mạnh cuồng bạo, nhưng chỉ một nhịp cánh sau, nó lại bổ nhào xuống, mỏ cắn xé kình lực lạnh buốt đang cuộn tròn quanh thân hải sư.

Hải sư vung trảo, móng vuốt vỗ trúng Kim Ô, một làn sóng thủy khí phát ra, nhưng lại không thể phá nổi tầng thái dương đang tỏa sáng quanh thân đối phương.

Kim Ô lập tức xoay tròn, đôi cánh xòe rộng, mỗi lần quạt xuống lại khiến nhiệt độ tăng vọt, hải sư gầm lên đau đớn, lớp linh lực quanh thân bị đốt cháy từng mảng.

Chúng xoắn lấy nhau giữa không trung, ánh sáng và thủy khí va đập thành từng đợt vụ nổ rền vang. Một con như thể nhật tinh giáng thế, con kia như u linh từ đáy biển trồi lên.

Kim Ô tung cánh lao lên, vỗ ra từng luồng thái dương hỏa quét sạch không khí xung quanh, từng đợt khí nóng đến mức khiến đá mặt đài phải rạn nứt, ánh sáng rực rỡ đến độ khiến không ai có thể nhìn thẳng. Mỗi cú vồ, mỗi lần cánh quạt xuống, là một lần Hải Sư bị đẩy lùi vài bước, lông bờm bốc cháy, thân ảnh khựng lại trong giây lát.

Tuy nhiên, dần theo thời gian, Hải Sư bắt đầu thích ứng.

Nó không còn bị chấn động bởi từng đợt thái dương lực nữa, lớp vảy nước bao phủ quanh thân nó trở nên dày hơn, sâu hơn, từng đợt băng hàn trong không khí bị nó hấp thu, chuyển hóa thành phòng hộ. Trong mỗi cú đáp trả, Hải Sư bắt đầu ép ngược lại Kim Ô, từng móng vuốt giờ đây không chỉ xé rách không khí mà còn găm sâu vào tầng dương lực bao quanh Kim Ô, khiến hư ảnh chim thần bắt đầu có dấu hiệu lung lay.

Kim Ô cố gắng phản công bằng cách đập cánh liên tục, từ đó tạo ra một trường lửa xoáy hủy diệt, nhưng Hải Sư rống lên, một cú vỗ móng uy mãnh khiến luồng lửa ấy tan biến ngay tức khắc. Từ thân nó, một làn sóng thủy khí như sóng thần bất ngờ ập đến, nuốt trọn cánh Kim Ô, ép nó lui về phía sau.

Minh Long cắn răng, mồ hôi chảy ròng trên trán, lòng thầm nghĩ:

- Không xong, thế chủ động đang dần bị đảo ngược. Hải Sư này càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng. Chiêu Kim Ô Tuần Nhật của ta, sợ rằng không đủ sức kéo dài. ..

Bất ngờ, giữa lúc thế giằng co đang tới cao trào, Thượng Quan Yên Nhi ở đầu kia võ đài bỗng cất bước, lao thẳng về phía Hải Sư.

Minh Long lập tức nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh:

- Nàng ta định làm gì?

Ở phía dưới võ đài, Liệt Khang sắc mặt lúc này bỗng nhiên trở nên mộng bức. Hắn đột ngột bật dậy, sắc mặt đại biến:

- Không xong! Nàng ta muốn giết Minh Long!

Trên khán đài trưởng lão, ngũ vị đang chăm chú quan sát cũng đồng loạt biến sắc.

- Không lẽ… - Hằng Vân run giọng.

- Đừng nói là nàng ấy… sử dụng nó? Hằng Đan thốt lên.

Mọi ánh mắt giờ đều dõi theo hành động của Yên Nhi.

Nàng lúc này đã đứng sau lưng Hải Sư, một tay đặt nhẹ lên tấm lưng tráng kiện đầy cuồng bạo, không nói thêm bất cứ lời nào, chỉ nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, một cơn gió nhè nhẹ lướt qua, và rồi nàng thốt lên hai chữ:

- Nhân Sư.

Ngay khoảnh khắc lời nói ấy vừa dứt, toàn bộ không gian run lên. Không khí dường như trở nên đặc quánh, linh lực trong thiên địa rối loạn, một cơn chấn động càn quét qua từng cọng tóc, từng mảnh y phục trên người người xem.

Hải Sư gầm lớn, ánh sáng trên người bừng lên, rồi bất thình lình… Yên Nhi biến mất, không phải tan biến, mà là xuất hiện bên trong cơ thể hư ảnh Hải Sư.

Cùng lúc ấy, kích thước của Hải Sư bắt đầu phình to, từ hai trượng. .. lên ba trượng. .rồi bốn trượng, vóc dáng uy mãnh, đôi bờm tung bay như rồng cuốn, móng vuốt sáng rực, đôi mắt sáng lạnh mang khí tức của chiến thần hàng lâm.

- Là Nhân Sư! - Một đệ tử phía dưới hét lớn.

- Nàng ta thực sự thi triển chiêu cuối cùng của Hải Sư Cuồng Nộ rồi!

- Nhưng đây chỉ là luận bàn mà! Không lẽ nàng muốn giết Minh Long sư huynh? !

Cả quảng trường ồn ào như tổ ong vỡ trận. Nhiều đệ tử nhìn nhau không tin vào mắt mình.

Trên đài cao, các vị trưởng lão cũng đồng loạt dựng kết giới bảo hộ để ngăn dư chấn lan tới khán giả. Nhưng ánh mắt ai nấy đều tràn ngập nghiêm trọng.

Trên võ đài, Hải Sư - nay đã là Nhân Sư rống lên một tiếng long trời lở đất. Toàn bộ sàn đấu rung chuyển, từng mảng đá vụn vỡ tan. Trong cặp mắt trắng dã của nó, hình ảnh Minh Long hiện lên rõ ràng là mục tiêu duy nhất.

Kim Ô cố gắng giương cánh ngăn cản, nhưng Nhân Sư gầm lên một tiếng, rồi vồ tới như tia chớp. Bốn chân đạp gió, thân hình khổng lồ áp sát Kim Ô trong nháy mắt.

"ẦM! !"

Một cú cào điên cuồng, từng móng vuốt sắc như đao xé toạc hư ảnh Kim Ô, từ cánh, tới thân, rồi đến đầu, tất cả chỉ trong tích tắc vỡ tan thành từng mảnh lửa, hóa thành ánh sáng rồi biến mất trong không trung.

Minh Long lúc này chấn động đến tận xương tủy.

- Khốn kiếp… mạnh thế này?

Hắn nghiến răng, ánh mắt lộ rõ bất lực.

- Nữ nhân gì mà toàn dính với hổ với sư tử, không để người khác sống à?

Phía đối diện, Hải Sư nay đã hóa Nhân Sư, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Minh Long, bốn chân giẫm lên nền đá phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt của nó như đóng đinh vào sinh mệnh trước mặt.

Bên trong đôi mắt trắng dã kia, hình ảnh của Thượng Quan Yên Nhi dần hiện ra, nàng vẫn đứng đó, tay kết ấn, toàn thân hòa làm một với Nhân Sư và ánh mắt ấy cũng khóa chặt lấy Minh Long không có một tia dao động.

"ẦM! !"

Một tiếng nổ trời long đất, thần quang chớp lóa, bầu trời như nứt ra từng mảnh.

Nhân Sư gầm lên, thân thể khổng lồ lao tới như một thiên tai cuồng bạo, tốc độ nhanh hơn bất kỳ lần nào trước đó, mang theo sóng linh lực mênh mông như biển lớn đang trào dâng. Minh Long vừa định vận Lôi Lang Hành Ảnh tránh đi thì

"ẦM! !"

Một luồng xung kích từ cú vồ chỉ sượt qua thôi cũng đủ khiến hắn bị hất văng, cả người như diều đứt dây bay lảo đảo ra tận mép võ đài, suýt nữa thì rơi xuống.

Minh Long chống tay, thân thể tê dại, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt trở nên băng lãnh.

- Nữ nhân điên này thật sự muốn giết ta? Ta chẳng làm gì ngươi cả. ..

Hắn cúi đầu, nở một nụ cười khổ, lắc đầu như thể không còn thiết tha biện giải.

- Đã không thể nói lý. .. Vậy thì. ..

Ngọc Nhi cười khúc khích:

- Không thương hoa tiếc ngọc nữa hả?

Minh Long gằn giọng:

- Là con hổ cái chứ hoa nào ngọc nào mà như vậy? - Hắn thở dài:

- Với lại đã muốn giết ta, ta không khách khí đâu!

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh, từ từ thủ thế.

Phía đối diện, Nhân Sư cũng rút thân, hai chân đạp mạnh xuống mặt đá, linh lực rào rạt dâng lên, đôi mắt trắng dã rực sáng, tựa như chuẩn bị tung ra đòn chí mạng cuối cùng.

"ẦM! !! "

Nó lao tới. Thủy linh lực hóa thành những cơn triều cuốn, vuốt sư tử như lưỡi đao trời nhắm thẳng thân ảnh Minh Long.

Ngay khoảnh khắc đó, Minh Long mở mắt, Cửu Trùng Minh Nhãn đã khai mở.

Thấu Thị kích hoạt.

Đôi đồng tử hắn chuyển sang màu đỏ sẫm, sâu thẳm, tà mị, như có thể nhìn xuyên qua vạn vật thế gian, thậm chí là thấu tận gốc rễ của ý niệm kẻ khác.

Yên Nhi ẩn thân bên trong Nhân Sư thoáng khựng lại, linh hồn nàng run lên trong khoảnh khắc. Nàng cảm giác như bản thân không thể giấu được điều gì trước đôi mắt ấy. Cảm giác như mọi thứ từ thân thể đến tâm hồn đều bị bóc trần.

- Đôi mắt này. .. ?

Nhưng công thế đã bộc phát, không còn đường lùi. Đôi vuốt khổng lồ xé toạc không gian, nhắm thẳng Minh Long giáng xuống như thiên phạt.

Minh Long lúc này gầm lên:

- ĐỦ RỒI!

"RÍÍÍTTTTTTTTTTTTTT! !! "

Một âm thanh xé rách linh hồn vang vọng khắp toàn trường. Từ cánh tay phải của Minh Long, lôi quang điên cuồng tụ hội, ánh sáng lóe lên từng đường nét mảnh mai nhưng mang theo sát khí khiến mọi đệ tử đều cảm thấy da đầu tê rần, có người thậm chí ngã ngồi xuống đất.

- Cái… cái gì thế kia?

- Âm thanh này… sao ta cảm giác linh hồn bị xé rách vậy?

Ngũ vị trưởng lão đồng loạt đứng bật dậy. Trên môi Hằng Nhạc, chỉ kịp thoát ra một câu run rẩy:

- Cái gì thế này. .. ?

Minh Long ánh mắt dữ dội, ngửa đầu gào thét:

- THIÊN ĐIỂU! !!

"RÍÍÍTTTTTTTT! !! "

Một tiếng rít nữa vang lên. Từ cánh tay hắn, một con điểu bằng lôi lực với đôi cánh như kiếm, mỏ nhọn như thương, xuyên thủng không trung mà xuất thế. Nó lao thẳng vào vuốt của Nhân Sư, mang theo khí thế hủy diệt, như lôi thần đánh thẳng vào núi.

"OÀNH! !! "

Tiếng nổ vang vọng cả vùng trời, mây tan, gió nghịch. Linh lực từ hai bên va chạm nhau bạo phát, sóng dư chấn như hủy diệt cả không gian.

Thủy linh lực tan vỡ, Nhân Sư gào thét trong đau đớn.

Thiên Điểu mang theo lôi quang chói lòa, cắm thẳng vào ngực Nhân Sư chính xác là ngay nơi Yên Nhi ẩn thân.

"ẦMMM! !! "

Thân thể khổng lồ của Nhân Sư bị nghiền nát từ lõi, hư ảnh sư tử tan biến trong ánh lôi quang.

Một bóng người nhỏ nhắn bị đánh bật ra, văng xa cả chục trượng, xuyên qua ba tầng kết giới, rơi khỏi võ đài chính là Thượng Quan Yên Nhi.

Không khí toàn trường chợt đông cứng.

Mọi người ngơ ngác nhìn theo thân ảnh ấy, y phục rách nát, mái tóc tung bay, máu tươi nhuộm hồng không trung, tựa như một đóa hoa đỏ nở rộ trong hoàng hôn.

Toàn trường câm lặng, không ai nói nên lời.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận